Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 356: Nơi nào có bóng chiếu đến, dòng sông chảy qua, nơi đó đều là đất của người Hán.
Nguyệt Lượng Hà
Mặt trời lặn chưa hết trên đường chân trời, xung quanh đã tụ họp hơn ngàn người, mà số lượng người này vẫn đang tăng lên nhanh chóng, tứ phương bát hướng, dòng người vẫn không ngừng tập trung về đây.
Có không ít người cũng chẳng phải thật sự đến vì di tích của Lâu Lan Cổ Quốc, họ cũng biết rõ, cho dù di tích này là thật, thì cũng không đến lượt họ, đến đây chỉ để xem náo nhiệt cho vui.
Nguyệt Lượng Hà, tuy được gọi là Nguyệt Lượng Hà, nhưng nó vốn không phải sông, trước đây là một ốc đảo hồ nhỏ.
Toàn bộ ốc đảo trông như hình trăng lưỡi liềm, có thể phản chiếu được ánh trăng trên trời cao, cho nên những người địa phương mới gọi nó là Nguyệt Lượng Hà.
Nơi này từng có thị trấn, nhưng cuối cùng đều đã chìm trong cát bụi.
Vốn dĩ nơi ít dấu chân người qua lại, nay vì chuyện Lâu Lan Cổ Quốc, đã thu hút vô số người đến.
Phía ngoài ốc đảo, có thể thấy đủ loại người ăn mặc khác nhau, có người Hán, cũng có người Mông Cổ, tăng nhân Mật Tông, thậm chí còn có người của các nước Tây Vực.
Trong đám người này, còn có không ít tăng nhân ăn mặc theo Phật Môn, chỉ là hầu hết đều là khuôn mặt của người dị tộc.
Đó là người của Tây Vực Thiếu Lâm, là tổ sư khổ tu Thiếu Lâm La Hán Đường thời Nam Tống sang Tây Vực dựng nghiệp, trong môn phái tôn sư tổ là khổ tu Thiếu Lâm.
Chỉ là trải qua mấy trăm năm phát triển, môn phái suy tàn, bất đắc dĩ phải bắt đầu chiêu mộ người dị tộc.
Nhiều môn phái võ học của người dị tộc Tây Vực đều có nguồn gốc từ Tây Vực Thiếu Lâm và Kim Cương Môn Tây Vực.
Cần phải nói, Kim Cương Tông Tây Vực này chính là do Hỏa Công Đầu Đà Thiếu Lâm ngày đó sáng lập, ở Tây Vực rất có danh tiếng.
Mà những lời đồn liên quan đến Hỏa Công Đầu Đà này cũng rất phổ biến ở Tây Vực.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tập hợp quanh Nguyệt Lượng Hà.
Có nhiều người tụ họp như vậy, khó tránh khỏi sẽ xảy ra xích mích và xung đột.
Nguyệt Lượng Hà thì lớn như vậy, còn ai cũng muốn đến gần được lối vào Lâu Lan Cổ Quốc hơn, tự nhiên sẽ không tránh khỏi xung đột.
Thật ra, những thế lực lớn đến từ Đại Minh thì còn ổn, đối với nhau đều hiểu rõ.
Gặp phải người lợi hại hơn mình, thì sẽ chủ động nhường nhịn.
Còn thế lực Tây Vực thì không hiểu tình hình thế lực bên ngoài, lại càng thù ghét người Đại Minh, đương nhiên là xảy ra không ít xung đột.
Nhưng may là hai bên đều có sự kiềm chế, cũng không muốn gây sự quá căng thẳng.
Phía đông Nguyệt Lượng Hà, một nhóm thế lực giang hồ đến từ Đại Minh tụ họp lại với nhau, nói chuyện rôm rả, vô cùng náo nhiệt.
Một lão giả chống gậy nhìn xung quanh, cảm thán nói: “Đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.”
“Chỉ là đáng tiếc, đã thiếu đi rất nhiều bạn cũ.”
Trước đây không ít người quen biết, đều đã trở thành vong hồn dưới đao của Cẩm Y Vệ.
Phía sau hắn, tụ họp rất nhiều đệ tử ăn mặc quần áo rách rưới, hiển nhiên là đến từ Cái Bang.
Thật ra, dù là đệ tử thượng tầng hay các trưởng lão của Cái Bang cũng không thiếu tiền, ăn mặc như vậy, chỉ là để thể hiện thân phận trong môn phái, cũng như hòa nhập vào các đệ tử tầng lớp dưới tốt hơn.
Ở bên cạnh, có một lão giả lưng hổ vai gấu, trên tay cầm theo một cây đại chùy, đôi mắt giống như mắt hổ, cho người ta một cảm giác uy nghiêm không giận mà uy.
Đây là một trong chín gia tộc giang hồ, người Thiết Gia.
Cũng giống như Lôi Gia phát triển nhờ nghề luyện binh khí, Thiết Gia khởi nghiệp nhờ nghề đúc binh khí, rất nhiều binh khí trên giang hồ đều do Thiết Gia sản xuất ra.
Bởi vậy, địa vị của người Thiết Gia trên giang hồ vẫn khá cao.
Nghe vậy, Thiết Vô Cừu cười nói: “Nghe nói lần này đến cả Vũ An Hầu cũng đến, sợ là sắp loạn rồi.”
Thiết Gia rất ít khi tham gia vào những cuộc tranh đấu trên giang hồ, họ chỉ một lòng chuyên chú vào việc đúc binh khí, thậm chí trong gia tộc còn có rất nhiều người ở trong quân đội, vì vậy cũng không lo sợ triều đình.
Nếu không phải như vậy, thì làm sao lại có thể thuận lợi đúc binh khí được.
Tư đúc binh khí, đây là đại tội.
Lão giả Cái Bang bên cạnh lắc đầu cười cười, đột nhiên kinh ngạc nói: “Người của Thục Sơn Kiếm Các mà cũng đến sao?”
Xa xa, một đoàn hai mươi mấy người, phi ngựa phóng đến, từng người đều mặc áo xanh, đeo trường kiếm.
Đám đông ngoài vòng xoay người xuống ngựa, rồi đi về phía mọi người.
Người cầm đầu là một người trung niên sắc mặt lãnh đạm, mặc một bộ quần áo gai màu xanh lam giản dị, sau lưng đeo hai thanh trường kiếm, kiếm khí xung quanh xông thẳng lên trời.
Sau người này, còn đi theo hai đệ tử vô cùng trẻ tuổi, trông có vẻ trẻ trung, nhưng thực lực lại không yếu, tuổi còn trẻ nhưng đã có thực lực Tông Sư tam cảnh.
Thiết Vô Cừu hơi ngưng thần, kinh ngạc nói: “Là Trường Phong Kiếm Tôn, Triệu Vô Phong của Thục Sơn Kiếm Các, xem ra hắn ta cũng là vì muốn tìm kiếm cơ duyên đột phá Đại Tông Sư.”
Không chỉ có Thiết Vô Cừu chú ý, nhiều người cũng nhận ra.
Dù sao, thêm một người, thì họ lại thêm một đối thủ cạnh tranh.
Đời nào của Thục Sơn Kiếm Các cũng có bốn người Thủ Kiếm, người này chính là một trong số đó, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Thiết Vô Cừu thở dài nói: “Bây giờ nghĩ lại, vị Vũ An Hầu kia đúng là thiên phú hơn người.”
Chưa đến tuổi mà đã là Đại Tông Sư, nói một câu tung hoành đương thời cũng không quá đáng.
Thật ra, trong những người đến Lâu Lan Cổ Quốc này, có không ít người là Tông Sư ngũ cảnh, lục cảnh.
Lâu Lan Cổ Quốc huyền bí, lại còn đồn rằng bên trong có giấu đan dược và bí tịch hiếm có trên đời, ai có thể không động lòng.
Đại Tông Sư thực sự thì có đến hay không không biết, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy.
Thiết Vô Cừu nhìn về phía xa xa, kinh ngạc nói: “Những người kia hình như là người của Ma Đạo thì phải?”
Trưởng lão Cái Bang bên cạnh quay đầu nhìn lướt qua, tò mò nói: “Cũng không biết những năm gần đây Ma Đạo phát triển ở Tây Vực như thế nào.”
Tin tức Ma Đạo xuất hiện ở Trung Nguyên trước đó bọn họ đương nhiên cũng đã biết được.
Chỉ là một trận đại chiến Thiếu Thất Sơn, dù là Thiếu Lâm hay chúng Ma Đạo đều bị diệt sạch, có hơi mang chút cảm giác nở hoa rồi tàn.
“Lần tranh đấu này sợ là không nhỏ đâu.” Thiết Vô Cừu lắc đầu, sau đó cười nói: “Lần này mà không thấy người của Đạo Môn đến, đúng là hơi bội phục họ rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, mặt đất đột nhiên rung chuyển nhẹ.
Mặt đất rung chuyển long trời lở đất.
Tiếng sấm sét bên tai không dứt.
Mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa có một cơn bão cát dữ dội đang quét đến.
Dáng người được bao phủ trong một tấm áo choàng màu đen cưỡi ngựa phi ra từ cơn bão cát.
Đám người giang hồ Đại Minh có mặt ở đây đồng tử đều hơi co lại, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.
Cẩm Y Vệ!
Bộ trang phục Phi Ngư Phục kia quả thực quá bắt mắt.
Hoặc phải nói, cái dị thú hô phong hoán vũ đi đầu kia đã đi sâu vào lòng người.
Tỳ Hưu – tọa kỵ của Vũ An Hầu.
Trên đời này mà lấy được một dị thú như Tỳ Hưu vốn mang vận khí lớn làm tọa kỵ, có lẽ chỉ mỗi Vũ An Hầu này.
Trong lúc Tỳ Hưu phi nước đại, toàn thân tỏa ra tia chớp kinh khủng.
Nếu như nhìn xuống từ trên trời, có thể sẽ thấy một tia sét nhanh chóng lướt qua.
Rất nhiều người thậm chí còn nảy sinh tâm lý sợ hãi, đến cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi, họ còn có thể thu hoạch được thứ gì ở đây?
Cẩm Y Vệ là từ phía nam đến, đối diện với chính là vị trí của các môn phái Tây Vực.
Phía xung quanh Nguyệt Lượng Hà đã sớm bị phân chia rõ ràng bởi các thế lực.
Phía đông là người Đại Minh, còn phía bắc là những thế lực đến từ Mông Cổ.
Mật Tông thảo nguyên, bộ lạc Thổ Mặc Đặc, môn phái Shaman, cùng rất nhiều bộ lạc nhỏ của Mông Cổ.
Phía tây là một nhóm tăng nhân Mật Tông đến từ Mật Tông, số lượng có vẻ không nhiều, nhưng trong đó có không ít thượng sư Mật Tông, không ai dám trêu chọc dễ dàng.
Phía nam là người của các môn phái Tây Vực và các bộ phận ở các quốc gia Tây Vực.
Đây cũng là một thế lực hỗn tạp.
Trong số đó có Tây Vực Thiếu Lâm, Kim Cương Môn, Bạch Đà Sơn Trang, Thiên Sơn Phái, Tuyết Sơn Phái, Tinh Túc Phái, Bái Hỏa Giáo.
Tất nhiên, Bái Hỏa giáo còn có một tên gọi khác, chính là tổng đàn Minh Tông.
Ngoài ra, còn có người của các môn phái Ma Đạo.
Những thế lực này chiếm cứ phía nam Nguyệt Lượng Hà, nhưng giữa bọn họ với nhau lại như nước với lửa.
Trong số những người này, có thể nhìn thấy được rất nhiều binh lính mặc giáp tinh xảo.
Tin tức Lâu Lan Cổ Quốc xuất thế truyền về Đại Minh, đến cả Chu Dực Quân còn động lòng, huống chi là người các nước Tây Vực.
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau, trong mắt mọi người lóe lên một tia tức giận rõ ràng, nhiều người thậm chí còn mắng nhiếc.
Đám người rất có ấn tượng với Cẩm Y Vệ.
Vừa đến đã vô cùng bá đạo chiếm lấy khách điếm Duyên Tự Lai, thậm chí còn tàn sát hàng nghìn tên cướp, nổi danh ở đây.
Sau khi nhiều người biết được tin tức, cũng không còn đến nữa, cũng mang tâm lý càng ít việc càng tốt.
Dù sao thì di tích Lâu Lan Cổ Quốc vẫn chưa xuất hiện, bây giờ ai cũng không muốn phải trải qua cuộc chiến sống còn.
Nhưng những thế lực từ nhiều bên hiện đang tụ tập ở đây, nhưng lại vẫn chọn vùng đất này là mục tiêu rõ ràng là họ đã coi những người này là những kẻ yếu dễ bắt nạt, trong lòng sao có thể không có vài phần tức giận.
Nhiều người mang vẻ mặt không mấy thiện ý, một số người thậm chí còn rút vũ khí ra, bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Đứng lại!"
Một vị tướng lĩnh Tây Vực đang cưỡi ngựa chiến hét lên giận dữ nhưng ngữ điệu lại vô cùng kỳ lạ.
Đằng sau hắn ta, nhiều binh sĩ rút đao ra, sát khí tràn ngập.
Tuy nhiên,
Khí thế tấn công của Cẩm Y Vệ không hề dừng lại, ngược lại còn dữ dội hơn.
"Keng! Keng! Keng ..."
Tiếng rút đao ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên.
Những thanh Tú Xuân Đao lạnh lẽo trượt ra khỏi vỏ kiếm như chém tan gió lạnh giữa trời.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu, tốc độ không hề giảm, giọng điệu hờ hững truyền đến trong tiếng gió gào thét:
"Nghiền nát chúng!"
Đội Cẩm Y Vệ từ hai bên phía sau lập tức thúc ngựa tiến lên, giống như một mũi tên, phi nhanh về phía mọi người.
Thấy cảnh này, mọi người trong lòng càng thêm căm phẫn.
Nhưng chưa kịp chờ họ phản ứng lại thì một loạt mũi tên đã trút xuống.
Dưới mưa tên dày đặc, nhiều người không kịp trở tay, ngã xuống liên tiếp, tiếng kêu rên không dứt.
Máu bắn ra như mưa máu.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người choáng váng.
Nhiều người trên mặt lộ vẻ bàng hoàng, khó tin.
Những người có mặt tại đây, dù có mâu thuẫn, nhưng đều rất kiềm chế.
Trước khi Lâu Lan Cổ Quốc xuất hiện, không ai muốn giết chóc bừa bãi.
Những tưởng chỉ là một số cuộc xung đột nhỏ, ai ngờ những người này lại ra tay tàn độc như vậy.
Ngay cả những thế lực trên giang hồ Đại Minh nằm ở phía đông Nguyệt Lượng Hà cũng cảm thấy tim đập chân run.
Đều nói Cẩm Y Vệ là bá đạo, nhưng giết người không phân biệt phải trái đúng sai, chẳng phải là quá bá đạo sao?
Hơn nữa, đây không phải là Trung Nguyên, mà là vùng đất sâu trong lãnh thổ của Tây Vực.
Tại nơi này, không có sự hỗ trợ của triều đình.
Đây cũng là lý do mà nhiều người giang hồ đến từ Đại Minh tự nguyện liên kết với nhau.
Bất kể trước đây có thù hằn gì, hay sau này thế nào, thì ít nhất hiện tại họ cần phải liên kết với nhau.
"Giết!"
Khi Cẩm Y Vệ xông tới, thanh Tú Xuân Đao trong tay cũng theo đó mà hạ xuống.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Máu tươi văng tung tóe, đầu người lăn xuống cuồng lộn.
Những chiếc đầu mở to mắt trợn tròn bay lên, máu nhuộm đỏ cả lớp cát.
Tiếng nguyền rủa đột ngột dừng lại, chỉ còn tiếng giết chóc không tiếng động và tiếng Tú Xuân Đao đâm vào thịt.
Cuộc giết chóc lặng lẽ diễn ra!
Mọi người xung quanh như thể không tồn tại.
Giữa tiếng gào thét thảm thiết, hàng ngàn kỵ binh của Tây Vực đã gục ngã dưới lưỡi Tú Xuân Đao sắc bén của quân lính triều đình Đại Minh.
"Không!"
Tướng lĩnh dẫn đầu gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ thúc ngựa lao về phía đội Cẩm Y Vệ.
Chào đón hắn ta là một bóng đen khổng lồ.
"Ầm!"
Tỳ Hưu giẫm hai chân xuống, cả người và ngựa lập tức vỡ vụn thành thịt vụn.
Những con ngựa mất chủ lang thang tại chỗ, một số chạy về phía xa.
Tỳ Hưu gầm lên một tiếng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Bất giác uy thế tỏa ra khiến mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhiều người không khỏi lặng lẽ lui lại, tim đập chân run, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Những người còn lại của các bộ tộc Tây Vực khác đều lộ vẻ sợ hãi.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu chậm rãi tiến lên, ánh mắt bình thản lướt qua mọi người, nhàn nhạt nói: "Nơi này giờ thuộc về ta".
"Cút đi!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng nổi giận.
Nhiều người liên tục mắng nhiếc.
Không ít người ở phía nam Nguyệt Lượng Hà, nơi đây là Tây Vực, là địa bàn của họ.
Việc người Trung Nguyên đến đây tranh giành với họ vốn đã khiến họ vô cùng tức giận, giờ còn đuổi họ đi, tất cả đều là những nam nhi huyết khí phương cương, không ai có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên cũng có một số người do dự đôi chút, rồi vẫn dẫn người rời khỏi nơi đó.
Đây đều là những thế lực thường xuyên di chuyển ở Đại Minh, rất rõ chiến tích của Võ An Hầu này.
Người có tên, cây có bóng, cho dù họ chưa từng thực sự gặp mặt, nhưng kẻ có thể tiêu diệt Thiếu Lâm Tự thì chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.
Hơn nữa, vị này là một Đại Tông Sư thực thụ.
Người đầu tiên rời đi là Bạch Đà Sơn Trang, khi nhìn thấy Cẩm Y Vệ, Âu Dương Kiếm trực tiếp dẫn đám đệ tử trong sơn trang rời xa, đi về phía lãnh địa của Mật Tông.
Để khỏi đến lúc đó lại bị máu của mấy người kia bắn bẩn một thân mình!
Trong đám đông, một tráng sĩ mặc trang phục Tây Vực lạnh giọng nói: "Thật là to gan lớn mật!"
"Người Đại Minh, đây là Tây Vực!"
"Không phải là Đại Minh của các ngươi!"
Dù là người dị tộc nhưng lại nói tiếng Trung Nguyên chính tông.
Đây là những người xuất thân từ Kim Cương Môn thuộc Tây Vực.
Kim Cương Môn vốn có nguồn gốc từ Phật Môn Trung Nguyên, truyền thừa bên trong môn phái hơn nữa, muốn tập võ thì phải học chữ Hán và tiếng Hán.
Đây cũng là lý do mà nhiều môn phái Tây Vực vẫn luôn muốn đến Trung Nguyên.
Truyền bá đến cho một nhóm người Tây Vực quả thực quá khó khăn, môn phái căn bản không thể phát triển được.
Lâm Mang hơi nghiêng người.
Không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, nhưng trong hư không đột ngột xuất hiện một Đao Ý khủng khiếp.
Đao Ý ngưng tụ, tùy gió dịch chuyển!
"Phụt!"
Tiếng thịt nát xương tan liền vang lên, người đàn ông Kim Cương Môn ở Tây Vực vừa lên tiếng đã bị chém thành hai nửa.
"Sư đệ!"
Mấy người thốt lên kinh ngạc, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
"Giết chết hắn!"
"Báo thù cho sư đệ!"
Mấy người gào thét lao lên, rất nhanh đám đệ tử Kim Cương Môn xung quanh cũng ùa lên.
Là đại môn phái ở Tây Vực, thực lực của Kim Cương Môn tự nhiên không hề yếu, lần này những đệ tử tinh anh của môn phái cũng có mặt, thậm chí còn có bốn vị Tông Sư.
Nhưng vừa đến cách đó ba mét, dường như có một thanh đao vô hình chém ngang lưng, trực tiếp đứt làm hai đoạn, nửa người xác đổ gục xuống đất.
Ngay lập tức, hơn ba mươi người ngã sõng soài, đứt làm đôi.
"Dừng tay!"
"Tất cả dừng tay!"
Một vị trưởng lão của Kim Cương Môn giận dữ gào lên , vội vàng đưa tay ra nắm lấy hai đệ tử bị sóng gió đẩy lên phía trước.
Vào lúc này, một giọng nói đè nén giận dữ vang lên u ám.
"Các hạ."
"Đường đường đường là Đại Tông Sư, lại bắt nạt đệ tử của ta, có phải là quá đáng rồi không?"
Trong ngữ điệu thô lỗ ẩn chứa một cơn thịnh nộ sâu sắc.
Khoảnh khắc sau, mặt đất vang lên tiếng “ầm ầm”, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đập xuống đất tạo thành một cái hố khổng lồ.
Cát bụi tan đi, một lão giả cao đến hai mét, vai u thịt bắp, khoảng năm mươi tuổi từ từ bước tới.
Toàn thân lão giả tỏa ra một khí thế vô cùng khủng bố, cả người như một con sư tử đang giận dữ.
Đại Tông Sư!
Tất cả mọi người trong lòng đều chấn động.
Quả nhiên, lần này động tĩnh của Lâu Lan Cổ Quốc lớn như vậy, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi, không thể nào để không có Đại Tông Sư nào động lòng được.
Mọi người trong lòng thầm thở dài.
Bây giờ lại thêm một Đại Tông Sư nữa, mức độ tranh giành của bọn họ còn tăng lên.
Nhìn thấy lão giả, những đệ tử còn lại của Kim Cương Môn như tìm được người cứu tinh, rối rít nói: "Trưởng lão!"
"Xin trưởng lão báo thù cho sư huynh!"
Lão giả của Kim Cương Môn tức giận nói: "Các hạ, ngươi cũng là Đại Tông Sư, chuyên bắt nạt một đám đệ tử bình thường, có phải quá đáng rồi không?"
Hắn vốn không muốn manh động.
Nhưng nếu hắn không ra mặt, những đệ tử của Kim Cương Môn này e rằng sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Lâm Mang từ trên cao nhìn xuống, bình thản nói: "Ngươi có ý kiến à?"
"Ngươi..."
Sắc mặt lão giả giận dữ, một tay đưa ra, lập tức một sức mạnh vô cùng lớn lao ập đến, một luồng chưởng ấn cháy bừng bừng ngưng tụ lại trong chớp mắt.
Luồng chưởng ấn cháy bừng bừng tỏa ra một uy thế khủng khiếp.
Bầu trời đêm ảm đạm như thể bị một chưởng đánh tan.
Lâm Mang không nhúc nhích, chỉ chế giễu nhìn hắn ta.
Lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên chém ra từ phía sau, kiếm khí cuồn cuộn tràn ra như triều.
"Ầm!"
Chưởng ấn vỡ tan, kiếm khí vẫn chưa tiêu tan.
"Cái gì?" Lão giả trong lòng giật mình, sắc mặt hơi đổi, liên tiếp tung ra mấy chưởng mới phá tan được kiếm khí.
Cát vàng cuồn cuộn!
Gần như trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người không tự chủ được tập trung vào một người sau lưng Lâm Mang.
Gió thổi cuồn cuộn như sóng lớn, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người vừa ra kiếm vừa nãy vén mũ trùm đầu màu đen lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng trẻ trung.
"Lạc Bạch Thu!!"
Những người kinh ngạc nhất chính là Ma Đạo.
Gần đây bọn họ cũng đã nhận được tin tức về vụ Ma Đạo bị diệt ở Thiếu Lâm Tự.
Điều này còn phải kể đến việc Lâu Lan Cổ Quốc xuất hiện, rất nhiều người giang hồ Đại Minh đã đến Tây Vực, việc này mới được truyền ra.
Nhưng bọn họ không ngờ Lạc Bạch Thu vẫn còn sống, hơn nữa nhìn tình hình này, rõ ràng là đã đầu quân cho triều đình.
Rất nhiều người thuộc các môn phái khác nhau ở Tây Vực có mặt tại đây cũng vô cùng kinh ngạc.
Với tư cách là thủ lĩnh trẻ tuổi của Ma Đạo khi đó, Lạc Bạch Thu tung hoành khắp Tây Vực, danh tiếng rất lớn.
Nhìn thấy Lạc Bạch Thu, lão giả của Kim Cương Môn này đột nhiên nảy sinh ý định rút lui.
Ở Tây Vực, danh tiếng của Lạc Bạch Thu hữu dụng hơn cả "Vũ An Hầu" của Đại Minh.
Bất kể tin đồn có lợi hại đến đâu, đối với người Tây Vực, họ đều cho rằng đó là sự che đậy quá lớn, nhưng Lạc Bạch Thu lại có thành tích thực sự.
Hôm nay có hai Đại Tông Sư, hắn ta tự biết mình không phải là đối thủ, càng không muốn liều mạng.
Lão giả của Kim Cương Môn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Xem ra người của Ma Đạo có mưu đồ khác."
"Đã là Lạc Bạch Thu của Ma Sư Cung, lão giả này không bằng."
"Lạc Bạch Thu, ngươi tốt xấu gì cũng là người Tây Vực, vậy mà lại trà trộn với người triều đình Đại Minh, hay là các vị Ma Đạo đã sớm cấu kết với Đại Minh, muốn chiếm cứ Tây Vực?"
Thoạt nghe có vẻ là lời tức giận, nhưng dụng ý lại rất rõ ràng, chính là muốn khơi dậy sự bất mãn của các môn phái ở Tây Vực.
Triều đình từ lâu đã mất quyền kiểm soát đối với Tây Vực, do đó khi người triều đình đến Tây Vực, các nước Tây Vực, thậm chí nhiều thế lực trong lòng đều phản đối.
Có hay không có chuyện này, các môn phái Ma Đạo đều phải đưa ra lời giải thích về việc này, thậm chí là tự chứng minh sự trong sạch.
Sắc mặt của mọi người trong Ma Đạo hơi biến đổi.
Những lời này tương đương với việc lôi kéo Ma Đạo xuống nước.
Lão giả của Kim Cương Môn cười lạnh về phía Lâm Mang, lạnh lùng nói: "Các vị, đây là Tây Vực!"
"Chẳng lẽ các vị muốn để người Đại Minh cướp đi thứ vốn thuộc về chúng ta hay sao?"
Nói xong, lão giả định bỏ đi.
Lạc Bạch Thu thấy vậy định đuổi theo, Lâm Mang giơ tay lên nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Ngay sau đó, chỉ kình như kiếm, sức mạnh trời đất ngưng tụ ở kẽ chỉ kình, uy thế bao la.
Tru Thần Sát Thánh Thí Tiên Chỉ!
Sức mạnh nguyên khí giữa thiên địa cuộn trào như gió lốc.
Phong vân biến sắc!
Cơn bão cát trên mặt đất bùng lên.
Trong ngàn vạn chỉ kình, dường như đều ẩn chứa sức mạnh của trời đất, xé rách hư không.
Cuối cùng ngưng tụ thành một con rồng điên cuồng gào thét trên bầu trời.
Trong nháy mắt, khí thế vô cùng hùng vĩ tỏa ra khắp toàn thân Lâm Mang, chiếc áo choàng màu đỏ sẫm bay phấp phới trong gió lớn, giọng điệu lãnh đạm:
“Phàm nơi nào mà mặt trời rọi tới, sông ngòi chảy tới, đều là đất của người Hán!"
"Nơi có binh phong của bổn hầu chính là..."
" — Đại Minh!"
Âm thanh bình thản không lớn, nhưng lại như tiếng sấm nổ vang bên tai hàng nghìn người.
“Bổn hầu đến rồi!”
“Các người phải học cách thần phục!”
“Nhớ kĩ câu này của ta!”
Trong khoảnh khắc, chỉ kình khủng khiếp gào thét lao về phía lão giả Kim Cương Môn, trong chớp mắt nuốt chửng hắn ta.
Thân thể hắn ta cùng với pháp tướng nguyên thần từng tấc một tan rã trong cát bụi.
Bầu trời xa xôi u ám, đột nhiên sáng bừng, trong chớp mắt lại tối sầm xuống...
Mặt trời lặn chưa hết trên đường chân trời, xung quanh đã tụ họp hơn ngàn người, mà số lượng người này vẫn đang tăng lên nhanh chóng, tứ phương bát hướng, dòng người vẫn không ngừng tập trung về đây.
Có không ít người cũng chẳng phải thật sự đến vì di tích của Lâu Lan Cổ Quốc, họ cũng biết rõ, cho dù di tích này là thật, thì cũng không đến lượt họ, đến đây chỉ để xem náo nhiệt cho vui.
Nguyệt Lượng Hà, tuy được gọi là Nguyệt Lượng Hà, nhưng nó vốn không phải sông, trước đây là một ốc đảo hồ nhỏ.
Toàn bộ ốc đảo trông như hình trăng lưỡi liềm, có thể phản chiếu được ánh trăng trên trời cao, cho nên những người địa phương mới gọi nó là Nguyệt Lượng Hà.
Nơi này từng có thị trấn, nhưng cuối cùng đều đã chìm trong cát bụi.
Vốn dĩ nơi ít dấu chân người qua lại, nay vì chuyện Lâu Lan Cổ Quốc, đã thu hút vô số người đến.
Phía ngoài ốc đảo, có thể thấy đủ loại người ăn mặc khác nhau, có người Hán, cũng có người Mông Cổ, tăng nhân Mật Tông, thậm chí còn có người của các nước Tây Vực.
Trong đám người này, còn có không ít tăng nhân ăn mặc theo Phật Môn, chỉ là hầu hết đều là khuôn mặt của người dị tộc.
Đó là người của Tây Vực Thiếu Lâm, là tổ sư khổ tu Thiếu Lâm La Hán Đường thời Nam Tống sang Tây Vực dựng nghiệp, trong môn phái tôn sư tổ là khổ tu Thiếu Lâm.
Chỉ là trải qua mấy trăm năm phát triển, môn phái suy tàn, bất đắc dĩ phải bắt đầu chiêu mộ người dị tộc.
Nhiều môn phái võ học của người dị tộc Tây Vực đều có nguồn gốc từ Tây Vực Thiếu Lâm và Kim Cương Môn Tây Vực.
Cần phải nói, Kim Cương Tông Tây Vực này chính là do Hỏa Công Đầu Đà Thiếu Lâm ngày đó sáng lập, ở Tây Vực rất có danh tiếng.
Mà những lời đồn liên quan đến Hỏa Công Đầu Đà này cũng rất phổ biến ở Tây Vực.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tập hợp quanh Nguyệt Lượng Hà.
Có nhiều người tụ họp như vậy, khó tránh khỏi sẽ xảy ra xích mích và xung đột.
Nguyệt Lượng Hà thì lớn như vậy, còn ai cũng muốn đến gần được lối vào Lâu Lan Cổ Quốc hơn, tự nhiên sẽ không tránh khỏi xung đột.
Thật ra, những thế lực lớn đến từ Đại Minh thì còn ổn, đối với nhau đều hiểu rõ.
Gặp phải người lợi hại hơn mình, thì sẽ chủ động nhường nhịn.
Còn thế lực Tây Vực thì không hiểu tình hình thế lực bên ngoài, lại càng thù ghét người Đại Minh, đương nhiên là xảy ra không ít xung đột.
Nhưng may là hai bên đều có sự kiềm chế, cũng không muốn gây sự quá căng thẳng.
Phía đông Nguyệt Lượng Hà, một nhóm thế lực giang hồ đến từ Đại Minh tụ họp lại với nhau, nói chuyện rôm rả, vô cùng náo nhiệt.
Một lão giả chống gậy nhìn xung quanh, cảm thán nói: “Đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.”
“Chỉ là đáng tiếc, đã thiếu đi rất nhiều bạn cũ.”
Trước đây không ít người quen biết, đều đã trở thành vong hồn dưới đao của Cẩm Y Vệ.
Phía sau hắn, tụ họp rất nhiều đệ tử ăn mặc quần áo rách rưới, hiển nhiên là đến từ Cái Bang.
Thật ra, dù là đệ tử thượng tầng hay các trưởng lão của Cái Bang cũng không thiếu tiền, ăn mặc như vậy, chỉ là để thể hiện thân phận trong môn phái, cũng như hòa nhập vào các đệ tử tầng lớp dưới tốt hơn.
Ở bên cạnh, có một lão giả lưng hổ vai gấu, trên tay cầm theo một cây đại chùy, đôi mắt giống như mắt hổ, cho người ta một cảm giác uy nghiêm không giận mà uy.
Đây là một trong chín gia tộc giang hồ, người Thiết Gia.
Cũng giống như Lôi Gia phát triển nhờ nghề luyện binh khí, Thiết Gia khởi nghiệp nhờ nghề đúc binh khí, rất nhiều binh khí trên giang hồ đều do Thiết Gia sản xuất ra.
Bởi vậy, địa vị của người Thiết Gia trên giang hồ vẫn khá cao.
Nghe vậy, Thiết Vô Cừu cười nói: “Nghe nói lần này đến cả Vũ An Hầu cũng đến, sợ là sắp loạn rồi.”
Thiết Gia rất ít khi tham gia vào những cuộc tranh đấu trên giang hồ, họ chỉ một lòng chuyên chú vào việc đúc binh khí, thậm chí trong gia tộc còn có rất nhiều người ở trong quân đội, vì vậy cũng không lo sợ triều đình.
Nếu không phải như vậy, thì làm sao lại có thể thuận lợi đúc binh khí được.
Tư đúc binh khí, đây là đại tội.
Lão giả Cái Bang bên cạnh lắc đầu cười cười, đột nhiên kinh ngạc nói: “Người của Thục Sơn Kiếm Các mà cũng đến sao?”
Xa xa, một đoàn hai mươi mấy người, phi ngựa phóng đến, từng người đều mặc áo xanh, đeo trường kiếm.
Đám đông ngoài vòng xoay người xuống ngựa, rồi đi về phía mọi người.
Người cầm đầu là một người trung niên sắc mặt lãnh đạm, mặc một bộ quần áo gai màu xanh lam giản dị, sau lưng đeo hai thanh trường kiếm, kiếm khí xung quanh xông thẳng lên trời.
Sau người này, còn đi theo hai đệ tử vô cùng trẻ tuổi, trông có vẻ trẻ trung, nhưng thực lực lại không yếu, tuổi còn trẻ nhưng đã có thực lực Tông Sư tam cảnh.
Thiết Vô Cừu hơi ngưng thần, kinh ngạc nói: “Là Trường Phong Kiếm Tôn, Triệu Vô Phong của Thục Sơn Kiếm Các, xem ra hắn ta cũng là vì muốn tìm kiếm cơ duyên đột phá Đại Tông Sư.”
Không chỉ có Thiết Vô Cừu chú ý, nhiều người cũng nhận ra.
Dù sao, thêm một người, thì họ lại thêm một đối thủ cạnh tranh.
Đời nào của Thục Sơn Kiếm Các cũng có bốn người Thủ Kiếm, người này chính là một trong số đó, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Thiết Vô Cừu thở dài nói: “Bây giờ nghĩ lại, vị Vũ An Hầu kia đúng là thiên phú hơn người.”
Chưa đến tuổi mà đã là Đại Tông Sư, nói một câu tung hoành đương thời cũng không quá đáng.
Thật ra, trong những người đến Lâu Lan Cổ Quốc này, có không ít người là Tông Sư ngũ cảnh, lục cảnh.
Lâu Lan Cổ Quốc huyền bí, lại còn đồn rằng bên trong có giấu đan dược và bí tịch hiếm có trên đời, ai có thể không động lòng.
Đại Tông Sư thực sự thì có đến hay không không biết, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy.
Thiết Vô Cừu nhìn về phía xa xa, kinh ngạc nói: “Những người kia hình như là người của Ma Đạo thì phải?”
Trưởng lão Cái Bang bên cạnh quay đầu nhìn lướt qua, tò mò nói: “Cũng không biết những năm gần đây Ma Đạo phát triển ở Tây Vực như thế nào.”
Tin tức Ma Đạo xuất hiện ở Trung Nguyên trước đó bọn họ đương nhiên cũng đã biết được.
Chỉ là một trận đại chiến Thiếu Thất Sơn, dù là Thiếu Lâm hay chúng Ma Đạo đều bị diệt sạch, có hơi mang chút cảm giác nở hoa rồi tàn.
“Lần tranh đấu này sợ là không nhỏ đâu.” Thiết Vô Cừu lắc đầu, sau đó cười nói: “Lần này mà không thấy người của Đạo Môn đến, đúng là hơi bội phục họ rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, mặt đất đột nhiên rung chuyển nhẹ.
Mặt đất rung chuyển long trời lở đất.
Tiếng sấm sét bên tai không dứt.
Mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa có một cơn bão cát dữ dội đang quét đến.
Dáng người được bao phủ trong một tấm áo choàng màu đen cưỡi ngựa phi ra từ cơn bão cát.
Đám người giang hồ Đại Minh có mặt ở đây đồng tử đều hơi co lại, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.
Cẩm Y Vệ!
Bộ trang phục Phi Ngư Phục kia quả thực quá bắt mắt.
Hoặc phải nói, cái dị thú hô phong hoán vũ đi đầu kia đã đi sâu vào lòng người.
Tỳ Hưu – tọa kỵ của Vũ An Hầu.
Trên đời này mà lấy được một dị thú như Tỳ Hưu vốn mang vận khí lớn làm tọa kỵ, có lẽ chỉ mỗi Vũ An Hầu này.
Trong lúc Tỳ Hưu phi nước đại, toàn thân tỏa ra tia chớp kinh khủng.
Nếu như nhìn xuống từ trên trời, có thể sẽ thấy một tia sét nhanh chóng lướt qua.
Rất nhiều người thậm chí còn nảy sinh tâm lý sợ hãi, đến cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi, họ còn có thể thu hoạch được thứ gì ở đây?
Cẩm Y Vệ là từ phía nam đến, đối diện với chính là vị trí của các môn phái Tây Vực.
Phía xung quanh Nguyệt Lượng Hà đã sớm bị phân chia rõ ràng bởi các thế lực.
Phía đông là người Đại Minh, còn phía bắc là những thế lực đến từ Mông Cổ.
Mật Tông thảo nguyên, bộ lạc Thổ Mặc Đặc, môn phái Shaman, cùng rất nhiều bộ lạc nhỏ của Mông Cổ.
Phía tây là một nhóm tăng nhân Mật Tông đến từ Mật Tông, số lượng có vẻ không nhiều, nhưng trong đó có không ít thượng sư Mật Tông, không ai dám trêu chọc dễ dàng.
Phía nam là người của các môn phái Tây Vực và các bộ phận ở các quốc gia Tây Vực.
Đây cũng là một thế lực hỗn tạp.
Trong số đó có Tây Vực Thiếu Lâm, Kim Cương Môn, Bạch Đà Sơn Trang, Thiên Sơn Phái, Tuyết Sơn Phái, Tinh Túc Phái, Bái Hỏa Giáo.
Tất nhiên, Bái Hỏa giáo còn có một tên gọi khác, chính là tổng đàn Minh Tông.
Ngoài ra, còn có người của các môn phái Ma Đạo.
Những thế lực này chiếm cứ phía nam Nguyệt Lượng Hà, nhưng giữa bọn họ với nhau lại như nước với lửa.
Trong số những người này, có thể nhìn thấy được rất nhiều binh lính mặc giáp tinh xảo.
Tin tức Lâu Lan Cổ Quốc xuất thế truyền về Đại Minh, đến cả Chu Dực Quân còn động lòng, huống chi là người các nước Tây Vực.
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau, trong mắt mọi người lóe lên một tia tức giận rõ ràng, nhiều người thậm chí còn mắng nhiếc.
Đám người rất có ấn tượng với Cẩm Y Vệ.
Vừa đến đã vô cùng bá đạo chiếm lấy khách điếm Duyên Tự Lai, thậm chí còn tàn sát hàng nghìn tên cướp, nổi danh ở đây.
Sau khi nhiều người biết được tin tức, cũng không còn đến nữa, cũng mang tâm lý càng ít việc càng tốt.
Dù sao thì di tích Lâu Lan Cổ Quốc vẫn chưa xuất hiện, bây giờ ai cũng không muốn phải trải qua cuộc chiến sống còn.
Nhưng những thế lực từ nhiều bên hiện đang tụ tập ở đây, nhưng lại vẫn chọn vùng đất này là mục tiêu rõ ràng là họ đã coi những người này là những kẻ yếu dễ bắt nạt, trong lòng sao có thể không có vài phần tức giận.
Nhiều người mang vẻ mặt không mấy thiện ý, một số người thậm chí còn rút vũ khí ra, bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Đứng lại!"
Một vị tướng lĩnh Tây Vực đang cưỡi ngựa chiến hét lên giận dữ nhưng ngữ điệu lại vô cùng kỳ lạ.
Đằng sau hắn ta, nhiều binh sĩ rút đao ra, sát khí tràn ngập.
Tuy nhiên,
Khí thế tấn công của Cẩm Y Vệ không hề dừng lại, ngược lại còn dữ dội hơn.
"Keng! Keng! Keng ..."
Tiếng rút đao ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên.
Những thanh Tú Xuân Đao lạnh lẽo trượt ra khỏi vỏ kiếm như chém tan gió lạnh giữa trời.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu, tốc độ không hề giảm, giọng điệu hờ hững truyền đến trong tiếng gió gào thét:
"Nghiền nát chúng!"
Đội Cẩm Y Vệ từ hai bên phía sau lập tức thúc ngựa tiến lên, giống như một mũi tên, phi nhanh về phía mọi người.
Thấy cảnh này, mọi người trong lòng càng thêm căm phẫn.
Nhưng chưa kịp chờ họ phản ứng lại thì một loạt mũi tên đã trút xuống.
Dưới mưa tên dày đặc, nhiều người không kịp trở tay, ngã xuống liên tiếp, tiếng kêu rên không dứt.
Máu bắn ra như mưa máu.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người choáng váng.
Nhiều người trên mặt lộ vẻ bàng hoàng, khó tin.
Những người có mặt tại đây, dù có mâu thuẫn, nhưng đều rất kiềm chế.
Trước khi Lâu Lan Cổ Quốc xuất hiện, không ai muốn giết chóc bừa bãi.
Những tưởng chỉ là một số cuộc xung đột nhỏ, ai ngờ những người này lại ra tay tàn độc như vậy.
Ngay cả những thế lực trên giang hồ Đại Minh nằm ở phía đông Nguyệt Lượng Hà cũng cảm thấy tim đập chân run.
Đều nói Cẩm Y Vệ là bá đạo, nhưng giết người không phân biệt phải trái đúng sai, chẳng phải là quá bá đạo sao?
Hơn nữa, đây không phải là Trung Nguyên, mà là vùng đất sâu trong lãnh thổ của Tây Vực.
Tại nơi này, không có sự hỗ trợ của triều đình.
Đây cũng là lý do mà nhiều người giang hồ đến từ Đại Minh tự nguyện liên kết với nhau.
Bất kể trước đây có thù hằn gì, hay sau này thế nào, thì ít nhất hiện tại họ cần phải liên kết với nhau.
"Giết!"
Khi Cẩm Y Vệ xông tới, thanh Tú Xuân Đao trong tay cũng theo đó mà hạ xuống.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Máu tươi văng tung tóe, đầu người lăn xuống cuồng lộn.
Những chiếc đầu mở to mắt trợn tròn bay lên, máu nhuộm đỏ cả lớp cát.
Tiếng nguyền rủa đột ngột dừng lại, chỉ còn tiếng giết chóc không tiếng động và tiếng Tú Xuân Đao đâm vào thịt.
Cuộc giết chóc lặng lẽ diễn ra!
Mọi người xung quanh như thể không tồn tại.
Giữa tiếng gào thét thảm thiết, hàng ngàn kỵ binh của Tây Vực đã gục ngã dưới lưỡi Tú Xuân Đao sắc bén của quân lính triều đình Đại Minh.
"Không!"
Tướng lĩnh dẫn đầu gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ thúc ngựa lao về phía đội Cẩm Y Vệ.
Chào đón hắn ta là một bóng đen khổng lồ.
"Ầm!"
Tỳ Hưu giẫm hai chân xuống, cả người và ngựa lập tức vỡ vụn thành thịt vụn.
Những con ngựa mất chủ lang thang tại chỗ, một số chạy về phía xa.
Tỳ Hưu gầm lên một tiếng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Bất giác uy thế tỏa ra khiến mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhiều người không khỏi lặng lẽ lui lại, tim đập chân run, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Những người còn lại của các bộ tộc Tây Vực khác đều lộ vẻ sợ hãi.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu chậm rãi tiến lên, ánh mắt bình thản lướt qua mọi người, nhàn nhạt nói: "Nơi này giờ thuộc về ta".
"Cút đi!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng nổi giận.
Nhiều người liên tục mắng nhiếc.
Không ít người ở phía nam Nguyệt Lượng Hà, nơi đây là Tây Vực, là địa bàn của họ.
Việc người Trung Nguyên đến đây tranh giành với họ vốn đã khiến họ vô cùng tức giận, giờ còn đuổi họ đi, tất cả đều là những nam nhi huyết khí phương cương, không ai có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên cũng có một số người do dự đôi chút, rồi vẫn dẫn người rời khỏi nơi đó.
Đây đều là những thế lực thường xuyên di chuyển ở Đại Minh, rất rõ chiến tích của Võ An Hầu này.
Người có tên, cây có bóng, cho dù họ chưa từng thực sự gặp mặt, nhưng kẻ có thể tiêu diệt Thiếu Lâm Tự thì chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.
Hơn nữa, vị này là một Đại Tông Sư thực thụ.
Người đầu tiên rời đi là Bạch Đà Sơn Trang, khi nhìn thấy Cẩm Y Vệ, Âu Dương Kiếm trực tiếp dẫn đám đệ tử trong sơn trang rời xa, đi về phía lãnh địa của Mật Tông.
Để khỏi đến lúc đó lại bị máu của mấy người kia bắn bẩn một thân mình!
Trong đám đông, một tráng sĩ mặc trang phục Tây Vực lạnh giọng nói: "Thật là to gan lớn mật!"
"Người Đại Minh, đây là Tây Vực!"
"Không phải là Đại Minh của các ngươi!"
Dù là người dị tộc nhưng lại nói tiếng Trung Nguyên chính tông.
Đây là những người xuất thân từ Kim Cương Môn thuộc Tây Vực.
Kim Cương Môn vốn có nguồn gốc từ Phật Môn Trung Nguyên, truyền thừa bên trong môn phái hơn nữa, muốn tập võ thì phải học chữ Hán và tiếng Hán.
Đây cũng là lý do mà nhiều môn phái Tây Vực vẫn luôn muốn đến Trung Nguyên.
Truyền bá đến cho một nhóm người Tây Vực quả thực quá khó khăn, môn phái căn bản không thể phát triển được.
Lâm Mang hơi nghiêng người.
Không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, nhưng trong hư không đột ngột xuất hiện một Đao Ý khủng khiếp.
Đao Ý ngưng tụ, tùy gió dịch chuyển!
"Phụt!"
Tiếng thịt nát xương tan liền vang lên, người đàn ông Kim Cương Môn ở Tây Vực vừa lên tiếng đã bị chém thành hai nửa.
"Sư đệ!"
Mấy người thốt lên kinh ngạc, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
"Giết chết hắn!"
"Báo thù cho sư đệ!"
Mấy người gào thét lao lên, rất nhanh đám đệ tử Kim Cương Môn xung quanh cũng ùa lên.
Là đại môn phái ở Tây Vực, thực lực của Kim Cương Môn tự nhiên không hề yếu, lần này những đệ tử tinh anh của môn phái cũng có mặt, thậm chí còn có bốn vị Tông Sư.
Nhưng vừa đến cách đó ba mét, dường như có một thanh đao vô hình chém ngang lưng, trực tiếp đứt làm hai đoạn, nửa người xác đổ gục xuống đất.
Ngay lập tức, hơn ba mươi người ngã sõng soài, đứt làm đôi.
"Dừng tay!"
"Tất cả dừng tay!"
Một vị trưởng lão của Kim Cương Môn giận dữ gào lên , vội vàng đưa tay ra nắm lấy hai đệ tử bị sóng gió đẩy lên phía trước.
Vào lúc này, một giọng nói đè nén giận dữ vang lên u ám.
"Các hạ."
"Đường đường đường là Đại Tông Sư, lại bắt nạt đệ tử của ta, có phải là quá đáng rồi không?"
Trong ngữ điệu thô lỗ ẩn chứa một cơn thịnh nộ sâu sắc.
Khoảnh khắc sau, mặt đất vang lên tiếng “ầm ầm”, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đập xuống đất tạo thành một cái hố khổng lồ.
Cát bụi tan đi, một lão giả cao đến hai mét, vai u thịt bắp, khoảng năm mươi tuổi từ từ bước tới.
Toàn thân lão giả tỏa ra một khí thế vô cùng khủng bố, cả người như một con sư tử đang giận dữ.
Đại Tông Sư!
Tất cả mọi người trong lòng đều chấn động.
Quả nhiên, lần này động tĩnh của Lâu Lan Cổ Quốc lớn như vậy, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi, không thể nào để không có Đại Tông Sư nào động lòng được.
Mọi người trong lòng thầm thở dài.
Bây giờ lại thêm một Đại Tông Sư nữa, mức độ tranh giành của bọn họ còn tăng lên.
Nhìn thấy lão giả, những đệ tử còn lại của Kim Cương Môn như tìm được người cứu tinh, rối rít nói: "Trưởng lão!"
"Xin trưởng lão báo thù cho sư huynh!"
Lão giả của Kim Cương Môn tức giận nói: "Các hạ, ngươi cũng là Đại Tông Sư, chuyên bắt nạt một đám đệ tử bình thường, có phải quá đáng rồi không?"
Hắn vốn không muốn manh động.
Nhưng nếu hắn không ra mặt, những đệ tử của Kim Cương Môn này e rằng sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Lâm Mang từ trên cao nhìn xuống, bình thản nói: "Ngươi có ý kiến à?"
"Ngươi..."
Sắc mặt lão giả giận dữ, một tay đưa ra, lập tức một sức mạnh vô cùng lớn lao ập đến, một luồng chưởng ấn cháy bừng bừng ngưng tụ lại trong chớp mắt.
Luồng chưởng ấn cháy bừng bừng tỏa ra một uy thế khủng khiếp.
Bầu trời đêm ảm đạm như thể bị một chưởng đánh tan.
Lâm Mang không nhúc nhích, chỉ chế giễu nhìn hắn ta.
Lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên chém ra từ phía sau, kiếm khí cuồn cuộn tràn ra như triều.
"Ầm!"
Chưởng ấn vỡ tan, kiếm khí vẫn chưa tiêu tan.
"Cái gì?" Lão giả trong lòng giật mình, sắc mặt hơi đổi, liên tiếp tung ra mấy chưởng mới phá tan được kiếm khí.
Cát vàng cuồn cuộn!
Gần như trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người không tự chủ được tập trung vào một người sau lưng Lâm Mang.
Gió thổi cuồn cuộn như sóng lớn, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, người vừa ra kiếm vừa nãy vén mũ trùm đầu màu đen lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng trẻ trung.
"Lạc Bạch Thu!!"
Những người kinh ngạc nhất chính là Ma Đạo.
Gần đây bọn họ cũng đã nhận được tin tức về vụ Ma Đạo bị diệt ở Thiếu Lâm Tự.
Điều này còn phải kể đến việc Lâu Lan Cổ Quốc xuất hiện, rất nhiều người giang hồ Đại Minh đã đến Tây Vực, việc này mới được truyền ra.
Nhưng bọn họ không ngờ Lạc Bạch Thu vẫn còn sống, hơn nữa nhìn tình hình này, rõ ràng là đã đầu quân cho triều đình.
Rất nhiều người thuộc các môn phái khác nhau ở Tây Vực có mặt tại đây cũng vô cùng kinh ngạc.
Với tư cách là thủ lĩnh trẻ tuổi của Ma Đạo khi đó, Lạc Bạch Thu tung hoành khắp Tây Vực, danh tiếng rất lớn.
Nhìn thấy Lạc Bạch Thu, lão giả của Kim Cương Môn này đột nhiên nảy sinh ý định rút lui.
Ở Tây Vực, danh tiếng của Lạc Bạch Thu hữu dụng hơn cả "Vũ An Hầu" của Đại Minh.
Bất kể tin đồn có lợi hại đến đâu, đối với người Tây Vực, họ đều cho rằng đó là sự che đậy quá lớn, nhưng Lạc Bạch Thu lại có thành tích thực sự.
Hôm nay có hai Đại Tông Sư, hắn ta tự biết mình không phải là đối thủ, càng không muốn liều mạng.
Lão giả của Kim Cương Môn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Xem ra người của Ma Đạo có mưu đồ khác."
"Đã là Lạc Bạch Thu của Ma Sư Cung, lão giả này không bằng."
"Lạc Bạch Thu, ngươi tốt xấu gì cũng là người Tây Vực, vậy mà lại trà trộn với người triều đình Đại Minh, hay là các vị Ma Đạo đã sớm cấu kết với Đại Minh, muốn chiếm cứ Tây Vực?"
Thoạt nghe có vẻ là lời tức giận, nhưng dụng ý lại rất rõ ràng, chính là muốn khơi dậy sự bất mãn của các môn phái ở Tây Vực.
Triều đình từ lâu đã mất quyền kiểm soát đối với Tây Vực, do đó khi người triều đình đến Tây Vực, các nước Tây Vực, thậm chí nhiều thế lực trong lòng đều phản đối.
Có hay không có chuyện này, các môn phái Ma Đạo đều phải đưa ra lời giải thích về việc này, thậm chí là tự chứng minh sự trong sạch.
Sắc mặt của mọi người trong Ma Đạo hơi biến đổi.
Những lời này tương đương với việc lôi kéo Ma Đạo xuống nước.
Lão giả của Kim Cương Môn cười lạnh về phía Lâm Mang, lạnh lùng nói: "Các vị, đây là Tây Vực!"
"Chẳng lẽ các vị muốn để người Đại Minh cướp đi thứ vốn thuộc về chúng ta hay sao?"
Nói xong, lão giả định bỏ đi.
Lạc Bạch Thu thấy vậy định đuổi theo, Lâm Mang giơ tay lên nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Ngay sau đó, chỉ kình như kiếm, sức mạnh trời đất ngưng tụ ở kẽ chỉ kình, uy thế bao la.
Tru Thần Sát Thánh Thí Tiên Chỉ!
Sức mạnh nguyên khí giữa thiên địa cuộn trào như gió lốc.
Phong vân biến sắc!
Cơn bão cát trên mặt đất bùng lên.
Trong ngàn vạn chỉ kình, dường như đều ẩn chứa sức mạnh của trời đất, xé rách hư không.
Cuối cùng ngưng tụ thành một con rồng điên cuồng gào thét trên bầu trời.
Trong nháy mắt, khí thế vô cùng hùng vĩ tỏa ra khắp toàn thân Lâm Mang, chiếc áo choàng màu đỏ sẫm bay phấp phới trong gió lớn, giọng điệu lãnh đạm:
“Phàm nơi nào mà mặt trời rọi tới, sông ngòi chảy tới, đều là đất của người Hán!"
"Nơi có binh phong của bổn hầu chính là..."
" — Đại Minh!"
Âm thanh bình thản không lớn, nhưng lại như tiếng sấm nổ vang bên tai hàng nghìn người.
“Bổn hầu đến rồi!”
“Các người phải học cách thần phục!”
“Nhớ kĩ câu này của ta!”
Trong khoảnh khắc, chỉ kình khủng khiếp gào thét lao về phía lão giả Kim Cương Môn, trong chớp mắt nuốt chửng hắn ta.
Thân thể hắn ta cùng với pháp tướng nguyên thần từng tấc một tan rã trong cát bụi.
Bầu trời xa xôi u ám, đột nhiên sáng bừng, trong chớp mắt lại tối sầm xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận