Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 110: Quả hồng muốn tìm mềm bóp, ta mềm nhất? (2)

Chương 110: Quả hồng muốn tìm chỗ mềm mà nắn, ta mềm nhất?
Hàn Vũ có chút im lặng, tranh thủ thời gian, càng thêm cẩn thận nghiêm túc.
Mắt thấy sắp đuổi kịp Tống Hà và Ngũ Văn Lượng, hai người đột nhiên quay đầu lại.
Hàn Vũ khựng lại một chút, nhìn quanh, một vòng đỏ thẫm bắt mắt vượt qua tầng tầng bóng tối phản chiếu vào trong mắt.
"Kia là?"
Lửa bốc lên ngút trời.
Những ngọn lửa đỏ rực chập chờn như con quái vật giương nanh múa vuốt xé rách một góc trời, rải từng chút ánh sáng vào màn đêm mịt mù.
Tống Hà, Ngũ Văn Lượng, Hàn Vũ… Những người rải rác ở bốn phương tám hướng xung quanh huyện thành đều bị thu hút ánh nhìn, người trước ngã xuống, người sau tiếp tục chạy nhanh về phía có ánh lửa.
"Là Kế Hổ sao?"
Hàn Vũ âm thầm đoán.
Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, chỉ riêng khu vực của hắn đã gặp ba chuyện ngoài ý muốn.
Người trong cuộc, dù Hàn Vũ có đầu óc tỉnh táo đến đâu, cũng có chút không rõ sự tình.
Hắn do dự một thoáng, vẫn quyết định đi xem sao.
Nơi cháy cách vị trí của bọn họ ít nhất hai khu tuần tra, còn phải vượt qua các loại tường rào và nhà cửa.
Tống Hà và Ngũ Văn Lượng rõ ràng không có ý định đi đường vòng, hai người không kiêng kị, gặp nhà thì chui qua, gặp tường thì vượt lên.
Hàn Vũ kỹ thuật vượt chướng ngại vật không tốt, leo tường lại càng không, gặp tường cao, chỉ có thể mượn lực vượt qua.
Ban đầu động tác còn hơi cứng nhắc, dần dần nắm bắt được kỹ năng, cũng dần đuổi kịp hai người.
"Hả?" Ánh mắt như bị thứ gì đó đè xuống, Ngũ Văn Lượng theo bản năng nghiêng đầu, ánh mắt bắn ra.
Trong thoáng chốc, một bóng người mang theo ánh hồng mờ ảo xé toạc tầm nhìn.
Bắn vọt vượt lên "Cái gì?" Ngũ Văn Lượng kinh ngạc, người vừa vượt qua mình là Hàn Vũ sao?
"Văn Lượng, coi chừng, có người đang lao đến phía chúng ta."
Phía trước, Tống Hà vẫn chưa biết người phía sau là Hàn Vũ, lớn tiếng nhắc nhở.
Ngũ Văn Lượng vừa định xác nhận lại, nghe thấy vậy thì nhìn kỹ: "Không hay rồi, là Kế Hổ!"
"Ngươi đúng là thấy ai cũng giống Kế Hổ!" Hàn Vũ ở một bên khác, cũng thấy người áo đen lao tới, đang chuẩn bị xông đến chỗ Ngũ Văn Lượng, nghe hắn nói vậy thì nghĩ vẫn nên cách xa đối phương thì hơn.
"Dừng lại!"
Người áo đen đến gần Tống Hà, Tống Hà mang vũ khí sắc bén, lực tay mạnh mẽ, không chờ hắn áp sát, đã rút kiếm ra.
Keng!
Kiếm rung lên, vang một tiếng, đâm về phía người áo đen.
"Cút!"
Người áo đen giận tím mặt, chửi bới dữ dội, né tránh cực nhanh, rõ ràng không muốn giao chiến với Tống Hà.
"Văn Lượng, chặn hắn lại!"
Tống Hà thấy không chặn được thì gọi to Ngũ Văn Lượng.
Ngũ Văn Lượng nghe theo, giơ tay lên, rung lên, Hàn Vũ bên cạnh liền nghe thấy vài tiếng xé gió.
"Ám khí?" Hàn Vũ nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình, nhưng hắn thấy rõ người áo đen lại nhanh chóng né đi.
Cú né tránh này lại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, Tống Hà vốn truy sát không rời người mà xông tới, kiếm chiêu như rắn, nhắm thẳng vào mặt người áo đen.
Người áo đen phản ứng rất nhanh, thân hình nhanh như báo, liên tiếp tránh né.
"Tống Hà, ta đến giúp ngươi!"
Hàn Vũ cũng đã đến nơi, không vội ra tay, nghe Ngũ Văn Lượng hô lớn một tiếng, xông vào chiến trường.
Một đánh một, Tống Hà ở thế bất lợi, hai đánh một, hai người ở thế bất lợi, nhưng dựa vào thế công trước sau, ngược lại ngăn cản được đường lui của người áo đen.
"Hàn Vũ, ngươi chắn ở phía trước, tuyệt đối đừng để hắn chạy!"
Tống Hà liếc nhìn Hàn Vũ bên cạnh, dặn dò.
Hắn không muốn Hàn Vũ tham chiến, tránh việc phải phân tâm chăm sóc đối phương, chỉ cần hắn đứng chắn ở đường lui, không cần chặn được người áo đen, chỉ cần kéo dài thời gian.
Hàn Vũ đáp lời, tay đặt bên hông, luôn chuẩn bị.
"Đoản kiếm?" Tiếng va chạm vũ khí ngắn giàu nhịp điệu vang lên, ba người đánh túi bụi, Hàn Vũ lại để ý đến vũ khí của người áo đen.
Không phải trường đao, mà là đoản kiếm.
Tư liệu quan phủ ghi rõ, Kế Hổ dùng trường đao, vậy người này không phải Kế Hổ?
Trong lòng Hàn Vũ dấy lên nghi ngờ.
Hắn hồi tưởng lại chân dung Kế Hổ, so sánh với người trước mắt, cố tìm ra điểm tương đồng, nhưng chỉ nhìn mỗi đôi mắt thì thực sự không ra.
Vù!
"Không hay rồi!"
Đang nghĩ ngợi, Hàn Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng ám khí xé gió, lập tức dựng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Không kịp nghĩ nhiều, trong tích tắc, Hàn Vũ vội vàng né tránh.
Xùy.
Không biết trúng vào thứ gì, sau lưng truyền đến tiếng rung động nhỏ.
"Xin lỗi, Hàn Vũ, ta muốn bắn hắn, không biết rõ ngươi ở đó!"
Vừa đứng vững, Hàn Vũ liền nghe thấy tiếng xin lỗi của Ngũ Văn Lượng.
Hàn Vũ ngước mắt nhìn lại, Ngũ Văn Lượng đã lùi về vị trí thứ hai, phụ giúp Tống Hà, thỉnh thoảng bắn ám khí quấy rối người áo đen.
"Lại tới?" Ngay lúc này, Ngũ Văn Lượng chớp thời cơ, lại ra tay, bắn về phía người áo đen.
Ba người thành một hàng, Hàn Vũ ở ngay đầu, vừa nghe thấy tiếng động, không chút nghĩ ngợi đã nghiêng người sang bên.
Người áo đen không nằm ngoài dự đoán né được.
"Hàn Vũ, ngươi lui ra xa chút, ta sợ ngộ thương ngươi!"
Ngũ Văn Lượng thấy vậy liền lên tiếng, động tác trên tay không hề chậm trễ, bắn trúng chính xác, người áo đen mấy lần trúng chiêu không rõ ràng, nói là bắn ba lần đi.
May mà đều bị hắn bình an né được.
"Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn chết!"
Người áo đen bị trò đê tiện của Ngũ Văn Lượng làm cho giận quá mà mắng, mặc kệ Tống Hà, xông thẳng đến chỗ Ngũ Văn Lượng.
"Tống Hà, cứu ta!"
Ngũ Văn Lượng biết thực lực của mình không bằng người áo đen, vội vàng kêu cứu với Tống Hà.
Tống Hà nghe vậy liền phóng về phía trước, chắn trước Ngũ Văn Lượng.
Vù!
Ngũ Văn Lượng chớp lấy thời cơ, dùng Tống Hà làm tấm chắn, né tránh tầm mắt của người áo đen, bắn ra ám khí.
Người áo đen không kịp trở tay, giơ đoản kiếm lên, đỡ trước ngực.
Keng!
Ngân châm va vào đoản kiếm, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Người áo đen thấy bị chặn ám khí, không muốn dây dưa, quay người định chạy, thấy Hàn Vũ cầm gậy gỗ lao đến.
"Ngu xuẩn!"
Người áo đen đầu tiên sững người, rồi thầm mắng, thật sự là cái thứ gì cũng tưởng có thể dễ bắt nạt hắn sao?
Cầm cái gậy gỗ đã muốn đối phó hắn?
Nổi cơn giận, con đường phía trước chỉ còn lại mỗi Hàn Vũ, hắn không né tránh, xông thẳng lên.
"Đi chết… Hả? Cái gì vậy?"
Khoảng cách hai người nhanh chóng thu hẹp, người áo đen lộ rõ vẻ hung dữ, tay cầm kiếm khẽ giơ lên, muốn ra tay thì đột nhiên cảm thấy trước mặt mờ mờ ảo ảo.
Hắn bất giác thấy bất an, lui vội về sau, ngửi thấy mùi cay nồng.
"Thế này cũng né được sao?" Hàn Vũ hơi kinh ngạc, cự ly ngắn như vậy, phản ứng còn cần một thời gian nhất định, vậy mà hắn lại hiểm hách tránh được?
Thấy tình hình không ổn, hắn lùi lại vài bước, cách xa đối phương.
"Hay lắm, Hàn Vũ!"
Tống Hà và Ngũ Văn Lượng thừa cơ chạy tới, cùng Hàn Vũ tạo thế vây ba phía người áo đen.
Thực lực của Hàn Vũ xác thực không mạnh, nhưng không đến mức vô dụng, chiêu vừa nãy nếu có thể phối hợp với Ngũ Văn Lượng, nói không chừng có thể thành trợ lực của hắn.
"Đáng chết!"
Tình thế bỏ chạy tốt đẹp lại bị phá, ánh đuốc ở xa càng lúc càng tiến lại gần, người áo đen như lửa đốt trong lòng.
Cả người hắn giống như một con mãnh thú khát máu, toát ra sự nguy hiểm.
Ba người Tống Hà đều cảm nhận được sự nguy hiểm này, không dám hành động thiếu suy nghĩ, bốn người giằng co với nhau.
Người áo đen ho nhẹ một tiếng, mắt đảo qua từng người, vẻ mặt suy tư, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hàn Vũ.
Hàn Vũ giật thót tim.
Đây là muốn lấy mình khai đao?
Người áo đen như đọc được sự hoảng sợ của Hàn Vũ, nhếch miệng cười, quả hồng muốn tìm chỗ mềm mà nắn, Hàn Vũ ngay cả vũ khí cũng không có, đương nhiên lấy hắn làm chỗ đột phá tốt nhất.
Cộc cộc cộc!
Tiếng còi bên ngoài xen vào, đại chiến trở nên căng thẳng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận