Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 50: Đụng trên lưỡi thương rồi?

Chương 50: Đụng trúng lưỡi thương rồi?
Hà Bình Chi không chút do dự từ chối, có căn cốt thượng đẳng sao lại muốn căn cốt trung đẳng?
Hắn vẫn là thích Tô Viễn hơn.
"Vậy ta mặc kệ, tóm lại Tô Viễn này ta nhất định phải có!"
"Họ Tào!"
"Họ Hà!"
"..."
Bốp!
"Đủ rồi, thật là quá mất mặt!"
Phó viện chủ thật sự không chịu nổi, gầm lên một tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của hai người.
"Không biết còn tưởng rằng hai ngươi là viện chủ Võ Viện, biết thì tưởng các ngươi là mấy kẻ bán hàng rong đầu đường!"
Hà Bình Chi nhìn Tào Nhân Hiên, ý bảo nói ngươi đấy.
Tào Nhân Hiên trợn râu trừng mắt, ý bảo hắn nói ngươi.
"Các ngươi đừng tranh giành nữa, Tô Viễn tuy là căn cốt thượng đẳng, nhưng nói cho cùng vẫn chưa thông qua khảo hạch ngoại viện và nội viện, bây giờ nói cậu ta thuộc về ai vẫn còn quá sớm."
"Chờ cậu ta thông qua khảo hạch nội viện xong, các ngươi tranh giành cũng không muộn."
"Hơn nữa, hiện tại cậu ta là người của lão Trịnh, coi như muốn phân phối, cũng nên ưu tiên từ chỗ lão Trịnh."
Phó viện chủ không để ý đến sắc mặt khẽ biến của Tào Nhân Hiên và Hà Bình Chi, nhìn Trịnh Hồi Xuân.
"Lão Trịnh, ngươi có ý kiến gì về Tô Viễn không?"
Trịnh Hồi Xuân giống như vừa tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy hỏi: "Xong rồi?"
"Vẫn chưa, lão Trịnh, Tô Viễn là căn cốt thượng đẳng, hiện tại cậu ta không có giáo tập, hay là ngươi nhận cậu ta sớm đi? Dù sao người của quyền viện ngươi thì nhiều, lại không có ai là căn cốt thượng đẳng..."
"Không cần, bọn họ muốn thì cứ để cho bọn họ đi."
Phó viện chủ chưa kịp nói hết lời, đã bị Trịnh Hồi Xuân cắt ngang.
Ông ta cũng không giận, mà là không kìm được thốt lên: "Đây chính là căn cốt thượng đẳng đấy, ngươi cũng không cần?"
Trước kia Trịnh Hồi Xuân không muốn học viên căn cốt thượng đẳng, ông ta có thể hiểu được.
Dù sao thì những học viên kia cũng tự mình lựa chọn.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một Tô Viễn mất giáo tập, thời thế đều có lợi cho Trịnh Hồi Xuân, vậy mà ông ta vẫn không muốn.
Chuyện này có chút không biết điều.
Cần biết, căn cốt thượng đẳng, chỉ cần bồi dưỡng thích đáng, gần như có sáu phần khả năng có thể thông qua khảo hạch châu Võ Viện.
Vì danh tiếng Võ Viện của bọn họ góp thêm một viên gạch.
Hiện tại thời gian tới Châu Thí còn chưa đến một năm, bồi dưỡng càng sớm nghĩa là chuẩn bị càng đầy đủ.
Đáng tiếc Trịnh Hồi Xuân vẫn từ chối.
"Chờ sau ba tháng cậu ta Luyện Bì cùng quyền pháp song song viên mãn rồi nói sau, nếu không còn gì nữa thì ta đi trước."
Trịnh Hồi Xuân không trả lời, ngáp một cái, phất tay áo, đi ra đại sảnh.
Tào Nhân Hiên và Hà Bình Chi nhìn nhau, bỗng nhiên hành quân im lặng.
Việc Trịnh Hồi Xuân không tranh giành khiến cho hai người bọn họ giống như mấy thằng hề nhảy nhót, giờ phút này cũng mất hứng tranh cãi.
Phó viện chủ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.
Trịnh Hồi Xuân nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng mấy năm qua, người có thể đạt được cả hai điều kiện này, chỉ có một Tống Thu Bạch.
Mà sau lưng hắn còn có Tống gia đã chiếm giữ huyện Dương Mộc nhiều năm.
Tô Viễn và Bạch Cừ làm sao có thể so được?
"Phó viện chủ, nếu lão Trịnh không nhận, vậy chúng ta quyết định Tô Viễn thuộc về ai theo số người bồi dưỡng tham gia Châu Thí nhé?"
Tào Nhân Hiên nhìn phó viện chủ, đề nghị.
"Tào Nhân Hiên, ngươi muốn Tô Viễn thì cứ nói thẳng, ai mà chẳng biết viện đao của ngươi bồi dưỡng ra nhiều học viên nhất, nhưng ngươi nên hiểu rằng, công lao của ngươi không lớn."
"Cái gì..."
"Được rồi, chuyện này các ngươi tự quyết định, chỉ cần Tô Viễn đồng ý là được."
Phó viện chủ không muốn nghe hai người cãi vã nữa, vội kết luận.
...
Hiệu suất của Võ Viện nhanh ngoài dự đoán, giáo tập mới thay thế Khâu Man lo lắng đảm nhiệm chức vụ.
Giáo tập mới tên là Diêm Tùng, là một thanh niên trông có vẻ trạc tuổi Tô Viễn, nhưng tuổi thật cũng chỉ kém Khâu Man mấy tuổi.
Nghe nói là đệ tử của viện trưởng Trịnh, bị điều đến nhậm chức tạm thời.
Diêm Tùng đến sân tập thì ngay lập tức đốt ba ngọn đuốc khi nhậm chức lên thật hừng hực.
"Nhớ kỹ, các ngươi đến đây để học võ, không phải đến thả lỏng."
"Muốn trở thành người hơn người, thì phải chịu khổ trong khổ!"
"Chỉ cần luyện không chết thì cứ luyện cho chết!"
"Bây giờ có thể chịu đựng được khổ luyện võ, sau này sẽ được hưởng niềm vui luyện võ!"
"..."
Sân tập vốn lỏng lẻo, trong nháy mắt đã bị rèn luyện kỷ luật nghiêm minh, tác phong cũng khác hẳn.
"Đúng rồi, ta nghe nói viện này của các ngươi có một học viên căn cốt thượng đẳng tên là Tô Viễn, cậu ta đâu?"
Sau khi chỉnh đốn đám học viên lười biếng xong, Diêm Tùng dự định gặp mặt.
Trước khi tới, rõ ràng là hắn đã tìm hiểu thông tin về đám học viên dưới trướng Khâu Man, rất rõ ràng tình hình nhân sự.
Không ai trả lời.
Không khí trở nên có chút ngột ngạt.
Diêm Tùng ngửi thấy mùi bất thường.
Đặng Hải Đường vẫn là người cố gắng mở miệng: "Diêm giáo tập, Tô Viễn cậu ấy, cậu ấy đi tới sân tập của Điền giáo tập rồi ạ."
"Chuyện từ khi nào?"
"Ngay trước khi thầy tới."
Sắc mặt Diêm Tùng đột nhiên âm u, hắn không ngờ tới Điền Triệu ra tay nhanh như vậy.
Tin hắn mới tới nơi, người kia đã cuỗm Tô Viễn đi rồi.
Diêm Tùng trong lòng phiền muộn, ngoài miệng nghiêm nghị nói: "Tất cả các học viên có căn cốt trung đẳng, bước ra khỏi hàng!"
Đặng Hải Đường ba người bước ra.
"Sao mới có ba người? Ta nhớ viện của các ngươi có bốn học viên căn cốt trung đẳng mà, người còn lại cũng bị đào đi rồi sao?"
Diêm Tùng nghi ngờ nhìn Đặng Hải Đường.
Đặng Hải Đường lắc đầu: "Không phải, cậu ta, cậu ta không đến."
"Cậu ta tên gì?"
"Hàn Vũ!"
"Biết vì sao cậu ta không tới không?"
"Chuyện này, tôi không rõ lắm ạ."
Giọng của Đặng Hải Đường ngày càng nhỏ, người khác cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Diêm Tùng.
"Diêm giáo tập, Hàn Vũ thường không đến, bình thường, cậu ta có quan hệ tốt với Tô Viễn và Bạch Cừ, có lẽ bọn họ biết nguyên nhân?"
Có một học viên nhỏ giọng nói.
"Thường xuyên không đến?"
Sắc mặt của Diêm Tùng lập tức sa sầm lại, hắn nhìn quanh hỏi: "Có ai biết vì sao cậu ta không đến không?"
Không ai trả lời.
Diêm Tùng hiểu, phân phó với Đặng Hải Đường: "Ngươi đi giúp ta gọi Tô Viễn tới đây."
"Rõ!"
Một lát sau.
Tô Viễn lo lắng bất an bước đến trước mặt Diêm Tùng.
Cậu đã nghe từ miệng Đặng Hải Đường biết giáo tập mới tới, cho rằng đối phương trách mình vội vã chuyển viện như vậy.
Diêm Tùng không hỏi vấn đề chuyển viện của Tô Viễn, mà hỏi lại vấn đề vừa nãy.
"Hàn Vũ nói cậu ta về nhà luyện võ rồi." Tô Viễn kể lại đúng sự thật những gì Hàn Vũ đã nói.
Cậu vừa nói vừa quan sát sắc mặt Diêm Tùng, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi.
Hàn Vũ không về sớm không về muộn, lại đúng lúc giáo tập mới nhậm chức mà về, đây chẳng phải là khinh miệt người ta rõ ràng sao.
Người ta mới nhậm chức đã định đốt ba ngọn lửa, mình thì đã đốt cả đống lửa rồi, Diêm Tùng đang không có chỗ phát tiết đây.
Hàn Vũ đây chẳng phải đã đụng trúng lưỡi thương rồi sao?
Tô Viễn trong lòng như lửa đốt, không biết làm sao cho phải.
Còn về cái chuyện về nhà luyện võ hoang đường này, đến cả cậu còn không tin, làm sao lừa được Diêm Tùng mắt không dung hạt cát kia chứ?
"Về nhà luyện võ?"
Quả nhiên, sau khi nghe xong Diêm Tùng cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin cái lời nói dối tầm thường này.
Hắn sớm đã hiểu rõ gia cảnh của Hàn Vũ.
Đổi lại Tống Dực về nhà luyện võ còn có lý, nhà Hàn Vũ có điều kiện này sao?
Hiệu quả luyện võ ở nhà của cậu ta nếu có thể bù đắp được bảy thành so với ở Võ Viện, thì phải thắp hương cầu nguyện mới đúng!
Lúc này, giọng nói lạnh băng của Diêm Tùng vang lên bên tai Tô Viễn:
"Nhà cậu ta ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận