Dự Chi Tương Lai , Vay Thành Đạo Tổ
Chương 146: Hết lần này tới lần khác đồ đệ quá không chịu thua kém (1)
Chương 146: Hết lần này tới lần khác đồ đệ quá không chịu thua kém (1)
Nghĩ đến đây, Liễu Đào tức giận vô cùng, Trịnh Hồi Xuân nếu chịu giao ra bí kíp, thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy.
"Đáng c·h·ế·t lão già!"
Càng nghĩ càng giận, Liễu Đào thấp giọng mắng một câu, để giải mối h·ậ·n trong lòng.
Đột nhiên, bước chân dừng lại.
"Hàn...Hàn Vũ?"
Ngay phía trước, đứng một thân ảnh thon dài, chính là Hàn Vũ đi săn trở về đang tìm Trịnh Hồi Xuân ở Võ Viện.
Hàn Vũ dường như không nghe thấy lời Liễu Đào nói, nghi hoặc hỏi: "Liễu huynh, ngươi đây là?"
"À, ta vừa đến bái kiến Trịnh tiền bối."
Sau lưng mắng sư phụ, còn suýt bị đối phương nghe thấy, Liễu Đào xấu hổ chỉ muốn độn thổ, cũng may mặt dày, đáp lời xong còn hỏi lại một câu: "Hàn huynh muốn đi gặp Trịnh tiền bối sao?"
Hàn Vũ nhẹ gật đầu: "Ừ."
"Vậy tại hạ không quấy rầy nữa, cáo từ."
Liễu Đào là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, bước nhanh rời đi.
Hàn Vũ nhìn theo một lúc rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào trong viện.
Trong viện không thấy bóng dáng Trịnh Hồi Xuân, ngược lại nhìn thấy một chiếc rương, Hàn Vũ tò mò bước đến xem.
Trong phòng, Trịnh Hồi Xuân nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy là Hàn Vũ thì vẻ mặt giãn ra, giọng nói ôn hòa: "Về rồi à?"
"Ra mắt Trịnh sư, đệ tử vừa mới về." Hàn Vũ t·h·i lễ.
Trịnh Hồi Xuân khoát tay: "Được rồi, không cần mấy lễ nghi phiền phức này, ngươi không phiền ta còn phiền đây."
Hàn Vũ cười gật đầu, lập tức chỉ vào mấy quyển thoại bản tiểu thuyết trong rương, tò mò hỏi: "Sư phụ, mấy quyển sách này là Liễu Đào tặng sao?"
"Ngươi gặp hắn rồi?"
Nhắc đến Liễu Đào, trong mắt Trịnh Hồi Xuân thoáng hiện một vòng chán ghét.
Hàn Vũ nhẹ gật đầu, không chỉ thấy mà còn nghe thấy.
"Vậy ngươi có biết hắn vô sự mà ân cần là có ý gì không?" Trịnh Hồi Xuân hỏi.
Hàn Vũ lắc đầu, Trịnh Hồi Xuân cũng không vòng vo, chỉ vào mấy quyển thoại bản tiểu thuyết nói: "Hắn muốn dùng mấy quyển tiểu thuyết này đổi lấy Phong Lôi Hám Nhạc Phủ!"
"Vậy sư phụ ngài đổi không?" Hàn Vũ vừa nghe vừa rót nước cho Trịnh Hồi Xuân.
"Đổi?"
Trịnh Hồi Xuân nhận lấy chén trà, hừ lạnh một tiếng: "Người này tâm thuật bất chính, không có duyên với ta chút nào, mấy quyển thoại bản tiểu thuyết mà muốn đổi? Vậy thượng thừa phủ pháp chẳng phải quá rẻ!"
Ông hai mắt tinh tường như gương, nhìn thấu lòng người, làm sao không thấy được sự giả tạo dưới nụ cười của Liễu Đào.
Ngoài mặt thì nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong lòng đầy mưu toan xấu xa, không phải tiểu nhân thì là gì.
Ông tuy có phủ pháp, nhưng sẽ không tùy tiện giao cho Liễu Đào, dù có muốn tìm người truyền thừa Kim Phá Giáp, cũng sẽ tìm người khác.
Huống chi, đồ đệ bảo bối của ông còn chưa được, há có lý gì cho người ngoài trước chứ!
Không dây dưa vào chuyện này quá lâu, Trịnh Hồi Xuân nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi muốn bộ phủ pháp hoàn chỉnh không?"
"Hả?"
Tay Hàn Vũ đang định buông ấm trà xuống, nghe vậy nhất thời r·u·n lên.
Hắn ngước mắt nhìn Trịnh Hồi Xuân, tưởng mình nghe nhầm: "Sư phụ, người vừa mới nói... "
Bốp!
"Tự mình xem."
Trịnh Hồi Xuân lười biếng lặp lại, trực tiếp ném bí kíp ra.
Hàn Vũ nhận lấy xem xét, chỉ lật vài trang liền xác định bộ này y hệt bộ phủ pháp hắn lấy được từ trên người Kim Cừu.
Ít nhất, nội dung phía trước không hề khác biệt.
Khác biệt duy nhất chính là, bản này có chú giải.
"Đây là bản đầy đủ của Phong Lôi Hám Nhạc Phủ, chia theo Án Đả pháp Phân, tổng cộng có ba mươi sáu thức."
"Theo độ dài mà nói, thì có Phong Lôi Thức và Phong Lôi Kình hai phần, trong đó Phong Lôi Thức bao hàm luyện pháp, hô hấp pháp và đồ vận chuyển khí huyết, còn Phong Lôi Kình thì bao hàm đồ vận kình căn bản."
"Học xong bộ này, không dám nói có thể nắm giữ phủ pháp thiên hạ, nhưng ít nhất khi đối diện với bất cứ võ giả nào sử dụng phủ pháp, ngươi đều có thể ứng phó một cách tự nhiên."
"Nếu ngươi có thể luyện đến viên mãn trước kỳ thi Châu, đừng nói tham gia thi Châu, mà cho dù thi quận, đều dễ như trở bàn tay."
Trịnh Hồi Xuân thuộc làu làu như rót khi giới thiệu qua về Phong Lôi Hám Nhạc Phủ, tỏ rõ sự tôn sùng với nó.
"Trước kỳ thi Châu? Viên mãn?"
Hàn Vũ trầm mặc, cảm thấy Trịnh Hồi Xuân có phần quá đề cao hắn rồi.
Trước đó, hắn đã xem qua bản bí kíp hoàn chỉnh, tự nghĩ Phong Lôi Hám Nhạc Phủ tuyệt đối không thể coi là đơn giản được.
Ít nhất hắn thấy phương pháp và chiêu thức của nó không thể tính bằng đơn vị 'lượt' mà phải là 'muộn', đây là khi đã có cơ sở phủ công.
Cần biết rằng, trước đó Trấn Sơn Hà hắn xem vài lần liền hiểu, luyện vài lần liền lên bảng, Phong Lôi Hám Nhạc Phủ so với nó quả là một trời một vực.
Hắn áng chừng, chỉ khắc được môn phủ pháp này lên bảng thôi đã tốn không ít thời gian.
"Sao? Không tin?" Thấy Hàn Vũ ngẩn người, Trịnh Hồi Xuân khẽ cau mày.
Hàn Vũ lắc đầu: "Không phải."
"Vậy trước tiên làm quen với chiêu thức, lát nữa vi sư tự mình diễn luyện cho ngươi xem."
Hàn Vũ làm theo, xem xong không quên so sánh với bản bí kíp mình đã có được.
'So với bản ta lấy được thì kỹ càng hơn nhiều, không biết Trịnh sư lấy nó từ đâu?' So sánh một hồi, Hàn Vũ hơi kinh ngạc.
Sau khi Trịnh Hồi Xuân đưa cho hắn bộ bí kíp chưa hoàn chỉnh, hắn còn nghĩ là sẽ không có bản đầy đủ, nếu có chắc cũng phải chờ rất lâu.
Ai ngờ vừa đi săn về, đã có thể cầm trong tay ngay một bộ bí kíp hoàn chỉnh, kỹ càng và mới toanh.
Cảm thấy có chút cảm động, Hàn Vũ càng xem càng nghiêm túc.
"Xem xong rồi à?"
Trịnh Hồi Xuân thấy ánh mắt Hàn Vũ hướng về bí kíp đã lâu, liền cất tiếng hỏi.
Trong lời nói mang theo một chút nghi hoặc.
'Tiểu tử này, không phải lại hiểu rồi chứ?' Ông cũng không quên cái rung động nho nhỏ mà Hàn Vũ đã mang đến cho mình trong lần gặp gỡ đầu tiên ở Võ Viện đêm hôm đó.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy khả năng không lớn.
Ba mươi sáu đường quyền pháp của Trấn Sơn Hà không thể so được với Phong Lôi Tam Thập Lục Thức, bộ sau dù là chiêu thức, hô hấp pháp hay pháp vận chuyển khí huyết, đều cao hơn bộ trước một bậc.
Đến cả ông còn mất mấy đêm nghiên cứu, Hàn Vũ chưa đến nửa canh giờ đã hiểu rõ trong lòng, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thực tế.
Trịnh Hồi Xuân bán tín bán nghi đứng dậy.
"Xem xong rồi." Hàn Vũ trả lời.
"Đều hiểu không?"
"Hiểu sơ sơ."
"Vậy là tốt rồi."
"?"
Trịnh Hồi Xuân nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu như toàn bộ đã hiểu, vậy ông đây cũng chẳng còn gì để dạy.
Không quan tâm đến sự nghi hoặc của Hàn Vũ, Trịnh Hồi Xuân hắng giọng: "Vậy ta diễn luyện cho ngươi một lần nhé."
Nói rồi, Trịnh Hồi Xuân cầm một thanh rìu lên.
Hàn Vũ để ý, trong sân có hai thanh rìu giống hệt nhau, không khác gì so với rìu mà hắn đặt làm.
"Rìu của ngươi phải hơn một tháng nữa mới làm xong, tạm thời dùng cái rìu bình thường này vậy."
Trịnh Hồi Xuân giải thích một câu, rồi diễn luyện trước mặt Hàn Vũ.
Một lát sau, thức thứ nhất được diễn xong.
"Thức thứ nhất, hiểu không?"
"Đã hiểu."
Trịnh Hồi Xuân không để ý, tiếp tục diễn luyện.
"Thức thứ hai thì sao?"
"Cũng đã hiểu."
"Thứ ba mươi ba thức thì sao?"
"Đã hiểu."
"Thứ ba mươi tư thức, cũng hiểu rồi sao?"
"Ừ."
Hàn Vũ nhìn với ánh mắt tập trung cao độ, dùng cách người khác luyện võ để soi vào trí nhớ, củng cố thêm những gì mình đã hiểu.
Xem xong là hiểu, trong khoảnh khắc này, đã hiện rõ trên người Hàn Vũ.
Trong lúc đang suy nghĩ, Trịnh Hồi Xuân đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy quái dị nhìn Hàn Vũ rồi hỏi: "Không lẽ ngươi là tất cả đều hiểu rồi sao?"
"Hai chiêu cuối ta chưa hiểu." Hàn Vũ hổ thẹn nói.
Trịnh Hồi Xuân: "...!"
Thì ra sơ sơ trong miệng ngươi chỉ là ba mươi bốn chiêu trước?
Trịnh Hồi Xuân cạn lời, tiếp tục diễn luyện.
Mấy canh giờ sau.
Trong sân.
Trịnh Hồi Xuân ngồi thẳng người, nhìn không chớp mắt.
Trong tầm mắt, là Hàn Vũ đang diễn luyện Phong Lôi Thức, động tác không tính là thành thạo, khi dừng khi lại tiếp tục, nhưng tổng thể xem tạm được.
Giống y như hồi mới tập Trấn Sơn Hà, cứ như bản sao.
Trịnh Hồi Xuân hài lòng vuốt râu, chờ Hàn Vũ luyện xong liền cất lời: "Được rồi, xem ra ngươi thật sự đã hiểu, tiếp theo chỉ cần từng bước luyện tập, là có thể nhập môn."
"Vâng." Hàn Vũ buông rìu, khí tức ổn định, thần sắc bình thường.
Trịnh Hồi Xuân nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, chắc ngươi sẽ khá bận, vừa phải lo việc tu luyện cảnh giới, vừa phải lo quyền pháp và binh khí pháp."
"Cái trước ta không lo, còn cái sau thì thời gian gấp gáp, nếu kỳ thi Châu này kiểm tra binh khí pháp, thì trước khi thi ngươi phải luyện nó tới viên mãn."
"Bởi vì kỳ thi Châu những năm trước đều như vậy."
Nghe vậy ánh mắt Hàn Vũ khẽ động: "Sư phụ, vẫn chưa có tin tức về nội dung thi Châu sao?"
"Không có." Trịnh Hồi Xuân lắc đầu, giọng có chút khẳng định.
Hàn Vũ đã hiểu, xem ra những lời đồn trước đây đúng là vô căn cứ, Liễu Đào cũng không rõ về nội dung kỳ thi Châu.
Sau đó, hắn nghĩ tới lời vừa rồi Trịnh Hồi Xuân nói.
'Trong vòng bốn tháng viên mãn sao?' Hàn Vũ liếc nhìn số điểm tích lũy hơn ba trăm điểm của mình, nghĩ tới trong nhà còn có năm tờ ngân phiếu trăm lượng, cảm thấy hình như có chút khả năng.
Lúc này, hắn lại mong sao kỳ thi Châu lần này giống lời Trịnh Hồi Xuân nói, là kiểm tra binh khí pháp.
Nhưng theo dự đoán của Trịnh Hồi Xuân, kỳ trước đã thi binh khí pháp, thì kỳ này khả năng sẽ chuyển sang quyền pháp.
Cuối cùng là như thế nào, phải chờ đến tháng năm mới biết được.
"Đương nhiên, quyền pháp và binh khí pháp quan trọng, nhưng tu luyện cảnh giới của bản thân ngươi cũng không thể lười biếng."
Trịnh Hồi Xuân lo Hàn Vũ được cái này mất cái kia, giọng nói có phần nghiêm nghị.
"Thời gian không còn nhiều, ngươi nhất định phải tu luyện tới Luyện Cân viên mãn trong tháng bảy, thì ta mới có thể giải t·h·u·ố·c đ·ộ·c, dẫn dắt ngươi luyện thành kình lực."
Nghe Trịnh Hồi Xuân nhắc tới cảnh giới, Hàn Vũ đang định nói về tình hình của mình thì lại cảm thấy nghi ngờ: "T·h·u·ố·c đ·ộ·c?"
"Là thuốc có ba phần độc, Khí Huyết dược cũng vậy, dùng càng nhiều, độc tích trong người càng nhiều, nếu không sớm loại trừ, tích lũy ngày tháng, sẽ ủ thành họa lớn."
Trịnh Hồi Xuân nghiêm mặt gật đầu, "Bình thường có lẽ không cảm thấy gì, nhưng đến khi đột phá, như đê nghìn dặm vỡ vì tổ kiến, một khi bộc phát, không chỉ khiến ngươi bao công đổ bể, còn gây họa đến tính mạng.
Hàn Vũ mày dần nhíu lại, hắn dùng Khí Huyết dược không hề ít.
Nói vậy, độc tố trong người hắn chẳng phải còn nặng hơn những võ giả khác?
"Sư phụ, nên loại trừ như thế nào?"
Nghĩ đến đây, Liễu Đào tức giận vô cùng, Trịnh Hồi Xuân nếu chịu giao ra bí kíp, thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy.
"Đáng c·h·ế·t lão già!"
Càng nghĩ càng giận, Liễu Đào thấp giọng mắng một câu, để giải mối h·ậ·n trong lòng.
Đột nhiên, bước chân dừng lại.
"Hàn...Hàn Vũ?"
Ngay phía trước, đứng một thân ảnh thon dài, chính là Hàn Vũ đi săn trở về đang tìm Trịnh Hồi Xuân ở Võ Viện.
Hàn Vũ dường như không nghe thấy lời Liễu Đào nói, nghi hoặc hỏi: "Liễu huynh, ngươi đây là?"
"À, ta vừa đến bái kiến Trịnh tiền bối."
Sau lưng mắng sư phụ, còn suýt bị đối phương nghe thấy, Liễu Đào xấu hổ chỉ muốn độn thổ, cũng may mặt dày, đáp lời xong còn hỏi lại một câu: "Hàn huynh muốn đi gặp Trịnh tiền bối sao?"
Hàn Vũ nhẹ gật đầu: "Ừ."
"Vậy tại hạ không quấy rầy nữa, cáo từ."
Liễu Đào là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, bước nhanh rời đi.
Hàn Vũ nhìn theo một lúc rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào trong viện.
Trong viện không thấy bóng dáng Trịnh Hồi Xuân, ngược lại nhìn thấy một chiếc rương, Hàn Vũ tò mò bước đến xem.
Trong phòng, Trịnh Hồi Xuân nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy là Hàn Vũ thì vẻ mặt giãn ra, giọng nói ôn hòa: "Về rồi à?"
"Ra mắt Trịnh sư, đệ tử vừa mới về." Hàn Vũ t·h·i lễ.
Trịnh Hồi Xuân khoát tay: "Được rồi, không cần mấy lễ nghi phiền phức này, ngươi không phiền ta còn phiền đây."
Hàn Vũ cười gật đầu, lập tức chỉ vào mấy quyển thoại bản tiểu thuyết trong rương, tò mò hỏi: "Sư phụ, mấy quyển sách này là Liễu Đào tặng sao?"
"Ngươi gặp hắn rồi?"
Nhắc đến Liễu Đào, trong mắt Trịnh Hồi Xuân thoáng hiện một vòng chán ghét.
Hàn Vũ nhẹ gật đầu, không chỉ thấy mà còn nghe thấy.
"Vậy ngươi có biết hắn vô sự mà ân cần là có ý gì không?" Trịnh Hồi Xuân hỏi.
Hàn Vũ lắc đầu, Trịnh Hồi Xuân cũng không vòng vo, chỉ vào mấy quyển thoại bản tiểu thuyết nói: "Hắn muốn dùng mấy quyển tiểu thuyết này đổi lấy Phong Lôi Hám Nhạc Phủ!"
"Vậy sư phụ ngài đổi không?" Hàn Vũ vừa nghe vừa rót nước cho Trịnh Hồi Xuân.
"Đổi?"
Trịnh Hồi Xuân nhận lấy chén trà, hừ lạnh một tiếng: "Người này tâm thuật bất chính, không có duyên với ta chút nào, mấy quyển thoại bản tiểu thuyết mà muốn đổi? Vậy thượng thừa phủ pháp chẳng phải quá rẻ!"
Ông hai mắt tinh tường như gương, nhìn thấu lòng người, làm sao không thấy được sự giả tạo dưới nụ cười của Liễu Đào.
Ngoài mặt thì nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong lòng đầy mưu toan xấu xa, không phải tiểu nhân thì là gì.
Ông tuy có phủ pháp, nhưng sẽ không tùy tiện giao cho Liễu Đào, dù có muốn tìm người truyền thừa Kim Phá Giáp, cũng sẽ tìm người khác.
Huống chi, đồ đệ bảo bối của ông còn chưa được, há có lý gì cho người ngoài trước chứ!
Không dây dưa vào chuyện này quá lâu, Trịnh Hồi Xuân nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi muốn bộ phủ pháp hoàn chỉnh không?"
"Hả?"
Tay Hàn Vũ đang định buông ấm trà xuống, nghe vậy nhất thời r·u·n lên.
Hắn ngước mắt nhìn Trịnh Hồi Xuân, tưởng mình nghe nhầm: "Sư phụ, người vừa mới nói... "
Bốp!
"Tự mình xem."
Trịnh Hồi Xuân lười biếng lặp lại, trực tiếp ném bí kíp ra.
Hàn Vũ nhận lấy xem xét, chỉ lật vài trang liền xác định bộ này y hệt bộ phủ pháp hắn lấy được từ trên người Kim Cừu.
Ít nhất, nội dung phía trước không hề khác biệt.
Khác biệt duy nhất chính là, bản này có chú giải.
"Đây là bản đầy đủ của Phong Lôi Hám Nhạc Phủ, chia theo Án Đả pháp Phân, tổng cộng có ba mươi sáu thức."
"Theo độ dài mà nói, thì có Phong Lôi Thức và Phong Lôi Kình hai phần, trong đó Phong Lôi Thức bao hàm luyện pháp, hô hấp pháp và đồ vận chuyển khí huyết, còn Phong Lôi Kình thì bao hàm đồ vận kình căn bản."
"Học xong bộ này, không dám nói có thể nắm giữ phủ pháp thiên hạ, nhưng ít nhất khi đối diện với bất cứ võ giả nào sử dụng phủ pháp, ngươi đều có thể ứng phó một cách tự nhiên."
"Nếu ngươi có thể luyện đến viên mãn trước kỳ thi Châu, đừng nói tham gia thi Châu, mà cho dù thi quận, đều dễ như trở bàn tay."
Trịnh Hồi Xuân thuộc làu làu như rót khi giới thiệu qua về Phong Lôi Hám Nhạc Phủ, tỏ rõ sự tôn sùng với nó.
"Trước kỳ thi Châu? Viên mãn?"
Hàn Vũ trầm mặc, cảm thấy Trịnh Hồi Xuân có phần quá đề cao hắn rồi.
Trước đó, hắn đã xem qua bản bí kíp hoàn chỉnh, tự nghĩ Phong Lôi Hám Nhạc Phủ tuyệt đối không thể coi là đơn giản được.
Ít nhất hắn thấy phương pháp và chiêu thức của nó không thể tính bằng đơn vị 'lượt' mà phải là 'muộn', đây là khi đã có cơ sở phủ công.
Cần biết rằng, trước đó Trấn Sơn Hà hắn xem vài lần liền hiểu, luyện vài lần liền lên bảng, Phong Lôi Hám Nhạc Phủ so với nó quả là một trời một vực.
Hắn áng chừng, chỉ khắc được môn phủ pháp này lên bảng thôi đã tốn không ít thời gian.
"Sao? Không tin?" Thấy Hàn Vũ ngẩn người, Trịnh Hồi Xuân khẽ cau mày.
Hàn Vũ lắc đầu: "Không phải."
"Vậy trước tiên làm quen với chiêu thức, lát nữa vi sư tự mình diễn luyện cho ngươi xem."
Hàn Vũ làm theo, xem xong không quên so sánh với bản bí kíp mình đã có được.
'So với bản ta lấy được thì kỹ càng hơn nhiều, không biết Trịnh sư lấy nó từ đâu?' So sánh một hồi, Hàn Vũ hơi kinh ngạc.
Sau khi Trịnh Hồi Xuân đưa cho hắn bộ bí kíp chưa hoàn chỉnh, hắn còn nghĩ là sẽ không có bản đầy đủ, nếu có chắc cũng phải chờ rất lâu.
Ai ngờ vừa đi săn về, đã có thể cầm trong tay ngay một bộ bí kíp hoàn chỉnh, kỹ càng và mới toanh.
Cảm thấy có chút cảm động, Hàn Vũ càng xem càng nghiêm túc.
"Xem xong rồi à?"
Trịnh Hồi Xuân thấy ánh mắt Hàn Vũ hướng về bí kíp đã lâu, liền cất tiếng hỏi.
Trong lời nói mang theo một chút nghi hoặc.
'Tiểu tử này, không phải lại hiểu rồi chứ?' Ông cũng không quên cái rung động nho nhỏ mà Hàn Vũ đã mang đến cho mình trong lần gặp gỡ đầu tiên ở Võ Viện đêm hôm đó.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy khả năng không lớn.
Ba mươi sáu đường quyền pháp của Trấn Sơn Hà không thể so được với Phong Lôi Tam Thập Lục Thức, bộ sau dù là chiêu thức, hô hấp pháp hay pháp vận chuyển khí huyết, đều cao hơn bộ trước một bậc.
Đến cả ông còn mất mấy đêm nghiên cứu, Hàn Vũ chưa đến nửa canh giờ đã hiểu rõ trong lòng, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thực tế.
Trịnh Hồi Xuân bán tín bán nghi đứng dậy.
"Xem xong rồi." Hàn Vũ trả lời.
"Đều hiểu không?"
"Hiểu sơ sơ."
"Vậy là tốt rồi."
"?"
Trịnh Hồi Xuân nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu như toàn bộ đã hiểu, vậy ông đây cũng chẳng còn gì để dạy.
Không quan tâm đến sự nghi hoặc của Hàn Vũ, Trịnh Hồi Xuân hắng giọng: "Vậy ta diễn luyện cho ngươi một lần nhé."
Nói rồi, Trịnh Hồi Xuân cầm một thanh rìu lên.
Hàn Vũ để ý, trong sân có hai thanh rìu giống hệt nhau, không khác gì so với rìu mà hắn đặt làm.
"Rìu của ngươi phải hơn một tháng nữa mới làm xong, tạm thời dùng cái rìu bình thường này vậy."
Trịnh Hồi Xuân giải thích một câu, rồi diễn luyện trước mặt Hàn Vũ.
Một lát sau, thức thứ nhất được diễn xong.
"Thức thứ nhất, hiểu không?"
"Đã hiểu."
Trịnh Hồi Xuân không để ý, tiếp tục diễn luyện.
"Thức thứ hai thì sao?"
"Cũng đã hiểu."
"Thứ ba mươi ba thức thì sao?"
"Đã hiểu."
"Thứ ba mươi tư thức, cũng hiểu rồi sao?"
"Ừ."
Hàn Vũ nhìn với ánh mắt tập trung cao độ, dùng cách người khác luyện võ để soi vào trí nhớ, củng cố thêm những gì mình đã hiểu.
Xem xong là hiểu, trong khoảnh khắc này, đã hiện rõ trên người Hàn Vũ.
Trong lúc đang suy nghĩ, Trịnh Hồi Xuân đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy quái dị nhìn Hàn Vũ rồi hỏi: "Không lẽ ngươi là tất cả đều hiểu rồi sao?"
"Hai chiêu cuối ta chưa hiểu." Hàn Vũ hổ thẹn nói.
Trịnh Hồi Xuân: "...!"
Thì ra sơ sơ trong miệng ngươi chỉ là ba mươi bốn chiêu trước?
Trịnh Hồi Xuân cạn lời, tiếp tục diễn luyện.
Mấy canh giờ sau.
Trong sân.
Trịnh Hồi Xuân ngồi thẳng người, nhìn không chớp mắt.
Trong tầm mắt, là Hàn Vũ đang diễn luyện Phong Lôi Thức, động tác không tính là thành thạo, khi dừng khi lại tiếp tục, nhưng tổng thể xem tạm được.
Giống y như hồi mới tập Trấn Sơn Hà, cứ như bản sao.
Trịnh Hồi Xuân hài lòng vuốt râu, chờ Hàn Vũ luyện xong liền cất lời: "Được rồi, xem ra ngươi thật sự đã hiểu, tiếp theo chỉ cần từng bước luyện tập, là có thể nhập môn."
"Vâng." Hàn Vũ buông rìu, khí tức ổn định, thần sắc bình thường.
Trịnh Hồi Xuân nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, chắc ngươi sẽ khá bận, vừa phải lo việc tu luyện cảnh giới, vừa phải lo quyền pháp và binh khí pháp."
"Cái trước ta không lo, còn cái sau thì thời gian gấp gáp, nếu kỳ thi Châu này kiểm tra binh khí pháp, thì trước khi thi ngươi phải luyện nó tới viên mãn."
"Bởi vì kỳ thi Châu những năm trước đều như vậy."
Nghe vậy ánh mắt Hàn Vũ khẽ động: "Sư phụ, vẫn chưa có tin tức về nội dung thi Châu sao?"
"Không có." Trịnh Hồi Xuân lắc đầu, giọng có chút khẳng định.
Hàn Vũ đã hiểu, xem ra những lời đồn trước đây đúng là vô căn cứ, Liễu Đào cũng không rõ về nội dung kỳ thi Châu.
Sau đó, hắn nghĩ tới lời vừa rồi Trịnh Hồi Xuân nói.
'Trong vòng bốn tháng viên mãn sao?' Hàn Vũ liếc nhìn số điểm tích lũy hơn ba trăm điểm của mình, nghĩ tới trong nhà còn có năm tờ ngân phiếu trăm lượng, cảm thấy hình như có chút khả năng.
Lúc này, hắn lại mong sao kỳ thi Châu lần này giống lời Trịnh Hồi Xuân nói, là kiểm tra binh khí pháp.
Nhưng theo dự đoán của Trịnh Hồi Xuân, kỳ trước đã thi binh khí pháp, thì kỳ này khả năng sẽ chuyển sang quyền pháp.
Cuối cùng là như thế nào, phải chờ đến tháng năm mới biết được.
"Đương nhiên, quyền pháp và binh khí pháp quan trọng, nhưng tu luyện cảnh giới của bản thân ngươi cũng không thể lười biếng."
Trịnh Hồi Xuân lo Hàn Vũ được cái này mất cái kia, giọng nói có phần nghiêm nghị.
"Thời gian không còn nhiều, ngươi nhất định phải tu luyện tới Luyện Cân viên mãn trong tháng bảy, thì ta mới có thể giải t·h·u·ố·c đ·ộ·c, dẫn dắt ngươi luyện thành kình lực."
Nghe Trịnh Hồi Xuân nhắc tới cảnh giới, Hàn Vũ đang định nói về tình hình của mình thì lại cảm thấy nghi ngờ: "T·h·u·ố·c đ·ộ·c?"
"Là thuốc có ba phần độc, Khí Huyết dược cũng vậy, dùng càng nhiều, độc tích trong người càng nhiều, nếu không sớm loại trừ, tích lũy ngày tháng, sẽ ủ thành họa lớn."
Trịnh Hồi Xuân nghiêm mặt gật đầu, "Bình thường có lẽ không cảm thấy gì, nhưng đến khi đột phá, như đê nghìn dặm vỡ vì tổ kiến, một khi bộc phát, không chỉ khiến ngươi bao công đổ bể, còn gây họa đến tính mạng.
Hàn Vũ mày dần nhíu lại, hắn dùng Khí Huyết dược không hề ít.
Nói vậy, độc tố trong người hắn chẳng phải còn nặng hơn những võ giả khác?
"Sư phụ, nên loại trừ như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận