Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 90: Có là lực khí cùng thủ đoạn! (2)
Chương 90: Đó mới là sức mạnh và thủ đoạn!
Tống Nham Đình gật đầu, "Hàn Vũ thiên phú hơn người, không thể so với đại ca ngươi kém chút nào..."
Hắn không hề để ý, mỗi khi hắn nói một câu, sắc mặt Tống Dực lại càng khó coi hơn vài phần.
Cuối cùng, Tống Nham Đình vỗ vai Tống Dực, an ủi: "Tiểu Dực, thành bại nhất thời không quyết định được gì, con phải cố gắng học hỏi Hàn Vũ, tranh thủ một ngày kia đoạt lại tất cả!"
Phụt!
Tống Dực cảm thấy lòng mình như đang thổ huyết!
...
Trời tiên say sưa, nghịch ngợm vò nát mây trắng, tung xuống những bông tuyết như lông ngỗng.
Hàn mẫu cùng Lục Thiến Thiến tay trong tay bước đi trên đường phố, phía sau có một nha hoàn tay xách đầy đồ vật theo sát.
"Thiến Thiến, may mà có con, nếu không nhiều đồ thế này, một mình ta thật sự xách không xuể."
Hàn mẫu vỗ nhẹ tay Lục Thiến Thiến, các cô nương trong thành được nuông chiều từ nhỏ, bàn tay mịn màng trơn láng, sau này con trai...
Lục Thiến Thiến khẽ cười một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Hàn mẫu: "Bá mẫu nói đùa, người còn trẻ mà, mấy đồ này sao có thể làm người mệt được?"
Xem kìa, miệng cũng thật ngọt ngào.
Nụ cười trên mặt Hàn mẫu càng thêm rạng rỡ.
"Sau này bá mẫu nếu thiếu gì, cứ nói với con một tiếng, lúc đó con bảo nha hoàn mang qua cho người, đỡ để người phải vất vả."
"Không được, các con đã cho ta và Tiểu Vũ chỗ ở là ân lớn rồi, sao ta có thể luôn phiền phức các con mãi được, mà thường ngày ta mua toàn là rau dưa thịt thà, không đáng gì cả." Hàn mẫu lắc đầu từ chối.
"Bá mẫu quá lời rồi, toàn là chút đồ chơi không đáng tiền, không có gì đâu."
Hàn mẫu kiên quyết không chịu, Lục Thiến Thiến cũng không ép.
Vừa đi vừa trò chuyện cùng Hàn mẫu, dần dần chủ đề xoay quanh Hàn Vũ, Lục Thiến Thiến ra vẻ lơ đãng hỏi thăm tình hình luyện võ của Hàn Vũ.
"Luyện võ à? Ta cũng không hiểu lắm!"
Hàn mẫu mỗi ngày đều thấy Hàn Vũ luyện võ, nhưng bà là người phụ nữ nông thôn thì biết gì về mấy chuyện này.
"Con nghe nói hôm nay là ngày Võ Viện khảo hạch, Tiểu Vũ chắc là không có vấn đề gì chứ?" Lục Thiến Thiến lại thăm dò hỏi.
Hàn mẫu nghe ra chút ý tứ, liền hỏi ngược lại: "Cái khảo hạch này quan trọng lắm sao?"
"Dạ." Lục Thiến Thiến gật đầu, "Nếu không vượt qua, có thể sẽ bị đuổi khỏi Võ Viện đó."
"A? Nghiêm trọng vậy sao?"
Hàn mẫu kinh hô một tiếng, chuyện này Hàn Vũ chưa từng đề cập với bà, bà hoàn toàn không biết, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Bà tuy kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng biết hai mẹ con có được cuộc sống tốt như hiện tại, tất cả đều nhờ cái thân phận võ sinh kia.
Nếu Hàn Vũ bị đuổi khỏi Võ Viện thật, hai mẹ con lập tức sẽ bị đánh về nguyên hình, như chó nhà có tang mà về thôn, đến lúc đó coi như bị dân làng cười rụng răng!
Sau này còn mặt mũi nào mà sống ở Vương gia thôn nữa!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Hàn mẫu cũng thấy da đầu tê rần.
Nếu chuyện này xảy ra, bà còn lo Hàn Vũ không chịu nổi đả kích, làm ra chuyện dại dột!
"Không, sẽ không đâu, Tiểu Vũ mỗi ngày cố gắng như vậy, nhất định sẽ qua được khảo hạch."
Hàn mẫu tự nhủ, giọng nói ngày càng lớn, như đang tự cổ vũ mình.
Lục Thiến Thiến ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng giật thót, sự căng thẳng của Hàn mẫu cũng lây sang nàng, khiến nàng không khỏi lo lắng.
'Hàn Vũ có khi nào lại thi rớt không?' Ba tháng chu cấp xem như đổ xuống sông xuống biển, cửa hàng lại mất đi võ giả, việc làm ăn sau này xem như bế tắc.
'Cha cũng thật là, tin tưởng Hàn Vũ thì cũng phải làm hai tay chuẩn bị chứ, sao có thể đem tất cả trứng gà bỏ chung một giỏ thế được!' Lục Thiến Thiến oán trách vài câu.
Việc Võ Viện mời Hàn Vũ quay lại, việc Hàn Vũ giải quyết khó dễ của Tôn Hổ, hai việc này đã khiến Lục chưởng quỹ sinh lòng tin một cách mù quáng vào Hàn Vũ, cảm thấy hắn nhất định sẽ qua được khảo hạch.
Cho nên hôm nay hắn còn đích thân ra ngoài Võ Viện chờ tin nữa kìa.
"Ủa! Những người này là ai vậy?"
Đang lo lắng thì Hàn mẫu kinh ngạc kéo Lục Thiến Thiến về hiện thực.
Lục Thiến Thiến theo hướng bà chỉ mà nhìn, trong lòng chợt thấy bất an, chuyện gì vậy, nhà Hàn Vũ sao lại bị vây quanh nhiều người như vậy?
"Đến rồi, đến rồi!"
"Tránh ra hết đi, đừng chắn đường ta!"
"Cút, ta tới trước!"
"... "
Vừa thấy ba người Hàn mẫu, một đám nô bộc đang canh giữ ở cửa nhà Hàn gia liền chạy nhanh lại, như hổ đói vồ mồi.
Trong nháy mắt, chúng đã bao vây các nàng, trận thế này, khiến Hàn mẫu sợ mất mật.
Lục Thiến Thiến xem như còn bình tĩnh, nàng biết giữa ban ngày ban mặt, đám người này không dám làm càn.
Chỉ là nhìn ánh mắt như lang như hổ của bọn chúng, đáy lòng nàng cũng hoảng hốt.
"Xin hỏi, các vị là người nhà họ Hàn phải không ạ?"
Ai?
Hàn gia?
Lục Thiến Thiến tưởng mình nghe lầm, hỏi lại một câu: "Ngươi chỉ ai?"
"Hàn Vũ, Hàn gia!"
Người kia lớn tiếng lặp lại câu này, lập tức gây nên náo động phía ngoài cùng.
"Cô nương, ta là người Triệu gia, lão gia nhà ta muốn mời Hàn gia thưởng hoa ngắm trăng!"
"Ta là người Lý gia, tiểu thư nhà ta muốn mời Hàn gia chung vui lương tiêu!"
"Ta là người Tào gia..."
Đám người nhao nhao chen chúc giới thiệu lai lịch, nghe mà Lục Thiến Thiến mí mắt giật giật không thôi.
Mấy nhà này nhà nọ, có một số nàng chưa từng nghe qua, còn lại thì toàn là những thế lực mà Lục gia của nàng không dám đụng tới.
Mà bây giờ bọn họ lại đều chạy đến mời Hàn Vũ dự tiệc? Còn gọi hắn là Hàn gia?
Thể diện thật lớn à!
"Đừng ồn ào, các ngươi làm kinh động phu nhân cùng cô nương rồi!"
Tên nam tử lên tiếng đầu tiên thấy Hàn mẫu và Lục Thiến Thiến kinh hoảng bối rối, vội vàng quát lớn một tiếng.
Nghe nói làm kinh động thân nhân của Hàn Vũ, tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Tên nam tử kia vội vàng nở nụ cười, nhìn về phía Hàn mẫu, khom người cung kính nói: "Vị phu nhân này chắc hẳn là mẫu thân của Hàn Vũ? Ta..."
"Ta không phải!" Hàn mẫu buột miệng thốt ra, vội vàng khoát tay.
"?? "
Đám người sững sờ, nhận nhầm người rồi sao?
Nhưng nhìn hướng các nàng đi chính là nhà của Hàn Vũ mà!
"Các người tìm nhầm người rồi, ta chỉ là đi ngang qua, phiền các người nhường đường một chút, chúng ta muốn ra ngoài!"
Hàn mẫu vừa nói, vừa kéo Lục Thiến Thiến đang ngây người gạt đám người ra, nha hoàn mập theo sát phía sau.
Không ai ngăn cản, đều cho rằng là náo loạn Ô Long, nhìn theo bóng ba người đi xa.
"Bá mẫu, người đây là..."
Lục Thiến Thiến không hiểu ra sao, nàng còn muốn hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kết quả trong nháy mắt đã bị Hàn mẫu kéo đi.
Đi đến một góc đường, Hàn mẫu dừng lại, nàng vội vàng hỏi, chỉ thấy Hàn mẫu ngực phập phồng kịch liệt, đang thở dốc.
'Nguy hiểm thật!' Hàn mẫu vẫn còn kinh hãi, cảnh tượng này sao mà quen thuộc, nhưng lần này so với lần trước còn đáng sợ hơn.
Thật là hù chết người!
Xem cách ăn mặc của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là người không phú thì quý, lại còn gọi Tiểu Vũ là Hàn gia, lẽ nào bà là một thôn phụ quê mùa lại có thể đối phó được sao?
Chi bằng chuồn trước cho lành!
"Thiến Thiến, chúng ta ở đây đợi Tiểu Vũ về rồi hẵng tính." Hàn mẫu nắm lấy tay Lục Thiến Thiến trấn an.
Lục Thiến Thiến ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại đầy nghi ngờ.
'Hàn Vũ chắc là đã qua được khảo hạch rồi chứ?' Nàng lén liếc nhìn Hàn mẫu có vẻ không lo lắng, cảm thấy có đến tám chín phần là như vậy, không khỏi ánh mắt lấp lánh.
"Bá mẫu, đứng ở đây đợi, người sẽ rất mệt, hay là chúng ta để nha hoàn đợi ở đây, người cứ về cửa hàng nghỉ ngơi chút?" Lục Thiến Thiến tươi cười như hoa.
Hàn mẫu nghĩ nghĩ cũng thấy phải, liền đồng ý.
Lục Thiến Thiến dặn dò nha hoàn một câu, liền đỡ Hàn mẫu về cửa hàng.
Tuyết lớn dường như cũng biết đang bị quấy rầy, trở nên yên ắng hơn, sắc trời cũng thêm ảm đạm.
Ngược lại, trước nhà Hàn Vũ lại náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Số người đến bái phỏng ngày càng nhiều, người dân hiếu kỳ kéo đến xem náo nhiệt như thủy triều.
Đến gần chạng vạng tối, cửa chính nhà Hàn gia vẫn đóng chặt, đám người không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ là không khỏi xôn xao bàn tán.
"Hàn gia sao còn chưa về?"
"Có khi nào sai không? Đây không phải nhà Hàn gia?"
"Đồ ngốc, ta đã dò hỏi rồi, chính là chỗ này."
"Không ổn, hay là chúng ta về trước đi?"
"Cút, ta dám về, lão gia nhà ta không đánh gãy chân của ta mới lạ!"
"Ta nghe nói bá phụ bá mẫu Hàn gia cũng đang ở trong thành, có khi nào họ đã về nhà bọn họ rồi không?"
"Sao ngươi không nói sớm!"
"Chia quân làm hai đường, ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút."
"..."
Tống Nham Đình gật đầu, "Hàn Vũ thiên phú hơn người, không thể so với đại ca ngươi kém chút nào..."
Hắn không hề để ý, mỗi khi hắn nói một câu, sắc mặt Tống Dực lại càng khó coi hơn vài phần.
Cuối cùng, Tống Nham Đình vỗ vai Tống Dực, an ủi: "Tiểu Dực, thành bại nhất thời không quyết định được gì, con phải cố gắng học hỏi Hàn Vũ, tranh thủ một ngày kia đoạt lại tất cả!"
Phụt!
Tống Dực cảm thấy lòng mình như đang thổ huyết!
...
Trời tiên say sưa, nghịch ngợm vò nát mây trắng, tung xuống những bông tuyết như lông ngỗng.
Hàn mẫu cùng Lục Thiến Thiến tay trong tay bước đi trên đường phố, phía sau có một nha hoàn tay xách đầy đồ vật theo sát.
"Thiến Thiến, may mà có con, nếu không nhiều đồ thế này, một mình ta thật sự xách không xuể."
Hàn mẫu vỗ nhẹ tay Lục Thiến Thiến, các cô nương trong thành được nuông chiều từ nhỏ, bàn tay mịn màng trơn láng, sau này con trai...
Lục Thiến Thiến khẽ cười một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Hàn mẫu: "Bá mẫu nói đùa, người còn trẻ mà, mấy đồ này sao có thể làm người mệt được?"
Xem kìa, miệng cũng thật ngọt ngào.
Nụ cười trên mặt Hàn mẫu càng thêm rạng rỡ.
"Sau này bá mẫu nếu thiếu gì, cứ nói với con một tiếng, lúc đó con bảo nha hoàn mang qua cho người, đỡ để người phải vất vả."
"Không được, các con đã cho ta và Tiểu Vũ chỗ ở là ân lớn rồi, sao ta có thể luôn phiền phức các con mãi được, mà thường ngày ta mua toàn là rau dưa thịt thà, không đáng gì cả." Hàn mẫu lắc đầu từ chối.
"Bá mẫu quá lời rồi, toàn là chút đồ chơi không đáng tiền, không có gì đâu."
Hàn mẫu kiên quyết không chịu, Lục Thiến Thiến cũng không ép.
Vừa đi vừa trò chuyện cùng Hàn mẫu, dần dần chủ đề xoay quanh Hàn Vũ, Lục Thiến Thiến ra vẻ lơ đãng hỏi thăm tình hình luyện võ của Hàn Vũ.
"Luyện võ à? Ta cũng không hiểu lắm!"
Hàn mẫu mỗi ngày đều thấy Hàn Vũ luyện võ, nhưng bà là người phụ nữ nông thôn thì biết gì về mấy chuyện này.
"Con nghe nói hôm nay là ngày Võ Viện khảo hạch, Tiểu Vũ chắc là không có vấn đề gì chứ?" Lục Thiến Thiến lại thăm dò hỏi.
Hàn mẫu nghe ra chút ý tứ, liền hỏi ngược lại: "Cái khảo hạch này quan trọng lắm sao?"
"Dạ." Lục Thiến Thiến gật đầu, "Nếu không vượt qua, có thể sẽ bị đuổi khỏi Võ Viện đó."
"A? Nghiêm trọng vậy sao?"
Hàn mẫu kinh hô một tiếng, chuyện này Hàn Vũ chưa từng đề cập với bà, bà hoàn toàn không biết, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Bà tuy kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng biết hai mẹ con có được cuộc sống tốt như hiện tại, tất cả đều nhờ cái thân phận võ sinh kia.
Nếu Hàn Vũ bị đuổi khỏi Võ Viện thật, hai mẹ con lập tức sẽ bị đánh về nguyên hình, như chó nhà có tang mà về thôn, đến lúc đó coi như bị dân làng cười rụng răng!
Sau này còn mặt mũi nào mà sống ở Vương gia thôn nữa!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Hàn mẫu cũng thấy da đầu tê rần.
Nếu chuyện này xảy ra, bà còn lo Hàn Vũ không chịu nổi đả kích, làm ra chuyện dại dột!
"Không, sẽ không đâu, Tiểu Vũ mỗi ngày cố gắng như vậy, nhất định sẽ qua được khảo hạch."
Hàn mẫu tự nhủ, giọng nói ngày càng lớn, như đang tự cổ vũ mình.
Lục Thiến Thiến ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng giật thót, sự căng thẳng của Hàn mẫu cũng lây sang nàng, khiến nàng không khỏi lo lắng.
'Hàn Vũ có khi nào lại thi rớt không?' Ba tháng chu cấp xem như đổ xuống sông xuống biển, cửa hàng lại mất đi võ giả, việc làm ăn sau này xem như bế tắc.
'Cha cũng thật là, tin tưởng Hàn Vũ thì cũng phải làm hai tay chuẩn bị chứ, sao có thể đem tất cả trứng gà bỏ chung một giỏ thế được!' Lục Thiến Thiến oán trách vài câu.
Việc Võ Viện mời Hàn Vũ quay lại, việc Hàn Vũ giải quyết khó dễ của Tôn Hổ, hai việc này đã khiến Lục chưởng quỹ sinh lòng tin một cách mù quáng vào Hàn Vũ, cảm thấy hắn nhất định sẽ qua được khảo hạch.
Cho nên hôm nay hắn còn đích thân ra ngoài Võ Viện chờ tin nữa kìa.
"Ủa! Những người này là ai vậy?"
Đang lo lắng thì Hàn mẫu kinh ngạc kéo Lục Thiến Thiến về hiện thực.
Lục Thiến Thiến theo hướng bà chỉ mà nhìn, trong lòng chợt thấy bất an, chuyện gì vậy, nhà Hàn Vũ sao lại bị vây quanh nhiều người như vậy?
"Đến rồi, đến rồi!"
"Tránh ra hết đi, đừng chắn đường ta!"
"Cút, ta tới trước!"
"... "
Vừa thấy ba người Hàn mẫu, một đám nô bộc đang canh giữ ở cửa nhà Hàn gia liền chạy nhanh lại, như hổ đói vồ mồi.
Trong nháy mắt, chúng đã bao vây các nàng, trận thế này, khiến Hàn mẫu sợ mất mật.
Lục Thiến Thiến xem như còn bình tĩnh, nàng biết giữa ban ngày ban mặt, đám người này không dám làm càn.
Chỉ là nhìn ánh mắt như lang như hổ của bọn chúng, đáy lòng nàng cũng hoảng hốt.
"Xin hỏi, các vị là người nhà họ Hàn phải không ạ?"
Ai?
Hàn gia?
Lục Thiến Thiến tưởng mình nghe lầm, hỏi lại một câu: "Ngươi chỉ ai?"
"Hàn Vũ, Hàn gia!"
Người kia lớn tiếng lặp lại câu này, lập tức gây nên náo động phía ngoài cùng.
"Cô nương, ta là người Triệu gia, lão gia nhà ta muốn mời Hàn gia thưởng hoa ngắm trăng!"
"Ta là người Lý gia, tiểu thư nhà ta muốn mời Hàn gia chung vui lương tiêu!"
"Ta là người Tào gia..."
Đám người nhao nhao chen chúc giới thiệu lai lịch, nghe mà Lục Thiến Thiến mí mắt giật giật không thôi.
Mấy nhà này nhà nọ, có một số nàng chưa từng nghe qua, còn lại thì toàn là những thế lực mà Lục gia của nàng không dám đụng tới.
Mà bây giờ bọn họ lại đều chạy đến mời Hàn Vũ dự tiệc? Còn gọi hắn là Hàn gia?
Thể diện thật lớn à!
"Đừng ồn ào, các ngươi làm kinh động phu nhân cùng cô nương rồi!"
Tên nam tử lên tiếng đầu tiên thấy Hàn mẫu và Lục Thiến Thiến kinh hoảng bối rối, vội vàng quát lớn một tiếng.
Nghe nói làm kinh động thân nhân của Hàn Vũ, tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Tên nam tử kia vội vàng nở nụ cười, nhìn về phía Hàn mẫu, khom người cung kính nói: "Vị phu nhân này chắc hẳn là mẫu thân của Hàn Vũ? Ta..."
"Ta không phải!" Hàn mẫu buột miệng thốt ra, vội vàng khoát tay.
"?? "
Đám người sững sờ, nhận nhầm người rồi sao?
Nhưng nhìn hướng các nàng đi chính là nhà của Hàn Vũ mà!
"Các người tìm nhầm người rồi, ta chỉ là đi ngang qua, phiền các người nhường đường một chút, chúng ta muốn ra ngoài!"
Hàn mẫu vừa nói, vừa kéo Lục Thiến Thiến đang ngây người gạt đám người ra, nha hoàn mập theo sát phía sau.
Không ai ngăn cản, đều cho rằng là náo loạn Ô Long, nhìn theo bóng ba người đi xa.
"Bá mẫu, người đây là..."
Lục Thiến Thiến không hiểu ra sao, nàng còn muốn hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kết quả trong nháy mắt đã bị Hàn mẫu kéo đi.
Đi đến một góc đường, Hàn mẫu dừng lại, nàng vội vàng hỏi, chỉ thấy Hàn mẫu ngực phập phồng kịch liệt, đang thở dốc.
'Nguy hiểm thật!' Hàn mẫu vẫn còn kinh hãi, cảnh tượng này sao mà quen thuộc, nhưng lần này so với lần trước còn đáng sợ hơn.
Thật là hù chết người!
Xem cách ăn mặc của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là người không phú thì quý, lại còn gọi Tiểu Vũ là Hàn gia, lẽ nào bà là một thôn phụ quê mùa lại có thể đối phó được sao?
Chi bằng chuồn trước cho lành!
"Thiến Thiến, chúng ta ở đây đợi Tiểu Vũ về rồi hẵng tính." Hàn mẫu nắm lấy tay Lục Thiến Thiến trấn an.
Lục Thiến Thiến ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại đầy nghi ngờ.
'Hàn Vũ chắc là đã qua được khảo hạch rồi chứ?' Nàng lén liếc nhìn Hàn mẫu có vẻ không lo lắng, cảm thấy có đến tám chín phần là như vậy, không khỏi ánh mắt lấp lánh.
"Bá mẫu, đứng ở đây đợi, người sẽ rất mệt, hay là chúng ta để nha hoàn đợi ở đây, người cứ về cửa hàng nghỉ ngơi chút?" Lục Thiến Thiến tươi cười như hoa.
Hàn mẫu nghĩ nghĩ cũng thấy phải, liền đồng ý.
Lục Thiến Thiến dặn dò nha hoàn một câu, liền đỡ Hàn mẫu về cửa hàng.
Tuyết lớn dường như cũng biết đang bị quấy rầy, trở nên yên ắng hơn, sắc trời cũng thêm ảm đạm.
Ngược lại, trước nhà Hàn Vũ lại náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Số người đến bái phỏng ngày càng nhiều, người dân hiếu kỳ kéo đến xem náo nhiệt như thủy triều.
Đến gần chạng vạng tối, cửa chính nhà Hàn gia vẫn đóng chặt, đám người không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ là không khỏi xôn xao bàn tán.
"Hàn gia sao còn chưa về?"
"Có khi nào sai không? Đây không phải nhà Hàn gia?"
"Đồ ngốc, ta đã dò hỏi rồi, chính là chỗ này."
"Không ổn, hay là chúng ta về trước đi?"
"Cút, ta dám về, lão gia nhà ta không đánh gãy chân của ta mới lạ!"
"Ta nghe nói bá phụ bá mẫu Hàn gia cũng đang ở trong thành, có khi nào họ đã về nhà bọn họ rồi không?"
"Sao ngươi không nói sớm!"
"Chia quân làm hai đường, ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận