Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 82: Ngày sau dẫn xuất sự cố, chớ có đề cập vi sư (2)
Chương 82: Ngày sau gây ra chuyện, chớ có nhắc tới vi sư Hắn bỗng nổi lên lòng hiếu kỳ, tò mò không thôi, Trịnh Hồi Xuân có từng nhận đồ đệ nào không?
Nghe nói Diêm giáo tập dường như là đồ đệ của Trịnh Hồi Xuân, không biết có thật vậy không.
Nếu là thật sự, hắn đã làm cách nào để thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy?
"Diêm giáo tập quả thực không đơn giản!" Hàn Vũ không phản bác được, bâng quơ thở dài.
"Đương nhiên rồi..."
Lúc này, Trịnh Hồi Xuân đột ngột đổi giọng, "Ngoại trừ ta ra, trên đời này e rằng không ai có thể thỏa mãn những điều kiện đó."
"Hả..."
"Thế nào, ngươi không phục?" Trịnh Hồi Xuân hừ khẽ một tiếng.
Hàn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện rõ vẻ kính phục.
Nhìn không ra, Trịnh Hồi Xuân mặt mày rậm rạp này ngoài việc thích xem truyện còn rất tự luyến.
"Vậy nên còn ba điều kiện nữa, chỉ cần đáp ứng được ba điều kiện này, ta có thể cân nhắc chút."
"Là gì?"
"Thứ nhất, bái ta làm thầy, cần phải mua cho ta thật nhiều truyện mà ta chưa từng đọc; thứ hai... Ngươi có biết đồ đệ báo đáp lớn nhất đối với sư phụ là gì không?"
Trịnh Hồi Xuân còn chưa nói hết câu, lại đổi giọng, hỏi ngược lại Hàn Vũ một câu.
Hàn Vũ có chút không theo kịp tư duy nhanh nhạy của Trịnh Hồi Xuân, sau khi suy nghĩ một hồi, thử đáp: "Thanh xuất vu lam thắng vu lam?"
"Không phải."
"Tôn sư trọng đạo?"
"Không phải."
"..."
Liên tiếp trả lời vài lần, đều bị Trịnh Hồi Xuân lần lượt bác bỏ, Hàn Vũ thật sự không biết, dứt khoát lắc đầu.
Trịnh Hồi Xuân liếc mắt nhìn Hàn Vũ, đầy bí ẩn nói: "Ngươi nói đều là sáo rỗng, ta chưa từng mong mỏi các ngươi báo đáp."
Lời này nói một cách đường hoàng hùng hồn, khiến Hàn Vũ cảm thấy lúc này Trịnh Hồi Xuân toát lên vẻ cao thượng của nhân cách.
Trong lòng hắn nể phục, biết đây là gặp được minh sư, không khỏi ưỡn ngực, định cúi người phụ họa.
Nào ngờ lời tiếp theo của Trịnh Hồi Xuân như một nhát búa tạ, đập tan không khí tốt đẹp:
"Báo đáp lớn nhất của các ngươi đối với ta, chính là ngày sau gây ra chuyện, chớ có nhắc tới ta, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!"
"..."
Tê!
Hàn Vũ hít một ngụm khí lạnh, nghi ngờ Trịnh Hồi Xuân đọc truyện nhiều quá nên sinh ra bệnh, bệnh nặng vô phương cứu chữa, nên bắt đầu "Bồ Đề hóa" rồi sao?
Chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ thấy ánh hào quang bao phủ trên người Trịnh Hồi Xuân biến mất, tấm kính lọc tan tành.
Hắn bỗng cảm thấy hận không thể chui xuống đất.
Khoan đã, có phải ta nói đâu, người đáng bị chui xuống đất là hắn mà!
Bất quá nhìn dáng vẻ đắc ý của Trịnh Hồi Xuân, Hàn Vũ cảm thấy hắn cũng không có ý định chui.
Còn điều kiện cuối cùng, Trịnh Hồi Xuân không nói, rõ ràng là đang đợi Hàn Vũ chủ động mở miệng.
Hàn Vũ đành phải nhẫn nại hỏi: "Vậy cái cuối cùng đâu?"
"Trong vòng nửa năm tu luyện ba mươi sáu đường Trấn Sơn Hà đến mức viên mãn là được."
Trịnh Hồi Xuân trả lời vô cùng sảng khoái, thực ra hắn vốn muốn nói tu luyện tới đại thành, nhưng xét thấy thiên phú của Hàn Vũ nên đã đổi thành viên mãn.
Trong ba mươi sáu đường Trấn Sơn Hà, lấy hắn làm thước đo, từ nhập môn đến tiểu thành thì khó, từ tiểu thành đến đại thành lại càng khó, đại thành đến viên mãn thì lại càng khó hơn nữa.
Chẳng có lựa chọn nào là dễ cả.
Toàn bộ quá trình này, người không có thiên phú, chỉ riêng nhập môn đến tiểu thành cũng đã tốn mất vài năm.
Người có thiên phú thì khác, giống như Hàn Vũ, chỉ mất ba ngày, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong đời.
Nhưng về sau luyện tập chắc chắn không còn dễ dàng như vậy, muốn nắm vững cả ba mươi sáu đường chiêu thức, cần không chỉ là thiên phú, mà còn là sự kiên trì bền bỉ.
Hắn tin rằng Hàn Vũ có thể luyện tới đại thành trong vòng nửa năm, chỉ là không biết có đạt đến viên mãn hay không.
Yêu cầu này không hề thấp, trước khi gặp Hàn Vũ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Bất quá, coi như chỉ luyện đến đại thành, ngươi cũng đủ tư cách làm đồ đệ của ta." Trịnh Hồi Xuân lén nhìn Hàn Vũ.
Có lẽ Hàn Vũ không để ý, hắn nói gần nói xa, rõ ràng đã coi hắn như nửa đồ đệ mà đối đãi.
"Cũng được."
Hàn Vũ không để ý đến biểu cảm của Trịnh Hồi Xuân, suy tư một hồi rồi gật đầu.
Trịnh Hồi Xuân lập tức cười: "Tốt, vậy ta xin đợi tin tốt lành."
"Ta còn chưa đồng ý mà."
"Ngươi nói cái gì!?"
"Trịnh viện trưởng, ta đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có chút việc, xin phép cáo từ..."
Hàn Vũ chuồn ra khỏi sân, nghĩ đến dáng vẻ tức tối của Trịnh Hồi Xuân, hắn phì cười.
"Bất quá, chuyến đi này, ngược lại khiến ta cảm thấy bái Trịnh viện trưởng làm thầy cũng là một lựa chọn tốt." Cười xong, Hàn Vũ bắt đầu suy nghĩ.
Hắn đã sớm nhận ra Trịnh Hồi Xuân cố ý muốn thu đồ đệ, chỉ là đối phương không hỏi, hắn cũng không chủ động nói.
Sư phụ chọn đồ đệ, đồ đệ cũng chọn sư phụ.
Dù sao ở cái thời đại trọng thầy như thế này, quan hệ thầy trò còn bền chặt hơn so với kiếp trước nhiều.
Sư phụ như cha, có thể sánh ngang với tình phụ tử, việc thu đồ, bái sư thậm chí còn phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn cả việc cưới vợ.
Trước đó mấy đêm Trịnh Hồi Xuân truyền dạy võ công, hắn đã nhận ra Trịnh Hồi Xuân rất hợp tính tình với mình.
Cũng chính vào lúc đó, hắn đoán ra Trịnh Hồi Xuân có ý muốn thu hắn làm đồ, lúc ấy hắn lại không hề có ý định này.
Chính xác thì ý định này bắt đầu từ khi hắn xem Trịnh Hồi Xuân luyện quyền, cái quyền pháp đó, đơn giản không phải là quyền pháp của người trần tục.
Nhìn bề ngoài thì giản dị tự nhiên, kì thực thâm sâu khó dò, hắn đoán chắc mình không chịu nổi một chiêu, chỉ có hai chữ đáng sợ mới có thể hình dung được.
Lại thêm sau khi nói chuyện với Trịnh Hồi Xuân, hắn cảm thấy hình như việc bái sư Trịnh Hồi Xuân không có gì là không thể?
Ít nhất là hiện tại, cái đùi này thật sự rất to.
"Dù sao vẫn còn thời gian nửa năm, không cần vội." Suy tư một lát, Hàn Vũ không nghĩ thêm nữa, sự việc còn chưa ngã ngũ, đến lúc đó rồi tính.
Để quay về trước, Hàn Vũ đi tìm Ngô quản sự mua mười gói Tam Trân canh, tính làm lương thực dự trữ cho việc luyện võ sắp tới.
Thời hạn kiểm tra kéo dài, vừa có lợi vừa có hại.
Có lợi là cho hắn thêm thời gian luyện tập, biết đâu hắn có thể nhân cơ hội này mà gia tăng thực lực.
Có hại là trong thời gian này nếu Linh Hạc võ quán có động thái gì, e là hắn sẽ không đối phó nổi.
"Hàn Vũ."
Đang suy nghĩ, có người gọi.
"Ngươi là?"
Hàn Vũ nhìn người vừa gọi mình, vẻ mặt ngờ vực, hắn không biết người này.
"Ngũ Văn Lượng." Người kia trả lời, đánh giá Hàn Vũ từ trên xuống dưới.
"Ngươi có việc gì?"
Ngũ Văn Lượng cười gật đầu: "Là thế này, Hàn sư đệ, Tống Dực đã đặt một bàn tiệc ở Túy Tiên Cư, ta cố ý đến đây mời, không biết sư đệ có thể nể mặt chút không?"
"Không cần, ta còn có việc."
Hàn Vũ từ chối khéo, hắn không có hảo cảm với Tống Dực, càng không muốn sinh chuyện gặp mặt.
Đang định bước đi, Ngũ Văn Lượng đã bước lên trước cản đường, nụ cười trên mặt trở nên dữ tợn.
"Hàn sư đệ, không nên đánh vào mặt người đang cười, ta đã rất thành tâm rồi, chẳng lẽ ngươi không nể mặt chút nào sao?"
Hàn Vũ nheo mắt lại, đây là định ép mua ép bán à?
Chỉ là hắn không ngờ, đối phương lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để uy hiếp mình, chẳng lẽ hắn cũng đọc truyện nhiều quá nên bị lây rồi sao?
"Ngũ Văn Lượng, Hàn sư đệ không muốn đi thì ngươi đừng ép buộc, nếu không chuyện này mà truyền ra thì người ta lại cười cho đấy!"
Nghe nói Diêm giáo tập dường như là đồ đệ của Trịnh Hồi Xuân, không biết có thật vậy không.
Nếu là thật sự, hắn đã làm cách nào để thỏa mãn nhiều điều kiện như vậy?
"Diêm giáo tập quả thực không đơn giản!" Hàn Vũ không phản bác được, bâng quơ thở dài.
"Đương nhiên rồi..."
Lúc này, Trịnh Hồi Xuân đột ngột đổi giọng, "Ngoại trừ ta ra, trên đời này e rằng không ai có thể thỏa mãn những điều kiện đó."
"Hả..."
"Thế nào, ngươi không phục?" Trịnh Hồi Xuân hừ khẽ một tiếng.
Hàn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện rõ vẻ kính phục.
Nhìn không ra, Trịnh Hồi Xuân mặt mày rậm rạp này ngoài việc thích xem truyện còn rất tự luyến.
"Vậy nên còn ba điều kiện nữa, chỉ cần đáp ứng được ba điều kiện này, ta có thể cân nhắc chút."
"Là gì?"
"Thứ nhất, bái ta làm thầy, cần phải mua cho ta thật nhiều truyện mà ta chưa từng đọc; thứ hai... Ngươi có biết đồ đệ báo đáp lớn nhất đối với sư phụ là gì không?"
Trịnh Hồi Xuân còn chưa nói hết câu, lại đổi giọng, hỏi ngược lại Hàn Vũ một câu.
Hàn Vũ có chút không theo kịp tư duy nhanh nhạy của Trịnh Hồi Xuân, sau khi suy nghĩ một hồi, thử đáp: "Thanh xuất vu lam thắng vu lam?"
"Không phải."
"Tôn sư trọng đạo?"
"Không phải."
"..."
Liên tiếp trả lời vài lần, đều bị Trịnh Hồi Xuân lần lượt bác bỏ, Hàn Vũ thật sự không biết, dứt khoát lắc đầu.
Trịnh Hồi Xuân liếc mắt nhìn Hàn Vũ, đầy bí ẩn nói: "Ngươi nói đều là sáo rỗng, ta chưa từng mong mỏi các ngươi báo đáp."
Lời này nói một cách đường hoàng hùng hồn, khiến Hàn Vũ cảm thấy lúc này Trịnh Hồi Xuân toát lên vẻ cao thượng của nhân cách.
Trong lòng hắn nể phục, biết đây là gặp được minh sư, không khỏi ưỡn ngực, định cúi người phụ họa.
Nào ngờ lời tiếp theo của Trịnh Hồi Xuân như một nhát búa tạ, đập tan không khí tốt đẹp:
"Báo đáp lớn nhất của các ngươi đối với ta, chính là ngày sau gây ra chuyện, chớ có nhắc tới ta, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!"
"..."
Tê!
Hàn Vũ hít một ngụm khí lạnh, nghi ngờ Trịnh Hồi Xuân đọc truyện nhiều quá nên sinh ra bệnh, bệnh nặng vô phương cứu chữa, nên bắt đầu "Bồ Đề hóa" rồi sao?
Chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ thấy ánh hào quang bao phủ trên người Trịnh Hồi Xuân biến mất, tấm kính lọc tan tành.
Hắn bỗng cảm thấy hận không thể chui xuống đất.
Khoan đã, có phải ta nói đâu, người đáng bị chui xuống đất là hắn mà!
Bất quá nhìn dáng vẻ đắc ý của Trịnh Hồi Xuân, Hàn Vũ cảm thấy hắn cũng không có ý định chui.
Còn điều kiện cuối cùng, Trịnh Hồi Xuân không nói, rõ ràng là đang đợi Hàn Vũ chủ động mở miệng.
Hàn Vũ đành phải nhẫn nại hỏi: "Vậy cái cuối cùng đâu?"
"Trong vòng nửa năm tu luyện ba mươi sáu đường Trấn Sơn Hà đến mức viên mãn là được."
Trịnh Hồi Xuân trả lời vô cùng sảng khoái, thực ra hắn vốn muốn nói tu luyện tới đại thành, nhưng xét thấy thiên phú của Hàn Vũ nên đã đổi thành viên mãn.
Trong ba mươi sáu đường Trấn Sơn Hà, lấy hắn làm thước đo, từ nhập môn đến tiểu thành thì khó, từ tiểu thành đến đại thành lại càng khó, đại thành đến viên mãn thì lại càng khó hơn nữa.
Chẳng có lựa chọn nào là dễ cả.
Toàn bộ quá trình này, người không có thiên phú, chỉ riêng nhập môn đến tiểu thành cũng đã tốn mất vài năm.
Người có thiên phú thì khác, giống như Hàn Vũ, chỉ mất ba ngày, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong đời.
Nhưng về sau luyện tập chắc chắn không còn dễ dàng như vậy, muốn nắm vững cả ba mươi sáu đường chiêu thức, cần không chỉ là thiên phú, mà còn là sự kiên trì bền bỉ.
Hắn tin rằng Hàn Vũ có thể luyện tới đại thành trong vòng nửa năm, chỉ là không biết có đạt đến viên mãn hay không.
Yêu cầu này không hề thấp, trước khi gặp Hàn Vũ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Bất quá, coi như chỉ luyện đến đại thành, ngươi cũng đủ tư cách làm đồ đệ của ta." Trịnh Hồi Xuân lén nhìn Hàn Vũ.
Có lẽ Hàn Vũ không để ý, hắn nói gần nói xa, rõ ràng đã coi hắn như nửa đồ đệ mà đối đãi.
"Cũng được."
Hàn Vũ không để ý đến biểu cảm của Trịnh Hồi Xuân, suy tư một hồi rồi gật đầu.
Trịnh Hồi Xuân lập tức cười: "Tốt, vậy ta xin đợi tin tốt lành."
"Ta còn chưa đồng ý mà."
"Ngươi nói cái gì!?"
"Trịnh viện trưởng, ta đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có chút việc, xin phép cáo từ..."
Hàn Vũ chuồn ra khỏi sân, nghĩ đến dáng vẻ tức tối của Trịnh Hồi Xuân, hắn phì cười.
"Bất quá, chuyến đi này, ngược lại khiến ta cảm thấy bái Trịnh viện trưởng làm thầy cũng là một lựa chọn tốt." Cười xong, Hàn Vũ bắt đầu suy nghĩ.
Hắn đã sớm nhận ra Trịnh Hồi Xuân cố ý muốn thu đồ đệ, chỉ là đối phương không hỏi, hắn cũng không chủ động nói.
Sư phụ chọn đồ đệ, đồ đệ cũng chọn sư phụ.
Dù sao ở cái thời đại trọng thầy như thế này, quan hệ thầy trò còn bền chặt hơn so với kiếp trước nhiều.
Sư phụ như cha, có thể sánh ngang với tình phụ tử, việc thu đồ, bái sư thậm chí còn phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn cả việc cưới vợ.
Trước đó mấy đêm Trịnh Hồi Xuân truyền dạy võ công, hắn đã nhận ra Trịnh Hồi Xuân rất hợp tính tình với mình.
Cũng chính vào lúc đó, hắn đoán ra Trịnh Hồi Xuân có ý muốn thu hắn làm đồ, lúc ấy hắn lại không hề có ý định này.
Chính xác thì ý định này bắt đầu từ khi hắn xem Trịnh Hồi Xuân luyện quyền, cái quyền pháp đó, đơn giản không phải là quyền pháp của người trần tục.
Nhìn bề ngoài thì giản dị tự nhiên, kì thực thâm sâu khó dò, hắn đoán chắc mình không chịu nổi một chiêu, chỉ có hai chữ đáng sợ mới có thể hình dung được.
Lại thêm sau khi nói chuyện với Trịnh Hồi Xuân, hắn cảm thấy hình như việc bái sư Trịnh Hồi Xuân không có gì là không thể?
Ít nhất là hiện tại, cái đùi này thật sự rất to.
"Dù sao vẫn còn thời gian nửa năm, không cần vội." Suy tư một lát, Hàn Vũ không nghĩ thêm nữa, sự việc còn chưa ngã ngũ, đến lúc đó rồi tính.
Để quay về trước, Hàn Vũ đi tìm Ngô quản sự mua mười gói Tam Trân canh, tính làm lương thực dự trữ cho việc luyện võ sắp tới.
Thời hạn kiểm tra kéo dài, vừa có lợi vừa có hại.
Có lợi là cho hắn thêm thời gian luyện tập, biết đâu hắn có thể nhân cơ hội này mà gia tăng thực lực.
Có hại là trong thời gian này nếu Linh Hạc võ quán có động thái gì, e là hắn sẽ không đối phó nổi.
"Hàn Vũ."
Đang suy nghĩ, có người gọi.
"Ngươi là?"
Hàn Vũ nhìn người vừa gọi mình, vẻ mặt ngờ vực, hắn không biết người này.
"Ngũ Văn Lượng." Người kia trả lời, đánh giá Hàn Vũ từ trên xuống dưới.
"Ngươi có việc gì?"
Ngũ Văn Lượng cười gật đầu: "Là thế này, Hàn sư đệ, Tống Dực đã đặt một bàn tiệc ở Túy Tiên Cư, ta cố ý đến đây mời, không biết sư đệ có thể nể mặt chút không?"
"Không cần, ta còn có việc."
Hàn Vũ từ chối khéo, hắn không có hảo cảm với Tống Dực, càng không muốn sinh chuyện gặp mặt.
Đang định bước đi, Ngũ Văn Lượng đã bước lên trước cản đường, nụ cười trên mặt trở nên dữ tợn.
"Hàn sư đệ, không nên đánh vào mặt người đang cười, ta đã rất thành tâm rồi, chẳng lẽ ngươi không nể mặt chút nào sao?"
Hàn Vũ nheo mắt lại, đây là định ép mua ép bán à?
Chỉ là hắn không ngờ, đối phương lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để uy hiếp mình, chẳng lẽ hắn cũng đọc truyện nhiều quá nên bị lây rồi sao?
"Ngũ Văn Lượng, Hàn sư đệ không muốn đi thì ngươi đừng ép buộc, nếu không chuyện này mà truyền ra thì người ta lại cười cho đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận