Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 19: Thăm dò khu sách cấm

Ivan vừa nói xong, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lại lên tiếng:
"À còn nữa, Malfoy, ngươi còn nợ Hermione một lời cảm ơn đấy, đừng quên đấy nhé!"
"Hals! Chính là ngươi đê tiện, vô liêm sỉ đánh lén ta!" Malfoy lập tức rút đũa phép chĩa vào Ivan, hai gò má trắng mịn đỏ bừng.
"Ta, Malfoy, dù có từ trêи trời rớt xuống c.h.ế.t, bị tống vào Azkaban... cũng nhất định không nói lời cảm ơn với một đứa M.u.g.g.l.e!"
Hai tên tùy tùng Crabbe và Goyle cũng rút đũa phép, nhưng đáp lại chúng là những ánh mắt kinh ngạc từ phía bàn Gryffindor, lúc này cả ba mới nhớ ra đây là bàn của nhà Gryffindor, động thủ ở đây chỉ có nước bị treo lên đ.á.n.h...
Nghe thấy ba chữ "M.u.g.g.l.e", Ivan nhíu mày, Ron thì nhảy dựng lên, hô lớn:
"Malfoy! Ta chấp nhận khiêu chiến của ngươi! Tối nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận!"
"Được thôi, tối nay ta chờ..." Malfoy nhếch mép, cười đểu rồi quay người rời đi.
"Quyết đấu? Quyết đấu là gì? Hai người cầm k.i.ế.m đ.â.m nhau sao?" Chờ Malfoy đi rồi, Harry đầu óc mơ hồ vội hỏi.
"Đương nhiên không phải, làm sao chúng ta lại xuẩn như bọn M.u.g.g.l.e được?" Ron tự hào nói như thể mình biết rõ luật lệ lắm.
"Ừm... Đầu tiên, hai bên phải đứng đối diện nhau, sau đó cúi chào đối thủ, hai bên giơ cao đũa phép, dùng m.a p.h.á.p tiến hành quyết đấu vinh quang, nếu bên nào c.h.ế.t, người hỗ trợ phải nối tiếp, cho đến khi một bên ngã xuống hết thì mới kết thúc!"
Ron càng nói càng h.ư.n.g p.h.ấ.n, so với việc mỗi ngày xem sách khô khan trong lớp, thì quyết đấu thú vị hơn nhiều, lại nói hắn đã thấy Malfoy ngứa mắt từ lâu.
"C.h.ế.t...?" Harry nuốt nước bọt.
"Ron nói quá rồi, đó là quyết đấu phù thủy chính quy. Chúng ta cùng lắm chỉ dùng điểm tước v.ũ k.h.í chú, khóa chân chú thôi, đôi khi còn chẳng bằng đấm đá." Ivan lắc đầu giải thích cho Harry.
"Ivan, tối nay ngươi có đi thật không?" Ron mong chờ hỏi.
"Không, ta đã nói rồi, tối nay ta còn có việc, không có thời gian để ý đến Malfoy." Ivan lắc đầu.
Trong mắt Ivan, cái kiểu vung vẩy đũa phép một cách ngốc nghếch, mặt đối mặt bắn m.a p.h.á.p vào nhau quá ngu xuẩn, chẳng có chút gì giống với những màn đấu phép mà hắn hằng mong đợi, còn không bằng xem đấu k.i.ế.m thuật còn thú vị hơn, chí ít cũng đáng xem hơn nhiều.
Thấy Ron và Harry rảnh rỗi sinh nông nổi, Ivan vẫn tốt bụng nhắc nhở:
"Tối nay Malfoy có đến hay không còn chưa biết đâu, biết đâu hắn chỉ muốn l.ừ.a chúng ta đến đó, rồi cho Filch đến tóm hết chúng ta thì sao..."
"Không thể nào?"
Ron và Harry nhìn nhau, cảm thấy Malfoy chắc không đến nỗi vô liêm sỉ như vậy chứ, đây là quyết đấu vinh dự của phù thủy mà!
Nhìn vẻ mặt của Harry và Ron, Ivan biết không khuyên được bọn họ nữa, thở dài rồi tự mình lật cuốn "Dạy ngươi n.h.a.n.h c.h.ó.n.g b.a.y l.ư.ợ.n".
Thay vì lo lắng, chi bằng ôn lại chút kiến thức, theo trí nhớ của hắn thì tối nay đám Harry hành động cũng không sao, ngược lại còn có thể biết thêm nhiều tin tức về viên đá phù thủy.
Cho dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng có Dumbledore giải quyết, hiệu trưởng đại nhân sẽ không để "cứu thế chủ" mà ông ta đã "chọn" gặp chuyện ngoài ý muốn đâu.
"Ron, tối nay chúng ta có thật sự đi quyết đấu với Malfoy không? Lỡ đâu hắn không đến thì sao?" Sau khi ăn xong, Harry lo lắng hỏi Ron trên đường trở về phòng ngủ.
"Đương nhiên là phải đi rồi, đây là quyết đấu! Malfoy không thể không đến, nếu hắn đến mà không thấy chúng ta, thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa?" Ron ra sức khích lệ Harry, dù sao lúc nãy hắn đã đồng ý rồi.
"Nhưng không có Ivan, chỉ có hai người chúng ta, làm sao thắng được ba người bên Malfoy?" Harry nói.
"Chúng ta có thể gọi thêm Neville, vậy là ba người!" Ron suy nghĩ một chút rồi nói.
Cảm thấy cũng có lý, hai tên tùy tùng của Malfoy tuy có hơi ngốc, nhưng lại to con hơn bọn họ nhiều, đánh nhau thì thiệt quá.
"Neville?" Harry há miệng, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Sao hắn lại càng thấy lo lắng hơn nhỉ?
Hay là hai người đi thôi...
...
Nửa đêm, trong phòng nghỉ nhà Gryffindor, Ivan đặt cuốn "Dạy ngươi n.h.a.n.h c.h.ó.n.g b.a.y l.ư.ợ.n" xuống.
Để tránh bị bỡ ngỡ trong buổi học bay sắp tới, sau khi tan học Ivan đã mượn hết sách vở liên quan đến môn bay về đọc, xem suốt mấy tiếng đồng hồ, cộng thêm buổi học bay trước đó, kỹ năng bay của hắn đã sắp đạt đến trình độ hai.
Lúc này trong phòng ngủ không một bóng người, Harry và Ron đã lôi kéo Neville lén la lén lút chuồn ra ngoài từ mười mấy phút trước.
Ivan chỉ có thể chúc bọn họ may mắn, c.h.ó ba đầu có thể không dễ đối phó đâu.
Thấy thời gian đã gần, Ivan chui ra từ đường hầm hình ống, quay đầu lại nhìn, cửa hầm đã tự động đóng lại.
Bà Béo phụ trách trông coi đường hầm có vẻ không có ở đó, chắc là đi sang phòng khác chơi rồi.
Hogwarts vào ban đêm có phần quạnh hiu hơn bình thường, tĩnh lặng đến đáng sợ, cả hành lang tối đen như mực, chỉ có những ngọn nến lờ mờ cách nhau chừng mười thước chiếu sáng, giúp Ivan miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
Cũng may trong thế giới phù thủy này, u linh không đáng s.ợ lắm, Ivan còn từng trò chuyện với vài người trong số họ rồi, nên cũng không hề hoảng sợ, chỉ là thầm n.h.ổ n.ư.ớ.c b.ọ.t về phương pháp khen thưởng của hệ thống.
Quá c.ứ.n.g n.g.ắ.t, khen thưởng lại còn bắt hắn tự đi vào khu sách c.ấ.m để lấy...
Đây đúng là không giống hệ thống chút nào!
Ivan đi thẳng qua hành lang dài, trên đường đến khu sách c.ấ.m lại gặp phải những cầu thang xoắn ốc đáng g.h.é.t.
Vào buổi tối, những chiếc cầu thang này dường như c.ứn.g đ.ầ.u hơn ban ngày, thay đổi không theo một quy luật nào cả, có khi Ivan vừa đến trước mặt thì nó lại đột ngột chuyển sang hướng khác, không biết có phải cố ý gây khó dễ cho những phù thủy nhỏ thích đi lang thang nửa đêm như Ivan không.
Cũng may m.a c.h.ú của Ivan không phải học vô ích, dùng chú lơ lửng có thể giúp hắn lơ lửng trong không trung một thời gian ngắn, mượn lực để bay đến nơi muốn đến, dùng hoá đá chú để kẹp chặt những chỗ nối giữa cầu thang, khiến chúng không thể di chuyển...
Nhờ vài câu m.a c.h.ú không quá cao siêu, Ivan đi cũng khá thuận lợi.
Xung quanh cầu thang xoắn ốc treo rất nhiều chân dung, mấy ông già râu bạc rất hứng thú nhìn Ivan nhào lộn, vài bức chân dung nhiệt tình chào hỏi Ivan.
Sau khi xuống lầu, Ivan cũng lễ phép đáp lại từng người, sau đó từ đại sảnh rẽ về phía thư viện.
"Alohomora!" Ivan dùng chú mở khóa để mở cánh cửa lớn đóng kín của thư viện, vì an toàn, hắn đóng cửa lại rồi vung đũa phép, dùng chú phát sáng.
"Lumos..."
Ánh sáng trắng rực rỡ lóe lên từ đầu đũa phép, sau khi ổn định lại, ánh sáng đã mờ đi nhiều, nhưng đối với Ivan thì vẫn đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận