Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ

Chương 107: Nhanh thông Luyện Bì thiên, Sinh Kình hoàn phương thuốc (2)

Chương 107: Nhanh chóng Luyện Bì, tìm ra Sinh Kình hoàn Mấy ngày gần đây, hắn không bận rộn làm cao Tục Cốt thì cũng ở trong sân học thuộc lòng võ công, thông tin hoàn toàn bế tắc, thật sự không biết bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn đến vậy.
Hình như lần trước, Kế Hổ chỉ giết một tên sai nha thôi mà đã gây xôn xao cả thành, khiến người người hoang mang. Lần này lại chết tận mấy mạng?
Chẳng lẽ huyện nha sắp sập đến nơi rồi sao?
Không cần nghĩ nhiều, Hàn Vũ cũng biết tiếp theo sẽ là một phen sóng gió kinh hoàng.
"Đúng đó!"
Mẹ Hàn vừa buộc con chó mực vào sợi dây thừng vừa buồn bã nói, "Bên ngoài đồn ầm lên cả rồi, hai ngày đã có ba sai nha c·h·ết, giờ thì ban ngày cũng không ai dám bén mảng ra khỏi nhà."
"Thôi không nói nữa, Tiểu Vũ, con trông Tiểu Hắc giùm mẹ một lát, mẹ phải tranh thủ đi mua ít lương thực về tích trữ."
"Mấy ngày này, hai mẹ con mình cứ ở trong nhà thôi, nếu không thật cần thiết thì đừng ra ngoài."
Tiểu Hắc là tên mà mẹ Hàn đặt cho con chó mực, có chút tùy tiện nhưng rất hợp với nó.
Sau khi giao Tiểu Hắc cho Hàn Vũ, mẹ Hàn liền xách giỏ ra chợ mua đồ.
"Gâu gâu!"
Tiểu Hắc chưa quen cuộc sống ở đây, tiếng kêu mang theo sự sợ sệt.
Nhất là khi nhìn thấy Hàn Vũ cao lớn, nó sợ hãi muốn bỏ chạy.
Nhưng tay Hàn Vũ giữ chặt dây thừng, vững như bàn thạch, nó không tài nào lay chuyển được. Sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, Tiểu Hắc chỉ có thể loanh quanh tại chỗ, run rẩy, không dám nhúc nhích.
"Chó tế? Trông không giống, hình như là chó cỏ thì phải?"
Hàn Vũ tiến đến, cúi xuống ôm Tiểu Hắc lên quan sát giới tính của nó.
Tiểu Hắc kêu "oao ô" một tiếng, vừa mang vẻ cảnh cáo vừa như nũng nịu, nhưng Hàn Vũ hoàn toàn bỏ ngoài tai.
"Là đực à!"
Hàn Vũ có kết quả rồi, giọng điệu quái dị của hắn khiến Tiểu Hắc giãy dụa, nó cứ cảm thấy có ai đó muốn "gẩy gốc" nó.
"Cũng dễ thương đấy chứ!"
Tiểu Hắc chỉ lớn bằng nửa quả bóng rổ, các bộ phận trên mặt vẫn chưa phát triển hết, dồn lại một chỗ trông ngây thơ, ai thấy cũng muốn cưng nựng.
Ngay cả Hàn Vũ cũng không kìm lòng được mà nựng nó mấy cái.
"Làm cho nó chút gì ăn đi."
Vừa lúc không có việc gì làm, Hàn Vũ múc từ trong nhà ra nửa bát cháo, cho thêm chút mỡ lợn và muối rồi khuấy đều lên, đặt trước mặt Tiểu Hắc.
Nó còn nhỏ, răng chưa mọc đủ, ăn cháo gạo là hợp nhất.
"Đợi sau này lớn lên, ta và mẹ ăn thịt thì sẽ cho ngươi gặm xương nhé!"
Tiểu Hắc đói bụng thật, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Còn lời của Hàn Vũ, nó không hiểu gì, coi như gió thoảng qua tai.
"Ngươi cứ từ từ mà ăn."
Nghỉ ngơi cũng đã đủ, Hàn Vũ đứng dậy chuẩn bị luyện võ.
Tiểu Hắc thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, thấy Hàn Vũ không còn ở đó, nó lại càng ăn hăng say hơn, đuôi vẫy tít mù.
Hàn Vũ thấy vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Vừa định bắt đầu luyện quyền thì Tiểu Hắc đột nhiên sủa lên một tiếng.
"Là mèo hoang!" Hàn Vũ giậm chân xuống đất làm bộ đuổi đi rồi hét lớn.
Mèo hoang không sợ người, đứng im không nhúc nhích mà lại nhanh chóng tiến lại gần Tiểu Hắc.
Hình thể của nó lớn hơn Tiểu Hắc, thấy mèo hoang từng bước tiến gần, Tiểu Hắc run rẩy cả người, tự động nhường chỗ.
Hàn Vũ thấy vậy liền trừng mắt.
Chuyện gì thế này!
Mèo hoang cũng dám bắt nạt Tiểu Hắc nhà hắn, muốn ăn đòn à!
Hàn Vũ bước nhanh tới xua đuổi mèo hoang. Mèo hoang nhận ra nguy hiểm liền vội vàng vơ mấy miếng thức ăn rồi bỏ chạy.
"Thu!"
Đáng tiếc Hàn Vũ nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt đã tóm được con mèo.
Mèo hoang giật mình, lông dựng đứng, nhe răng nhếch miệng, móng vuốt sắc như dao cào vào tay Hàn Vũ.
Không có cảm giác đau như dự đoán, ngược lại có hơi ngứa. Móng vuốt và da thịt ma sát vào nhau, vang lên tiếng "sột soạt" chói tai, tựa như đồ sắt va chạm vào nhau.
Hàn Vũ trở tay không kịp, tuy thân thể không sao nhưng thần kinh phản xạ khiến hắn thả mèo hoang ra.
Mèo hoang thoát được liền nhanh như chớp, thoắt cái đã leo lên tường rào biến mất không thấy bóng dáng.
"Gâu gâu!"
Tiểu Hắc bên cạnh nhẹ nhàng sủa một tiếng, Hàn Vũ còn tưởng nó đang quan tâm mình, ai ngờ vừa nhìn xuống, nó đã vội vàng ăn tiếp.
Lắc đầu cười trừ, Hàn Vũ nhìn lại cánh tay của mình.
"Thậm chí không có vết thương!" Vạch tay áo ra, trên cánh tay có hai vết trầy nhẹ nhưng da thịt không hề hấn gì, cả lông tóc cũng không bị tổn thương. Điều này giúp Hàn Vũ cảm nhận trực quan hơn về độ cứng của lớp da mình.
Móng vuốt mèo vốn rất sắc, móng vuốt của mèo hoang lại càng sắc hơn.
Vì loài này cần móng vuốt để săn mồi nên chúng thường xuyên mài vuốt, vì thế chúng càng sắc nhọn hơn.
Độ sắc có thể không sánh được với dao rèn bình thường, nhưng ít nhất cũng sắc bén như lưỡi liềm, tức là da của Hàn Vũ bây giờ miễn cưỡng chống đỡ được vũ khí thông thường.
Đương nhiên, điều này không phải tuyệt đối, dù sao sức mèo hoang không mạnh, dù có cố hết sức cũng chẳng gây ra được bao nhiêu lực.
Nếu là Hàn Vũ, một nhát cào thế này có lẽ đã đâm xuyên cả cánh tay rồi.
"Nhưng con mèo hoang này nhanh thật, ngay cả mình cũng không kịp phản ứng."
Thay đổi vị trí, Hàn Vũ thử so sánh giữa người và mèo.
So với mèo hoang, hắn chiếm ưu thế về sức lực và phòng thủ, mèo hoang lại có lợi thế về tốc độ.
Chỉ vậy thôi.
Không những tấn công Hàn Vũ, mà còn rút lui an toàn, đúng là "thiên hạ võ công, duy khoái bất phá".
"Ta nhớ Diêm giáo tập từng nói, Luyện Bì trọng về phòng ngự, Luyện Nhục trọng về sức lực, Luyện Cân trọng về phản ứng và bạo phát, nếu đạt tới Luyện Cân, thậm chí có thể tay không kẹp được ruồi." "Bây giờ ta mới Luyện Nhục tiểu thành, nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không nhanh."
"Phải nắm chắc cơ hội."
Cảm nhận được thực lực của mình một cách cụ thể, lại thêm cả lời đốc thúc của Châu Thí, Hàn Vũ càng thêm tập trung vào việc luyện quyền.
Đêm đó, phủ Tần đèn đuốc sáng trưng.
Một bóng người bước vào sân, mở cửa đi vào.
"Cha, có chuyện gì mà gấp gáp vậy ạ?"
Sau khi Tần Nộ vội vã đến, sự hiếu kỳ chiếm nhiều hơn. Đến nỗi nàng quên cả đóng cửa phòng, Tần Hạc phải nhắc nhở.
"Con xem này."
Tần Nộ nhận lấy lá thư Tần Hạc đưa, bắt đầu xem, vẻ mặt thay đổi theo từng dòng chữ.
"Cha, đây là phương thuốc gì?" Tần Nộ hỏi với vẻ nghi hoặc, "Chẳng lẽ đây là..."
Tần Hạc nhẹ gật đầu: "Không sai, là phương thuốc Sinh Kình hoàn."
Xác nhận được suy nghĩ của mình, Tần Nộ mừng rỡ như điên, xem xét lá thư không sót một chi tiết nào rồi chợt mặt mày cứng đờ.
"Khoan đã, phương thuốc này hình như không đầy đủ."
Tần Nộ kinh ngạc nhìn Tần Hạc.
Tần Hạc không giấu diếm: "Đúng là không đầy đủ, vì phương thuốc này không phải lấy từ người Kế Hổ mà do người bên trong nha môn tuồn ra."
"Nha môn?" Tần Nộ tỉnh táo lại, não bộ bắt đầu hoạt động, "Vậy có phải là Kế Hổ bị bắt rồi không?"
Tần Hạc lắc đầu: "Không phải, Kế Hổ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, gần đây có người đã liên tiếp sát hại ba tên sai nha. Tờ giấy này do người ta phát hiện ở hiện trường vụ án."
"Nghe có vẻ giả quá." Tần Nộ cau mày, nghi ngờ tính xác thực của tờ giấy.
"Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là phương thuốc đã bị bại lộ, người trong nha môn đều biết rõ phương thuốc hư hư thực thực đang ở trên người Kế Hổ."
"Ý của cha là?"
"Vốn dĩ quan phủ đã truy nã Kế Hổ rồi, bây giờ Kế Hổ lại gây họa giết chết ba tên sai nha, tội càng thêm chồng chất, cộng thêm phương thuốc này, dù là vì giữ gìn uy nghiêm của triều đình hay vì có được phương thuốc, nha môn đều sẽ dốc toàn lực bắt Kế Hổ. Ngoài ra, các thế lực gia tộc lớn khác cũng đã biết chuyện này."
Tần Hạc trầm giọng nói, biến cố xảy ra quá đột ngột đã làm xáo trộn kế hoạch của ông.
Thông tin vốn chỉ có hai cha con biết mà giờ đây lại bị lan ra, bọn họ muốn một mình chiếm lấy phương thuốc này e rằng khó hơn lên trời.
Tần Nộ cũng nghĩ tới điểm này, mặt hơi sầm lại: "Cha, có chắc hung thủ là Kế Hổ không ạ?"
"Con nghi ngờ có người vu oan giá họa?" Tần Hạc nghe ra ý trong lời của Tần Nộ.
"Vâng, Kế Hổ không có lý do gì mà tự mình bại lộ phương thuốc, như thế sẽ chỉ tự đẩy mình vào cảnh ngục tù, thù trong giặc ngoài. Có lẽ là có người cố tình tiết lộ để mượn tay nha môn tìm Kế Hổ."
"Cũng có khả năng này." Tần Hạc gật đầu đồng tình, "Nhưng ngoài chúng ta ra, ai còn biết về phương thuốc..."
Nói đến đây, cả hai nhìn nhau, trong đầu đều không hẹn mà cùng hiện ra một bóng hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận