Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 11: Ma dược khóa

Harry rất đồng tình, nhưng thấy Ivan liên tục nhét đậu đủ vị vào tay Scabbers, cậu không khỏi lên tiếng:
"Ivan, nếu cậu cứ nhồi nhét thế, Scabbers sẽ bội thực mất."
Nghe Harry nói vậy, Hermione đang định hỏi chuyện cũng bị sự chú ý dời sang Scabbers trong tay Ron.
Con chuột gầy gò, lông bết lại ngày nào đó giờ đã khác hẳn.
Sau khi quậy tung phòng ngủ khiến mình dính đầy bụi bặm, Scabbers đã bị Ron dùng bàn chải chà xát mạnh mẽ một trận, cộng thêm việc được cho ăn liên tục mấy ngày nay, rõ ràng nó đã béo lên một chút.
"Sao có thể? Lượng này là bình thường mà, trước đây Scabbers đói gầy thôi rồi, phải ăn thêm mới đúng!" Ivan khăng khăng giữ ý kiến của mình, lần nữa đưa một viên đậu đủ vị đến trước miệng Scabbers.
"Với lại, đây là để bày tỏ sự áy náy của ta." Ivan nói thêm.
Scabbers thì chẳng tỏ ra biết ơn chút nào, tức giận trừng mắt Ivan, cái chân nhỏ hống hách đẩy tay Ivan ra.
Đến khi Scabbers nhận ra cái chân nhỏ không lại được sức lực của Ivan, nó mới cắn lấy viên đậu đủ vị được đưa đến trước mặt.
Dù sao cũng đến miệng rồi, dù tức giận thế nào, cơm vẫn phải ăn chứ, phải không?
Nhưng ngược lại không phản kháng được…
Ừm… Thật ra nếm kỹ, trừ vài vị kỳ quái ra thì đậu đủ vị cũng ngon…
Nhận thấy sức phản kháng của Scabbers yếu dần, Ivan không khỏi cảm thán Pettigrew Peter ăn không ngồi rồi nhiều năm như vậy, chẳng được tích sự gì, tâm lý thì vững vàng thật.
Rõ ràng mấy đêm trước còn bị người đáng sợ nhất truy sát, mới qua một đêm đã có thể tiếp tục gặm nhấm.
Mặc dù lần truy sát kia chỉ diễn ra trong giấc mơ…
Nhưng điều này cũng cho thấy Pettigrew Peter không hề biết đến Hoảng sợ chú, hoặc hắn chỉ cho rằng Ivan dùng ma pháp nào đó biến giấc mơ đẹp của hắn thành ác mộng…
Dù sao Ivan cũng chỉ là một phù thủy nhỏ, làm sao biết được chuyện mười một năm trước, càng không thể biết Sirius Animagi là một con chó mực.
"Nếu nuôi béo quá thì sao?" Ron nhìn Scabbers đang được Ivan "chăm sóc đặc biệt" có chút lo lắng nói.
"Không sao đâu, Scabbers đâu cần đưa thư, nuôi béo một chút cho nó đỡ chạy lung tung." Ivan an ủi.
Trong lòng Ivan thầm nghĩ, nếu không phải vì Pettigrew Peter, kế hoạch phục sinh của Voldemort nào có dễ dàng thành công đến vậy.
Đến lúc nuôi béo thành một quả bóng, Ivan rất muốn xem Scabbers đối mặt với Crookshanks và Sirius truy đuổi, còn chạy nổi không.
Mấy người vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng học môn Độc dược dưới tầng hầm.
Đến khi vào phòng học, Harry và Ron càng tin hơn vào lời đồn Snape là hắc phù thủy.
Cả phòng học không lớn, nhưng bầu không khí lại âm u đáng sợ, xung quanh bày la liệt những lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh, có vài lọ mờ mờ ảo ảo có thể thấy rõ những bộ phận cơ thể động vật ngâm bên trong.
Với lại phòng học lại nằm dưới lòng đất, nếu không biết đây là Hogwarts, Ivan còn tưởng đây là phòng thí nghiệm bí mật của tên hắc phù thủy nào đó.
"Mau tìm chỗ ngồi thôi, tiết này phải cẩn thận một chút!" Ron lên tiếng.
Lúc này Ron không còn chút nghi ngờ nào về lời George nói, vội vàng lôi kéo Ivan, Harry và Hermione ngồi xuống, tránh để Snape có lý do trừ điểm.
Nhưng Ivan biết rõ, dù bọn họ có ngoan ngoãn cả tiết, Snape cũng sẽ bịa ra lý do để kiếm cớ thôi.
Ầm!
Khi hai khóa các phù thủy nhỏ đã ngồi vào chỗ, cánh cửa lớn âm u bỗng bị ai đó đẩy mạnh vào, tiếng ván cửa va vào tường vang vọng khắp phòng học.
Không lâu sau, một bóng người gầy gò bước vào từ cửa lớn, làn da vàng vọt được che phủ dưới chiếc áo chùng đen dài, đôi mắt lạnh lùng lướt qua các phù thủy nhỏ, đến khi ánh mắt chạm vào Harry thì dừng lại một lát.
Chiếc mũi khoằm khiến hắn trông như một con dơi hình người khổng lồ…
Snape tiến thẳng lên bục giảng, tay phải vung đũa phép, những tấm rèm cửa sổ tự động kéo xuống, không để ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng dưới đất, trong phòng học lập tức tối sầm lại.
Khi ánh sáng trở nên tối tăm, Ivan nhận ra vẻ mặt căng thẳng của Snape thoáng thả lỏng ra.
Vị đại sư Độc dược học này sau khi làm xong tất cả, vừa cầm sổ điểm danh vừa nhìn quanh những phù thủy nhỏ đang bị khí tràng của hắn đè ép.
"Tiếp theo ta sẽ điểm danh, hy vọng không ai dám giở trò biến mất trong lớp ta!"
Giọng nói trầm thấp của Snape vang vọng trong phòng học, những phù thủy nhỏ nghịch ngợm quậy phá ngày thường giờ đều im thin thít, chỉ có Draco Malfoy của Slytherin là cười thầm.
"Neville Longbottom."
"Ivan Hals…"

"Harry Potter…"
Khi đọc đến tên Harry, ngữ khí bình thản của Snape khựng lại một chút.
"À, đúng rồi, ta suýt chút nữa đã quên." Snape mặt không cảm xúc, nhưng trong giọng nói dường như mang theo một tia châm biếm: "Trường chúng ta mới có một nhân vật nổi tiếng đấy nhỉ!"
Nghe vậy, các phù thủy nhỏ xung quanh đều nhìn về phía Harry, Draco và hai tên tùy tùng thậm chí còn cười trộm trong bụng.
Bị nhằm vào vô cớ khiến Harry có chút không thích ứng, nhưng cậu không biết rằng, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Snape nghiêng đầu đi không nhìn Harry nữa, mà nhìn kỹ tất cả mọi người nói:
"Các ngươi đến đây, là để học tập kỹ thuật điều chế thuốc tinh diệu."
"Bởi vì ở đây không có lũ ngốc vung đũa phép lung tung, nên rất nhiều người trong các ngươi không tin rằng đây là ma pháp. Ta không đòi hỏi các ngươi sẽ thực sự hiểu được vẻ đẹp của kỹ thuật điều chế thuốc."
Snape nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi dùng một giọng điệu say mê nói:
"Hãy nghĩ xem, khi dùng nồi nấu quặng ninh dược liệu, nước thuốc từ từ sôi lên, làn khói trắng lượn lờ bay lên… Còn có chất lỏng chảy trong tĩnh mạch người, thứ chất lỏng mang sức mạnh tinh diệu vô song… Thực sự có thể khiến các ngươi say mê, khiến mọi giác quan của các ngươi mê hoặc… Ta có thể dạy các ngươi cách bảo tồn danh dự, cách tạo ra vinh quang, thậm chí… ngăn chặn tử vong… Chỉ cần các ngươi đừng ngu xuẩn như đám xuẩn tài ta đã dạy trước đây là được."
Snape nói một tràng dài, đột nhiên lại mở miệng:
"Potter, nếu đem bột rễ thủy tiên thêm vào chất lỏng ngải cứu, thì sẽ có hậu quả gì?"
Harry ngơ ngác.
Thủy tiên là gì? Ngải cứu lại là gì?
Harry cầu cứu nhìn Ron, Ron cũng ngơ ngác không kém, Hermione thì giơ cao tay phải, tiếc rằng Snape cứ làm bộ không thấy.
Ivan ở xa, chỉ có thể mấp máy miệng, khẽ nhả ra hai từ ngữ: "Sinh tử nước", "Thuốc ngủ".
Harry có chút sốt ruột, nhưng ánh mắt như muốn ép người của Snape khiến cậu không dám nhìn sang chỗ Ivan thêm, tự nhiên cũng không thể đoán ra Ivan đang nói gì, mãi lâu sau mới khó khăn thốt ra vài chữ:
"Em không biết, thưa giáo sư!"
Ivan bất đắc dĩ ôm trán, cậu đã cố hết sức rồi.
Dù cậu có nói cho Harry đáp án sớm thì cũng vô dụng thôi, trừ khi Harry có thể học thuộc lòng tất cả các sách liên quan đến Độc dược, nếu không Snape có thừa biện pháp để nhằm vào Harry.
Bạn cần đăng nhập để bình luận