Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 171: Ngươi nhất định là cảm thấy lên đầu đề rất dễ dàng, đúng không? Harry?

Chờ đến khi tiếng hò reo vang vọng khắp đại sảnh hoàn toàn tắt hẳn, Ivan mới buông tay che tai.
Đại sảnh im lặng trong chốc lát, chỉ có Harry và Ron ngượng ngùng đứng trước ánh mắt dò xét của mọi người, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, một giọng chế giễu vang lên từ bàn của chủ nhiệm nhà Slytherin.
"Potter, xem ra các ngươi lại gây ra một chuyện náo động lớn rồi..." Malfoy dẫn theo Goyle và Crabbe đi tới, hắn nhìn Harry với vẻ chế giễu, rồi dừng mắt trên người Ron.
"Weasley, ta đoán giờ cha ngươi chắc đang hận ngươi lắm, có khi còn bị ép mất việc, tủi hổ cuốn gói khỏi Bộ Pháp thuật ấy chứ..."
Nói rồi, Malfoy cười ha hả, Goyle và Crabbe cũng cười ngây ngô theo.
Mặt Ron đỏ bừng, giận tím mặt, không thèm để ý đây là đại sảnh, đột nhiên rút cái đũa phép dính đầy băng dính ra, chỉ vào Malfoy.
"Răng cửa thi đấu gậy lớn!"
Malfoy giật mình hết hồn, vội vàng rút đũa phép ra định phản công.
Nhưng hắn kinh ngạc nhận ra rằng, sau câu thần chú của Ron, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Từ chiếc đũa phép trong tay Ron chỉ có làn khói đen nhạt lảng vảng...
"Weasley, ngươi làm cái trò gì đấy? Biểu diễn xiếc ma pháp à?" Malfoy cười nhạo.
Ron tức đến muốn ném cái đũa phép đi cho rồi, từ hôm qua nó bị Cây Liễu Roi quật gãy thì dở chứng luôn.
Lập tức, Ron giận đến bốc khói, định xông lên đánh nhau với Malfoy, nhưng bị Harry và Hermione kéo lại. Đánh nhau trong đại sảnh chẳng phải là chuyện sáng suốt gì, trừ phi họ muốn bị tống giam...
Ivan chẳng buồn để ý đến màn "giao lưu hữu hảo" của họ, đánh nhau thì có đánh lại ai, cứ lẳng lặng vung đũa phép dọn dẹp tàn cuộc trên bàn.
Tiện tay cất luôn lá thư, định bụng về phòng ngủ dùng tự động bút lông chim hồi âm sau.
Nhưng Ivan không ngờ rằng,
Malfoy lại to gan đến vậy, hoặc có lẽ là trào phúng Ron thành công khiến hắn tự tin hơn...
"Hals!" Malfoy lớn tiếng gọi, tiến lên nhặt tờ Nhật báo Tiên tri trên bàn lên xem lướt qua, thấy dòng tít lớn, lập tức lên giọng.
"Để tao xem nào, ta không ngờ Hals nhà ngươi lại sống ở cái nơi ổ chuột như Hẻm Knockturn... Chẳng phải nơi đó toàn bọn phù thủy hắc ám nghèo mạt sao? Còn chơi với cả lũ người sói nữa chứ..."
Ivan hơi nhíu mày, định mở miệng thì Hermione đã nhanh hơn một bước, trách mắng.
"Im miệng đi Malfoy! Sống ở Hẻm Knockturn thì có gì đáng xấu hổ, Ivan tự mình cố gắng giành được vinh dự cao quý nhất của Bộ Pháp thuật, Huân chương Merlin đấy, ngươi làm được không?"
"Thì sao chứ? Cha tao bảo, lũ phù thủy sống ở Hẻm Knockturn chẳng khác nào lũ chuột cống!" Malfoy cãi bướng.
Nhớ lại thời gian trước, cha hắn toàn lấy chuyện này ra răn dạy hắn, Malfoy thấy rất khó chịu, định tiếp tục nói thì bị Ivan cắt ngang.
"Ngươi chỉ biết dựa vào cha ngươi thôi sao? Malfoy?" Ivan thờ ơ nhìn hắn, tay phải cầm đũa phép khẽ gõ vào lòng bàn tay, vừa nói.
"Ta tưởng năm thứ hai ngươi sẽ tự lập hơn một chút, chứ không phải cứ trẻ con bám váy ba như thế."
Malfoy xấu hổ hóa giận, định cãi lại thì Ivan không cho hắn cơ hội, chế giễu.
"À mà, mấy hôm trước ta trò chuyện vui vẻ với cha ngươi, ngươi không biết ở đâu đâu! Ông ấy bảo nếu thành tích của ngươi năm nay không tiến bộ, cả đời này chắc cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu..."
Ivan ăn nói hàm hồ, dựa vào những gì lão Malfoy phàn nàn về con trai trong cửa hàng Borgin and Burkes ở nguyên tác, vậy mà cũng lừa được Draco Malfoy.
Malfoy vốn không tin lời Ivan, càng không tin Ivan có thể trò chuyện vui vẻ với cha mình, nhưng ở nhà, lão Malfoy thật sự đã trách mắng hắn vì chuyện này...
"Không tin à? Hay là chưa nghe cha ngươi nói bao giờ? Vậy thì cút nhanh về nhà hỏi cha ngươi đi!" Ivan nhìn vẻ dao động của Malfoy, không khách khí trách mắng.
...
"Ivan, ngươi quen cha của Malfoy à?"
Sáng hôm sau, trên hành lang đến phòng học Thảo dược học, Hermione tò mò hỏi chuyện hôm qua, Harry và Ron cũng hơi nghi hoặc.
Họ không ngờ Ivan lại quen biết nhà Malfoy.
"Không, thực ra chúng ta không thân, chỉ gặp nhau một lần thôi!" Ivan biết Hermione muốn hỏi gì, nên giải thích luôn.
"Vậy mà lúc nãy ngươi dám nói vậy?" Hermione tròn mắt.
"Có gì đâu? Năm ngoái các ngươi còn trò chuyện vui vẻ với Bộ trưởng Fudge đấy thôi." Ivan nói tỉnh bơ.
Harry và Ron cứng họng, Hermione càng trợn mắt, nếu họ nhớ không nhầm, họ chỉ gặp Fudge có một lần, nói vài câu xã giao thôi mà, thế cũng gọi là trò chuyện vui vẻ á?
Giải đáp xong thắc mắc cho ba người, Ivan nhanh chân bước vào nhà kính.
Chẳng bao lâu, giáo sư Sprout với cánh tay băng bó đi vào từ sân cỏ, mặt mày khó coi.
Không chỉ vì Lockhart lẽo đẽo theo bên cạnh, cố gắng nhồi nhét cho bà một đống kiến thức thảo dược lăng nhăng.
Mà còn vì lúc nãy chữa trị cho Cây Liễu Roi, Lockhart tung ra một cái gọi là phép chữa lành, khiến nó nổi điên lên, để an ủi cái cây, cánh tay bà còn bị quật cho một phát, may mà vết thương không nghiêm trọng.
Nhưng Lockhart chẳng có chút tự giác nào, vẫn vênh váo tự đắc như con công xòe đuôi, nghênh ngang bước lên trước giáo sư Sprout, thậm chí chắn cả đường đi của bà, lớn tiếng nói với mọi người.
"Chào các trò! Vừa nãy ta đã làm mẫu cho giáo sư Sprout cách chữa trị Cây Liễu Roi rồi đấy! Nhưng ta không muốn các trò nghĩ ta giỏi Thảo dược học hơn cô ấy đâu! Chỉ là ta từng tình cờ gặp vài cái cây kỳ lạ như vậy trong một chuyến du hành thôi mà..."
Lockhart có vẻ còn muốn nói thêm vài câu, nhưng giáo sư Sprout không chút do dự cắt lời hắn, lớn tiếng bảo tất cả học sinh vào nhà kính số ba, học ngay!
Ivan vội vã theo mọi người vào lớp.
Harry định theo vào thì bị Lockhart chặn lại.
"Giáo sư Sprout, ta có thể nói chuyện riêng với Harry một chút được không? Chỉ mất hai phút thôi! Cô không phiền chứ?" Lockhart nghiêng đầu hỏi giáo sư Sprout.
Giáo sư Sprout cau có, nhưng Lockhart đã tự tiện nắm lấy tay Harry, kéo hắn sang một bên, vừa đi vừa nói đầy ẩn ý.
"Chắc trò thấy lên trang nhất dễ lắm, phải không? Harry?"
"Thầy nói gì vậy, thưa giáo sư? Em không hiểu lắm." Harry ngơ ngác, không hiểu ý của Lockhart là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận