Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 283: Ngươi quấy rối đến ta suy nghĩ. . .

"Ta đương nhiên biết bọn họ sẽ không phát hai huân chương Merlin, nhưng có thể đổi một cái cao cấp hơn không phải sao?" Ron bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn với việc Hermione vạch trần.
Lúc Ron vừa quay đầu, định nói gì đó với Ivan thì xe lửa đột nhiên rung lên một hồi.
Sau đó xe lửa càng ngày càng chậm, có vẻ như sắp dừng hẳn.
"Chúng ta đến nơi rồi à? Lần này nhanh vậy sao?" Ron xoa bụng, không chờ được muốn đến đại sảnh đường để dùng bữa tối.
"Chưa đâu." Hermione lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc mới lên xe trời còn nắng ấm, giờ bên ngoài lại tối đen như mực, mây đen bao phủ bầu trời, hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống, ngay cả tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng.
"Vậy tại sao lại dừng? Chẳng lẽ xe lửa bị hỏng giữa đường, cần phải bảo trì, sửa chữa?" Harry suy đoán.
"Ta chưa từng nghe George và Fred nói đến chuyện này, chẳng lẽ chúng ta bị bỏ rơi ở đây rồi?" Ron nhổ nước bọt nói.
Xe lửa khựng lại một hồi rồi dừng hẳn.
Bên ngoài toa xe truyền đến những tiếng ồn ào, các phù thủy nhỏ khác cũng nhận ra tình huống không ổn.
Harry và Ron suy đoán xem chuyện gì đang xảy ra.
Hermione định quay sang hỏi ý kiến Ivan, nhưng phát hiện Ivan chẳng để ý đến tình huống bất thường của xe lửa, chỉ cắm cúi lật sách, cau mày, dường như đang suy tư điều gì.
Đột nhiên, đèn ma thuật trong toa nhấp nháy rồi tắt ngúm, bốn phía nhất thời chìm vào bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ngoài cửa sổ.
Harry thò đầu ra ngoài xem, hành lang cũng tối om, trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang lơ lửng, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng cửa kéo vang vọng.
"Hình như có cái gì đó ở bên ngoài!" Harry nuốt nước bọt, rụt đầu vào trong phòng, nói nhỏ.
"Cái gì vậy? Ngươi thấy gì không?" Nghe Harry nói vậy, Ron càng sợ hơn.
Ivan ngừng lật sách, bóng tối bao trùm ảnh hưởng đến việc đọc sách của hắn. Hắn đoán thứ bên ngoài là Giám Ngục.
Nhưng Ivan không để ý, đối phương phụng mệnh đến lục soát Sirius, hắn tạm thời không triệu hoán được Thần hộ mệnh, ngược lại Lupin sẽ ra tay.
Ivan rút đũa phép chỉ lên trên, đèn ma thuật lại sáng, rồi tiếp tục lật sách, vận chuyển Bế quan bí thuật, chìm vào thế giới riêng.
Ánh sáng trở lại, nhưng Harry và Ron không thấy an tâm hơn chút nào, vì cả toa xe dường như lạnh lẽo hơn, cái lạnh thấu xương lan dần từ lòng bàn chân lên khắp người, Hermione cũng bồn chồn không yên.
Một lát sau, ba người nín thở, một bóng đen chắn ngang cửa sổ phòng riêng, mờ ảo qua cửa sổ không thấy rõ là gì.
Hơi lạnh lẽo tỏa ra từ khe cửa, dường như có thứ gì đó bị hút ra ngoài.
Ron và Hermione chỉ cảm thấy hơi khó chịu, Harry thì nghiêm trọng hơn nhiều, đầu óc quay cuồng, tâm trí rối bời.
Cạch...
Cửa trượt hé ra một khe, một bàn tay gầy guộc, đầy vảy đặt lên cửa kéo mạnh ra, luồng khí lạnh thấu xương tràn vào.
Răng rắc...
Cánh cửa trượt mở toang, Ron kinh hãi nhìn bóng người cao lớn, khoác áo choàng rách nát trước mặt.
Nó dường như lơ lửng trên không trung, mặt bị che khuất dưới mũ trùm, thân thể mục nát không rõ hình thù.
Điều này khiến Ron nhớ đến xác ướp ở Ai Cập, sau khi tháo băng vải ra có lẽ sẽ có dáng vẻ này.
Hermione nép sát lại gần Ivan.
Harry cũng muốn tránh xa thứ quỷ quái kia, nhưng cơ thể cứng đờ, không thể động đậy, tim như bị ai bóp nghẹt, trong đầu có tiếng gào thét... Hắn cảm nhận được kinh hoàng và cầu xin, muốn làm gì đó nhưng không thể.
Thứ vô hình từ người Harry cuồn cuộn trào ra, Giám ngục hút lấy, miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn, chui vào.
Lupin mở mắt, thò tay vào áo chùng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Cút đi, ngươi quấy rầy ta suy nghĩ..."
Ivan lạnh lùng nói, nhìn bóng người rách nát kia, dòng suy nghĩ của hắn vừa hình thành đã bị Giám ngục cắt đứt.
Dù Ivan dùng Bế quan bí thuật, nhưng ngoài dự đoán của hắn, việc đóng kín đại não không ngăn được ảnh hưởng của Giám ngục.
Cảnh Aishia chết hai tháng trước không ngừng hiện lên trong ký ức của Ivan, lửa giận bùng lên trong lòng, mắt hắn mơ hồ chuyển sang màu cam, con ngươi dựng thẳng.
Giám ngục khựng lại, khuôn mặt dưới vành mũ quay lại đối diện Ivan.
Giám ngục không có mắt, không bị ảnh hưởng bởi trực tử hiệu quả, nó cảm nhận được tâm tình bị đè nén của Ivan rất ngon, nhích lại gần hơn.
Chiếc áo choàng rộng lớn bao trùm trong toa xe nhỏ hẹp, đèn ma thuật tắt ngấm, bóng tối ập đến...
Hermione cảm thấy niềm vui đều biến mất, chỉ còn lại thể xác trống rỗng.
Ivan nhớ lại tất cả những gì cố gắng quên, lửa giận lên đến đỉnh điểm, một tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Ivan vung đũa phép, ánh sáng chói lọi bừng lên trong phòng, bóng tối tan biến...
Vô số sương trắng như sóng biển đánh vào thân thể tàn tạ của Giám ngục, đẩy nó ra hành lang.
Chiếc mũ trùm đen của Giám ngục bị lật tung, lộ ra khuôn mặt dài buồn nôn, miệng rộng trống rỗng phát ra tiếng rên không thành tiếng trong ánh sáng, thân thể tan rã...
"Đó là cái gì? Ngươi... ngươi g·iết nó?" Ron lắp bắp.
"Một con Giám ngục thôi! Nó muốn vào toa xe động thủ với ta, g·iết nó chẳng ai quan tâm..." Ivan khép cuốn sách trong tay, sắc mặt khó coi.
Dưới ảnh hưởng của Giám ngục, Ivan nhớ lại cảnh dùng thời gian chuyển hoán khí cứu Aishia, nhưng thất bại liên tục.
Đây là lý do hắn không thể khống chế được Thần hộ mệnh...
Hơn nữa giới phù thủy từ trước đến nay luôn coi phù thủy là trên hết, những bức tượng trong đại sảnh Bộ Pháp thuật đã nói rõ điều này.
Trong tình huống chính đáng, một phù thủy nhỏ phản kích g·iết Giám ngục, kẻ thù của mọi người, sẽ không bị trừng phạt.
"Không, ý ta là, chúng ta phải làm gì bây giờ? Hình như có nhiều thứ đó đang đến..." Ron chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi những bóng đen đang lảng vảng, sợ hãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận