Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 63: Các ngươi liền này đều tin, còn nhường ta giải thích thế nào?

Chương 63: Các ngươi đã tin những thứ này rồi, còn bảo ta giải thích thế nào?
Dumbledore không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra, nhưng chỉ khựng lại trong chốc lát, ông liền phản ứng ngay, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
"Seamus Finnigan tiên sinh, ta nghĩ ta đã giải thích rất rõ ràng vì sao ngươi lại nhìn thấy những thứ này rồi..."
Dumbledore dừng một chút, rồi lại mỉm cười nói: "Có lẽ ngươi có thể đi hỏi tiên sinh Hals, xem hắn đã làm thế nào."
Lời vừa dứt, sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía Ivan, thậm chí ngay cả mấy vị giáo sư cũng ném cho cậu ánh mắt tò mò.
Ivan hoàn toàn ngơ ngác, căn bản không ngờ vị hiệu trưởng hiền lành trước mắt lại hố mình vào lúc này, vội vàng ném cho Dumbledore ánh mắt dò hỏi. Cậu thấy lão nhân trăm tuổi kia đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt kia ý tứ rõ ràng là bảo cậu tự nghĩ lý do mà giải thích.
Ivan vô cùng bực bội, cậu cảm thấy đây nhất định là Dumbledore đang trả thù cậu chuyện đốt Rừng cấm...
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, Ivan chỉ biết nhún vai nói:
"Các ngươi sẽ tin một tiểu phù thủy năm nhất thuần phục được rồng, còn cưỡi nó vừa phun lửa vừa bay trên trời sao? Chuyện này hoang đường quá đi..."
"Chúng ta tin!" George và Fred liếc nhìn nhau, đồng thanh nói.
Nếu là người khác, họ còn có thể hoài nghi đôi chút, nhưng Ivan thì hoàn toàn có khả năng làm được!
Ivan bất lực trợn mắt, thế này bảo cậu trả lời thế nào đây?
May mắn thay, lời giải thích của Ivan vẫn được tuyệt đại đa số các phù thủy nhỏ tán đồng.
Thật vậy, rồng là một trong những sinh vật thần kỳ cao cấp nhất!
Một con rồng trưởng thành thường lớn hơn một ngôi nhà nhiều, hơn nữa tính khí lại nóng nảy và hung tàn. Ngay cả các phù thủy thuần rồng chuyên nghiệp cũng chưa chắc dám cưỡi lên lưng rồng, vì điều đó thường bị rồng lửa coi là một sự xúc phạm.
Tất nhiên, họ không biết Norbert mới chỉ hơn một tháng tuổi, nếu không e rằng họ sẽ không nghĩ như vậy.
Vì chuyện cưỡi rồng bay lượn bị Seamus phơi bày ra, Ivan chỉ có thể ăn qua loa vài miếng bánh gato rồi cáo biệt những món ngon, vội vàng kết thúc bữa tối.
Những người có cùng cảnh ngộ còn có Hermione, Harry và Ron. Khi hiểu rõ tình hình, họ cũng bị hỏi đến phát phiền.
Mãi đến khi họ trở về phòng ngủ và đóng cửa lại, mới coi như được yên tĩnh. Nhưng cũng không cẩn thận nhốt luôn cả Neville cùng phòng ở bên ngoài.
"Ivan, chúng ta bây giờ phải làm sao? Seamus tận mắt thấy Norbert, Hagrid có bị tống vào Azkaban không?" Harry lo lắng nói.
Ron gật đầu, không chỉ vậy, trong trường học đâu chỉ có ít người nghe thấy tiếng của Norbert, căn bản không giấu giếm được.
"Đừng lo lắng quá, chúng ta cứ đợi bên Bộ Pháp Thuật đến thị sát, rồi đưa Norbert đi là được. Chỉ cần không có chứng cứ xác thực, ta tin giáo sư Dumbledore sẽ có thể giải quyết." Ivan an ủi.
"Vậy ta đi viết thư cho Charlie, chắc giờ anh ấy đang trên đường đến rồi. Ta bảo anh ấy tốt nhất là ngày mai đến luôn đi!" Ron lập tức hành động, lấy phong thư từ trong ngăn kéo ra và viết lên.
"Nhớ viết thư kín đáo thôi, đến chữ 'rồng' cũng đừng nhắc đến, kẻo bị chặn lại giữa đường." Ivan nhắc nhở.
"Được rồi... Tớ biết rồi." Ron cảm thấy cẩn thận thế này có hơi quá, nhưng vẫn ngoan ngoãn sửa lại.
Sau khi thư được gửi đi, Harry và Ron mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối Ivan đều không quá lo lắng, Dumbledore là người có sức ảnh hưởng lớn nhất giới pháp thuật hiện nay. Bộ Pháp thuật chỉ dựa vào vài lời đồn đại và lời khai của một tiểu phù thủy, không thể làm gì được ở Hogwarts.
Mấy người bí mật thảo luận trong phòng ngủ một hồi, mới nhớ ra Neville cùng phòng còn bị họ nhốt ngoài cửa. Lúc Harry mở cửa ra, các sư tử nhỏ nhà Gryffindor đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại một mình Neville.
Neville đáng thương trông như thể vừa trải qua cảnh khốn cùng, mấy chiếc cúc áo trên áo chùng phù thủy đều bị đứt ra khi bị xô đẩy lúc trước, mà cậu thì rõ ràng không biết gì cả.
Ivan rất áy náy, không ngừng xin lỗi, sau đó dùng phép chữa trị giúp Neville gắn lại cúc áo.
Cả ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, Harry và Ron đã sớm không chịu nổi, hầu như vừa ngả lưng xuống giường là ngủ thiếp đi.
Ivan thì nghỉ ngơi một lát trên giường, đến nửa đêm lại lần nữa bò dậy. Với cậu, vẫn còn một việc quan trọng nhất chưa làm.
Trước khi ra ngoài, Ivan nhớ đến hôm nay lâu đài sẽ bị canh phòng nghiêm ngặt, liền thử nghiệm phép thuật mà cậu đã học được, nhưng chưa từng dùng đến——huyễn thân chú (Disillusionment Charm)!
" Charm~" Ivan đọc thần chú, vung đũa phép chạm vào trán mình.
Trong thâm tâm, Ivan cảm thấy có thứ gì đó bao bọc lấy toàn thân, một cảm giác lạnh lẽo như bị ngâm trong nước. Nó khá giống lòng trắng trứng gà, hoặc đặc hơn một chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến hô hấp và di chuyển của cậu.
Nó mang đến một cảm giác hoàn toàn khác so với khi ở trong áo tàng hình, không có cảm giác bị ngăn cách và cảm giác an toàn. Tuy nhiên, việc không bị quần áo gò bó khiến cậu càng thêm thuận tiện.
Ivan đứng trước giường, ánh mắt nhìn vào chiếc gương nhỏ treo bên phải. Mặt gương chân thực phản chiếu chăn gối trên giường, như thể xuyên qua cơ thể cậu vậy.
Đi dạo đêm trong Hogwarts từ lâu đã là chuyện quen thuộc với Ivan, đặc biệt sau khi có Bản Đồ Đạo Tặc. Đường tuần tra của Filch và các giáo sư canh gác đều bị Ivan nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tiện thể, Ivan còn cẩn thận tìm kiếm, nhưng tên Quirrell chưa từng xuất hiện trong lâu đài.
Có lẽ hắn đã không dám quay lại nữa rồi?
Ivan suy đoán.
"Mình cần một nơi để pha chế thuốc..." Ivan đứng trước tấm thảm trước Phòng Yêu Cầu, đi đi lại lại ba lần, rồi đẩy cánh cửa lớn hiện ra, bước vào phòng chứa đồ đựng thuốc ẩn giấu bên trong.
So với lần đầu tiên bước vào, nơi này đã khác rất nhiều, gần một phần ba số bình rỗng đã được đổ đầy chất lỏng với nhiều màu sắc khác nhau...
Tăng lực dược... Sinh cốt dược... Hân hoan dược... Phòng cháy dược...
Những loại thuốc này đều do Ivan lợi dụng nguyên liệu thuốc trộm được từ chỗ Snape để pha chế. Đằng nào để ở đó cũng lãng phí, chi bằng cứ đem ra để nâng cao độ thuần thục môn độc dược.
Còn ở giữa cái vạc lớn, là thứ mà cậu đã trù bị ròng rã cả một học kỳ, mới hầm chế ra Huyết mạch dung hợp dược!
Sau một thời gian dài lắng đọng, bên trong vạc đã không còn dáng vẻ hỗn độn trước kia nữa, trở nên trong suốt như nước lã.
Nếu không phải Ivan ngày ngày chứng kiến sự thay đổi này, cậu sẽ nghĩ rằng lọ thuốc của mình bị ai đó lén đổi mất rồi.
Ivan mang theo một tia kích động, lấy hai ống nghiệm đựng máu của sinh vật thần kỳ từ trong túi áo ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận