Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 69: Động tâm cảm giác

Chương 69: Cảm giác rung động "Tham thì thâm, chỉ một môn ba mươi sáu đường đấu pháp thôi cũng đủ cho ngươi luyện ba năm hai năm, muốn luyện thành triệt để, không có mười năm tám năm e là khó thành, còn về 72 đường đấu pháp..."
Chính ta đã bỏ ra gần mười năm rồi.
Trịnh Hồi Xuân thầm bổ sung câu.
"72 đường đấu pháp rất khó sao?" Hàn Vũ hỏi tới ngọn nguồn.
Ba mươi sáu đường đấu pháp đã cần luyện mười năm, vậy 72 đường chẳng phải càng lâu hơn?
Thật sự khó đến vậy sao?
Hắn nửa tin nửa ngờ.
Trịnh Hồi Xuân khẽ gật đầu.
Hàn Vũ nhướn mày: "Vậy ông còn để cho tôi chọn?"
"Đây không phải cho ngươi luyện, là cho ngươi nhìn."
"... "
Hàn Vũ tặc lưỡi.
Tốt tốt tốt, nhìn không tới được đúng không?
Ta lại muốn chọn cái lợi hại nhất!
Hàn Vũ nổi máu: "Đem quyển bí kíp 72 đường kia cho ta trước đi!"
"Ngươi không suy nghĩ một chút?" Trịnh Hồi Xuân không hề bất ngờ.
"Không cân nhắc!"
Cái gì độ khó tu luyện, cái gì thời gian tu luyện dài, cái gì tốc độ tu luyện, tất cả dẹp đi.
Những cái đó không liên quan đến hắn.
Hắn có treo!
"Được!"
Trịnh Hồi Xuân kiệm lời phun ra một chữ, trong lời mang ý tùy ngươi vậy.
Hàn Vũ không màng, nhận lấy bí kíp, không thèm nhìn, tiếp tục đưa tay.
"Hả?"
Trịnh Hồi Xuân đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to tướng.
"Lại đưa cho ta quyển kia luôn."
"Đổi ý rồi?"
"Không có."
"Vậy sao ngươi còn muốn?"
"Lợi hại nhất đương nhiên là hai quyển đều muốn, ta sao phải chọn một?"
"? ? ?"
Ba dấu chấm hỏi hiện lên trong lòng Trịnh Hồi Xuân.
"Tốt tên nhóc, ngươi chơi trò chữ với ta hả?"
Nói thì nói thế, Trịnh Hồi Xuân vẫn rất hài lòng việc Hàn Vũ không biết tự lượng sức mình, ném luôn quyển bí kíp kia cho Hàn Vũ.
Hàn Vũ như nhặt được bảo bối, rất là nhu thuận nói cảm ơn: "Đa tạ viện trưởng Trịnh."
Nhìn Hàn Vũ trở mặt nhanh hơn lật sách, Trịnh Hồi Xuân bực mình nói: "Ngươi đừng mừng vội, thật ra ta có chuyện chưa nói cho ngươi."
"Chuyện gì?"
"72 đường đấu pháp là kéo dài của 36 đường đấu pháp, hơn nữa không có kình lực, ngươi cũng không thể phát huy hết uy lực lớn nhất."
Mẹ nó!
Hàn Vũ đột nhiên có cảm giác bị đùa giỡn.
Luyện kình?
Đó là cảnh giới sau Luyện Bì, Luyện Nhục, Luyện Cân, không liên quan nửa xu đến hắn bây giờ.
"Giờ hối hận chưa?"
Trịnh Hồi Xuân cười hắc hắc, chẳng hiểu sao, hắn lại thích thấy Hàn Vũ ngạc nhiên, "Hàn Vũ, nếu ngươi trả lại quyển 72 đường đấu pháp cho ta, ta ngược lại có thể cân nhắc dạy ngươi 36 đường đấu pháp, thứ này không ai chỉ đạo, như xem sách trời, khó như lên trời."
Hàn Vũ có tham vọng cũng là chuyện thường, nhưng mọi thứ nên biết điểm dừng, không thì lại thành không tự lượng sức.
Ý định ban đầu tối nay của hắn chính là dạy Hàn Vũ 36 đường đấu pháp, còn cái sau, chỉ là lưu lại một chút mồi nhử, để hắn sớm cảm nhận được 'Mất' trong được mất mà lại thôi.
Dù sao có như vậy, Hàn Vũ mới không lười biếng, vì có được 72 đường đấu pháp mà chăm chỉ luyện tập.
Giống như tiểu thuyết ngôn tình, dù sao cũng phải cho độc giả khoảng trắng, tên hay của nó là kéo sự chờ mong, thiết lập động lực.
Hắn cũng như thế.
Giống như lần gặp tối nay, chính là hắn thích hình dung duyên phận trong một số truyện ngôn tình.
Hắn nhìn thấu sự ngụy trang của Hàn Vũ, đây là duyên.
Hàn Vũ ngộ ra sự khảo nghiệm của hắn, đây là điểm.
Có duyên phận, hắn liền xuất hiện.
Cái gì?
Không xuất hiện ngay? Đó là vì khảo nghiệm tâm tính của Hàn Vũ!
"Dạy ta? Ông muốn đích thân dạy ta?"
Hàn Vũ tưởng mình nghe lầm, hắn học võ từ trước đến giờ đại bộ phận đều dựa vào tự mình, nào có ai cho bí kíp lại còn muốn dạy hắn.
Có chút cảm động, nhưng nhiều hơn vẫn là không dám tin.
"Chuyện này kỳ lạ lắm sao?"
Trịnh Hồi Xuân giật mình bởi phản ứng của Hàn Vũ, sao lại như thể mình đang làm một việc gì oanh oanh liệt liệt lắm thế?
"Không, chỉ là có chút ngoài ý muốn." Hàn Vũ gãi đầu.
Trịnh Hồi Xuân cũng không để ý: "Vậy đưa ta lại quyển bí kíp biến hóa kia đi."
Hàn Vũ lắc đầu.
"Không cho?" Trịnh Hồi Xuân đọc được ý, thấy Hàn Vũ có vẻ lưu luyến không rời thì thấy buồn cười, "Không cho thì ta cũng không dạy nha!"
Hắn không thúc ép, cũng không ép buộc, một bộ tùy ngươi lựa chọn.
Dù sao cuối cùng Hàn Vũ cũng sẽ biết khó mà lui, ngoan ngoãn dâng hai tay bí kíp lên, khóc lóc cầu xin hắn chỉ đạo.
Điểm này, hắn quá rõ, Diêm Tùng trước đây cũng vậy.
"Không sao, tôi xem trước một chút, lát nữa không được lại hỏi ông."
Đồ vật đến tay, sao có thể tùy tiện trả cho người khác.
Có khó không, cũng phải xem thử mới biết rõ.
Hàn Vũ tìm chỗ trăng sáng, lật xem bí kíp.
Hắn không chọn 72 đường đấu pháp, mà tham khảo đề nghị của Trịnh Hồi Xuân, chọn cái đơn giản dễ nhập môn trước.
'Cứ xem đi, đợi xem xong, ngươi sẽ biết độ khó.' Trịnh Hồi Xuân cũng tìm chỗ ngồi xuống, không biết lấy đâu ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình, đọc ngon lành.
Nhưng đọc được vài trang, hắn liền nhíu mày dừng lại.
Hắn nhìn sang Hàn Vũ, âm thanh lật sách vùn vụt của đối phương cắt ngang sự chuyên chú của hắn.
Với cái tốc độ lật này, chẳng bao lâu có thể lật hết.
Hắn khép sách lại, nhìn chằm chằm Hàn Vũ, sẵn sàng đợi Hàn Vũ xin giúp đỡ.
"Ừm?"
Nhưng đợi mãi đợi hoài vẫn không thấy, điều này khiến hắn lần nữa dời mắt nhìn Hàn Vũ.
Lúc này mới phát hiện, Hàn Vũ không biết đã lật về phía trước rồi, xem ra còn muốn cố gắng gồng thêm một chút.
Hắn cũng không để ý, tiếp tục đợi.
Bộp!
Sau một tuần trà, Hàn Vũ khép sách lại.
"Ngươi..."
Trịnh Hồi Xuân làm bộ đứng lên, đột nhiên khựng lại, Hàn Vũ cũng không có ý định hỏi ông ta, mà là trực tiếp ra sân tập.
'Cái này nhớ kỹ rồi?' Trịnh Hồi Xuân cảm thấy không có khả năng, cẩn thận nhìn lại.
Khoảnh khắc, thần sắc căng cứng của hắn hơi chậm lại, Hàn Vũ vẫn chưa nhớ hết, có một vài động tác cũng không chuẩn lắm.
Hơn nữa luyện còn lộn xộn, tứ chi theo đuổi ý riêng của mình.
'Nhưng xem có hai lần mà đã có thể nhớ hơn phân nửa, ngược lại không tệ.' Nhớ là một chuyện, luyện được là một chuyện, nhập môn là một chuyện, nắm vững lại là một chuyện.
Trong đó ngoằn ngoèo, một mình Hàn Vũ nghĩ không thông đâu, cuối cùng sẽ gặp khó khăn thôi, đến lúc đó chính là thời điểm hắn ra tay.
Trong sân, một bóng người mạnh mẽ dưới ánh trăng hiện lên rõ ràng.
Hàn Vũ luyện một nén hương, Trịnh Hồi Xuân liền nhìn một nén hương, vừa lúc xem xong một chương.
Hắn ngẩng lên nhìn Hàn Vũ, thấy hắn đã luyện đến động tác cuối cùng, không khỏi đứng lên, duỗi lưng.
Thời điểm không sai biệt lắm rồi, hắn nên xuất thủ.
Chậm trễ thêm, sẽ không kịp về đọc nốt một bộ tiểu thuyết ngôn tình khác.
Hôm nay vừa hay đến đoạn cao trào, không thể bỏ lỡ được.
"Hàn Vũ..."
Trịnh Hồi Xuân mở miệng, muốn gọi Hàn Vũ dừng lại, chậm một nhịp, Hàn Vũ đã bắt đầu luyện tiếp.
"Hàn Vũ, dừng lại được rồi, một mình ngươi không luyện được đâu, vẫn là để ta..."
"Nhanh!"
"Hả?"
Trịnh Hồi Xuân lắc đầu, tên nhóc này còn cố chấp hơn cả hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là về trước chờ đến tối mai vậy, cũng để tên nhóc này nếm chút đau khổ.
"Vậy ngươi cứ luyện đi, ta về trước đây, nếu như không được thì tối mai giờ Hợi ra sân nhỏ tìm ta!"
Trịnh Hồi Xuân ngáp một cái, quay người muốn về.
'Ba mươi sáu đường đấu pháp sao có thể dễ dàng nhập môn như vậy?' 'Chờ luyện hết một đêm, nếu Hàn Vũ phát hiện mình tập luyện uổng công, chắc sẽ tỉnh ngộ thôi.' 'Vốn còn muốn cùng mấy cao thủ thu đồ trong tiểu thuyết ngôn tình, nói một câu, nếu như ngươi luyện thành, ta liền thu ngươi làm đồ đệ, bây giờ xem ra là không được rồi.' 'Hay là cho đỡ nghiện miệng nhỉ?' Trịnh Hồi Xuân dừng bước, quay người buột miệng: "Hàn Vũ, nếu như đêm nay ngươi có thể luyện thành, ta liền...Hả?"
Âm thanh bỗng dưng im bặt.
Tròng mắt Trịnh Hồi Xuân đột nhiên co rút lại, toàn bộ mắt đều nhìn vào Hàn Vũ.
Nói đúng hơn là động tác Hàn Vũ vừa luyện, đó là cảm giác rung động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận