Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 29: Hàn dân ra quý tử

Chương 29: Hàn dân ra quý tử trên đường trở về.
Hai người đều mang tâm tư.
La Liệt nghĩ về chuyện của Hàn Vũ.
'Hàn Vũ trở thành võ sinh, quả nhiên là ứng với câu "hàn dân ra quý tử", từ đây lên như diều gặp gió, rạng danh tổ tông!' La Liệt cảm xúc rất sâu, trong lòng cũng có chút cực kỳ hâm mộ.
Đáng tiếc hắn thiên phú không đủ, chỉ cùng võ quán học được chút công phu quyền cước, so với Hàn Vũ còn kém xa.
Người có thể gia nhập Võ Viện, ai mà không phải thiên phú dị bẩm?
Tiềm long ra giao long, ổ gà sinh phượng hoàng, chính là đang nói Hàn Vũ đó!
Vương Ma Tử cũng đang nghĩ về chuyện của Hàn Vũ.
"La ca, chẳng phải ngươi nghi ngờ Hàn Vũ hại Nguyên ca sao? Vì sao còn đối với Hàn Vũ khách khí như vậy?"
Đi một đoạn đường, Vương Ma Tử thực sự không nhịn được, chủ động hỏi.
La Liệt nghe vậy, dừng bước chân, trừng trừng nhìn chằm chằm Vương Ma Tử.
Đến khi Vương Ma Tử bị nhìn toàn thân không được tự nhiên, La Liệt lúc này mới mở miệng yếu ớt.
"Tiểu Vương, đời người có rất nhiều cơ hội, ngươi chỉ cần nắm bắt được một cái, liền có khả năng thay đổi cuộc đời."
Hắn không muốn mãi mãi ở lại cái thôn làng cũ nát này, trông coi mấy sào ruộng.
Hắn muốn tiến bộ! Muốn trèo cao lên!
Cho nên hắn mới có thể khi nghe tin Hàn Vũ trở thành võ sinh, chủ động thay Hàn Vũ nộp thuế.
Điều này kỳ thật có chút cược may rủi.
Không phải là vì hắn và Hàn Vũ giao tình không sâu, mà là vì trên thế giới này, người biết báo ơn quá ít.
May mắn thay, dường như hắn đã thành công.
Mặc dù trước đây hắn và Hàn Vũ có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng sau đêm nay, tất cả đều tan thành mây khói.
Cái mà xây dựng lại giữa hai người chính là mối quan hệ bằng hữu ở mức độ vừa phải.
Vậy là đủ rồi.
Về phần báo thù?
Hắn với Mã Nguyên vốn chẳng thân quen, nào có tình cảm gì, đơn giản chỉ là nhiệm vụ cấp trên thôi.
Trước đó Hàn Vũ là có hiềm nghi, nhưng bây giờ người bị nghi ngờ lớn nhất là Lưu Trung!
Nghĩ đến đây, La Liệt dặn dò Vương Ma Tử: "Tiểu Vương, dạo này ngươi điều tra Lưu Trung đi."
"Hắn?"
Vương Ma Tử không hiểu, định hỏi thì phát hiện La Liệt đã đi xa.
. . .
Cả đêm nhà họ Hàn đều nhộn nhịp.
Sáng hôm sau trời vừa sáng.
Tiếng chiêng trống vang trời, pháo nổ râm ran, cái đãi ngộ của người khác, cuối cùng ngày hôm nay cũng đến lượt Hàn Vũ.
Hàn mẫu trời chưa sáng đã rời giường tất bật.
Chẳng bao lâu, mấy bà cô trong thôn tự phát chạy đến nhà Hàn Vũ để phụ giúp cỗ bàn hôm nay.
Hàn Vũ sau khi rời giường, các thanh niên trai tráng trong thôn cũng tới hỗ trợ.
Ngược lại Hàn Vũ lại nhàn nhã.
Hắn cũng muốn giúp đỡ, chỉ là trừ Hàn mẫu ra, không ai dám sai khiến hắn làm việc.
Mà Hàn mẫu lúc này đang được một đám phụ nữ vây quanh, nụ cười trên mặt từ tối hôm qua đến giờ vẫn không tắt, khuôn mặt rạng rỡ.
Từ khi xuyên không về sau, Hàn Vũ chưa từng thấy Hàn mẫu cười nhiều như vậy, có thể thấy bà vui sướng đến mức nào.
Không có chuyện gì làm, Hàn Vũ đành tìm một nơi luyện võ.
Hắn cũng không quên, mình vẫn còn thiếu hai món nợ.
Chia làm hai hướng.
Lúc Hàn Vũ trả nợ, bên ngoài sân nhà họ Hàn, một nhóm người của Trương đại gia đến.
"Trương đại gia, ông nói xem Tiểu Vũ có giúp chúng ta không?"
"Đúng đó, trước đây lúc nó vay tiền chúng ta, ai mà cho nó vay đâu."
"Lúc nó bị Tôn Kiện đánh, còn ra chiêu với tôi nữa, tôi còn làm bộ không thấy, giờ nghĩ lại, đúng là không nên!"
"... "
Đám người xôn xao, mặt buồn rười rượi.
Trương đại gia nghe đám người mỗi người một câu, kỳ thật trong lòng cũng không chắc chắn.
Những chuyện họ nói, cái gì không cho vay tiền, làm bộ như không thấy, ông đều từng làm cả.
Nhưng chuyện đến nước này, ông cũng hết cách rồi.
Nếu không tìm Hàn Vũ giúp, chống chọi năm nay còn được, qua năm sau...
Ngày sau chờ đợi bọn họ chỉ còn đường bán mình làm nô mà thôi.
"Các ngươi cứ yên tâm đi, dù gì cũng là người trong thôn, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
Trương đại gia dường như đang cổ vũ người khác, cũng như tự cổ vũ bản thân.
"Nhỡ Vương viên ngoại không đồng ý thì sao?" Ngưu thẩm lo lắng.
"Đúng là cái nhìn của đàn bà!" Trương đại gia hừ lạnh một tiếng, "Võ sinh, đó chính là trời của Vương gia thôn, Vương viên ngoại dù sao cũng phải nể mặt Tiểu Vũ."
Đám người cũng phụ họa theo.
Trương đại gia nói tiếp: "Vả lại chúng ta chỉ là muốn Tiểu Vũ chủ trì công đạo, đòi lại những khế ước bị hố, về lý về tình Tiểu Vũ đều sẽ đáp ứng."
"Đúng đó đúng đó!"
"Nhưng mà..." Trương đại gia chuyển giọng, nhìn về phía Ngưu thẩm, "Để phòng bất trắc, hay là chúng ta đến cầu xin mẹ Tiểu Vũ đi?"
"Được được!"
Dưới sự dẫn dắt của Trương đại gia, đám người hướng phía Hàn mẫu đi tới.
"Sao vậy, Trương đại gia?"
Hàn mẫu thấy cảnh này, còn tưởng là đến giúp, kết quả họ lại thẳng về phía mình.
"Mẹ Tiểu Vũ, cả đám đến đây, là có chuyện cầu nhà cô Tiểu Vũ giúp đỡ."
Giọng nói và vẻ mặt của Trương đại gia rất phong phú, vừa cẩn thận, vừa nghiêm túc, vừa xoắn xuýt, vừa cầu khẩn... khác thường.
"Chuyện gì?"
"Là thế này, chúng tôi bị Vương viên ngoại lừa, vì chạy tiền mà đi bán ruộng, ai ngờ đó lại là một âm mưu, chúng tôi đi tìm hắn tính sổ, hắn không những không trả tiền lại ruộng, mà còn đánh người, chúng tôi không thể làm gì hơn, không thể không tìm cô giúp..."
Trương đại gia nước mắt lưng tròng thuật lại những việc làm ác của Vương viên ngoại.
Ngưu thẩm vừa sụt sịt nước mũi vừa khóc không ra tiếng:
"Đúng đó, nếu Tiểu Vũ không giúp, chúng tôi sẽ hoàn toàn tuyệt đường sống."
"Số tiền mua cuốc cùng với vào Sơn Hoa chúng tôi nhận rồi, nhưng không có ruộng thì sau này chúng tôi biết sống sao?"
"Mẹ Tiểu Vũ, xem như nể tình năm xưa tôi cho nhà cô Tiểu Vũ vay tiền, cô giúp chúng tôi nói với Tiểu Vũ một tiếng đi."
"Tiền thì chúng tôi không cần nữa, nhưng ruộng đó, có thể nhờ Tiểu Vũ giúp đòi lại được không?"
"Tiểu Vũ nó là võ sinh, Vương viên ngoại chắc chắn không dám đắc tội, cầu xin cô đó!"
Mấy người còn lại cũng nhao nhao mở miệng cầu xin.
Trong nháy mắt, hỷ sự biến thành tang sự, khắp sân đều là tiếng khóc than.
Mặt Hàn mẫu có chút khó coi.
Hôm nay là nhà bà mở tiệc, đám người này lại...
"Mẹ Tiểu Vũ, chúng tôi quỳ xuống cầu xin cô!"
Trương đại gia bỗng phù một tiếng quỳ xuống đất.
Ngưu thẩm mấy người thấy vậy, có chút chần chừ, nhưng vẫn là quỳ xuống khẩn cầu.
"Các người làm gì vậy, mau đứng lên!"
Mặt Hàn mẫu biến sắc.
Đám người này lớn tuổi hơn bà, bây giờ lại quỳ xuống trước mặt bà, thật là quá đáng, về sau truyền ra Tiểu Vũ còn làm người thế nào?
"Mẹ Tiểu Vũ, nếu cô không đồng ý, chúng tôi không đứng lên đâu!"
Hàn mẫu đỡ Trương đại gia dậy, ông lại quỳ xuống, mấy lần như vậy, bà cũng không đỡ nổi.
"Trương đại gia, không phải tôi không đồng ý, mà là chuyện này, Tiểu Vũ cũng không có cách nào!"
Hàn mẫu thở dài, lắc đầu nói.
Hàn Vũ mới trở thành võ sinh, đám người Trương đại gia liền mang đến cho hắn chuyện phiền phức lớn như vậy, sao bà có thể đồng ý chứ.
Cho dù vì thế bị đám Trương đại gia oán hận, bà cũng không thể để Tiểu Vũ bị liên lụy.
"Mẹ Tiểu Vũ ơi..."
Tiếng khóc thảm thiết vang trời, phá tan sự yên tĩnh của sân.
"Thực sự không được thì chúng tôi dập đầu lạy cô..."
Vừa nói, Trương đại gia đã định dập đầu.
Việc này khiến Hàn mẫu vội vàng, bà có ý định, nhưng không có thủ đoạn, cũng không nhẫn tâm.
"Nương, sao vậy?"
Đúng lúc này, Hàn Vũ phá vỡ bế tắc, đi tới.
"Tiểu Vũ..."
Trương đại gia thấy thế, vội vàng kể lại những lời vừa nãy.
Sau khi nói xong, lại khóc lóc ầm ĩ, muốn quỳ dập đầu, thấy Hàn Vũ nhíu mày.
Hắn đối với hành vi của đám người Trương đại gia không có chút đồng tình nào, có chơi có chịu, trách ai được.
Nhưng nghĩ đến việc cự tuyệt sẽ khiến Hàn mẫu khó xử, lời đã đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Nghĩ nghĩ, đang định mở miệng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng hét:
"Mọi người tránh ra một chút, Vương viên ngoại đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận