Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 167: Vận đến vạn sự đều đồng hành

Chương 167: Vận đến vạn sự đều đồng hành
Thời gian giống như bọt biển chen chúc, chen lấn có chút khó khăn.
Ít nhất đối với Hàn Vũ mà nói, mỗi một phần một giây đều là dày vò.
Nhất là khi trực diện Trịnh Hồi Xuân và Diêm Tùng hai người kia, ánh mắt mài dao xoèn xoẹt, đứng thôi mà cũng thấy chột dạ.
Sao lại có cảm giác như tam đường hội thẩm thế này...
Trịnh Hồi Xuân khẽ hắng giọng, phá tan bầu không khí căng cứng, nghiêm giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi đi đâu?"
"Ta ở trong phòng tu luyện." Hàn Vũ yếu ớt trả lời.
Diêm Tùng truy hỏi: "Phòng nào?"
"Phòng đặt pho tượng." Hàn Vũ chỉ tay qua.
"Lúc nào?"
"Luôn ở đó."
Diêm Tùng nghe vậy liếc Trịnh Hồi Xuân, hơi xấu hổ.
Hắn tìm nửa ngày, không phải là không đến đình viện, mà là quá quen thuộc, liếc mấy cái không thấy nên liền đi.
Ai có thể ngờ, Hàn Vũ ngày thường vẫn ở trong sân tu luyện, hôm nay lại tự dưng vào trong phòng.
Việc này thật là hắn chủ quan.
Nhưng cũng không thể chỉ trách hắn, chủ yếu là Ngũ Cường khiến cho người ta luôn căng thẳng thần kinh, khó tránh khỏi sơ suất.
"Ngươi nhóc con, làm chúng ta sợ muốn c·h·ết, ta còn tưởng ngươi bị Ngũ Cường..."
Diêm Tùng cười gượng một tiếng.
Hàn Vũ cảm thấy rất có lỗi: "Để sư phụ, sư huynh lo lắng, ta sở dĩ..."
Hắn thật không ngờ, mình mới biến mất hai canh giờ mà đã khiến hai người vội vàng như vậy, cảm thấy không khỏi có chút cảm động.
"Lần này coi như xong."
Diêm Tùng hời hợt cho qua chuyện, người không sao là tốt rồi, hắn khoát tay áo, vỗ nhẹ vai Hàn Vũ: "Lần sau không được như vậy nữa... Hả?"
Bàn tay như chạm vào thép, nhẹ băng một tiếng bật ra.
Cảnh này không chỉ khiến Diêm Tùng ngơ ngác, mà cả Trịnh Hồi Xuân cũng nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
Chợt, giống như đẩy mây thấy trời xanh, ánh mắt nghi hoặc hóa thành kinh ngạc, một tia hãi hùng nhảy lên hàng lông mày.
Diêm Tùng không hiểu gì nhìn vẻ mặt thay đổi lớn của Trịnh Hồi Xuân, đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ thất thố như vậy.
"Lại vỗ một cái." Trịnh Hồi Xuân lồng ngực phập phồng, thúc giục nói.
Hàn Vũ biết Trịnh Hồi Xuân đã biết mình đột phá, lùi lại nửa bước, tránh Diêm Tùng vỗ thật.
Sau đó thành thật nói: "Sư phụ, không cần để sư huynh đánh, nhờ sư phụ lần trước Độ Kình, khiến cho đồ nhi nhân duyên tế hội luyện được kình lực!"
"?"
Diêm Tùng đầu óc ngây ra, sư đệ đang nói cái gì vậy?
"Chuyện khi nào?" Trịnh Hồi Xuân không để ý Diêm Tùng hỏi, truy vấn, hơi thở dần nặng.
Trong lòng hắn có chút suy đoán, nhưng cũng không bằng Hàn Vũ nói ra chính xác.
Hàn Vũ sớm đã nghĩ kỹ lời, đối đáp tự nhiên: "Ngay lúc nãy."
"Vậy nên ngươi trốn trong phòng, cũng là vì đột phá?" Diêm Tùng lấy lại tinh thần.
Hàn Vũ khẽ gật đầu.
Trịnh Hồi Xuân và Diêm Tùng hai người nhìn nhau không nói gì.
Diêm Tùng mắt trợn tròn.
Trịnh Hồi Xuân thì sờ râu, hết lần này đến lần khác.
Dưới ánh chiều tà.
Ba bóng người đứng im, bóng chân chậm rãi bao hàm cảm xúc nghiêng đi một chút.
Rất lâu, Trịnh Hồi Xuân mở miệng: "Không tệ, có phong thái năm xưa của ta."
"... "
Khóe miệng Diêm Tùng hơi giật giật.
Hàn Vũ không phát hiện Diêm Tùng khác thường, nghe Trịnh Hồi Xuân nói vậy, như trút được gánh nặng, hắn thật lo tốc độ tu luyện của mình quá yêu nghiệt, khiến không ai tiếp nhận nổi.
Giờ nghe Trịnh Hồi Xuân nói, xem ra không cần quá lo lắng về chuyện này.
"Nói cho vi sư, ngươi làm thế nào mà luyện được kình lực?" Có lẽ đứng mỏi chân, Trịnh Hồi Xuân ngồi xuống hỏi.
Chẳng phải đã nói rồi sao?
Hàn Vũ bực bội, đành phải nhắc lại: "Vì sư phụ trước đó Độ Kình, hôm nay khi ta tu luyện, xảy ra biến cố, vốn cho là xảy ra chuyện, kết quả khí huyết sinh kình, thế là ta cứ theo công pháp vận chuyển từng bước một, tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng luyện được kình lực, vì vậy mà trễ đến giờ, mong sư phụ thứ lỗi."
"Độ Kình dư lực lớn như vậy?" Trịnh Hồi Xuân lẩm bẩm.
Trước kia hắn Độ Kình cho Trịnh Thi Duyệt và Diêm Tùng, đều có thể đột phá ngay tại chỗ, chưa từng có chuyện không đột phá tại chỗ, mấy ngày sau lại đột phá.
Sao đến lượt Hàn Vũ lại thế này...
Tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không quá để ý, dù sao thì cũng là chuyện đáng mừng.
'Tổng cộng tu luyện chưa đầy một năm đã là võ giả Luyện Kình... So sánh với nhau, ta đúng là thua kém, đều có thể sánh ngang với Quyền Thánh, Võ Hầu thời trẻ...' Trong lòng sóng cuộn trào, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt tự nhiên, Trịnh Hồi Xuân bừng tỉnh gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra Độ Kình cũng không có gì đặc biệt."
"Nhờ có sư phụ, cùng đệ tử có chút vận may nhỏ nhoi." Hàn Vũ khẽ cười một tiếng.
"Vận may cũng là một phần của thực lực."
Trịnh Hồi Xuân có chút cảm khái, ý vị sâu xa: "Vận đến vạn sự đều đồng hành, đó là vận, cũng là mệnh, vận đã đến, ngươi mệnh đã định là luyện được kình lực!"
Diêm Tùng đứng bên nghe vậy, thân thể nhỏ bé không thể nhận ra khẽ rùng mình.
Hàn Vũ chú ý tới cảnh này, trong lòng khẽ động, nhưng không nói gì.
"Được rồi, ngươi vừa đột phá kình lực, để sư huynh của ngươi giúp ngươi làm quen một chút."
Trịnh Hồi Xuân đi đến ghế bành bên cạnh, nằm xuống, yên lặng chờ hai người động thủ.
Diêm Tùng dường như không nghe thấy, thần sắc ngây ngốc.
Vẫn là Hàn Vũ gọi một tiếng, hắn mới phản xạ truyền tin đến thần kinh: "Sư đệ, đừng vội luận bàn, mau nói cho sư huynh, có phải ngươi là đệ tử gia tộc lớn nào đó bị thất lạc, nên mới luyện kình nhanh vậy không?"
Hắn tự cho là thiên phú không tệ, nhưng dưới sự chỉ dạy của Trịnh Hồi Xuân, cũng phải mất ba năm mới luyện được kình lực.
Hàn Vũ lại chỉ mất một năm.
Lúc trước liên phá hai cảnh giới, còn nằm trong khả năng tiếp nhận của hắn, tình hình hiện tại thật sự khiến hắn khó tin.
Cách lần đột phá trước chỉ mới một tháng, Hàn Vũ lại luyện được kình lực?
Tốc độ như vậy, cái gì Tống Thu Bạch hai mươi năm khó gặp ở Dương Mộc huyện, hay Vân Dịch An, người được xem là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí đứng đầu Châu Thí lần này... trước mặt Hàn Vũ đều phải lu mờ!
"Sư huynh, ngươi xem nhiều truyện quá rồi đấy à? Tiếp chiêu!"
Hàn Vũ lười giải thích, trực tiếp động thủ, hắn cũng muốn mượn Diêm Tùng kiểm tra uy lực kình lực của bản thân.
"Đến tốt lắm!"
Diêm Tùng thu lại tâm tư, hét lớn một tiếng, nghênh đón tiến công.
Hai người giao đấu trong đình viện, thân ảnh mạnh mẽ trong khoảnh khắc phủ kín một thước vuông, va chạm phát ra những tiếng binh binh bang bang không dứt bên tai.
Trịnh Hồi Xuân khẽ nhấc tầm mắt, chăm chú theo dõi tất cả, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đối với việc Hàn Vũ có thể giao phong với Diêm Tùng mấy chục hiệp, ông không cảm thấy lạ, dù sao sớm đã thấy được khí huyết hùng hậu của Hàn Vũ.
Ông càng tò mò, trong kình lực của Hàn Vũ hàm chứa đặc tính công pháp gì.
'Luyện Cân viên mãn liền mượn Sinh Kình pháp tu luyện ra kình lực, đạt đến cảnh giới mà chỉ có tổ sư mới làm được, vậy thì kình lực thấp nhất cũng phải có ba thành áp chế lực nhỉ?' Sinh Kình pháp miêu tả về áp chế kình lực không phải một sớm một chiều mà phải có quá trình.
Giống như hắn... Diêm Tùng, mới vào Luyện Kình mới một thành, Nội Tráng là hai thành, đạt đến Bàn Huyết mới là ba thành.
Con gái Trịnh Thi Duyệt thì hơi cao hơn một chút, Luyện Kình hai thành, Nội Tráng ba thành, Bàn Huyết bốn thành.
Hàn Vũ luyện Sinh Kình pháp ở cảnh giới tốt nhất, tức Luyện Kình ba thành, Nội Tráng bốn thành, Bàn Huyết năm thành.
Tê!
Người ta cao nhất là ba thành, bốn thành, Hàn Vũ thì hay rồi, mới bắt đầu đã đạt tới đỉnh phong của người khác.
Nghĩ đến đây, ông bỗng nhiên... Tức giận nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận