Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 91: Trộm đến phân bên trong phân, mới là người trên người (2)

Chương 91: Trộm đến bãi phân trong phân, mới là người trên người Võ Viện sẽ không phải để ý à?
Suy nghĩ ngổn ngang, Hàn Vũ hắng giọng: "Các vị, các người đường xa mà đến, Hàn mỗ vốn nên quét dọn giường chiếu đón lấy, chỉ là hôm nay trời đã muộn, sợ là sẽ thất lễ với các người, chi bằng ngày mai lại đến?"
"Hàn gia, không sao, chỉ cần ngài nhận lấy bái thiếp và lễ vật của lão gia nhà ta, thì hôm nay chúng ta chờ đợi cũng đáng!"
Có người bày cho Hàn Vũ chủ ý, rất nhanh được mọi người đồng tình, những người còn lại nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy ạ, Hàn gia, chỉ là chút đồ chơi không đáng tiền, ngài cứ thu đi."
"Ngài không thu, chúng ta cũng không dám trở về à!"
". . ."
Hàn Vũ kỳ thật có chút không muốn nhận lễ, mấy món đồ chơi không đáng tiền trong miệng những người này thật sự không phải không đáng tiền.
Không nói đâu xa, chỉ cái túi giấy dầu đựng quà tặng thôi đã lộ vẻ bất phàm, phía trên còn có khắc tên chiêu bài cửa hàng, không phải cửa hàng cao cấp thì ai làm mấy thứ lòe loẹt này?
Nhưng nhìn trận thế của những người này, hắn không nhận thì tối nay sợ là không ngủ được, Hàn mẫu…
Khoan đã, nương đâu?
Hàn Vũ giật mình nhận ra, bên ngoài náo động lớn như vậy mà trong phòng lại tối om, nhất thời hoảng.
Hắn liền vội hỏi đám người: "Các người có biết mẹ ta đi đâu không?"
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Có người trả lời: "Hàn gia, chúng tôi từ giữa trưa một mực chờ đến giờ, chỉ thấy ngài trở về thôi."
"Không đúng, còn có hai người phụ nữ, lúc đó chúng ta còn hỏi một trong hai người đó có phải mẹ ngài không, nàng ta nói không phải rồi bỏ đi mất." Một người khác phản bác.
Hàn Vũ im lặng, sắc mặt trầm xuống.
Lúc này, có tiếng phụ nữ vang lên: "Hàn công tử, phu nhân bị tiểu thư nhà ta đưa đến cửa hàng rồi."
"Tiểu thư nhà ai?"
"Tiểu thư nhà ta là con gái Lục chưởng quỹ, chủ tiệm may Đông Nhai, Lục Thiến Thiến!"
Hai người một hỏi một đáp, giúp Hàn Vũ yên tâm, Hàn mẫu không sao là được.
Về phần chút tâm tư của Lục Thiến Thiến, hắn cũng không nói ra, lập tức bắt đầu xử lý đám rắc rối trước mắt.
Họ bận rộn cả buổi, từ giờ Tuất bận đến nửa đêm mới miễn cưỡng kết thúc, trong lúc đó còn có mập nha hoàn Kim Tỏa giúp đỡ.
"Kim Tỏa, vất vả rồi."
Hàn Vũ từ trong nhà mang ra hai chén nước ấm, đưa cho Kim Tỏa đang đổ mồ hôi.
Kim Tỏa được sủng ái mà giật mình, hai tay tiếp lấy: "Đa tạ công tử."
Nàng hé miệng nhỏ, lén đánh giá Hàn Vũ, chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn khác với những công tử bột mà ngày xưa cô gặp, rất dễ thân cận.
"Kim Tỏa, trễ thế này rồi, ngươi cũng đừng về nữa, ở phòng của mẹ ta đi."
Hàn Vũ đặt chén trà xuống, nói với Kim Tỏa.
"Cái này..." Kim Tỏa có chút chần chừ.
Hàn Vũ nói tiếp, xua tan lo lắng của cô: "Chuyện bên cô nương Lục, ta sẽ đi nói."
"Vậy thì đa tạ công tử."
Hàn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đóng cửa sân.
"Các hạ là?"
Ngoài sân đứng một người đàn ông cao lớn cầm đao, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Vũ.
"Hàn công tử, tại hạ là Tróc đao Nhân Hình Hàn, đêm khuya bái phỏng, xin hãy thứ lỗi." Hình Hàn đánh giá chàng trai trước mắt, không dám coi thường, khá khách khí.
Có thể từ một thường dân trở thành võ sinh, không cần tra cũng biết rõ thiên phú khác người, tương lai vào nha môn được, ra cũng tiền đồ vô lượng.
So với Hàn Vũ, hắn có hơn chăng nữa cũng chỉ là chút thực lực, bây giờ không có vốn để kiêu ngạo.
'Tróc đao Nhân? Người của quan phủ?' Hàn Vũ nghe vậy trong lòng căng thẳng, tưởng rằng quan phủ đã tìm đến hắn.
Hắn mặt không đổi sắc hỏi: "Không biết các hạ có chuyện gì?"
"Hàn công tử có từng thấy qua tên ăn mày này không?" Hình Hàn đi thẳng vào vấn đề, đưa ra chân dung, đồng thời giải thích rõ lợi và hại.
Hàn Vũ nghe xong cũng tỏ vẻ nghiêm túc, xem xét kỹ chân dung.
"Người này, ta hình như có chút ấn tượng."
Nhìn chằm chằm chân dung một hồi lâu, Hàn Vũ càng xem càng thấy quen, mơ hồ cảm thấy đã gặp ở đâu đó.
"Hắn ở đâu?" Hình Hàn còn khẩn trương hơn Hàn Vũ.
Hàn Vũ suy tư thêm chút, có ký ức, nói: "Năm trước đã từng gặp, ngay ở ngoài đường gần đây, lúc đó ta còn mua bánh bao cho hắn, nhưng hắn không biết cảm ơn mà đã biến mất không thấy tăm hơi."
"Còn nhớ rõ thời gian cụ thể không?"
"Hình như là... tháng chạp 28."
"Đa tạ Hàn công tử đã cho hay, người này cực kỳ nguy hiểm, đã giết rất nhiều người, nếu Hàn công tử có thêm manh mối hay phát hiện gì, phải báo ngay, vừa là vì tốt cho Hàn công tử, cũng là vì tốt cho bách tính!"
Hình Hàn ôm quyền cảm tạ.
Biết không phải đến điều tra mình, Hàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, rất phối hợp: "Việc này là lẽ đương nhiên."
Nhìn theo Hình Hàn rời đi, Hàn Vũ đóng cửa lại, đem bóng tối đều chống đỡ ngoài cửa.

Ngày hôm sau.
Tiệm may, Lục chưởng quỹ cùng Lục Thiến Thiến hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trong không khí căng thẳng, Lục Thiến Thiến kinh hãi như gặp được chuyện lạ, nói: "Cha, cha nói là, Hàn Vũ không chỉ qua được vòng kiểm tra, còn nhảy lên thành học viên nội viện? Trở thành võ sinh thật sự?"
"Đúng vậy ạ!"
Lục chưởng quỹ kinh thán không thôi, vẻ chấn kinh của Lục Thiến Thiến lúc này chính là hình ảnh của ông tối qua.
Biết được tin tức này xong, ông đã thức trắng đêm qua, trong đầu toàn là hình ảnh của Hàn Vũ.
"Thiến Thiến, ta còn nghe nói, Phó viện chủ Võ Viện hình như tự mình muốn nhận Hàn Vũ làm con nuôi!"
Phó viện chủ Võ Viện tên gì, ông không rõ, chỉ biết rõ đây là nhân vật lớn mà cả đời mình phải ngước nhìn.
Bây giờ lại coi trọng Hàn Vũ như vậy.
Quả đúng câu: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn!
Gương mặt xinh đẹp của Lục Thiến Thiến trầm xuống.
Sự xung kích mà Lục chưởng quỹ mang lại cho cô không thể nói là nhỏ.
Hôm qua cô còn lo Hàn Vũ có vượt qua được kiểm tra hay không, kết quả người ta nháy mắt đã thông qua, còn trực tiếp vào nội viện, phất một cái đã trở thành con nuôi nhân vật lớn.
"Cha, cha nhìn người thật chuẩn nha!"
Lục Thiến Thiến tán thưởng con mắt nhìn người của Lục chưởng quỹ, Hàn Vũ đáng giá nhà bọn họ bỏ trứng vào cùng một rổ.
"Đó là lẽ đương nhiên."
Nghe vậy, Lục chưởng quỹ cười ha ha, đầu tư vào Hàn Vũ là lựa chọn đúng đắn nhất mà ông từng làm trong đời.
"Vậy cha, chúng ta còn nên xin hắn tiếp tục trực thuộc sao?"
Lục Thiến Thiến ngay sau đó ném ra một vấn đề khiến Lục chưởng quỹ mặt mày sầu khổ.
"Cái này... sợ là không được."
"Vì sao?"
"Con thử nghĩ xem đám người tặng lễ hôm qua, ai là chúng ta có thể đắc tội được? Bây giờ bọn họ đều đến nịnh bợ Hàn Vũ, đâu còn đến lượt chúng ta mà trèo cao?"
"Nhưng chúng ta dù sao cũng đã giúp hắn lúc túng quẫn, chỉ cần cha mở lời, hắn chưa chắc đã từ chối."
"Cho nên mới không thể mở lời, chút nhân tình này phải dùng vào những chỗ thích hợp, không phải là bây giờ."
Thay vì chủ động tới cửa cầu trực thuộc, chi bằng nên giữ lại chút thể diện, về sau nói không chừng còn có thể nhờ vả được Hàn Vũ.
Lục Thiến Thiến lâm vào trầm mặc, phiền muộn vô cùng.
Mới qua cái năm mà nhà bọn họ đã không với tới Hàn Vũ rồi sao?
"Chưởng quỹ, tiểu thư, không xong rồi, bọn người Tôn Hổ lại đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận