Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 177: Lưu Danh nhai trên lưu tên thật (2)
Chương 177: Lưu Danh nhai trên lưu tên thật (2)
Hàn Vũ không có ý kiến: "Hết thảy nghe theo sư huynh phân phó."
Hai người đi vào Tứ Phương trấn, dọc theo đường đi ghé qua mà đi, vượt qua từng dãy khách sạn, còn chưa tới mục đích.
Hàn Vũ hiếu kì hỏi: "Sư huynh, đêm nay chúng ta ở đâu?"
"Ở 'Tú tài khách sạn'!"
Giản dị tự nhiên tên gọi, biểu tượng cho võ sinh những nguyện vọng tốt đẹp, Hàn Vũ không thèm để ý những điều này, nhưng cũng không ngại lấy cái điềm tốt lành.
Diêm Tùng tiếp đó cười nói: "Tú tài khách sạn cũng không phải ai cũng có thể ở lại, chỉ có Luyện Kình võ giả mới có thể, mà lại ở phòng nào, cũng có sự coi trọng."
"Ồ?" Hàn Vũ hứng thú.
Diêm Tùng giới thiệu nói: "Tú tài khách sạn quy định, Luyện Kình viên mãn có thể ở phòng Giáp tự hào, đại thành thì ở phòng Ất tự hào, tiểu thành là phòng Bính tự hào, nhập môn là phòng Đinh tự hào."
"Vậy chẳng phải nói, ta chỉ có thể ở phòng Đinh tự hào?" Hàn Vũ mím nhẹ môi.
Diêm Tùng cười mà không nói.
Hai người đi xuyên đường phố qua ngõ hẻm, rốt cuộc tìm được một nhà khách sạn chiếm diện tích rộng lớn.
Khách sạn nằm ở nơi đường xá như phiên chợ náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều từ khách sạn này mà ra.
Hàn Vũ cùng Diêm Tùng dừng chân trước khách sạn nhìn ngắm một lát, liền thuận theo dòng người tiến vào bên trong, bên trong càng rộng rãi như một lễ đường lớn.
Chỉ riêng tiểu nhị tiếp đãi đã có hơn mười người, chào đón khách nhân đến từ khắp nơi.
"Khách quan, muốn nghỉ chân hay là ở trọ?" Một tiểu nhị nhìn thấy hai người đeo hành lý trên lưng, tươi cười tiến lên.
"Ở trọ."
Lời nói vừa dứt, tiểu nhị liền như đã học thuộc bài mà lưu loát giới thiệu quy củ ở trọ, cơ bản giống với những gì Hàn Vũ được biết từ Diêm Tùng trước đó.
"Xin hỏi hai vị ai luyện được kình lực?" Tiểu nhị chuyển sang hỏi Hàn Vũ.
Diêm Tùng mắt thường có thể thấy không phải là võ sinh, mà không phải võ sinh thì không thể hưởng ưu đãi của Tú tài khách sạn.
"Ta!"
Hàn Vũ vừa đáp xong, liền đi theo tiểu nhị đến chỗ kiểm tra.
Việc kiểm tra rất đơn giản, không tốn bao nhiêu công sức đã xác định được cảnh giới, sau đó tiểu nhị dẫn hai người đến đăng ký.
"công tử, cảnh giới của ngài là Luyện Kình nhập môn, có thể vào ở phòng Đinh tự hào, nếu như thêm năm lượng, sẽ sắp xếp cho ngài phòng có kèm theo phòng luyện công, không biết ngài quyết định thế nào?"
'Thật đúng là phân chia rạch ròi!'
Một khách sạn nhỏ mà phân chia giai cấp rõ ràng, ngay cả nơi ngủ cũng chia ra nhiều hạng khác nhau.
Hàn Vũ hào sảng nói: "Thêm đi."
Hắn hiện tại không thiếu tiền, ngược lại là có chút tò mò phòng luyện công rốt cuộc là bộ dáng gì.
"Mời công tử xuất ra võ sinh lệnh bài."
Sau khi giao tiền còn cần đăng ký, có chút giống như việc ở khách sạn ở kiếp trước, nhưng cái cần thiết khi đăng ký không phải chứng minh thân phận, mà là võ sinh lệnh bài.
Hàn Vũ xuất ra võ sinh lệnh bài đưa cho tiểu nhị.
"Chậm, giúp sư đệ của ta đăng ký tên 'Trình Giảo Kim'."
Lúc tiểu nhị sắp đăng ký thì Diêm Tùng vượt lên một bước nhắc nhở.
Đây là việc hắn đã thương lượng xong với Hàn Vũ, đăng ký bằng tên giả, có lẽ không có lợi, nhưng chắc chắn không có hại, còn đăng ký bằng tên thật, chưa chắc đã có lợi.
Những năm qua vì đăng ký tên thật mà bỏ lỡ Châu Thí võ sinh không phải là ít, nhất là, hắn còn có ân oán với một số thế lực trong châu thành...
"Tốt!" Tiểu nhị đáp ứng rất sảng khoái.
Đăng ký tên là yêu cầu của Trấn Vũ ti, cách thao tác lại rất linh hoạt biến hóa, có nhiều kẽ hở ở đây, đã khách hàng có yêu cầu, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
"Đây là thẻ phòng Đinh tự hào của ngài, mời hai vị đi theo ta."
Đăng ký xong, tiểu nhị dẫn hai người đến phòng ở.
Cùng lúc đó.
"Tú tài khách sạn, cuối cùng cũng tới rồi."
Liễu Đào một nhóm sáu người đến khách sạn, Miêu Tiếu Tiếu vội vã không nhịn nổi tiến vào khách sạn, không giống như là đến ở trọ, mà giống như trở thành tú tài.
Những người còn lại theo sát phía sau.
"Ừm?"
Ánh mắt Liễu Yến đang nhìn, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, bước chân hơi ngừng lại.
"Thế nào?" Liễu Đào chú ý tới tình huống của nàng, quay lại hỏi một câu.
Ánh mắt Liễu Yến khẽ nhúc nhích: "Ta hình như nhìn thấy Hàn Vũ."
"Ai?" Liễu Đào nhất thời không nhớ ra, vội lục soát trí nhớ, giật mình nói: "Là hắn!"
Rồi lại lắc đầu: "Không thể nào, sao hắn lại xuất hiện ở đây được."
Hàn Vũ là võ sinh không giả, nhưng việc có thể tham gia Châu Thí hay không vẫn còn là một ẩn số, huống chi nơi này chỉ có võ giả Luyện Kình mới có tư cách vào ở Tú tài khách sạn.
Miêu Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nghe xong liền che miệng cười: "Liễu Yến, có phải ngươi nhìn lầm rồi không? Giờ này Hàn Vũ e là đang ở trong huyện viện mà hối hận đây!"
"Có lẽ vậy."
Liễu Yến không phản bác, cũng mang trong mình nghi ngờ đó.
Khi khởi hành đến đây, nàng đã cố tình nghe ngóng tình hình tuyển chọn ở huyện Dương Mộc, trong ba chỉ tiêu mà huyện viện thả ra đều không có Hàn Vũ.
Về phần ba chỉ tiêu còn lại, e rằng lại càng không thể có hắn.
Thực lực là một chuyện, bối cảnh lại là một chuyện khác, Hàn Vũ cả hai đều không có, thì ba chỉ tiêu còn lại vô luận thế nào cũng không đến phiên hắn.
'Nếu Hàn Vũ lúc đầu đồng ý gia nhập Võ Viện cùng ta, dựa vào thiên phú của hắn, chưa chắc đã không thể giành được chỉ tiêu Châu Thí... tiếc thay.'
Sau một thoáng tiếc hận, Liễu Yến liền ném chuyện đó ra sau đầu.
Sự tình đã xảy ra rồi, có nhớ lại cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa, quyết định là do Hàn Vũ đưa ra, nên mới dẫn đến hôm nay như vậy, đơn giản là tự mình chuốc lấy mà thôi.
Trong lúc Liễu Đào cùng mọi người đang đăng ký thì Hàn Vũ và Diêm Tùng đã tới phòng.
Hàn Vũ vốn cho rằng, phòng Đinh tự hào cũng không có gì tốt, không ngờ rằng, do mình nghĩ quá thiển cận.
Tuy là phòng Đinh tự hào, nhưng phòng không hề nhỏ, ước chừng hơn một trăm mét vuông, chia thành ba gian phòng, hai lớn một nhỏ.
Phòng lớn dùng để nghỉ ngơi, phòng nhỏ chính là phòng luyện công mà tiểu nhị nói, nhưng cho dù là phòng nhỏ thì cũng rộng rãi với diện tích hai mươi mét vuông.
Thu dọn qua loa, hai người ai ở phòng người nấy, sau đó gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, ăn chút gì đó cho qua bữa, liền rửa mặt đi ngủ.
Mấy ngày nay chạy tới chạy lui thực sự rất mệt mỏi, cả hai đều dự định nghỉ ngơi sớm một chút.
Hàn Vũ vì quen với việc chèo chống nên trả nợ thiếu nửa canh giờ liền về phòng nghỉ ngơi.
Khò khò.
Vừa bước ra khỏi phòng luyện công, phòng bên cạnh liền vang lên tiếng ngáy to của Diêm Tùng, đến khi vào phòng của mình thì tiếng ngáy cũng nhỏ dần.
'Khả năng cách âm rất tốt!'
Trong tiếng ngáy nhỏ của sư huynh, Hàn Vũ cũng ngủ một giấc, hơn nữa lại còn ngủ rất ngon.
...
Đêm tối hơi lạnh, lác đác ánh sao điểm xuyết trên bầu trời đêm.
Hai bóng người đi ra khỏi Tứ Phương trấn, đến một nơi núi rừng hoang vu.
Thất Sát nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói mật hiệu: "Thu thu chít chít dát dát chít chít..."
"...".
Bạch Cừ nghe tiếng điểu ngữ quái dị này, nghi ngờ rằng có ai đáp lại hay không.
"... Chít chít dát dát chít chít thu thu."
Thật sự có người đáp!
Không bao lâu sau khi mật hiệu vang lên, trong núi rừng liền truyền đến một tiếng chim kêu hoàn toàn khác biệt, ngay sau đó một bóng đen từ trong đó nhảy ra, vọt tới trước mặt hai người.
Bóng đen mặc một thân áo đen, đeo mặt nạ khỉ, ánh sao rải rác lên mặt nạ, trông có vẻ nửa khóc nửa cười.
Thất Sát im lặng, nhìn bóng đen, đáy mắt thoáng chút nghi ngờ, tại sao lại đeo mặt nạ khỉ?
Suy nghĩ vừa vụt qua, hắn lên tiếng xác minh thân phận: "Ngươi là Hắc Hồ?"
"Mật hiệu đúng cả rồi, còn nghi ngờ thân phận ta?"
Hắc Hồ hừ lạnh nói, thanh âm khàn khàn như là bị ép ra từ cổ họng, sau đó trong nháy mắt hắn vứt ra một phong mật tín.
Vụt.
Đợi đến khi Thất Sát nhận lấy mật tín, Hắc Hồ lãnh đạm nói: "Đây là nhiệm vụ thứ nhất mà Thánh Nữ giao cho ngươi, đêm nay phải hoàn thành."
Nói xong, không đợi Thất Sát trả lời, Hắc Hồ liền lùi lại, lập tức ẩn vào bóng tối, như là hắn đến và đi rất vội vàng, không hề mang theo một tia ánh sáng.
"Sư phụ, hắn đi rồi?" Bạch Cừ nhìn về phía bóng tối mờ nhạt, hỏi không chắc chắn.
Thất Sát đáp: "Đi rồi."
"Vậy trong thư viết cái gì?" Bạch Cừ áp sát lại gần, đánh giá phong thư trong tay Thất Sát.
Phong thư đen như mực, chỉ khi mở ra mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong.
Hàn Vũ không có ý kiến: "Hết thảy nghe theo sư huynh phân phó."
Hai người đi vào Tứ Phương trấn, dọc theo đường đi ghé qua mà đi, vượt qua từng dãy khách sạn, còn chưa tới mục đích.
Hàn Vũ hiếu kì hỏi: "Sư huynh, đêm nay chúng ta ở đâu?"
"Ở 'Tú tài khách sạn'!"
Giản dị tự nhiên tên gọi, biểu tượng cho võ sinh những nguyện vọng tốt đẹp, Hàn Vũ không thèm để ý những điều này, nhưng cũng không ngại lấy cái điềm tốt lành.
Diêm Tùng tiếp đó cười nói: "Tú tài khách sạn cũng không phải ai cũng có thể ở lại, chỉ có Luyện Kình võ giả mới có thể, mà lại ở phòng nào, cũng có sự coi trọng."
"Ồ?" Hàn Vũ hứng thú.
Diêm Tùng giới thiệu nói: "Tú tài khách sạn quy định, Luyện Kình viên mãn có thể ở phòng Giáp tự hào, đại thành thì ở phòng Ất tự hào, tiểu thành là phòng Bính tự hào, nhập môn là phòng Đinh tự hào."
"Vậy chẳng phải nói, ta chỉ có thể ở phòng Đinh tự hào?" Hàn Vũ mím nhẹ môi.
Diêm Tùng cười mà không nói.
Hai người đi xuyên đường phố qua ngõ hẻm, rốt cuộc tìm được một nhà khách sạn chiếm diện tích rộng lớn.
Khách sạn nằm ở nơi đường xá như phiên chợ náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều từ khách sạn này mà ra.
Hàn Vũ cùng Diêm Tùng dừng chân trước khách sạn nhìn ngắm một lát, liền thuận theo dòng người tiến vào bên trong, bên trong càng rộng rãi như một lễ đường lớn.
Chỉ riêng tiểu nhị tiếp đãi đã có hơn mười người, chào đón khách nhân đến từ khắp nơi.
"Khách quan, muốn nghỉ chân hay là ở trọ?" Một tiểu nhị nhìn thấy hai người đeo hành lý trên lưng, tươi cười tiến lên.
"Ở trọ."
Lời nói vừa dứt, tiểu nhị liền như đã học thuộc bài mà lưu loát giới thiệu quy củ ở trọ, cơ bản giống với những gì Hàn Vũ được biết từ Diêm Tùng trước đó.
"Xin hỏi hai vị ai luyện được kình lực?" Tiểu nhị chuyển sang hỏi Hàn Vũ.
Diêm Tùng mắt thường có thể thấy không phải là võ sinh, mà không phải võ sinh thì không thể hưởng ưu đãi của Tú tài khách sạn.
"Ta!"
Hàn Vũ vừa đáp xong, liền đi theo tiểu nhị đến chỗ kiểm tra.
Việc kiểm tra rất đơn giản, không tốn bao nhiêu công sức đã xác định được cảnh giới, sau đó tiểu nhị dẫn hai người đến đăng ký.
"công tử, cảnh giới của ngài là Luyện Kình nhập môn, có thể vào ở phòng Đinh tự hào, nếu như thêm năm lượng, sẽ sắp xếp cho ngài phòng có kèm theo phòng luyện công, không biết ngài quyết định thế nào?"
'Thật đúng là phân chia rạch ròi!'
Một khách sạn nhỏ mà phân chia giai cấp rõ ràng, ngay cả nơi ngủ cũng chia ra nhiều hạng khác nhau.
Hàn Vũ hào sảng nói: "Thêm đi."
Hắn hiện tại không thiếu tiền, ngược lại là có chút tò mò phòng luyện công rốt cuộc là bộ dáng gì.
"Mời công tử xuất ra võ sinh lệnh bài."
Sau khi giao tiền còn cần đăng ký, có chút giống như việc ở khách sạn ở kiếp trước, nhưng cái cần thiết khi đăng ký không phải chứng minh thân phận, mà là võ sinh lệnh bài.
Hàn Vũ xuất ra võ sinh lệnh bài đưa cho tiểu nhị.
"Chậm, giúp sư đệ của ta đăng ký tên 'Trình Giảo Kim'."
Lúc tiểu nhị sắp đăng ký thì Diêm Tùng vượt lên một bước nhắc nhở.
Đây là việc hắn đã thương lượng xong với Hàn Vũ, đăng ký bằng tên giả, có lẽ không có lợi, nhưng chắc chắn không có hại, còn đăng ký bằng tên thật, chưa chắc đã có lợi.
Những năm qua vì đăng ký tên thật mà bỏ lỡ Châu Thí võ sinh không phải là ít, nhất là, hắn còn có ân oán với một số thế lực trong châu thành...
"Tốt!" Tiểu nhị đáp ứng rất sảng khoái.
Đăng ký tên là yêu cầu của Trấn Vũ ti, cách thao tác lại rất linh hoạt biến hóa, có nhiều kẽ hở ở đây, đã khách hàng có yêu cầu, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
"Đây là thẻ phòng Đinh tự hào của ngài, mời hai vị đi theo ta."
Đăng ký xong, tiểu nhị dẫn hai người đến phòng ở.
Cùng lúc đó.
"Tú tài khách sạn, cuối cùng cũng tới rồi."
Liễu Đào một nhóm sáu người đến khách sạn, Miêu Tiếu Tiếu vội vã không nhịn nổi tiến vào khách sạn, không giống như là đến ở trọ, mà giống như trở thành tú tài.
Những người còn lại theo sát phía sau.
"Ừm?"
Ánh mắt Liễu Yến đang nhìn, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, bước chân hơi ngừng lại.
"Thế nào?" Liễu Đào chú ý tới tình huống của nàng, quay lại hỏi một câu.
Ánh mắt Liễu Yến khẽ nhúc nhích: "Ta hình như nhìn thấy Hàn Vũ."
"Ai?" Liễu Đào nhất thời không nhớ ra, vội lục soát trí nhớ, giật mình nói: "Là hắn!"
Rồi lại lắc đầu: "Không thể nào, sao hắn lại xuất hiện ở đây được."
Hàn Vũ là võ sinh không giả, nhưng việc có thể tham gia Châu Thí hay không vẫn còn là một ẩn số, huống chi nơi này chỉ có võ giả Luyện Kình mới có tư cách vào ở Tú tài khách sạn.
Miêu Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nghe xong liền che miệng cười: "Liễu Yến, có phải ngươi nhìn lầm rồi không? Giờ này Hàn Vũ e là đang ở trong huyện viện mà hối hận đây!"
"Có lẽ vậy."
Liễu Yến không phản bác, cũng mang trong mình nghi ngờ đó.
Khi khởi hành đến đây, nàng đã cố tình nghe ngóng tình hình tuyển chọn ở huyện Dương Mộc, trong ba chỉ tiêu mà huyện viện thả ra đều không có Hàn Vũ.
Về phần ba chỉ tiêu còn lại, e rằng lại càng không thể có hắn.
Thực lực là một chuyện, bối cảnh lại là một chuyện khác, Hàn Vũ cả hai đều không có, thì ba chỉ tiêu còn lại vô luận thế nào cũng không đến phiên hắn.
'Nếu Hàn Vũ lúc đầu đồng ý gia nhập Võ Viện cùng ta, dựa vào thiên phú của hắn, chưa chắc đã không thể giành được chỉ tiêu Châu Thí... tiếc thay.'
Sau một thoáng tiếc hận, Liễu Yến liền ném chuyện đó ra sau đầu.
Sự tình đã xảy ra rồi, có nhớ lại cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa, quyết định là do Hàn Vũ đưa ra, nên mới dẫn đến hôm nay như vậy, đơn giản là tự mình chuốc lấy mà thôi.
Trong lúc Liễu Đào cùng mọi người đang đăng ký thì Hàn Vũ và Diêm Tùng đã tới phòng.
Hàn Vũ vốn cho rằng, phòng Đinh tự hào cũng không có gì tốt, không ngờ rằng, do mình nghĩ quá thiển cận.
Tuy là phòng Đinh tự hào, nhưng phòng không hề nhỏ, ước chừng hơn một trăm mét vuông, chia thành ba gian phòng, hai lớn một nhỏ.
Phòng lớn dùng để nghỉ ngơi, phòng nhỏ chính là phòng luyện công mà tiểu nhị nói, nhưng cho dù là phòng nhỏ thì cũng rộng rãi với diện tích hai mươi mét vuông.
Thu dọn qua loa, hai người ai ở phòng người nấy, sau đó gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, ăn chút gì đó cho qua bữa, liền rửa mặt đi ngủ.
Mấy ngày nay chạy tới chạy lui thực sự rất mệt mỏi, cả hai đều dự định nghỉ ngơi sớm một chút.
Hàn Vũ vì quen với việc chèo chống nên trả nợ thiếu nửa canh giờ liền về phòng nghỉ ngơi.
Khò khò.
Vừa bước ra khỏi phòng luyện công, phòng bên cạnh liền vang lên tiếng ngáy to của Diêm Tùng, đến khi vào phòng của mình thì tiếng ngáy cũng nhỏ dần.
'Khả năng cách âm rất tốt!'
Trong tiếng ngáy nhỏ của sư huynh, Hàn Vũ cũng ngủ một giấc, hơn nữa lại còn ngủ rất ngon.
...
Đêm tối hơi lạnh, lác đác ánh sao điểm xuyết trên bầu trời đêm.
Hai bóng người đi ra khỏi Tứ Phương trấn, đến một nơi núi rừng hoang vu.
Thất Sát nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói mật hiệu: "Thu thu chít chít dát dát chít chít..."
"...".
Bạch Cừ nghe tiếng điểu ngữ quái dị này, nghi ngờ rằng có ai đáp lại hay không.
"... Chít chít dát dát chít chít thu thu."
Thật sự có người đáp!
Không bao lâu sau khi mật hiệu vang lên, trong núi rừng liền truyền đến một tiếng chim kêu hoàn toàn khác biệt, ngay sau đó một bóng đen từ trong đó nhảy ra, vọt tới trước mặt hai người.
Bóng đen mặc một thân áo đen, đeo mặt nạ khỉ, ánh sao rải rác lên mặt nạ, trông có vẻ nửa khóc nửa cười.
Thất Sát im lặng, nhìn bóng đen, đáy mắt thoáng chút nghi ngờ, tại sao lại đeo mặt nạ khỉ?
Suy nghĩ vừa vụt qua, hắn lên tiếng xác minh thân phận: "Ngươi là Hắc Hồ?"
"Mật hiệu đúng cả rồi, còn nghi ngờ thân phận ta?"
Hắc Hồ hừ lạnh nói, thanh âm khàn khàn như là bị ép ra từ cổ họng, sau đó trong nháy mắt hắn vứt ra một phong mật tín.
Vụt.
Đợi đến khi Thất Sát nhận lấy mật tín, Hắc Hồ lãnh đạm nói: "Đây là nhiệm vụ thứ nhất mà Thánh Nữ giao cho ngươi, đêm nay phải hoàn thành."
Nói xong, không đợi Thất Sát trả lời, Hắc Hồ liền lùi lại, lập tức ẩn vào bóng tối, như là hắn đến và đi rất vội vàng, không hề mang theo một tia ánh sáng.
"Sư phụ, hắn đi rồi?" Bạch Cừ nhìn về phía bóng tối mờ nhạt, hỏi không chắc chắn.
Thất Sát đáp: "Đi rồi."
"Vậy trong thư viết cái gì?" Bạch Cừ áp sát lại gần, đánh giá phong thư trong tay Thất Sát.
Phong thư đen như mực, chỉ khi mở ra mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận