Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 488: Lâm Mang Đông Vực tới đây bái kiến

Kể từ khi có tin tức về sự diệt vong của Kiếm Sơn lan truyền, thế giới võ lâm vô cùng náo động.

Những người đầu tiên có được tin tức này là các môn phái võ lâm thuộc Trung Vực.

Vì lần này Lâm Mang và Trương Tam Phong đều đi một mình, hành động nhanh chóng, nên mãi đến khi Kiếm Sơn sụp đổ, cả hai đã rời đi thì tin tức này mới được lan truyền đi.

Khi tin tức này bày ra trước mắt mọi người, suýt chút nữa đã lật đổ toàn bộ giang hồ.

Ngoài vẻ khiếp sợ, mọi người không biết nói gì hơn.

Là thánh địa Kiếm Đạo của Trung Vực, vị trí của Kiếm Sơn trong giang hồ không cần phải bàn cãi, thậm chí còn có vị trí vô cùng tôn quý trong lòng kiếm khách thiên hạ.

Không ai ngờ được rằng một Kiếm Sơn đường đường chính chính ở Trung Vực, lại có thể sụp đổ dưới tay Lâm Mang của Đông Vực, tin tức này thật quá chấn động.

Nhiều người trong giang hồ không biết rõ thân phận thực sự của Lâm Mang, trong mắt họ, Lâm Mang chỉ là một ngôi sao mới nổi trong giang hồ.

Dù trước đây từng lập nên chiến công hiển hách thế nào, thì mọi người cũng chưa từng nghĩ rằng Lâm Mang có khả năng hủy diệt Kiếm Sơn.

Trong giang hồ có không ít người đạt cảnh giới Võ Tiên, nhưng phải nói là cứ mấy ngàn năm nay, Lâm Mang là người đầu tiên có thể hủy diệt Kiếm Sơn.

Dù sao thì Lâm Mang mới nổi lên trong thế giới võ lâm khoảng hai năm gần đây, có thể hủy diệt Kiếm Sơn thì ngay cả nhiều thế lực lâu đời cũng không làm được.

Mọi người không tin thì không tin, nhưng sự thật là chuyện này đã xảy ra rồi.

Chỉ là mọi người không hiểu, rốt cuộc Lâm Mang đã làm như thế nào.

Kể từ khi Kiếm Sơn diệt vong, toàn bộ đệ tử Kiếm Sơn không một ai may mắn sống sót, những người biết rõ sự thật chỉ có ba người Võ Tiên đã rời đi, mà bản thân họ đương nhiên cũng không thể công khai loan tin này đi khắp nơi.

Nếu thực sự nói ra, thì thân phận của bọn họ cũng sẽ bị bại lộ.

Tất cả mọi người đều nhận ra rằng, thời gian tới giang hồ sẽ không còn yên bình nữa.

Giờ thì toàn bộ giang hồ tràn ngập khí thế mưa gió sắp đến.

Điểm then chốt ở đây là, hành động của Lâm Mang được coi là đã chạm tới giới hạn của các môn phái Trung Vực.

Ai cũng biết rằng Lâm Mang là người Đông Vực, còn Kiếm Sơn thuộc Trung Vực, hiện tại Lâm Mang đích thân tiêu diệt Kiếm Sơn của Trung Vực, chẳng khác nào là đang tát vào mặt các môn phái Trung Vực.

Đông Vực rốt cuộc muốn làm gì?

Gây ra cuộc tàn sát đẫm máu ở hai vực, để chiếm lấy Trung Vực sao?

Mặc dù Ngũ Vực có xảy ra xung đột, nhưng kể từ sau sự kiện trời sập, thì chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra.

Nỗi lo lắng của mọi người không phải không có lý do, những năm gần đây trời sập sụp ngày càng nghiêm trọng, những nơi gánh chịu hậu quả nặng nề nhất là Tứ Vực nằm ở ngoại ô Trung Vực.

Trung Vực, Tứ Thánh Giáo

Tin tức về sự diệt vong của Kiếm Sơn truyền đến, một trong ba thế lực lớn của Trung Vực là Tứ Thánh Giáo cũng không thể ngồi yên được nữa.

Theo lời đồn trong giang hồ, võ học của Tứ Thánh Giáo bắt nguồn từ Tứ Thánh Thú ở thiên địa, vô cùng thâm sâu.

Trong giang hồ còn đồn rằng, trong Tứ Thánh Giáo có một con dị thú của thiên địa đã sống hàng nghìn năm, chỉ là không ai biết lời đồn này có đúng không.

Kể cả đệ tử của Tứ Thánh Giáo cũng chưa từng gặp.

Trong đại điện, hai người nhíu mày, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Một người trong số đó mặc một chiếc áo dài màu đỏ tươi, trên áo choàng thêu một con Phượng hoàng lửa dường như đang dang cánh bay ra khỏi ngọn lửa rực rỡ, khuôn mặt thanh tú, nhìn tổng thể trông người này chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, hai mắt sáng ngời, đôi lông mày khiến người khác có cảm giác uy nghiêm.

Người này là Chu Tước Sứ của Tứ Thánh Giáo, tên là Viêm Thịnh, trong giang hồ hay gọi là "Liệt Hỏa Thần Quân".

Còn người ngồi đối diện là Huyền Vũ Sứ của Tứ Thánh Giáo, tên là Liễu Bình, được mệnh danh là "Kiếm, Chưởng, Tiêu" Tam Tuyệt.

Tên như người, Huyền Vũ Sứ của Tứ Thánh Giáo này trông rất bình thường, là dạng người lọt vào đám đông sẽ không ai chú ý.

Tứ Thánh Giáo dưới sự lãnh đạo của giáo chủ, trong giáo thì bốn thánh sứ được kính trọng nhất.

Mà giáo chủ Tứ Thánh Giáo đã bế quan được năm trăm năm, nhiều đệ tử mới tuyển mộ thậm chí còn không biết giáo chủ trông như thế nào.

Thanh Long Sứ giáo phái thì đi du ngoạn bên ngoài, Bạch Hổ Sứ lại không bao giờ bận tâm đến những chuyện trong giáo phái, nên chuyện lớn nhỏ trong giáo đều do Chu Tước Sứ và Huyền Vũ Sứ chủ trì.

Viêm Thịnh nhẹ nhàng gõ vào bàn, giọng trầm thấp nói: "Về Lâm Mang này, ngươi nghĩ thế nào?"

Nói thật thì việc Lâm Mang diệt Kiếm Sơn thực ra không ảnh hưởng lớn đến họ.

Nhưng hắn đang nghĩ đến câu chuyện đằng sau việc này.

Tại sao Lâm Mang lại không ngại ngàn dặm đến hủy diệt Kiếm Sơn?

Hơn nữa, trước đó Kiếm Sơn bị một cường giả Võ Tiên bí ẩn giết chết, rốt cuộc là vì lý do gì?

Có nhiều dấu hiệu cho thấy Độc Cô Kính Vũ chắc chắn có một thứ vô cùng quý giá.

Rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến nhiều bên xích mích đến thế?

Thần kiếm của Kiếm Sơn ư?

Hắn ta không dám chắc chắn về phỏng đoán này.

Thanh thần kiếm được Kiếm Sơn bồi dưỡng hàng ngàn năm quả thực là một báu vật quý hiếm.

Thần kiếm trên tay, trong cảnh giới Võ Tiên nhị cảnh này hầu như có thể đứng vững bất bại.

Nghe vậy, Huyền Vũ Sứ Liễu Bình cười đặt cốc trà xuống, nhàn nhạt nói: "Rất lợi hại".

"Ngay cả trong đám người đã phi thăng, chắc chắn cũng là hàng đầu".

"Có thể giết được Độc Cô Kính Vũ cầm thần kiếm trong tay, chiến lực cũng khá đáng sợ".

Về thân phận của Lâm Mang, bọn họ cũng sớm có phỏng đoán.

Một người giang hồ có thân thế thần bí, trong thời gian ngắn như vậy mà đạt đến cảnh giới Võ Tiên, rất khó không thu hút sự chú ý.

Nhưng khi đó, Lâm Mang đã đạt cảnh giới Võ Tiên, nhiều người cũng từ bỏ ý định động thủ.

Đối với những tông phái lớn như vậy, thực chất coi trọng lợi ích của chính mình hơn, còn là người đã phi thăng hay chưa thì không quan trọng.

Viêm Thịnh trầm giọng nói: "Hiện nay Kiếm Sơn bị diệt, người Tứ Vực đều đổ dồn ánh mắt vào chúng ta, e rằng rất khó xử lý chuyện này".

Nếu bọn họ không có bất kỳ động thái nào, điều này chắc chắn sẽ khiến người các phái Tứ Vực cho rằng bọn họ bên ngoài mạnh bên trong yếu, nếu đồn ra ngoài cũng không hay.

Nhưng nếu đứng ra vì Kiếm Sơn, chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm Mang.

Đây là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.

"Khó xử gì chứ?"

Liễu Bình hàm nghĩa sâu xa liếc nhìn Viêm Thịnh, mơ hồ nói: "Có câu nói rất hay là cây cao thì gió bão ắt sẽ thổi mạnh!"

"Giờ đây chẳng phải chỉ có mình chúng ta nhắm vào hắn sao".

"Ta đã phái người đi điều tra rõ ràng, những người tấn công Kiếm Sơn chính là nhóm người phi thăng ban đầu, trong đó có người của Thái Bình Giáo".

"Những người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi khiêu khích Kiếm Sơn, điều này có nghĩa là trong tay Kiếm Sơn đang nắm giữ một thứ buộc bọn họ không thể không ra tay".

Khóe miệng Liễu Bình nở nụ cười tinh quái, chậm rãi nói: "Cho dù thứ này là gì, các ngươi có cho rằng sẽ chẳng ai muốn gặp gỡ hay không?"

"Tàn sát cả Kiếm Sơn, hành động này khác gì Ma Đạo?"

Liễu Bình cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Thượng Quan Phiên Vân cũng chỉ quan tâm đến Đông Vực, hiện tại Lâm Mang tự mình xông vào Trung Vực, đó là tự tìm cái chết".

Lúc này, không phải chỉ có bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, e rằng những vực khác cũng có không ít người đang theo dõi Lâm Mang.

Chỉ là e sợ uy thế Kiếm Sơn bị Lâm Mang tiêu diệt, nên không dám ra tay, trong lòng còn có chút lo lắng.

Viêm Thịnh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ý của ngươi là... lần này chúng ta phải ra tay à?"

Nói thật, mặc dù hắn ta hối tiếc những thứ Lâm Mang có được từ Kiếm Sơn nhưng cũng không muốn mạo hiểm một cách dễ dàng.

Bất kể kẻ có thể tiêu diệt Kiếm Sơn bằng thủ đoạn nào, cũng đều không thể coi thường.

Hiện giờ Giáo chủ bế quan không ra, nếu chỉ dựa vào hai người bọn họ thì chỉ sợ không phải là đối thủ của Lâm Mang.

Viêm Thịnh đột nhiên nói: "Không biết Thái Cư bên kia có ý nghĩ thế nào?"

Thái Cư, một trong ba thánh địa võ đạo lớn ở Trung Vực.

Chỉ khác ở chỗ Kiếm Sơn và Tứ Thánh giáo, Thái Cư luôn kín tiếng trong giới giang hồ, thậm chí còn rất ít khi công khai thu nhận đệ tử.

Theo như được biết, mỗi đời Thái Cư chỉ thu nhận một đệ tử.

Trong toàn bộ Thái Cư, tổng số đệ tử cộng lại có lẽ chưa đến mười người.

Nhưng chính thế lực này, lại có thể ngang hàng với Kiếm Sơn và Tứ Thánh giáo, đủ thấy nó phi thường đến nhường nào.

Liễu Bình cười lắc đầu, đứng dậy nói: "Tính cách đám người kia kỳ quái, ai mà biết họ đang nghĩ gì chứ".

"Không thể trông chờ vào việc họ ra tay, vẫn nên hỏi ý kiến các tông phái thì hơn".

......

Bắc Vực, Loạn Ma Hải.

Toàn bộ Ngũ Phương Vực rất ít vùng biển, Loạn Ma Hải tính là một trong số ít các vùng biển ở Ngũ Vực, trong đó phân bố vô số các đảo lớn nhỏ.

Trên những đảo này, có vô số người tu ma đạo ẩn tu, do đó mới có tên là "Loạn Ma Hải".

Rất ít người biết rằng, ngay cả các phái Ma Đạo ở Bắc Vực cũng khá bài xích nơi này.

Lúc này, trên một hòn đảo của Loạn Ma Hải, một lão giả mặc đồ giản dị đang nhìn vào tình báo trong tay, khóe miệng nở nụ cười vừa cười vừa không cười.

"Loạn đi!"

"Để thiên hạ này loạn thêm chút nữa, chết càng nhiều người càng tốt".

"Ha ha!"

"Thiên địa sụp đổ vẫn còn quá chậm".

Trong tiếng cười chứa đựng một chút cảm giác điên cuồng và nóng lòng.

Nếu Lâm Mang ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, người này chính là Từ Phúc đã cùng họ phi thăng lên Ngũ Phương Vực lần trước.

Tuy nhiên, Từ Phúc ở Ngũ Phương Vực không phải là không có căn cơ.

Lúc trước khi Từ Phúc lập Thiên Môn ở hạ giới đã chiêu mộ rất nhiều cường giả, trong số đó có người cũng đã phi thăng lên Ngũ Phương Vực.

Những năm gần đây ở Ngũ Phương Vực đã bí mật phát triển, hình thành nên một thế lực cực kỳ lớn mạnh.

Khi Lâm Mang nổi tiếng giang hồ, Từ Phúc lại trốn trong bóng tối âm thầm tu luyện.

Nói về thiên phú, thực ra hắn ta không bằng Trương Tam Phong nhưng đã từng nuốt máu phượng hoàng, thân thể biến đổi, thêm vào đó là nền tảng võ học tích lũy nghìn năm, cũng coi như tiến triển nhanh chóng.

Về võ học, Từ Phúc không hề yếu, ngược lại còn thâm hậu hơn nhiều người.

Ánh mắt Từ Phúc lóe lên một tia lạnh lẽo, u u nói: "Một chút bản nguyên thiên địa thì là cái gì".

"Làm sao có thể so sánh được với sức mạnh tan vỡ của toàn bộ thế giới".

Từ Phúc tự lẩm bầm một hồi, sau đó nhắm mắt lại tu luyện.

Trải qua ngàn năm tu dưỡng, hắn ta có thể chịu đựng sự cô đơn hơn bất kỳ ai.

...

Tây Vực, Đại Trí Thiền Tự.

Bên trong Phật điện, Hoằng Thiền buông tràng hạt trên tay xuống, sắc mặt không vui không buồn.

Phía sau, có một vị Võ Tiên còn sót lại của Đại Trí Thiền Tự, đứng đó.

Không Tuệ!

"Sư phụ, hiện tại Kiếm Sơn diệt vong, tấm ngọc bội đi xuống hạ giới nhất định đã rơi vào tay Lâm Mang".

Ánh mắt Không Tuệ lóe lên vẻ lo lắng.

Tấm ngọc bội này là hy vọng rời khỏi Ngũ Phương Vực, hắn cũng không hiểu, lần trước sư phụ tại sao lại không muốn đoạt lại tấm ngọc bội này.

Nếu lúc trước mang ngọc bội về, thì đã không có rắc rối nào như bây giờ.

"A di đà Phật!"

Hoằng Thiền nhẹ gọi một tiếng hiệu Phật, thở dài nói: "Bần tăng sai rồi".

"Không Huyền bọn họ không phải do người Kiếm Sơn giết, mà là chết dưới tay Lâm Mang".

"Cái gì!?"

Không Tuệ vô cùng kinh ngạc kêu lên, không thể tin được: "Sao có thể chứ?"

"Bọn họ không phải đang ở hạ giới sao?"

"Lẽ nào Lâm Mang lại..."

Vừa nói đến đây, Không Tuệ đột nhiên ngừng lại.

Hắn cũng nhận ra rồi, Lâm Mang này rõ ràng cũng biết phương pháp đi xuống hạ giới.

Hoằng Thiền đứng dậy nhìn tượng Phật bằng vàng trong điện, bình tĩnh nói: "Tấm ngọc bội này vốn không chỉ có một tấm, người biết tin tức này cũng không chỉ có chúng ta".

Lúc trước đã là ai nói cho họ biết tin này?

Bây giờ nghĩ lại, mục đích của người đó có lẽ cũng không đơn giản.

Lâm Mang tiêu diệt Kiếm Sơn, tuyệt không chỉ đơn thuần là đoạt ngọc bội mở thông đạo đến hạ giới.

Nếu thật sự là vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải rầm rộ như vậy.

Hành động tiêu diệt toàn bộ Kiếm Sơn của Lâm Mang giống như đang giết người diệt khẩu hơn.

Không Tuệ trong mắt loé lên một tia hàn quang, hơi tức giận nói: "Phương trượng, nếu như Không Huyền đúng là do Lâm Mang giết thì tuyệt đối không thể để cho tên ma đầu này tiếp tục hoành hành thêm được nữa."

"Loại ma đầu này ở lại giang hồ thì chắc chắn là họa lớn."

"Biết thế thì lúc trước cho dù phải phá lệ cũng phải giết ngay tên ma đầu này đi."

Lúc đó họ quá câu nệ vào quy củ, không muốn bước ra khỏi Tây Vực, không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi hắn đã đạt tới mức độ đáng sợ như thế.

Hoằng Thiền từ từ quay người, nhìn về phía mặt trời đang lặn ở chân trời, nhàn nhạt nói: "Diệt trừ ma quỷ, bảo vệ chính đạo vốn là việc nên làm của Phật Môn."

"Hắn đến rồi!"

"Phương trượng nói tới Lâm Mang à?"

Hoằng Thiền hơi gật đầu.

Không Tuệ sắc mặt hơi tái đi, kinh ngạc nói: "Hắn mà còn dám đến Tây Vực à?"

Hoằng Thiền hơi lắc đầu, niệm một câu Phật hiệu, nhàn nhạt nói: "Truyền tin đến các chùa ở Tây Vực đi."

Phật Môn Tây Vực có thể độc chiếm Tây Vực làm nơi truyền đạo, chẳng qua là nhờ Đại Trí Thiền Tự một chùa mà thôi.

Chỉ có điều Đại Trí Thiền Tự là chùa đứng đầu các chùa Phật Môn ở Tây Vực nên mọi người mới biết đến.

Nếu như chỉ có một mình Đại Trí Thiền Tự thì cũng không đủ để khiến các vực khác phải kiêng dè.

Lúc này,

Dưới chân Phật Sơn bên ngoài Đại Trí Thiền Tự, hai bóng người từ từ đi tới.

Hai người này chính là Lâm Mang và Trương Tam Phong rời khỏi Kiếm Sơn.

Hai người đi không nhanh lắm, nhưng mỗi bước đi tới đều khiến cho mây gió biến sắc, gió lạnh gào rít, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Sát khí ngút trời!

Ma khí kêu gào!

Những dị tượng thiên địa này không phải là Lâm Mang cố ý tạo ra mà là sau khi sức mạnh của hắn tỏa ra, quy tắc của thiên địa có một sự thay đổi.

Người chưa tới mà hơi thế kinh khủng đã lan tỏa ra, truyền đi trong phạm vi nghìn dặm.

"Đoàng!"

"Đoàng! Đoàng!"

Bỗng nhiên, bên trong chùa trên đỉnh núi vang lên từng hồi tiếng chuông trầm hùng như sấm sét.

Tiếng chuông vang vọng!

Phật Quang rực rỡ chiếu ngút trời!

Toàn bộ bầu trời trong khoảnh khắc này như bị chia làm hai, một nửa mây đen giăng kín, còn một nửa thì toàn là ánh sáng vàng rực.

Hai luồng khí thế hoàn toàn khác nhau va vào nhau nhẹ nhàng như thủy triều, mây cuộn sóng gào.

Kể từ sau khi Kiếm Sơn bị tiêu diệt, không ít người bắt đầu truy tìm tung tích Lâm Mang.

Biến động lớn như vậy, rất nhanh đã được người ta chú ý, tin tức như cơn cuồng phong nhanh chóng truyền đi.

Đứng trước sơn môn của Đại Trí Thiền Tự, Lâm Mang trầm giọng nói: "Đông Vực Lâm Mang, đến bái kiến!"

Theo tiếng nói của Lâm Mang hạ xuống, giọng nói này không hề mất đi mà còn văng vẳng giữa thiên địa, liên tục vang vọng như tiếng ma âm.

Phật Quang trên bầu trời dưới tiếng quát tháo dữ dội này dường như bị xua tan đi phần nào.

Cổng lớn của Đại Trí Thiền Tự từ từ mở ra!

Hoằng Thiền dẫn đầu một đám tăng nhân đi thành hàng từ trong chùa ra, sắc mặt bình tĩnh.

Toàn bộ không gian trên Đại Trí Thiền Tự đều tụ lại thành Phật Quang, ngưng tụ thành một ấn ký chữ Phật khổng lồ.

Hoằng Thiền chắp hai tay trước ngực, miệng niệm một câu Phật hiệu: "A Di Đà Phật!"

Ngay sau đó, toàn bộ tăng nhân trong Đại Trí Thiền Tự đều đồng loạt tụng niệm Phật hiệu, trong nháy mắt, Phật Quang ngút trời xông lên, trực tiếp xuyên thủng những đám mây đen ma khí vô biên.

Hoằng Thiền nhìn Lâm Mang, bình tĩnh nói: "Xin hỏi Lâm thí chủ, Không Huyền có phải chết dưới tay ngươi hay không?"

Lâm Mang hơi nhướng mày, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Quả nhiên, không hổ danh là lão già sống ngàn năm, từng người một đều toan tính thâm sâu, chỉ dựa vào một chút dấu vết đã đoán ra tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận