Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 134: Hảo hán tha mạng (2)
"Ta hỏi ngươi tên là gì!"
"Tam cẩu." Người kia lặp lại, ấp úng giải thích, "Ta là một tên ăn mày, không có tên..."
"Ngươi là tên ăn mày?"
Nhạc Nguyên Bình cùng Liễu Đào nghe xong liền nhận ra có gì đó không đúng, bọn họ bắt nhầm người!
"Ngươi đến đây làm gì?" Liễu Đào hỏi.
Tam cẩu run giọng nói: "Không phải ta muốn đến, là có người bảo ta đến."
"Ai?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Không, không biết, toàn thân mặc đồ đen, người đó tốt bụng, đồng ý cho ta ở căn phòng này đến cuối tháng, còn cho ta mười đồng... Ô ô, hảo hán tha mạng, ta thật sự không biết hắn!"
Tam cẩu khóc nức nở, trong lòng hối hận, sớm biết trong phòng nguy hiểm như vậy, hắn thà ngủ ngoài đường còn hơn.
"Câm miệng, ngươi gặp hắn ở đâu? Lúc nào? Trả lời sai coi chừng mạng chó của ngươi." Nhạc Nguyên Bình nghiêm giọng hỏi.
Tam cẩu ngừng khóc, vắt óc:
"Ngay ở đầu ngõ, khoảng lúc mặt trời lặn."
Mặt trời lặn là biết bọn họ sẽ đến tập kích ban đêm sao?
Nhạc Nguyên Bình kinh hãi, hắn đã chắc chắn người áo đen là Kim Cừu, nhưng không ngờ hành động của mình sớm bại lộ.
"Chết tiệt!"
Hắn thầm mắng, chắc chắn là đám thuộc hạ không ra gì trong lúc điều tra bị đối phương phát hiện, đối phương đã tương kế tựu kế, cố ý trêu chọc hắn.
"Hai, hai vị đại gia, ta, ta đột nhiên nhớ ra, người kia còn để lại lời với các ngươi."
Tam cẩu như nhớ ra gì đó, ấp úng nói.
"Lời gì?"
"Khắc ở lưng ta."
Nhạc Nguyên Bình nghe vậy không khách sáo cởi áo tên ăn mày ra, khi thấy chữ trên lưng, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.
Liễu Đào thấy tò mò, liền lại gần xem thử, trên lưng Tam cẩu viết bốn chữ lớn xiêu vẹo:
"Hảo hán tha mạng!"
Trong chốc lát, sắc mặt hắn cũng trở nên quái dị như Nhạc Nguyên Bình.
Đột nhiên, hắn để ý thấy bên cạnh có một hàng chữ nhỏ, trên đó viết: "Một đám giá áo túi cơm!"
"Hỗn trướng!"
Nhạc Nguyên Bình cũng thấy, tức giận đến tím mặt.
"Hảo hán tha mạng a!"
Dưới đao, Tam cẩu nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, hắn không biết Kim Cừu viết gì, sợ Nhạc Nguyên Bình nổi giận trút giận lên hắn.
Xoẹt!
Nổi trận lôi đình, Nhạc Nguyên Bình không hỏi đúng sai, tức giận hừ một tiếng, trường đao trong tay vung lên, lấy mạng Tam cẩu.
Tam cẩu chết không nhắm mắt, trong mắt đầy nghi hoặc:
"Ngươi..."
"Nhạc thúc, giờ sao đây?"
Liễu Đào chỉ liếc Tam cẩu một cái rồi quay sang Nhạc Nguyên Bình.
"Đi, chúng ta đi gặp những người khác trước, rồi tính sau."
Hạ hỏa được chút, Nhạc Nguyên Bình có phần tỉnh táo lại, trầm giọng nói, "Kim Cừu, ngươi đừng mơ chạy thoát khỏi tay ta!"
Liễu Đào đáp: "Vâng!"
"Đi rồi?" Cách đó không xa, Kim Cừu nhìn hai bóng người từ sân nhỏ đi ra, rời đi, biến mất, cười khẩy một tiếng.
"Còn tưởng người của Trấn Vũ ti giỏi giang đến đâu, cũng chỉ là hai tên ngốc."
Hắn cho rằng một đường trốn đến huyện Dương Mộc, hắn chỉ biết chơi không à?
Trấn Vũ ti phong tỏa dược trang trắng trợn như vậy, còn cải trang phái người đi điều tra, lẽ nào hắn hoàn toàn không biết gì?
Chỉ là đang đùa với bọn chúng một chút thôi.
Thực tế.
Ngay từ hôm trước hắn đã biết được thân phận đám người này, đoán ra bọn họ nghi ngờ hắn.
Cho nên đêm nào hắn cũng cho tên ăn mày giả làm mình về nhà, còn mình thì nấp trong bóng tối xem kịch.
Đến tối nay, quả nhiên có một vở kịch hay để xem, hắn còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức tối của hai người kia.
"Kịch vui đã xem xong, nên đi gặp Quỷ Diện." Xác nhận Nhạc Nguyên Bình và Liễu Đào đã đi, Kim Cừu hiện thân, đi theo hướng ngược lại với bọn họ.
Trong phòng.
Ba!
Xử lý xong thi thể Hình Hàn, Hàn Vũ mang đồ vật vơ được từ nhà hắn về, để lên bàn.
Không mở ra ngay, mà là vung tay lên kiểm tra.
Cánh tay trơn bóng tỉ mỉ, nhìn không có vết thương gì, nhưng lúc dùng sức, cơ bắp co lại giữa sẽ truyền ra đau nhức nhẹ.
Đây là di chứng để lại sau khi giao đấu với Hình Hàn.
Không tính nghiêm trọng lắm, cũng không tổn thương gân cốt, Hàn Vũ tính, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn.
"Xem ra thuốc mê hạ vẫn chưa đủ mạnh!"
Hàn Vũ từ trong hộp thuốc chuẩn bị sẵn lấy ra dầu xoa bóp trị thương cơ bắp, sau khi xoa, còn đang nhớ lại trận chiến đêm nay.
Chó với người dù sao vẫn có sự khác biệt, huống chi là chó bình thường và võ giả, sự khác biệt còn lớn hơn.
Hắn lấy Tiểu Hắc làm thí nghiệm để cho ra lượng thuốc tốt nhất, chưa hẳn đã thích hợp với Hình Hàn, nếu không lúc hắn đá tung cửa, Hình Hàn đã phải hôn mê rồi chứ không phải phản công ngay tại chỗ.
"Lần đầu dùng, coi như rút kinh nghiệm, lần sau sẽ phải tăng liều thuốc mê lên." Hàn Vũ tự tổng kết kinh nghiệm, mọi việc có lần đầu thì có lần sau, một thủ đoạn không đủ, thì thêm vài cái.
Tựa như đêm nay, thuốc mê không xong, thì bột ớt cũng xông lên, đánh lén cũng tham gia... Cứ thế mà ra tay, kiểu gì cũng sẽ có tác dụng.
Không cần nhiều, chỉ một cái cũng đủ lấy mạng!
"Tuy nhiên, lần giao đấu này cũng cho ta lợi không nhỏ." Tuy chỉ có một chiêu, nhưng cũng làm Hàn Vũ càng cảm nhận rõ hơn về thực lực của một võ giả Luyện Cân viên mãn, đồng thời cũng có hiểu biết trực quan hơn về thực lực của mình.
Có lẽ về mặt phản ứng, hắn không bằng Hình Hàn, nhưng về mặt khí lực, hai người lực lượng tương đương.
Hình Hàn toàn lực một kích kia, hắn chỉ khó khăn lắm bị thương nhẹ, ngược lại Hình Hàn, đến cả mạng cũng mất...
Xoa dầu xong, cánh tay bớt đau nhức hơn, Hàn Vũ mở bọc đồ ra, lộ ra các vật phẩm bên trong.
"Bốn tờ ngân phiếu năm mươi lượng, tám thỏi bạc mười lượng, hơn hai mươi hai bạc vụn... Tróc Đao Nhân đều có tiền vậy sao? Hay là nói là gồm cả gia sản của Chử Nhạc?"
"Không quan trọng, có chút tiền này, việc luyện Cân sắp tới không phải lo." "Bình thuốc này là... ba viên tứ vị thuốc? Tốt thôi Hình Hàn, thật đúng là giấu kỹ!
"Cuốn sổ này trông rất mới, không lẽ là phương thuốc? Đúng thật, so với phương thuốc ta lấy được thì khác không bao nhiêu, Chử Nhạc chắc là đã chết trong tay hắn."
Đồ vật không nhiều, nhưng khá lộn xộn.
Sau khi thu dọn, Hàn Vũ chia nó làm hai loại, đồ dùng lớn và đồ dùng nhỏ.
Chín loại dược liệu, phương thuốc, tứ vị thuốc các loại tính là đồ dùng nhỏ, ngân phiếu, bạc, thuốc Khí Huyết thì tính vào đồ dùng lớn.
"Về phần con côn trùng này, hẳn là Hương Dẫn trùng mà Diêm sư huynh nói?" Hàn Vũ dùng hai ngón tay kẹp lấy Hương Dẫn trùng, nhưng dùng lực vừa chuẩn, không làm nó bị thương.
Hắn quan sát kỹ lưỡng Hương Dẫn trùng, phát hiện nó trông rất giống ong mật, chỉ là không có ngòi, lực sát thương nhìn không đủ.
"Diêm sư huynh nói dùng Thập Lý hương có thể thu hút Hương Dẫn trùng, thử xem."
Hàn Vũ lấy ra hai bình Thập Lý hương, mở một bình đặt trước mặt Hương Dẫn trùng, nó không phản ứng gì.
Hắn chưa phát hiện ra sự bất thường, vì đây là Thập Lý hương lấy từ phủ Trịnh về, không phải là thứ "duy nhất" của con Hương Dẫn trùng này.
Tiếp đó, hắn mở một bình Thập Lý hương khác.
Chưa đến một hơi thở, con Hương Dẫn trùng đang bay quanh trên trần nhà như phản xạ có điều kiện liền rơi xuống, quanh quẩn bên miệng bình.
"Quả nhiên có hiệu quả."
Hàn Vũ đậy kín miệng bình, di chuyển cái bình, Hương Dẫn trùng theo đó mà di chuyển.
Miệng bình tuy đóng kín, nhưng hương vị vẫn còn, vẫn hấp dẫn được Hương Dẫn trùng.
"Hương Dẫn trùng kết hợp với Thập Lý hương, đúng là một loại máy định vị di động, có nó, sau này truy vết kẻ địch sẽ tiện lợi hơn nhiều, với ta mà nói vẫn khá thực dụng, dù hiện tại chưa dùng đến, ngày sau vẫn dùng được." Hàn Vũ yên lặng đặt nó vào loại đồ dùng lớn, bỗng nhiên khựng lại, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vậy nuôi dưỡng Hương Dẫn trùng kiểu gì?"
"Tam cẩu." Người kia lặp lại, ấp úng giải thích, "Ta là một tên ăn mày, không có tên..."
"Ngươi là tên ăn mày?"
Nhạc Nguyên Bình cùng Liễu Đào nghe xong liền nhận ra có gì đó không đúng, bọn họ bắt nhầm người!
"Ngươi đến đây làm gì?" Liễu Đào hỏi.
Tam cẩu run giọng nói: "Không phải ta muốn đến, là có người bảo ta đến."
"Ai?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Không, không biết, toàn thân mặc đồ đen, người đó tốt bụng, đồng ý cho ta ở căn phòng này đến cuối tháng, còn cho ta mười đồng... Ô ô, hảo hán tha mạng, ta thật sự không biết hắn!"
Tam cẩu khóc nức nở, trong lòng hối hận, sớm biết trong phòng nguy hiểm như vậy, hắn thà ngủ ngoài đường còn hơn.
"Câm miệng, ngươi gặp hắn ở đâu? Lúc nào? Trả lời sai coi chừng mạng chó của ngươi." Nhạc Nguyên Bình nghiêm giọng hỏi.
Tam cẩu ngừng khóc, vắt óc:
"Ngay ở đầu ngõ, khoảng lúc mặt trời lặn."
Mặt trời lặn là biết bọn họ sẽ đến tập kích ban đêm sao?
Nhạc Nguyên Bình kinh hãi, hắn đã chắc chắn người áo đen là Kim Cừu, nhưng không ngờ hành động của mình sớm bại lộ.
"Chết tiệt!"
Hắn thầm mắng, chắc chắn là đám thuộc hạ không ra gì trong lúc điều tra bị đối phương phát hiện, đối phương đã tương kế tựu kế, cố ý trêu chọc hắn.
"Hai, hai vị đại gia, ta, ta đột nhiên nhớ ra, người kia còn để lại lời với các ngươi."
Tam cẩu như nhớ ra gì đó, ấp úng nói.
"Lời gì?"
"Khắc ở lưng ta."
Nhạc Nguyên Bình nghe vậy không khách sáo cởi áo tên ăn mày ra, khi thấy chữ trên lưng, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.
Liễu Đào thấy tò mò, liền lại gần xem thử, trên lưng Tam cẩu viết bốn chữ lớn xiêu vẹo:
"Hảo hán tha mạng!"
Trong chốc lát, sắc mặt hắn cũng trở nên quái dị như Nhạc Nguyên Bình.
Đột nhiên, hắn để ý thấy bên cạnh có một hàng chữ nhỏ, trên đó viết: "Một đám giá áo túi cơm!"
"Hỗn trướng!"
Nhạc Nguyên Bình cũng thấy, tức giận đến tím mặt.
"Hảo hán tha mạng a!"
Dưới đao, Tam cẩu nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, hắn không biết Kim Cừu viết gì, sợ Nhạc Nguyên Bình nổi giận trút giận lên hắn.
Xoẹt!
Nổi trận lôi đình, Nhạc Nguyên Bình không hỏi đúng sai, tức giận hừ một tiếng, trường đao trong tay vung lên, lấy mạng Tam cẩu.
Tam cẩu chết không nhắm mắt, trong mắt đầy nghi hoặc:
"Ngươi..."
"Nhạc thúc, giờ sao đây?"
Liễu Đào chỉ liếc Tam cẩu một cái rồi quay sang Nhạc Nguyên Bình.
"Đi, chúng ta đi gặp những người khác trước, rồi tính sau."
Hạ hỏa được chút, Nhạc Nguyên Bình có phần tỉnh táo lại, trầm giọng nói, "Kim Cừu, ngươi đừng mơ chạy thoát khỏi tay ta!"
Liễu Đào đáp: "Vâng!"
"Đi rồi?" Cách đó không xa, Kim Cừu nhìn hai bóng người từ sân nhỏ đi ra, rời đi, biến mất, cười khẩy một tiếng.
"Còn tưởng người của Trấn Vũ ti giỏi giang đến đâu, cũng chỉ là hai tên ngốc."
Hắn cho rằng một đường trốn đến huyện Dương Mộc, hắn chỉ biết chơi không à?
Trấn Vũ ti phong tỏa dược trang trắng trợn như vậy, còn cải trang phái người đi điều tra, lẽ nào hắn hoàn toàn không biết gì?
Chỉ là đang đùa với bọn chúng một chút thôi.
Thực tế.
Ngay từ hôm trước hắn đã biết được thân phận đám người này, đoán ra bọn họ nghi ngờ hắn.
Cho nên đêm nào hắn cũng cho tên ăn mày giả làm mình về nhà, còn mình thì nấp trong bóng tối xem kịch.
Đến tối nay, quả nhiên có một vở kịch hay để xem, hắn còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức tối của hai người kia.
"Kịch vui đã xem xong, nên đi gặp Quỷ Diện." Xác nhận Nhạc Nguyên Bình và Liễu Đào đã đi, Kim Cừu hiện thân, đi theo hướng ngược lại với bọn họ.
Trong phòng.
Ba!
Xử lý xong thi thể Hình Hàn, Hàn Vũ mang đồ vật vơ được từ nhà hắn về, để lên bàn.
Không mở ra ngay, mà là vung tay lên kiểm tra.
Cánh tay trơn bóng tỉ mỉ, nhìn không có vết thương gì, nhưng lúc dùng sức, cơ bắp co lại giữa sẽ truyền ra đau nhức nhẹ.
Đây là di chứng để lại sau khi giao đấu với Hình Hàn.
Không tính nghiêm trọng lắm, cũng không tổn thương gân cốt, Hàn Vũ tính, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn.
"Xem ra thuốc mê hạ vẫn chưa đủ mạnh!"
Hàn Vũ từ trong hộp thuốc chuẩn bị sẵn lấy ra dầu xoa bóp trị thương cơ bắp, sau khi xoa, còn đang nhớ lại trận chiến đêm nay.
Chó với người dù sao vẫn có sự khác biệt, huống chi là chó bình thường và võ giả, sự khác biệt còn lớn hơn.
Hắn lấy Tiểu Hắc làm thí nghiệm để cho ra lượng thuốc tốt nhất, chưa hẳn đã thích hợp với Hình Hàn, nếu không lúc hắn đá tung cửa, Hình Hàn đã phải hôn mê rồi chứ không phải phản công ngay tại chỗ.
"Lần đầu dùng, coi như rút kinh nghiệm, lần sau sẽ phải tăng liều thuốc mê lên." Hàn Vũ tự tổng kết kinh nghiệm, mọi việc có lần đầu thì có lần sau, một thủ đoạn không đủ, thì thêm vài cái.
Tựa như đêm nay, thuốc mê không xong, thì bột ớt cũng xông lên, đánh lén cũng tham gia... Cứ thế mà ra tay, kiểu gì cũng sẽ có tác dụng.
Không cần nhiều, chỉ một cái cũng đủ lấy mạng!
"Tuy nhiên, lần giao đấu này cũng cho ta lợi không nhỏ." Tuy chỉ có một chiêu, nhưng cũng làm Hàn Vũ càng cảm nhận rõ hơn về thực lực của một võ giả Luyện Cân viên mãn, đồng thời cũng có hiểu biết trực quan hơn về thực lực của mình.
Có lẽ về mặt phản ứng, hắn không bằng Hình Hàn, nhưng về mặt khí lực, hai người lực lượng tương đương.
Hình Hàn toàn lực một kích kia, hắn chỉ khó khăn lắm bị thương nhẹ, ngược lại Hình Hàn, đến cả mạng cũng mất...
Xoa dầu xong, cánh tay bớt đau nhức hơn, Hàn Vũ mở bọc đồ ra, lộ ra các vật phẩm bên trong.
"Bốn tờ ngân phiếu năm mươi lượng, tám thỏi bạc mười lượng, hơn hai mươi hai bạc vụn... Tróc Đao Nhân đều có tiền vậy sao? Hay là nói là gồm cả gia sản của Chử Nhạc?"
"Không quan trọng, có chút tiền này, việc luyện Cân sắp tới không phải lo." "Bình thuốc này là... ba viên tứ vị thuốc? Tốt thôi Hình Hàn, thật đúng là giấu kỹ!
"Cuốn sổ này trông rất mới, không lẽ là phương thuốc? Đúng thật, so với phương thuốc ta lấy được thì khác không bao nhiêu, Chử Nhạc chắc là đã chết trong tay hắn."
Đồ vật không nhiều, nhưng khá lộn xộn.
Sau khi thu dọn, Hàn Vũ chia nó làm hai loại, đồ dùng lớn và đồ dùng nhỏ.
Chín loại dược liệu, phương thuốc, tứ vị thuốc các loại tính là đồ dùng nhỏ, ngân phiếu, bạc, thuốc Khí Huyết thì tính vào đồ dùng lớn.
"Về phần con côn trùng này, hẳn là Hương Dẫn trùng mà Diêm sư huynh nói?" Hàn Vũ dùng hai ngón tay kẹp lấy Hương Dẫn trùng, nhưng dùng lực vừa chuẩn, không làm nó bị thương.
Hắn quan sát kỹ lưỡng Hương Dẫn trùng, phát hiện nó trông rất giống ong mật, chỉ là không có ngòi, lực sát thương nhìn không đủ.
"Diêm sư huynh nói dùng Thập Lý hương có thể thu hút Hương Dẫn trùng, thử xem."
Hàn Vũ lấy ra hai bình Thập Lý hương, mở một bình đặt trước mặt Hương Dẫn trùng, nó không phản ứng gì.
Hắn chưa phát hiện ra sự bất thường, vì đây là Thập Lý hương lấy từ phủ Trịnh về, không phải là thứ "duy nhất" của con Hương Dẫn trùng này.
Tiếp đó, hắn mở một bình Thập Lý hương khác.
Chưa đến một hơi thở, con Hương Dẫn trùng đang bay quanh trên trần nhà như phản xạ có điều kiện liền rơi xuống, quanh quẩn bên miệng bình.
"Quả nhiên có hiệu quả."
Hàn Vũ đậy kín miệng bình, di chuyển cái bình, Hương Dẫn trùng theo đó mà di chuyển.
Miệng bình tuy đóng kín, nhưng hương vị vẫn còn, vẫn hấp dẫn được Hương Dẫn trùng.
"Hương Dẫn trùng kết hợp với Thập Lý hương, đúng là một loại máy định vị di động, có nó, sau này truy vết kẻ địch sẽ tiện lợi hơn nhiều, với ta mà nói vẫn khá thực dụng, dù hiện tại chưa dùng đến, ngày sau vẫn dùng được." Hàn Vũ yên lặng đặt nó vào loại đồ dùng lớn, bỗng nhiên khựng lại, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vậy nuôi dưỡng Hương Dẫn trùng kiểu gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận