Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 62: Hắn chính là cay cái cưỡi ở long trên lưng nam nhân!

Chương 62: Hắn chính là cái người cưỡi trên lưng rồng!
"Đầu tiên là Harry Potter tiên sinh, Ron Weasley tiên sinh, cùng với tiểu thư Hermione Granger, các em đã kịp thời phát hiện tình huống khác thường trong Rừng Cấm, đồng thời lựa chọn thông báo cho giáo sư để đến cứu viện, giúp trường học tránh khỏi tổn thất lớn hơn..."
Nói đến đây, ánh mắt Dumbledore dừng lại trên người Ivan một hồi, nếu không có Harry và các bạn thông báo kịp thời, có lẽ Rừng Cấm hiện tại đã không còn tồn tại nữa.
Ivan cũng không hối hận lắm, hắn đâu có phóng hỏa, chỉ là bị hỏa long va cho một phát, biết đâu Quirrell lại quay lại gây chuyện, vậy hắn và Hagrid phỏng chừng còn chưa kịp đợi người đến cứu đã "tèo" rồi...
"Vì vậy, ta quyết định cộng thêm cho mỗi em hai mươi điểm!" Dumbledore nói.
Bàn dài nhà Gryffindor nhất thời bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Một lần tăng thêm sáu mươi điểm đủ để giúp nhà Gryffindor vượt qua Ravenclaw, vốn đang xếp thứ hai, và ngang hàng với nhà Slytherin đang đứng đầu.
Harry kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, cảm giác u ám trong lồng ngực tan biến hết. Cậu bé không nhịn được muốn nhìn vẻ mặt của Snape, xem trên mặt lão ta sẽ có bao nhiêu thất vọng. Nhưng khi cậu quay đầu lại mới phát hiện Snape vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không hề có một chút thay đổi.
Hermione vẫn còn rụt rè, nhưng nụ cười trên môi đã tố cáo tâm trạng kích động của cô bé.
Ron ngẩng cao đầu, đây là lần đầu tiên cậu bé nhận được nhiều tràng vỗ tay đến vậy.
Chờ tiếng vỗ tay kéo dài một lát, Dumbledore mới tiếp tục.
"Tiếp theo là Ivan Hals tiên sinh! Cậu ấy đã dựa vào sự nhạy bén và hành động dũng cảm của mình, thành công đẩy lùi kẻ tấn công, giúp Hagrid được cứu sống..."
"Ta tuyên bố, nhà Gryffindor được cộng thêm 50 điểm!"
Dumbledore vừa dứt lời, dưới khán đài rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ivan, thậm chí vài vị giáo sư cũng quay lại nhìn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Mọi người tuy không rõ trong Rừng Cấm đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước đó đã nghe thấy tiếng rống của rồng, sau đó Rừng Cấm lại bốc lên cuồn cuộn khói đen, ngay cả một người to lớn như Hagrid còn bị tấn công, có thể thấy được mức độ nguy hiểm...
Hơn nữa Dumbledore đã nói rất rõ ràng, kẻ tấn công là do Ivan thành công đẩy lùi, chứ không phải ai khác hay giáo sư đến trợ giúp...
* * *
"Bộp bộp bộp..."
Trong phòng tiệc lớn im lặng như tờ, Dumbledore là người đầu tiên vỗ tay.
Một lát sau, dưới khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm...
Lần này không chỉ có nhà Gryffindor, mà ngoại trừ một vài người ghen tị ra, ngay cả các phù thủy nhỏ của ba nhà còn lại cũng nhiệt tình vỗ tay.
Bởi vì dù cho những người kiêu ngạo của nhà Slytherin cũng phải bóp mũi mà thừa nhận hành động lần này của Ivan vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Ivan đã chứng kiến cảnh này một lần rồi, đương nhiên không cảm thấy có gì đáng kích động, ngược lại còn có chút kỳ lạ, không phải bây giờ nên cố gắng che giấu những chuyện này sao?
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc kéo dài đến mấy phút mới dần dần ngưng lại.
Sau đó, đám phù thủy nhỏ dưới khán đài đều mong chờ nhìn Dumbledore, tiếp theo sẽ nói về chuyện con rồng chứ?
Ai ngờ, Dumbledore căn bản không hề có ý định đề cập đến chuyện đó, mà lại vung đũa phép lên không trung, rồi từng món điểm tâm ngọt xuất hiện trên bốn chiếc bàn dài.
Bánh pudding bơ, bánh gato sô cô la, bắp rang bơ, kem hạnh nhân vụn... Chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng...
"Ta nghĩ các em có lẽ cần ăn một ít điểm tâm ngọt, như vậy sẽ giúp các em ổn định lại tâm trạng đang bị khuấy động." Dumbledore dừng một chút rồi nói tiếp.
"Về phần kẻ tấn công, mọi người không cần quá lo lắng, ta đã biết rõ thân phận của hắn, bộ Pháp Thuật cũng sẽ sớm phái người đến điều tra, các em chỉ cần thành thật ở yên trong lâu đài, thì sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."
Lời nói của Dumbledore luôn có một ma lực thần kỳ, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng, ngay cả vẻ mặt ưu sầu của các giáo sư trên bục giảng cũng tan biến đi nhiều.
Ivan chẳng nghe lọt tai nửa lời.
Cậu tự mình ăn hết đống điểm tâm ngọt, buổi chiều cậu còn phải đến thăm Hagrid trong căn nhà nhỏ, trên đường xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, đến cả bữa tối cậu còn chưa kịp ăn nữa là...
Sau khi nói xong, Dumbledore liền định rời đi, ông còn rất nhiều việc cần phải giải quyết...
Nhưng đúng lúc này, ở bàn dài nhà Gryffindor, đột nhiên có người lên tiếng.
"Giáo sư, vậy con hỏa long đâu ạ? Ngài không nói gì về nó sao?"
Toàn trường nhất thời im lặng, Dumbledore cũng dừng bước.
Ivan vừa ăn bánh pudding bơ vừa quay sang nhìn, muốn xem vị dũng sĩ nào đã lên tiếng.
Nhìn thấy người đó, Ivan có chút ngây người, chẳng phải đó là "Phá Thiên Tài" Seamus sao? Ivan thật không ngờ cậu ta lại có can đảm như vậy...
Dưới ánh mắt "hiền lành" của Dumbledore, Seamus hơi run rẩy đứng lên, nhưng hiệu trưởng hiển nhiên không có ý trách tội cậu, mà lại bắt đầu giải thích.
"Ta phải nhắc nhở các em, Hogwarts không hề được bộ Pháp Thuật cấp phép nuôi rồng, còn tiếng rống của rồng có thể là do một loại hiệu ứng ma pháp nào đó, theo ta được biết có không ít phương pháp có thể làm được điều này."
"Vào thời điểm ta mới nhậm chức hiệu trưởng Hogwarts không lâu, cũng có một vài phù thủy nhỏ thích bày trò đùa tương tự, lúc đó Filch thích nhất là treo những học sinh này trong một căn phòng tối, ta vẫn khuyên ông ta nên khoan dung hơn với bọn trẻ..."
Dumbledore nói vài câu rồi tự kể chuyện cũ của mình, và ra vẻ như ai cũng thích nghe vậy...
Ivan bĩu môi, thầm nhổ nước bọt vào thói giả ngây giả dại trước sau như một của Dumbledore.
"Nhưng mà, chính mắt em nhìn thấy." Seamus có vẻ rất căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì nói."Nó to bằng cả một căn nhà, hoặc thậm chí còn lớn hơn, có bốn cái chân và một đôi cánh... Còn có thể phun lửa nữa!"
Các phù thủy nhỏ xung quanh đều bật cười, vậy chẳng phải cũng như không nói gì sao? Con rồng trong các câu chuyện đều được miêu tả như vậy.
"Em thật sự không có lừa mọi người!" Seamus đỏ mặt, lớn tiếng nói.
Ivan nhất thời hiểu ra, Seamus hẳn là vô tình nhìn thấy Norbert, sau đó về kể cho mọi người nghe, bây giờ Dumbledore phủ nhận sự tồn tại của rồng, Seamus đương nhiên không chịu, lấy hết dũng khí ra để phản bác.
Nhưng miêu tả sơ sài của Seamus về Norbert, khiến Ivan ít nhiều có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hiểu ra.
Lâu đài Hogwarts nằm ở vị trí rất cao, chỉ khi Norbert từ trên trời cao đáp xuống thì mới có thể nhìn thấy nó trực tiếp từ lâu đài, có lẽ do khoảng cách quá xa, nên Seamus mới nhìn không rõ.
Ivan nghĩ thông suốt điểm này rồi, liền cầm một cốc nước chanh ướp lạnh lên uống, hiếu kỳ muốn xem Dumbledore rốt cuộc sẽ giải thích thế nào...
Chỉ là chưa kịp để Dumbledore mở miệng trả lời, Seamus như vừa nghĩ ra điều gì đó, lại nói.
"Em còn nhớ hình như có người cưỡi trên lưng con hỏa long đó..."
"Em không thể xác định một trăm phần trăm, nhưng em cảm thấy rất có thể là Hals!" Seamus lớn tiếng nói.
"Phụt..."
Ivan phun thẳng ngụm nước trái cây vừa uống ra ngoài, bực bội nhìn Seamus, xa như vậy mà cậu ta cũng nhìn thấy được, cậu ta nên đổi tên thành "Thần Nhãn Seamus" mới đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận