Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 172: Danh ngạch tới tay (2)

Chương 172: Danh ngạch tới tay (2) “Một môn chân công vô chủ!” Trong mắt Lý Duệ lóe lên một tia ham muốn nồng đậm.
Chân công khan hiếm, từ trước đến nay bị các thế lực nắm giữ, là bí mật không truyền ra ngoài.
Đừng nói là trôi nổi bên ngoài, chỉ cần lộ ra chút tin tức cũng sẽ bị phong tỏa chặt chẽ, không cho người ngoài biết.
Muốn có được chân công, trừ khi "bán mình" cho những thế lực này, làm trâu làm ngựa, làm nô làm tì, mới có chút cơ hội.
Hắn tuy là viện chủ huyện viện, nhưng ở phương diện này cũng không thể làm gì khác.
Ngược lại cũng không phải không có cơ hội, với thực lực của hắn, gia nhập vào thế lực nào ở châu thành, đối phương đều sẽ nể mặt, trải chiếu đón vào.
Chỉ là hắn không muốn.
Hắn chỉ muốn tiến bộ, không muốn làm chó!
"Đáng tiếc là chân công tầm thường." Chân công tầm thường, đứng cuối tầng lớp chân công, chỉ có thể tu luyện đến hóa cương cảnh, sau đó hết cách.
Lời tuy vậy, đối với hắn mà nói, vẫn không thể thiếu.
Dù sao hắn thiếu chính là chân công, chứ không phải chân công thượng thừa, chỉ có bước ra bước này, mới có tư cách nói đến cái khác.
Ô!
Đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Như đụng phải bức tường chắn, thân xe đột ngột nghiêng về phía trước, rung lắc kịch liệt, suýt chút nữa hất Lý Duệ đang phân tâm ra ngoài.
"Ngưu tiểu ca, đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng Lý Duệ trầm thấp vang lên, trong lòng bất mãn, nhưng cũng biết Ngưu tiểu ca không thể vô duyên vô cớ dừng xe.
Ngưu tiểu ca áy náy trả lời: "Lý lão gia thứ tội, là có người đột ngột xuất hiện, chặn đường xe ngựa, cho nên mới làm kinh động đến ngài."
"Ai?" Lý Duệ nghe thấy mà rùng mình.
Vừa vén mành lên, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Là ta."
"Trịnh Hồi Xuân?"
Lý Duệ ngạc nhiên, nhìn lướt qua, sao hắn lại đến đây?
Ý nghĩ vừa chợt lóe lên, Lý Duệ lạnh giọng hỏi: "Trịnh viện trưởng, ngươi đây là?"
"Đây không giống đường đi châu thành." Trịnh Hồi Xuân không trả lời mà hỏi ngược lại.
Giọng điệu bình tĩnh, rơi vào tai Lý Duệ như sấm bên tai, lòng hắn hồi hộp, mặt không đổi sắc nói: "Đây là đi Vân Châu quan đạo, ta muốn đến thăm người bạn tốt ở Vân Châu."
Dừng một chút, không cho Trịnh Hồi Xuân cơ hội truy vấn, Lý Duệ trầm giọng hỏi: "Trịnh viện trưởng, ngươi không ở Võ Viện, chạy đến chặn xe ta là có ý gì?"
"Viện chủ, ngươi thật là quý nhân hay quên, không nhớ rõ ước hẹn giữa chúng ta?" Trịnh Hồi Xuân nhíu mày, giọng thấp xuống.
Tên này, xem ra hoàn toàn không để lời ước hẹn của hai người vào trong lòng.
"Hả?"
Nghe Trịnh Hồi Xuân nói vậy, Lý Duệ như người vừa tỉnh mộng, "Ngươi vì chuyện Hàn Vũ mà đến tìm ta?"
Trịnh Hồi Xuân im lặng.
"Trịnh viện trưởng, nếu ta không nhầm, chúng ta hẹn là Hàn Vũ phải luyện được kình lực, ta mới cho hắn danh ngạch, ngươi còn nhớ chứ?"
Biết được mục đích của Trịnh Hồi Xuân, Lý Duệ khéo léo nhắc nhở.
Ý là, chưa đạt Luyện Kình thì đừng đến tìm ta.
Trịnh Hồi Xuân sao lại không nghe ra, lười giải thích, mà nói thẳng: "Ngươi theo ta về một chuyến rồi biết thực hư."
"Hàn Vũ thật sự đã luyện được kình lực rồi sao?" Lý Duệ nghi ngờ nhìn Trịnh Hồi Xuân, giọng đối phương có vẻ rất chắc chắn, điều này khiến hắn vừa hoài nghi vừa có chút bất an.
"Trịnh viện trưởng, hôm nay ta có chuyện quan trọng phải xử lý, e là không thể quay về với ngươi, ngươi thấy thế này được không, để Tống Nham Đình tự mình kiểm tra Hàn Vũ, nếu hắn thật sự đã luyện được kình lực, chúng ta cứ theo giao ước mà làm, Võ Viện sẽ cho hắn danh ngạch?"
Lý Duệ vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể không thể kiểm soát bị nhấc lên không trung, bay về phía Trịnh Hồi Xuân.
"Trịnh viện trưởng, ta…Ai…Trịnh Hồi Xuân…Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi bắt ta làm gì… Buông tay, buông tay…Thất phu…"
Trịnh Hồi Xuân không để ý đến tiếng la của Lý Duệ, hừ lạnh một tiếng.
Đã đến rồi, sao có thể tay không mà về?
Kéo theo Lý Duệ, vài bước chân, liền biến mất trong màn bụi mù mịt, bỏ lại Ngưu phu xe, ngơ ngác.
Ta là ai? Đây là đâu? Lý lão gia đâu rồi?
...
Võ Viện.
"Hàn Vũ, Trịnh viện trưởng đâu?"
Tống Nham Đình bước vào sân, thấy chỉ có Hàn Vũ, quan sát một lúc rồi hỏi.
"Không biết." Hàn Vũ ngừng tu luyện, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức lễ phép nói, "Tống viện chủ, ngồi đi, ta rót cho ngươi chén nước trà."
"Không cần."
Tống Nham Đình giơ tay ngăn lại, hắn tìm đến Hàn Vũ là có mục đích khác, hắn ho nhẹ một tiếng, trong giọng vẫn còn vài phần ngạc nhiên, hỏi: "Hàn Vũ, ngươi thật sự luyện được kình lực rồi?"
"Cái tên Lý Duệ này, đúng là đáng ghét, rõ ràng đã hẹn với sư phụ là cuối tháng sẽ kiểm tra, kết quả còn chưa đến thời gian, người thì đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng, thật là ghê tởm, lần sau nếu gặp hắn, ta sẽ lột…Mặt…"
Bên ngoài viện, tiếng quát mắng ầm ĩ theo bóng người từ xa tiến lại, vô cùng lớn tiếng, không chỉ làm gián đoạn câu trả lời của Hàn Vũ, mà còn khiến cả côn trùng ngừng kêu.
Trong sân một mảnh tĩnh lặng.
Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Diêm Tùng đang mắng đến cao hứng hiển nhiên không ngờ Tống Nham Đình sẽ ở trong sân, chớp mắt vô tội, nhìn về phía Hàn Vũ.
Hàn Vũ cố nặn ra nụ cười cay đắng, hắn thực sự không ngờ Diêm Tùng lại xuất hiện kịp thời, lúc muốn mở miệng ngăn cản thì đã muộn.
Nghe Diêm Tùng nói những lời "đại nghịch bất đạo" như vậy, Tống Nham Đình muốn nói lại thôi, trong nhất thời lại không biết nên nói gì.
Bầu không khí ngột ngạt giằng co tiếp tục, một lúc sau mới bị tiếng hắng giọng của Diêm Tùng phá vỡ: "Phó viện chủ, ngươi đến đây là tìm sư phụ ta sao?"
"Ừ." Tống Nham Đình nhẹ gật đầu.
Bốp!
Diêm Tùng vỗ tay: "Ngươi tới đúng lúc quá rồi!"
"Sao?"
Diêm Tùng tiến lên, một tay khoác lên vai Tống Nham Đình cười nói: "Vừa hay viện chủ không có ở đây, không có ai kiểm tra cho sư đệ ta, hay là ngươi thử xem?"
"Ta ư?"
"Ngươi đồng ý sao?"
Diêm Tùng vui mừng, ngoắc tay với Hàn Vũ: "Sư đệ, mau lại đây, phó viện chủ đồng ý cho ngươi kiểm tra rồi."
Ta đồng ý cái đầu ngươi ấy!
Tống Nham Đình dở khóc dở cười, không lộ dấu vết nghiêng người đi một chút, lắc đầu nói: "Diêm Tùng, danh ngạch Châu Thí là chuyện lớn, chỉ có viện chủ mới có quyền quyết định, ta không có quyền can thiệp..."
Dừng một chút, Tống Nham Đình liếc nhìn Hàn Vũ: "Hơn nữa, cho dù Hàn Vũ đã đạt tới Luyện Kình, cũng nên do viện chủ tự mình kiểm tra, chứ không phải để ta làm thay!"
Diêm Tùng và Hàn Vũ nhìn nhau, im lặng.
Tống Nham Đình biết tâm tình hai người lúc này không tốt, đề nghị: "Nếu thực sự không được, thì cứ để Hàn Vũ tham gia vòng tuyển chọn hai ngày sau, hắn đã luyện được kình lực rồi, không cần phải sợ, với thực lực của hắn, hẳn cũng có thể có được danh ngạch."
"Không cần!"
Từ bên ngoài tường viện bay tới một giọng nói nhỏ, chính xác không sai rơi vào tai ba người.
Giọng nói quen thuộc, dù là Tống Nham Đình hay Diêm Tùng, Hàn Vũ, khi nghe đều phản ứng ngay ra là của ai.
Ba người đồng loạt nhìn theo, đột nhiên bị bóng đen đập vào mắt.
Bốp!
Bóng đen lảo đảo rơi xuống đất, lay động thân thể, lộ rõ chân dung.
"Viện chủ?"
Tống Nham Đình sững sờ tại chỗ, kinh nghi bất định, tại sao Lý Duệ lại quay về?
Nhìn qua vẻ chật vật của Lý Duệ, lại để ý tới Trịnh Hồi Xuân mặt không đổi sắc ở phía sau, lòng Tống Nham Đình chùng xuống, một ý nghĩ không hiểu nhảy ra.
Chẳng lẽ là Trịnh Hồi Xuân bắt Lý Duệ về?
Ai, sao mình lại dùng từ bắt nhỉ? Mà không phải mời?
Tống Nham Đình cổ họng khô khốc nuốt nước miếng, so sánh tình cảnh hai người, hình như dùng từ bắt càng phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận