Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 502: Chuyện cũ
Khi trời sập, nhiều người hoàn toàn không khỏi bất ngờ.
Tây Vực, bên trong phủ Vũ An Hầu.
Trương Tam Phong và Viên Thiên Cương đang ngồi ở sân nói chuyện phiếm, Trương Tam Phong tự lập ra phái Võ Đang, còn Viên Thiên Cương tuy trước đây là người ở triều đình, thế nhưng cũng học được một thân bản lĩnh của Đạo Gia.
Vì vậy, hai người nói chuyện rất hợp ý nhau, hơn nữa Trương Tam Phong cũng muốn nhờ Viên Thiên Cương chỉ bảo về tâm đắc cảnh giới Thiên Địa.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, tiếng trời sập đổ vang vọng khắp thiên địa, nơi chân trời xa xăm bỗng nhiên ảm đạm đi.
Mây mù tiêu tán!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, giống như con rồng đất lật mình.
Hai người cùng nhau kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa, sắc mặt hơi biến đổi.
Viên Thiên Cương giơ tay đếm ngón tay tính toán một chút, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, mày cau lại, thất thanh nói: "Bắc Vực trời sập xuống nghiêm trọng vậy sao?"
Nghe vậy, Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi có liên quan đến Bắc Vực?"
Viên Thiên Cương sắc mặt ngưng trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Bắc Vực trời sập rồi."
Bây giờ hắn ta đã là cảnh giới Thiên Địa, lại biết thuật bói toán thiên cơ, đối với khí thế của thế gian này là nhạy cảm nhất.
Trương Tam Phong tự thầm kinh hãi.
Tây Vực cách Bắc Vực rất xa, nhưng bây giờ Bắc Vực trời sập mà ngay cả Tây Vực cũng có biến động rõ ràng như vậy, tình hình ở Bắc Vực rốt cuộc như thế nào?
Hắn ta không dám tưởng tượng cảnh tượng đó rồi.
Trương Tam Phong là một người thông minh, trong nháy mắt liền nghĩ đến chuyện Xi Vưu lúc trước, đoán định chuyện này chắc chắn có liên quan đến Xi Vưu.
Tây Vực và Bắc Vực cách khá xa, cho nên tuy có dị tượng, nhưng rất nhanh đã tiêu tan.
Ngay lúc này, trong căn nhà phía sau sân đột nhiên phóng ra một luồng khí thế huyền ảo.
Cảm giác này vô cùng huyền ảo, giống như toàn bộ thế gian bị tách ra, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác mênh mông.
Cho dù là Viên Thiên Cương, lúc này cũng không khỏi giật mình thót tim.
Bóng dáng của Lâm Mang đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, đồng tử của hai người co lại, trong mắt không tránh khỏi lóe lên một tia kinh hãi.
Lúc này, cảm giác mà Lâm Mang mang lại cho bọn họ rõ ràng bá đạo hơn lần trước rất nhiều, có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Giống như đứng trước mặt bọn họ không còn là Lâm Mang nữa, mà là một thế giới thực sự.
Trương Tam Phong nhíu chặt mày, kinh ngạc không thôi nói: "Ngươi không thể đạt đến cảnh giới Toái Không rồi đấy chứ?"
Lâm Mang cười cười, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là có chút lĩnh ngộ."
Nghe vậy, Trương Tam Phong cũng không biết nên vui hay buồn.
Trương Tam Phong thở dài trong lòng, cũng đúng, cảnh giới Toái Không đến nay vẫn chưa có ai đạt đến, ngay cả khi Lâm Mang có thiên phú xuất chúng, e rằng cũng khó có thể đạt đến.
Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương, hỏi: "Viên Quốc Sư, vừa rồi ngươi nói đây là Bắc Vực trời sập sao?"
"Đúng vậy!" Viên Thiên Cương gật đầu nói: "Từ dị tượng trên trời có thể thấy, quy mô có lẽ không nhỏ."
Vừa dứt lời, Đường Kỳ vội vã đi từ ngoài sân vào, sắc mặt u ám, cung kính nói: "Hầu Gia, có chuyện rồi."
"Nơi trời sập ở Tây Vực đột nhiên xuất hiện rất nhiều Nguyên Linh."
"Nguyên Linh?"
Trong mắt Lâm Mang thoáng qua một tia kinh ngạc, liên tưởng đến cảnh trời sập vừa rồi, trong lòng đã hiểu được nguyên do.
Chắc hẳn là thiên địa Bắc Vực đã ảnh hưởng đến toàn bộ thế gian, khiến cho quy tắc của thiên địa hỗn loạn, dẫn đến sự bùng nổ của Nguyên Linh.
Nhưng bây giờ chuyện Nguyên Linh là chuyện nhỏ, vấn đề thực sự vẫn là lần trời sập này.
Lâm Mang nhìn hai người, nói: "Việc ở Tây Vực xin nhờ hai vị, ta phải đến Bắc Vực một chuyến."
Lâm Mang lại dặn dò một số chuyện, rồi vội vã đi đến Bắc Vực.
Với thực lực hiện tại của hắn, một đường không ngừng nghỉ, chỉ mất vài canh giờ đã đến Bắc Vực.
Nhưng bây giờ Bắc Vực đã trở thành một đống đổ nát, một vùng đất rộng lớn trước đây, bây giờ diện tích còn chưa đủ một tỉnh ở Đại Minh hạ giới.
Bốn phía toàn bộ là lục địa vỡ nát, nguyên khí giữa thiên địa mỏng manh đến cực điểm, sinh cơ diệt tuyệt.
Bốn phía toàn bộ là quy tắc của thiên địa vỡ nát, hỗn loạn vô cùng, mơ hồ có thể thấy được cơn bão không gian, nuốt chửng tất cả.
Trên vùng đất này, rải rác vô số Nguyên Linh, thậm chí trong đó không thiếu Nguyên Linh cảnh giới Võ Tiên.
Lúc này, ở phía xa có một luồng hào quang bay tới, mơ hồ có thể thấy bên trong là một lão giả mặc áo xám.
Vị khách mới tới có khuôn mặt hết sức già nua nhưng đôi mắt thì vô cùng sáng ngời, phong thái toàn thân cũng không giống người thường, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Lâm Mang liếc mắt nhìn, rất nhanh trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Cảnh giới Thiên Địa?
Ngoại trừ Chung Thuật Vũ thì đây là người thứ hai mà hắn gặp ở thế giới này có cảnh giới Thiên Địa.
Người tới khi trông thấy Lâm Mang thì cũng không khỏi ngạc nhiên, rất nhanh như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các hạ là Đao Tôn Tây Vực, Lâm Mang?"
Lâm Mang hơi gật đầu, bình tĩnh đáp: "Không biết tiền bối là?"
“Lão phu Thái Cư, Khương Hoài Tiên .”
Khi giới thiệu bản thân, ánh mắt của Khương Hoài Tiên không ngừng đánh giá Lâm Mang.
Trước đó, Tống Kiếm Đình trở về, khi kể lại chuyện Tứ Thánh Giáo đã nói tới một hung tinh trong đó chính là "Huyết Hà Đao Tôn" nổi danh giang hồ, giờ trở thành cảnh giới Thiên Địa làm hắn giật mình không thôi.
Hắn hiểu rõ tình hình Thiên Địa hiện tại, bình thường Võ Tiên cảnh giới Quy Chân muốn đạt tới bước này chỉ có thể dựa vào Thiên Địa bản nguyên, nhưng cũng cực kỳ khó khăn.
Lâm Mang vang danh giang hồ tính đến nay chỉ mới ba năm ngắn ngủi, vậy mà có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa thật khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ không ngờ rằng hai người họ lại có thể gặp tại nơi này.
Khương Hoài Tiên thở dài, nhìn vùng Bắc Vực đầy đống đổ nát, khẽ nói: "Không ngờ tên ma đầu kia lại phá được phong ấn."
"Hả?" Lâm Mang nhíu mày, kinh ngạc nói: "Tiền bối biết rõ chi tiết vụ này sao?"
Khương Hoài Tiên thở dài, nói: "Lão phu sao mà không biết được, Ma Thần Xi Vưu từng tranh giành thiên hạ cùng Hiên Viên Hoàng Đế."
Vừa dứt lời, Lâm Mang không khỏi giật mình.
Như hiểu được sự nghi hoặc của Lâm Mang, Khương Hoài Tiên không khỏi cười nói: "Lão tổ đời trước của lão phu vốn xuất thân từ hạ giới, sao mà không biết được."
"Lâm thành chủ, ngươi có biết họ Khương hời thượng cổ là họ gì không?"
Thần sắc Lâm Mang hơi động, kinh ngạc nói: "Thần Nông thị?"
Họ Khương bắt nguồn từ Thần Nông thị, vì có lời đồn là Viêm Đế sinh ra ở Khương Thủy nên sau Thần Nông thị đổi sang họ là Khương.
Khương Hoài Tiên gật đầu, nói: "Nhánh của lão phu vốn là tộc nhân Viêm Đế, sau được Hiên Viên Hoàng Đế truyền lệnh, phái tới thượng giới."
Lâm Mang không khỏi ngỡ ngàng.
Nếu Khương Hoài Tiên xuất thân từ Thần Nông thị, thì việc hắn có được thực lực như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Khương Hoài Tiên thở dài, giọng trầm trọng: "Bây giờ Bắc Vực sụp đổ, tiếp theo những vực còn lại tất nhiên sẽ gặp tai ương."
"Xi Vưu xuất hiện sẽ dẫn tới một cuộc đại họa thiên địa."
Lâm Mang như có điều suy nghĩ nói rồi nói: "Có phải thượng giới đang trấn áp Xi Vưu không?"
Nếu là người thường hỏi thì Khương Hoài Tiên chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng giờ Xi Vưu sắp xuất hiện, Lâm Mang lại đạt cảnh giới Thiên Địa, cũng đã là cường giả đương thời nên hắn không còn định giấu nữa.
Khương Hoài Tiên gật đầu đáp: "Có thể nói là như vậy!"
"Hồi đó mặc dù Xi Vưu thua trận vong mạng nhưng hắn có ma hồn, ma hồn của hắn rất đặc biệt, không phải phương pháp bình thường có thể giết chết, mà Hiên Viên Hoàng Đế lại cảm thấy thương hại hắn từng là một anh hùng, nên đã chặt đầu tứ chi, lấy ngũ tạng lục phủ, trấn áp vào Cửu Vực ở thượng giới để ngăn không cho ma hồn của hắn hòa nhập và hồi sinh."
"Chỉ là sau đó Tứ Vực sụp đổ, ma hồn của hắn tỉnh lại, nhưng khi ấy phát hiện kịp thời, lão phu đã cùng các bằng hữu ở hạ giới liên kết lại, mới trấn áp được hắn thêm một lần nữa."
"Một khi Cửu Vực sụp đổ thì không thể ngăn cản nữa, chỉ là một thế giới muốn sụp đổ hoàn toàn thì nhanh thì vài trăm năm, chậm thì vài nghìn năm, giờ nhìn cảnh Bắc Vực có thể thấy là có người giúp hắn thoát khỏi phong ấn."
"Bắc Vực này đã trấn áp được ma thể của Xi Vưu, từ lâu đã hợp nhất với nhau rồi, vậy nên khi ma thể của Xi Vưu xuất hiện là thiên địa cũng sụp đổ."
Khương Hoài Tiên nhìn xuống khung cảnh hoang tàn dưới chân, giọng trầm buồn nói: "Một khi Xi Vưu xuất hiện thì với thế gian hiện tại, không ai có thể ngăn cản được."
Lâm Mang cau mày nói: "Hai giới trên dưới này rốt cuộc là chuyện gì?"
Khương Hoài Tiên cười khổ nói: "Lâm thành chủ có từng nghe nói tới con đường thành tiên không?"
Không đợi Lâm Mang trả lời, Khương Hoài Tiên đã giải thích: "Thực ra điều này liên quan đến một chuyện cũ, hai thế giới trên dưới này vốn là một thể, một âm một dương, chỉ là về sau thành tiên lộ xuất hiện ở thế gian, bị tiên nhân hạ xuống chia cắt."
"Tiên nhân không muốn giáng trần nên đóng thượng giới làm cung điện, cũng là nơi tạm trú nên mới có thượng giới, những điều này đều là ghi chép của tộc ta, lão phu cũng không biết thật hay giả."
Lâm Mang vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nói: "Trên đời này thật sự có tiên nhân sao?"
Khương Hoài Tiên lắc đầu, nói: "Không biết, cũng chưa từng gặp."
Dù là hậu duệ của Thần Nông thị, nhưng y cũng chưa từng chứng kiến chuyện thời thượng cổ xa xưa, chuyện y biết hầu hết đều có chép ghi trong những sách xưa cổ trong gia tộc.
Khương Hoài Tiên nói tiếp: "Thật ra cái cảnh giới Võ Tiên mà chúng ta gọi là này cũng có liên quan đến những người kia, hơn nữa, với người thường, chúng ta khác gì tiên đâu".
"Người đời sau theo đuổi con đường thành tiên, nhưng không biết đường phía trước ra sao, cho nên mới có hai từ Võ Tiên, coi như một cách tưởng nhớ".
Lâm Mang rất nhanh đã ổn định tâm thần, rồi bất chợt cười bảo: "Chẳng lẽ hai giới hợp nhất là có thể nhìn thấy cái gọi là con đường thành tiên đó?"
Khương Hoài Tiên không trả lời câu hỏi này.
Mọi người đều biết việc theo đuổi con đường thành tiên, hắn cũng không dám bảo đảm Lâm Mang có phải là kẻ có dã tâm hay không.
Hai giới hợp nhất, chúng sinh lầm than, vô số người chết chóc, như vậy mới thực sự là tận thế.
Lâm Mang đương nhiên nhìn ra được ý nghĩ của hắn, thẳng thắn bảo: "Ta sẽ không để cho hai giới hợp nhất".
Trong mắt Khương Hoài Tiên thoáng qua vẻ kinh ngạc, không khỏi kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Lâm Mang.
Hắn có thể nhìn ra được, lời nói của Lâm Mang không phải là giả.
Lâm Mang tò mò nói: "Nếu nơi này là nơi ở của đám tiên kia, vậy tại sao lại chẳng có ghi chép nào để lại cả, đám tiên kia đã đi đâu mất rồi?"
Trên mặt Khương Hoài Tiên bỗng nhiên xuất hiện vẻ kiêu ngạo, trang nghiêm nói: "Tất nhiên là bị Hoàng Đế Đại Nhân và Viêm Đế Đại Nhân tiêu diệt rồi".
Lâm Mang sững ra, tiêu diệt rồi?
Dùng xong là tiêu diệt luôn á?
Sợ Lâm Mang hiểu lầm, Khương Hoài Tiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Hoàng Đế đại nhân tuy đã từng mượn sức mạnh của chúng, nhưng đám tiên kiêu ngạo, khinh thường phàm nhân".
"Hoàng Đế từng nói, đã chẳng thể dùng vì dân, thì cần làm gì nữa?"
"Rồi lệnh tiêu diệt chúng, đám tiên còn lại cũng đều trốn khỏi con đường thành tiên, sau đó Vũ Đế lại đúc chín cái đỉnh để phong ấn thiên địa, để trấn áp ma thân của Xi Vưu, đồng thời trấn áp hạ giới, phòng ngừa hai giới hợp nhất, từ đó thần tiên phàm nhân đứt đoạn, trên đời không còn con đường thành tiên nào nữa".
"Về tình hình hạ giới, lão phu ta cũng biết đôi chút, Vũ Đế dùng chín cái đỉnh thần khí để trấn áp thiên địa, phong ấn thiên địa hạ giới, cắt đứt bản nguyên của âm khí, như vậy thì hai giới sẽ không còn khả năng hợp nhất nữa, nhưng vẫn để lại một con đường, không đến nỗi cắt đứt con đường đến hạ giới".
Khương Hoài Tiên giọng trầm trọng: "Có thể giúp Xi Vưu thoát khỏi cảnh khốn cùng thì chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng những cường giả Võ Tiên ở Ngũ Phương Vực, ta hầu hết đều đã hiểu rõ, cho dù là người từ hạ giới đến, ta cũng đều biết, không biết là người nào, lại có bản lĩnh giúp Xi Vưu thoát nạn".
Nghe vậy, Lâm Mang bỗng nghĩ đến một người.
Từ Phúc!
Từ khi đến thượng giới cũng lâu rồi, nhưng hắn cũng chưa nghe thấy tin tức gì về Từ Phúc.
Nếu nói Từ Phúc chết ở Ngũ Phương Vực thì hắn nhất quyết không tin đâu.
Muốn nói về việc thành tiên trường sinh thì Từ Phúc còn chấp nhất hơn bất kỳ ai.
Ngày trước là phương sĩ số một thời Tần, luyện đan trường sinh cho Từ Phúc, cầu tiên hỏi đạo, những hiểu biết của hắn ta vốn đã vượt xa người thường.
Khương Hoài Tiên thở dài: "Giờ chỉ có thể trông giữ hết sức các nơi còn lại thôi".
"Ngày trước thân thể của Xi Vưu bị chia làm chín phần, ma hồn cũng theo đó mà phân tán, giờ ma hồn ở Bắc Vực thoát nạn, tất nhiên sẽ mưu tính ma hồn ở những nơi còn lại".
Thật ra trong lòng hắn cũng không có đáy, dù sao thì đối mặt chính là Xi Vưu lừng danh, thời trước tranh giành thiên hạ với Hoàng Đế.
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên không gian thiên địa lại vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng nổ không ngừng.
Thiên địa rung chuyển!
Khương Hoài Tiên sắc mặt đại biến, nhìn về bầu trời xa xa, giận dữ quát: "Chết tiệt!"
"Đám hỗn đản!"
"Bị lừa rồi!"
Hắn vì chuyện ở Bắc Vực mà vội vã rời khỏi Trung Vực, không ngờ đám người này lại đến Đông Vực, hành động còn nhanh như vậy.
Khuôn mặt Lâm Mang cũng u ám.
Khương Hoài Tiên mắng một tiếng, định xuất phát đi Đông Vực.
Lâm Mang bất chợt đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói: "Không cần đi nữa đâu."
"Tiền bối vẫn nên về Trung Vực đi thôi."
Khương Hoài Tiên sắc mặt lạnh băng, cũng biết lúc này đi tới Đông Vực cũng không kịp nữa rồi.
Dù hai người có tốc độ nhanh thế nào thì đi từ Bắc Vực đến Đông Vực cũng đã quá muộn màng.
Ngược lại còn trúng kế điều hổ ly sơn.
Hai người chia tay tại đây, Khương Hoài Tiên đi đến Trung Vực, Lâm Mang thì trở về Tây Vực.
...
Đông Vực,
Nơi vốn là thiên địa sụp đổ, lúc này lại là gió mây đổi sắc.
Ma khí ngất trời!
Cả thiên địa như bị ma vực bao trùm, bầu trời tối đen như mực.
Núi đá nứt toác, phát ra tiếng động ầm ầm kinh thiên, một thân ảnh uy thế phi phàm chậm rãi bước ra từ bên trong, ngửa mặt lên trời gào thét.
Thân thể Ma Thần sừng sững giữa thiên địa, toàn thân tỏa ra ma khí ngạo nghễ thế gian.
Từ Phúc mắt híp híp, chắp tay cười nói: "Chúc mừng Thiên Tôn!"
Xi Vưu liếc nhìn Từ Phúc, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng bày mưu tính kế tài tình đấy."
Nếu ngày trước có thể có được sự trầm ổn như vậy thì cũng không đến nỗi bại dưới tay Cơ Hiên Viên.
Từ Phúc mỉm cười: "Thiên Tôn quá khen."
Hắn đã tính toán được sau khi Bắc Vực thiên địa sụp đổ, người các nơi chắc chắn sẽ đến đó điều tra, dẫn đến phòng thủ yếu kém.
Trong số mấy vực còn lại, thực lực Đông Vực là yếu nhất, tất nhiên phải chọn Đông Vực làm mục tiêu.
Nhưng những vực tiếp theo đều có thực lực không yếu, nếu muốn không bị phát hiện thì không phải chuyện dễ dàng.
Xi Vưu lập tức nhìn ra được tâm tư của Từ Phúc, hừ lạnh một tiếng, không để tâm: "Nửa sức mạnh của bản vương hiện giờ đã khôi phục, bọn chúng dựa vào đâu mà ngăn cản được bản vương!"
Từ Phúc cung kính nói: "Thực lực Thiên Tôn phi phàm, tự nhiên không sợ, nhưng thực lực của bọn chúng dù sao cũng không thể coi thường, vẫn cần hành sự thận trọng."
Từ trước đến nay, hắn ta vốn cẩn thận trong mọi việc, tuyệt đối không chịu mạo hiểm.
Hắn ta không muốn vất vả bày mưu tính kế, cuối cùng lại thất bại.
Bây giờ chỉ cần phá vỡ thêm ba nơi trấn áp là Xi Vưu có thể phá phong ấn, đến lúc đó hai giới hợp nhất, không ai cản được con đường thành tiên của hắn ta.
Nếu là trước đây thì Xi Vưu nhất định sẽ không để ý, nhưng trải qua chuyện Tứ Thánh Giáo lần trước, trong lòng hắn cũng e ngại Lâm Mang.
Lời nói của Từ Phúc, cũng giống như đã cho hắn ta một bậc thang.
Xi Vưu lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
"Trước tiên tìm ma hồn bị phong ấn của bản vương trước."
Tây Vực, bên trong phủ Vũ An Hầu.
Trương Tam Phong và Viên Thiên Cương đang ngồi ở sân nói chuyện phiếm, Trương Tam Phong tự lập ra phái Võ Đang, còn Viên Thiên Cương tuy trước đây là người ở triều đình, thế nhưng cũng học được một thân bản lĩnh của Đạo Gia.
Vì vậy, hai người nói chuyện rất hợp ý nhau, hơn nữa Trương Tam Phong cũng muốn nhờ Viên Thiên Cương chỉ bảo về tâm đắc cảnh giới Thiên Địa.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, tiếng trời sập đổ vang vọng khắp thiên địa, nơi chân trời xa xăm bỗng nhiên ảm đạm đi.
Mây mù tiêu tán!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, giống như con rồng đất lật mình.
Hai người cùng nhau kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa, sắc mặt hơi biến đổi.
Viên Thiên Cương giơ tay đếm ngón tay tính toán một chút, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, mày cau lại, thất thanh nói: "Bắc Vực trời sập xuống nghiêm trọng vậy sao?"
Nghe vậy, Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi có liên quan đến Bắc Vực?"
Viên Thiên Cương sắc mặt ngưng trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Bắc Vực trời sập rồi."
Bây giờ hắn ta đã là cảnh giới Thiên Địa, lại biết thuật bói toán thiên cơ, đối với khí thế của thế gian này là nhạy cảm nhất.
Trương Tam Phong tự thầm kinh hãi.
Tây Vực cách Bắc Vực rất xa, nhưng bây giờ Bắc Vực trời sập mà ngay cả Tây Vực cũng có biến động rõ ràng như vậy, tình hình ở Bắc Vực rốt cuộc như thế nào?
Hắn ta không dám tưởng tượng cảnh tượng đó rồi.
Trương Tam Phong là một người thông minh, trong nháy mắt liền nghĩ đến chuyện Xi Vưu lúc trước, đoán định chuyện này chắc chắn có liên quan đến Xi Vưu.
Tây Vực và Bắc Vực cách khá xa, cho nên tuy có dị tượng, nhưng rất nhanh đã tiêu tan.
Ngay lúc này, trong căn nhà phía sau sân đột nhiên phóng ra một luồng khí thế huyền ảo.
Cảm giác này vô cùng huyền ảo, giống như toàn bộ thế gian bị tách ra, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác mênh mông.
Cho dù là Viên Thiên Cương, lúc này cũng không khỏi giật mình thót tim.
Bóng dáng của Lâm Mang đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, đồng tử của hai người co lại, trong mắt không tránh khỏi lóe lên một tia kinh hãi.
Lúc này, cảm giác mà Lâm Mang mang lại cho bọn họ rõ ràng bá đạo hơn lần trước rất nhiều, có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Giống như đứng trước mặt bọn họ không còn là Lâm Mang nữa, mà là một thế giới thực sự.
Trương Tam Phong nhíu chặt mày, kinh ngạc không thôi nói: "Ngươi không thể đạt đến cảnh giới Toái Không rồi đấy chứ?"
Lâm Mang cười cười, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là có chút lĩnh ngộ."
Nghe vậy, Trương Tam Phong cũng không biết nên vui hay buồn.
Trương Tam Phong thở dài trong lòng, cũng đúng, cảnh giới Toái Không đến nay vẫn chưa có ai đạt đến, ngay cả khi Lâm Mang có thiên phú xuất chúng, e rằng cũng khó có thể đạt đến.
Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương, hỏi: "Viên Quốc Sư, vừa rồi ngươi nói đây là Bắc Vực trời sập sao?"
"Đúng vậy!" Viên Thiên Cương gật đầu nói: "Từ dị tượng trên trời có thể thấy, quy mô có lẽ không nhỏ."
Vừa dứt lời, Đường Kỳ vội vã đi từ ngoài sân vào, sắc mặt u ám, cung kính nói: "Hầu Gia, có chuyện rồi."
"Nơi trời sập ở Tây Vực đột nhiên xuất hiện rất nhiều Nguyên Linh."
"Nguyên Linh?"
Trong mắt Lâm Mang thoáng qua một tia kinh ngạc, liên tưởng đến cảnh trời sập vừa rồi, trong lòng đã hiểu được nguyên do.
Chắc hẳn là thiên địa Bắc Vực đã ảnh hưởng đến toàn bộ thế gian, khiến cho quy tắc của thiên địa hỗn loạn, dẫn đến sự bùng nổ của Nguyên Linh.
Nhưng bây giờ chuyện Nguyên Linh là chuyện nhỏ, vấn đề thực sự vẫn là lần trời sập này.
Lâm Mang nhìn hai người, nói: "Việc ở Tây Vực xin nhờ hai vị, ta phải đến Bắc Vực một chuyến."
Lâm Mang lại dặn dò một số chuyện, rồi vội vã đi đến Bắc Vực.
Với thực lực hiện tại của hắn, một đường không ngừng nghỉ, chỉ mất vài canh giờ đã đến Bắc Vực.
Nhưng bây giờ Bắc Vực đã trở thành một đống đổ nát, một vùng đất rộng lớn trước đây, bây giờ diện tích còn chưa đủ một tỉnh ở Đại Minh hạ giới.
Bốn phía toàn bộ là lục địa vỡ nát, nguyên khí giữa thiên địa mỏng manh đến cực điểm, sinh cơ diệt tuyệt.
Bốn phía toàn bộ là quy tắc của thiên địa vỡ nát, hỗn loạn vô cùng, mơ hồ có thể thấy được cơn bão không gian, nuốt chửng tất cả.
Trên vùng đất này, rải rác vô số Nguyên Linh, thậm chí trong đó không thiếu Nguyên Linh cảnh giới Võ Tiên.
Lúc này, ở phía xa có một luồng hào quang bay tới, mơ hồ có thể thấy bên trong là một lão giả mặc áo xám.
Vị khách mới tới có khuôn mặt hết sức già nua nhưng đôi mắt thì vô cùng sáng ngời, phong thái toàn thân cũng không giống người thường, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Lâm Mang liếc mắt nhìn, rất nhanh trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Cảnh giới Thiên Địa?
Ngoại trừ Chung Thuật Vũ thì đây là người thứ hai mà hắn gặp ở thế giới này có cảnh giới Thiên Địa.
Người tới khi trông thấy Lâm Mang thì cũng không khỏi ngạc nhiên, rất nhanh như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các hạ là Đao Tôn Tây Vực, Lâm Mang?"
Lâm Mang hơi gật đầu, bình tĩnh đáp: "Không biết tiền bối là?"
“Lão phu Thái Cư, Khương Hoài Tiên .”
Khi giới thiệu bản thân, ánh mắt của Khương Hoài Tiên không ngừng đánh giá Lâm Mang.
Trước đó, Tống Kiếm Đình trở về, khi kể lại chuyện Tứ Thánh Giáo đã nói tới một hung tinh trong đó chính là "Huyết Hà Đao Tôn" nổi danh giang hồ, giờ trở thành cảnh giới Thiên Địa làm hắn giật mình không thôi.
Hắn hiểu rõ tình hình Thiên Địa hiện tại, bình thường Võ Tiên cảnh giới Quy Chân muốn đạt tới bước này chỉ có thể dựa vào Thiên Địa bản nguyên, nhưng cũng cực kỳ khó khăn.
Lâm Mang vang danh giang hồ tính đến nay chỉ mới ba năm ngắn ngủi, vậy mà có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa thật khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ không ngờ rằng hai người họ lại có thể gặp tại nơi này.
Khương Hoài Tiên thở dài, nhìn vùng Bắc Vực đầy đống đổ nát, khẽ nói: "Không ngờ tên ma đầu kia lại phá được phong ấn."
"Hả?" Lâm Mang nhíu mày, kinh ngạc nói: "Tiền bối biết rõ chi tiết vụ này sao?"
Khương Hoài Tiên thở dài, nói: "Lão phu sao mà không biết được, Ma Thần Xi Vưu từng tranh giành thiên hạ cùng Hiên Viên Hoàng Đế."
Vừa dứt lời, Lâm Mang không khỏi giật mình.
Như hiểu được sự nghi hoặc của Lâm Mang, Khương Hoài Tiên không khỏi cười nói: "Lão tổ đời trước của lão phu vốn xuất thân từ hạ giới, sao mà không biết được."
"Lâm thành chủ, ngươi có biết họ Khương hời thượng cổ là họ gì không?"
Thần sắc Lâm Mang hơi động, kinh ngạc nói: "Thần Nông thị?"
Họ Khương bắt nguồn từ Thần Nông thị, vì có lời đồn là Viêm Đế sinh ra ở Khương Thủy nên sau Thần Nông thị đổi sang họ là Khương.
Khương Hoài Tiên gật đầu, nói: "Nhánh của lão phu vốn là tộc nhân Viêm Đế, sau được Hiên Viên Hoàng Đế truyền lệnh, phái tới thượng giới."
Lâm Mang không khỏi ngỡ ngàng.
Nếu Khương Hoài Tiên xuất thân từ Thần Nông thị, thì việc hắn có được thực lực như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Khương Hoài Tiên thở dài, giọng trầm trọng: "Bây giờ Bắc Vực sụp đổ, tiếp theo những vực còn lại tất nhiên sẽ gặp tai ương."
"Xi Vưu xuất hiện sẽ dẫn tới một cuộc đại họa thiên địa."
Lâm Mang như có điều suy nghĩ nói rồi nói: "Có phải thượng giới đang trấn áp Xi Vưu không?"
Nếu là người thường hỏi thì Khương Hoài Tiên chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng giờ Xi Vưu sắp xuất hiện, Lâm Mang lại đạt cảnh giới Thiên Địa, cũng đã là cường giả đương thời nên hắn không còn định giấu nữa.
Khương Hoài Tiên gật đầu đáp: "Có thể nói là như vậy!"
"Hồi đó mặc dù Xi Vưu thua trận vong mạng nhưng hắn có ma hồn, ma hồn của hắn rất đặc biệt, không phải phương pháp bình thường có thể giết chết, mà Hiên Viên Hoàng Đế lại cảm thấy thương hại hắn từng là một anh hùng, nên đã chặt đầu tứ chi, lấy ngũ tạng lục phủ, trấn áp vào Cửu Vực ở thượng giới để ngăn không cho ma hồn của hắn hòa nhập và hồi sinh."
"Chỉ là sau đó Tứ Vực sụp đổ, ma hồn của hắn tỉnh lại, nhưng khi ấy phát hiện kịp thời, lão phu đã cùng các bằng hữu ở hạ giới liên kết lại, mới trấn áp được hắn thêm một lần nữa."
"Một khi Cửu Vực sụp đổ thì không thể ngăn cản nữa, chỉ là một thế giới muốn sụp đổ hoàn toàn thì nhanh thì vài trăm năm, chậm thì vài nghìn năm, giờ nhìn cảnh Bắc Vực có thể thấy là có người giúp hắn thoát khỏi phong ấn."
"Bắc Vực này đã trấn áp được ma thể của Xi Vưu, từ lâu đã hợp nhất với nhau rồi, vậy nên khi ma thể của Xi Vưu xuất hiện là thiên địa cũng sụp đổ."
Khương Hoài Tiên nhìn xuống khung cảnh hoang tàn dưới chân, giọng trầm buồn nói: "Một khi Xi Vưu xuất hiện thì với thế gian hiện tại, không ai có thể ngăn cản được."
Lâm Mang cau mày nói: "Hai giới trên dưới này rốt cuộc là chuyện gì?"
Khương Hoài Tiên cười khổ nói: "Lâm thành chủ có từng nghe nói tới con đường thành tiên không?"
Không đợi Lâm Mang trả lời, Khương Hoài Tiên đã giải thích: "Thực ra điều này liên quan đến một chuyện cũ, hai thế giới trên dưới này vốn là một thể, một âm một dương, chỉ là về sau thành tiên lộ xuất hiện ở thế gian, bị tiên nhân hạ xuống chia cắt."
"Tiên nhân không muốn giáng trần nên đóng thượng giới làm cung điện, cũng là nơi tạm trú nên mới có thượng giới, những điều này đều là ghi chép của tộc ta, lão phu cũng không biết thật hay giả."
Lâm Mang vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nói: "Trên đời này thật sự có tiên nhân sao?"
Khương Hoài Tiên lắc đầu, nói: "Không biết, cũng chưa từng gặp."
Dù là hậu duệ của Thần Nông thị, nhưng y cũng chưa từng chứng kiến chuyện thời thượng cổ xa xưa, chuyện y biết hầu hết đều có chép ghi trong những sách xưa cổ trong gia tộc.
Khương Hoài Tiên nói tiếp: "Thật ra cái cảnh giới Võ Tiên mà chúng ta gọi là này cũng có liên quan đến những người kia, hơn nữa, với người thường, chúng ta khác gì tiên đâu".
"Người đời sau theo đuổi con đường thành tiên, nhưng không biết đường phía trước ra sao, cho nên mới có hai từ Võ Tiên, coi như một cách tưởng nhớ".
Lâm Mang rất nhanh đã ổn định tâm thần, rồi bất chợt cười bảo: "Chẳng lẽ hai giới hợp nhất là có thể nhìn thấy cái gọi là con đường thành tiên đó?"
Khương Hoài Tiên không trả lời câu hỏi này.
Mọi người đều biết việc theo đuổi con đường thành tiên, hắn cũng không dám bảo đảm Lâm Mang có phải là kẻ có dã tâm hay không.
Hai giới hợp nhất, chúng sinh lầm than, vô số người chết chóc, như vậy mới thực sự là tận thế.
Lâm Mang đương nhiên nhìn ra được ý nghĩ của hắn, thẳng thắn bảo: "Ta sẽ không để cho hai giới hợp nhất".
Trong mắt Khương Hoài Tiên thoáng qua vẻ kinh ngạc, không khỏi kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Lâm Mang.
Hắn có thể nhìn ra được, lời nói của Lâm Mang không phải là giả.
Lâm Mang tò mò nói: "Nếu nơi này là nơi ở của đám tiên kia, vậy tại sao lại chẳng có ghi chép nào để lại cả, đám tiên kia đã đi đâu mất rồi?"
Trên mặt Khương Hoài Tiên bỗng nhiên xuất hiện vẻ kiêu ngạo, trang nghiêm nói: "Tất nhiên là bị Hoàng Đế Đại Nhân và Viêm Đế Đại Nhân tiêu diệt rồi".
Lâm Mang sững ra, tiêu diệt rồi?
Dùng xong là tiêu diệt luôn á?
Sợ Lâm Mang hiểu lầm, Khương Hoài Tiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Hoàng Đế đại nhân tuy đã từng mượn sức mạnh của chúng, nhưng đám tiên kiêu ngạo, khinh thường phàm nhân".
"Hoàng Đế từng nói, đã chẳng thể dùng vì dân, thì cần làm gì nữa?"
"Rồi lệnh tiêu diệt chúng, đám tiên còn lại cũng đều trốn khỏi con đường thành tiên, sau đó Vũ Đế lại đúc chín cái đỉnh để phong ấn thiên địa, để trấn áp ma thân của Xi Vưu, đồng thời trấn áp hạ giới, phòng ngừa hai giới hợp nhất, từ đó thần tiên phàm nhân đứt đoạn, trên đời không còn con đường thành tiên nào nữa".
"Về tình hình hạ giới, lão phu ta cũng biết đôi chút, Vũ Đế dùng chín cái đỉnh thần khí để trấn áp thiên địa, phong ấn thiên địa hạ giới, cắt đứt bản nguyên của âm khí, như vậy thì hai giới sẽ không còn khả năng hợp nhất nữa, nhưng vẫn để lại một con đường, không đến nỗi cắt đứt con đường đến hạ giới".
Khương Hoài Tiên giọng trầm trọng: "Có thể giúp Xi Vưu thoát khỏi cảnh khốn cùng thì chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng những cường giả Võ Tiên ở Ngũ Phương Vực, ta hầu hết đều đã hiểu rõ, cho dù là người từ hạ giới đến, ta cũng đều biết, không biết là người nào, lại có bản lĩnh giúp Xi Vưu thoát nạn".
Nghe vậy, Lâm Mang bỗng nghĩ đến một người.
Từ Phúc!
Từ khi đến thượng giới cũng lâu rồi, nhưng hắn cũng chưa nghe thấy tin tức gì về Từ Phúc.
Nếu nói Từ Phúc chết ở Ngũ Phương Vực thì hắn nhất quyết không tin đâu.
Muốn nói về việc thành tiên trường sinh thì Từ Phúc còn chấp nhất hơn bất kỳ ai.
Ngày trước là phương sĩ số một thời Tần, luyện đan trường sinh cho Từ Phúc, cầu tiên hỏi đạo, những hiểu biết của hắn ta vốn đã vượt xa người thường.
Khương Hoài Tiên thở dài: "Giờ chỉ có thể trông giữ hết sức các nơi còn lại thôi".
"Ngày trước thân thể của Xi Vưu bị chia làm chín phần, ma hồn cũng theo đó mà phân tán, giờ ma hồn ở Bắc Vực thoát nạn, tất nhiên sẽ mưu tính ma hồn ở những nơi còn lại".
Thật ra trong lòng hắn cũng không có đáy, dù sao thì đối mặt chính là Xi Vưu lừng danh, thời trước tranh giành thiên hạ với Hoàng Đế.
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên không gian thiên địa lại vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng nổ không ngừng.
Thiên địa rung chuyển!
Khương Hoài Tiên sắc mặt đại biến, nhìn về bầu trời xa xa, giận dữ quát: "Chết tiệt!"
"Đám hỗn đản!"
"Bị lừa rồi!"
Hắn vì chuyện ở Bắc Vực mà vội vã rời khỏi Trung Vực, không ngờ đám người này lại đến Đông Vực, hành động còn nhanh như vậy.
Khuôn mặt Lâm Mang cũng u ám.
Khương Hoài Tiên mắng một tiếng, định xuất phát đi Đông Vực.
Lâm Mang bất chợt đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói: "Không cần đi nữa đâu."
"Tiền bối vẫn nên về Trung Vực đi thôi."
Khương Hoài Tiên sắc mặt lạnh băng, cũng biết lúc này đi tới Đông Vực cũng không kịp nữa rồi.
Dù hai người có tốc độ nhanh thế nào thì đi từ Bắc Vực đến Đông Vực cũng đã quá muộn màng.
Ngược lại còn trúng kế điều hổ ly sơn.
Hai người chia tay tại đây, Khương Hoài Tiên đi đến Trung Vực, Lâm Mang thì trở về Tây Vực.
...
Đông Vực,
Nơi vốn là thiên địa sụp đổ, lúc này lại là gió mây đổi sắc.
Ma khí ngất trời!
Cả thiên địa như bị ma vực bao trùm, bầu trời tối đen như mực.
Núi đá nứt toác, phát ra tiếng động ầm ầm kinh thiên, một thân ảnh uy thế phi phàm chậm rãi bước ra từ bên trong, ngửa mặt lên trời gào thét.
Thân thể Ma Thần sừng sững giữa thiên địa, toàn thân tỏa ra ma khí ngạo nghễ thế gian.
Từ Phúc mắt híp híp, chắp tay cười nói: "Chúc mừng Thiên Tôn!"
Xi Vưu liếc nhìn Từ Phúc, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng bày mưu tính kế tài tình đấy."
Nếu ngày trước có thể có được sự trầm ổn như vậy thì cũng không đến nỗi bại dưới tay Cơ Hiên Viên.
Từ Phúc mỉm cười: "Thiên Tôn quá khen."
Hắn đã tính toán được sau khi Bắc Vực thiên địa sụp đổ, người các nơi chắc chắn sẽ đến đó điều tra, dẫn đến phòng thủ yếu kém.
Trong số mấy vực còn lại, thực lực Đông Vực là yếu nhất, tất nhiên phải chọn Đông Vực làm mục tiêu.
Nhưng những vực tiếp theo đều có thực lực không yếu, nếu muốn không bị phát hiện thì không phải chuyện dễ dàng.
Xi Vưu lập tức nhìn ra được tâm tư của Từ Phúc, hừ lạnh một tiếng, không để tâm: "Nửa sức mạnh của bản vương hiện giờ đã khôi phục, bọn chúng dựa vào đâu mà ngăn cản được bản vương!"
Từ Phúc cung kính nói: "Thực lực Thiên Tôn phi phàm, tự nhiên không sợ, nhưng thực lực của bọn chúng dù sao cũng không thể coi thường, vẫn cần hành sự thận trọng."
Từ trước đến nay, hắn ta vốn cẩn thận trong mọi việc, tuyệt đối không chịu mạo hiểm.
Hắn ta không muốn vất vả bày mưu tính kế, cuối cùng lại thất bại.
Bây giờ chỉ cần phá vỡ thêm ba nơi trấn áp là Xi Vưu có thể phá phong ấn, đến lúc đó hai giới hợp nhất, không ai cản được con đường thành tiên của hắn ta.
Nếu là trước đây thì Xi Vưu nhất định sẽ không để ý, nhưng trải qua chuyện Tứ Thánh Giáo lần trước, trong lòng hắn cũng e ngại Lâm Mang.
Lời nói của Từ Phúc, cũng giống như đã cho hắn ta một bậc thang.
Xi Vưu lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
"Trước tiên tìm ma hồn bị phong ấn của bản vương trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận