Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 240: Bị hấp thụ sức sống

Sau khi đồng ý yêu cầu của Lockhart, Ivan không lập tức rời đi mà đề nghị hắn dạy mình bùa lãng quên.
Trải qua học kỳ này, Ivan thấu hiểu sâu sắc tầm quan trọng của loại thần chú này.
Nếu như trước đây biết bùa lãng quên, việc lẻn vào phòng ngủ nữ của nhà Gryffindor sẽ không bị Hermione phát hiện.
Nó cũng giúp cậu xử lý mọi việc hôm nay một cách dễ dàng hơn, ví dụ như cậu hoàn toàn có thể xóa ký ức của hai nam sinh nhà Ravenclaw kia, xử lý sạch dấu vết trên tường trước khi người khác đến.
"Ngươi muốn học bùa lãng quên? Để làm gì? Định xóa ký ức của ai à?" Lockhart tò mò hỏi han.
"Phòng hờ thôi." Ivan không giải thích, liếc hắn một cái: "Ta cũng đâu có định dùng nó với ngươi..."
"Ta cũng không nói gì, chỉ là bùa chú này không dễ học đâu." Lockhart cười tươi đáp, rồi bắt đầu giảng giải cho Ivan về thần chú, thủ thế và cách sử dụng của bùa lãng quên.
So với những loại ma pháp khác, Lockhart chỉ thuộc hàng xoàng xĩnh, nhưng trình độ về bùa lãng quên của hắn thì đạt đến cấp đại sư thật sự, có lẽ cả giới pháp thuật cũng chẳng tìm được ai dùng bùa lãng quên giỏi hơn hắn.
Dù sao thì mấy chục năm qua, Lockhart đã dồn hết trí thông minh của mình vào mỗi loại bùa chú này.
Khó khăn lắm mới có cơ hội khoe khoang kiến thức thật sự, Lockhart giảng giải rất tập trung, thậm chí còn chia sẻ cả một vài kỹ xảo nhỏ mà hắn tự đúc kết được.
Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến chuyện tiểu phù thủy kia nắm được điểm yếu của hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của đại sư bùa lãng quên Lockhart, kiến thức của Ivan về bùa lãng quên cũng tăng lên nhanh chóng.
Cùng với việc tiêu hao điểm kinh nghiệm, Ivan liên tục nghe thấy âm thanh độ thuần thục tăng lên trong đầu.
Rất nhanh, Ivan thấy bùa lãng quên xuất hiện trong cột phép thuật của hệ thống.
"Obliviate!" Ivan vung đũa phép, một tia sáng ma thuật màu trắng sữa bắn lên tường.
Vì không có mục tiêu cụ thể nên Ivan cũng không biết nó có tác dụng lớn đến đâu.
"Ngươi học được rồi? Nhanh vậy!" Lockhart kinh ngạc không thôi, với tư cách là một đại sư bùa lãng quên, hắn đương nhiên nhận ra Ivan đã bước đầu nắm vững bùa chú này.
Phải biết bùa lãng quên là một loại bùa chú ký ức tương đối khó học, hắn khi trước học mất ba ngày, vốn tưởng rằng đã là rất nhanh rồi, còn đắc ý vì chuyện đó.
"Tàm tạm thôi." Ivan tùy ý gật đầu.
"Thiên phú của ngươi đúng là khiến người ta kinh ngạc." Lockhart vừa cảm khái vừa có chút đố kị.
"Không cần ghen tị với ta, chỉ xét về sự am hiểu bùa lãng quên, có lẽ cả giới pháp thuật này không ai hơn được ngươi." Ivan lắc đầu nói.
"Đó là đương nhiên, nếu không ta đã không nổi tiếng đến thế." Lockhart đắc ý nói.
Đây là nơi duy nhất hắn có thể tự hào, không phải ai cũng có thể dùng bùa lãng quên xóa ký ức của nhiều phù thủy mạnh mẽ như vậy mà không để lộ sơ hở.
Ivan chẳng buồn sửa lại suy nghĩ của Lockhart, mỗi người có cách sống riêng.
Học được bùa lãng quên, Ivan mở cửa chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Ivan nhớ ra một chuyện, quay đầu dò hỏi.
"À phải rồi, giáo sư Lockhart, thầy nghĩ sao về vụ tấn công ngày hôm nay?"
Lockhart hơi ngẩn ra, rồi tiếc nuối đáp: "Đó là một cô bé nhà Ravenclaw nhiệt tình, ta trước còn ký tặng cho cô bé đó nữa đấy, may mà con bé không sao..."
...
Từ phòng làm việc của Lockhart đi ra, Ivan theo dòng người trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Trên đường đi hầu như ai cũng đoán già đoán non về việc ai đã tấn công nữ sinh nhà Ravenclaw kia, đủ loại tin đồn lan truyền.
Tình hình này kéo dài đến trưa ngày hôm sau, khi Hermione hỏi được thông tin liên quan đến Phòng chứa Bí mật từ giáo sư Binns, những phù thủy nhỏ có xuất thân Muggle nhất thời hoang mang lo sợ.
Bọn họ cho rằng kẻ mở Phòng chứa Bí mật, chắc chắn giống như lời đồn đại, cảm thấy phù thủy xuất thân Muggle không xứng học ma pháp, nên mới muốn gϊếŧ nữ sinh nhà Ravenclaw kia.
Còn dòng chữ viết trên tường là để cảnh cáo mọi người, ý muốn ngăn cản bất kỳ ai muốn thanh tẩy trường học, sẽ bị gϊếŧ cùng.
Người xui xẻo nhất là Harry, vì đã để lộ khả năng nói tiếng Xà ngữ, cậu bị liệt vào nghi phạm số một trong vụ tấn công.
Bởi vì trong truyền thuyết Phòng chứa Bí mật do Salazar Slytherin xây dựng, mà đặc điểm nổi bật nhất của người sáng lập Hogwarts này chính là Xà ngữ!
"Chết tiệt, sao bọn họ có thể nghi ngờ cậu chứ? Cậu hôm qua vẫn luôn ở cùng chúng ta mà!" Sau giờ học, Ron tức giận bất bình nói trong hành lang bên ngoài phòng học.
Harry cũng rất phiền muộn, cậu rõ ràng không làm gì cả, mà không hiểu sao lại bị người ta cho là kẻ tấn công.
"Mấy cậu nói có thể liên quan đến Voldemort không?" Harry đột nhiên nhớ đến quyển nhật ký bị đánh cắp của Ivan, nhỏ giọng nói.
"Có lẽ vậy..." Ivan tùy ý nói một câu, rồi quay đầu nhìn Hermione hỏi: "Hermione, cô bé nhà Ravenclaw bị thương kia tỉnh chưa?"
Muốn làm rõ ai đã lấy đi Trường Sinh Linh Giá, cách trực tiếp nhất là hỏi nữ sinh bị thương hôm qua, đối phương rất có thể biết một vài manh mối.
"Vẫn chưa tỉnh, nghe phu nhân Pomfrey nói, ngoài việc bị thương ra, con bé còn trúng phải một loại hắc ma pháp rất lợi hại, sinh lực thiếu hụt nghiêm trọng." Hermione âu sầu nói.
"Sinh lực thiếu hụt..." Ivan nhíu mày, cậu phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng.
Xem ra Tom Riddle không chỉ định vu oan cho cậu, mà còn ngấm ngầm ý đồ khôi phục sức mạnh.
Phát hiện này cũng giúp Ivan có được một vài manh mối.
Tiếp xúc với Tom lâu như vậy, Ivan hiểu rõ sâu sắc về sức mạnh mà Trường Sinh Linh Giá nắm giữ.
Trừ khi cô bé kia có lòng tin tuyệt đối với Trường Sinh Linh Giá, đồng ý mở một phần linh hồn mình cho nó, nếu không thì Tom tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn hấp thụ nhiều sinh lực của một phù thủy nhỏ đến vậy.
Điều đó có nghĩa là cô bé nhà Ravenclaw kia, rất có thể đã giữ Trường Sinh Linh Giá trong một thời gian dài, mới có thể xây dựng được mức độ tin tưởng như vậy.
Bây giờ cô bé đáng thương đó đã mất đi giá trị lợi dụng, Tom liền nhẫn tâm vứt bỏ đối phương, coi như một quân cờ thí để ném ra, tiện thể tìm cho cậu chút phiền phức.
"Ghê gớm, Tom, ngươi đúng là ngày càng giỏi giở trò." Ivan rất đau đầu, trước kia cậu dựa vào lợi thế thông tin để trêu đùa Tom mỗi ngày, bây giờ ngược lại suýt chút nữa bị Tom hãm hại một vố.
So sánh với Ginny trong nguyên tác, Ivan nhận ra Tom bây giờ đã khôi phục được một phần sức mạnh, nhưng có lẽ vẫn chưa đến mức phục sinh, bởi vì cô bé nhà Ravenclaw kia vẫn còn sống sót...
Nhưng biết đâu nếu Tom hút thêm sức sống của vài người nữa thì sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận