Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 453: Sự căm ghét của thế hệ trẻ

Kể từ khi Lâm Mang đột phá đến cảnh giới Chí Tôn nhị cảnh, hắn liền ít xuất hiện trước mọi người.

Thế nhưng, người giang hồ đến Ung Châu Thành không những không giảm đi mà còn nhiều hơn.

Hai tháng sau, Lâm Mang và Vương Cổ âm thầm lên đường, tiến thẳng đến Trung Vực.

Nếu muốn vào Trung Vực, ắt phải đi qua Biện Châu.

Tây Bộ Tứ Châu, Biện Châu trước nay rất ít giao du với Tam Châu khác nên trong mắt người ngoài, nơi này có vẻ khá bí ẩn.

Ngồi trong xe ngựa, Lâm Mang tùy ý quan sát quang cảnh xung quanh, Vương Cổ thì giải thích cho Lâm Mang về rất nhiều vấn đề liên quan đến buổi giảng đạo của Võ Tiên.

"Vị Võ Tiên này rất có danh tiếng trong giang hồ, vốn xuất thân từ một gia tộc lớn của Trung Vực, chính là Nam Nguyên Hoàng Gia."

"Đại hội giảng đạo này đã được tổ chức năm lần, đây là lần thứ sáu."

Vương Cổ từng đến Trung Vực một lần nên cũng biết đôi chút về chuyện này.

Thật ra, ở khắp Ngũ Phương Vực thường xuyên có các kỳ đại hội giảng đạo, khác nhau mỗi chỗ là lần này người đến giảng đạo lại là một cường giả Võ Tiên.

Lâm Mang thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Vương Cổ, hỏi: "Kiểu giảng đạo này có hữu ích thật không?"

Mặc dù đối phương là Võ Tiên, thế nhưng cảnh giới chỉ là tương đối cao hơn, riêng về võ học tạo nghệ thì chưa chắc đã siêu nhiên hơn là bao, ấy là chưa kể võ học tạo nghệ của một người đôi khi không liên quan mấy đến cảnh giới.

Ví dụ như Từ Phúc, tuy trước đây chỉ ở cảnh giới Thông Thiên Cảnh nhưng võ học mà hắn sáng tạo ra thì có thể xếp vào hàng đỉnh phong ở trong thế giới này.

Võ học tạo nghệ của người này, e là nhiều Võ Tiên cũng khó mà so sánh được.

Vương Cổ thở dài, gật đầu, nói: "Có thể coi là vậy đi."

"Dù sao cũng là cường giả Võ Tiên, nội dung mà hắn giảng giải đối với những kẻ như chúng ta cũng khá hữu ích."

Nói đến đây, Vương Cổ nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt sâu xa.

Dù sao thì không phải ai cũng như Lâm Mang, có thiên phú biến thái như thế, hơn nữa họ cũng chả phải là những nhân vật trên Chí Tôn Bảng.

Không có truyền thừa Võ Tiên, chỉ có thể dựa vào cơ hội ngàn năm có một này mà nghe giảng đạo của Võ Tiên.

Những người như họ có thể được một vị Võ Tiên giảng đạo cho mình đã là một cơ duyên hiếm có rồi.

Xe ngựa chạy vun vút trên con đường vắng vẻ.

Ngay lúc này, trên đường phía trước có một nhóm thanh niên mặc áo bào xanh xuất hiện.

Những người này tuy nhìn trẻ tuổi nhưng ai nấy khí tức đều không tầm thường, đều có thực lực Thiên Nhân cảnh.

Đứng trước những người này là một nam tử trung niên mặt chính trực, trông chẳng bao giờ biết cười, cho người ta cảm giác vô cùng cứng nhắc.

Thấy xe ngựa đi đến, nam tử trung niên lập tức chắp tay nói: "Biện Châu Lăng Gia, Lăng Tuyên, bái kiến Đao Tôn."

Giọng nói hùng hậu nhất thời truyền khắp tứ phương.

Vương Cổ kinh ngạc, thốt lên: "Biện Châu Lăng Gia à?"

"Sao người của bọn họ lại ở đây?"

Lâm Mang buông quyển sách xưa trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Xem cái vẻ này thì rõ ràng là có chuẩn bị rồi."

"Lăng Gia này có lai lịch thế nào?"

Hắn không tìm hiểu nhiều về tình hình của Biện Châu, thậm chí cả Đông Vực cũng chẳng có mấy người biết.

Vương Cổ giải thích: "Biện Châu có hai thế lực lớn nhất, một là cái gọi là Thiên Hạ Minh chiêu mộ anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, lấy chữ nghĩa làm trọng, còn thế lực kia chính là Lăng Gia này."

"Theo ta được biết, cái Lăng Gia ở Biện Châu này có quan hệ khá thân thiết với một số thế lực ở Trung Vực."

Lăng Tuyên chắp tay nói: "Tại hạ là Lăng Tuyên của Lăng Gia, nhận được chỉ thị, đặc biệt đến mời Đao Tôn vào phủ đàm đạo."

Nói rồi, hắn ra hiệu cho một đệ tử đứng sau bằng ánh mắt.

Đệ tử kia vội bước tới, cung kính đưa một tấm thiệp mời dát vàng cho hắn.

Vương Cổ khẽ truyền âm: "Lăng Gia này không phải là một thế lực nhỏ, vị lão tổ Lăng Gia này lại càng là nhân vật thành danh đã lâu, chúng ta có vào không?"

Một vị Chí Tôn đích thân sai người đến mời, nếu từ chối thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của đối phương.

Lâm Mang lắc đầu: "Thôi bỏ đi, lại chẳng quen biết gì."

Nhìn khí thế này thì rõ ràng bọn họ đã chờ ở đây từ lâu rồi.

E rằng chẳng những có những người này mà ở khắp các ngã đường dẫn vào Biện Châu đều đã đầy rẫy tai mắt của Lăng Gia.

Muốn vào Trung Vực, Biện Châu là con đường gần nhất, nếu không thì chỉ còn cách đi vòng qua Nam Vực và Bắc Vực.

Mặc dù không biết mục đích của lời mời của vị Chí Tôn Lăng Gia này là gì, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa gì với họ.

Những kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm này, tâm cơ mỗi người một sâu.

Không phải vô duyên vô cớ mà đưa thiệp mời, chắc chắn cũng không phải chỉ để chuyện trò.

Lâm Mang vẫn ngồi yên trong kiệu, bình thản đáp: "Cám ơn lời mời chân tình của Lăng tộc trưởng, nhưng Lâm Mỗ còn có việc bận trong người, không thể ở lại lâu được, hẹn ngày khác vậy."

Vừa dứt lời, chiếc kiệu lách qua đám đông, tiến về phía xa.

Lăng Tuyên hơi cau mày.

Lâm Mang từ chối nằm ngoài dự đoán của hắn, thậm chí hắn không nghĩ là Lâm Mang sẽ từ chối.

Nhưng họ đã nhận lệnh của lão tổ tông, nếu không thể mời được người ta về, thì có mặt mũi nào mà quay về, huống hồ chuyện này mà truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng đến thanh danh của Lăng Gia.

Lăng Tuyên bước một bước, đứng trước kiệu, chắp tay nói: "Đao Tôn, lão tổ tông của tại hạ đã đợi ở phủ rất lâu rồi, xin hãy nể mặt qua trò chuyện đôi câu."

Im lặng...

Chiếc kiệu đang chạy đột ngột dừng lại.

Sắc mặt Lăng Tuyên hơi đổi.

"Không hay rồi!"

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một luồng sức mạnh khủng khiếp vô song đã ập tới.

Gần như trong nháy mắt, cả người hắn đã bị hất văng ra ngoài, miệng phun máu tươi, ngực lõm xuống, xương cốt kêu răng rắc không ngừng.

Lúc rơi xuống đất, bụi đất bắn tung tóe, đập vỡ tan hoang mặt đất.

Sự thay đổi đột ngột này đã khiến mọi người bàng hoàng, sững sờ há hốc mồm.

"Nhân tiện xem như còn nể mặt Lăng Gia, đây chỉ là một bài học cho ngươi."

"Bản tôn đi hay không đi, từ bao giờ mà đến lượt ngươi xen vào?"

"Nếu muốn mời thật thì hãy để chính hắn đích thân đến đây!"

Tiếng nói dần xa, chiếc kiệu cũng dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.

“Khụ...... Khụ khụ!”

Lúc này Lăng Tuyên mới gắng sức vùng dậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu biến mất ở đường chân trời, hồi lâu không nói nên lời.

Một đám đệ tử sợ hãi nín thinh như tờ.

Một lúc sau, Lăng Tuyên buông nắm đấm đang siết chặt, vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: "Đi, về thôi!"

...

Lâm Mang và Vương Cổ không lưu lại Biện Châu lâu, rất nhanh đã tiến vào Trung Vực.

Cần phải nói thêm rằng, các vùng lãnh thổ ở Trung Vực không được phân chia theo châu, chỉ có Đông Vực mới phân chia lãnh thổ dựa theo các châu.

Toàn bộ Trung Vực đều được phân chia lãnh thổ theo thành.

Lần này họ đến Nam Nguyên Thành ở Trung Vực.

Chuyện Võ Tiên giảng đạo lần này đã thu hút rất nhiều Chí Tôn từ khắp Ngũ Phương Vực.

Lần trước khi đến Nam Nguyên Thành, có đến gần hai mươi Chí Tôn, ngoài ra còn có rất nhiều cường giả cảnh giới Thông Thiên.

Thực ra những ngày đầu giảng đạo là lúc có nhiều Chí Tôn đến nhất, sau đó thì dần dần thưa thớt dần.

Nhiều người chỉ đến vì danh tiếng của Võ Tiên giảng đạo, đến để chứng thực võ học của mình.

Cho dù một Võ Tiên có thật sự giảng ra võ học nội tình của mình thì cũng chưa chắc người khác có thể lĩnh hội được.

Nam Nguyên Thành được xây dựng trên một ngọn núi to lớn hùng vĩ, nhìn từ xa trông vô cùng cao lớn đồ sộ.

Toàn bộ tòa thành như nằm trên mây, trông giống như chốn tiên cảnh.

Vào địa phận Nam Nguyên Thành, hai người liền bỏ kiệu, đi bộ vào thành.

Lâm Mang quan sát tình hình trong thành, thầm nói: "Quả đúng là Trung Vực, nơi này đúng là không thể so sánh với Đông Vực."

Toàn bộ linh khí của thiên địa trong thành đều vô cùng đậm đặc, hơn nữa còn có thể cảm nhận được áp lực kinh khủng của trận pháp trong thành.

Sức mạnh của trận pháp này e rằng có thể làm tổn thương đến Chí Tôn.

Từ khi vào thành, họ đã nghe người ta nói rằng cấm động thủ trong thành này.

Vương Cổ cười nói: "Ta nhớ ở Nam Nguyên Thành này có một tửu lầu, đồ ăn ở đó rất ngon, hay là chúng ta đến nếm thử?"

Lâm Mang khẽ gật đầu như đồng ý với lời đề nghị của Vương Cổ.

Vương Cổ chẳng mấy chốc dắt Lâm Mang đến nơi - Nam Nguyên Tửu Lâu.

Trong tòa Nam Nguyên Thành này, lấy tên "Nam Nguyên" để đặt, đủ thấy chỗ đứng của nó.

Cả tòa tửu lâu trang hoàng cực kỳ xa hoa tráng lệ, tửu lâu này cộng có năm tầng, nhìn rất là cao.

Mới bước vào tửu lâu, Vương Cổ đã đi nhẹ nói khẽ, chỉ huy bọn tiểu nhị trong tửu lâu.

Hai người đi thẳng đến tầng bốn tửu lâu.

Vương Cổ vừa đi vừa nói: "Trong giang hồ đồn rằng, chỗ dựa của Nam Nguyên Lâu này không nhỏ đâu, hơn nữa tầng thứ năm rất ít khi mở cửa đón khách, cho dù tầng thứ tư này từ trước đến nay cũng chỉ dùng để tiếp đón các vị Chí Tôn."

Nói rồi duỗi tay đẩy một cánh cửa bao phòng.

Độ xa hoa tráng lệ của gian phòng này ngay cả Lâm Mang cũng thấy kinh ngạc.

Vương Cổ nhìn sang người hầu cận bên, nhàn nhạt nói: "Mang hết các món ăn trứ danh nhất của tửu lâu các ngươi đến đây đi."

......

Lúc này,

Ở gian bao phòng trên tầng ba, có một đám thiếu niên tụ họp lại với nhau, nâng ly cụng chén.

Tại tiền sảnh, các vũ cơ đang nhảy múa uyển chuyển, còn có nhạc công đang gảy đàn ở một bên.

Đám người này đều là thế hệ trẻ có tiếng trên giang hồ hiện giờ, cũng là các đệ tử ưu tú nhất trong các thế lực.

"Lăng huynh, huynh đệ ta nghe nói mấy hôm trước Lăng Gia các ngươi đã mời vị Huyết Hà Đao Tôn kia rồi à?"

Bây giờ thì tên tuổi của Lâm Mang đã truyền khắp Ngũ Phương Vực rồi, đã là mục tiêu mà chẳng mấy thiếu niên đua nhau truy đuổi.

Nhưng đối với các đệ tử xuất sắc trong các thế lực lớn mà nói thì lại thấy có vẻ ấm ức lắm.

Rõ ràng bọn họ xuất thân không tệ, nhưng hiện giờ lại để một nhân vật chẳng biết danh tiếng từ đâu ra mà lấn át mất hết phần hào quang.

Các trưởng bối trong gia tộc họ mỗi lần nhắc đến người này là lại đem bọn họ ra so sánh với Lâm Mang một phen, nói bọn họ chẳng ra cái tích sự gì hết.

Mà người này lại đã trở thành Chí Tôn rồi, tâm trạng của chúng nó có thể nói là cực kỳ phức tạp.

Ghen tị, đố kỵ, thêm cả ghét bỏ.

Một bên bàn tròn, một người nam tử mặc trường bào màu xanh, tướng mạo khôi ngô tuấn tú đặt cốc rượu xuống, gật đầu: "Đúng vậy."

Nhưng thần sắc của hắn có chút âm trầm.

Người này chính là thiên tài Lăng Chiêu Vân của Lăng Gia Biện Châu, xếp thứ mười một trên Thiên Bảng.

Biện Châu vốn đã là nơi gần Trung Vực nhất rồi, lần giảng đạo của Võ Tiên này cũng là một cuộc họp mặt lớn của giang hồ, là cường giả trên Thiên Bảng thì cơ bản năm nào cũng đều sẽ đến đây.

Có người ở bên cạnh trêu chọc, hóm hỉnh nói: "Nhưng mà, sao ta lại nghe nói là hắn từ chối lời mời của Lăng Gia các ngươi rồi nhỉ?"

Lăng Chiêu Vân mặt lạnh tanh, không nói một lời.

Thiên hạ chẳng có chuyện gì mà không lọt ra ngoài được, tin tức này dù không truyền khắp thiên hạ nhưng vẫn lưu truyền trong các thế lực.

Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng trong vòng tròn này của bọn họ, đem ra nói thì rốt cuộc cũng là một chuyện có tổn hại đến thể diện.

Lăng Chiêu Vân cầm lấy cốc rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng là 'Huyết Hà Đao Tôn' lừng lẫy, sao mà xem trọng được Lăng Gia chúng ta chứ."

Tất cả mọi người ở đây đều không phải hạng ngu ngốc, tất nhiên nghe ra được hàm ý chế giễu trong lời nói này.

Thực ra thì thế lực của Lăng Gia cũng không yếu, lão tổ tông của Lăng Gia cũng là một Chí Tôn đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, nếu không thì Lăng Chiêu Vân cũng không thể lẫn lộn với các đệ tử của các phái Trung Vực được.

Người Trung Vực từ trước đến nay vẫn luôn ngạo mạn, cũng có tính bài ngoại rất mạnh mẽ.

Cho dù đối phương là Chí Tôn đi chăng nữa thì xem thường vẫn là xem thường, phản chính tông môn, gia tộc của bọn họ cũng có Chí Tôn mà.

Loại kiêu ngạo, ngạo mạn này đã khắc sâu vào trong xương cốt, cũng là suy nghĩ chung của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi.

"Ha ha!"

Nghe vậy, tên nam tử đã hỏi trước đó giơ ly cười nói: "Lăng huynh, uống rượu nào."

"Hắn mặc dù đã từ chối lời mời của Lăng Gia các ngươi, nhưng mà chung quy cũng vẫn đến Nam Nguyên mà thôi."

"Yên tâm, để ta vì ngươi mà trút giận."

Hắn ta dám nói ra lời này đương nhiên là không phải vô căn cứ, mà là có cái vốn liếng này.

Bởi vì họ của hắn là Hoàng!

Người giảng đạo lần này là một cường giả cấp Võ Tiên, cũng xuất thân từ Hoàng Gia.

Mặc dù danh nghĩa là ai cũng có thể tới nghe Võ Tiên giảng đạo, nhưng "ai cũng có thể" đó phải là người do Hoàng Gia thẩm định.

Tổng không thể để bất kỳ gã ăn xin nào cũng tới nghe Võ Tiên giảng đạo được chứ.

Muốn tham gia vào đại hội long trọng này để nghe Võ Tiên giảng đạo, cũng không phải ai cũng được.

Hoàng Gia độc quyền quản lý số suất tham dự đại hội giảng đạo, năm nào cũng thu về khoản lợi nhuận kếch xù.

Hoàng Tử Thanh cười khẽ: "Đại hội giảng đạo lần này là lấy hình thức gửi thư mời cho các vị nhân vật, hắn không có thư mời, đến lúc đó trước mặt đông đảo quần hùng, chắc chắn sẽ mất mặt."

Cho dù đến lúc đó Lâm Mang biết được thì có thể làm được gì.

Ngoài lý do bản thân thù ghét Lâm Mang, hắn nói những lời này cũng là để kéo gần quan hệ với Lăng Chiêu Nguyên.

Sự cạnh tranh nội bộ giữa những đệ tử trong Hoàng Gia cũng rất gay gắt.

Khó mà kéo những người đến từ các phe phái trong Trung Vực được, thế lực nhà Lăng Gia cũng không yếu, nếu có thể kéo Lăng Chiêu Nguyên về phe thì với hắn mà nói quả là một trợ thủ đắc lực.

Quan trọng nhất là, mượn việc này nhà Lăng Gia cũng sẽ nợ hắn một ân tình.

Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến việc kéo Lâm Mang về phe mình, nhưng Ung Châu cách Trung Vực quá xa, nếu như kéo được về thì cũng chẳng thể làm được gì.

Hơn nữa theo hắn thấy, nhà Lăng Gia là gia tộc lừng lẫy có bề dày lịch sử hơn.

Lâm Mang làm việc ngông cuồng, hiện tại dường như đang rất được chú ý, nhưng thái quá kiểu này ắt sẽ suy tàn, sớm muộn gì cũng có ngày tự chuốc lấy hậu quả.

Những người khác thì không biết, nhưng hắn đã từng nghe trưởng bối trong tộc kể lại, lão tổ nhà Lăng Gia đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn từ lâu, chỉ là vẫn luôn giấu giếm chuyện này.

Lăng Chiêu Nguyên ánh mắt lấp lánh, cười nhẹ với Hoàng Tử Thanh, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Hoàng huynh."

Sắc mặt của những người xung quanh mỗi người mỗi vẻ, nhưng không ai lên tiếng vào lúc này.

Dù sao thì hiện tại "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang đang rất nổi tiếng, Hoàng Tử Thanh có thể không quan tâm nhưng những người khác thì không thể làm như vậy được.

Chẳng mấy chốc, mọi người đổi chủ đề, tiếp tục nâng ly thay phiên nhau rót cho nhau.

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Ngày mà Võ Tiên giảng đạo ngày một gần kề, mấy ngày nay trong thành cũng xuất hiện thêm nhiều Chí Tôn lừng lẫy.

Nhiều Chí Tôn tới thành trì, một số Chí Tôn có không ít hiềm khích với nhau, gặp nhau như chó với mèo.

Mặc dù không được phép phân thắng bại trong Nam Nguyên Thành, nhưng bên ngoài thành thì không có quy định này, những ngày này đã xảy ra không ít trận giao tranh.

Kể cả khi ở trong Nam Nguyên Thành vẫn có thể cảm thấy sự chấn động dữ dội.

Địa điểm giảng đạo nằm ở một tòa nhà bên trong Hoàng Gia ở Nam Nguyên Thành.

Với những người dân ở Nam Nguyên Thành mà nói, đây không còn là bí mật.

Trước tòa nhà, có rất nhiều đệ tử của Hoàng Gia đứng, đều là những người được chọn lọc kỹ lưỡng và đều là những người có thiên phú.

Dù chỉ có số ít người có thể vào tòa nhà, nhưng không có nghĩa là mọi người không được tới tham gia náo nhiệt.

Bất chợt, từ xa có một luồng kiếm quang bay vụt tới, sau đó một ông lão khoác áo choàng trắng từ từ hạ xuống, sau lưng ông đeo một thanh kiếm lớn.

Nhìn thấy người tới, nhiều người lộ vẻ kinh ngạc, kinh hãi thốt lên: "Là Vô Phong Kiếm Tôn!"

Nhiều người thầm kinh ngạc, không nghĩ tới lần này lại có cả hắn ta đến đây.

Vô Phong Kiếm, Dương Minh, là một trong những Chí Tôn ở Nam Vực.

Chí Tôn trên đời nói ít thì không ít, nói nhiều thì không nhiều, nhưng mỗi người đều là những nhân vật vô cùng nổi tiếng.

Hơn nữa, Vô Phong Kiếm Dương Minh đã thành danh từ lâu, cũng là một Chí Tôn sống lâu năm, xét về danh tiếng thì có thể thua Lâm Mang, nhưng xét về mặt quen thuộc thì lại hơn Lâm Mang nhiều.

Hoàng Tử Thanh bước ra, nở nụ cười tươi, chắp tay nói: “Vãn bối bái kiến Kiếm Tôn.”

"Mời Kiếm Tôn vào trong."

Dương Minh hơi gật đầu, rồi bước vào tòa nhà.

Sau khi Dương Minh tới, lại có thêm vài Chí Tôn tới, nhưng mọi người không mấy ngạc nhiên.

Những Chí Tôn này về cơ bản đều là khách quen tại những buổi đại hội giảng đạo hàng năm, không như Vô Phong Kiếm Tôn, đây là lần đầu tiên hắn tới.

Lúc này, ở đằng xa có hai bóng người đi từ trong đám đông tới, Hoàng Tử Thanh nhìn thấy người tới, khẽ nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn những đệ tử Hoàng Gia xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận