Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 4: Ngươi tốt, Hogwarts

Chương 4: Ngươi tốt, Hogwarts!
Sau khi dặn dò xong những hạng mục công việc cần chú ý trong học kỳ, Dumbledore dường như lại trở về làm vị hiệu trưởng có chút lập dị và yêu đời, ông đội một chiếc mũ phù thủy hơi lệch trên đầu, lớn tiếng nói:
"Trước khi ngủ, chúng ta cùng nhau hát vang bài ca của trường nào!"
Theo lời Dumbledore vừa dứt, Ivan thấy rõ ràng vẻ mặt của đám giáo sư trên bục giảng đều biến sắc, vài học sinh lớn tuổi cũng như bị táo bón.
Nhưng Dumbledore vẫn tự mình vung vẩy cây đũa phép, một dải lụa vàng dài từ trong đũa phép bay ra, biến thành từng từ đơn như một con rắn đang uốn lượn.
Cây đũa phép giống như một chiếc gậy chỉ huy, dưới sự chỉ dẫn của Dumbledore, bài ca của trường Hogwarts vang vọng khắp đại sảnh, tất cả mọi người cùng hát vang.
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts, xin người dạy dỗ chúng ta, bất kể là tuổi già hay hói đầu, hoặc là cậu ấm cô chiêu chân còn ngắn, đầu óc chúng ta có thể nhồi nhét những điều mới mẻ thú vị..."
Các phiên bản khác nhau, các làn điệu không đồng nhất hòa lẫn vào nhau, cộng thêm việc hai anh em nhà Weasley cố tình quấy rối hòng kéo mọi người đi chệch hướng, Ivan cũng "đục nước béo cò" hát theo vài câu. Hát xong rồi, cậu bất ngờ cảm thấy cái giọng điệu hỗn hợp này... Nghe cũng hay đấy chứ.
Ivan không khỏi nghi ngờ thẩm mỹ âm nhạc của mình có phải đã xảy ra vấn đề rồi hay không...
Cũng may, hiệu trưởng Dumbledore cũng có cảm nhận tương tự, vị phù thủy áo trắng đức cao vọng trọng này xúc động đến muốn rơi lệ dưới sự hun đúc của âm nhạc, mãi một lúc lâu mới thoát ra khỏi giai điệu, vừa lau nước mắt vừa nhắc nhở các huynh trưởng, tỷ trưởng dẫn các học sinh về phòng.
Ivan theo dòng người tân sinh nhà Gryffindor, dọc theo cầu thang xoắn ốc leo lên tầng cao nhất.
Ở cuối hành lang, Percy dừng lại trước một bức chân dung một người phụ nữ mập mạp trên tường. Còn chưa kịp để đám học sinh mới kịp hỏi gì, mọi người liền thấy người phụ nữ mập mạp xoay người, đổi tư thế, nghiêm túc nói:
"Mật khẩu là gì?"
"Long đởm." Percy đáp.
Người phụ nữ mập mạp gật đầu, tránh ra một lỗ hổng trên tường, Ivan biết bên trong chính là phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Sau khi tiến vào, Ivan mới phát hiện nơi này lớn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.
Lá cờ sư tử màu đỏ thẫm tượng trưng cho nhà Gryffindor treo ở giữa không trung, trong phòng sinh hoạt chung rộng rãi bày biện vài chiếc bàn dài ngay ngắn, dưới bàn đặt những chiếc ghế tựa thoải mái. Lò sưởi màu nâu đen dựa vào bên trái bức tường, vừa thắp sáng vừa xua tan cái lạnh của buổi tối.
Phòng ngủ của nhà Gryffindor là phòng năm người. Trong phòng rộng rãi kê năm chiếc giường lớn bốn cột, bên dưới là hành lý cá nhân được xếp gọn gàng ở một bên.
Vì không có ký ức tương ứng, Ivan thậm chí không nhận ra chiếc rương đựng hành lý và giường của mình.
Đang lúc Ivan chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc những người bạn cùng phòng tranh nhau chọn giường, một con cú mèo màu xám trắng đột nhiên từ trên lan can phía tây bay đến đậu trên vai Ivan, thân mật mổ nhẹ mấy cái lên mặt cậu.
"Marka?" Ivan đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong đầu hiện ra cái tên này.
"Ục ục ~" Con cú mèo xám trắng đáp lại hai tiếng.
"Mặc kệ có đúng hay không, sau này cứ gọi ngươi là Marka vậy." Ivan đưa tay gãi nhẹ vào cổ con cú mèo, Marka thoải mái híp mắt lại.
Có Marka dẫn đường, Ivan nhanh chóng xác nhận chiếc giường dựa vào tường phía tây là của mình. Xung quanh giường có rất ít đồ, ngoài chăn đệm, gối, còn có một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, cùng với mấy cuốn sách giáo khoa cần mang theo.
Điều đáng nói là, Ivan phát hiện một tấm bảng nhỏ bên cạnh giường, trên đó ân cần khắc dòng chữ "Ivan Hals". Trên giường của những người khác cũng có bảng tên tương tự, chỉ là Ivan vừa rồi không chú ý thôi.
Ivan đứng ngẩn ngơ một mình trong phòng ngủ không lâu thì bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa, tiếp theo là một giọng nói có chút quen thuộc.
"Không ngờ việc phân loại chỉ là đội cái mũ lên đầu mà thôi.
Ta còn tưởng rằng phải vật lộn với quái vật khổng lồ cơ, ta biết ngay là không nên tin lời George nói bậy bạ mà."
Người đẩy cửa bước vào là một phù thủy nhỏ với mái tóc đỏ rực, trên mũi lấm tấm tàn nhang, miệng luyên thuyên không ngừng nói gì đó, phía sau cậu là một cậu bé đeo kính, dáng người hơi gầy.
Harry? Ron?
Ivan có chút bất ngờ, mình lại ở cùng phòng ngủ với chúa cứu thế Harry, thật là trùng hợp.
"Chào các cậu, tớ là Ivan Hals!" Ivan tiến lên chủ động chào hỏi.
"Chào, tớ là Ron Weasley." Ron lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Ivan.
"Xin chào, tớ là Harry Potter." Harry cũng đưa tay ra.
Ivan đầu tiên là bắt tay với Harry, sau đó nhìn Ron cười nói: "Vừa nãy ở trên đại sảnh, hai anh trai của cậu, George và Fred, có nhắc đến cậu với tớ."
"Hả, đáng chết, tớ không tin là bọn họ sẽ nói điều gì tốt về tớ đâu." Ron nghĩ đến dáng vẻ thường ngày trêu chọc của George và Fred, trong lòng liền nổi lên một trận bực dọc.
Harry thì có chút vui vẻ vì Ivan có thái độ khác với những người khác, dù sao từ khi bước chân vào giới phù thủy đến nay, mỗi lần gặp những phù thủy khác, người ta không kinh ngạc thì cũng muốn nhìn xem vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu.
Không thể không nói, Harry cảm thấy loại hành vi này thật ngốc nghếch.
Tình bạn giữa các phù thủy nhỏ đôi khi có thể được xây dựng rất nhanh chóng. Huống chi Ivan đã đọc qua nguyên tác, biết rõ về hai người, nên khi cậu hết sức nhiệt tình hòa nhập, tự nhiên rất nhanh đã trở thành bạn bè.
Harry kể về những đối xử bất công mà cậu phải chịu trước khi bước vào thế giới phù thủy, còn Ron thì kể những chuyện thú vị khi bị hai anh em sinh đôi nhà Weasley trêu chọc. Không lâu sau, Neville và một phù thủy nhỏ khác ở chung phòng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Mọi người nói chuyện đến tận khuya mới lên giường đi ngủ.
Một loạt biến cố trong cả buổi tối khiến Ivan cảm thấy thực sự mệt mỏi. Cậu vừa đặt lưng xuống giường là cả người mềm nhũn ra, không muốn nhúc nhích nữa. Đến nỗi, kế hoạch thăm dò hệ thống mà cậu đã dự tính trước đó cũng bị ném ra sau đầu.
Mơ màng, cậu chỉ nghe thấy tiếng Ron quở trách con chuột Scabbers. Ivan mở mắt nhìn một chút, sau đó lại kéo chăn che kín đầu, môi không hề phát ra tiếng động, khẽ mấp máy mấy lần.
Ngươi tốt, Hogwarts!
.....
Sáng sớm hôm sau, Ivan tỉnh giấc từ trong mộng, ngơ ngác nhìn xung quanh. Mãi một lúc sau, cậu mới ý thức được chuyện phải đi học.
Đột nhiên phải chuyển từ trên giường bệnh đến lớp học, Ivan nhất thời có chút không quen.
Nhưng Ivan không có ý định muộn giờ học đầu tiên ở Hogwarts. Dù thời gian còn sớm, nhưng xét đến những chiếc cầu thang lúc ẩn lúc hiện trong trường Hogwarts, cậu cảm thấy mình nên xuất phát sớm một chút thì tốt hơn.
Đương nhiên, trước khi đi, cậu cũng không quên gọi Ron và Harry còn đang ngủ nướng dậy.
Cũng không biết có phải là do hào quang chúa cứu thế của Harry ảnh hưởng, hay là Ivan gặp xui xẻo. Chỉ là trong quá trình xuống lầu, bọn họ đã gặp phải hai lần bậc thang biến mất. Đáng thương Ron còn đâm đầu vào một bức tường giả dạng làm cửa!
May mắn là nhờ có Ron làm gương, Ivan và Harry mới may mắn thoát nạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận