Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 05: Người nghèo chí cao

Chương 05: Người nghèo chí cao
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, hoàn toàn thể hiện ở trên người lão Lý.
Lão Lý lưng còng, khom người, mang dáng vẻ già yếu.
Giờ phút này lại mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, nhiệt tình mời đám người ngồi xuống.
"Chúng ta ra chỗ vắng vẻ ngồi."
Hàn mẫu biết rõ bọn họ không được hoan nghênh, chủ động dẫn Hàn Vũ ra chỗ vắng ngồi vào.
"Lý Lực tuổi sắp mười sáu rồi chứ? Lão Lý nên cho hắn tìm vợ đi, ta có người quen..."
"Thôi đi, Lý Lực đã bái vào võ quán, tiền đồ không thể lường, làm gì thiếu đàn bà?"
"Nghe nói trở thành võ giả có thể tam thê tứ thiếp?"
"Còn có thể miễn thuế nữa chứ."
"Nói hươu nói vượn, đó là đãi ngộ của võ sinh!"
"..."
Một đoạn đường ngắn chưa đến trăm bước, tựa như đi qua cả đời.
Dọc đường, những chuyện bàn tán bao gồm đủ mọi lứa tuổi, nhưng chủ đề trọng tâm từ đầu đến cuối không rời Lý Lực.
Hàn mẫu nghe thấy nhàm chán.
Hàn Vũ lại tỉnh táo.
'Võ sinh?!' Từ này như một chiếc búa nặng nề, gõ thức tỉnh ký ức xa xưa.
Đại Ly vương triều dùng võ lập quốc, xem võ thuật là gốc rễ, thậm chí coi nó là nền tảng lập quốc không thể lay chuyển.
Thái Tổ Hoàng Đế sau khi bình định thiên hạ, việc đầu tiên là mở Võ Viện.
Mượn Võ Viện để bồi dưỡng võ giả, quản lý thiên hạ.
Vương triều và Võ Viện có thể nói là cùng một nhịp thở, vương triều tồn tại bao lâu, Võ Viện liền tồn tại bấy lâu.
Không hề khoa trương khi nói, Đại Ly kiến triều hơn bảy trăm năm, Võ Viện độc chiếm bảy trăm năm!
Có thể gọi là một công trình vĩ đại.
Nhưng đến nay, Võ Viện đã sớm đi chệch khỏi mục đích ban đầu, ngày càng thiên vị quan to quý nhân.
Người bình thường muốn vào Võ Viện, khó như lên trời!
Nguyên thân từng coi Võ Viện là mục tiêu số một, nhưng điều kiện quá khắt khe, chỉ có thể chùn bước.
'Trong hai tháng phải luyện thành công công pháp của Võ Viện, mới có thể gia nhập.' Gia nhập Võ Viện, chỉ có điều kiện này.
Nhìn bề ngoài thì thấy chẳng có gì, nhưng khi mổ xẻ ra thì lại là một thực tế đẫm m.áu.
Công pháp gì?
Luyện như thế nào?
Làm sao để thành công?
Đó đều là những khó khăn nhức nhối.
Theo như Hàn Vũ hiểu, Võ Viện chỉ đưa công pháp, không có trách nhiệm dạy dỗ.
Nói cách khác, cầm công pháp về rồi, tùy ngươi luyện.
Luyện thành công, ngươi là học sinh của Võ Viện.
Không luyện được, chỉ có thể nói ngươi không có duyên với Võ Viện.
Hơn nữa là cả đời vô duyên, bởi vì cuộc đời chỉ có một cơ hội vào Võ Viện.
Bỏ lỡ, chỉ có thể ngậm ngùi nuối tiếc.
Nguyên thân không có gì, chỉ là có tự biết mình, biết không thể nào là thiên tài luyện võ vạn người có một, nên đã từ bỏ suy nghĩ đó, ngoan ngoãn đi tìm võ quán.
'Đi Võ Viện mua bí kíp, hình như chỉ một lượng bạc?' Tâm tư Hàn Vũ bắt đầu lộn xộn.
Hắn khác với nguyên thân, hắn có hack, sức mạnh sẽ hơi mạnh hơn một chút.
Nguyên thân không có người dạy nên không luyện được, hắn chưa chắc.
'Có thể thử!' Mắt Hàn Vũ sáng lên, càng nghĩ càng thấy cách đến Võ Viện mua bí kíp tự luyện là khả thi.
So với bái nhập võ quán, không bằng một bước đến đích luôn.
Dù sao nhiều người cho con đến võ quán bái sư mục đích cuối cùng là vào Võ Viện, trở thành võ sinh.
'Vậy trước tiên định mục tiêu nhỏ, kiếm đủ một lượng bạc, đến Võ Viện mua bí kíp!' So với việc bái nhập võ quán mất năm lượng, mười lượng, thì một lượng bạc của Võ Viện đúng là làm từ thiện.
Sau khi thay đổi mục tiêu, cả người Hàn Vũ trở nên thoải mái, liên đới cảm giác không được tự nhiên vờn quanh trên người cũng không còn chút nào.
Khẩu vị cũng ngon hơn.
Người còn chưa ngồi đầy, hắn đã nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, hưng phấn.
Ăn tiệc ở thôn Vương có quy tắc bất thành văn, là khi nào đủ một mâm mới bắt đầu, mà một mâm cần mười người.
Mâm của Hàn Vũ có ít người nhất, chỉ có hai người, là nơi mà những người khác chỉ sợ không tránh kịp.
Vẫn chưa có người đến.
Thời gian trôi qua, những bàn khác đều đã đủ người và bắt đầu ăn, bàn của Hàn Vũ mới thêm đến năm người.
"Các vị, đừng đợi nữa, những người nên đến hầu như đều đến rồi, mọi người ăn thôi."
Một vị lão giả lớn tuổi lên tiếng.
Hàn Vũ không biết người này, chắc là người trong thôn mới.
Có người mở lời, mọi người cũng không câu nệ, mỗi người cầm đũa lên.
Trên bàn đã bày ba bốn món ăn, có món mặn món chay, xem như là bữa ăn ngon nhất Hàn Vũ từng nếm kể từ khi xuyên không.
Hắn bụng đã sớm đói meo, lúc này càng buông lỏng ăn uống bắt đầu như gió cuốn.
Dù là vậy, tốc độ ăn của mấy người vẫn không theo kịp tốc độ mang đồ ăn lên, gần như mỗi nửa khắc đồng hồ lại có món mới.
"Lý Lực ra rồi."
Trong đám người, không biết ai hô một tiếng, mọi người im lặng ngay lập tức, đồng loạt nhìn về phía trước.
"Hắn là Lý Lực à? Ta suýt không nhận ra."
"Đô con ghê, khó trách vào được võ quán."
"Kia không phải quản gia của Vương viên ngoại sao? Ông ta cũng tới!"
"Còn mang cả hậu lễ nữa kìa."
"..."
Sau một hồi yên tĩnh, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Theo Lý Lực đưa tay ra, toàn trường trong phút chốc lại im bặt.
Lý Lực chắp tay với mọi người, giọng nói hào sảng nói: "Các vị, ăn ngon uống ngon!"
"Tốt!"
Một câu nói đơn giản, đưa tới sự tán thưởng lớn tiếng liên tục của mọi người.
Sau đó, cha của Lý Lực lại nói vài câu, mọi người mới lại cúi đầu ăn uống.
Trăng sáng lên cao.
Mọi người ăn no uống say, xoa bụng căng tròn, hài lòng ra về.
Hàn Vũ và Hàn mẫu đi trong màn đêm, một đường im lặng.
Đột nhiên, Hàn mẫu gọi một tiếng Hàn Vũ.
"Sao vậy?" Hàn Vũ khó hiểu nhìn Hàn mẫu, thấy vẻ mặt đối phương hơi nghiêm túc.
"Tiểu Vũ, trước đây con muốn luyện võ, thực ra nương trong lòng vẫn không ủng hộ, cảm thấy con không làm việc đàng hoàng, chi bằng ở nhà chăm lo ruộng vườn, cưới vợ sinh con."
"Nương, người..." Thái độ của Hàn mẫu khiến Hàn Vũ có chút không quen.
Nhưng mà chưa kịp nói hết câu, đã bị Hàn mẫu cắt ngang: "Nhưng hôm nay nương nghĩ thông suốt rồi, con muốn luyện thì cứ luyện, nương sẽ ủng hộ con."
Có lẽ Hàn mẫu cũng cảm thấy lời này không giống từ miệng mình thốt ra, vừa nói xong, không đợi Hàn Vũ kịp phản ứng đã vội vàng rời đi.
Hàn Vũ ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên khẽ cười.
Không hiểu sao, cảm giác được người nhà ủng hộ khiến trái tim hắn ấm áp trào dâng.
"Nương, nhà mình còn tiền tiết kiệm không?"
"Nói bậy gì đấy, tiền đều bị con tiêu hết rồi."
"..."
Hóa ra chỉ là ủng hộ trên miệng!
Nằm trên giường.
Hàn Vũ đầu óc mông lung muốn ngủ.
Chỉ mong sáng sớm mai trời sáng, sau đó đi tới mộc tràng, nhanh chóng kiếm tiền, góp đủ một lượng bạc đến Võ Viện.
Nhưng có lẽ tối nay ăn hơi nhiều, hắn trằn trọc, không những không buồn ngủ mà ngược lại càng tỉnh táo.
'Đúng rồi, xem bảng.' Hết cách, hắn chỉ còn cách tìm chút việc để làm.
Ý thức chui vào bảng, Hàn Vũ kiểm tra thu hoạch hôm nay.
Tổng cộng hoàn lại 261 điểm kinh nghiệm.
'800 điểm kinh nghiệm với tốc độ này thì ba ngày nữa chắc đủ, tiền đề là ngày mai có thể đi làm ở mộc tràng.' Trước kia không để ý, bây giờ mới nhận ra.
Sự biến đổi của công pháp, không chỉ là thân thể chuyển biến tốt hơn, mà là sức chịu đựng cũng tăng lên.
Rõ ràng ban ngày hắn đốn củi rất mệt, nhưng giờ phút này toàn thân lại không có nhiều cảm giác đau nhức, đoán chừng ngày mai sau khi tỉnh dậy, lại là một ngày tràn đầy sinh lực.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến khi nào mình có thể kiếm được một lượng bạc.
'Không nghĩ nữa, ngày mai đến sớm chút mà làm trâu ngựa vậy.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận