Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 128: Ngươi cũng không muốn bí mật bị người biết rõ a? (2)
Chương 128: Ngươi cũng không muốn bí mật bị người biết rõ a?
Dưới mắt đã ba tháng, khoảng cách tháng tám thi Châu không đủ năm tháng, thời gian đã gấp gáp.
Không bận rộn thì chết trong êm đềm, hễ bận rộn thì chết trong vòng xoáy.
Hắn chọn vế thứ nhất.
Trong lúc nghỉ ngơi uống cạn chén trà, Hàn Vũ đứng dậy, cầm lấy lưỡi búa, chuẩn bị luyện một lát phủ pháp.
"Tiểu Vũ, có người tìm con."
Vừa cầm lấy lưỡi búa, ngoài sân truyền đến tiếng của Hàn mẫu.
Người cũng theo tiếng của Hàn mẫu xuất hiện.
Hình Hàn đứng tại cửa, hướng Hàn mẫu nói lời cảm tạ, rồi tiến về phía Hàn Vũ.
"Hàn công tử." Hình Hàn thái độ khiêm hòa.
Hàn Vũ trong lòng nghi hoặc, trên mặt tươi cười: "Hình đại nhân."
"Ha ha, Hàn công tử, Hình mỗ vô sự không lên điện Tam Bảo, chưa kịp báo trước, xin hãy thứ lỗi." Hình Hàn rất chu toàn lễ tiết.
Nghe vậy, Hàn Vũ khẽ nhướn mày: "Khách khí quá, không biết đại nhân không mời mà đến, có việc gì?"
"Không vội, Hàn công tử, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."
Hình Hàn có vẻ quen thuộc mời Hàn Vũ ngồi xuống.
Hàn Vũ trong lòng càng thêm nghi hoặc, luôn cảm thấy Hình Hàn đến không có ý tốt.
"Chậc chậc, nghe nói Hàn công tử trước kia là một gã hương dã thôn phu, bây giờ lại ở trong thành có nhà cửa, còn đăng ký vào danh sách võ sinh, quả thật là phất lên rồi."
Hình Hàn nói không đứng đắn, giọng điệu hâm mộ, giấu kín vài phần ghen ghét.
Hàn Vũ khẽ cau mày, âm thầm quan sát, hoàn toàn không tỏ thái độ gì.
Không khí ngượng ngùng.
Hình Hàn thu lại vẻ cười đùa, trở nên nghiêm chỉnh: "Hàn công tử, thực không dám giấu giếm, Hình mỗ hôm nay đến đây là muốn cùng ngươi bàn một mối làm ăn một vốn bốn lời."
"E rằng khiến Hình đại nhân thất vọng, tại hạ không hiểu làm ăn." Hàn Vũ không chút do dự từ chối.
Hình Hàn giơ tay lên, ngắt lời: "Ai, Hàn công tử chớ vội cự tuyệt, hãy nghe tại hạ nói xong rồi quyết định cũng chưa muộn."
Hàn Vũ không nói gì, lẳng lặng nhìn Hình Hàn.
Hình Hàn làm như không thấy, từ trong ngực chậm rãi lấy ra một chiếc bình sứ, dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Vũ, mở nắp, thả Hương Dẫn trùng bên trong ra.
"Đây là?" Hàn Vũ khẽ kêu lên.
Hình Hàn có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến thân phận Hàn Vũ, lại thấy bình thường, hắn cười giải thích: "Đây là Hương Dẫn trùng..."
Nói đến một nửa, bỗng dưng dừng lại, Hình Hàn từ ánh mắt Hàn Vũ nhìn ra mánh khóe.
'Chưa từng thấy Hương Dẫn trùng, nhưng lại nghe qua, chắc hẳn cũng biết Thập Lý hương...'
Hình Hàn trong lòng dần dần có sự chắc chắn.
Hắn cười càng rạng rỡ, tiếp tục thăm dò: "Hàn công tử, trùng này lấy Thập Lý hương làm mồi, có thể truy ra dấu vết người."
"Sau đó thì sao?" Hàn Vũ mặt không đổi sắc.
Thấy Hàn Vũ rõ ràng biết mà giả vờ hồ đồ, nụ cười Hình Hàn có chút thu lại: "Hàn công tử, làm gì phải biết rõ còn cố hỏi chứ, việc này ngươi hẳn là còn rõ hơn ta."
"Ta không rõ lắm, ngươi không ngại nói rõ ràng hơn đi." Hàn Vũ hỏi ngược lại dò xét, không cho Hình Hàn có cơ hội nói vòng vo.
'Cái tên Hàn Vũ này đúng là khó đối phó, nửa điểm không vào tròng a!'
Hình Hàn trong lòng cảm thán, mặc kệ Hàn Vũ là thật không biết mục đích của hắn hay giả không biết, ít nhất tâm tính này hơn hẳn những người cùng tuổi.
Hắn hắng giọng, nói thẳng vào vấn đề chính: "Hàn công tử, chúng ta người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, nếu như ta đoán không sai, Thập Lý hương và phương thuốc đều đang ở trong tay ngươi phải không?"
Giọng điệu không phải nghi vấn, ngược lại có chút chắc chắn.
Phương thuốc chưa chắc trên người Hàn Vũ, nhưng Thập Lý hương chắc chắn là có, nếu không thì dạo gần đây, Hương Dẫn trùng cũng sẽ không chạy về phía nhà Hàn Vũ.
Mới đầu hắn tưởng rằng Chử Nhạc còn cất Thập Lý hương ở đâu đó, nhưng sau khi nhiều lần thăm dò, mục tiêu Hương Dẫn trùng thực sự không phải nơi ở của Kế Hổ, cũng không phải nơi ở của Chử Nhạc, mà là nhà của Hàn Vũ nằm liền kề hai căn nhà đó.
Lúc biết được tin này, hắn lập tức phủ nhận, cho rằng là trùng hợp.
Nhưng một lần là trùng hợp, hai lần, ba lần...
Mấy ngày qua, hắn kiểm nghiệm nhiều lần, Hương Dẫn trùng đều bay về phía đây, trong đó còn vài lần rơi vào trong sân nhà Hàn Vũ.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Hàn Vũ tất có kỳ lạ.
Phải biết, Hương Dẫn trùng và Thập Lý hương xưa nay không thể tách rời.
Nói chung, sẽ có hai trường hợp tách rời, thứ nhất là Chử Nhạc chủ động đánh dấu, thứ hai là Thập Lý hương bị cướp.
Chử Nhạc chủ động đánh dấu?
Nếu không thẩm vấn Kế Hổ, hắn càng thiên về lựa chọn này.
Nhưng từ miệng Kế Hổ biết được, cái gọi là giết võ sinh căn bản không phải do Chử Nhạc gây ra, mà đối phương là người của Dược Bang đến tìm Chử Nhạc, còn ngăn cản Chử Nhạc mua thuốc vu oan giá họa, hắn liền gạt bỏ suy đoán này.
Vì Kế Hổ mới là người giao đấu với Tống Hà, Ngũ Văn Lượng, Hàn Vũ chứ không phải Chử Nhạc, mà Kế Hổ lại chính là hung thủ giết Ngũ Văn Lượng, vậy chứng tỏ Hàn Vũ và Chử Nhạc không liên quan đến nhau.
Còn việc hai người có ân oán, Chử Nhạc cố tình đánh dấu?
Hận thù cỡ nào mới khiến Chử Nhạc dùng hết Thập Lý hương lên người Hàn Vũ?
Nghĩ một chút đều thấy không cần thiết.
Nếu thực sự thù hận đến vậy, trực tiếp giết có phải xong không, cần gì phải phí công thêm bước.
Không có ân oán, Chử Nhạc lại không có Thập Lý hương, nhà Hàn Vũ lại liên tục dẫn đến Hương Dẫn trùng dựa theo kinh nghiệm bắt người hằng ngày, Hình Hàn lớn gan suy đoán.
Hàn Vũ không biết dùng thủ đoạn gì đã tìm được Thập Lý hương mà Chử Nhạc giấu, thậm chí có khả năng có được phương thuốc.
Dù sao thì, phương thuốc Kế Hổ nói đến cũng không trên người Chử Nhạc...
Suy nghĩ như thủy triều, chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Đối diện với sự quan sát của Hình Hàn, sắc mặt Hàn Vũ vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng lớn kinh hoàng.
Hình Hàn làm sao mà biết được những điều này?
Chẳng lẽ...
"Hàn công tử."
Thấy Hàn Vũ có chút xao nhãng, Hình Hàn khẽ cười: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện làm ăn được chứ?"
"Sinh ý gì?" Hàn Vũ giọng điệu bình tĩnh, hơi trầm xuống.
Hình Hàn đầy ẩn ý nói: "Ta nghe nói sư phụ Hàn công tử mấy ngày trước cùng quan phủ đến nhà Ngũ Cường lục soát, mang về không ít dược liệu..."
Sự thật bại lộ.
Hình Hàn rốt cuộc nói ra mục đích, chọc thủng lớp giấy mỏng manh.
"Hình đại nhân đang nói đùa sao?" Hàn Vũ đã hiểu, bật cười nói, "Dược liệu trong quan phủ còn nhiều hơn của sư phụ ta."
Ta mà lấy được thì còn cần đến ngươi sao?
Hình Hàn im lặng oán thầm, lạnh nhạt nói: "Cái này không cần Hàn công tử phải bận tâm."
Hắn dù gì cũng chỉ là một Tróc Đao Nhân, đám dược liệu này đã bị áp giải đến huyện nha cẩn mật canh giữ, muốn lấy được muôn vàn khó khăn.
Nếu không, hắn cũng sẽ không mạo hiểm tìm đến Hàn Vũ.
Thấy Hàn Vũ không nói gì, Hình Hàn nghiêm giọng: "Hàn công tử, Hình mỗ lần này mang theo thành ý đến, mong rằng Hàn công tử có thể cân nhắc kỹ."
"Ý ngươi là... đang uy hiếp ta?" Giọng điệu Hàn Vũ bỗng trở nên tế nhị, nói gằn từng chữ.
'Sao dám! Hàn công tử thực hiểu lầm, Hình mỗ cũng là vì tốt cho ngươi thôi, dù sao ngươi cũng không muốn chính mình có mang bí mật phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài chứ?"
Hình Hàn giả bộ sợ hãi, lời lẽ mang vẻ lo lắng nhưng câu chữ đều ẩn chứa sự uy hiếp: "Hơn nữa, Hình mỗ không lấy không, nguyện ý trả phí dược liệu, nếu Hàn công tử không muốn, Hình mỗ nguyện ý lấy thuốc đổi thuốc."
Nói đến mức này, Hàn Vũ chắc đã đoán được hắn có phương thuốc, như vậy thì cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
Để bản thân chiếm được dược liệu mới là thượng sách.
'A?' Nghe những lời này, Hàn Vũ đột nhiên hứng thú, đang muốn hỏi thì Tiểu Hắc la lên một tiếng: "Gâu!"
"Chó sủa cái gì, ngậm miệng!"
Dưới mắt đã ba tháng, khoảng cách tháng tám thi Châu không đủ năm tháng, thời gian đã gấp gáp.
Không bận rộn thì chết trong êm đềm, hễ bận rộn thì chết trong vòng xoáy.
Hắn chọn vế thứ nhất.
Trong lúc nghỉ ngơi uống cạn chén trà, Hàn Vũ đứng dậy, cầm lấy lưỡi búa, chuẩn bị luyện một lát phủ pháp.
"Tiểu Vũ, có người tìm con."
Vừa cầm lấy lưỡi búa, ngoài sân truyền đến tiếng của Hàn mẫu.
Người cũng theo tiếng của Hàn mẫu xuất hiện.
Hình Hàn đứng tại cửa, hướng Hàn mẫu nói lời cảm tạ, rồi tiến về phía Hàn Vũ.
"Hàn công tử." Hình Hàn thái độ khiêm hòa.
Hàn Vũ trong lòng nghi hoặc, trên mặt tươi cười: "Hình đại nhân."
"Ha ha, Hàn công tử, Hình mỗ vô sự không lên điện Tam Bảo, chưa kịp báo trước, xin hãy thứ lỗi." Hình Hàn rất chu toàn lễ tiết.
Nghe vậy, Hàn Vũ khẽ nhướn mày: "Khách khí quá, không biết đại nhân không mời mà đến, có việc gì?"
"Không vội, Hàn công tử, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."
Hình Hàn có vẻ quen thuộc mời Hàn Vũ ngồi xuống.
Hàn Vũ trong lòng càng thêm nghi hoặc, luôn cảm thấy Hình Hàn đến không có ý tốt.
"Chậc chậc, nghe nói Hàn công tử trước kia là một gã hương dã thôn phu, bây giờ lại ở trong thành có nhà cửa, còn đăng ký vào danh sách võ sinh, quả thật là phất lên rồi."
Hình Hàn nói không đứng đắn, giọng điệu hâm mộ, giấu kín vài phần ghen ghét.
Hàn Vũ khẽ cau mày, âm thầm quan sát, hoàn toàn không tỏ thái độ gì.
Không khí ngượng ngùng.
Hình Hàn thu lại vẻ cười đùa, trở nên nghiêm chỉnh: "Hàn công tử, thực không dám giấu giếm, Hình mỗ hôm nay đến đây là muốn cùng ngươi bàn một mối làm ăn một vốn bốn lời."
"E rằng khiến Hình đại nhân thất vọng, tại hạ không hiểu làm ăn." Hàn Vũ không chút do dự từ chối.
Hình Hàn giơ tay lên, ngắt lời: "Ai, Hàn công tử chớ vội cự tuyệt, hãy nghe tại hạ nói xong rồi quyết định cũng chưa muộn."
Hàn Vũ không nói gì, lẳng lặng nhìn Hình Hàn.
Hình Hàn làm như không thấy, từ trong ngực chậm rãi lấy ra một chiếc bình sứ, dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Vũ, mở nắp, thả Hương Dẫn trùng bên trong ra.
"Đây là?" Hàn Vũ khẽ kêu lên.
Hình Hàn có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến thân phận Hàn Vũ, lại thấy bình thường, hắn cười giải thích: "Đây là Hương Dẫn trùng..."
Nói đến một nửa, bỗng dưng dừng lại, Hình Hàn từ ánh mắt Hàn Vũ nhìn ra mánh khóe.
'Chưa từng thấy Hương Dẫn trùng, nhưng lại nghe qua, chắc hẳn cũng biết Thập Lý hương...'
Hình Hàn trong lòng dần dần có sự chắc chắn.
Hắn cười càng rạng rỡ, tiếp tục thăm dò: "Hàn công tử, trùng này lấy Thập Lý hương làm mồi, có thể truy ra dấu vết người."
"Sau đó thì sao?" Hàn Vũ mặt không đổi sắc.
Thấy Hàn Vũ rõ ràng biết mà giả vờ hồ đồ, nụ cười Hình Hàn có chút thu lại: "Hàn công tử, làm gì phải biết rõ còn cố hỏi chứ, việc này ngươi hẳn là còn rõ hơn ta."
"Ta không rõ lắm, ngươi không ngại nói rõ ràng hơn đi." Hàn Vũ hỏi ngược lại dò xét, không cho Hình Hàn có cơ hội nói vòng vo.
'Cái tên Hàn Vũ này đúng là khó đối phó, nửa điểm không vào tròng a!'
Hình Hàn trong lòng cảm thán, mặc kệ Hàn Vũ là thật không biết mục đích của hắn hay giả không biết, ít nhất tâm tính này hơn hẳn những người cùng tuổi.
Hắn hắng giọng, nói thẳng vào vấn đề chính: "Hàn công tử, chúng ta người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, nếu như ta đoán không sai, Thập Lý hương và phương thuốc đều đang ở trong tay ngươi phải không?"
Giọng điệu không phải nghi vấn, ngược lại có chút chắc chắn.
Phương thuốc chưa chắc trên người Hàn Vũ, nhưng Thập Lý hương chắc chắn là có, nếu không thì dạo gần đây, Hương Dẫn trùng cũng sẽ không chạy về phía nhà Hàn Vũ.
Mới đầu hắn tưởng rằng Chử Nhạc còn cất Thập Lý hương ở đâu đó, nhưng sau khi nhiều lần thăm dò, mục tiêu Hương Dẫn trùng thực sự không phải nơi ở của Kế Hổ, cũng không phải nơi ở của Chử Nhạc, mà là nhà của Hàn Vũ nằm liền kề hai căn nhà đó.
Lúc biết được tin này, hắn lập tức phủ nhận, cho rằng là trùng hợp.
Nhưng một lần là trùng hợp, hai lần, ba lần...
Mấy ngày qua, hắn kiểm nghiệm nhiều lần, Hương Dẫn trùng đều bay về phía đây, trong đó còn vài lần rơi vào trong sân nhà Hàn Vũ.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Hàn Vũ tất có kỳ lạ.
Phải biết, Hương Dẫn trùng và Thập Lý hương xưa nay không thể tách rời.
Nói chung, sẽ có hai trường hợp tách rời, thứ nhất là Chử Nhạc chủ động đánh dấu, thứ hai là Thập Lý hương bị cướp.
Chử Nhạc chủ động đánh dấu?
Nếu không thẩm vấn Kế Hổ, hắn càng thiên về lựa chọn này.
Nhưng từ miệng Kế Hổ biết được, cái gọi là giết võ sinh căn bản không phải do Chử Nhạc gây ra, mà đối phương là người của Dược Bang đến tìm Chử Nhạc, còn ngăn cản Chử Nhạc mua thuốc vu oan giá họa, hắn liền gạt bỏ suy đoán này.
Vì Kế Hổ mới là người giao đấu với Tống Hà, Ngũ Văn Lượng, Hàn Vũ chứ không phải Chử Nhạc, mà Kế Hổ lại chính là hung thủ giết Ngũ Văn Lượng, vậy chứng tỏ Hàn Vũ và Chử Nhạc không liên quan đến nhau.
Còn việc hai người có ân oán, Chử Nhạc cố tình đánh dấu?
Hận thù cỡ nào mới khiến Chử Nhạc dùng hết Thập Lý hương lên người Hàn Vũ?
Nghĩ một chút đều thấy không cần thiết.
Nếu thực sự thù hận đến vậy, trực tiếp giết có phải xong không, cần gì phải phí công thêm bước.
Không có ân oán, Chử Nhạc lại không có Thập Lý hương, nhà Hàn Vũ lại liên tục dẫn đến Hương Dẫn trùng dựa theo kinh nghiệm bắt người hằng ngày, Hình Hàn lớn gan suy đoán.
Hàn Vũ không biết dùng thủ đoạn gì đã tìm được Thập Lý hương mà Chử Nhạc giấu, thậm chí có khả năng có được phương thuốc.
Dù sao thì, phương thuốc Kế Hổ nói đến cũng không trên người Chử Nhạc...
Suy nghĩ như thủy triều, chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Đối diện với sự quan sát của Hình Hàn, sắc mặt Hàn Vũ vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng lớn kinh hoàng.
Hình Hàn làm sao mà biết được những điều này?
Chẳng lẽ...
"Hàn công tử."
Thấy Hàn Vũ có chút xao nhãng, Hình Hàn khẽ cười: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện làm ăn được chứ?"
"Sinh ý gì?" Hàn Vũ giọng điệu bình tĩnh, hơi trầm xuống.
Hình Hàn đầy ẩn ý nói: "Ta nghe nói sư phụ Hàn công tử mấy ngày trước cùng quan phủ đến nhà Ngũ Cường lục soát, mang về không ít dược liệu..."
Sự thật bại lộ.
Hình Hàn rốt cuộc nói ra mục đích, chọc thủng lớp giấy mỏng manh.
"Hình đại nhân đang nói đùa sao?" Hàn Vũ đã hiểu, bật cười nói, "Dược liệu trong quan phủ còn nhiều hơn của sư phụ ta."
Ta mà lấy được thì còn cần đến ngươi sao?
Hình Hàn im lặng oán thầm, lạnh nhạt nói: "Cái này không cần Hàn công tử phải bận tâm."
Hắn dù gì cũng chỉ là một Tróc Đao Nhân, đám dược liệu này đã bị áp giải đến huyện nha cẩn mật canh giữ, muốn lấy được muôn vàn khó khăn.
Nếu không, hắn cũng sẽ không mạo hiểm tìm đến Hàn Vũ.
Thấy Hàn Vũ không nói gì, Hình Hàn nghiêm giọng: "Hàn công tử, Hình mỗ lần này mang theo thành ý đến, mong rằng Hàn công tử có thể cân nhắc kỹ."
"Ý ngươi là... đang uy hiếp ta?" Giọng điệu Hàn Vũ bỗng trở nên tế nhị, nói gằn từng chữ.
'Sao dám! Hàn công tử thực hiểu lầm, Hình mỗ cũng là vì tốt cho ngươi thôi, dù sao ngươi cũng không muốn chính mình có mang bí mật phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài chứ?"
Hình Hàn giả bộ sợ hãi, lời lẽ mang vẻ lo lắng nhưng câu chữ đều ẩn chứa sự uy hiếp: "Hơn nữa, Hình mỗ không lấy không, nguyện ý trả phí dược liệu, nếu Hàn công tử không muốn, Hình mỗ nguyện ý lấy thuốc đổi thuốc."
Nói đến mức này, Hàn Vũ chắc đã đoán được hắn có phương thuốc, như vậy thì cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
Để bản thân chiếm được dược liệu mới là thượng sách.
'A?' Nghe những lời này, Hàn Vũ đột nhiên hứng thú, đang muốn hỏi thì Tiểu Hắc la lên một tiếng: "Gâu!"
"Chó sủa cái gì, ngậm miệng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận