Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 01: Mắc nợ từng đống, nhưng có hack
Chương 01: Nợ nần chồng chất, nhưng có hack
Đại Ly, Lương Châu, huyện Dương Mộc.
Tà dương buông xuống, mây trôi lững lờ.
Ánh đỏ sậm xuyên qua tầng mây, tựa như bị xé nát, rải xuống mặt đất, bao phủ bầu trời thôn Vương Gia.
Dưới tầng mây, bầy hạc trắng chao liệng, kéo theo những cái bóng dài, chầm chậm bao phủ lên căn nhà cô độc đứng giữa ruộng.
"Mẹ của Tiểu Vũ, khi nào thì trả tiền nợ nhà ta?"
"Thím Ngưu có thể cho cháu khất thêm mấy ngày được không? Tiểu Vũ nó vẫn chưa khỏe."
"Chưa khỏe? Không phải ta nói chứ, Tiểu Vũ không phải đi luyện võ hay sao? Chẳng phải là phí tiền đấy sao!"
"Dạ dạ dạ."
"Ta cũng không phải không giúp ngươi, chỉ là con trai ta sắp cưới vợ, thật sự thiếu tiền lắm, hay là bán ruộng của nhà ngươi đi?"
"Cái này..."
Hai giọng nói vang lên trong bóng tối, luồn qua khe cửa vào phòng, lọt vào tai.
Một giọng nữ thanh hót, một giọng nữ ậm ừ.
"Tê!"
Hàn Vũ gắng sức mở đôi mắt nặng trĩu như núi, trước mắt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
'Đây là đâu? Chẳng phải mình đang ở thiên đài sao?' Đầu óc như một đống bột nhão, ký ức đứt đoạn rơi đầy đất.
Đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến.
Hàn Vũ đau đớn kêu lên, một ký ức không thuộc về hắn như thủy triều ùa vào trong đầu, như những sợi thép xâu chuỗi lại từng mảnh trân châu.
Ký ức kết thành chuỗi, buộc hắn phải chấp nhận sự thật:
Hắn xuyên không!
Từ một nhân viên công sở ở thế giới trước vì công việc mà làm việc quá sức, nay xuyên đến thế giới này.
Vương triều này tên là Đại Ly vương triều, không thuộc bất kỳ vương triều nào ở kiếp trước.
Mà nơi hắn đang ở là một thôn trang bình thường thuộc một huyện biên giới nào đó của Đại Ly.
Đại Ly vương triều lấy võ làm gốc, võ đạo là trọng tâm.
Nguyên chủ tuy là dân đen ở thôn Vương Gia, nhưng có chí lớn, mong muốn thay đổi vận mệnh bằng con đường võ đạo.
Ngày thường chắt chiu từng đồng, cuối cùng cũng đủ tiền để vào võ quán.
Nhưng lại không có mối quan hệ, chỉ có thể nhờ người giúp đỡ.
Kết quả không chỉ bị lừa ăn lừa uống, lừa sạch tiền, mà còn mắc nợ Dương Cao Lợi.
Trong cơn giận dữ, nguyên chủ tìm đến lý lẽ, nhưng lại bị đối phương chối bay chối biến, đánh trọng thương.
Gượng gạo mấy ngày, vẫn không qua khỏi, lúc này mới bị Hàn Vũ nhập vào.
'Luyện võ vay nợ, mua nhà vay nợ, quả nhiên dân đen ở đâu cũng khổ.' Hàn Vũ thở dài một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người bên ngoài vẫn còn đang trò chuyện.
Từ ký ức được biết, một người là mẹ nuôi của Hàn Vũ, coi hắn như con đẻ.
Một người khác là thím Ngưu hàng xóm, đến đòi nợ.
Vì luyện võ, nguyên chủ không chỉ thiếu nợ Dương Cao Lợi, mà còn vay của hàng xóm chút ít tiền.
Không nhiều.
Chỉ có một tiền.
Nhưng lúc này lại khiến gia đình vốn không khá giả càng thêm khốn khó.
Nghe giọng van xin của mẹ, Hàn Vũ cố gắng chống tay xuống giường, mở cửa.
"A, Tiểu Vũ, con tỉnh rồi à?"
Mẹ Hàn nghe tiếng, ngỡ ngàng, vội vàng chạy đến, mặt đầy lo lắng.
"Con mới tỉnh, đừng có xuống giường, cứ nghỉ ngơi trong phòng cho khỏe, chút nữa mẹ nấu thuốc cho con."
Hàn Vũ gắng gượng nở nụ cười: "Mẹ, con không sao."
"Không sao cũng phải nghỉ ngơi." Mẹ Hàn có cách quan tâm của riêng mình.
Hàn Vũ không đáp, nhìn về phía thím Ngưu, nhẹ giọng nói: "Thím Ngưu, thím yên tâm, tiền nợ của thím, hai ngày nữa con trả lại cho thím."
"Vậy quyết định nhé, hai ngày nữa ta đến tìm ngươi đòi!"
Thấy Hàn Vũ nói vậy, giọng thím Ngưu cũng dịu lại.
Không đòi được tiền, bà ta tâm tình không vui, lời khách sáo cũng không nói liền rời đi.
"Tiểu Vũ, ngoài kia gió lớn, con vào trước đi, mẹ nấu thuốc cho con."
Mẹ Hàn không nói lời nào đỡ Hàn Vũ vào nhà, rồi quay người vào bếp, thở dài liên tục.
Bản thân bà cũng không khỏe, không làm được việc nặng, ngày thường chỉ dựa vào may vá kiếm chút tiền trang trải.
Sức lao động chủ yếu là Hàn Vũ.
Nhưng giờ Hàn Vũ bị thương, chỉ riêng tiền thuốc thang đã là một gánh nặng, thu không đủ chi, trong nhà đâu còn tiền.
Hơn nữa, hũ gạo cũng sắp hết.
"Haizz!"
Hàn Vũ nằm trên giường, ký ức hỗn loạn.
'Võ đạo ở thế giới này không đơn giản!' Hắn vốn cho rằng chỉ là một triều đại võ tướng lập quốc, nhưng sau khi xem lại ký ức mới phát hiện, không phải vậy.
Võ đạo ở thế giới này lợi hại hơn hắn tưởng, càng giống với tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước.
Leo tường vượt ngục, vỡ bia nứt đá, đều không phải là truyền thuyết.
Trong ký ức vẫn còn lưu lại dấu vết.
Một người thợ săn nào đó trong thôn, chỉ với sức một người mà săn được một con lợn rừng lớn hơn cả hổ.
Chuyện này chấn động Diêm Sơn trấn mười dặm tám thôn, nguyên chủ lúc đó cũng tò mò đi xem, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
'Một thợ săn bình thường thôi đã lợi hại như vậy, vậy võ giả thực thụ chẳng phải là giết người như ngóe hay sao?' Hàn Vũ không khỏi hoảng hốt.
Kiếp trước tất cả đều là người bình thường, còn có giai cấp khác biệt, ít nhất còn có tính mạng được bảo toàn.
Nhưng ở thế giới này, võ giả chỉ cần ra tay, nói không chừng hắt hơi thôi, với người bình thường đã là tai họa.
Điều đó làm cho hắn bất an!
Điều này khiến hắn rất không có cảm giác an toàn.
'Mình cũng phải tìm cách luyện võ!' Trong phút chốc, Hàn Vũ và nguyên chủ ý nghĩ gặp nhau.
"Đây, Tiểu Vũ, uống thuốc đi."
Lúc này, mẹ Hàn bưng tới một bát thuốc nhỏ, thổi nhẹ, đưa cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhận thuốc, bà lại không nghỉ ngơi mà chuẩn bị nấu cơm.
Con trai vừa tỉnh, phải tẩm bổ.
Tìm tới tìm lui một hồi, cũng không thấy vật gì bồi bổ, đành lắc đầu, ra hũ gạo vo gạo.
Vốc mãi, cũng chỉ được nửa bát.
Hàn Vũ nhìn thấy cảnh này, thầm thay đổi ý nghĩ: "Vẫn nên kiếm tiền trước đã."
Trong nhà không còn gạo, còn nợ thím Ngưu và Dương Cao Lợi.
Tiền của thím Ngưu còn dễ trả, chứ tiền của Dương Cao Lợi là một cái hố lớn, không trả nổi là nhà tan cửa nát.
Hắn suy nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Nghề chính của nguyên chủ là nông dân, nghề phụ không phải thợ săn, cũng không phải ngư dân, mà là thợ đốn củi.
Ngày mùa thì bận việc đồng áng, thời gian khác thì thường đi đốn củi cho các nhà giàu.
Vùng phụ cận thôn Vương Gia, thứ khác không có, chỉ có núi rừng trùng điệp.
Nhưng cơ bản đều có chủ, nguyên chủ chỉ kiếm được chút tiền còm cõi.
'Có đường kiếm tiền là được.' Hàn Vũ an tâm, hắn sợ nhất là không tìm được cách kiếm tiền.
'Chỉ là, với thân thể này của ta, không mười ngày nửa tháng e là khó hồi phục.' Đối phương ra tay rất ác, đánh vào chỗ yếu, dù Hàn Vũ có thể chất tốt, giờ phút này toàn thân vẫn đau nhức.
Trong thời gian ngắn, e là không có sức lao động.
'Vẫn nên luyện võ thôi!' Thực lực không bằng người, hắn lại có lý cũng vô dụng.
Người ta là đệ tử võ quán, căn bản không cần phải giảng đạo lý với người thường.
"Mẹ, con ra ngoài một chút."
Nhân lúc thuốc phát huy tác dụng, Hàn Vũ muốn ra ngoài đi lại, xúc tiến hấp thụ.
"Được, vậy con cẩn thận." Mẹ Hàn dặn dò một câu.
Hàn Vũ dạ một tiếng, đi ra cửa chính, đánh giá thế giới này.
Cùng bầu trời, cùng ánh chiều tà, cùng núi rừng, cùng những khoản nợ chồng chất.
'Đây là thứ để mình kiếm cơm?' Hàn Vũ chú ý đến lưỡi búa dưới chân, cúi người nhặt lên, cầm trong tay ước lượng.
Đột nhiên, một giọng nói ái nam ái nữ vang lên trong đầu:
【Đã kiểm tra, Kỹ Năng Cơ Bản Phủ Công đã nhập môn, có thể dùng trước trả sau, có muốn vay không?】
Hắn trừng mắt, quay qua quay lại.
Giọng nói vẫn còn, không phải ảo giác.
'Là thật!' Hàn Vũ mặt tươi cười, cảm thấy cuộc đời mờ mịt bỗng rách toạc một lỗ lớn, có ánh sáng chiếu vào.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, rạng rỡ mà có thần.
Không giống rồi.
Lần này hắn có hack!
Đại Ly, Lương Châu, huyện Dương Mộc.
Tà dương buông xuống, mây trôi lững lờ.
Ánh đỏ sậm xuyên qua tầng mây, tựa như bị xé nát, rải xuống mặt đất, bao phủ bầu trời thôn Vương Gia.
Dưới tầng mây, bầy hạc trắng chao liệng, kéo theo những cái bóng dài, chầm chậm bao phủ lên căn nhà cô độc đứng giữa ruộng.
"Mẹ của Tiểu Vũ, khi nào thì trả tiền nợ nhà ta?"
"Thím Ngưu có thể cho cháu khất thêm mấy ngày được không? Tiểu Vũ nó vẫn chưa khỏe."
"Chưa khỏe? Không phải ta nói chứ, Tiểu Vũ không phải đi luyện võ hay sao? Chẳng phải là phí tiền đấy sao!"
"Dạ dạ dạ."
"Ta cũng không phải không giúp ngươi, chỉ là con trai ta sắp cưới vợ, thật sự thiếu tiền lắm, hay là bán ruộng của nhà ngươi đi?"
"Cái này..."
Hai giọng nói vang lên trong bóng tối, luồn qua khe cửa vào phòng, lọt vào tai.
Một giọng nữ thanh hót, một giọng nữ ậm ừ.
"Tê!"
Hàn Vũ gắng sức mở đôi mắt nặng trĩu như núi, trước mắt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
'Đây là đâu? Chẳng phải mình đang ở thiên đài sao?' Đầu óc như một đống bột nhão, ký ức đứt đoạn rơi đầy đất.
Đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến.
Hàn Vũ đau đớn kêu lên, một ký ức không thuộc về hắn như thủy triều ùa vào trong đầu, như những sợi thép xâu chuỗi lại từng mảnh trân châu.
Ký ức kết thành chuỗi, buộc hắn phải chấp nhận sự thật:
Hắn xuyên không!
Từ một nhân viên công sở ở thế giới trước vì công việc mà làm việc quá sức, nay xuyên đến thế giới này.
Vương triều này tên là Đại Ly vương triều, không thuộc bất kỳ vương triều nào ở kiếp trước.
Mà nơi hắn đang ở là một thôn trang bình thường thuộc một huyện biên giới nào đó của Đại Ly.
Đại Ly vương triều lấy võ làm gốc, võ đạo là trọng tâm.
Nguyên chủ tuy là dân đen ở thôn Vương Gia, nhưng có chí lớn, mong muốn thay đổi vận mệnh bằng con đường võ đạo.
Ngày thường chắt chiu từng đồng, cuối cùng cũng đủ tiền để vào võ quán.
Nhưng lại không có mối quan hệ, chỉ có thể nhờ người giúp đỡ.
Kết quả không chỉ bị lừa ăn lừa uống, lừa sạch tiền, mà còn mắc nợ Dương Cao Lợi.
Trong cơn giận dữ, nguyên chủ tìm đến lý lẽ, nhưng lại bị đối phương chối bay chối biến, đánh trọng thương.
Gượng gạo mấy ngày, vẫn không qua khỏi, lúc này mới bị Hàn Vũ nhập vào.
'Luyện võ vay nợ, mua nhà vay nợ, quả nhiên dân đen ở đâu cũng khổ.' Hàn Vũ thở dài một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người bên ngoài vẫn còn đang trò chuyện.
Từ ký ức được biết, một người là mẹ nuôi của Hàn Vũ, coi hắn như con đẻ.
Một người khác là thím Ngưu hàng xóm, đến đòi nợ.
Vì luyện võ, nguyên chủ không chỉ thiếu nợ Dương Cao Lợi, mà còn vay của hàng xóm chút ít tiền.
Không nhiều.
Chỉ có một tiền.
Nhưng lúc này lại khiến gia đình vốn không khá giả càng thêm khốn khó.
Nghe giọng van xin của mẹ, Hàn Vũ cố gắng chống tay xuống giường, mở cửa.
"A, Tiểu Vũ, con tỉnh rồi à?"
Mẹ Hàn nghe tiếng, ngỡ ngàng, vội vàng chạy đến, mặt đầy lo lắng.
"Con mới tỉnh, đừng có xuống giường, cứ nghỉ ngơi trong phòng cho khỏe, chút nữa mẹ nấu thuốc cho con."
Hàn Vũ gắng gượng nở nụ cười: "Mẹ, con không sao."
"Không sao cũng phải nghỉ ngơi." Mẹ Hàn có cách quan tâm của riêng mình.
Hàn Vũ không đáp, nhìn về phía thím Ngưu, nhẹ giọng nói: "Thím Ngưu, thím yên tâm, tiền nợ của thím, hai ngày nữa con trả lại cho thím."
"Vậy quyết định nhé, hai ngày nữa ta đến tìm ngươi đòi!"
Thấy Hàn Vũ nói vậy, giọng thím Ngưu cũng dịu lại.
Không đòi được tiền, bà ta tâm tình không vui, lời khách sáo cũng không nói liền rời đi.
"Tiểu Vũ, ngoài kia gió lớn, con vào trước đi, mẹ nấu thuốc cho con."
Mẹ Hàn không nói lời nào đỡ Hàn Vũ vào nhà, rồi quay người vào bếp, thở dài liên tục.
Bản thân bà cũng không khỏe, không làm được việc nặng, ngày thường chỉ dựa vào may vá kiếm chút tiền trang trải.
Sức lao động chủ yếu là Hàn Vũ.
Nhưng giờ Hàn Vũ bị thương, chỉ riêng tiền thuốc thang đã là một gánh nặng, thu không đủ chi, trong nhà đâu còn tiền.
Hơn nữa, hũ gạo cũng sắp hết.
"Haizz!"
Hàn Vũ nằm trên giường, ký ức hỗn loạn.
'Võ đạo ở thế giới này không đơn giản!' Hắn vốn cho rằng chỉ là một triều đại võ tướng lập quốc, nhưng sau khi xem lại ký ức mới phát hiện, không phải vậy.
Võ đạo ở thế giới này lợi hại hơn hắn tưởng, càng giống với tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước.
Leo tường vượt ngục, vỡ bia nứt đá, đều không phải là truyền thuyết.
Trong ký ức vẫn còn lưu lại dấu vết.
Một người thợ săn nào đó trong thôn, chỉ với sức một người mà săn được một con lợn rừng lớn hơn cả hổ.
Chuyện này chấn động Diêm Sơn trấn mười dặm tám thôn, nguyên chủ lúc đó cũng tò mò đi xem, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
'Một thợ săn bình thường thôi đã lợi hại như vậy, vậy võ giả thực thụ chẳng phải là giết người như ngóe hay sao?' Hàn Vũ không khỏi hoảng hốt.
Kiếp trước tất cả đều là người bình thường, còn có giai cấp khác biệt, ít nhất còn có tính mạng được bảo toàn.
Nhưng ở thế giới này, võ giả chỉ cần ra tay, nói không chừng hắt hơi thôi, với người bình thường đã là tai họa.
Điều đó làm cho hắn bất an!
Điều này khiến hắn rất không có cảm giác an toàn.
'Mình cũng phải tìm cách luyện võ!' Trong phút chốc, Hàn Vũ và nguyên chủ ý nghĩ gặp nhau.
"Đây, Tiểu Vũ, uống thuốc đi."
Lúc này, mẹ Hàn bưng tới một bát thuốc nhỏ, thổi nhẹ, đưa cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhận thuốc, bà lại không nghỉ ngơi mà chuẩn bị nấu cơm.
Con trai vừa tỉnh, phải tẩm bổ.
Tìm tới tìm lui một hồi, cũng không thấy vật gì bồi bổ, đành lắc đầu, ra hũ gạo vo gạo.
Vốc mãi, cũng chỉ được nửa bát.
Hàn Vũ nhìn thấy cảnh này, thầm thay đổi ý nghĩ: "Vẫn nên kiếm tiền trước đã."
Trong nhà không còn gạo, còn nợ thím Ngưu và Dương Cao Lợi.
Tiền của thím Ngưu còn dễ trả, chứ tiền của Dương Cao Lợi là một cái hố lớn, không trả nổi là nhà tan cửa nát.
Hắn suy nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Nghề chính của nguyên chủ là nông dân, nghề phụ không phải thợ săn, cũng không phải ngư dân, mà là thợ đốn củi.
Ngày mùa thì bận việc đồng áng, thời gian khác thì thường đi đốn củi cho các nhà giàu.
Vùng phụ cận thôn Vương Gia, thứ khác không có, chỉ có núi rừng trùng điệp.
Nhưng cơ bản đều có chủ, nguyên chủ chỉ kiếm được chút tiền còm cõi.
'Có đường kiếm tiền là được.' Hàn Vũ an tâm, hắn sợ nhất là không tìm được cách kiếm tiền.
'Chỉ là, với thân thể này của ta, không mười ngày nửa tháng e là khó hồi phục.' Đối phương ra tay rất ác, đánh vào chỗ yếu, dù Hàn Vũ có thể chất tốt, giờ phút này toàn thân vẫn đau nhức.
Trong thời gian ngắn, e là không có sức lao động.
'Vẫn nên luyện võ thôi!' Thực lực không bằng người, hắn lại có lý cũng vô dụng.
Người ta là đệ tử võ quán, căn bản không cần phải giảng đạo lý với người thường.
"Mẹ, con ra ngoài một chút."
Nhân lúc thuốc phát huy tác dụng, Hàn Vũ muốn ra ngoài đi lại, xúc tiến hấp thụ.
"Được, vậy con cẩn thận." Mẹ Hàn dặn dò một câu.
Hàn Vũ dạ một tiếng, đi ra cửa chính, đánh giá thế giới này.
Cùng bầu trời, cùng ánh chiều tà, cùng núi rừng, cùng những khoản nợ chồng chất.
'Đây là thứ để mình kiếm cơm?' Hàn Vũ chú ý đến lưỡi búa dưới chân, cúi người nhặt lên, cầm trong tay ước lượng.
Đột nhiên, một giọng nói ái nam ái nữ vang lên trong đầu:
【Đã kiểm tra, Kỹ Năng Cơ Bản Phủ Công đã nhập môn, có thể dùng trước trả sau, có muốn vay không?】
Hắn trừng mắt, quay qua quay lại.
Giọng nói vẫn còn, không phải ảo giác.
'Là thật!' Hàn Vũ mặt tươi cười, cảm thấy cuộc đời mờ mịt bỗng rách toạc một lỗ lớn, có ánh sáng chiếu vào.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, rạng rỡ mà có thần.
Không giống rồi.
Lần này hắn có hack!
Bạn cần đăng nhập để bình luận