Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 37: Mai nở nhị độ
Chương 37: Mai nở nhị độ Sự thật chứng minh, càng Versaill·es lại càng trơ trẽn.
Tô Viễn chính là điển hình thuộc loại đầu óc hiểu, thân thể không hiểu, luyện hơn nửa ngày, ngay cả động tác đầu tiên cũng chưa luyện thành.
Cả buổi chiều, Hàn Vũ trơ mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn dần dần biến thành mặt mếu.
Đồng cảm xong lại thấy buồn cười.
"Tập hợp lại, đến nhận canh Tam Trân!"
Sắp kết thúc buổi chiều luyện võ, Đặng Hải Đường hô to một tiếng, âm thanh vang dội xua tan mệt mỏi của đám học viên.
"Canh Tam Trân? Đây là cái gì?"
Tô Viễn vừa đến, rất nhiều thứ đều không hiểu rõ, so với Hàn Vũ còn gà mờ hơn.
Hàn Vũ giải thích: "Là thuốc bổ khí huyết cần thiết cho luyện võ, mỗi buổi chiều đều có, dùng để bù đắp sự hao hụt khí huyết."
Hắn mỗi ngày đều uống, đã thành thói quen.
Canh Tam Trân có thể bổ dưỡng khí huyết là thật, nhưng tác dụng có hạn.
Theo hiệu quả uống thuốc ba ngày qua của hắn, một bát canh Tam Trân nhiều nhất cũng chỉ như một bữa cơm trưa.
Có còn hơn không.
'Nghe nói đây chỉ là canh Tam Trân pha loãng, đợi qua đợt kiểm tra căn cốt, có thể uống loại chưa pha loãng, có điều hình như rất tốn tiền.' Hàn Vũ vẫn rất mong chờ cái ngày cuối tháng đó đến.
Đến lúc đó, không chỉ có thể nếm thử dược hiệu của canh Tam Trân gốc, mà còn biết được căn cốt của mình.
" . . Tô Viễn!"
Đội ngũ tiến nhanh, chốc lát, các học viên đã có một chén canh thuốc trong tay.
Ngay cả những người gia cảnh giàu có cũng không ngoại lệ.
Mặc dù dược hiệu của canh Tam Trân rất yếu, nhưng được cái miễn phí, uống không công một chén cũng không tệ.
"Hàn Vũ."
Hàn Vũ là người cuối cùng lên nhận chén thuốc.
Đến lượt hắn, dưới đáy thùng không còn nhiều canh thuốc mà toàn cặn.
"A, bát cuối cùng, dù là dưới đáy nhưng dược hiệu tốt nhất, cho!"
Đặng Hải Đường đưa bát cho Hàn Vũ.
Sau khi nhận lấy, Hàn Vũ nhíu mày nhìn canh Tam Trân đầy cặn bã nát.
"Đặng sư huynh, ta có thể hỏi huynh một chuyện được không?"
"Vấn đề gì?"
"Vì sao lần này nhận chén thuốc, ta vẫn bị xếp cuối cùng?"
Ánh mắt Hàn Vũ sáng rực nhìn chằm chằm Đặng Hải Đường, rõ ràng phát hiện khi hắn nói câu này, ánh mắt đối phương né tránh.
Trong hơn ba mươi học viên của Khâu Man, Đặng Hải Đường có địa vị rất cao, mỗi ngày đều do hắn gọi tên phát thuốc.
Mấy lần trước Hàn Vũ đều nhận cuối cùng.
Hắn tưởng rằng do trình tự nhập viện, mình đến muộn nhất nên bị xếp cuối.
Nhưng xem tình hình vừa nãy, có vẻ không phải như vậy, Tô Viễn đến muộn hơn hắn mà lại được nhận trước hắn.
Hàn Vũ không cho rằng đây là ngẫu nhiên, trong đó có lẽ Đặng Hải Đường cố ý gây ra.
"Cái này. . ."
Đặng Hải Đường ấp úng, nói không nên lời.
"Là do Khâu giáo tập sao?"
Đôi mắt Hàn Vũ rất sắc bén, đâm cho Đặng Hải Đường không dám nhìn thẳng.
Hắn nghiêng đầu, giữ im lặng.
Im lặng, có khi cũng là một loại trả lời.
Lại là Khâu Man?!
Lòng ngực Hàn Vũ nóng bừng, nhưng không nói gì thêm, uống cạn chén canh Tam Trân, khẽ nhổ bã, quay người rời đi.
"Đặng sư huynh, hắn đã nói gì với huynh vậy?"
Có học viên thấy Đặng Hải Đường ngây người, hiếu kỳ hỏi.
"Không, không có gì."
Đặng Hải Đường đưa tay xoa xoa trán không hề có mồ hôi, khẽ lắc đầu.
Lúc này hắn mới dám nhìn thẳng bóng lưng Hàn Vũ đã đi xa.
'Ánh mắt của hắn, thật đáng sợ!' Vừa rồi có một thoáng, hắn cảm thấy hô hấp khó khăn, như bị ai bóp cổ.
Nếu không phải Hàn Vũ chủ động lên tiếng, e là hắn không kìm được mà nói ra mất.
Tình huống như vậy, đây là lần đầu.
. . .
"Hàn Vũ, ngươi sao vậy?"
Tô Viễn thấy sắc mặt Hàn Vũ hơi khó coi, còn tưởng là do uống thuốc có phản ứng không tốt, quan tâm hỏi một câu.
"Không có gì."
Hàn Vũ lắc đầu, đáp qua loa.
"Hàn Vũ!"
Hai người vừa ra khỏi Võ Viện, sau lưng truyền đến tiếng của Bạch Cừ, hắn chạy tới nhìn kỹ, đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng, "Tô Viễn, ngươi cũng vào Võ Viện rồi à?"
Thấy người quen cũ, Tô Viễn cũng rất vui, cười nói: "Đúng vậy! Không đến thì không biết bị các ngươi bỏ lại bao xa."
Hai người vui vẻ nói chuyện.
"Hàn Vũ, hôm nay ăn mừng Tô Viễn đến, chúng ta đi ăn ngon một bữa nhé?"
Bạch Cừ hỏi ý kiến Hàn Vũ.
Hàn Vũ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến trước đó đã hứa với Bạch Cừ muốn mời hắn ăn cơm, liền đồng ý.
"Ta biết gần đây có quán rượu vừa ngon vừa rẻ, chúng ta đến đó thế nào?"
Tô Viễn đương nhiên là vui rồi, đề nghị.
"Được."
Ba người ăn uống đến tận giờ Tuất ba khắc mới ai về nhà nấy.
Cuối cùng Tô Viễn thanh toán.
Theo hắn nói, đây là lần cuối cùng hắn vào Võ Viện, sau này còn phải nhờ hai người chỉ điểm, bữa cơm này nên do hắn mời.
Hàn Vũ cứng đầu không lại, đành phải bỏ qua.
Đêm lạnh như nước.
Hàn Vũ vẫn còn nghĩ đến chuyện nhận chén thuốc.
'Biết vậy đã đánh hắn bị thương nặng!' Như thế, Võ Viện có lẽ đã thay bọn họ giáo tập, hắn cũng không đến mức nhận thuốc mà cũng bị ghẻ lạnh.
Càng nghĩ càng giận.
Hàn Vũ trở mình, mang theo đầy ý nghĩ chìm vào giấc ngủ.
. . .
Bịch!
Một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Một côn này mang theo oán khí năm ngày của Hàn Vũ, dù là lực đạo hay góc độ đều có thể xem là hoàn mỹ.
"Ực!"
Khâu Man kêu lên rồi ngã xuống, không có mấy phần đau đớn.
Hắn vẫn chứng nào tật nấy, mới năm ngày đã chạy đến uống rượu.
Cả người mơ màng, đâu còn ý thức gì nữa.
Liền bị Hàn Vũ bắt được cơ hội, một côn đánh bất tỉnh.
Bịch, bịch, bịch!
Côn của Hàn Vũ như mưa giáng xuống, vung vẩy trên người Khâu Man, chuyên nhắm vào chỗ yếu mà đánh.
Không vì gì khác, chỉ muốn cho Khâu Man gân cốt bị thương, khỏi phải đi gây sự ở Võ Viện.
Đánh không biết bao nhiêu cái, Hàn Vũ thấy Khâu Man đã sùi bọt mép, lúc này mới coi như xong.
Chợt hắn không quên bản tính, lục lọi khắp người Khâu Man.
Lần này, Khâu Man lại học khôn, vậy mà trên người không mang theo tiền.
Hàn Vũ thất vọng.
Có tiền dễ dàng từ thủ đoạn không chính đáng, khiến hắn biết được kiếm tiền quá dễ, nên vẫn chưa thỏa mãn.
'Đáng tiếc!' Thầm than một tiếng, Hàn Vũ lột sạch quần áo của Khâu Man, chuẩn bị đi cho đám ăn mày thêm chút ấm áp.
. . .
Sáng sớm, mặt trời mọc ở phương đông.
"Hàn Vũ, hôm nay sao ngươi cao hứng vậy?"
Tô Viễn tìm đến Hàn Vũ, thấy tâm tình Hàn Vũ hôm nay rất tốt, hiếu kỳ hỏi.
"Có sao?" Hàn Vũ lắc đầu, "Ngươi nhìn nhầm."
"À phải, quyền pháp của ngươi tiến triển thế nào rồi? Ta nghe nói Bạch Cừ đã học xong hết rồi, thằng nhóc đó không phải là quá nhanh đấy chứ!"
Tô Viễn cũng không để ý, hắn quan tâm hơn về tiến độ của Hàn Vũ, giọng điệu có chút căng thẳng.
"Nhanh à."
Hàn Vũ trả lời không quan tâm, tai vẫn luôn để ý tới các học viên khác đang nói gì.
"Nhanh?"
Hai chữ này vừa xuất hiện đã đánh thức ký ức của Tô Viễn, hình ảnh từng xảy ra vẫn còn rõ mồn một trước mắt, khiến hắn lập tức tỉnh táo.
Người khác nhanh, hắn không chút lo lắng, nhưng nếu Hàn Vũ mà nhanh thì hắn lại rất sợ.
'Nói cách khác, Hàn Vũ học được quyền pháp, không sai biệt lắm là trong hai ngày này, còn mình giờ mới học được bộ thứ mười lăm, đã bỏ lại hắn quá xa rồi, không được, phải cố gắng!' Âm thầm lấy Hàn Vũ làm mục tiêu, Tô Viễn quyết định mỗi tối đều phải xem giới hạn của mình ở đâu.
Hàn Vũ không để ý tới biểu hiện của Tô Viễn, sự chú ý của hắn dồn hết về phía cổng vòm.
Mãi đến khi nhìn thấy một nam nhân trung niên chưa từng gặp mặt đi tới, mắt hắn sáng lên.
"Các vị, Khâu giáo tập vì bị bệnh nên xin nghỉ phép, những ngày này sẽ do ta phụ trách giảng dạy quyền pháp cho mọi người."
Tô Viễn chính là điển hình thuộc loại đầu óc hiểu, thân thể không hiểu, luyện hơn nửa ngày, ngay cả động tác đầu tiên cũng chưa luyện thành.
Cả buổi chiều, Hàn Vũ trơ mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn dần dần biến thành mặt mếu.
Đồng cảm xong lại thấy buồn cười.
"Tập hợp lại, đến nhận canh Tam Trân!"
Sắp kết thúc buổi chiều luyện võ, Đặng Hải Đường hô to một tiếng, âm thanh vang dội xua tan mệt mỏi của đám học viên.
"Canh Tam Trân? Đây là cái gì?"
Tô Viễn vừa đến, rất nhiều thứ đều không hiểu rõ, so với Hàn Vũ còn gà mờ hơn.
Hàn Vũ giải thích: "Là thuốc bổ khí huyết cần thiết cho luyện võ, mỗi buổi chiều đều có, dùng để bù đắp sự hao hụt khí huyết."
Hắn mỗi ngày đều uống, đã thành thói quen.
Canh Tam Trân có thể bổ dưỡng khí huyết là thật, nhưng tác dụng có hạn.
Theo hiệu quả uống thuốc ba ngày qua của hắn, một bát canh Tam Trân nhiều nhất cũng chỉ như một bữa cơm trưa.
Có còn hơn không.
'Nghe nói đây chỉ là canh Tam Trân pha loãng, đợi qua đợt kiểm tra căn cốt, có thể uống loại chưa pha loãng, có điều hình như rất tốn tiền.' Hàn Vũ vẫn rất mong chờ cái ngày cuối tháng đó đến.
Đến lúc đó, không chỉ có thể nếm thử dược hiệu của canh Tam Trân gốc, mà còn biết được căn cốt của mình.
" . . Tô Viễn!"
Đội ngũ tiến nhanh, chốc lát, các học viên đã có một chén canh thuốc trong tay.
Ngay cả những người gia cảnh giàu có cũng không ngoại lệ.
Mặc dù dược hiệu của canh Tam Trân rất yếu, nhưng được cái miễn phí, uống không công một chén cũng không tệ.
"Hàn Vũ."
Hàn Vũ là người cuối cùng lên nhận chén thuốc.
Đến lượt hắn, dưới đáy thùng không còn nhiều canh thuốc mà toàn cặn.
"A, bát cuối cùng, dù là dưới đáy nhưng dược hiệu tốt nhất, cho!"
Đặng Hải Đường đưa bát cho Hàn Vũ.
Sau khi nhận lấy, Hàn Vũ nhíu mày nhìn canh Tam Trân đầy cặn bã nát.
"Đặng sư huynh, ta có thể hỏi huynh một chuyện được không?"
"Vấn đề gì?"
"Vì sao lần này nhận chén thuốc, ta vẫn bị xếp cuối cùng?"
Ánh mắt Hàn Vũ sáng rực nhìn chằm chằm Đặng Hải Đường, rõ ràng phát hiện khi hắn nói câu này, ánh mắt đối phương né tránh.
Trong hơn ba mươi học viên của Khâu Man, Đặng Hải Đường có địa vị rất cao, mỗi ngày đều do hắn gọi tên phát thuốc.
Mấy lần trước Hàn Vũ đều nhận cuối cùng.
Hắn tưởng rằng do trình tự nhập viện, mình đến muộn nhất nên bị xếp cuối.
Nhưng xem tình hình vừa nãy, có vẻ không phải như vậy, Tô Viễn đến muộn hơn hắn mà lại được nhận trước hắn.
Hàn Vũ không cho rằng đây là ngẫu nhiên, trong đó có lẽ Đặng Hải Đường cố ý gây ra.
"Cái này. . ."
Đặng Hải Đường ấp úng, nói không nên lời.
"Là do Khâu giáo tập sao?"
Đôi mắt Hàn Vũ rất sắc bén, đâm cho Đặng Hải Đường không dám nhìn thẳng.
Hắn nghiêng đầu, giữ im lặng.
Im lặng, có khi cũng là một loại trả lời.
Lại là Khâu Man?!
Lòng ngực Hàn Vũ nóng bừng, nhưng không nói gì thêm, uống cạn chén canh Tam Trân, khẽ nhổ bã, quay người rời đi.
"Đặng sư huynh, hắn đã nói gì với huynh vậy?"
Có học viên thấy Đặng Hải Đường ngây người, hiếu kỳ hỏi.
"Không, không có gì."
Đặng Hải Đường đưa tay xoa xoa trán không hề có mồ hôi, khẽ lắc đầu.
Lúc này hắn mới dám nhìn thẳng bóng lưng Hàn Vũ đã đi xa.
'Ánh mắt của hắn, thật đáng sợ!' Vừa rồi có một thoáng, hắn cảm thấy hô hấp khó khăn, như bị ai bóp cổ.
Nếu không phải Hàn Vũ chủ động lên tiếng, e là hắn không kìm được mà nói ra mất.
Tình huống như vậy, đây là lần đầu.
. . .
"Hàn Vũ, ngươi sao vậy?"
Tô Viễn thấy sắc mặt Hàn Vũ hơi khó coi, còn tưởng là do uống thuốc có phản ứng không tốt, quan tâm hỏi một câu.
"Không có gì."
Hàn Vũ lắc đầu, đáp qua loa.
"Hàn Vũ!"
Hai người vừa ra khỏi Võ Viện, sau lưng truyền đến tiếng của Bạch Cừ, hắn chạy tới nhìn kỹ, đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng, "Tô Viễn, ngươi cũng vào Võ Viện rồi à?"
Thấy người quen cũ, Tô Viễn cũng rất vui, cười nói: "Đúng vậy! Không đến thì không biết bị các ngươi bỏ lại bao xa."
Hai người vui vẻ nói chuyện.
"Hàn Vũ, hôm nay ăn mừng Tô Viễn đến, chúng ta đi ăn ngon một bữa nhé?"
Bạch Cừ hỏi ý kiến Hàn Vũ.
Hàn Vũ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến trước đó đã hứa với Bạch Cừ muốn mời hắn ăn cơm, liền đồng ý.
"Ta biết gần đây có quán rượu vừa ngon vừa rẻ, chúng ta đến đó thế nào?"
Tô Viễn đương nhiên là vui rồi, đề nghị.
"Được."
Ba người ăn uống đến tận giờ Tuất ba khắc mới ai về nhà nấy.
Cuối cùng Tô Viễn thanh toán.
Theo hắn nói, đây là lần cuối cùng hắn vào Võ Viện, sau này còn phải nhờ hai người chỉ điểm, bữa cơm này nên do hắn mời.
Hàn Vũ cứng đầu không lại, đành phải bỏ qua.
Đêm lạnh như nước.
Hàn Vũ vẫn còn nghĩ đến chuyện nhận chén thuốc.
'Biết vậy đã đánh hắn bị thương nặng!' Như thế, Võ Viện có lẽ đã thay bọn họ giáo tập, hắn cũng không đến mức nhận thuốc mà cũng bị ghẻ lạnh.
Càng nghĩ càng giận.
Hàn Vũ trở mình, mang theo đầy ý nghĩ chìm vào giấc ngủ.
. . .
Bịch!
Một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Một côn này mang theo oán khí năm ngày của Hàn Vũ, dù là lực đạo hay góc độ đều có thể xem là hoàn mỹ.
"Ực!"
Khâu Man kêu lên rồi ngã xuống, không có mấy phần đau đớn.
Hắn vẫn chứng nào tật nấy, mới năm ngày đã chạy đến uống rượu.
Cả người mơ màng, đâu còn ý thức gì nữa.
Liền bị Hàn Vũ bắt được cơ hội, một côn đánh bất tỉnh.
Bịch, bịch, bịch!
Côn của Hàn Vũ như mưa giáng xuống, vung vẩy trên người Khâu Man, chuyên nhắm vào chỗ yếu mà đánh.
Không vì gì khác, chỉ muốn cho Khâu Man gân cốt bị thương, khỏi phải đi gây sự ở Võ Viện.
Đánh không biết bao nhiêu cái, Hàn Vũ thấy Khâu Man đã sùi bọt mép, lúc này mới coi như xong.
Chợt hắn không quên bản tính, lục lọi khắp người Khâu Man.
Lần này, Khâu Man lại học khôn, vậy mà trên người không mang theo tiền.
Hàn Vũ thất vọng.
Có tiền dễ dàng từ thủ đoạn không chính đáng, khiến hắn biết được kiếm tiền quá dễ, nên vẫn chưa thỏa mãn.
'Đáng tiếc!' Thầm than một tiếng, Hàn Vũ lột sạch quần áo của Khâu Man, chuẩn bị đi cho đám ăn mày thêm chút ấm áp.
. . .
Sáng sớm, mặt trời mọc ở phương đông.
"Hàn Vũ, hôm nay sao ngươi cao hứng vậy?"
Tô Viễn tìm đến Hàn Vũ, thấy tâm tình Hàn Vũ hôm nay rất tốt, hiếu kỳ hỏi.
"Có sao?" Hàn Vũ lắc đầu, "Ngươi nhìn nhầm."
"À phải, quyền pháp của ngươi tiến triển thế nào rồi? Ta nghe nói Bạch Cừ đã học xong hết rồi, thằng nhóc đó không phải là quá nhanh đấy chứ!"
Tô Viễn cũng không để ý, hắn quan tâm hơn về tiến độ của Hàn Vũ, giọng điệu có chút căng thẳng.
"Nhanh à."
Hàn Vũ trả lời không quan tâm, tai vẫn luôn để ý tới các học viên khác đang nói gì.
"Nhanh?"
Hai chữ này vừa xuất hiện đã đánh thức ký ức của Tô Viễn, hình ảnh từng xảy ra vẫn còn rõ mồn một trước mắt, khiến hắn lập tức tỉnh táo.
Người khác nhanh, hắn không chút lo lắng, nhưng nếu Hàn Vũ mà nhanh thì hắn lại rất sợ.
'Nói cách khác, Hàn Vũ học được quyền pháp, không sai biệt lắm là trong hai ngày này, còn mình giờ mới học được bộ thứ mười lăm, đã bỏ lại hắn quá xa rồi, không được, phải cố gắng!' Âm thầm lấy Hàn Vũ làm mục tiêu, Tô Viễn quyết định mỗi tối đều phải xem giới hạn của mình ở đâu.
Hàn Vũ không để ý tới biểu hiện của Tô Viễn, sự chú ý của hắn dồn hết về phía cổng vòm.
Mãi đến khi nhìn thấy một nam nhân trung niên chưa từng gặp mặt đi tới, mắt hắn sáng lên.
"Các vị, Khâu giáo tập vì bị bệnh nên xin nghỉ phép, những ngày này sẽ do ta phụ trách giảng dạy quyền pháp cho mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận