Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 450: Hành trình đến Thái Bình Tông

Sóng gió lại nổi lên nơi giang hồ đang yên bình.

Chỉ trong một ngày, Thiên Hùng Bang, Ngũ Độc Giáo, Trường Hà Kiếm Phái, ba thế lực nức tiếng Đông Vực trong võ lâm đã bị tiêu diệt.

Chuyện này gây chấn động còn lớn hơn cả việc Tề Thiên Giáo từng bị diệt vong.

Nhiều người nghe tin tức này đều không thể tin nổi.

Chuyện giang hồ vốn là chuyện một truyền mười, mười truyền trăm, huống hồ chuyện lần này quá lớn, căn bản không thể che giấu được.

Khi Thiên Hùng Thành sụp đổ, đã có không ít người tận mắt chứng kiến.

Bây giờ, cái tên "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang đã thực sự vang danh khắp thiên hạ.

Những cường giả mà trước kia được nhiều người trong giang hồ cho là cao không thể chạm tới, chỉ trong một ngày đã liên tiếp tử trận, mà toàn bộ đều chết dưới tay cùng một người.

Mặc dù chuyện này có nhiều yếu tố bên trong, nhưng theo ý kiến của đông đảo người trong giang hồ, thì tất cả đều là do Lâm Mang gây ra.

Sau đó, chuyện Lâm Mang đích thân ra tay tiêu diệt Ngũ Độc Giáo và Trường Hà giáo phái còn được truyền ra ngoài, thì càng củng cố vững chắc danh xưng "Huyết Hà Đao Tôn" của hắn.

Nhiều người không khỏi cảm thấy rằng, Thiên Cơ Các đã tiên liệu từ trước.

Hành vi cử chỉ của Lâm Mang đúng là không hề làm hoen ố danh xưng này.

Chuyện này truyền ra, cũng khiến Ung Châu Thành nhất thời trở nên nổi tiếng.

Nhiều người trong giang hồ háo hức tới Ung Châu Thành, sợ rằng mình đến chậm hơn người khác.

Với thế lực hùng mạnh như vậy, Ung Châu Thành trỗi dậy là điều tất nhiên, phải gia nhập càng sớm thì mới có thể đạt được địa vị cao hơn.

Ngay cả một số cường giả bế quan tu luyện ở cảnh giới Thông Thiên Tứ Cảnh cũng đến Ung Châu Thành.

Cùng với sự lan truyền tin tức về trận chiến này, cũng ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thế lực ở Đông Vực.

Kể từ khi người này xuất hiện, cả Đông Vực chưa từng được yên bình, liên tục xảy ra tranh đấu.

Khác với những người bình thường trong giang hồ, những người thuộc các thế lực lại càng quan tâm đến thái độ của Ngũ Hành Cung.

Với tư cách là thế lực trong giang hồ mà theo như đồn đại thì có Võ Tiên trấn giữ, thì địa vị của Ngũ Hành Cung là không cần phải bàn cãi.

Nhưng trong chuyện này, Ngũ Hành Cung lại không có hành động gì, dường như họ làm ngơ để mọi chuyện xảy ra, thái độ của họ khiến người ta không thể đoán định.

Thương Vân Sơn, Ngũ Hành Cung.

Bên ngoài thì mong chờ thái độ của Ngũ Hành Cung, trong khi đó ở bên trong Ngũ Hành Cung thì lúc này đang ầm ĩ tranh cãi.

Trong đại điện nghị sự,

ngoại trừ Ngụy Vinh Sinh của Thổ Hành Cung, thì bốn cung chủ còn lại của Ngũ Hành Cung lúc này đã họp mặt trong đại điện.

Cả Ngũ Hành Cung, những người có quyền phát biểu cao nhất chính là năm vị cung chủ này.

Bên cạnh, một lão giả mặc áo bào đỏ đang ngồi, khuôn mặt chính trực, nhưng lúc này lại đầy vẻ tức giận, trông rất nóng nảy.

Người này chính là cung chủ của Hoả Hành Cung, Hàn Chấn Nhạc, cũng là một trong ba Chí Tôn của Ngũ Hành Cung.

"Hừ!" Hàn Chấn Nhạc hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:

"Tin tức bên ngoài thì chắc các ngươi cũng đều đã nghe thấy rồi đấy, bây giờ không ít người đang chê cười chúng ta, chẳng lẽ cứ để cho tên tiểu tử đó ngang nhiên chiêu binh mãi mã?"

"Mỗi người đều nghĩ tới chuyện ngồi chờ ngư ông đắc lợi, kết quả hay rồi, mất cả chì lẫn chài."

Thiên Hùng Bang và Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu trước nay vẫn chiếm cứ ở Thanh Châu, lại không ngừng phát triển lớn mạnh.

Chuyện này đối với Ngũ Hành Cung mà nói, thì mãi mãi là một mối đe dọa.

Chỉ là Ngũ Hành Cung với tư cách là một thế lực chính đạo, nếu không có lý do hợp lý, thì rất khó có thể can thiệp vào.

Nếu thật sự làm như vậy, thì chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, khiến cho các môn phái khác phản ứng lại.

Trước kia, hai phái đánh nhau, hai bên đều suy giảm thực lực, giữ thế cân bằng, theo sự diệt vong của Thiên Hùng Bang, thì bây giờ thế cân bằng này cũng bị phá vỡ.

Lần này, Lâm Mang thôn tính Thiên Hùng Bang, mặc dù nằm ngoài dự liệu của họ, nhưng cũng không phải là chuyện xấu.

Chuyện các phái liên kết với nhau trong bóng tối, thì cũng có bàn tay của Ngũ Hành Cung trong đó.

Họ không hy vọng rằng, vừa mới mất đi một Thiên Hùng Bang, thì lập tức lại xuất hiện một Ung Châu Thành mạnh hơn nhiều.

Các phái liên kết lại, cho dù không thể thật sự tiêu diệt được Lâm Mang, thì cũng sẽ kết thù với Lâm Mang.

Chỉ cần các phái có thể buộc Lâm Mang rời đi, sau đó Ngũ Hành Cung sẽ bí mật hỗ trợ Thiên Hùng Bang, nắm hoàn toàn quyền kiểm soát Thiên Hùng Bang, sau đó để mặc cho các thế lực khác chiến đấu với nhau.

Đến lúc đó, khi mấy thế lực này đấu với nhau, thì Ngũ Hành Cung tự nhiên có thể tiếp tục duy trì thế cân bằng, khiến thực lực của họ không ngừng suy yếu, để Ngũ Hành Cung mãi mãi đứng trên vị trí cao nhất.

Nhưng mà không ngờ, cục diện tiếp theo lại hoàn toàn vượt quá dự liệu của họ.

Lâm Mang một mình chém chết ba vị Chí Tôn, chiến lực như vậy thì thật sự quá mức kinh ngạc, cũng khiến họ vô cùng kiêng dè.

Mấy người nhìn nhau, đều cảm thấy hơi bất lực.

Ban đầu tưởng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thiên phú không tệ mà thôi, thế nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn còn đánh giá thấp người này.

Trước tiên là ám sát Vạn Trường Không trong bóng tối, sau đó lại tiêu diệt Thiên Hùng Bang, buộc các phái Chí Tôn bất đắc dĩ phải đích thân ra mặt, tất cả mọi chuyện dường như đã có sắp đặt từ trước vậy.

“Tốc độ phát triển của người này quả là nhanh quá rồi, nếu để mặc cho người này tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng sẽ trở thành mối đe dọa.”

Lúc này, cung chủ Kim Hành Cung ngồi ở một bên là Vân Chấn nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Bây giờ xem ra Nhị Châu không nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng trên thực tế thì cũng chẳng khác gì kiểm soát cả.”

“Nữ nhân Vu Vân Lan kia tham vọng không nhỏ, cô ta sẽ không bỏ qua miếng thịt sắp tới miệng đâu.”

Câu nói thường ngày rất đúng, trên giường của mình, lẽ nào lại để kẻ khác ngủ ngáy được.

Hàn Chấn Nhạc đưa tay xoa xoa mày, ánh mắt lóe lên vẻ sát ý, lạnh lùng nói: “Hay là nhân lúc sớm ra tay trừ khử hắn luôn đi!”

Ngũ Hành Cung vốn dĩ không nhúng tay vào cuộc chiến giang hồ bên ngoài, nguyên nhân là do người khác chẳng tài nào đe dọa được bọn họ.

Mặc dù tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến Ngũ Hành Cung, nhưng nếu cứ để Ung Châu Thành phát triển thêm mấy chục năm, thì ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra.

Mấu chốt ở chỗ là thiên phú của Lâm Mang, nếu Lâm Mang là người của Ngũ Hành Cung thì đương nhiên bọn họ sẽ vỗ tay ăn mừng, nhưng đằng này Lâm Mang lại chẳng phải người của bọn họ.

Lần này nếu Ngũ Hành Cung không làm gì cả thì thanh danh trên giang hồ cũng sẽ bị tổn hại lớn.

Ngay lúc này, ngoài điện truyền đến một giọng nói nhẹ bẫng: “Giết hắn sao?”

“Ha ha!”

“Các ngươi quá coi trọng chính mình rồi.”

Thấy người đi từ bên ngoài tiến vào, mọi người đều cung kính chắp tay: “Nguỵ lão!”

Thái độ kính cẩn chưa từng có, thậm chí trong mắt còn mang theo vẻ kính trọng, hoàn toàn không mảy may phẫn nộ vì những lời vừa mới thốt ra.

Ngụy Vinh Sinh liếc nhìn mọi người, hờ hững nói: “Việc này ta đã sớm biết, không ai được phép nhúng tay vào nữa.”

“Còn việc các ngươi âm thầm xúi giục các phái, thì quên hết đi.”

“Ta vẫn chưa chết đâu!”

Mọi người nhìn nhau.

Mặc dù bụng đầy nghi hoặc, nhưng mấy người có mặt ở đây không ai phản bác lấy một lời.

Người ngoài chỉ biết rằng Ngũ Hành Cung có ba vị Chí Tôn, mà trong truyền thuyết còn có một vị Võ Tiên, nhưng lại không biết rằng Ngụy Vinh Sinh nổi danh cả Đông Vực này mới chính là vị Võ Tiên cường giả đó.

Chỉ là bình thường Ngụy Vinh Sinh luôn thể hiện ra thực lực chỉ là Chí Tôn mà thôi.

Chuyện này chỉ có mấy vị cung chủ bọn họ mới biết.

Ngụy Vinh Sinh đánh tiếng với mọi người một thôi một hồi, rồi xoay người rời khỏi đại điện.

Trước kia còn chưa chắc chắn, nhưng bây giờ thì hắn ta đã nắm được chín phần chắc, Lâm Mang tuyệt đối là người từ từ hạ giới phi thăng lên.

Kẻ này giống như những người trước đó, đều đến từ hạ giới.

Những môn võ công kỳ diệu kia, đương nhiên không thể là hàng tầm thường.

Thiên phú như vậy, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thật ra hắn ta cũng muốn đích thân ra tay bắt Lâm Mang để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại có điều e ngại.

Gần đây Ngũ Phương Vực lại có dấu hiệu sụp đổ, cũng không biết còn có thể duy trì được bao lâu.



Ung Châu Thành,

Cùng với việc vài phái của Thiên Hùng Bang bị diệt vong hoàn toàn, thế lực của Ung Châu trong giang hồ cũng tăng lên nhanh chóng.

Dạo gần đây nhiều người trong giang hồ tìm đến Ung Châu, muốn gia nhập vào Ung Châu Thành, khiến cho nơi vốn không mấy sầm uất trở nên vô cùng phồn thịnh.

Người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Trong phủ thành chủ, Lâm Mang lật giở những cuốn sách xưa võ học tịch thu được từ các phái những ngày gần đây.

Lật giở nhiều nhất vẫn là sách xưa của Ngũ Độc Giáo, trong đó có một cuốn sách xưa tên là 《 Vạn Độc Chân Kinh 》, cùng xuất xứ với bí kíp võ học của Ngũ Độc Giáo hạ giới.

Nhưng bí kíp võ học của Ngũ Độc Giáo hạ giới là《 Ngũ Độc Chân Kinh 》, còn giáo phái Ngũ Độc Giáo tại Đông Vực lại nắm giữ 《 Vạn Độc Chân Kinh 》.

Mặc dù đổi tên, nhưng có thể thấy rõ là được diễn biến từ《 Ngũ Độc Chân Kinh 》, chỉ là tinh xảo và huyền ảo hơn mà thôi.

Lâm Mang khép sách xưa lại, liếc nhìn đống sách xưa chất đống dưới sàn nhà, thầm nghĩ: "Xem ra chỉ có Ngũ Độc Giáo là xuất phát từ hạ giới".

Cho dù là Trường Hà Kiếm Phái hay Thiên Hùng Bang, truyền thừa võ học đều vô cùng xa lạ.

Hai phái này hẳn là thế lực bản xứ của Ngũ Phương Vực.

Theo ghi chép trong sách xưa của Ngũ Độc Giáo, tổ sư khai phái của họ là một người tên là "Ngũ độc lão tổ" trong giang hồ, giỏi sử dụng ngũ độc.

Người này lần đầu tiên thành danh trong giang hồ là từ một nghìn năm trước, sau đó lập ra Ngũ Độc Giáo tại Đan Châu.

Hắn ta giống như xuất hiện đột ngột, rồi nổi tiếng khắp chốn giang hồ.

Nhưng ghi chép về việc Ngũ độc lão tổ lập ra Ngũ Độc Giáo giống như biến mất hoàn toàn.

Trong sách xưa chỉ ghi lại việc hắn ta sáng lập Ngũ Độc Giáo, còn về sau thì không ghi chép gì thêm nữa.

Theo lý mà nói, căn cứ vào ghi chép trong sách xưa, Ngũ độc lão tổ hẳn là một cường giả cảnh giới Chí Tôn, với tuổi thọ của cường giả Chí Tôn, cho dù không sống được đến bây giờ, cũng không thể biến mất trong vài chục năm ngắn ngủi như vậy.

Hắn ta đã đến Ngũ Phương Vực một thời gian rồi, nhưng chưa từng gặp tu sĩ phi thăng nào.

Viên kỳ thạch tại Đoạn Long Nhai rõ ràng là do Viên Thiên Cương để lại, nếu thực sự là cường giả cảnh giới Võ Tiên, hẳn là bây giờ vẫn còn sống?

Lâm Mang tiện tay đặt cuốn sách xưa xuống, cười nhẹ như đang trêu chọc: "Vậy coi như ta diệt trừ đạo thống của chính mình hay sao?"

Thế nhưng trong lòng hắn ta không mấy bận tâm.

Cho dù cùng là võ giả phi thăng, cũng chưa chắc là đối phương sẽ đối xử tốt với mình, diễn lại vở "Quê hương gặp nhau, hai hàng lệ rơi".

Thứ thực sự khiến hắn ta tò mò chính là biểu hiện của Ngũ Hành Cung lần này.

Kể từ khi Thiên Hùng Bang và Trường Hà Kiếm Phái bị diệt vong đã mười ngày, làn sóng trong giang hồ không nhỏ, nhưng Ngũ Hành Cung lại không có động tĩnh gì.

Hắn ta không tin Ngũ Hành Cung thật sự có thể độ lượng đến mức này.

Tuy nhiên, việc Ngũ Hành Cung không lên tiếng cũng là chuyện tốt đối với họ.

Vẫn phải nhanh chóng nâng cao thực lực của chính mình.

Theo lời đồn đại bên ngoài, có nhiều cách nói về cảnh giới Chí Tôn.

Nhưng từ khi hắn ta được truyền thừa tại Đoạn Long Nhai, hắn đã biết rằng cảnh giới Chí Tôn có hai tầng.

Tinh thông võ đạo, hiệu lệnh thiên địa, đây là điều mà nhiều người đều biết.

Một cảnh giới nữa chính là Niết bàn tái sinh, chân nguyên biến đổi.

Thực ra phần lớn Chí Tôn đều ở cảnh giới đầu tiên.

Mặc dù vậy, sức chiến đấu giữa những Chí Tôn khác nhau vẫn chênh lệch rất lớn.

Niết bàn tái sinh, chân nguyên biến đổi, theo như ghi chép trong sách xưa, đây là quá trình biến đổi thành Võ Tiên, chỉ khi bước vào cảnh giới Võ Tiên này mới có thể nắm vững hoàn toàn quy tắc của thiên địa, thoát khỏi thiên địa.

Chỉ là trong sách xưa của các phái này không có nhiều ghi chép về Võ Tiên.

Đối với sách xưa võ học của các phái này, Lâm Mang chẳng mấy hứng thú.

Đối với hắn ta, võ học hiện tại đã là quá đủ, võ học của các phái này cũng chẳng có gì nổi trội, học cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng những thứ này cũng có thể làm tăng thêm sức mạnh cho Ung Châu Thành, hắn ta coi thường, nhưng đối với những khách khanh cảnh giới Thông Thiên thì lại là bí kíp vô cùng quý giá.

Lâm Mang bước ra khỏi phòng, dặn dò một số việc, rồi bay đi.

Vì Ngũ Hành Cung tạm thời chưa có động tĩnh, cũng nên giải quyết chuyện của Thái Bình Tông.

Vất vả đánh giết, không thể để người khác chiếm mất thành quả được.

Tên Diêu Nguyên Đức của Thái Bình Tông ngàn dặm xa xôi đến Thiên Hùng Thành, sau đó lại lén lút lẻn vào thành, chắc hẳn là để tìm kiếm thứ gì đó.

Rất có thể kết hợp với tình hình hôm đó, mục đích chính là《 Ngưng Huyết Thần Công 》 mà hắn nhắc đến.

Hắn hẳn đã mang về không chỉ một bản《 Ngưng Huyết Thần Công 》 từ Thiên Hùng Thành hôm đó.

……

Phía Đông Vực Tây Bộ có Tứ Châu, còn phía Bắc Bộ thì có Ngũ Châu, diện tích không nhỏ.

Đồng thời phía Đông Vực Bắc Bộ cũng rất gần với phía Bắc Vực.

Vài ngày sau, Lâm Mang đặt chân đến phía bắc, lãnh địa Thái Bình Tông Mạc Châu.

Ngay khi vừa bước vào vùng đất này, thứ hắn nhìn thấy chỉ toàn là cát vàng trải dài.

Quan sát xung quanh, biển cát mênh mông vô bờ bến, thỉnh thoảng lại cuốn theo những trận bão cát lớn.

Điểm khác biệt rõ rệt nhất là sau khi vào Bắc Bộ, thực lực tổng thể của các võ giả rõ ràng đã giảm sút đáng kể.

Trong khoảnh khắc, có hơi không quen.

Mặc dù phía bắc hoang vu, môi trường khắc nghiệt, nhưng có lẽ chính môi trường khắc nghiệt này lại tạo nên các võ giả nơi đây.

So với Tây Bộ và Nam Bộ, nơi này hỗn loạn hơn, cuộc chiến giành giật của các võ giả cũng rõ ràng hơn nhiều.

Giết chóc, cướp bóc, hỗn loạn diễn ra ở khắp mọi nơi.

Từ khi hắn đặt chân đến đây, theo như những cuộc chiến hắn từng trải, đã không dưới ba lần.

Trên khắp danh lợi giang hồ phía Đông Vực, phần lớn các môn phái Ma Đạo đều nằm ở đây.

Nổi tiếng nhất trong số các môn phái Ma Đạo này chính là Thái Bình Tông và Hoàng Tuyền Giáo.

Hai môn phái này cũng là đứng đầu các Ma Đạo ở Bắc Bộ.

Từ lâu đã nghe đồn về cảnh hỗn loạn ở Bắc Bộ, nhưng khi thực sự đặt chân đến đây, mới biết nơi này hỗn loạn đến nhường nào.

Đối với hắn, nơi đây mới có cảm giác của một thế giới hạ giới.

Lâm Mang không chần chừ nhiều, nhanh chóng đến Thái Bình Tông.

Lúc này, bên trong Thái Bình Tông.

Từ khi trốn thoát khỏi Thiên Hùng Thành, Diêu Nguyên Đức đang say sưa nghiên cứu 《 Ngưng Huyết Thần Công 》.

Ban đầu hắn nghĩ rằng bộ công pháp này hẳn đã bị phá hủy trong thành trì, không ngờ lại được hắn tìm thấy trong thành.

Cùng tìm ra còn có viên đan dược mà Vạn Trường Không đã mang đi.

Chưa tìm hiểu rõ công dụng của viên đan dược đó, cũng không dám uống bừa.

Hắn tưởng rằng Vạn Trường Không đã uống viên đan dược đó từ lâu, ai ngờ hắn lại còn giữ.

Có lẽ Vạn Trường Không cũng không biết rõ nên không dám tùy tiện sử dụng.

Ngay khi trở về tông môn, Diêu Nguyên Đức đã không kịp chờ đợi mà bắt đầu nghiên cứu 《 Ngưng Huyết Thần Công 》, thậm chí còn bắt đầu học.

Sức mạnh mạnh mẽ của công pháp này, hắn đã tận mắt chứng kiến từ lâu, nếu tu luyện thành công, biết đâu hắn còn có thể tiến thêm một bước.

Trên đỉnh núi ngoài Thái Bình Tông, những ngọn lửa màu vàng từ trên trời rơi xuống, bay lơ lửng giữa thiên địa.

Các đệ tử của Thái Bình Tông tò mò ngước nhìn.

Làn sóng lửa bốc lên!

Ngọn lửa nóng bỏng ập đến.

Ngay sau đó, trước khi mọi người kịp phản ứng, đã bị ngọn lửa thiêu rụi, hóa thành tro bụi.

Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này đều sửng sốt, mắt lộ vẻ kinh hãi.

Trong số những người bị ngọn lửa thiêu rụi này, có không ít người đã đạt cảnh giới Thông Thiên.

Sự thay đổi đột ngột này đã thu hút sự chú ý của nhiều cao tầng Thái Bình Tông.

Một người đàn ông trung niên được mọi người vây quanh bước ra, vội vàng hét lớn: "Tất cả hãy tản ra".

Sau đó hắn cúi đầu nói: "Tại hạ là Cao Trường Thu, tông chủ Thái Bình Tông, không biết tiền bối nào đến đây, không thể đón tiếp từ xa, mong được thứ lỗi".

Sắc mặt Cao Trường Thu nặng nề.

Ngay tại khoảnh khắc lời nói của hắn ta kết thúc, một bóng người mặc áo choàng đen từ trên bầu trời từng bước giáng xuống.

Uy áp mạnh mẽ tỏa ra, bầu trời quang đãng lúc trước nay đã trở nên u ám, đám đông như thể có thể nghe thấy trong đám mây đen có tiếng ma quỷ gào thét, khiến lòng người xao xuyến.

Sắc mặt Cao Trường Thu lập tức thay đổi, trợn tròn mắt, chăm chú nhìn Lâm Mang, kinh ngạc nói: "Huyết Hà Đao Tôn, Lâm Mang!"

Hiện nay danh tiếng của Lâm Mang đã truyền khắp Đông Vực, người bình thường có lẽ sẽ không quá chú ý đến diện mạo của hắn, nhưng những môn phái lớn như Thái Bình Tông thì vô cùng coi trọng.

Chỉ là hắn ta không hiểu, mục đích của tên này đến Thái Bình Tông của họ là gì.

Bọn họ ở hẳn Bắc Bộ, nào có tiếp xúc gì với Ung Châu Thành.

Cao Trường Thu cẩn thận bước tới, chắp tay nói: "Không biết Lâm tông chủ đến đây có chuyện gì, Thái Bình Tông của chúng ta chưa từng là kẻ thù của Lâm tông chủ."

"Không biết đây là... ý gì?"

Cao Trường Thu liếc nhìn xung quanh, trong lòng có chút tức giận.

Ung Châu Thành nằm ở Tây Bộ, còn bọn họ ở Bắc Bộ, hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.

Kể cả có đệ tử nào đó đắc tội với Ung Châu Thành thật thì tại sao phải làm phiền hắn ta đích thân chạy một chuyến.

Chỉ là hiện nay uy danh của Huyết Hà Đao Tôn đang vang dội, hắn ta cũng không muốn tùy tiện kết thù.

Lâm Mang thản nhiên nói: "Thật không?"

"Chuyện này hay là hỏi Diêu Nguyên Đức của Thái Bình Tông các ngươi thử xem."

Sắc mặt Cao Trường Thu biến sắc kinh ngạc nói: "Sư thúc?"

Chuyện này có liên quan gì tới sư thúc chứ?

Hắn ta đột nhiên nhớ ra, ban đầu có vẻ như sư thúc từng rời khỏi tông môn, sau đó lại vội vã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận