Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 443: Bát phái diễn võ

Chuyện của Tề Thiên Giáo đã trôi qua hơn hai tháng.

Trong hai tháng qua, có thể nói toàn bộ Ung Châu Thành đã trải qua một sự thay đổi long trời lở đất.

Điều khiến giang hồ trong Ung Châu Thành bàn tán rôm rả nhất là chuyện Chí Tôn Lâm Mang chiêu mộ khách khanh.

Thiên Bảng mới nhất đã được truyền ra rộng rãi.

Mọi người vô cùng kinh ngạc khi Chí Tôn này đứng đầu Thiên Bảng.

Nhưng họ lại rất tin tưởng vào Thiên Bảng này.

Diệt Tề Thiên Giáo, đột phá trong khi tuyệt vọng, thậm chí còn chém giết Vương Cửu Phong, Chí Tôn Tề Thiên Giáo, tuyệt đối là người trẻ tuổi xuất chúng nhất không ai sánh bằng.

Thiên Bảng cơ xếp hắn ta là người thứ nhất, không còn gì phải bàn cãi, đó chính là sự công nhận dành cho hắn ta.

Kể từ đó, ngay cả khi Thiên Bảng được cập nhật lại, có lẽ vị trí thứ nhất của Thiên Bảng cũng sẽ phải xấu hổ.

Bởi vì đã từng có một người, chém giết một Chí Tôn, lấy thân phận là Chí Tôn để leo lên vị trí số một Thiên Bảng.

Bảng Chí Tôn Ngũ Phương Vực lấy ba mươi sáu người, nhưng với thực lực của Lâm Mang thì vẫn chưa đủ để có thể lên bảng Chí Tôn, nhưng dù là thiên phú hay là thực lực, hiện tại đều không hề yếu, cộng thêm hắn ta thuộc thế hệ trẻ, đứng đầu Thiên Bảng là hoàn toàn xứng đáng.

Đó cũng có thể là vinh dự đối với giang hồ Ung Châu thành.

Phải biết rằng, trong lịch sử Ung Châu, người có thiên phú nhất cũng chỉ từng đứng thứ mười ba Thiên Bảng, thậm chí còn chưa vào được top mười Thiên Bảng.

Do đó, kể từ khi phủ thành chủ niêm yết lệnh chiêu mộ khách khanh, trước cửa phủ thành chủ mỗi ngày đều chật ních người.

Kể cả những cường giả Thông Thiên Cảnh cũng tranh nhau đến đây.

Rất nhiều người từng là khách khanh ở các tông phái khác nhau của Ung Châu, nhưng hiện tại đã từ chức khách khanh và đổ xô đến Ung Châu thành.

Hiện tại toàn bộ Ung Châu chỉ có hai Chí Tôn.

Tề Thiên Giáo trước đây có ngưỡng cửa rất cao, trong giáo có trưởng lão cốt cán của riêng mình, khách khanh bên ngoài không được coi trọng.

Mà Kim Hà Vương thị lại là chế độ gia tộc, ngoại trừ người có huyết thống là con cháu đích tôn, người ngoài cũng khó có thể được trọng dụng.

Điều này dẫn đến nhiều cường giả thà lẫn trốn trong giang hồ chứ không muốn gia nhập Tề Thiên Giáo và Kim Hà Vương thị.

Nhưng Ung Châu thành thì khác, ai cũng biết rằng " Huyết Hà Đao Tôn " này chỉ có một mình, dưới trướng không có thế lực, nhiều người thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn ta là người trong giang hồ, vậy thì bây giờ đi theo hắn ta chính là nhóm nguyên lão đầu tiên của Ung Châu thành, chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Với suy nghĩ này, kể cả những người ở các châu lân cận cũng kéo đến rất nhiều.

Ung Châu thành vốn đã phồn hoa, giờ càng trở nên náo nhiệt, ngày nào cũng chật ních người, quán rượu nào cũng chật kín.

Phủ thành chủ, bên trong viện.

Lâm Mang ngồi trên ghế thái sư, nhìn Tô Liệt và Tô Văn Nghiên ở phía dưới, hỏi: "Các ngươi đã chọn địa điểm chưa?"

Mặc dù Vương Cổ đã phái một số người đến, nhưng những người này dù sao cũng thuộc về Kim Hà Vương thị, không ai biết họ đặt lòng trung thành ở phe nào.

Kể từ khi Ung Châu thành ổn định, hắn đã truyền âm cho Tô Liệt, để Tô Liệt mang một số người của Thanh Minh Kiếm Các đến Ung Châu.

Đối với Tô Liệt mà nói, dù hắn ta có muốn hay không thì Thanh Minh Kiếm Các cũng đã mang nhãn mác "Lâm Mang".

Mà Thanh Minh Kiếm Các có thể có quan hệ với một Chí Tôn, ngay cả khi Tô Liệt không muốn, các đệ tử cũng phải xem xét.

Tô Liệt cung kính cúi chào: "Đã chọn rồi, ngay trên tàn tích của Tề Thiên Giáo."

Tô Liệt đặt mình vào vị trí rất thấp, dù sao thì bây giờ hắn ta đang đối mặt với một Chí Tôn.

Bây giờ đã khác xưa.

Lâm Mang ngạc nhiên hỏi: "Tề Thiên Giáo?"

Tô Liệt chắp tay cười nói: "Đúng vậy, mặc dù phần lớn đã bị phá hủy, nhưng nhiều kiến trúc vẫn còn nguyên vẹn, chỉnh sửa lại là có thể trở thành động phúc."

Tất nhiên không thể để nhiều đệ tử như vậy của Thanh Minh Kiếm Các đều ở trong thành.

Hắn ta đã xem xét nhiều nơi, nhưng vẫn cảm thấy tàn tích của Tề Thiên Giáo là tốt nhất.

Ngay cả khi bị phá hủy nghiêm trọng do chiến đấu, nhưng nhìn chung thì không bị phá hủy quá nhiều, so với Thanh Minh Sơn trước đây vẫn tốt hơn nhiều.

Huống hồ, có thể đến Ung Châu chính là điều mà hắn ta chưa từng nghĩ tới.

Lâm Mang khẽ gật đầu: "Vậy thì đến Linh Vân Sơn đi."

Hắn không mấy bận tâm đến địa điểm đóng quân của Thanh Minh Kiếm Các.

Địa bàn của Kim Hà Vương thị chủ yếu nằm ở dải ven sông Kim Hà, ngoài Ung Châu Thành, địa bàn mà hắn ta chiếm đóng trước đây chính là địa bàn của Tề Thiên Giáo, cũng không có nhiều xung đột lợi ích lớn với Kim Hà Vương thị.

Mời người của Thanh Minh Kiếm Các đến Ung Châu cũng có lợi hơn cho việc hắn ta kiểm soát Ung Châu.

Lâm Mang nhấp một ngụm trà trên bàn rồi trầm giọng nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến đây là có một việc cần giao cho các ngươi đi làm".

"Hiện tại Ung Châu Thành đã được bình định rồi nhưng toàn bộ Ung Châu quá rộng lớn, tông môn lại quá nhiều lại không có một sự quản lý thống nhất và hiệu quả, trước kia mặc dù có phủ thành chủ quản lý nhưng quản lý quá lỏng lẻo, đến cả quản lý Ung Châu Thành cũng hết sức có hạn".

"Đã khi ta đã nhập chủ Ung Châu thì tất nhiên phải chỉnh đốn lại các thế lực, ngươi hãy phái người đi thông báo cho các tông phái, thế gia ở Ung Châu biết từ nay Ung Châu sẽ thực hiện điều lệ quản lý của phủ thành chủ, hằng năm mỗi tông phái phải nộp ba thành tài nguyên thu được để làm phí bảo hộ của phủ thành chủ".

"Ngoài ra, bất kỳ cửa hàng, cửa hiệu nào của các tông phái trong thành đều cần phải nộp bốn phần thuế má cho phủ thành chủ, các đệ tử xuất sắc của các phái có thể vào phủ thành chủ để tu luyện".

"Trong phạm vi Ung Châu, mọi vi phạm luật lệ do phủ thành chủ ban hành sẽ do phủ thành chủ xét xử, các tông phái không được phép can thiệp, mọi việc trong Ung Châu Thành từ nay về sau, phủ thành chủ được quyền ưu tiên xử lý".

Cái này...

Tô Liệt trợn tròn mắt.

Tức thì người ngây ra như phỗng, vẻ mặt hoảng hốt.

Cho dù bây giờ hắn đứng về phe Lâm Mang thì cũng thấy các điều kiện này quá khắc nghiệt.

Phủ thành chủ không làm gì cả mà muốn lấy không ba phần tài nguyên ư?

Ai mà chịu nghe chứ?

Huống chi việc thu thuế các cửa hàng, cửa hiệu trong thành chưa bao giờ có.

Các ngành nghề này đều do các tông phái tự kinh doanh, tất nhiên toàn bộ lợi nhuận đều thuộc về họ, nay phủ thành chủ muốn đánh thuế, hơn nữa còn là ba thành thì đối với các phái, số tiền mất mát này không hề nhỏ.

Điều này không thể dùng từ quá đáng để hình dung được nữa rồi, đúng là cưỡi lên đầu các phái mà đi ị.

Điều kiện này... liệu họ có đồng ý không?

Huống chi còn phải tuân thủ luật lệ của phủ thành chủ, rồi còn phải chấp nhận sự xử lý của phủ thành chủ nữa.

Những người giang hồ vốn buông thả, tự do quen rồi, nhiều nhất là chỉ tuân thủ môn quy, tộc quy, ai mà chịu thêm một cùm kẹp nữa chứ.

Suốt thời gian qua, hắn cũng tìm hiểu về tình hình Ung Châu Thành.

Trước đây Ung Châu Thành mặc dù có đội chấp pháp nhưng đội chấp pháp này được thành lập từ đệ tử các tông phái, mục đích chỉ là bắt nạt các tông phái nhỏ trong giang hồ cùng những kẻ từ nơi khác tới.

Đội chấp pháp lẽ ra phải công bằng xử lý nhưng thực tế thì chưa bao giờ có sự công bằng.

Còn về phủ thành chủ thì chỉ là một vật trang trí, chẳng có tác dụng gì cả, đừng nói là Tề Thiên Giáo, ngay cả các môn phái lớn hơn một chút cũng không màng đến phủ thành chủ.

Tô Liệt hít một hơi sâu rồi do dự nói: "Làm vậy chẳng phải là chúng ta đang ép họ quá đáng lắm sao".

Không phải là đang ép các phái tạo phản à?

Ngay cả Tề Thiên Giáo trước kia cũng chưa bao giờ làm như vậy cả.

Lâm Mang từ từ đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: "Không muốn tuân thủ thì cút khỏi Ung Châu, muốn ở lại thì phải ngoan ngoãn nghe lời".

"Nếu thực sự có kẻ dám chống đối thì giết đi là xong".

"Tề Thiên Giáo ta còn tàn sát đây, chỉ là hơi phiền một chút thôi".

Tô Liệt méo xệch miệng.

Quả là danh bất hư truyền danh xưng "Huyết Hà Đao Tôn".

Chẳng biết khi các phái ở Ung Châu biết tin này thì sẽ phản ứng thế nào nữa.

Lâm Mang đã nói thế thì Tô Liệt cũng biết điều không nói thêm nữa, chắp tay nhận lệnh.

Thực ra những gì Lâm Mang thực hiện ở Ung Châu chính là áp dụng cách thức của Cẩm Y Vệ nhưng còn nghiêm ngặt hơn nữa.

Chỉ là hiện tại thì Ung Châu Thành mới bắt đầu tuyển người, quy mô còn lâu mới sánh bằng Cẩm Y Vệ, những người này cũng không trung thành như Cẩm Y Vệ.

Điều đáng sợ nhất của Cẩm Y Vệ thực chất là ở khả năng tình báo vô cùng tinh thông.

Ung Châu Thành muốn phát triển thì cách nhanh nhất vẫn là cướp bóc, cả Ung Châu rộng lớn như vậy mà muốn phát triển từ từ thì quả thật là quá chậm.

Lúc đó có một đệ tử Kiếm Các tiến vào, chắp tay nói: "Thành chủ, bên ngoài có một người họ Kim Hà Vương thị đến muốn gặp ngài".

Lâm Mang biết ngay người đến là ai.

"Mời vào đi".

"Vâng!"

Đệ tử Kiếm Các chắp tay rồi quay người rời đi.

Tô Liệt đứng sang một bên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Rõ ràng là đệ tử Kiếm Các nhưng những đệ tử này lại không cung kính với hắn như vậy.

Gọi "Thành chủ" còn thuận miệng hơn gọi chàng là Các chủ.

Không lâu sau, Vương Cổ, lão tổ của Vương thị Kim Hà, từ bên ngoài bước vào sân.

Tô Liệt và Tô Văn Nghiên nhìn nhau, rất biết ý cáo lui.

Vương Cổ tươi cười, chắp tay nói: "Lâm huynh đệ, lại đến làm phiền rồi".

Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Vương tộc trưởng nói đùa rồi, làm gì có chuyện làm phiền, Vương tộc trưởng đến thì ta hoan nghênh bất cứ lúc nào".

"Nhưng Vương tộc trưởng hôm nay đến đây, hẳn là có chuyện gì đó chứ?"

Vương Cổ ngồi xuống bên cạnh, gật đầu, đưa tay lấy một tấm giấy mời trong ngực ra, cười nói: "Đến đưa giấy mời cho Lâm huynh đệ".

"Giấy mời?"

Lâm Mang nhìn tấm giấy mời trong tay Vương Cổ, kinh ngạc nói: "Đây là..."

"Giấy mời diễn võ Bát Phái".

Vương Cổ giải thích: "Một tháng nữa chính là ngày diễn võ Bát Phái".

"Đáng lẽ là đi cùng Vương Cửu Phong, nhưng giờ Vương Cửu Phong đã chết, ta định mời Lâm huynh đệ cùng đi".

"Diễn võ Bát Phái?" Lâm Mang lộ vẻ nghi hoặc.

Anh chưa từng nghe nói về chuyện này.

Vương Cổ sửng sốt, nhìn Lâm Mang rồi suy nghĩ.

Thì ra hắn không biết?

Phải chăng... hắn thực sự xuất thân từ giới giang hồ?

Vương Cổ sửng sốt trong lòng.

Vương Cổ không nghĩ nhiều nữa, cất đi sự kinh ngạc trong lòng, giải thích: "Về diễn võ Bát Phái này, thực ra còn phải kể đến một chuyện cũ".

"Ở Thanh Châu, Đông Vực có một đoạn nham thạch, trên vách đá này có một nơi bí ẩn, nơi đây lưu truyền một truyền thừa của Võ Tiên".

Lâm Mang sững người, kinh ngạc nói: "Truyền thừa của Võ Tiên?"

Mặc dù Võ Tiên là người mạnh nhất thế gian này, nhưng theo hắn biết, ngày nay rất ít Võ Tiên xuất hiện trong giang hồ.

Một ngôi mộ Chí Tôn có thể khiến vô số người thèm muốn, huống chi là truyền thừa của Võ Tiên.

"Đúng vậy". Vương Cổ gật đầu, cười nói: "Nói chính xác thì đó là một tảng đá khổng lồ kỳ lạ, bên trong ẩn chứa truyền thừa phi phàm, về nguồn gốc của tảng đá này, các phái đều không rõ, nhưng tảng đá này cực kỳ phi phàm, mỗi người thấu hiểu trong tảng đá này cũng không giống nhau".

Vương Cổ vuốt râu, cười nói: "Vương Cửu Phong, giáo chủ của Tề Thiên Giáo, ban đầu khi ở dưới tảng đá này đã có sự lĩnh ngộ, vì vậy mới bước vào cảnh giới Chí Tôn".

"Có thể nói, trong số những người đến đó lần đó, hắn ta là người thu hoạch được nhiều nhất".

Lâm Mang thoáng kinh ngạc, trong lòng kinh ngạc.

Không ngờ Vương Cửu Phong lại trở thành Chí Tôn vì lý do này.

Ban đầu không có hứng thú gì, nhưng giờ thì hơi có hứng thú rồi.

Trong các phái ở Ung Châu, có không ít người là Thông Thiên Tứ Cảnh, nhưng bước vào cảnh giới Chí Tôn cũng chỉ có Vương Cổ và Vương Cửu Phong.

Vương Cổ dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Khi phát hiện ra tảng đá này, các phái đã tranh đấu không ngừng, cũng chết không ít người, không ai muốn từ bỏ cơ hội này, bất đắc dĩ, cuối cùng các Chí Tôn của các phái phải đứng ra, vì vậy mới định ra quy tắc diễn võ Bát Phái".

"Bát Phái ở Tam Châu Tây Bộ cùng chia nhau tảng đá khổng lồ kỳ lạ này, và tám gia tộc liên kết với nhau cũng có thể ngăn chặn người ngoài thèm muốn tảng đá này".

"Một điều kỳ diệu khác của tảng đá này là có thể chủ động hấp thụ nguyên khí thiên địa, bổ sung năng lượng, cứ mỗi hai mươi năm mới có thể ở dưới tảng đá lĩnh ngộ lại truyền thừa".

"Có người có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, có người có thể lĩnh ngộ được quyền pháp, cũng có người lĩnh ngộ được truyền thừa Chí Tôn, rốt cuộc có thể lĩnh ngộ được điều gì chỉ có thể dựa vào cơ duyên và thiên phú của chính mình".

Vương Cổ nâng cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, cười nói: "Cơ hội lĩnh ngộ dưới tảng đá này những vị Chí Tôn tất nhiên có thể có được, nhưng đối với các đệ tử trong giáo phái thì cần phải tranh giành, dù sao thì thêm một người, năng lượng trong tảng đá kỳ lạ này sẽ giảm đi một phần, thời gian mà người khác lĩnh ngộ cũng sẽ rút ngắn, do đó mỗi lần Bát Phái chỉ có ba người có được cơ hội này".

"Đến nay, diễn võ Bát Phái này đã trở thành một sự kiện long trọng, không chỉ để tranh giành cơ hội lĩnh ngộ mà còn là một cuộc thi giữa Bát Phái".

"Không đúng". Vương Cổ đột nhiên vuốt râu cười nói: "Bây giờ hẳn là Thất Phái rồi".

Lâm Mang gõ gõ vào bàn, liếc nhìn tờ giấy mời trên bàn, cười nói: "Vậy thì cảm ơn Vương tộc trưởng".

Vương Cổ lắc đầu nói: "Lâm huynh đệ khách sáo quá, hiện giờ ngươi đã bước vào cảnh giới Chí Tôn, hơn nữa, Vương Cửu Phong đã chết, ở Ung Châu chỉ có một mình ta, không khỏi cô đơn quá".

"Nếu vậy, ta không làm phiền Lâm huynh đệ nữa".

Nói xong, Vương Cổ đứng dậy cáo từ ra về.

Nhìn Vương Cổ rời đi, Lâm Mang cầm tờ giấy mời trên bàn, liếc nhìn, cười một cách thích thú.

......

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Những người giang hồ tụ tập trong Ung Châu Thành không hề có dấu hiệu giảm sút, ngược lại còn ngày càng đông.

Mỗi ngày phủ thành chủ đều có rất nhiều cường giả đến cửa muốn gia nhập phủ thành chủ.

Đồng thời, Tô Liệt cũng truyền đạt ý của Lâm Mang đến khắp Ung Châu, trong nháy mắt đã gây ra chấn động cực lớn.

Tất cả những người giang hồ đều ngẩn người ra.

Không ngờ Tề Thiên Giáo vừa diệt vong, vị này đã nhắm đến các phái ở Ung Châu.

Mặc dù người ra mặt là người của Thanh Minh Kiếm Các, nhưng ai cũng hiểu rõ rốt cuộc là ý của ai đằng sau chuyện này.

Tuy nhiên, tin tức này chỉ gây ra sự bàn tán của những người giang hồ ở Ung Châu, nhưng thực tế rất ít người dám biểu lộ sự bất mãn.

Nhiều người đang chờ Vương thị Kim Hà lên tiếng, mà lần này Vương thất Kim Hà lại bất thường im lặng không nói một lời, các phái còn lại tự nhiên không dám có ý kiến gì nữa.

Ngay cả Tề Thiên Giáo cũng diệt vong rồi, họ tự nhiên không muốn đi theo vết xe đổ của Tề Thiên Giáo.

Còn việc rời khỏi Ung Châu thì càng không thể.

Các phái đều đã sinh sống ở Ung Châu hàng trăm năm, nền tảng vững chắc, nhưng đến nơi khác chắc chắn sẽ bị tẩy chay.

Do đó, mặc dù các phái có một trăm ý kiến không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhục nuốt cơn giận này xuống, ngoan ngoãn hợp tác với phủ thành chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận