Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 245: Chúng ta hiện tại chỉ cần 1 cái nho nhỏ thần chú liền có thể giải quyết vấn đề!

Chương 245: Chúng ta hiện tại chỉ cần một cái thần chú nhỏ là có thể giải quyết vấn đề!
Ivan lắc đầu, cố quên đi cảm giác bất an trong lòng, quay sang phía bàn dài nhà Gryffindor rồi lên tiếng:
"Hals, ngươi theo ta ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn hỏi ngươi! Ngoài ra, lúc ta vắng mặt, lớp trưởng phụ trách duy trì trật tự ở đây!"
Ivan cảm thấy thời gian tác dụng của t·h·u·ố·c đa dịch không còn nhiều, bèn dẫn Lockhart ra khỏi đại sảnh, nhưng không hề để ý đến Hermione đang nhìn chằm chằm theo họ.
Hai người đi thẳng đến phòng học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, chờ thời gian t·h·u·ố·c đa dịch hết hiệu lực, trở lại thân ph·ậ·n thật của mình.
Ivan cẩn th·ậ·n dặn dò Lockhart về những việc mình đã làm đêm nay với thân ph·ậ·n "Lockhart", và dặn hắn không được để lộ sơ hở.
Lockhart nghe Ivan kể lại vụ tấn công, tò mò hỏi: "Cô bé nhà Hufflepuff bị tấn công thế nào rồi? Nàng còn s·ố·n·g không?"
"Vẫn còn s·ố·n·g! Nhưng bà Pomfrey nói, con bé bị hút đi rất nhiều sức s·ố·n·g, không biết sau này có tỉnh lại được không." Ivan thở dài.
Dựa theo những gì Ginny trải qua trong nguyên tác, e rằng phải p·h·á hủy Trường Sinh Linh Giá mới có thể chữa khỏi cho hai người bị tấn công này.
Đồng thời, Ivan cũng thấy hơi kỳ lạ, tại sao Tom lần nào cũng tìm mấy nữ sinh còn nhỏ tuổi để ra tay.
Chỉ đơn thuần là vì dễ l·ừ·a gạt hơn sao? Hay là Tom Riddle kỳ thị nam sinh trong trường, không muốn hút sức s·ố·n·g của bọn họ?
Lockhart biết không có ai c·h·ết thì cũng không còn hứng thú hỏi thêm nữa, rồi bắt đầu càu nhàu về màn trình diễn của Ivan trên sàn đấu hôm nay.
Hắn đã bỏ ra những ba ngàn Galleon, cứ tưởng sẽ được thấy mình gây náo loạn trên đài, ai ngờ suýt chút nữa còn thua cả Snape.
"Như vậy là không phù hợp với thân ph·ậ·n của ta!" Lockhart bực bội nói.
Ivan trợn mắt, chẳng buồn để ý đến Lockhart không biết tự lượng sức mình, chỉ cảnh cáo hắn khi trở lại đại sảnh đường thì đừng có ăn nói lung tung, kẻo lộ sơ hở liên lụy đến mình.
Đi qua một khúc quanh, cả hai cùng dừng lại.
Cô bé phù thủy tóc nâu đứng chặn trước mặt trong hành lang, giận dữ trừng trừng nhìn bọn họ.
"Hermione?" Ivan vô cùng kinh ngạc, không ngờ cô nàng Hermione luôn tuân thủ quy tắc lại lén lút chạy ra khỏi đại sảnh, xem ra đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của họ.
"Đừng lo, việc này ta rành nhất mà... Chúng ta hiện tại chỉ cần một cái thần chú nhỏ là có thể giải quyết vấn đề!" Lockhart vênh váo lôi đũa phép ra khỏi tay áo, chuẩn bị dùng bùa lãng quên để giải quyết vấn đề.
Ivan quay lại liếc hắn một cái.
Lockhart đành ngậm ngùi cất đũa phép đi, từng bước lùi lại, ngượng ngùng nói: "Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, ta chợt nhớ ra vẫn còn một số việc... Không quấy rầy các ngươi nữa."
Hermione chẳng thèm để ý đến Lockhart đã bỏ đi, mà giận dữ trách móc: "Sao cậu có thể giúp một kẻ l·ừ·a gạt như Lockhart, còn cấu kết với hắn để bắt nạt lừa gạt mọi người!"
Cô bé phù thủy p·h·ẫ·n nộ chẳng khác nào một con sư t·ử, sau khi nghe Ivan và Lockhart nói chuyện, cô đã nhanh chóng hiểu ra vì sao thực lực của Lockhart mấy tháng nay lại lúc cao lúc thấp, hóa ra là Ivan đang giúp đỡ hắn.
"Hermione!" Ivan đột ngột lên tiếng, cắt ngang những lời p·h·ê b·ì·n·h của cô bé phù thủy, vì trong p·h·áo đài này vẫn còn những người khác đi lại, hắn nói nhỏ, giọng rất nghiêm túc: "Chuyện này là vì chúng ta đang làm một việc rất quan trọng..."
Ngọn lửa giận trong lòng Hermione còn chưa kịp p·h·át tiết ra đã bị lời nói của Ivan kìm lại, đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.
"Những vụ tấn công mấy ngày qua chắc cậu đều biết cả rồi, tớ cần mượn thân ph·ậ·n giáo sư Lockhart để điều tra một vài học sinh khả nghi." Ivan chậm rãi nói, nhưng rất tự nhiên quên đi chuyện mình đã k·i·ế·m được không ít Galleon từ Lockhart.
Thật vậy sao? Hermione vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng...
Nhưng Ivan không đợi Hermione nghĩ thông suốt đã tiếp tục khẳng định rằng những vụ tấn công này rất có thể là một âm mưu khác của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, rằng hắn chắc chắn đã dùng t·h·ủ ·đ·o·ạ·n nào đó để đầu đ·ộ·c một học sinh nào đó trong trường, để thực thi kế hoạch tà ác của hắn.
"Vậy chúng ta phải làm gì? Cậu và Lockhart có biết ai là kẻ tấn công không?" Hermione lập tức bị thu hút sự chú ý, lo lắng hỏi.
Thấy Hermione không nhắc lại chuyện mình dùng t·h·u·ố·c đa dịch biến thành Lockhart nữa, Ivan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp:
"Cũng gần như vậy rồi, kẻ tấn công hẳn là một trong hai nữ sinh vắng mặt, ừm... Theo chúng ta biết thì Filch cũng có khả năng có liên quan!"
Ivan loại bỏ những cái tên tình nghi trong đầu, vì tối nay phần lớn học sinh, cùng với Snape và Lockhart, đều ở trong phòng triển lãm lớn, không thể phân thân ra ngoài gây án.
Mà những nhân viên khác trong trường thì thực lực và kiến thức cũng không đến nỗi tệ, Tom khó có khả năng đầu đ·ộ·c được bọn họ.
Hermione nghe Ivan phân tích thì gật đầu, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, mím môi hỏi: "Vậy tại sao tối nay vòng tay của cậu lại ở trên tay Luna?"
Ivan cũng không có ý định giấu giếm, kể lại chuyện mình bị Luna nh·ậ·n ra khi bước vào sàn đấu, rồi nói:
"Vì vậy tớ đã tạm thời cho Luna mượn vòng tay để bịt miệng cô nàng, cũng để cô ấy giúp tớ đ·á·n·h lạc hướng."
"Vậy còn tớ? Bây giờ tớ cũng biết chuyện rồi mà..." Hermione đột ngột hỏi, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm Ivan.
"Hay là... tớ bảo Lockhart ký tặng cho cậu nhé? Ký mấy trăm bản cũng được!" Ivan gãi đầu, mơ hồ nhớ ra Hermione là fan số một của Lockhart.
"Tớ không cần! Đừng nhắc đến cái tên l·ừ·a gạt đó với tớ nữa!" Hermione nghĩ đến việc trước đây mình còn ôm ảnh cỡ lớn của Lockhart ngủ trong phòng, liền tức giận nghiến răng.
...
Hai người lén lút chuồn về đại sảnh đường, vì m·ấ·t đi thân ph·ậ·n giáo sư, Ivan chỉ có thể chờ ở bàn nhà Gryffindor, chờ đợi mọi chuyện có thể đi đến một kết quả.
Mãi đến tận khuya, Dumbledore vội vã đến, sau khi trao đổi với Snape một lúc, ông trầm giọng nói:
"Ta nghĩ hôm nay các con cần phải nghỉ ngơi ở đây một đêm!"
Dumbledore vung đũa phép, từng chiếc bàn dài của các nhà bay lên, tự động dựng ở góc tường, rồi những vị trí t·r·ố·ng trở nên chật ních mấy trăm chiếc túi ngủ màu tím.
"Các con hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta hi vọng các lớp trưởng có thể bảo vệ lối vào, hội trưởng nam nữ sinh phụ trách quản lý trật tự, nếu phát hiện có gì đó không ổn, các con có thể lập tức phái một con ma đến báo cáo cho ta!"
Dumbledore nói xong liền rời khỏi đại sảnh, bên trong nhất thời vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, tất cả mọi người đều hiểu rằng tình hình có lẽ nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng, nếu không họ đã không đến n·ỗ·i ngay cả phòng ngủ cũng không thể quay về.
Ron phân tích xem liệu đêm nay có còn ai khác bị tấn công hay không. Giữa lúc hắn tiếp tục tản nỗi hoảng sợ thì bỗng dưng cảm thấy sau lưng mát lạnh, hơi r·u·n r·u·n quay đầu lại thì p·h·át hiện ra Snape vẫn chưa rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận