Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 125: Cổ có rượu ấm trảm địch thủ, hiện có nghẹn nước tiểu bại Ngũ Cường! (2)

Chương 125: Xưa có rượu ấm chém đầu giặc, nay có nghẹn nước tiểu bại Ngũ Cường!
Ngay lúc này, Hàn Vũ tung nắm đấm tới trước, đánh xuống người Ngũ Cường, lại vội vàng không kịp chuẩn bị đánh trúng trường thương.
Rầm!
Nắm đấm và cán thương tiếp xúc sát na, như thiết quyền va chạm thiết thương, khuấy động ra sóng âm, càng bắn tung tóe ra hoa lửa.
Ngay sau đó, Diêm Tùng cũng cảm nhận được một luồng lực đạo đáng sợ từ trường thương dâng trào đến, chấn tay như bản năng chợt co rụt lại.
Trường thương trong tay tuột ra.
Cũng không rơi xuống, mà dư thế không suy, quét ngang về phía Ngũ Cường.
Diêm Tùng thấy vậy, trường thương của mình phảng phất hóa thành vũ khí của Hàn Vũ, dưới lực đạo cường hãn, tốc độ nhanh như điện xẹt, hơn xa công kích của Ngũ Cường, ngàn cân treo sợi tóc, đánh thẳng vào bụng Ngũ Cường, khiến hắn phun máu tươi, thân hình co rúm lại.
“Sao có thể?” Lùi bước về sau, Ngũ Cường trừng mắt, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Tình huống này, hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị, khi chủ động tấn công, chính mình lại bị Hàn Vũ đánh lui?
“Đây là... Trấn Sơn Hà... Đại thành!” Tương tự cũng vô cùng khiếp sợ còn có Diêm Tùng, trường thương tuột khỏi tay trong nháy mắt, hắn đã biết rõ luồng lực đạo quen thuộc này đến từ đâu.
Chỉ có Trấn Sơn Hà đại thành, thúc phát khí huyết, mới có thể bộc phát ra một quyền vượt quá cảnh giới của bản thân.
Cảnh giới của Hàn Vũ bất quá Luyện Nhục, nhưng dưới một quyền này, e rằng Luyện Cân cũng khó mà cản nổi.
Ngũ Cường tuy là Đoán Cốt, đáng tiếc thân mang trọng thương, thêm việc chiêu này của Hàn Vũ không trực tiếp cứng đối cứng, mà mượn trường thương ra chiêu.
Trong trường thương chứa đầy kình lực, chỉ thiếu cơ hội, liền có thể phóng thích, uy lực của nó không hề kém võ giả Đoán Cốt. Mà Hàn Vũ ra quyền, trời xui đất khiến tạo cơ hội, khiến kình lực bộc phát trên người Ngũ Cường.
Ngũ Cường sinh sinh hứng chịu một kích này, như bị trọng thương, gần như mất cân bằng cơ thể, dẫn đến tất cả vết thương trong cơ thể bộc phát, đau đớn đến không muốn sống.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã ngã xuống hôn mê.
Nhưng lúc này, bất luận là Hàn Vũ hay Diêm Tùng đều không để ý đến cảnh này.
Hàn Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình, có chút khó tin, khi nào nắm đấm của mình lại hung mãnh như vậy rồi?
"Sư đệ, ngươi..."
Diêm Tùng há to miệng, có chút khô cổ, thở ra mang theo vẻ kinh ngạc.
Hắn ấp úng hỏi: "Sư đệ, Trấn Sơn Hà của ngươi có phải đã đại thành rồi không?"
Hỏi câu này, trong lòng hắn cũng thấy hoang đường.
Hàn Vũ tu luyện Trấn Sơn Hà mới bao lâu?
Chưa đến nửa năm chứ?
Từ khi luyện đến tiểu thành, mới chừng bốn tháng, từ tiểu thành đến đại thành chẳng lẽ chưa đến ba tháng?
Không phải nói Trấn Sơn Hà càng về sau tu luyện càng khó sao?
Chẳng lẽ Trịnh Sư lừa hắn?
Hay là hắn luyện Trấn Sơn Hà giả, nếu không tại sao hai năm mới đại thành?
Hàn Vũ không nhận thấy giọng điệu quái lạ của Diêm Tùng, vẫn còn đắm chìm trong uy lực nắm đấm của mình, thản nhiên đáp: "Ừ, hai ngày trước đại thành."
“...”
Giọng điệu hời hợt này khiến khóe miệng Diêm Tùng giật giật, thật muốn đấm người.
Sau một lúc lâu, hắn mới khó nhọc thốt ra hai chữ:
"Ngưu bút!"
"Cái gì?"
Hàn Vũ không nghe rõ, nghi ngờ hỏi.
Diêm Tùng khoát tay: "Không có gì, chỉ là đột nhiên mắc tiểu."
"Ngươi không phải mới đi tiểu xong sao?"
Hàn Vũ buông nắm đấm, vẻ mặt cổ quái, lẽ nào sư huynh bị tuyến tiền liệt?
Đây không phải là bệnh tốt.
"Ai nói!" Diêm Tùng lắc đầu, "Ta đi tiểu đến một nửa thì phát hiện Ngũ Cường tới, không thể không ngừng, nước tiểu bây giờ còn chưa nguội đây."
"..."
Hàn Vũ mím môi: "Vậy sư huynh mau đi đi, chỗ này để ta trông."
"Không vội."
Hai người nhìn nhau, quay sang Ngũ Cường.
Đều không tiến lên, ai biết rõ Ngũ Cường có phải đang giả vờ hay không, cẩn thận vẫn hơn.
"Sư đệ, ngươi đừng đi theo."
Diêm Tùng bước lên phía trước, từ từ tiến lại, Hàn Vũ định theo sau, bước chân chưa kịp hạ xuống, thì thấy hắn đưa tay hô một tiếng.
Nghe vậy, Hàn Vũ đành dừng bước, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Ngũ Cường, chú ý nhất cử nhất động của đối phương, chuẩn bị nhắc nhở bất cứ lúc nào.
Diêm Tùng nhặt trường thương lên, không biết thứ này làm bằng chất liệu gì mà chịu một kích của Hàn Vũ lại không hề hấn gì.
Cầm trường thương trong tay, Diêm Tùng định dò xét Ngũ Cường thì bất ngờ, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân.
"Là ta."
Trịnh Hồi Xuân kịp thời lên tiếng, thân hình theo âm thanh mà tới.
‘Thật nhanh!’ Hàn Vũ thấy vậy, âm thầm lè lưỡi, một bước hơn mười mét, giống như đang bay.
'Diêm sư huynh còn có thể đối phó cao thủ Luyện Kình, vậy Trịnh Sư mạnh đến mức nào?'
Hàn Vũ biết rõ Trịnh Hồi Xuân rất mạnh, nhưng không có khái niệm.
Giờ phút này, từ tốc độ mà có thể thấy, hắn là người mà trước mắt mình chỉ có thể nhìn theo bóng lưng.
"Sư phụ."
Hai người tiến lên gọi.
Trịnh Hồi Xuân khẽ gật đầu: "Tình huống bên các ngươi thế nào?"
"Dạ, sư phụ, thu hoạch không tệ, tóm được một tên Ngũ Cường." Diêm Tùng chỉ vào Ngũ Cường đang hôn mê.
Trịnh Hồi Xuân chỉ liếc qua rồi thu mắt về, hỏi: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có."
Hai người đều lắc đầu.
"Được, hành động đêm nay coi như kết thúc, Ngũ Cường ta mang về trước."
Trịnh Hồi Xuân nói xong liền đi về phía Ngũ Cường, Hàn Vũ định nhắc nhở Trịnh Hồi Xuân cẩn thận Ngũ Cường giả vờ, nhưng thấy Diêm Tùng nháy mắt ra hiệu với hắn.
Hàn Vũ lập tức hiểu ra, nuốt lời nói xuống.
Lo lắng của hắn là dư thừa, với thực lực của Trịnh Hồi Xuân, nếu Ngũ Cường dám đánh lén thì chắc chắn người gặp nạn là hắn.
"Diêm Tùng, ngươi đưa Tiểu Vũ về trước đi."
Để lại một câu, Trịnh Hồi Xuân mang theo Ngũ Cường rời đi, Diêm Tùng đáp lại, liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
"Sư đệ, chờ một chút, ta đi..."
Diêm Tùng chỉ chỗ lúc trước đã đi tiểu, hiển nhiên là chuẩn bị "giải quyết nốt" chỗ còn lại.
Hàn Vũ gật đầu: "Được, sư huynh cứ từ từ, không cần vội."
"Ngươi nhóc con..."
Diêm Tùng cười mắng một tiếng, quay người đi xả dịch.
‘Xưa có hào hiệp rượu ấm chém đầu giặc, nay có ta Diêm Tùng ấm nước tiểu bại Ngũ Cường nha...’
Diêm Tùng bị nhập vai diễn hề, đứng cách xa mà vẫn nghe rõ tiếng ngâm nga của hắn.
Ấm nước tiểu bại Ngũ Cường?
Ta thấy là nghẹn nước tiểu bại Ngũ Cường thì đúng hơn!
Hàn Vũ dở khóc dở cười.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn đột biến, ôm ngực, cảm giác hô hấp trở nên khó khăn.
‘Kỳ quái, trong cơ thể mình có một luồng khí đang xao động... Là kình lực ư?’
Mắt Hàn Vũ lóe lên, cảm thấy tám chín phần mười là vậy.
Chắc là do khi giao thủ với Ngũ Cường dính phải, lúc ấy không để ý, giờ mới phát hiện.
‘Có nguy hiểm đến cơ thể không?’ Hàn Vũ lần đầu gặp phải tình huống như vậy, có chút không xác định.
Hắn quay lại nhìn Diêm Tùng, đối phương vẫn chưa xong, thế là đành nén tâm tư lại.
‘Không ổn, luồng khí này dần trở nên cuồng bạo, đang tàn phá lục phủ ngũ tạng.’
Hắn còn chịu đựng được, nhưng kình lực trong cơ thể như đứa trẻ ngang bướng không chịu khống chế, lúc đầu chỉ xao động, một lát sau đã bắt đầu cuồng bạo.
Chúng tán loạn trong cơ thể Hàn Vũ.
Trong thời gian ngắn ngủi, Hàn Vũ đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị nó khuấy đảo long trời lở đất.
Hơn nữa theo dòng kình lực di chuyển, nơi nó đi qua, từng trận đau đớn truyền đến.
Hàn Vũ điều động khí huyết, muốn giảm bớt đau khổ, cũng định ngăn chặn, nhưng không ngờ lại dẫn tới sự phản kháng của kình lực, khiến nó càng thêm không kiêng nể gì mà nổi loạn.
Phù một tiếng, hai chân Hàn Vũ mềm nhũn, ngồi xuống.
"Sư đệ, ngươi sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận