Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 83: Bảo bối không thấy, trăm cái không ngủ (2)
Chương 83: Bảo bối không thấy, trăm cái không ngủ, thông qua học viên mới khảo hạch dư xài!
"Đáng tiếc, Luyện Bì mới đại thành!" Trên Thái Tổ trường quyền thể hiện tài năng, đến phiên Luyện Bì, hắn vâng vâng dạ dạ, tốn hết tâm thần cũng mới khó khăn lắm đại thành.
Xa xôi không đạt được điều kiện của Trịnh Hồi Xuân.
"Không biết rõ tình hình bên Tô Viễn thế nào?" Tô Viễn cùng hắn khác biệt, trên Luyện Bì rất có thiên phú, không biết trải qua khoảng thời gian khổ luyện này, có viên mãn hay không?
Vạn nhất viên mãn, hắn chẳng phải đã vượt qua ta rồi?
Bạch Cừ đột nhiên nội tâm xiết chặt, đột nhiên bắt đầu lo lắng không hiểu.
"Bất quá Tô Viễn ở quyền pháp không bằng ta, ta cũng mới tối hôm qua viên mãn, hắn hẳn là còn chưa đạt tới." Bạch Cừ như tự an ủi mình, bước chân không khỏi tăng tốc, hắn phải nắm chắc đi Võ Viện tìm kiếm Tô Viễn ý.
Đón nắng gắt, Bạch Cừ bước đi như bay, mỗi bước đều giẫm ánh nắng vào lòng bàn chân, thân hình dần dần từng bước đi tới.
Võ Viện.
Trong gió lạnh, Bạch Cừ và Tô Viễn ngẫu nhiên gặp nhau, nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt chạm nhau, như có tia lửa điện ẩn hiện, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Giờ phút này, hai người không chỉ là bạn bè, mà còn là đối thủ cạnh tranh!
Đối mặt khoảnh khắc, trên thân hai người dấy lên hùng tâm tráng chí hừng hực, rồi theo cánh cửa chính chậm rãi đóng kín lại thì đột ngột dập tắt.
Không đợi bọn họ hỏi, Diêm Tùng đã thấy hai người, dẫn đầu hỏi: "Bạch Cừ, Tô Viễn, các ngươi đến Võ Viện làm gì?"
"? ? ?" Hai người trán nổi dấu chấm hỏi, bọn hắn không nên tới sao?
Tô Viễn há hốc miệng, đang định hỏi Diêm Tùng vì sao đóng cửa Võ Viện, nhưng nghĩ tới chuyện mình từng phụ lòng người ta liền nuốt lời vào trong.
Vẫn là Bạch Cừ mở miệng hỏi ra sự nghi hoặc của hai người.
"Các ngươi không biết sao? Khảo hạch hoãn lại rồi!"
Diêm Tùng nghe xong liền hiểu rõ hai người vì sao hôm nay lại đến Võ Viện, tình cảm Hàn Vũ không phải là người cuối cùng biết, mà là hai người này.
Hừ, Tô Viễn, bảo ngươi chạy nhanh như vậy, nếu ở lại nhà ta thì hôm nay Bạch Cừ đã tay không rồi!
"Hoãn lại?"
Diêm Tùng như một chậu nước lạnh dội lên người hai người, dội cho trái tim họ lạnh buốt.
"Ừ, hoãn đến tháng giêng mười, các ngươi không có việc gì thì nhanh về đi."
Diêm Tùng đi, để lại hai bức tượng gỗ trong gió rối bời.
Ta một tiếng hót làm kinh người.
Ta dụi mắt nhìn.
Cũng bị lỡ mất!
Hai người hai mặt nhìn nhau, cảm động lây nhau, rất có loại anh hùng đồng cảm.
… Gần đến cuối năm.
Từng nhà đều trở nên náo nhiệt, nhà Hàn Vũ cũng không ngoại lệ, không khí ấm áp như cũ.
Hàn Vũ hiếm khi ngừng tu luyện, mỗi ngày cùng Hàn mẫu chuẩn bị đồ tết.
Đây là cái tết đầu tiên của hắn ở dị giới, có thể không long trọng, nhưng rất coi trọng, mọi thứ đều tự thân đi làm.
Một trận bận rộn qua đi, thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã tới đêm giao thừa.
Giao thừa là thời khắc cuối năm, cũng là thời điểm bận rộn nhất trong năm, dù là Hàn Vũ hay Hàn mẫu đều bận chân không chạm đất.
Trời vừa tờ mờ sáng, Hàn mẫu đã bắt đầu giết gà vịt ngỗng cá, Hàn Vũ thì giúp đun nước, nhổ lông.
Luyện Bì còn thể hiện thêm một tác dụng nữa, đó là da dày thịt béo, không sợ nước nóng, nhổ lông như mầm non nhú.
Sau khi nhổ lông gà vịt ngỗng, xử lý nội tạng, chặt miếng xong, có thể nấu nướng, Hàn Vũ nhóm lửa, Hàn mẫu nấu đồ ăn.
Ngoài mấy món mặn này ra, còn có hải sản, các loại hải sản ở Dương Mộc thành không thể gọi là phong phú, nhưng những loại tôm cá cơ bản thì không thiếu.
Bây giờ vốn liếng đã khá, lại đúng vào dịp tết nhất như này, Hàn Vũ dứt khoát mua mỗi thứ một ít.
Có Đại Vị Vương như hắn ở đây thì chẳng phải lo ăn không hết.
Đồ ăn nấu xong, không phải để người ăn mà phải chọn vài món để cúng tổ, đợi tổ tiên ăn xong thì mới đến lượt bọn họ.
Giữa trưa ăn vội cho ấm bụng, chiều đến cúng tổ, cũng là từ lúc này tiếng pháo nổ bên tai không ngớt, vang vọng khắp huyện Dương Mộc.
Cúng bái, thắp hương, đốt vàng mã... Cả quá trình mất hơn một canh giờ.
Không có thời gian cụ thể, mà do Hàn mẫu thành tâm nói với Hàn phụ những thay đổi trong nhà, đồng thời mong Hàn phụ cùng tổ tiên nhà họ Hàn trên trời phù hộ cho Hàn Vũ.
Cúng tổ xong, khói hương bay lên trời, các nhà đều tất bật với bữa cơm tất niên.
Đây là bữa tối thịnh soạn nhất trong năm, nhà Hàn Vũ tuy chỉ có hai người nhưng đồ ăn cũng không ít, chừng mười sáu món, vừa khớp với tuổi Hàn Vũ.
"Tiểu Vũ, nương kính con, hy vọng năm sau con cho nương thêm mấy cô nương về ra mắt."
"Nương, người hơi tham lam rồi."
Hắn hiện tại một người cũng không có, còn muốn mang về mấy người?
Hàn mẫu cười bỏ qua, rồi uống rượu gạo, nếm thử mỗi món, nàng lần đầu tiên được ăn thịnh soạn như vậy, cứ ngỡ như mơ đồng thời cũng cảm khái vô cùng.
Con trai có tiền đồ!
Vụt!
Pháo hoa rực rỡ, nở rộ trên bầu trời đêm, soi sáng bầu trời.
Pháo hoa nhà Hàn Vũ cũng như một giọt nước trong biển pháo hoa, âm thầm hòa vào trong đó, có thể không diễm lệ, không chói mắt, nhưng đặc biệt lấp lánh.
Không có đón giao thừa, hai mẹ con Hàn Vũ dọn dẹp tàn cuộc xong thì ngồi ở sân nhỏ, nói chuyện lâu với nhau.
Cho đến khuya, Hàn mẫu ngáp dài rồi về phòng, Hàn Vũ lúc này mới nghỉ ngơi.
Ngày mùng Một Tết.
Ngày đầu năm mới, mang ý nghĩa khởi đầu mới, cũng mang ý nghĩa Hàn Vũ lớn thêm một tuổi.
Nếu đêm giao thừa là ngày bận rộn nhất trong nhà thì ngày mùng một là ngày bận rộn nhất ở bên ngoài.
Theo tục lệ ở Dương Mộc thành, mùng một Tết phải đi chùa chiền thắp hương bái Phật, chùa cũng phát quà Phật, làm đồ chay.
Đương nhiên, những việc này đều cần tiền hương hỏa.
Hàn Vũ cũng đi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tượng Phật ở dị giới, so với kiếp trước hơi khác, nhưng ý nghĩa đại khái thì giống nhau.
Đều là cầu phú quý, bình an, kéo dài huyết mạch các loại.
Chờ về tới nhà thì đã giờ Thân hai khắc, hai người hâm nóng lại đồ ăn thừa hôm qua rồi chấp nhận coi đó là bữa tối.
Ngày mùng hai Tết mới chính thức đi chúc tết.
Đối với người khác thì bận rộn, nhưng Hàn Vũ lại nhàn hạ, không vì gì khác, gia đình thân thiết của bọn họ không nhiều, chỉ có một nhà Hàn Sơn.
Qua khoảng thời gian ở chung này, hai nhà đã dần quen thuộc, trong lòng Hàn Vũ không quan tâm có nên chấp nhận gia đình bá phụ bá mẫu không, chỉ cần Hàn mẫu chấp nhận là đủ.
Ăn tối ở nhà Hàn Nặc xong, hai mẹ con về nhà, chuẩn bị đón mùng ba của mình thì bị cha con Lục chưởng quỹ giành trước đến chiếm chỗ.
Tiếp theo là nhà Triệu Thân, cha con Vương viên ngoại.
Mãi đến mùng sáu, nhà Hàn Vũ mới hoàn toàn vắng vẻ trở lại, huyện thành cũng dần dần khôi phục trật tự.
Hàn Vũ rốt cuộc có thể tập trung trả nợ, hắn không định trả Trấn Sơn Hà, mà muốn trả hết nợ Kim Ngọc Ma Bì Pháp trước, để triệt để nâng cao cảnh giới.
Ngay khi Hàn Vũ đang trả nợ thì Võ Viện sau nhiều ngày im ắng đã trở nên náo nhiệt.
Phó viện chủ Tống Nham Đình, viện thủ đao Viện Hà Bình Chi, viện chủ kiếm Viện Tào Nhân Hiên, viện chủ quyền Viện Trịnh Hồi Xuân bốn người sau khi nhận được tin tức từ viện chủ Lý Duệ liền vội vàng từ nhà chạy tới.
"Đáng tiếc, Luyện Bì mới đại thành!" Trên Thái Tổ trường quyền thể hiện tài năng, đến phiên Luyện Bì, hắn vâng vâng dạ dạ, tốn hết tâm thần cũng mới khó khăn lắm đại thành.
Xa xôi không đạt được điều kiện của Trịnh Hồi Xuân.
"Không biết rõ tình hình bên Tô Viễn thế nào?" Tô Viễn cùng hắn khác biệt, trên Luyện Bì rất có thiên phú, không biết trải qua khoảng thời gian khổ luyện này, có viên mãn hay không?
Vạn nhất viên mãn, hắn chẳng phải đã vượt qua ta rồi?
Bạch Cừ đột nhiên nội tâm xiết chặt, đột nhiên bắt đầu lo lắng không hiểu.
"Bất quá Tô Viễn ở quyền pháp không bằng ta, ta cũng mới tối hôm qua viên mãn, hắn hẳn là còn chưa đạt tới." Bạch Cừ như tự an ủi mình, bước chân không khỏi tăng tốc, hắn phải nắm chắc đi Võ Viện tìm kiếm Tô Viễn ý.
Đón nắng gắt, Bạch Cừ bước đi như bay, mỗi bước đều giẫm ánh nắng vào lòng bàn chân, thân hình dần dần từng bước đi tới.
Võ Viện.
Trong gió lạnh, Bạch Cừ và Tô Viễn ngẫu nhiên gặp nhau, nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt chạm nhau, như có tia lửa điện ẩn hiện, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Giờ phút này, hai người không chỉ là bạn bè, mà còn là đối thủ cạnh tranh!
Đối mặt khoảnh khắc, trên thân hai người dấy lên hùng tâm tráng chí hừng hực, rồi theo cánh cửa chính chậm rãi đóng kín lại thì đột ngột dập tắt.
Không đợi bọn họ hỏi, Diêm Tùng đã thấy hai người, dẫn đầu hỏi: "Bạch Cừ, Tô Viễn, các ngươi đến Võ Viện làm gì?"
"? ? ?" Hai người trán nổi dấu chấm hỏi, bọn hắn không nên tới sao?
Tô Viễn há hốc miệng, đang định hỏi Diêm Tùng vì sao đóng cửa Võ Viện, nhưng nghĩ tới chuyện mình từng phụ lòng người ta liền nuốt lời vào trong.
Vẫn là Bạch Cừ mở miệng hỏi ra sự nghi hoặc của hai người.
"Các ngươi không biết sao? Khảo hạch hoãn lại rồi!"
Diêm Tùng nghe xong liền hiểu rõ hai người vì sao hôm nay lại đến Võ Viện, tình cảm Hàn Vũ không phải là người cuối cùng biết, mà là hai người này.
Hừ, Tô Viễn, bảo ngươi chạy nhanh như vậy, nếu ở lại nhà ta thì hôm nay Bạch Cừ đã tay không rồi!
"Hoãn lại?"
Diêm Tùng như một chậu nước lạnh dội lên người hai người, dội cho trái tim họ lạnh buốt.
"Ừ, hoãn đến tháng giêng mười, các ngươi không có việc gì thì nhanh về đi."
Diêm Tùng đi, để lại hai bức tượng gỗ trong gió rối bời.
Ta một tiếng hót làm kinh người.
Ta dụi mắt nhìn.
Cũng bị lỡ mất!
Hai người hai mặt nhìn nhau, cảm động lây nhau, rất có loại anh hùng đồng cảm.
… Gần đến cuối năm.
Từng nhà đều trở nên náo nhiệt, nhà Hàn Vũ cũng không ngoại lệ, không khí ấm áp như cũ.
Hàn Vũ hiếm khi ngừng tu luyện, mỗi ngày cùng Hàn mẫu chuẩn bị đồ tết.
Đây là cái tết đầu tiên của hắn ở dị giới, có thể không long trọng, nhưng rất coi trọng, mọi thứ đều tự thân đi làm.
Một trận bận rộn qua đi, thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã tới đêm giao thừa.
Giao thừa là thời khắc cuối năm, cũng là thời điểm bận rộn nhất trong năm, dù là Hàn Vũ hay Hàn mẫu đều bận chân không chạm đất.
Trời vừa tờ mờ sáng, Hàn mẫu đã bắt đầu giết gà vịt ngỗng cá, Hàn Vũ thì giúp đun nước, nhổ lông.
Luyện Bì còn thể hiện thêm một tác dụng nữa, đó là da dày thịt béo, không sợ nước nóng, nhổ lông như mầm non nhú.
Sau khi nhổ lông gà vịt ngỗng, xử lý nội tạng, chặt miếng xong, có thể nấu nướng, Hàn Vũ nhóm lửa, Hàn mẫu nấu đồ ăn.
Ngoài mấy món mặn này ra, còn có hải sản, các loại hải sản ở Dương Mộc thành không thể gọi là phong phú, nhưng những loại tôm cá cơ bản thì không thiếu.
Bây giờ vốn liếng đã khá, lại đúng vào dịp tết nhất như này, Hàn Vũ dứt khoát mua mỗi thứ một ít.
Có Đại Vị Vương như hắn ở đây thì chẳng phải lo ăn không hết.
Đồ ăn nấu xong, không phải để người ăn mà phải chọn vài món để cúng tổ, đợi tổ tiên ăn xong thì mới đến lượt bọn họ.
Giữa trưa ăn vội cho ấm bụng, chiều đến cúng tổ, cũng là từ lúc này tiếng pháo nổ bên tai không ngớt, vang vọng khắp huyện Dương Mộc.
Cúng bái, thắp hương, đốt vàng mã... Cả quá trình mất hơn một canh giờ.
Không có thời gian cụ thể, mà do Hàn mẫu thành tâm nói với Hàn phụ những thay đổi trong nhà, đồng thời mong Hàn phụ cùng tổ tiên nhà họ Hàn trên trời phù hộ cho Hàn Vũ.
Cúng tổ xong, khói hương bay lên trời, các nhà đều tất bật với bữa cơm tất niên.
Đây là bữa tối thịnh soạn nhất trong năm, nhà Hàn Vũ tuy chỉ có hai người nhưng đồ ăn cũng không ít, chừng mười sáu món, vừa khớp với tuổi Hàn Vũ.
"Tiểu Vũ, nương kính con, hy vọng năm sau con cho nương thêm mấy cô nương về ra mắt."
"Nương, người hơi tham lam rồi."
Hắn hiện tại một người cũng không có, còn muốn mang về mấy người?
Hàn mẫu cười bỏ qua, rồi uống rượu gạo, nếm thử mỗi món, nàng lần đầu tiên được ăn thịnh soạn như vậy, cứ ngỡ như mơ đồng thời cũng cảm khái vô cùng.
Con trai có tiền đồ!
Vụt!
Pháo hoa rực rỡ, nở rộ trên bầu trời đêm, soi sáng bầu trời.
Pháo hoa nhà Hàn Vũ cũng như một giọt nước trong biển pháo hoa, âm thầm hòa vào trong đó, có thể không diễm lệ, không chói mắt, nhưng đặc biệt lấp lánh.
Không có đón giao thừa, hai mẹ con Hàn Vũ dọn dẹp tàn cuộc xong thì ngồi ở sân nhỏ, nói chuyện lâu với nhau.
Cho đến khuya, Hàn mẫu ngáp dài rồi về phòng, Hàn Vũ lúc này mới nghỉ ngơi.
Ngày mùng Một Tết.
Ngày đầu năm mới, mang ý nghĩa khởi đầu mới, cũng mang ý nghĩa Hàn Vũ lớn thêm một tuổi.
Nếu đêm giao thừa là ngày bận rộn nhất trong nhà thì ngày mùng một là ngày bận rộn nhất ở bên ngoài.
Theo tục lệ ở Dương Mộc thành, mùng một Tết phải đi chùa chiền thắp hương bái Phật, chùa cũng phát quà Phật, làm đồ chay.
Đương nhiên, những việc này đều cần tiền hương hỏa.
Hàn Vũ cũng đi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tượng Phật ở dị giới, so với kiếp trước hơi khác, nhưng ý nghĩa đại khái thì giống nhau.
Đều là cầu phú quý, bình an, kéo dài huyết mạch các loại.
Chờ về tới nhà thì đã giờ Thân hai khắc, hai người hâm nóng lại đồ ăn thừa hôm qua rồi chấp nhận coi đó là bữa tối.
Ngày mùng hai Tết mới chính thức đi chúc tết.
Đối với người khác thì bận rộn, nhưng Hàn Vũ lại nhàn hạ, không vì gì khác, gia đình thân thiết của bọn họ không nhiều, chỉ có một nhà Hàn Sơn.
Qua khoảng thời gian ở chung này, hai nhà đã dần quen thuộc, trong lòng Hàn Vũ không quan tâm có nên chấp nhận gia đình bá phụ bá mẫu không, chỉ cần Hàn mẫu chấp nhận là đủ.
Ăn tối ở nhà Hàn Nặc xong, hai mẹ con về nhà, chuẩn bị đón mùng ba của mình thì bị cha con Lục chưởng quỹ giành trước đến chiếm chỗ.
Tiếp theo là nhà Triệu Thân, cha con Vương viên ngoại.
Mãi đến mùng sáu, nhà Hàn Vũ mới hoàn toàn vắng vẻ trở lại, huyện thành cũng dần dần khôi phục trật tự.
Hàn Vũ rốt cuộc có thể tập trung trả nợ, hắn không định trả Trấn Sơn Hà, mà muốn trả hết nợ Kim Ngọc Ma Bì Pháp trước, để triệt để nâng cao cảnh giới.
Ngay khi Hàn Vũ đang trả nợ thì Võ Viện sau nhiều ngày im ắng đã trở nên náo nhiệt.
Phó viện chủ Tống Nham Đình, viện thủ đao Viện Hà Bình Chi, viện chủ kiếm Viện Tào Nhân Hiên, viện chủ quyền Viện Trịnh Hồi Xuân bốn người sau khi nhận được tin tức từ viện chủ Lý Duệ liền vội vàng từ nhà chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận