Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 81: Giáo sư, ngươi đem ta ma pháp thạch giấu đi nơi nào?

Chương 81: Giáo sư, ngài giấu hòn đá phù thủy của con ở đâu rồi?
Khi Ivan còn đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nữ ôn hòa vang lên trong phòng.
"Ta khuyên con vừa mới tỉnh lại thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một chút, tốt nhất là đừng cử động nhiều."
Ivan quay đầu nhìn lại, thấy bà Pomfrey từ phía bên kia đi tới, vẻ mặt rất nghiêm túc, tay cầm một cái bát lớn, bưng đến trước mặt Ivan.
"Nào, uống cái này trước đã."
Ivan nhìn thứ nước canh màu xám đen trước mắt, bên trên còn lẫn tạp những thứ lợn cợn không rõ, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng bát thuốc lên uống.
Mùi vị ma dược của giới phù thủy chẳng ra làm sao cả, chắc là do mấy nguyên liệu ma dược kỳ quái cổ quái kia gây nên...
"Hoa an thần... Cỏ bốn lá... Tử lý thử..."
Dựa vào kiến thức về ma dược học cấp Gundam (cao tới) cấp bốn, Ivan rất nhanh đã phân biệt được phần lớn dược liệu ẩn chứa bên trong thứ nước canh xám đen này.
Đều là để tăng nhanh khôi phục ma lực và an thần...
"Ừm, không sai, cơ bản là những thứ đó, chỉ thiếu đuôi cánh dơi đen và một chút chất nhầy ốc sên. Tiếc là ta không phải giáo sư giảng dạy, nếu không đã cho con thêm điểm rồi!" Bà Pomfrey không ngờ trình độ ma dược học của Ivan lại cao như vậy, tuy rằng không thể nhận ra toàn bộ, nhưng cũng đã rất tốt rồi.
Nghe trong nguyên liệu còn có thứ chất nhầy ốc sên, mặt Ivan biến sắc, suýt chút nữa đã phun hết thuốc vừa uống ra...
Thật kinh tởm...
"Con cần phải cố gắng tĩnh dưỡng mấy ngày tới, nên mỗi ngày phải uống hai lần." Bà Pomfrey như không thấy vẻ mặt khó chịu của Ivan, lẩm bẩm nói.
"Mặt khác, rốt cuộc con đã làm thế nào mà hao hết ma lực trong cơ thể vậy hả?" Bà Pomfrey nhìn Ivan đầy bất mãn. "Cũng may Albus đưa con đến kịp thời, nếu không sau này con có lẽ sẽ trở thành một kẻ tịt ngòi."
"Nghiêm trọng vậy sao? Vậy có di chứng gì không ạ?" Lúc này Ivan không kịp nhớ đến vấn đề thuốc có ghê tởm hay không nữa, vội vàng hỏi.
"Lần này thì không có, nhưng ta hy vọng chuyện như vậy sẽ không tái diễn lần nữa!" Bà Pomfrey nghiêm túc nói.
Ivan gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Tuy rằng không biết đây có phải là cách nói phóng đại của bà Pomfrey hay không, hay là sự thật đúng như vậy, nhưng cậu nhát gan chẳng dám thử lại lần thứ hai.
Thực ra, nếu không phải muốn mạnh mẽ đoạt lấy đầu người, vốn dĩ cậu đã không đến mức cạn kiệt ma lực.
Sau khi bà Pomfrey lải nhải một tràng những điều cần chú ý, dặn Ivan nghỉ ngơi thật nhiều, rồi mang bát không đi, trước khi đi còn lẩm bẩm trong miệng rằng cậu đã làm thế nào mà ở Hogwarts an toàn lại ra nông nỗi này.
An toàn?
Khóe miệng Ivan giật giật mấy lần, từ đầu học kỳ đến nay, cậu đã từng thấy hoặc phải đối phó với cả quái vật khổng lồ, rồng lửa, kỳ lân, thậm chí là Chúa tể Hắc ám ở Hogwarts, như vậy mà cũng gọi là an toàn sao?
Vậy những nơi khác sẽ nguy hiểm đến mức nào?
Ivan liên tục nhổ nước bọt trong đầu, cánh cửa phòng y tế lần thứ hai bị người đẩy ra, người đến là Dumbledore.
Vị hiệu trưởng già hôm nay mặc áo chùng phù thủy màu tím dễ thấy, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ sẫm, xem ra tâm trạng không tệ, trò chuyện vài câu với bà Pomfrey ở cửa, rồi đi về phía Ivan.
Ivan lần thứ hai vận chuyển thuật bế quan đại não, đau lòng tiêu tốn một trăm điểm học tích để đổi thẻ t·r·ả·i n·g·h·i·ệ·m, cậu sợ hãi lắm chứ, biết làm sao được.
Ai bảo đẳng cấp thuật bế quan đại não của cậu còn quá thấp cơ chứ...
Nhưng Dumbledore không như Ivan tưởng tượng, đến để có một cuộc nói chuyện thâm ý, mà dùng đũa phép khẽ chạm vào chiếc bàn dài bên cạnh, khiến nó tự động mở rộng ra thành một chiếc bàn ăn hình bán nguyệt.
Đồ ăn vặt bày trên mặt bàn cùng những chiếc đĩa dồn dập như thể được hoạt hóa, nhảy nhót tự mình xếp lên dựa vào vách tường, nhường ra một khoảng trống lớn.
Thao tác pháp thuật trôi chảy tự nhiên như nước chảy mây trôi, khiến Ivan nhìn đến mê mẩn, cậu không biết mình cần phải bao lâu mới có thể làm được như vậy.
"Tuy rằng bà Pomfrey cảm thấy con nên ăn chút gì đó thanh đạm, nhưng ta vẫn cảm thấy cần hỏi ý kiến con trước, thế nào? Muốn ăn gì không?" Dumbledore tao nhã như một nhân viên gọi món cao cấp của nhà hàng.
"Cho con một phần dê nướng nguyên con, nhiều thì là... Nhiều ớt... Cảm ơn ngài!" Ivan nói.
Dáng người Dumbledore khựng lại một chút, có ý định nói món đó quá nhiều mỡ, nhưng nghĩ đến việc mình đã mở miệng hỏi rồi, chỉ còn cách bất đắc dĩ vung đũa phép thực hiện mong muốn của Ivan.
Một con dê được nướng vàng óng ánh bóng loáng xuất hiện trên chiếc bàn dài, bên trên rắc thì là, hành lá, hoa tiêu và một chút hạt vừng, bên cạnh còn có bắp ngô miếng, bánh táo và những món thanh đạm khác, cùng đồ uống như nước chanh.
"Thấy con đã hôn mê hai ngày, ta nghĩ con tốt nhất nên ăn chút gì khác lót dạ trước, nếu không ăn hỏng bụng, lần tới bà Pomfrey chắc chắn sẽ không cho ta vào đây nữa đâu." Dumbledore tiến lên ngồi ở mép giường, có chút bất đắc dĩ nói.
Hôn mê hai ngày? Vậy sao mình vẫn chưa c·h·ế·t đói?
Trong đầu Ivan hiện lên ý niệm này, nhưng cậu nhanh chóng gạt nó sang một bên.
Đói bụng lâu như vậy, Ivan tùy ý ăn mấy miếng bánh táo, uống một chút nước chanh, sau đó cầm dao nĩa c·ắ·t một miếng t·h·ị·t dê cho vào miệng.
Phải nói rằng tay nghề của các gia tinh Hogwarts đúng là không sai, da dê con được nướng đến khô vàng giòn tan, phần thịt bên trong lại tươi ngon vô cùng, hương vị gia vị dường như đã thấm vào trong từng thớ thịt, xua tan mùi tanh vốn có của thịt dê...
Nếu như trù nghệ loại này cũng là một loại ma pháp, vậy cậu nhất định phải học cho bằng được.
Dumbledore lặng lẽ ngồi một bên, thích thú nhìn Ivan không chút hình tượng nhanh chóng cắn xé, thỉnh thoảng giúp cậu rót thêm nước chanh khi cậu uống cạn.
Có lẽ do quá đói, khoảng nửa tiếng sau, Ivan đã quét sạch sành sanh toàn bộ mỹ thực trên bàn, chỉ để lại một cái bàn ăn bừa bộn, thỏa mãn ợ một tiếng no nê, thư thái dựa vào gối.
Dumbledore lần thứ hai làm công tác dọn dẹp, vung đũa phép quét sạch bàn ăn, sau đó biến chiếc bàn dài trở về hình dạng ban đầu.
Lúc này Ivan mới nhớ ra, Dumbledore không thể nào chỉ đến để mang đồ ăn cho cậu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nhưng Ivan biết rõ không thể để Dumbledore có cơ hội hỏi trước, cho nên cậu mở miệng hỏi trước...
"Giáo sư, hòn đá phù thủy của con đâu? Đây là thứ con vất vả lắm mới đoạt được từ tay gã phù thủy mặt rắn kia. Có phải ngài cầm rồi không?"
Ivan một mặt mong chờ nhìn Dumbledore, ánh mắt kia rõ ràng đang nói:
Khi nào thì ngài trả lại hòn đá phù thủy cho con vậy?
Vẻ mặt Dumbledore cứng đờ, sau đó dở khóc dở cười nhìn Ivan, hòn đá phù thủy bao giờ đã biến thành của cậu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận