Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 446: Chặn giết
Sắc mặt mọi người không giống nhau, ánh mắt tập trung nhìn vào Lâm Mang và Vạn Trường Không.
Bọn họ thật sự mong hai người này giao chiến, cho dù ai chết thì đối với bọn họ cũng không mất mát gì.
Sắc mặt Vạn Trường Không âm trầm, trong lòng đã tức giận vô cùng.
Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.
Vạn Trường Không lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?"
"Đủ rồi!"
Lúc này, Ngụy Vinh Sinh vẫn luôn xem kịch liếc nhìn hai người, trầm giọng nói: "Vạn bang chủ, vốn dĩ bạn của ngươi không đúng."
"Ngăn chặn cơ duyên, đây là mối thù không đội trời chung, lẽ nào ngươi không hiểu rõ chuyện này sao?"
"Giờ hắn chết, chỉ có thể nói là kém cỏi hơn người, trách không được ai."
Hành vi như vậy của Hàn Vũ quả thực quá hèn hạ, những kẻ giang hồ bình thường còn đỡ, nhưng với tư cách một Chí Tôn lại không có chút độ lượng nào.
Nói rồi, Ngụy Vinh Sinh lại quay sang nhìn Lâm Mang, trầm giọng nói: "Lâm thành chủ, cho dù ngươi cố ý hay không, thì việc lĩnh ngộ đại đạo của Vạn bang chủ bọn họ cũng bị ngươi ảnh hưởng, mới bị gián đoạn."
"Mọi người cùng lui một bước."
"Cho dù các ngươi thật sự có thù oán gì thì vẫn nên giải quyết riêng."
Mọi người nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.
Bọn họ phát hiện hôm nay Ngụy Vinh Sinh có vẻ hơi khác.
Nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì họ lại không nói nên lời.
Với thực lực mà Ngụy tiền bối thể hiện trước đó, nếu thật sự muốn ngăn cản Lâm Mang thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn ta lại ngồi nhìn Lâm Mang giết chết Hàn Vũ.
Nếu nói Ngụy Vinh Sinh thiên vị Lâm Mang, thì mọi người cũng không tin lắm.
Lâm Mang và Ngũ Hành Cung chẳng hề có quan hệ gì với nhau, cũng không đáng để Ngụy Vinh Sinh phải ra tay tương trợ như vậy.
Vạn Trường Không hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Mang sắc lạnh, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Lời nói của Ngụy Vinh Sinh cũng coi như cho hắn một bậc thang để đi xuống.
Hắn tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng rất hiểu rõ, lúc này giao đấu với Lâm Mang, hắn không có mười phần nắm chắc.
Bên cạnh còn có ả đàn bà khốn khiếp Vu Vân Lan đang rình rập, nếu như hắn để lộ ra sơ suất, ả ta sẽ không chút do dự ra tay giải quyết hắn.
Cho dù có ra tay, cũng tuyệt đối không thể ở nơi này được.
Tâm cảnh đã phá, cho dù có lưu lại cũng không ngộ ra được thứ gì.
Nhìn theo bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, vẻ mặt của mọi người phức tạp.
Đây vẫn là lần đầu tiên họ chứng kiến Vạn Trường Không tức giận như thế.
Không ngờ rằng vị bang chủ uy chấn giang hồ trước đây của Thiên Hùng Bang, lại bị một tên tiểu tử giang hồ bức đến mức này.
Nghĩ đến Hàn Vũ đã chết, nỗi kiêng dè trong lòng mọi người lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Liên tiếp chém giết hai vị Chí Tôn, bọn họ không ai có được chiến tích này.
Bất quá Vạn Trường Không người này thâm trầm nham hiểm, lúc này không ra tay, chắc hẳn là đang mưu tính một kế hoạch lớn hơn, chuyện này không dễ dàng kết thúc như thế.
Ước chừng không bao lâu nữa, trên giang hồ Thanh Châu cùng Ung Châu nhất định lại nổi lên một trận sóng gió.
Lâm Mang nhìn bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, cũng không ra tay ngăn cản.
Giống như Vạn Trường Không có nỗi lo, bản thân hắn cũng vậy.
Những người ở đây ai cũng có mưu đồ riêng, ai biết được trong lòng bọn họ lại đang suy nghĩ những gì.
Mặc dù bản thân hắn có thể chế ngự được bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng cũng khiến cho những người này sinh ra tâm địa kiêng dè.
Biết đâu lúc này trong lòng bọn họ đang âm thầm ghi nhớ, rốt cuộc mình đã ngộ ra được cái gì ở khối đá này.
Nếu có cơ hội, tin rằng bọn họ sẽ không chút do dự ra tay cướp đoạt cơ duyên này.
Hơn nữa, ở đây còn có một vị cung chủ Ngũ Hành Cung, thực lực không rõ.
Ngụy Vinh Sinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Mang thật sâu, bình tĩnh nói: "Mọi người, ai muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì cứ tiếp tục."
Mọi người nhìn nhau, không còn để tâm đến chuyện này nữa, lần lượt ngồi xuống bắt đầu tiếp tục cảm ngộ.
Vu Vân Lan bước tới, cười nhẹ nói: "Lâm thành chủ, lần này ngươi thiếu ta một ân tình."
Lâm Mang có thể giết được Hàn Vũ, trong lòng cô cũng vô cùng kinh ngạc.
Chiến lực này, quả thực quá mức kinh người!
Hắn ta mới trở thành Chí Tôn được bao lâu?
Còn cô ta đã trở thành Chí Tôn được lâu rồi nhưng thành tích thực chiến cũng chẳng bằng Lâm Mang đâu.
Nếu cho hắn ta thêm thời gian nữa, không khéo còn lọt vào Chí Tôn Bảng luôn ấy chứ.
Kiểu thiên tài như vậy trong lịch sử Ngũ Phương Vực rất hiếm thấy, những người cuối cùng sống sót đều trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ.
Lâm Mang khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng: "Cảm ơn Vu lâu chủ đã giúp đỡ."
Nói vậy thì nói vậy, nhưng hắn biết rõ Vu Vân Lan ra tay hoàn toàn chỉ vì mục đích cá nhân của cô ta.
Cô ta muốn không ai được lợi, chứ không thật lòng giúp đỡ hắn ta.
Vu Vân Lan cười cười, nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm thành chủ rảnh rỗi, có thể đến Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta chơi."
"Về sau nếu Lâm thành chủ có nhu cầu gì, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta khẳng định sẽ giúp hết sức."
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm Mang, cô ta càng quyết tâm muốn lôi kéo hắn ta hơn nữa.
Có Ung Châu Thành của Lâm Mang khống chế, Thiên Hùng Bang sẽ khó lòng toàn tâm toàn ý đối phó với Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.
Vu Vân Lan xoay người quay lại kỳ thạch.
Nguỵ Vinh Sinh nhìn Lâm Mang, cười thâm thuý: "Nhìn vào toàn bộ công pháp tu luyện của Lâm thành chủ, ta thấy thật phi thường. Không biết sư phụ của ngươi là ai?"
Lâm Mang khẽ nhíu mày.
Ngay từ khi mới gặp mặt, hắn đã cảm thấy có chút khó hiểu về người này.
Khi hắn giao chiến với Vạn Trường Không, hắn ta đã dễ dàng ngăn cản những luồng thiên địa linh khí rò rỉ ra ngoài từ trận chiến của họ. Thực lực như thế không phải ai cũng có thể sở hữu được.
Lâm Mang thầm suy tư nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, hắn lắc đầu: "Chỉ là một kẻ sơn dã tán nhân mà thôi."
"Còn về danh tính của sư tôn thì do quy định của sư môn nên không tiện tiết lộ ra ngoài."
"Thật sao?"
Nguỵ Vinh Sinh nheo mắt lại, chăm chú nhìn Lâm Mang một lúc rồi cười ha hả: "Ta thực sự hy vọng Lâm thành chủ chỉ là một kẻ sơn dã tán nhân."
Lâm Mang cười: "Nguỵ cung chủ nói vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Nguỵ Vinh Sinh lắc đầu, khoanh tay bước đi, cảm thán: "Những kẻ sơn dã tán nhân của thiên hạ này có rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sở hữu thực lực như Lâm thành chủ được."
Ở Đông Vực này ngoài một số thế lực nổi tiếng có Chí Tôn, còn có những Chí Tôn ẩn cư ở những nơi rừng núi bí ẩn.
Mặc dù những người này thường ẩn cư nhiều năm, nhưng họ cũng sẽ thu nhận một số đệ tử, truyền lại công pháp.
Thiên Bảng thường xuất hiện một số người đột nhiên xuất hiện, nhưng chưa bao giờ có ai giống như Lâm Mang cả.
Ánh mắt Lâm Mang khẽ trầm xuống.
Người này phát hiện ra điều gì sao?
Nhưng vì hắn ta không nói thẳng ra, điều đó có nghĩa là thật ra chính bản thân Nguỵ Vinh Sinh cũng không chắc chắn, nếu không thì đã không hỏi như vậy rồi.
Lâm Mang cười khẽ, nhìn sang Vương Cổ, âm thầm truyền âm.
Sắc mặt Vương Cổ hơi biến đổi, đột nhiên trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Lâm Mang.
"Cái này..."
Môi Vương Cổ khẽ động, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Vương Cổ hít sâu một hơi, bình tâm tĩnh khí lại, nhìn Lâm Mang, khẽ gật đầu.
Hai người đạp không bay lên, rời khỏi Đoạn Long Nhai.
Mặc dù mọi người nhận ra nhưng không để tâm.
Ít đi ba người, biết đâu cơ hội lại càng lớn hơn.
Họ coi trọng việc ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai hơn.
Lâm Mang đã có thể ngộ ra điều gì đó từ kỳ thạch, không có lý do gì họ lại không được.
Không được một lần thì hai lần, thế nào cũng có thể ngộ ra được công pháp được truyền lại.
Nguỵ Vinh Sinh đứng trên đỉnh núi, khoanh tay, nhìn theo hai người rời đi, khe khẽ thở dài.
...
Trong khu rừng hoang vu,
Vạn Trường Không đi bộ trên không trung, sắc mặt âm trầm.
Một bước nhảy lên, trong nháy mắt đã đi xa vài trăm trượng.
Đằng sau hắn ta, theo sau là một đám đệ tử Thiên Hùng Bang.
"Lâm Mang!"
“Vô tri tiểu bối!”
"Ta nhất định phải báo thù!"
Vạn Trường Không đè nén sự tức giận trong lòng, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ ra các loại sách lược.
Kể từ khi hắn ta nắm giữ Thiên Hùng Bang, đã bao giờ chịu sỉ nhục như vậy.
Giết Hàn Vũ, lắm thì hắn ta tốn tiền thuê một Chí Tôn ra tay.
Huống chi hiện giờ Lâm Mang nắm giữ truyền thừa trong kỳ thạch, tin là sẽ có rất nhiều người hứng thú.
Đúng lúc này, tiếng phá không sắc nhọn rít lên.
Cùng với tiếng phá không rít lên, một luồng hàn quang giá lạnh từ trong rừng lao ra.
Lửa lan tràn!
Ngọn lửa bùng cháy như thể đốt cháy cả thiên địa.
Vạn Trường Không trong lòng run lên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, từ trong tay áo trượt ra một thanh kiếm, quay người cầm kiếm chém xuống.
"Keng!"
Tia lửa bắn ra tứ phía, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Từng mũi tên đang bốc cháy lập tức bị chém nát.
Vạn Trường Không tuy tránh được đòn tấn công này, nhưng những đệ tử Thiên Hùng Bang còn lại thì không may mắn như vậy.
Từng đệ tử ngã xuống liên tiếp.
Vạn Trường Không nhìn quanh bốn phía, hét lớn: "Là ai?!"
"Con chuột nào ở đâu, gan to nhỉ!"
"Tên tiểu nhân vô sỉ!"
"Cút ra đây."
Tiếng gầm giận dữ của Vạn Trường Không vang vọng khắp rừng núi, như tiếng sấm rung chuyển.
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Trường Không hơi thay đổi.
Sau lưng!
Đúng lúc này, hắn ta nhạy cảm phát hiện ra không khí đằng sau có chút thay đổi, liền không chút do dự quay người chém một nhát.
"Keng!"
Tia lửa lóe lên, nguyên khí thiên địa tản mát.
"Là ngươi!"
Hai mắt Vạn Trường Không hơi co lại, ngay sau đó, lửa giận dâng lên trong lòng.
"Vương Cổ!"
Thanh kiếm chém vào từng chiếc kim mỏng, làm nát chúng.
Vương Cổ mỉm cười với Vạn Trường Không, ý tứ sâu xa nói: "Vạn bang chủ, đi thong thả nhé!"
"Ừm?"
Trong mắt Vạn Trường Không trước tiên lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.
Không ổn!
Tên hỗn đản chết tiệt!
Hắn ta đã bỏ qua một chuyện.
Chỉ dựa vào tên nhát gan Vương Cổ này, tuyệt đối không dám xông tới giết hắn ta.
Lâm Mang!
Trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ này, một cơn lạnh lẽo khủng khiếp ập đến trong đầu.
Ngay lúc này, bóng dáng của Lâm Mang như ma quỷ xuất hiện từ phía sau Vạn Trường Không.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Trường Không.
Một lưỡi Tú Xuân Đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào từ đó.
Đột nhiên đao khí tàn bạo bùng nổ!
Đao ý vô biên tràn ngập bốn phương, hóa cả thế giới xung quanh thành lĩnh vực của đao, tám trăm dặm vô biên, chỉ còn lại lĩnh vực đao kiếm.
Khuôn mặt Vạn Trường Không đột nhiên biến sắc.
Vội vàng quay người, cầm kiếm lao tới phản công.
Vô số kiếm khí tung hoành, tràn xuống như mưa bão.
Kiếm khí phủ thiên địa tràn đến Lâm Mang.
Vương Cổ kinh ngạc.
Vạn Trường Không ở bên ngoài luôn nổi tiếng với quyền pháp, chưởng pháp, có lẽ không ai biết rằng hắn ta lại còn tinh thông kiếm pháp.
Tên này ẩn sâu đến mức độ này sao.
Mặc dù Vạn Trường Không phản ứng kịp thời, thì cũng đã chậm một bước.
Chỉ lệch nhau trong gang tấc, nhưng với trận chiến tầm cỡ của họ thì đây chính là sơ hở và điểm yếu chí mạng.
"Ầm!"
Kiếm khí xé trời phá nát.
Đao khí chém rách y phục của hắn ta, đồng thời phá hủy cả chân nguyên bảo vệ cơ thể của hắn ta.
Máu tươi tuôn trào!
“Phốc!”
Vạn Trường không rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương đẫm máu, sâu đến tận xương.
Vạn Trường Không trừng mắt nhìn Lâm Mang, tức giận quát lớn: "Lâm Mang!!"
“Tiểu nhân hèn hạ!”
Hắn ta không ngờ rằng tên này lại táo bạo đến vậy, lại có thể mai phục hắn ta dọc đường.
Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào, cầm đao lao tới Vạn Trường Không.
Hắn ta không muốn để Vạn Trường Không sống mà quay lại.
Đến lúc đó tình hình sẽ ra sao thì khó mà lường trước được.
Thật sự để Vạn Trường Không trở lại Thiên Hùng Bang, thì ở địa bàn của Vạn Trường Không, dù sao cũng là một phiền phức.
Vạn Trường Không tức giận hét lên một tiếng, pháp tướng nguyên thần đột nhiên xuất hiện phía sau, vung tay chém ra vô số kiếm khí.
Thanh kiếm trong tay Vạn Trường Không chia thành hàng vạn luồng, gió mây thiên địa cuộn trào, sức mạnh của một nhát kiếm này có thể chém trời diệt đất.
Kiếm khí dày đặc như nước sông tràn ra.
Thoạt nhìn thì chỉ là một nhát kiếm đơn giản, thế nhưng lại toát lên sức mạnh nhiếp nhân đoạt phách.
Sau khi chém ra một nhát kiếm này, Vạn Trường Không không hề do dự, quay người bỏ chạy luôn.
Hắn ta biết rõ, đối mặt với hai cường giả Chí Tôn, hắn ta chưa chắc đã thắng được.
Huống chi hiện tại bị Lâm Mang chém một nhát, thương thế không nhỏ, nếu kéo dài sẽ rất bất lợi cho hắn ta.
Một pháp tướng nguyên thần giống như ma thần xuất hiện sau lưng Lâm Mang, tỏa ra sát khí kinh người.
Sóng máu mênh mông cuồn cuộn.
"Ầm!"
Kiếm khí một lần nữa bị một nhát chém tan, sức mạnh của thiên địa bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến.
Gần như ngay lập tức, Lâm Mang thi triển《 Thiên Tâm Kiếp 》, nâng tần số đập của trái tim lên đến mức cực cao.
“Phốc!”
Vạn Trường Không rên lên một tiếng, trong miệng phun ra vô số cục máu nhỏ.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hãi.
Đây là loại võ công gì?!
Nhưng bây giờ hắn ta không quan tâm đến sự kinh ngạc này nữa, chỉ trực tiếp thiêu đốt khí huyết bỏ chạy về phía xa.
Lúc này, Vương Cổ đã chuẩn bị từ xa bất ngờ vung một chưởng, biến ảo khôn lường, vô số chưởng ảnh từ trên không hạ xuống Vạn Trường Không.
Chưởng ảnh dày đặc trực tiếp phong tỏa đường lui của Vạn Trường Không.
Nếu hắn chiến đấu với Vạn Trường Không, hắn ta chắc chắn không phải là đối thủ của Vạn Trường Không, nhưng hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa này.
Mặc dù không thắng được nhưng có thể trì hoãn một lúc.
Khí kiếm xuất hiện quanh người Vạn Trường Không, phá hủy vô số bóng chưởng ảnh.
Nhưng lúc này Lâm Mang đã giết đến từ phía sau, Chân nguyên thuần dương vận chuyển, sức mạnh của thiên địa tràn về, cuối cùng hóa thành một dòng thác cuồn cuộn dữ dội.
Một nỗi sợ hãi không thể kìm nén trào lên trong lòng Vạn Trường Không.
Đã lâu lắm rồi hắn ta mới có cảm giác này.
Vạn Trường Không trong lòng hoảng sợ và tức giận.
Thấy mình không thể thoát được, trong lòng Vạn Trường Không cũng dâng lên một sự tàn nhẫn.
Vạn Trường Không đột nhiên quay người, thiêu đốt Nguyên thần, khí thế yếu ớt ban đầu tăng gấp nhiều lần, toàn thân thậm chí còn xuất hiện từng luồng ma khí.
Mặc dù các môn phái Ma Đạo không được nhiều người giang hồ ưa chuộng, nhưng công pháp Ma Đạo được mọi người trong giang hồ công nhận là cực kỳ mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, Vạn Trường Không như già đi cả trăm tuổi, mái tóc đen trong nháy mắt bạc trắng, cả người cũng trở nên già nua vô cùng.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, trong tay Tú Xuân Đao chém ra một luồng đao khí kinh người.
— Luân Hồi!
Sức mạnh phá hủy mọi thứ lan tỏa ra.
Nguyên thần Pháp tướng sau lưng cũng theo đó chém ra một đao bá đạo, như dòng nước dữ, chém lên trời, cuồn cuộn trào lên.
Thời gian như dừng lại!
Vô số kiếm khí như bão tố, quét ngang, hoàn toàn bao phủ Vạn Trường Không.
Đao khí hoành hành!
Nguyên thần Pháp tướng của Vạn Trường Không trong nháy mắt tan vỡ, từ từ tiêu tán.
【 Điểm năng lượng +4 tỷ 】
Biểu cảm trên khuôn mặt của Vạn Trường Không đông cứng.
Mái tóc bạc trắng bay về phía sau, đôi mắt chứa đựng sát ý cực độ.
Khoảnh khắc tiếp theo, giữa trán Vạn Trường Không hiện lên một vết máu, mặt không cam lòng ngã xuống đất.
Vương Cổ có chút thở dài.
Ai mà ngờ được, đường đường là bang chủ Thiên Hùng Bang lại chết ở nơi này.
Ngày trước ở Đoạn Long Nhai nghe Lâm Mang muốn chặn giết Vạn Trường Không thì hắn ta vô cùng kinh sợ.
E rằng ngay cả bản thân Vạn Trường Không cũng không ngờ Lâm Mang sẽ chặn giết hắn ta giữa đường.
Lâm Mang tiện tay thu đao, nhìn Vương Cổ, nhàn nhạt nói: "Đi!"
"Sau khi trở về, triệu tập mọi người, chuẩn bị tiếp quản địa bàn của Thiên Hùng Bang."
Bọn họ thật sự mong hai người này giao chiến, cho dù ai chết thì đối với bọn họ cũng không mất mát gì.
Sắc mặt Vạn Trường Không âm trầm, trong lòng đã tức giận vô cùng.
Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.
Vạn Trường Không lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?"
"Đủ rồi!"
Lúc này, Ngụy Vinh Sinh vẫn luôn xem kịch liếc nhìn hai người, trầm giọng nói: "Vạn bang chủ, vốn dĩ bạn của ngươi không đúng."
"Ngăn chặn cơ duyên, đây là mối thù không đội trời chung, lẽ nào ngươi không hiểu rõ chuyện này sao?"
"Giờ hắn chết, chỉ có thể nói là kém cỏi hơn người, trách không được ai."
Hành vi như vậy của Hàn Vũ quả thực quá hèn hạ, những kẻ giang hồ bình thường còn đỡ, nhưng với tư cách một Chí Tôn lại không có chút độ lượng nào.
Nói rồi, Ngụy Vinh Sinh lại quay sang nhìn Lâm Mang, trầm giọng nói: "Lâm thành chủ, cho dù ngươi cố ý hay không, thì việc lĩnh ngộ đại đạo của Vạn bang chủ bọn họ cũng bị ngươi ảnh hưởng, mới bị gián đoạn."
"Mọi người cùng lui một bước."
"Cho dù các ngươi thật sự có thù oán gì thì vẫn nên giải quyết riêng."
Mọi người nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.
Bọn họ phát hiện hôm nay Ngụy Vinh Sinh có vẻ hơi khác.
Nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì họ lại không nói nên lời.
Với thực lực mà Ngụy tiền bối thể hiện trước đó, nếu thật sự muốn ngăn cản Lâm Mang thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn ta lại ngồi nhìn Lâm Mang giết chết Hàn Vũ.
Nếu nói Ngụy Vinh Sinh thiên vị Lâm Mang, thì mọi người cũng không tin lắm.
Lâm Mang và Ngũ Hành Cung chẳng hề có quan hệ gì với nhau, cũng không đáng để Ngụy Vinh Sinh phải ra tay tương trợ như vậy.
Vạn Trường Không hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Mang sắc lạnh, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Lời nói của Ngụy Vinh Sinh cũng coi như cho hắn một bậc thang để đi xuống.
Hắn tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng rất hiểu rõ, lúc này giao đấu với Lâm Mang, hắn không có mười phần nắm chắc.
Bên cạnh còn có ả đàn bà khốn khiếp Vu Vân Lan đang rình rập, nếu như hắn để lộ ra sơ suất, ả ta sẽ không chút do dự ra tay giải quyết hắn.
Cho dù có ra tay, cũng tuyệt đối không thể ở nơi này được.
Tâm cảnh đã phá, cho dù có lưu lại cũng không ngộ ra được thứ gì.
Nhìn theo bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, vẻ mặt của mọi người phức tạp.
Đây vẫn là lần đầu tiên họ chứng kiến Vạn Trường Không tức giận như thế.
Không ngờ rằng vị bang chủ uy chấn giang hồ trước đây của Thiên Hùng Bang, lại bị một tên tiểu tử giang hồ bức đến mức này.
Nghĩ đến Hàn Vũ đã chết, nỗi kiêng dè trong lòng mọi người lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Liên tiếp chém giết hai vị Chí Tôn, bọn họ không ai có được chiến tích này.
Bất quá Vạn Trường Không người này thâm trầm nham hiểm, lúc này không ra tay, chắc hẳn là đang mưu tính một kế hoạch lớn hơn, chuyện này không dễ dàng kết thúc như thế.
Ước chừng không bao lâu nữa, trên giang hồ Thanh Châu cùng Ung Châu nhất định lại nổi lên một trận sóng gió.
Lâm Mang nhìn bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, cũng không ra tay ngăn cản.
Giống như Vạn Trường Không có nỗi lo, bản thân hắn cũng vậy.
Những người ở đây ai cũng có mưu đồ riêng, ai biết được trong lòng bọn họ lại đang suy nghĩ những gì.
Mặc dù bản thân hắn có thể chế ngự được bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng cũng khiến cho những người này sinh ra tâm địa kiêng dè.
Biết đâu lúc này trong lòng bọn họ đang âm thầm ghi nhớ, rốt cuộc mình đã ngộ ra được cái gì ở khối đá này.
Nếu có cơ hội, tin rằng bọn họ sẽ không chút do dự ra tay cướp đoạt cơ duyên này.
Hơn nữa, ở đây còn có một vị cung chủ Ngũ Hành Cung, thực lực không rõ.
Ngụy Vinh Sinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Mang thật sâu, bình tĩnh nói: "Mọi người, ai muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì cứ tiếp tục."
Mọi người nhìn nhau, không còn để tâm đến chuyện này nữa, lần lượt ngồi xuống bắt đầu tiếp tục cảm ngộ.
Vu Vân Lan bước tới, cười nhẹ nói: "Lâm thành chủ, lần này ngươi thiếu ta một ân tình."
Lâm Mang có thể giết được Hàn Vũ, trong lòng cô cũng vô cùng kinh ngạc.
Chiến lực này, quả thực quá mức kinh người!
Hắn ta mới trở thành Chí Tôn được bao lâu?
Còn cô ta đã trở thành Chí Tôn được lâu rồi nhưng thành tích thực chiến cũng chẳng bằng Lâm Mang đâu.
Nếu cho hắn ta thêm thời gian nữa, không khéo còn lọt vào Chí Tôn Bảng luôn ấy chứ.
Kiểu thiên tài như vậy trong lịch sử Ngũ Phương Vực rất hiếm thấy, những người cuối cùng sống sót đều trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ.
Lâm Mang khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng: "Cảm ơn Vu lâu chủ đã giúp đỡ."
Nói vậy thì nói vậy, nhưng hắn biết rõ Vu Vân Lan ra tay hoàn toàn chỉ vì mục đích cá nhân của cô ta.
Cô ta muốn không ai được lợi, chứ không thật lòng giúp đỡ hắn ta.
Vu Vân Lan cười cười, nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm thành chủ rảnh rỗi, có thể đến Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta chơi."
"Về sau nếu Lâm thành chủ có nhu cầu gì, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta khẳng định sẽ giúp hết sức."
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm Mang, cô ta càng quyết tâm muốn lôi kéo hắn ta hơn nữa.
Có Ung Châu Thành của Lâm Mang khống chế, Thiên Hùng Bang sẽ khó lòng toàn tâm toàn ý đối phó với Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.
Vu Vân Lan xoay người quay lại kỳ thạch.
Nguỵ Vinh Sinh nhìn Lâm Mang, cười thâm thuý: "Nhìn vào toàn bộ công pháp tu luyện của Lâm thành chủ, ta thấy thật phi thường. Không biết sư phụ của ngươi là ai?"
Lâm Mang khẽ nhíu mày.
Ngay từ khi mới gặp mặt, hắn đã cảm thấy có chút khó hiểu về người này.
Khi hắn giao chiến với Vạn Trường Không, hắn ta đã dễ dàng ngăn cản những luồng thiên địa linh khí rò rỉ ra ngoài từ trận chiến của họ. Thực lực như thế không phải ai cũng có thể sở hữu được.
Lâm Mang thầm suy tư nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, hắn lắc đầu: "Chỉ là một kẻ sơn dã tán nhân mà thôi."
"Còn về danh tính của sư tôn thì do quy định của sư môn nên không tiện tiết lộ ra ngoài."
"Thật sao?"
Nguỵ Vinh Sinh nheo mắt lại, chăm chú nhìn Lâm Mang một lúc rồi cười ha hả: "Ta thực sự hy vọng Lâm thành chủ chỉ là một kẻ sơn dã tán nhân."
Lâm Mang cười: "Nguỵ cung chủ nói vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Nguỵ Vinh Sinh lắc đầu, khoanh tay bước đi, cảm thán: "Những kẻ sơn dã tán nhân của thiên hạ này có rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sở hữu thực lực như Lâm thành chủ được."
Ở Đông Vực này ngoài một số thế lực nổi tiếng có Chí Tôn, còn có những Chí Tôn ẩn cư ở những nơi rừng núi bí ẩn.
Mặc dù những người này thường ẩn cư nhiều năm, nhưng họ cũng sẽ thu nhận một số đệ tử, truyền lại công pháp.
Thiên Bảng thường xuất hiện một số người đột nhiên xuất hiện, nhưng chưa bao giờ có ai giống như Lâm Mang cả.
Ánh mắt Lâm Mang khẽ trầm xuống.
Người này phát hiện ra điều gì sao?
Nhưng vì hắn ta không nói thẳng ra, điều đó có nghĩa là thật ra chính bản thân Nguỵ Vinh Sinh cũng không chắc chắn, nếu không thì đã không hỏi như vậy rồi.
Lâm Mang cười khẽ, nhìn sang Vương Cổ, âm thầm truyền âm.
Sắc mặt Vương Cổ hơi biến đổi, đột nhiên trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Lâm Mang.
"Cái này..."
Môi Vương Cổ khẽ động, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Vương Cổ hít sâu một hơi, bình tâm tĩnh khí lại, nhìn Lâm Mang, khẽ gật đầu.
Hai người đạp không bay lên, rời khỏi Đoạn Long Nhai.
Mặc dù mọi người nhận ra nhưng không để tâm.
Ít đi ba người, biết đâu cơ hội lại càng lớn hơn.
Họ coi trọng việc ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai hơn.
Lâm Mang đã có thể ngộ ra điều gì đó từ kỳ thạch, không có lý do gì họ lại không được.
Không được một lần thì hai lần, thế nào cũng có thể ngộ ra được công pháp được truyền lại.
Nguỵ Vinh Sinh đứng trên đỉnh núi, khoanh tay, nhìn theo hai người rời đi, khe khẽ thở dài.
...
Trong khu rừng hoang vu,
Vạn Trường Không đi bộ trên không trung, sắc mặt âm trầm.
Một bước nhảy lên, trong nháy mắt đã đi xa vài trăm trượng.
Đằng sau hắn ta, theo sau là một đám đệ tử Thiên Hùng Bang.
"Lâm Mang!"
“Vô tri tiểu bối!”
"Ta nhất định phải báo thù!"
Vạn Trường Không đè nén sự tức giận trong lòng, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ ra các loại sách lược.
Kể từ khi hắn ta nắm giữ Thiên Hùng Bang, đã bao giờ chịu sỉ nhục như vậy.
Giết Hàn Vũ, lắm thì hắn ta tốn tiền thuê một Chí Tôn ra tay.
Huống chi hiện giờ Lâm Mang nắm giữ truyền thừa trong kỳ thạch, tin là sẽ có rất nhiều người hứng thú.
Đúng lúc này, tiếng phá không sắc nhọn rít lên.
Cùng với tiếng phá không rít lên, một luồng hàn quang giá lạnh từ trong rừng lao ra.
Lửa lan tràn!
Ngọn lửa bùng cháy như thể đốt cháy cả thiên địa.
Vạn Trường Không trong lòng run lên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, từ trong tay áo trượt ra một thanh kiếm, quay người cầm kiếm chém xuống.
"Keng!"
Tia lửa bắn ra tứ phía, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Từng mũi tên đang bốc cháy lập tức bị chém nát.
Vạn Trường Không tuy tránh được đòn tấn công này, nhưng những đệ tử Thiên Hùng Bang còn lại thì không may mắn như vậy.
Từng đệ tử ngã xuống liên tiếp.
Vạn Trường Không nhìn quanh bốn phía, hét lớn: "Là ai?!"
"Con chuột nào ở đâu, gan to nhỉ!"
"Tên tiểu nhân vô sỉ!"
"Cút ra đây."
Tiếng gầm giận dữ của Vạn Trường Không vang vọng khắp rừng núi, như tiếng sấm rung chuyển.
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Trường Không hơi thay đổi.
Sau lưng!
Đúng lúc này, hắn ta nhạy cảm phát hiện ra không khí đằng sau có chút thay đổi, liền không chút do dự quay người chém một nhát.
"Keng!"
Tia lửa lóe lên, nguyên khí thiên địa tản mát.
"Là ngươi!"
Hai mắt Vạn Trường Không hơi co lại, ngay sau đó, lửa giận dâng lên trong lòng.
"Vương Cổ!"
Thanh kiếm chém vào từng chiếc kim mỏng, làm nát chúng.
Vương Cổ mỉm cười với Vạn Trường Không, ý tứ sâu xa nói: "Vạn bang chủ, đi thong thả nhé!"
"Ừm?"
Trong mắt Vạn Trường Không trước tiên lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.
Không ổn!
Tên hỗn đản chết tiệt!
Hắn ta đã bỏ qua một chuyện.
Chỉ dựa vào tên nhát gan Vương Cổ này, tuyệt đối không dám xông tới giết hắn ta.
Lâm Mang!
Trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ này, một cơn lạnh lẽo khủng khiếp ập đến trong đầu.
Ngay lúc này, bóng dáng của Lâm Mang như ma quỷ xuất hiện từ phía sau Vạn Trường Không.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Trường Không.
Một lưỡi Tú Xuân Đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào từ đó.
Đột nhiên đao khí tàn bạo bùng nổ!
Đao ý vô biên tràn ngập bốn phương, hóa cả thế giới xung quanh thành lĩnh vực của đao, tám trăm dặm vô biên, chỉ còn lại lĩnh vực đao kiếm.
Khuôn mặt Vạn Trường Không đột nhiên biến sắc.
Vội vàng quay người, cầm kiếm lao tới phản công.
Vô số kiếm khí tung hoành, tràn xuống như mưa bão.
Kiếm khí phủ thiên địa tràn đến Lâm Mang.
Vương Cổ kinh ngạc.
Vạn Trường Không ở bên ngoài luôn nổi tiếng với quyền pháp, chưởng pháp, có lẽ không ai biết rằng hắn ta lại còn tinh thông kiếm pháp.
Tên này ẩn sâu đến mức độ này sao.
Mặc dù Vạn Trường Không phản ứng kịp thời, thì cũng đã chậm một bước.
Chỉ lệch nhau trong gang tấc, nhưng với trận chiến tầm cỡ của họ thì đây chính là sơ hở và điểm yếu chí mạng.
"Ầm!"
Kiếm khí xé trời phá nát.
Đao khí chém rách y phục của hắn ta, đồng thời phá hủy cả chân nguyên bảo vệ cơ thể của hắn ta.
Máu tươi tuôn trào!
“Phốc!”
Vạn Trường không rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương đẫm máu, sâu đến tận xương.
Vạn Trường Không trừng mắt nhìn Lâm Mang, tức giận quát lớn: "Lâm Mang!!"
“Tiểu nhân hèn hạ!”
Hắn ta không ngờ rằng tên này lại táo bạo đến vậy, lại có thể mai phục hắn ta dọc đường.
Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào, cầm đao lao tới Vạn Trường Không.
Hắn ta không muốn để Vạn Trường Không sống mà quay lại.
Đến lúc đó tình hình sẽ ra sao thì khó mà lường trước được.
Thật sự để Vạn Trường Không trở lại Thiên Hùng Bang, thì ở địa bàn của Vạn Trường Không, dù sao cũng là một phiền phức.
Vạn Trường Không tức giận hét lên một tiếng, pháp tướng nguyên thần đột nhiên xuất hiện phía sau, vung tay chém ra vô số kiếm khí.
Thanh kiếm trong tay Vạn Trường Không chia thành hàng vạn luồng, gió mây thiên địa cuộn trào, sức mạnh của một nhát kiếm này có thể chém trời diệt đất.
Kiếm khí dày đặc như nước sông tràn ra.
Thoạt nhìn thì chỉ là một nhát kiếm đơn giản, thế nhưng lại toát lên sức mạnh nhiếp nhân đoạt phách.
Sau khi chém ra một nhát kiếm này, Vạn Trường Không không hề do dự, quay người bỏ chạy luôn.
Hắn ta biết rõ, đối mặt với hai cường giả Chí Tôn, hắn ta chưa chắc đã thắng được.
Huống chi hiện tại bị Lâm Mang chém một nhát, thương thế không nhỏ, nếu kéo dài sẽ rất bất lợi cho hắn ta.
Một pháp tướng nguyên thần giống như ma thần xuất hiện sau lưng Lâm Mang, tỏa ra sát khí kinh người.
Sóng máu mênh mông cuồn cuộn.
"Ầm!"
Kiếm khí một lần nữa bị một nhát chém tan, sức mạnh của thiên địa bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến.
Gần như ngay lập tức, Lâm Mang thi triển《 Thiên Tâm Kiếp 》, nâng tần số đập của trái tim lên đến mức cực cao.
“Phốc!”
Vạn Trường Không rên lên một tiếng, trong miệng phun ra vô số cục máu nhỏ.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hãi.
Đây là loại võ công gì?!
Nhưng bây giờ hắn ta không quan tâm đến sự kinh ngạc này nữa, chỉ trực tiếp thiêu đốt khí huyết bỏ chạy về phía xa.
Lúc này, Vương Cổ đã chuẩn bị từ xa bất ngờ vung một chưởng, biến ảo khôn lường, vô số chưởng ảnh từ trên không hạ xuống Vạn Trường Không.
Chưởng ảnh dày đặc trực tiếp phong tỏa đường lui của Vạn Trường Không.
Nếu hắn chiến đấu với Vạn Trường Không, hắn ta chắc chắn không phải là đối thủ của Vạn Trường Không, nhưng hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa này.
Mặc dù không thắng được nhưng có thể trì hoãn một lúc.
Khí kiếm xuất hiện quanh người Vạn Trường Không, phá hủy vô số bóng chưởng ảnh.
Nhưng lúc này Lâm Mang đã giết đến từ phía sau, Chân nguyên thuần dương vận chuyển, sức mạnh của thiên địa tràn về, cuối cùng hóa thành một dòng thác cuồn cuộn dữ dội.
Một nỗi sợ hãi không thể kìm nén trào lên trong lòng Vạn Trường Không.
Đã lâu lắm rồi hắn ta mới có cảm giác này.
Vạn Trường Không trong lòng hoảng sợ và tức giận.
Thấy mình không thể thoát được, trong lòng Vạn Trường Không cũng dâng lên một sự tàn nhẫn.
Vạn Trường Không đột nhiên quay người, thiêu đốt Nguyên thần, khí thế yếu ớt ban đầu tăng gấp nhiều lần, toàn thân thậm chí còn xuất hiện từng luồng ma khí.
Mặc dù các môn phái Ma Đạo không được nhiều người giang hồ ưa chuộng, nhưng công pháp Ma Đạo được mọi người trong giang hồ công nhận là cực kỳ mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, Vạn Trường Không như già đi cả trăm tuổi, mái tóc đen trong nháy mắt bạc trắng, cả người cũng trở nên già nua vô cùng.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, trong tay Tú Xuân Đao chém ra một luồng đao khí kinh người.
— Luân Hồi!
Sức mạnh phá hủy mọi thứ lan tỏa ra.
Nguyên thần Pháp tướng sau lưng cũng theo đó chém ra một đao bá đạo, như dòng nước dữ, chém lên trời, cuồn cuộn trào lên.
Thời gian như dừng lại!
Vô số kiếm khí như bão tố, quét ngang, hoàn toàn bao phủ Vạn Trường Không.
Đao khí hoành hành!
Nguyên thần Pháp tướng của Vạn Trường Không trong nháy mắt tan vỡ, từ từ tiêu tán.
【 Điểm năng lượng +4 tỷ 】
Biểu cảm trên khuôn mặt của Vạn Trường Không đông cứng.
Mái tóc bạc trắng bay về phía sau, đôi mắt chứa đựng sát ý cực độ.
Khoảnh khắc tiếp theo, giữa trán Vạn Trường Không hiện lên một vết máu, mặt không cam lòng ngã xuống đất.
Vương Cổ có chút thở dài.
Ai mà ngờ được, đường đường là bang chủ Thiên Hùng Bang lại chết ở nơi này.
Ngày trước ở Đoạn Long Nhai nghe Lâm Mang muốn chặn giết Vạn Trường Không thì hắn ta vô cùng kinh sợ.
E rằng ngay cả bản thân Vạn Trường Không cũng không ngờ Lâm Mang sẽ chặn giết hắn ta giữa đường.
Lâm Mang tiện tay thu đao, nhìn Vương Cổ, nhàn nhạt nói: "Đi!"
"Sau khi trở về, triệu tập mọi người, chuẩn bị tiếp quản địa bàn của Thiên Hùng Bang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận