Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 151: Tự vẫn, hắn là chuyên nghiệp (1)

Chương 151: Tự vẫn, hắn là chuyên nghiệp (1) Mọi chuyện đều kết thúc.
Hàn Vũ tâm tình hồi lâu khó bình, chiêu cực hạn Trấn Sơn Hà mang đến uy lực kinh người, như năm tháng tích tụ trong lòng.
Hắn thu tay về ngưng quyền, không nghĩ ra, cái này một quyền bình thường tại sao lại sinh ra uy lực to lớn như thế, tựa hồ có thể so với võ giả Luyện Kình.
'Kình lực?' Trong đầu hiện ra ý niệm như vậy, trong nháy mắt bị Hàn Vũ bác bỏ.
Không, không thể nào là kình lực.
Thân là người ra quyền, trong cơ thể có hay không kình lực, hắn nhắm mắt lại cũng biết rõ, cái này căn bản không phải hiệu quả do kình lực mang lại.
'Là khí huyết? Ta nhớ Trịnh Sư từng nói, kình lực là lực sinh ra khi khí huyết lao nhanh, cần khí huyết đạt tới trình độ nhất định mới luyện được, ta có thể khẳng định, ta không luyện được kình lực, nhưng lại có uy lực như vậy, giống việc dùng sức mạnh thúc đẩy, cho nên, đây là công lao của chiêu cực hạn Trấn Sơn Hà?' Hàn Vũ như có điều suy nghĩ, hồi tưởng lại cảnh tượng Diêm Tùng từng dùng sức mạnh thi triển Trấn Sơn Hà, cùng trước mắt có vẻ giống nhau.
Khác biệt là, một quyền toàn lực của mình so với Diêm Tùng thì chẳng khác nào 'tiểu vu gặp đại vu'.
'Cũng tức là nói, thi triển cực hạn Trấn Sơn Hà tương đương với thu được sự gia trì của kình lực, dù ta chưa luyện được kình lực, vẫn có thể tạo ra uy lực tương đương võ giả Luyện Kình?' Mắt Hàn Vũ sáng lên, nếu đúng là vậy, thì lần tăng lên này quả thực kinh người.
Chưa luyện đến Luyện Kình, khi ra chiêu đã có uy lực như kình lực quán chú, đối với võ giả cùng cảnh giới mà nói, khác nào nghiền ép.
Hai bên căn bản không thể so sánh.
'Chỉ là... hao tổn cũng lớn kinh người!' Hàn Vũ tấm tắc kinh ngạc.
Một quyền, chỉ một quyền thôi mà đã khiến khí huyết trong cơ thể hắn tiêu hao hơn phân nửa, toàn thân cảm thấy mệt mỏi.
Lại thêm một quyền, hắn ước chừng địch nhân chưa ngã, mình đã ngã xuống trước.
'Dùng cho tác chiến thông thường thì không ổn, thích hợp làm chiêu sát thủ hơn.' Thử nghĩ, khi đối địch, mình đột nhiên ra chiêu như vậy, đối phương khó lòng phòng bị, không chết cũng mất nửa cái mạng, cảm giác đó khiến người khoái trá.
Hàn Vũ suy nghĩ một lát, thấy rất có triển vọng.
'Đi uống chút thuốc bổ đã, đợi khí huyết khôi phục sẽ từ từ làm quen, để tương lai có thể vận dụng trong thực chiến.'
Hàn Vũ gạt bỏ tạp niệm, đẩy cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Hắc đang núp trong ổ chó.
Hắn khẽ lắc đầu, thấy Tiểu Hắc sợ hết hồn.
Không để ý đến Tiểu Hắc nhát gan, Hàn Vũ trực tiếp vào bếp, bắt đầu nấu thuốc.
Không bao lâu, mùi thuốc bay ra, lan tỏa khắp đình viện, xộc vào mũi Tiểu Hắc, nó lập tức như ngửi được món ngon, chạy đến trước bình thuốc, không cần Hàn Vũ gọi, đã ngồi xổm chờ đợi.
'Tên này...'
Hàn Vũ thấy vậy dở khóc dở cười, từ lần nào đó Tiểu Hắc nếm phải dược nê luyện chế thất bại của hắn về sau, liền đặc biệt say mê với dược khí huyết.
Mỗi lần luyện dược, bên cạnh lại có thêm một tiểu tùy tùng, xua thế nào cũng không đi.
Hắn cũng chẳng thèm để ý, trong nhà dược liệu còn nhiều, bản thân lại có thể luyện chế, không thiếu Tiểu Hắc mấy ngụm kia.
Dược nê nấu chín, Hàn Vũ mang bát cơm của Tiểu Hắc đến, đổ nửa muôi, rồi đổ thêm chút nước, để Tiểu Hắc tự uống.
Còn bản thân thì đợi bát thuốc nguội bớt rồi uống cạn một hơi.
Ục ục ục.
Bát thuốc vào bụng, có cảm giác khí huyết tăng lên rõ rệt.
"Hàn Vũ..."
Hàn Vũ ra khỏi bếp, đang muốn vào nhà, ngoài viện đột nhiên vọng đến tiếng Tô Viễn.
"Gâu gâu gâu!"
Tiểu Hắc tuy đang hưởng thụ món ngon, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, thấy có người lạ đến chơi, liền ngẩng đầu gầm thét, thái độ rất hung hăng.
Đây là hiện tượng nó sinh ra mỗi lần uống thuốc, lần này cũng không ngoại lệ.
Tô Viễn làm gì thấy qua cảnh này, đột nhiên dừng bước, nhìn Tiểu Hắc, luôn cảm thấy con chó săn bẩn thỉu này còn hung hãn hơn trước.
Một người một chó giằng co, Tiểu Hắc thủ vững trận địa, Tô Viễn không dám tiến lên.
"Im ngay, Tiểu Hắc."
Nhưng dù có hung hãn, nghe thấy giọng Hàn Vũ, Tiểu Hắc lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, cúi đầu tiếp tục uống, đuôi quẫy như muốn lên trời.
Hàn Vũ quay sang Tô Viễn, hỏi: "Tô Viễn, có chuyện gì?"
"Hàn Vũ, không ổn rồi, Bạch Cừ gặp chuyện." Tô Viễn nhớ ra chuyện chính, thần sắc lo lắng.
Hàn Vũ trấn an Tô Viễn: "Từ từ nói, xảy ra chuyện gì?"
Mấy ngày này hắn luôn bận trả nợ, không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
"Chẳng phải chuyện Tống Dực và Triệu Thải Vân đính hôn... " Tô Viễn nói ngắn gọn, giới thiệu sơ lược tình hình gần đây của Bạch Cừ.
Ý chính là, chuyện Tống Dực và Triệu Thải Vân đính hôn bị Bạch Cừ biết được, Bạch Cừ tức giận tìm Triệu Thải Vân, nhưng nàng lại tránh mặt.
Trong cơn giận, Bạch Cừ nói muốn tính sổ với Tống Dực.
Tô Viễn muốn ngăn cũng không được, đành phải tranh thủ đến tìm Hàn Vũ.
" ... Bạch Cừ chắc là sắp đến Tống gia, nếu hắn thật sự làm ầm ĩ lên, chắc chắn không thể kết thúc tốt được... Hàn Vũ, bây giờ phải làm sao?"
Tô Viễn lo lắng quá nên có chút nói năng lộn xộn.
Hàn Vũ nghe xong quyết đoán: "Đi, qua đó xem sao."
"Ừm."
Hai người đi cùng nhau, vừa ra cửa đã đụng phải một người.
"Ai da!" Vương bà bị hai bóng người đột ngột xuất hiện làm giật mình, lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã sấp, may mà Tô Viễn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt đối phương.
Tô Viễn tâm tư không hề đặt trên người Vương bà, đỡ đối phương dậy xong liền buông tay rời đi.
Vương bà nhận ra Hàn Vũ, vội hỏi: "Hàn công tử, các ngươi đây là đi đâu vậy? Ta tìm được một nhóm cô nương mới, cô nương, cô..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cùng với hai người Hàn Vũ và Tô Viễn biến mất ở đầu đường.
Bỏ mặc Vương bà, Hàn Vũ cùng Tô Viễn bước nhanh, đi thẳng đến Tống gia.
"Bạch Cừ?"
Đi được nửa đường, hai người thấy bóng dáng Bạch Cừ từ xa đang đi tới.
"Ngươi không sao chứ?" Tô Viễn chạy lên trước hỏi.
Hàn Vũ theo sát phía sau, đánh giá Bạch Cừ, thấy đối phương có vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Bạch Cừ giang tay ra, ánh mắt bình thản, ngữ khí cũng bình tĩnh: "Ta không sao mà!"
Lạ thật.
Tô Viễn đầy vẻ nghi hoặc, không nghĩ ra, nhìn nhau với Hàn Vũ, rồi quay sang Bạch Cừ: "Ngươi thật sự không sao? Không có đi tìm Tống Dực tính sổ?"
"Tìm hắn tính sổ gì?" Bạch Cừ hỏi ngược lại.
"Chính là..."
Tô Viễn đang nóng nảy định nói ra thì bị Hàn Vũ ngăn lại.
Hàn Vũ khẽ cười một tiếng: "Không sao là tốt rồi."
"Ta có thể có chuyện gì?" Bạch Cừ lắc đầu cười, "Là Tô Viễn làm quá lên thôi."
Nụ cười rất chân thật.
Xem ra có vẻ là không sao.
Hàn Vũ cùng Tô Viễn liếc mắt nhau.
"Vậy Bạch Cừ, ta mời khách, đi uống chút gì nhé?" Hàn Vũ đề nghị, giả vờ lơ đãng vỗ vai Bạch Cừ.
Bạch Cừ lắc đầu: "Không được, phụ thân ta bị bệnh, ta phải về nhà, cũng muộn rồi, hai người cũng về sớm đi."
Dứt lời, Bạch Cừ chào hai người rồi quay người rời đi.
"Bộ dạng của Bạch Cừ như vậy, ta thấy còn đáng sợ hơn có chuyện." Tô Viễn lẩm bẩm.
Hàn Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Cừ rời đi, ánh mắt hơi động, sau đó mở miệng: "Đúng rồi, Tống Dực đính hôn khi nào?"
"Rằm tháng này."
...
Nhà Hàn Vũ.
Hàn mẫu lúc nhíu mày, lúc lại giãn ra, cẩn thận xem xét chân dung các cô nương mà Vương bà mang đến, còn Vương bà thì đang thao thao bất tuyệt giới thiệu.
" ... Ôi, Hàn phu nhân, tự nhiên tôi thấy bụng đau quá, nhà xí của nhà các ngài ở đâu vậy?"
Bỗng nhiên, Vương bà cau mày lại, tỏ vẻ đau khổ, ôm bụng hỏi.
"Ở hậu viện, ta dẫn ngươi đi."
Hàn mẫu nghe vậy giả bộ đứng dậy, nhưng bị Vương bà cắt lời:
"Thôi, tôi tự đi, ngài cứ từ từ xem, tôi đi một chút sẽ quay lại."
Vương bà khom người, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Đi vài bước, lại quay đầu liếc nhìn, xác nhận Hàn mẫu không đuổi theo, liền đứng thẳng người, bước đi quái dị.
Xuyên qua sân, đi thẳng vào bếp, nhìn quanh một lượt, tìm đến vại nước, mở nắp ra, từ trong ngực lấy ra một gói thuốc.
Vẻ mặt nàng có vẻ hơi khẩn trương, nhưng động tác xé gói thuốc lại như đã luyện tập vô số lần.
Chưa đến một hơi thở đã đổ hết bột thuốc vào trong chum nước.
Bột phấn vừa vào vại, mới đầu nổi lên, sau một lát liền tan ra, biến mất không dấu vết.
Vương bà thở phào một hơi, bỏ gói giấy vào ngực, nhẹ nhàng đậy nắp lại, thong thả đi ra khỏi bếp.
"Ai nha!"
Vừa bước qua cửa, một thân ảnh cao lớn vạm vỡ hiện ra trước mắt, dọa Vương bà con ngươi co rút lại, kêu lên nghẹn ngào.
"Hàn, Hàn công tử, sao ngài đi không có tiếng, dọa ta hết hồn, ta là... Khát nước nên đến bếp tìm chút nước uống."
Vương bà tay chân luống cuống, ấp úng nói.
Dưới vẻ mặt không thay đổi của Hàn Vũ, nàng cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn.
Toàn thân càng bởi vì đứng dưới bóng dáng cao lớn của Hàn Vũ, như rơi xuống hầm băng, lạnh lẽo cả người.
"Khát nước?"
Trong lúc hoảng hốt, Hàn Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Vương bà như vớ được cọc, liên tục gật đầu: "Đúng, khát nước, hết cách, hôm nay mang nhiều cô nương quá, phu nhân lại nghĩ nhiều quá nên mới..."
"Ngươi đi theo ta." Hàn Vũ cắt lời nói.
Vương bà nhắm mắt đi theo, cúi đầu, lòng bồn chồn, mặt đầy bất an.
Hàn Vũ dẫn nàng đến trước vại nước, mở nắp, múc một bầu nước, đưa cho Vương bà.
Trái tim Vương bà như ngừng nửa nhịp, sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói: "Hàn công tử, ý ngài là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận