Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 118: Ngao cò tranh nhau thành bọ ngựa bắt ve rồi?
Chương 118: Chẳng lẽ thành chuyện cò và ngao tranh nhau, để bọ ngựa bắt ve?
Hàn Vũ không dám tin, hết lần này đến lần khác xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Kế Hổ không biết có người đang bí mật quan sát hắn, còn cố ý di chuyển xuống dưới, tạo điều kiện cho Hàn Vũ có góc nhìn tốt hơn để quan sát.
Lần này thì Hàn Vũ hoàn toàn xác định thân phận của Kế Hổ.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Dù Hàn Vũ mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, vẫn cứ ngơ ngác, Kế Hổ đáng lẽ đã chết, lại đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt mình.
Hơn nữa còn ở ngay đối diện mình.
Là người chết sống lại? Hay là hắn vốn không chết?
"Kế Hổ không chết, vậy người chết trước đó là ai?"
Mặt Hàn Vũ chợt trở nên kỳ quái.
Người trước mắt là Kế Hổ thật, vậy người trước đó bị Chử Nhạc giết chết là ai?
Giả mạo Kế Hổ?
Nhưng kéo theo đó là vấn đề mới, ai lại vô duyên vô cớ giả mạo Kế Hổ?
Hay nói cách khác, ai bảo người chết giả mạo Kế Hổ?
"Là hắn!"
Trong đầu Hàn Vũ hiện lên một bóng người, đối phương không chỉ giết Kế Hổ, còn cố ý phóng hỏa hủy thi diệt tích, cuối cùng còn giao chiến với đội tuần tra của bọn hắn rồi bỏ trốn mất dạng.
"Người này là ai? Tại sao lại vu oan giá họa cho Chử Nhạc?"
Tất cả thông tin đan xen vào nhau, như một mớ bòng bong, làm đầu óc Hàn Vũ rối tung.
Hắn xoa nhẹ thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đầu óc trống rỗng, lại sắp xếp lại các manh mối và thông tin, đại não bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
"Kế Hổ không chết... Hung thủ không phải Chử Nhạc... Vậy người mà đêm tuần gặp phải là ai... Ta đã giao đấu với hắn, thực lực không giống như Luyện Nhục... Chẳng lẽ là...."
Tim Hàn Vũ loạn nhịp, mở mắt nhìn kỹ chân dung của Kế Hổ.
"Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Kế Hổ tự biên tự diễn?!". Không.
Không thể nào.
Hàn Vũ theo bản năng muốn bác bỏ suy đoán này, nhưng đầu óc như bị ý nghĩ này đả thông, tất cả những hiện tượng phi lý còn sót lại trong đầu dường như đều có thể dùng kết luận này để giải thích, thậm chí hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn!
"Giả sử đây là tất cả do Kế Hổ tự biên tự diễn, vậy mục đích của hắn là gì? Thoát khỏi hiềm nghi? Hay là...."
Theo mạch suy nghĩ này, mắt Hàn Vũ đột nhiên sáng lên.
"Là phương thuốc!" Hàn Vũ nghĩ đến mấu chốt, như thể nhìn xuyên qua từng lớp sương mù, nắm bắt được chân tướng, mở ra tất cả đáp án.
"Không đúng, vẫn có gì đó kỳ lạ."
"Phương thuốc ở trên người Kế Hổ, vậy hắn còn làm cái này để làm gì— trừ khi phương thuốc không ở đó?"
Hàn Vũ không chắc chắn, luôn cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường.
Nhưng sau khi loại bỏ một vài khả năng thì phát hiện, phỏng đoán của mình có vẻ rất hợp lý.
"Theo mạch suy nghĩ này, phương thuốc không ở trên người Kế Hổ, vậy chỉ có một khả năng, là ở trên người Chử Nhạc!" Mắt Hàn Vũ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng, có một cảm giác thỏa mãn khi giải mã thành công.
Suy luận vẫn chưa kết thúc, Hàn Vũ vẫn còn chút nghi ngờ trong lòng.
Hắn nhìn chân dung, rồi lại nhìn Kế Hổ, xác định đối phương không hóa trang, tiếp tục suy đoán.
Thời gian trôi qua như làn gió nhẹ thoảng qua, không để lại dấu vết.
Kế Hổ ở trong phòng chờ bao lâu, Hàn Vũ cũng suy nghĩ bấy lâu, tế bào não điên cuồng sinh diệt, duy trì một mức tiêu hao rất lớn.
"Thông suốt rồi, mọi chuyện đều thông suốt!" Không biết bao lâu, mặt Hàn Vũ lộ vẻ hiểu ra chân tướng.
Hắn đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
Toàn bộ sự việc có thể truy về từ một năm trước, khi nhiều tên ăn mày bị chết thảm, những tên ăn mày chết thảm đó đều do Kế Hổ giết chết.
Mục đích của nó không cần nói cũng biết, có thể là Kế Hổ tìm kiếm phương thuốc đã mất.
Cứ như vậy trong một thời gian, Kế Hổ không biết thăm dò được tin tức gì, biết phương thuốc đã bị Chử Nhạc cướp được.
Nhưng hắn không tìm được Chử Nhạc, nên mới dùng hạ sách này, giả trang mình bị Chử Nhạc giết chết, đổ tội cho Chử Nhạc, để quan phủ truy nã Chử Nhạc.
Thậm chí còn giết Ngũ Văn Lượng, xúi giục Dược Bang đối đầu với Chử Nhạc, ngăn không cho Chử Nhạc mua dược liệu.
Trong thời gian này có lẽ còn phát sinh vài chuyện khác, có lẽ Kế Hổ đã đến Dược Bang chờ đợi một thời gian, tiếc rằng không có kết quả.
Sau khi huyện nha, Dược Bang và Võ Viện truy nã Chử Nhạc, Kế Hổ có thể trốn trong bóng tối, mượn thế lực của ba bên, tức là mượn lực của nhiều thế lực để tìm Chử Nhạc.
Chử Nhạc bị truy nã khắp thành, chỉ cần còn ở Dương Mộc huyện, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện, khi đó Kế Hổ có thể xuất hiện cướp lại phương thuốc.
Rồi giết chết Chử Nhạc, mọi thứ sẽ về đúng vị trí của nó, sẽ không liên quan đến bản thân.
"Cao! Quá cao tay!"
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Hàn Vũ không nhịn được vỗ bàn tán dương, bội phục kế hoạch của Kế Hổ.
Toàn bộ kế hoạch không tính là nghiêm ngặt, nhưng dựa vào sự thấu hiểu tâm lý con người, lợi dụng lòng tham của con người, mà cứ thế qua mắt được mọi người.
Không ai nghi ngờ cái xác chết kia có phải Kế Hổ hay không, khi phương thuốc xuất hiện, mọi người và các thế lực đều chĩa mũi nhọn vào Chử Nhạc.
"Nói cách khác, hiện tại phương thuốc Báo Thai Sinh Kình Hoàn thật đang ở trên người Chử Nhạc?"
Hàn Vũ hơi nhíu mày, có chút thất vọng.
Nếu phương thuốc ở trên người Kế Hổ, với ưu thế mình ở chỗ tối, đối phương ở chỗ sáng, hắn có thể đánh úp Kế Hổ.
Mình chưa chắc là đối thủ của Kế Hổ, nhưng hắn có thể mượn tay người khác, ví dụ như Diêm Tùng.
Nhưng vấn đề hiện tại là, phương thuốc ở trên người Chử Nhạc, hắn lại không biết Chử Nhạc ở đâu.
"Chờ đã, hai bóng người đêm qua, một người là Kế Hổ, người còn lại có phải Chử Nhạc không?" Mắt Hàn Vũ sáng lên, nhưng lập tức ảm đạm, coi như người còn lại là Chử Nhạc, hắn vẫn không biết Chử Nhạc ở đâu.
"Tiếc thật!" Hàn Vũ thở dài, cảm giác cầu không được thứ gì đó thật khó chịu!
Đột nhiên, hắn nheo mắt, liếc thấy Kế Hổ chuẩn bị xuất phát, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài tìm Chử Nhạc.
"Có nên đi theo hắn không?" Đi theo sau Kế Hổ, chưa chắc không có cơ hội tìm được Chử Nhạc, dù sao Kế Hổ đã tìm đến một lần, biết đâu có lần thứ hai.
Nhưng Hàn Vũ vẫn có chút lo lắng.
Theo dõi Kế Hổ?
Chưa nói Kế Hổ là Luyện Cân võ giả chính quy, chỉ riêng việc đối phương bị các thế lực truy sát lâu như vậy mà vẫn chưa lộ thân, cũng đủ để thấy được thủ đoạn phản điều tra của đối phương cao minh như thế nào.
Nếu hắn thực sự theo dõi đối phương, chưa biết chừng bị phát hiện cũng không hay, đến lúc đó chính là tự mình chuốc lấy khổ vào thân.
"Không nhất thiết phải theo dõi, ta hiện tại đã biết nơi ở của Kế Hổ, còn có cơ hội."
"Ít nhất là khi nơi ở này chưa bị lộ, Kế Hổ sẽ không dễ dàng đổi chỗ." "Dù sao hiện tại bên trong thành vẫn còn đang đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả ăn mày cũng bị tra hỏi, Kế Hổ đổi địa điểm, nguy cơ bại lộ ngược lại càng lớn."
"Mà chỉ cần hắn không đổi, ta có thể nắm rõ tình hình mới nhất của hắn."
"Chờ hắn tìm được Chử Nhạc cướp đoạt phương thuốc, ta sẽ làm người ngư ông đắc lợi!" Hàn Vũ nhìn Kế Hổ rời đi, trong lòng tính toán.
Kế Hổ tính kế Chử Nhạc, hắn tính kế Kế Hổ, quả là hợp lý, Hàn Vũ không khỏi tự cho mình một ngón tay cái trong lòng.
"Đêm nay thật đúng là kích thích!" Rõ ràng không làm gì cả, Hàn Vũ lại cảm thấy tâm trạng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đợi Kế Hổ biến mất trong màn đêm, Hàn Vũ lắc đầu, thu dọn tâm tình, chuẩn bị tiếp tục luyện võ trả nợ.
Bỗng dưng, một bóng người lao vào cặp mắt sắp nhắm lại của hắn.
Lại có người nữa? !
Mặt Hàn Vũ chợt cứng lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đen như mực đang lén la lút lút tiến vào phòng.
Vì cửa sổ đã được Kế Hổ đóng kín trước khi đi, nên Hàn Vũ không thể thấy rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể lờ mờ thấy đối phương đang mân mê cái gì đó bên trong.
"Gã này không lẽ là Chử Nhạc đấy chứ?" Khuôn mặt Hàn Vũ trở nên đặc sắc vô cùng, vốn tưởng mình sẽ làm người ngư ông đắc lợi, kết quả lại thành bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau?
"Phương thuốc đó..." Hàn Vũ hô hấp dồn dập, nếu người này thực sự là Chử Nhạc, chẳng phải phương thuốc đang ở trong tay hắn sao?
"Cứ từ từ, vẫn chưa chắc chắn, trước hãy âm thầm theo dõi xem sao!"
Hàn Vũ không dám tin, hết lần này đến lần khác xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Kế Hổ không biết có người đang bí mật quan sát hắn, còn cố ý di chuyển xuống dưới, tạo điều kiện cho Hàn Vũ có góc nhìn tốt hơn để quan sát.
Lần này thì Hàn Vũ hoàn toàn xác định thân phận của Kế Hổ.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Dù Hàn Vũ mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, vẫn cứ ngơ ngác, Kế Hổ đáng lẽ đã chết, lại đột nhiên sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt mình.
Hơn nữa còn ở ngay đối diện mình.
Là người chết sống lại? Hay là hắn vốn không chết?
"Kế Hổ không chết, vậy người chết trước đó là ai?"
Mặt Hàn Vũ chợt trở nên kỳ quái.
Người trước mắt là Kế Hổ thật, vậy người trước đó bị Chử Nhạc giết chết là ai?
Giả mạo Kế Hổ?
Nhưng kéo theo đó là vấn đề mới, ai lại vô duyên vô cớ giả mạo Kế Hổ?
Hay nói cách khác, ai bảo người chết giả mạo Kế Hổ?
"Là hắn!"
Trong đầu Hàn Vũ hiện lên một bóng người, đối phương không chỉ giết Kế Hổ, còn cố ý phóng hỏa hủy thi diệt tích, cuối cùng còn giao chiến với đội tuần tra của bọn hắn rồi bỏ trốn mất dạng.
"Người này là ai? Tại sao lại vu oan giá họa cho Chử Nhạc?"
Tất cả thông tin đan xen vào nhau, như một mớ bòng bong, làm đầu óc Hàn Vũ rối tung.
Hắn xoa nhẹ thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đầu óc trống rỗng, lại sắp xếp lại các manh mối và thông tin, đại não bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
"Kế Hổ không chết... Hung thủ không phải Chử Nhạc... Vậy người mà đêm tuần gặp phải là ai... Ta đã giao đấu với hắn, thực lực không giống như Luyện Nhục... Chẳng lẽ là...."
Tim Hàn Vũ loạn nhịp, mở mắt nhìn kỹ chân dung của Kế Hổ.
"Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Kế Hổ tự biên tự diễn?!". Không.
Không thể nào.
Hàn Vũ theo bản năng muốn bác bỏ suy đoán này, nhưng đầu óc như bị ý nghĩ này đả thông, tất cả những hiện tượng phi lý còn sót lại trong đầu dường như đều có thể dùng kết luận này để giải thích, thậm chí hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn!
"Giả sử đây là tất cả do Kế Hổ tự biên tự diễn, vậy mục đích của hắn là gì? Thoát khỏi hiềm nghi? Hay là...."
Theo mạch suy nghĩ này, mắt Hàn Vũ đột nhiên sáng lên.
"Là phương thuốc!" Hàn Vũ nghĩ đến mấu chốt, như thể nhìn xuyên qua từng lớp sương mù, nắm bắt được chân tướng, mở ra tất cả đáp án.
"Không đúng, vẫn có gì đó kỳ lạ."
"Phương thuốc ở trên người Kế Hổ, vậy hắn còn làm cái này để làm gì— trừ khi phương thuốc không ở đó?"
Hàn Vũ không chắc chắn, luôn cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường.
Nhưng sau khi loại bỏ một vài khả năng thì phát hiện, phỏng đoán của mình có vẻ rất hợp lý.
"Theo mạch suy nghĩ này, phương thuốc không ở trên người Kế Hổ, vậy chỉ có một khả năng, là ở trên người Chử Nhạc!" Mắt Hàn Vũ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng, có một cảm giác thỏa mãn khi giải mã thành công.
Suy luận vẫn chưa kết thúc, Hàn Vũ vẫn còn chút nghi ngờ trong lòng.
Hắn nhìn chân dung, rồi lại nhìn Kế Hổ, xác định đối phương không hóa trang, tiếp tục suy đoán.
Thời gian trôi qua như làn gió nhẹ thoảng qua, không để lại dấu vết.
Kế Hổ ở trong phòng chờ bao lâu, Hàn Vũ cũng suy nghĩ bấy lâu, tế bào não điên cuồng sinh diệt, duy trì một mức tiêu hao rất lớn.
"Thông suốt rồi, mọi chuyện đều thông suốt!" Không biết bao lâu, mặt Hàn Vũ lộ vẻ hiểu ra chân tướng.
Hắn đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
Toàn bộ sự việc có thể truy về từ một năm trước, khi nhiều tên ăn mày bị chết thảm, những tên ăn mày chết thảm đó đều do Kế Hổ giết chết.
Mục đích của nó không cần nói cũng biết, có thể là Kế Hổ tìm kiếm phương thuốc đã mất.
Cứ như vậy trong một thời gian, Kế Hổ không biết thăm dò được tin tức gì, biết phương thuốc đã bị Chử Nhạc cướp được.
Nhưng hắn không tìm được Chử Nhạc, nên mới dùng hạ sách này, giả trang mình bị Chử Nhạc giết chết, đổ tội cho Chử Nhạc, để quan phủ truy nã Chử Nhạc.
Thậm chí còn giết Ngũ Văn Lượng, xúi giục Dược Bang đối đầu với Chử Nhạc, ngăn không cho Chử Nhạc mua dược liệu.
Trong thời gian này có lẽ còn phát sinh vài chuyện khác, có lẽ Kế Hổ đã đến Dược Bang chờ đợi một thời gian, tiếc rằng không có kết quả.
Sau khi huyện nha, Dược Bang và Võ Viện truy nã Chử Nhạc, Kế Hổ có thể trốn trong bóng tối, mượn thế lực của ba bên, tức là mượn lực của nhiều thế lực để tìm Chử Nhạc.
Chử Nhạc bị truy nã khắp thành, chỉ cần còn ở Dương Mộc huyện, sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện, khi đó Kế Hổ có thể xuất hiện cướp lại phương thuốc.
Rồi giết chết Chử Nhạc, mọi thứ sẽ về đúng vị trí của nó, sẽ không liên quan đến bản thân.
"Cao! Quá cao tay!"
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Hàn Vũ không nhịn được vỗ bàn tán dương, bội phục kế hoạch của Kế Hổ.
Toàn bộ kế hoạch không tính là nghiêm ngặt, nhưng dựa vào sự thấu hiểu tâm lý con người, lợi dụng lòng tham của con người, mà cứ thế qua mắt được mọi người.
Không ai nghi ngờ cái xác chết kia có phải Kế Hổ hay không, khi phương thuốc xuất hiện, mọi người và các thế lực đều chĩa mũi nhọn vào Chử Nhạc.
"Nói cách khác, hiện tại phương thuốc Báo Thai Sinh Kình Hoàn thật đang ở trên người Chử Nhạc?"
Hàn Vũ hơi nhíu mày, có chút thất vọng.
Nếu phương thuốc ở trên người Kế Hổ, với ưu thế mình ở chỗ tối, đối phương ở chỗ sáng, hắn có thể đánh úp Kế Hổ.
Mình chưa chắc là đối thủ của Kế Hổ, nhưng hắn có thể mượn tay người khác, ví dụ như Diêm Tùng.
Nhưng vấn đề hiện tại là, phương thuốc ở trên người Chử Nhạc, hắn lại không biết Chử Nhạc ở đâu.
"Chờ đã, hai bóng người đêm qua, một người là Kế Hổ, người còn lại có phải Chử Nhạc không?" Mắt Hàn Vũ sáng lên, nhưng lập tức ảm đạm, coi như người còn lại là Chử Nhạc, hắn vẫn không biết Chử Nhạc ở đâu.
"Tiếc thật!" Hàn Vũ thở dài, cảm giác cầu không được thứ gì đó thật khó chịu!
Đột nhiên, hắn nheo mắt, liếc thấy Kế Hổ chuẩn bị xuất phát, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài tìm Chử Nhạc.
"Có nên đi theo hắn không?" Đi theo sau Kế Hổ, chưa chắc không có cơ hội tìm được Chử Nhạc, dù sao Kế Hổ đã tìm đến một lần, biết đâu có lần thứ hai.
Nhưng Hàn Vũ vẫn có chút lo lắng.
Theo dõi Kế Hổ?
Chưa nói Kế Hổ là Luyện Cân võ giả chính quy, chỉ riêng việc đối phương bị các thế lực truy sát lâu như vậy mà vẫn chưa lộ thân, cũng đủ để thấy được thủ đoạn phản điều tra của đối phương cao minh như thế nào.
Nếu hắn thực sự theo dõi đối phương, chưa biết chừng bị phát hiện cũng không hay, đến lúc đó chính là tự mình chuốc lấy khổ vào thân.
"Không nhất thiết phải theo dõi, ta hiện tại đã biết nơi ở của Kế Hổ, còn có cơ hội."
"Ít nhất là khi nơi ở này chưa bị lộ, Kế Hổ sẽ không dễ dàng đổi chỗ." "Dù sao hiện tại bên trong thành vẫn còn đang đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả ăn mày cũng bị tra hỏi, Kế Hổ đổi địa điểm, nguy cơ bại lộ ngược lại càng lớn."
"Mà chỉ cần hắn không đổi, ta có thể nắm rõ tình hình mới nhất của hắn."
"Chờ hắn tìm được Chử Nhạc cướp đoạt phương thuốc, ta sẽ làm người ngư ông đắc lợi!" Hàn Vũ nhìn Kế Hổ rời đi, trong lòng tính toán.
Kế Hổ tính kế Chử Nhạc, hắn tính kế Kế Hổ, quả là hợp lý, Hàn Vũ không khỏi tự cho mình một ngón tay cái trong lòng.
"Đêm nay thật đúng là kích thích!" Rõ ràng không làm gì cả, Hàn Vũ lại cảm thấy tâm trạng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đợi Kế Hổ biến mất trong màn đêm, Hàn Vũ lắc đầu, thu dọn tâm tình, chuẩn bị tiếp tục luyện võ trả nợ.
Bỗng dưng, một bóng người lao vào cặp mắt sắp nhắm lại của hắn.
Lại có người nữa? !
Mặt Hàn Vũ chợt cứng lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đen như mực đang lén la lút lút tiến vào phòng.
Vì cửa sổ đã được Kế Hổ đóng kín trước khi đi, nên Hàn Vũ không thể thấy rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể lờ mờ thấy đối phương đang mân mê cái gì đó bên trong.
"Gã này không lẽ là Chử Nhạc đấy chứ?" Khuôn mặt Hàn Vũ trở nên đặc sắc vô cùng, vốn tưởng mình sẽ làm người ngư ông đắc lợi, kết quả lại thành bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau?
"Phương thuốc đó..." Hàn Vũ hô hấp dồn dập, nếu người này thực sự là Chử Nhạc, chẳng phải phương thuốc đang ở trong tay hắn sao?
"Cứ từ từ, vẫn chưa chắc chắn, trước hãy âm thầm theo dõi xem sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận