Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 30: Thành địa chủ
Chương 30: Thành địa chủ "Chúc mừng Hàn công tử nhập Võ Viện, thành võ sinh!"
Người chưa tới, tiếng đã vang trước.
Một đám gia nô nhà họ Vương khiêng gà vịt cá dê, mì sợi dầu, vải vóc quần áo chăn bông nối đuôi nhau mà vào, đứng tản ra hai bên, tự mình dọn dẹp.
Chợt thấy một người đàn ông phúc hậu sải bước đi tới, người này mặc áo lam, tóc dài râu dài, nhưng chải chuốt cực kỳ gọn gàng, nhìn là biết người sống an nhàn sung sướng.
Hắn đối diện bước tới chỗ Hàn Vũ, vẻ mặt tươi cười.
"Sáng sớm hôm nay, ta nghe thấy tiếng chim khách kêu, nhìn kỹ phát hiện là rơi vào nhà Hàn gia bên này."
"Phái người nghe ngóng mới biết rõ, thì ra là Tiểu Vũ đã thành võ sinh, thật là đáng mừng!"
"Biết chuyện này xong, ta lập tức cho người chuẩn bị chút lễ mọn, đến có hơi chậm, mong rằng cháu đừng ghét bỏ."
Vương viên ngoại chắp tay, nói liên tục không ngừng, khiến dân làng xung quanh trố mắt há mồm.
Bọn họ không hiểu nhiều, nhưng không hiểu sao thấy rung động.
Quả không hổ là viên ngoại, ăn nói có khác!
"Cháu à, đây là quà mừng!"
Vương viên ngoại căn bản không cho Hàn Vũ cơ hội mở miệng, vung tay lên, chỉ vào đám gia nô hai bên cất cao giọng nói.
Ngoài việc ăn mặc ở, củi gạo dầu muối tương dấm trà có thể nói là cái gì cũng có.
Tuy sớm liệu được những thứ này đều là quà mừng, nhưng khi Vương viên ngoại chính miệng thừa nhận, vẫn khiến dân làng xôn xao.
"Vương viên ngoại, thật là hào phóng!"
"Gà vịt cá dê này, củi gạo dầu muối này, vải vóc áo bông này... Đều của nhà Tiểu Vũ à?"
"Đổi ra tiền, có được bao nhiêu?"
"Không quan tâm bao nhiêu, ta đoán chừng cả đời đều không kiếm được."
"Nhiều đồ thế, ta hình như đều chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua."
"..."
Nhìn như người đang xếp hàng, kỳ thực là quà mừng đang xếp hàng, số lượng thật không khoa trương chút nào.
Vương viên ngoại cũng là nhà lớn việc lớn, giàu có khí thế, đưa quà mà lộ trình có chút không tầm thường.
"Còn có quà xin lỗi."
Cơn rung động của mọi người còn chưa qua đi, Vương viên ngoại đã lại mở miệng.
Hắn từ trong ngực lấy ra một xấp khế đất.
"Đây là?"
"Cháu à, đây là khế đất dân làng Vương gia thôn bán cho ta, nhà Vương thúc cũng không có gì quá đáng để tặng, cái khế đất này còn được, Vương thúc liền đem tặng cho cháu, coi như quà xin lỗi!"
Nói xong, Vương viên ngoại không nói lời gì liền đưa khế đất cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ lại không nhận.
"Vương viên ngoại, quà mừng ngươi tặng ta hiểu được, nhưng cái quà xin lỗi này là vì cái gì?"
Chỉ quà mừng thôi đã quá phong phú, quà xin lỗi còn đáng tiền hơn quà mừng.
Hàn Vũ có nhận hay không tạm không nói, vấn đề là hắn không rõ cái gọi là xin lỗi từ đâu mà ra.
"Ôi chao, xem ta đãng trí!"
Vương viên ngoại nghe vậy, vỗ đầu một cái, lập tức quay lại phía sau chào hỏi, "Đưa Lưu Trung ra cho ta!"
Bịch!
"Ui da!"
Lưu Phong nhanh chóng bị hai tên gia nô mang tới, ép quỳ xuống đất, hét thảm một tiếng.
Rồi dập đầu, cầu xin tha thứ: "Hàn công tử, ta không dám nữa, xin ngươi đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi..."
Hàn Vũ nghe mà nhíu mày, đây là Lưu Trung?
Nếu không nghe giọng, thì chỉ nhìn mặt thôi, hắn thật đúng là chưa chắc có thể nhận ra Lưu Trung với gương mặt bầm dập, thay đổi hoàn toàn.
Nhìn hắn mình đầy thương tích, không cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn của Vương viên ngoại.
"Cháu à, tên này làm khó dễ cháu, ta biết được liền cho người đánh hắn mười roi, không dám đánh chết, chính là để đưa tới đây cho cháu tùy ý xử trí."
Vương viên ngoại trợn mắt, còn tức giận hơn cả Hàn Vũ, hắn chỉ vào Lưu Trung, "Cháu à, muốn chém giết hay lóc thịt, cháu cứ nói một câu!"
Lưu Trung đã sớm ký giấy bán mình, là nô lệ nhà họ Vương, sinh tử của nô lệ do Vương viên ngoại định đoạt.
"Hàn công tử, tha mạng..."
Lưu Trung nghe nói mình sắp chết, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu đến chảy cả máu.
Hắn rất rõ ràng, chỉ cần Hàn Vũ mở miệng, chủ nhà mình vì muốn kết giao với hắn, chắc chắn sẽ làm theo.
Đến lúc đó, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hắn không muốn chết!
Cảm nhận được thân thể đau từng cơn, trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lúc trước lại có thể bị mỡ heo che mắt đi gây sự với Hàn Vũ chứ.
Hàn Vũ thờ ơ, mà nhìn về phía Vương viên ngoại, không hiểu đối phương là thật lòng hay giả ý.
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi cười nói: "Người này đã là gia nô nhà Vương viên ngoại, vậy thì do Vương viên ngoại xử trí, ta tin tưởng ngươi sẽ cho ta công đạo."
"Hả, vậy thì theo lời cháu!" Vương viên ngoại ngẩn người, ngay sau đó đáp ứng.
Hắn ra hiệu dừng Lưu Trung, giận dữ quát: "Đủ rồi, Lưu Trung, hôm nay là ngày đại hỷ của cháu, đừng để máu của ngươi làm bẩn sân của cháu, hỏng hết cả hứng!"
Hắn không xử Lưu Trung, cũng không buông tha Lưu Trung, phẩy tay, liền để người ta lôi hắn xuống.
Phong ba tạm lắng.
"Cháu à, vậy còn số khế đất này?" Vương viên ngoại cười hắc hắc.
"Vậy thì đa tạ Vương viên ngoại!" Hàn Vũ thức thời nhận lấy, rồi nghiêng người đưa tay, "Vương viên ngoại đến nhà, mời vào!"
Một nhóm người vào nhà.
Đám người cũng tản ra.
Trương đại gia cùng Ngưu thẩm bọn người vẫn quỳ trên mặt đất, xiêu vẹo trong gió.
"Trương đại gia, bây giờ nên làm gì?"
Ngưu thẩm quỳ đau cả đầu gối, không khỏi xoa xoa, muốn đứng lên, nhưng nghĩ đến khế đất của mình vẫn cố nén.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Trương đại gia chờ đợi câu trả lời.
Trương đại gia liếm môi, cổ họng khô khốc, mặt đầy khổ sở.
Bây giờ phải làm sao?
Không thấy Vương viên ngoại đều đem khế đất cho Hàn Vũ, hiện tại đất của bọn họ đều đã rơi vào tay Hàn Vũ.
Bọn họ mà tiếp tục náo loạn, chẳng phải là không biết điều?
Lưu Trung chỉ gây khó dễ Hàn Vũ thôi mà đã bị đánh sống dở chết dở, bọn họ dám đòi Hàn Vũ trả lại khế đất cho bọn họ, e là Vương viên ngoại sẽ ra tay đầu tiên.
Cái thân già này của ông ta, chịu được mấy lần?
"Đều đứng lên đi, đất này xem như không đòi lại được nữa rồi, về sau mọi người xem xem có thể nhờ Tiểu Vũ thương tình không, thu ít tiền thuê đất thôi."
Trương đại gia đứng lên, cả người như già đi rất nhiều.
Lắc đầu, cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại, quay người rời đi.
...
Nhà Tô Viễn.
Hương thơm ngào ngạt.
Tô Viễn xào xong món cuối cùng, bưng lên bàn, cho mình một chén cơm lớn, ngồi xuống.
Nhìn đồ ăn đầy bàn, khẩu vị mở rộng.
"Thơm quá!"
Ngày thường hắn rất ít khi làm nhiều món ăn như vậy, chỉ vì nghĩ sắp có thể luyện ra khí huyết, tâm trạng vui vẻ, liền tự thưởng cho mình.
Hơn nữa món thịt báo xào, hiệu quả cũng không hề giảm bớt, hương vị còn rất ngon, ăn cũng thơm.
"Chờ ăn hết nội tạng báo này xong sẽ tiếp tục luyện võ, cố gắng trong hai ngày sẽ luyện ra khí huyết."
Nội tạng báo đều là những thứ đại bổ, dùng để luyện võ thích hợp nhất.
"Bắt đầu ăn thôi!"
Đói bụng sôi ùng ục, Tô Viễn cầm lấy đũa, vừa chuẩn bị bắt đầu ăn, bên ngoài có người đi ngang qua.
"Mùi gì vậy? Thơm quá!"
"Là nhà Tô Viễn."
"Đừng để ý, nhanh đến nhà Hàn Vũ ăn tiệc."
"Lại thơm có hơn tiệc của võ sinh không?"
"..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện của bọn họ, đặc biệt chói tai.
Bẹp.
Miếng thịt trong tay Tô Viễn rơi trên bàn, đôi đũa cũng rơi theo.
"Cái gì?"
"Hàn Vũ thành võ sinh rồi?"
"Còn mở tiệc?"
"Vì sao không mời ta?"
Tô Viễn đột ngột đứng lên, rồi lại ngồi xuống, đồ ăn trước mắt lập tức hết cả ngon.
Người chưa tới, tiếng đã vang trước.
Một đám gia nô nhà họ Vương khiêng gà vịt cá dê, mì sợi dầu, vải vóc quần áo chăn bông nối đuôi nhau mà vào, đứng tản ra hai bên, tự mình dọn dẹp.
Chợt thấy một người đàn ông phúc hậu sải bước đi tới, người này mặc áo lam, tóc dài râu dài, nhưng chải chuốt cực kỳ gọn gàng, nhìn là biết người sống an nhàn sung sướng.
Hắn đối diện bước tới chỗ Hàn Vũ, vẻ mặt tươi cười.
"Sáng sớm hôm nay, ta nghe thấy tiếng chim khách kêu, nhìn kỹ phát hiện là rơi vào nhà Hàn gia bên này."
"Phái người nghe ngóng mới biết rõ, thì ra là Tiểu Vũ đã thành võ sinh, thật là đáng mừng!"
"Biết chuyện này xong, ta lập tức cho người chuẩn bị chút lễ mọn, đến có hơi chậm, mong rằng cháu đừng ghét bỏ."
Vương viên ngoại chắp tay, nói liên tục không ngừng, khiến dân làng xung quanh trố mắt há mồm.
Bọn họ không hiểu nhiều, nhưng không hiểu sao thấy rung động.
Quả không hổ là viên ngoại, ăn nói có khác!
"Cháu à, đây là quà mừng!"
Vương viên ngoại căn bản không cho Hàn Vũ cơ hội mở miệng, vung tay lên, chỉ vào đám gia nô hai bên cất cao giọng nói.
Ngoài việc ăn mặc ở, củi gạo dầu muối tương dấm trà có thể nói là cái gì cũng có.
Tuy sớm liệu được những thứ này đều là quà mừng, nhưng khi Vương viên ngoại chính miệng thừa nhận, vẫn khiến dân làng xôn xao.
"Vương viên ngoại, thật là hào phóng!"
"Gà vịt cá dê này, củi gạo dầu muối này, vải vóc áo bông này... Đều của nhà Tiểu Vũ à?"
"Đổi ra tiền, có được bao nhiêu?"
"Không quan tâm bao nhiêu, ta đoán chừng cả đời đều không kiếm được."
"Nhiều đồ thế, ta hình như đều chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua."
"..."
Nhìn như người đang xếp hàng, kỳ thực là quà mừng đang xếp hàng, số lượng thật không khoa trương chút nào.
Vương viên ngoại cũng là nhà lớn việc lớn, giàu có khí thế, đưa quà mà lộ trình có chút không tầm thường.
"Còn có quà xin lỗi."
Cơn rung động của mọi người còn chưa qua đi, Vương viên ngoại đã lại mở miệng.
Hắn từ trong ngực lấy ra một xấp khế đất.
"Đây là?"
"Cháu à, đây là khế đất dân làng Vương gia thôn bán cho ta, nhà Vương thúc cũng không có gì quá đáng để tặng, cái khế đất này còn được, Vương thúc liền đem tặng cho cháu, coi như quà xin lỗi!"
Nói xong, Vương viên ngoại không nói lời gì liền đưa khế đất cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ lại không nhận.
"Vương viên ngoại, quà mừng ngươi tặng ta hiểu được, nhưng cái quà xin lỗi này là vì cái gì?"
Chỉ quà mừng thôi đã quá phong phú, quà xin lỗi còn đáng tiền hơn quà mừng.
Hàn Vũ có nhận hay không tạm không nói, vấn đề là hắn không rõ cái gọi là xin lỗi từ đâu mà ra.
"Ôi chao, xem ta đãng trí!"
Vương viên ngoại nghe vậy, vỗ đầu một cái, lập tức quay lại phía sau chào hỏi, "Đưa Lưu Trung ra cho ta!"
Bịch!
"Ui da!"
Lưu Phong nhanh chóng bị hai tên gia nô mang tới, ép quỳ xuống đất, hét thảm một tiếng.
Rồi dập đầu, cầu xin tha thứ: "Hàn công tử, ta không dám nữa, xin ngươi đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi..."
Hàn Vũ nghe mà nhíu mày, đây là Lưu Trung?
Nếu không nghe giọng, thì chỉ nhìn mặt thôi, hắn thật đúng là chưa chắc có thể nhận ra Lưu Trung với gương mặt bầm dập, thay đổi hoàn toàn.
Nhìn hắn mình đầy thương tích, không cần nghĩ cũng biết là thủ đoạn của Vương viên ngoại.
"Cháu à, tên này làm khó dễ cháu, ta biết được liền cho người đánh hắn mười roi, không dám đánh chết, chính là để đưa tới đây cho cháu tùy ý xử trí."
Vương viên ngoại trợn mắt, còn tức giận hơn cả Hàn Vũ, hắn chỉ vào Lưu Trung, "Cháu à, muốn chém giết hay lóc thịt, cháu cứ nói một câu!"
Lưu Trung đã sớm ký giấy bán mình, là nô lệ nhà họ Vương, sinh tử của nô lệ do Vương viên ngoại định đoạt.
"Hàn công tử, tha mạng..."
Lưu Trung nghe nói mình sắp chết, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu đến chảy cả máu.
Hắn rất rõ ràng, chỉ cần Hàn Vũ mở miệng, chủ nhà mình vì muốn kết giao với hắn, chắc chắn sẽ làm theo.
Đến lúc đó, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hắn không muốn chết!
Cảm nhận được thân thể đau từng cơn, trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lúc trước lại có thể bị mỡ heo che mắt đi gây sự với Hàn Vũ chứ.
Hàn Vũ thờ ơ, mà nhìn về phía Vương viên ngoại, không hiểu đối phương là thật lòng hay giả ý.
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi cười nói: "Người này đã là gia nô nhà Vương viên ngoại, vậy thì do Vương viên ngoại xử trí, ta tin tưởng ngươi sẽ cho ta công đạo."
"Hả, vậy thì theo lời cháu!" Vương viên ngoại ngẩn người, ngay sau đó đáp ứng.
Hắn ra hiệu dừng Lưu Trung, giận dữ quát: "Đủ rồi, Lưu Trung, hôm nay là ngày đại hỷ của cháu, đừng để máu của ngươi làm bẩn sân của cháu, hỏng hết cả hứng!"
Hắn không xử Lưu Trung, cũng không buông tha Lưu Trung, phẩy tay, liền để người ta lôi hắn xuống.
Phong ba tạm lắng.
"Cháu à, vậy còn số khế đất này?" Vương viên ngoại cười hắc hắc.
"Vậy thì đa tạ Vương viên ngoại!" Hàn Vũ thức thời nhận lấy, rồi nghiêng người đưa tay, "Vương viên ngoại đến nhà, mời vào!"
Một nhóm người vào nhà.
Đám người cũng tản ra.
Trương đại gia cùng Ngưu thẩm bọn người vẫn quỳ trên mặt đất, xiêu vẹo trong gió.
"Trương đại gia, bây giờ nên làm gì?"
Ngưu thẩm quỳ đau cả đầu gối, không khỏi xoa xoa, muốn đứng lên, nhưng nghĩ đến khế đất của mình vẫn cố nén.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Trương đại gia chờ đợi câu trả lời.
Trương đại gia liếm môi, cổ họng khô khốc, mặt đầy khổ sở.
Bây giờ phải làm sao?
Không thấy Vương viên ngoại đều đem khế đất cho Hàn Vũ, hiện tại đất của bọn họ đều đã rơi vào tay Hàn Vũ.
Bọn họ mà tiếp tục náo loạn, chẳng phải là không biết điều?
Lưu Trung chỉ gây khó dễ Hàn Vũ thôi mà đã bị đánh sống dở chết dở, bọn họ dám đòi Hàn Vũ trả lại khế đất cho bọn họ, e là Vương viên ngoại sẽ ra tay đầu tiên.
Cái thân già này của ông ta, chịu được mấy lần?
"Đều đứng lên đi, đất này xem như không đòi lại được nữa rồi, về sau mọi người xem xem có thể nhờ Tiểu Vũ thương tình không, thu ít tiền thuê đất thôi."
Trương đại gia đứng lên, cả người như già đi rất nhiều.
Lắc đầu, cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại, quay người rời đi.
...
Nhà Tô Viễn.
Hương thơm ngào ngạt.
Tô Viễn xào xong món cuối cùng, bưng lên bàn, cho mình một chén cơm lớn, ngồi xuống.
Nhìn đồ ăn đầy bàn, khẩu vị mở rộng.
"Thơm quá!"
Ngày thường hắn rất ít khi làm nhiều món ăn như vậy, chỉ vì nghĩ sắp có thể luyện ra khí huyết, tâm trạng vui vẻ, liền tự thưởng cho mình.
Hơn nữa món thịt báo xào, hiệu quả cũng không hề giảm bớt, hương vị còn rất ngon, ăn cũng thơm.
"Chờ ăn hết nội tạng báo này xong sẽ tiếp tục luyện võ, cố gắng trong hai ngày sẽ luyện ra khí huyết."
Nội tạng báo đều là những thứ đại bổ, dùng để luyện võ thích hợp nhất.
"Bắt đầu ăn thôi!"
Đói bụng sôi ùng ục, Tô Viễn cầm lấy đũa, vừa chuẩn bị bắt đầu ăn, bên ngoài có người đi ngang qua.
"Mùi gì vậy? Thơm quá!"
"Là nhà Tô Viễn."
"Đừng để ý, nhanh đến nhà Hàn Vũ ăn tiệc."
"Lại thơm có hơn tiệc của võ sinh không?"
"..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện của bọn họ, đặc biệt chói tai.
Bẹp.
Miếng thịt trong tay Tô Viễn rơi trên bàn, đôi đũa cũng rơi theo.
"Cái gì?"
"Hàn Vũ thành võ sinh rồi?"
"Còn mở tiệc?"
"Vì sao không mời ta?"
Tô Viễn đột ngột đứng lên, rồi lại ngồi xuống, đồ ăn trước mắt lập tức hết cả ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận