Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 497: Vị trí này, bản hầu cũng cảm thấy có hứng thú
Với địa vị hiện tại của Lâm Mang cùng những việc hắn đã làm, không ngoa khi nói, hắn đi đâu cũng trở thành tâm điểm của giới giang hồ.
Vừa mới đến trước sơn môn, những người đang quan tâm đến Đông Vực cùng Ma Đạo đã lập tức hướng mắt về phía Lâm Mang.
Không thể phủ nhận rằng chiến công của Lâm Mang hiện nay không hề thua kém, nhưng thực tế, hầu hết mọi người đều biết nền tảng của Tây Vực hiện nay không sâu.
Hiện nay, Tây Vực hoàn toàn do Lâm Mang chống đỡ.
Điểm này khá giống với Thiên Hạ Minh ngày trước, điểm khác là Thiên Hạ Minh đã vượt qua giai đoạn đầu tiên.
Thấy Lâm Mang đến, Vô Sinh Lão Mẫu lặng lẽ lùi lại một bước, nét mặt phức tạp.
Không chỉ một lần cô đã nghĩ tới chuyện ra tay với Lâm Mang, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà tạm gác lại, đến khi thực sự muốn ra tay thì lại phát hiện đã quá muộn.
Nhưng mà, ai có thể ngờ rằng, Lâm Mang trong vòng vài năm ngắn ngủi mà đã đạt được cảnh giới này, còn diệt luôn cả Kiếm Sơn, Phật Môn Tây Vực.
Bây giờ muốn ra tay, thật đúng là muốn chết.
Lần này các phái Ma Đạo liên hợp, Bạch Liên Giáo cũng tham gia, cũng là vì cô ta kiêng dè Lâm Mang.
Bạch Liên Giáo có ân oán với Lâm Mang, không ai có thể chắc chắn, Lâm Mang sẽ không tìm Bạch Liên Giáo gây phiền phức.
Bạch Liên Giáo liên hợp với các phái Ma Đạo, ít nhất có thể đảm bảo thêm một phần.
Ánh mắt Xích Phong Dương lóe lên vẻ lạnh lùng, đối với hành động khoa trương của Lâm Mang, trong lòng có chút không vui.
Mặt khác, cũng vì gần đây, khi họ tấn công Đông Vực, giới giang hồ có nhiều người bàn tán, nói rằng nếu Lâm Mang còn ở Đông Vực thì các phái Ma Đạo Bắc Vực đâu dám tấn công.
Những lời đàm tiếu như thế không phải là ít, nếu họ ra tay ngăn cản, thì có vẻ như họ hèn nhát, nhưng không làm gì cả, thì những lời đàm tiếu này lại càng lan truyền mạnh mẽ hơn.
Lệ Vô Tình đứng bên cạnh khẽ nói: "Đừng gây chuyện!"
Hắn biết tính tình Xích Phong Dương, hiện nay, họ đang giao chiến với Đông Vực, không cần thiết phải chọc thêm người của Tây Vực.
"Đi thôi!"
Nói xong, lập tức quay người đi vào sơn môn Tứ Thánh Giáo.
"Thượng Quan Minh Chủ, Ngụy cung chủ, đã lâu không gặp".
Lâm Mang mỉm cười chào hỏi hai người.
Thượng Quan Phiên Vân khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi, rồi quay người đi vào quảng trường Tứ Thánh Giáo.
Chỉ có Ngụy Vinh Sinh trò chuyện vài câu, sau đó mới dẫn mọi người vào sơn môn.
Mọi người lần lượt tiến vào.
Lâm Mang và Trương Tam Phong được sắp xếp ở bên trái quảng trường trước điện.
Những người ở bên dưới Lâm Mang chính là Vương Cổ của Kim Hà Vương thị.
Lúc đầu, khi Lâm Mang rời Đông Vực, Vương Cổ đã dứt khoát dẫn Kim Hà Vương thị đi theo đến Tây Vực.
Hầu hết các thế lực đầu quân cho Lâm Mang đều đã chuyển đến Tây Vực.
Hiện nay, có duy nhất Nam Vực là không cử người đến.
Trong Ngũ Vực thì Nam Vực là tương đối đặc biệt, không có môn phái giang hồ lớn, nhưng lại có nhiều cường giả Võ Tiên ẩn cư.
Qua một lúc lâu, từ xa có hai bóng người già nua lần lượt tiến đến.
Hai người bước vào điện trông rất già nua, râu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt gần che hết cả mắt, thân hình còng xuống, cầm gậy chống.
Nhưng mọi người ở đó khi nhìn thấy hai người này, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Y Tiên, Hầu Xuân Lai!"
"Độc Tiên, Trâu Nghĩa!"
Ngay bên cạnh, đã có người nhận ra hai người này.
Một người hành nghề y, một người giỏi về độc, danh tiếng của họ trong giới giang hồ hồi trước không hề nhỏ.
Lâm Mang cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhướng mày nhìn về phía hai người đang tiến đến.
Về thân phận của hai người này, hắn cũng đã biết đôi chút.
Hai người này trong giới giang hồ cũng được tính là những cường giả Võ Tiên đời trước.
Hai người họ tuy không có gia tộc hay môn phái nhưng võ công của họ cũng có thể coi là cùng một mạch.
Đối với những Võ Tiên ẩn cư này, các môn phái lớn bình thường cũng không tùy tiện trêu chọc, trái lại còn phải nể mặt họ vài phần.
Hai người phía sau hắn ta có vẻ mặt rất trẻ tuổi.
Hai người đó đều là những người có thực lực không hề yếu, nhìn thì chưa tới trăm tuổi nhưng lại đã đạt đến thực lực Chí Tôn, chỉ là thực lực thực sự thì không rõ thế nào.
Đối với một Võ Tiên cường giả mà nói, việc bồi dưỡng ra một võ giả Chí Tôn cũng không phải là chuyện khó khăn.
Sau khi hai người đó đến, họ chào hỏi một số người quen biết, sau đó được người của Tứ Thánh Giáo dẫn đi ngồi xuống một bên.
Chỉ một lúc sau khi hai người đó đến, ở ngoài sân lại có thêm một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
"Ầm!"
Mặt đất rung chuyển, những chiếc cốc trên bàn đều rung rinh nhẹ.
Người vừa mới đến này cao tới ba mét, cho dù là trong đám võ lâm cường giả, thì hắn cũng được coi là rất cao lớn.
Ngay từ khi hắn vừa mới bước vào, mọi người đã cảm nhận được một luồng khí huyết vô cùng mãnh liệt.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc.
Những võ giả khổ luyện nhục thân ròng rã như thế này là rất hiếm, chưa kể đến việc lại có thể đạt đến cảnh giới Võ Tiên.
Trương Tam Phong đặt chén trà xuống rồi nhẹ giọng nói: "Nam Vực, Thập Vạn Đại Sơn, Long Sơn!"
"Người này rất nổi tiếng ở Nam Vực, nghe nói khi mới chào đời đã được tắm bằng máu rồng, thời thơ ấu sống cùng với các dã thú trong núi, thiên phú đã có được thân thể thích hợp để luyện võ, hơn nữa còn thiên phú thần lực".
Hắn ngoài thời gian tu luyện thì còn dành thời gian để tìm hiểu những thông tin bí mật của Ngũ Phương Vực.
Trương Tam Phong lặng lẽ truyền âm: "Trong giang hồ có đồn rằng, hắn ta là con của dã thú nên mới sinh ra kỳ lạ như thế, vì xuất thân của mình mà hắn hay bị người ta chế giễu, nhưng từ sau khi hắn tiến vào cảnh giới Võ Tiên thì không còn nghe thấy những lời chế giễu đó nữa".
"Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Vực này, thực ra cũng giống với các bộ tộc Miêu Cương ở Hạ Giới, đều tồn tại dưới hình thức của bộ lạc, Long Sơn này là thủ lĩnh của một bộ lạc trong Thập Vạn Đại Sơn".
"Không ngờ lần này ngay cả người này mà Tứ Thánh Giáo cũng mời đến, rốt cuộc Tứ Thánh Giáo muốn làm gì?"
Lâm Mang cầm bình rượu trên bàn lên uống cạn, nhàn nhạt nói: "Chắc là nhân vật chính sẽ sớm xuất hiện thôi".
Long Sơn tìm một chỗ ngồi xuống, tự rót rượu trong bình ra uống, không màng đến mọi người xung quanh.
Sau đó, lại có thêm một số người nữa đến đây, nhưng đều là những người ở cấp độ Chí Tôn.
Một lúc sau, cánh cửa đại điện phía trước từ từ mở ra, một tiếng cười sảng khoái cũng theo đó mà vang lên.
"Ha ha!"
"Xin lỗi, mọi người đợi lâu rồi!"
Cùng với giọng nói vang lên, Chung Thuật Vũ mặc một bộ quần áo lộng lẫy từ từ bước ra khỏi đại điện, khí thế vô cùng bức người.
Đi sau hắn ta là bốn vị thánh Sứ của Tứ Thánh Giáo, bốn người này hiếm khi mặc trang phục riêng của bốn vị thánh Sứ Tứ Thánh Giáo.
Mọi người sắc mặt hơi đổi, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Chung Thuật Vũ!
Hắn ta thực sự đã xuất quan rồi sao?
Mọi người ngay lập tức nhớ đến hành động thống nhất Trung Vực gần đây của Tứ Thánh Giáo.
“Giáo Chủ thiên thu vạn đại!”
"Thống nhất giang hồ!"
Ngay sau đó, vô số đệ tử trong giáo phái của Tứ Thánh Giáo quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên hò hét.
Tiếng như chuông đồng!
Tiếng hô vang vọng lên trời xanh!
Lúc này, ánh mắt của tất cả những vị Võ Tiên có mặt ở đây đều trở nên khác thường, ngẩng đầu nhìn lên bóng người phía trên.
Thống nhất giang hồ…
Đây có phải là tham vọng của Tứ Thánh Giáo không?
Ý tưởng này không chỉ riêng Tứ Thánh Giáo có, mà bất kỳ người nào trong giang hồ đều có, nhưng thực sự dám công khai nói ra thì chẳng có mấy người.
Rốt cuộc Tứ Thánh Giáo muốn làm gì?
Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh ra thắc mắc này.
Chung Thuật Vũ cũng không có ý định ngăn cản, ngược lại còn thản nhiên hưởng thụ tất cả những điều này.
Một lúc lâu sau, giọng nói mới dần lắng xuống.
Chung Thuật Vũ bước tới bảo tọa trước điện, khuôn mặt bình thản ngồi xuống, trầm giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc, tại đây, ta cảm ơn mọi người."
Mọi người im lặng, không ai mở miệng trả lời.
Một số người vốn định nịnh bợ Tứ Thánh Giáo lúc này cũng không biết có nên mở miệng hay không, vẻ mặt khó xử.
Chung Thuật Vũ thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cười nói: "Mọi người, ta mời mọi người đến đây, kỳ thật có vài chuyện muốn nói với mọi người."
"Chuyện trời sụp gần đây, hẳn mọi người đều biết rõ chứ?"
"Bây giờ trời sụp ngày một nghiêm trọng, các vực đều bị tổn hại, nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, sẽ liên lụy đến mọi người."
"Cho dù chúng ta, mấy tên Võ Tiên, may mắn sống sót được, nhưng đệ tử tông môn e là khó tránh được tai họa."
Nghe vậy, Thượng Quan Phiên Vân đột nhiên mở miệng nói: "Chung giáo chủ nói vậy, chẳng lẽ có cách giải quyết việc này?"
Hắn ta vẫn luôn là người thẳng thắn, có gì thì hỏi, không thích quanh co lòng vòng.
Nghe vậy, Chung Thuật Vũ khẽ cười, gật đầu nói: "Không sai!"
"Thật ra, phương pháp này rất đơn giản, đó chính là hạ giới!"
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Mang.
Gần đây trong giang hồ có tin đồn rằng Lâm Mang có được một bảo vật có thể giúp người hạ giới từ Kiếm Sơn.
Chỉ là bây giờ Lâm Mang nổi tiếng dữ hơn, người thường cho dù có ý định, cũng không dám cướp đoạt.
Hơn nữa, Lâm Mang vốn là người phi thăng, rất quen thuộc với tình hình hạ giới.
Bây giờ Chung Thuật Vũ nhắc đến chuyện này, là nhằm vào Lâm Mang sao?
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lâm Mang vẫn không đổi, thong dong bưng chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, dường như không để ý đến ánh mắt của mọi người.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn Lâm Mang, tiếp tục nói: "Ta đã nắm được phương pháp hạ giới."
Vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Lâm Mang, lúc này trong mắt cũng loé lên một tia kinh ngạc không dễ nhận ra.
Bây giờ hai miếng ngọc bội đều nằm trong tay mình, chẳng lẽ hắn ta đã nắm giữ được Ngọc bội khắc chữ "Thiên"?
Hay là, còn phương pháp hạ giới khác?
Độc Tiên Thôi Nghĩa được mời đến vội vàng hỏi: "Chung giáo chủ, lời này là thật sao?"
Trời hỏi chính là điều mọi người nghĩ trong lòng lúc này.
Trong lúc nhất thời, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Thuật Vũ.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Ta tuyệt đối sẽ không đùa giỡn về chuyện này."
"Nếu có thể hạ giới, ta có cách giải quyết chuyện trời sụp trên thượng giới và ổn định hai giới."
Mọi người hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút kích động.
Gần đây trời sụp, lòng người hoang mang, cho dù là những Võ Tiên như họ, thật ra trong lòng cũng lo lắng.
Từ tình hình ban đầu của Tứ Vực mà xem, một khi một vực hoàn toàn sụp đổ, cho dù là Võ Tiên cũng rất khó thoát khỏi tai nạn.
Thượng Quan Phiên Vân bình tĩnh nói: "Chung giáo chủ đã nắm giữ phương pháp hạ giới, tại sao phải nói ra?"
Mọi người đều sững sờ.
Đúng vậy, nói thế nào đi chăng nữa, đổi lại bất kỳ ai, nếu nắm được phương pháp hạ giới, ai chẳng che giấu chặt chẽ, sợ bị người khác phát hiện ra.
Bây giờ mời họ đến đây, lại nói ra trước mặt mọi người, Tứ Thánh Giáo tốt bụng đến vậy sao?
Chung Thuật Vũ đã sớm đoán được mọi người đang nghĩ gì, cười nói: "Điều này liên quan đến chuyện thứ hai mà ta muốn nói tiếp theo."
"Gần đây Ngũ Phương Vực này, có thể nói là loạn lạc, còn phương pháp hạ giới mà ta nói, kỳ thật cũng cần mọi người chung sức giúp đỡ."
"Vì vậy, ta dự định thành lập một liên minh, hợp nhất lực lượng Ngũ Phương Vực, như vậy, cũng có thể tránh được việc tái diễn chiến sự, bảo tồn lực lượng Ngũ Phương Vực chúng ta."
Chung Thuật Vũ cười nói: "Không biết mọi người nghĩ sao?"
Mọi người cùng cười lạnh.
Nói hay lắm, nói trắng ra thì chẳng phải muốn "thống nhất giang hồ" sao?
Không ai muốn trên đầu mình đột nhiên xuất hiện thêm một người quản lý, đặc biệt là đối với những Võ Tiên này.
Bọn tà đạo bản tính ngông cuồng, lúc này nghe Chung Thuật Vũ nói, Xích Phong Dương lập tứ âm dương quái khí mà nói (nói xoáy): "Chung giáo chủ muốn ngồi vào vị trí minh chủ của liên minh sao?"
"Nhưng đây là chuyện của chính đạo các người, chẳng lẽ liên quan gì đến Ma Đạo chúng ta?"
Xích Phong Dương cũng nhìn ra, những người ở đây chẳng có mấy ai chịu nghe theo mệnh lệnh của Tứ Thánh Giáo.
Vì vậy, hắn ta không sợ gì, nếu thật sự chọc giận mọi người, hắn ta không tin Tứ Thánh Giáo có thể kiềm chế được.
Chung Thuật Vũ hướng về phía Xích Phong Dương mỉm cười nhẹ, lạnh nhạt nói: "Xích huynh là người Ngũ Phương Vực, hà tất phải phân biệt Ma Đạo, chính đạo".
"Bản tọa cho rằng, trước đại nạn sinh tử của Ngũ Phương Vực ta không nên có sự chia rẽ".
"Khi đó, chúng ta hạ giới, sau này khó tránh được xung đột về tài nguyên, nếu chúng ta có thể liên minh, vậy thì có thể tránh được điều này, chẳng phải là việc tốt sao".
"Còn về vị trí minh chủ mà Xích huynh nói đến, bản tọa tự cho rằng bản lĩnh chưa đủ, nhưng phải đành nhận thôi".
Bầu không khí tại đó lập tức lạnh xuống.
Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người trở nên lạnh lùng, tập trung nhìn vào Chung Thuật Vũ.
Mọi người đều không ngờ, Chung Thuật Vũ lại có thể nói ra điều này ngay bây giờ.
Lệ Vô Tình giơ tay ngăn Xích Phong Dương đang định mở miệng, đứng dậy chắp tay: " Chung giáo chủ, chuyện này quá lớn, xin hãy cho chúng ta một ít thời gian suy nghĩ".
Nói rồi, định dẫn người rời đi.
"Ầm!"
Cánh cổng ngoài viện đột nhiên đóng sầm lại, phát ra một tiếng động lớn.
Chung Thuật Vũ chậm rãi đứng dậy khỏi bảo tọa, tỏa ra một luồng khí thế vô cùng ngột ngạt, bình tĩnh nói: "Các vị đã đến rồi, vậy thì hãy ở lại đây luôn đi!"
"Bản tọa cũng không ngại nói cho các vị biết, hôm nay nếu các vị không nguyện thần phục bản tọa, e rằng không thể rời khỏi Tứ Thánh Giáo".
Khuôn mặt mọi người đồng loạt tái mét.
"Chung giáo chủ, ngươi muốn làm gì?"
Chung Thuật Vũ bình thản nói: "Mọi việc bản tọa làm đều vì Ngũ Phương Vực, chỉ cần các vị nguyện quy hàng, bản tọa sẽ ban cho các vị mọi thứ mong muốn".
Ánh mắt Chung Thuật Vũ đột nhiên hướng về phía Lâm Mang, nói: "Lâm Mang, chỉ cần ngươi nguyện quy hàng bản tọa, từ nay về sau ngươi chính là người của Ngũ Phương Vực ta".
Lâm Mang tiện tay đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhạt nhẽo: "Việc lập liên minh, bản hầu không ý kiến gì".
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu lời Lâm Mang nói.
Đây có còn là "Huyết Hà Đao Tôn" nức tiếng tàn bạo ngày nào không?
Khóe miệng Chung Thuật Vũ nở một nụ cười: "Bản tọa thích những người thông minh".
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt Chung Thuật Vũ đông cứng lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Chỉ là vị trí minh chủ này, bản hầu cũng muốn ngồi một chút".
"Ai đồng ý, ai phản đối?"
Chung Thuật Vũ lạnh giọng nói: "Lâm thành chủ, chẳng lẽ ngươi đang đùa giỡn với bản tọa sao?"
Lâm Mang kinh ngạc nhìn hắn ta, vẻ mặt kỳ quặc: "Ngươi thấy bản hầu giống đang đùa giỡn không?"
"Không biết điều!"
Chung Thuật Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Ra tay đi!"
Ngay khi lời hắn ta vừa dứt, toàn bộ Tứ Thánh Giáo đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trận pháp xông thẳng lên trời.
Long Sơn đang nâng ly uống rượu đột nhiên ném ly rượu xuống, hung hăng đấm một quyền vào Y Tiên Hầu Xuân Lai đang đứng cạnh.
Một tiếng long ngâm như sấm quanh thân hắn ta, cùng với một quyền quang, không gian xung quanh như nổ tung, bị sức mạnh của quy tắc bóp nát.
Rầm!
Hầu Xuân Lai không kịp trở tay, trực tiếp bị quyền quang này đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Cảnh này khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
Tuy nhiên, ngay lúc này, trong đám người đột nhiên có một số người bất ngờ phản kích, thậm chí còn bộc lộ sức mạnh của Võ Tiên.
Gặp những người này ở đây, mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt đại biến.
"Hoàng Bách Phong!"
"Trình Diễm!"
Những người ra tay đều là cường giả Võ Tiên của các phái ở Trung Vực trước đây.
Chỉ là Tứ Thánh Giáo thống nhất Trung Vực, những người này vẫn còn sống sao?
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
Một bóng người như ma quỷ bất ngờ xuất hiện, lao về phía Lâm Mang.
Lâm Mang khẽ cười lạnh, tiện tay vỗ một cái, lập tức phát ra một luồng sóng chấn động mạnh.
Người đó bị đánh bật lại, không đợi hắn kịp né tránh, Lâm Mang rút thanh đao đeo bên hông ra.
Ánh đao trắng như xương xẹt qua màn trời, lóe lên rồi biến mất!
“Phốc!”
Võ Tiên đang đánh lén ngay lập tức bị chém làm đôi, huyết ảnh bắn tung tóe.
Trên thanh đao lạnh lẽo không dính máu, vết máu trên lưỡi đao càng thêm lạnh lẽo.
Vừa mới đến trước sơn môn, những người đang quan tâm đến Đông Vực cùng Ma Đạo đã lập tức hướng mắt về phía Lâm Mang.
Không thể phủ nhận rằng chiến công của Lâm Mang hiện nay không hề thua kém, nhưng thực tế, hầu hết mọi người đều biết nền tảng của Tây Vực hiện nay không sâu.
Hiện nay, Tây Vực hoàn toàn do Lâm Mang chống đỡ.
Điểm này khá giống với Thiên Hạ Minh ngày trước, điểm khác là Thiên Hạ Minh đã vượt qua giai đoạn đầu tiên.
Thấy Lâm Mang đến, Vô Sinh Lão Mẫu lặng lẽ lùi lại một bước, nét mặt phức tạp.
Không chỉ một lần cô đã nghĩ tới chuyện ra tay với Lâm Mang, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà tạm gác lại, đến khi thực sự muốn ra tay thì lại phát hiện đã quá muộn.
Nhưng mà, ai có thể ngờ rằng, Lâm Mang trong vòng vài năm ngắn ngủi mà đã đạt được cảnh giới này, còn diệt luôn cả Kiếm Sơn, Phật Môn Tây Vực.
Bây giờ muốn ra tay, thật đúng là muốn chết.
Lần này các phái Ma Đạo liên hợp, Bạch Liên Giáo cũng tham gia, cũng là vì cô ta kiêng dè Lâm Mang.
Bạch Liên Giáo có ân oán với Lâm Mang, không ai có thể chắc chắn, Lâm Mang sẽ không tìm Bạch Liên Giáo gây phiền phức.
Bạch Liên Giáo liên hợp với các phái Ma Đạo, ít nhất có thể đảm bảo thêm một phần.
Ánh mắt Xích Phong Dương lóe lên vẻ lạnh lùng, đối với hành động khoa trương của Lâm Mang, trong lòng có chút không vui.
Mặt khác, cũng vì gần đây, khi họ tấn công Đông Vực, giới giang hồ có nhiều người bàn tán, nói rằng nếu Lâm Mang còn ở Đông Vực thì các phái Ma Đạo Bắc Vực đâu dám tấn công.
Những lời đàm tiếu như thế không phải là ít, nếu họ ra tay ngăn cản, thì có vẻ như họ hèn nhát, nhưng không làm gì cả, thì những lời đàm tiếu này lại càng lan truyền mạnh mẽ hơn.
Lệ Vô Tình đứng bên cạnh khẽ nói: "Đừng gây chuyện!"
Hắn biết tính tình Xích Phong Dương, hiện nay, họ đang giao chiến với Đông Vực, không cần thiết phải chọc thêm người của Tây Vực.
"Đi thôi!"
Nói xong, lập tức quay người đi vào sơn môn Tứ Thánh Giáo.
"Thượng Quan Minh Chủ, Ngụy cung chủ, đã lâu không gặp".
Lâm Mang mỉm cười chào hỏi hai người.
Thượng Quan Phiên Vân khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi, rồi quay người đi vào quảng trường Tứ Thánh Giáo.
Chỉ có Ngụy Vinh Sinh trò chuyện vài câu, sau đó mới dẫn mọi người vào sơn môn.
Mọi người lần lượt tiến vào.
Lâm Mang và Trương Tam Phong được sắp xếp ở bên trái quảng trường trước điện.
Những người ở bên dưới Lâm Mang chính là Vương Cổ của Kim Hà Vương thị.
Lúc đầu, khi Lâm Mang rời Đông Vực, Vương Cổ đã dứt khoát dẫn Kim Hà Vương thị đi theo đến Tây Vực.
Hầu hết các thế lực đầu quân cho Lâm Mang đều đã chuyển đến Tây Vực.
Hiện nay, có duy nhất Nam Vực là không cử người đến.
Trong Ngũ Vực thì Nam Vực là tương đối đặc biệt, không có môn phái giang hồ lớn, nhưng lại có nhiều cường giả Võ Tiên ẩn cư.
Qua một lúc lâu, từ xa có hai bóng người già nua lần lượt tiến đến.
Hai người bước vào điện trông rất già nua, râu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt gần che hết cả mắt, thân hình còng xuống, cầm gậy chống.
Nhưng mọi người ở đó khi nhìn thấy hai người này, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Y Tiên, Hầu Xuân Lai!"
"Độc Tiên, Trâu Nghĩa!"
Ngay bên cạnh, đã có người nhận ra hai người này.
Một người hành nghề y, một người giỏi về độc, danh tiếng của họ trong giới giang hồ hồi trước không hề nhỏ.
Lâm Mang cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhướng mày nhìn về phía hai người đang tiến đến.
Về thân phận của hai người này, hắn cũng đã biết đôi chút.
Hai người này trong giới giang hồ cũng được tính là những cường giả Võ Tiên đời trước.
Hai người họ tuy không có gia tộc hay môn phái nhưng võ công của họ cũng có thể coi là cùng một mạch.
Đối với những Võ Tiên ẩn cư này, các môn phái lớn bình thường cũng không tùy tiện trêu chọc, trái lại còn phải nể mặt họ vài phần.
Hai người phía sau hắn ta có vẻ mặt rất trẻ tuổi.
Hai người đó đều là những người có thực lực không hề yếu, nhìn thì chưa tới trăm tuổi nhưng lại đã đạt đến thực lực Chí Tôn, chỉ là thực lực thực sự thì không rõ thế nào.
Đối với một Võ Tiên cường giả mà nói, việc bồi dưỡng ra một võ giả Chí Tôn cũng không phải là chuyện khó khăn.
Sau khi hai người đó đến, họ chào hỏi một số người quen biết, sau đó được người của Tứ Thánh Giáo dẫn đi ngồi xuống một bên.
Chỉ một lúc sau khi hai người đó đến, ở ngoài sân lại có thêm một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
"Ầm!"
Mặt đất rung chuyển, những chiếc cốc trên bàn đều rung rinh nhẹ.
Người vừa mới đến này cao tới ba mét, cho dù là trong đám võ lâm cường giả, thì hắn cũng được coi là rất cao lớn.
Ngay từ khi hắn vừa mới bước vào, mọi người đã cảm nhận được một luồng khí huyết vô cùng mãnh liệt.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc.
Những võ giả khổ luyện nhục thân ròng rã như thế này là rất hiếm, chưa kể đến việc lại có thể đạt đến cảnh giới Võ Tiên.
Trương Tam Phong đặt chén trà xuống rồi nhẹ giọng nói: "Nam Vực, Thập Vạn Đại Sơn, Long Sơn!"
"Người này rất nổi tiếng ở Nam Vực, nghe nói khi mới chào đời đã được tắm bằng máu rồng, thời thơ ấu sống cùng với các dã thú trong núi, thiên phú đã có được thân thể thích hợp để luyện võ, hơn nữa còn thiên phú thần lực".
Hắn ngoài thời gian tu luyện thì còn dành thời gian để tìm hiểu những thông tin bí mật của Ngũ Phương Vực.
Trương Tam Phong lặng lẽ truyền âm: "Trong giang hồ có đồn rằng, hắn ta là con của dã thú nên mới sinh ra kỳ lạ như thế, vì xuất thân của mình mà hắn hay bị người ta chế giễu, nhưng từ sau khi hắn tiến vào cảnh giới Võ Tiên thì không còn nghe thấy những lời chế giễu đó nữa".
"Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Vực này, thực ra cũng giống với các bộ tộc Miêu Cương ở Hạ Giới, đều tồn tại dưới hình thức của bộ lạc, Long Sơn này là thủ lĩnh của một bộ lạc trong Thập Vạn Đại Sơn".
"Không ngờ lần này ngay cả người này mà Tứ Thánh Giáo cũng mời đến, rốt cuộc Tứ Thánh Giáo muốn làm gì?"
Lâm Mang cầm bình rượu trên bàn lên uống cạn, nhàn nhạt nói: "Chắc là nhân vật chính sẽ sớm xuất hiện thôi".
Long Sơn tìm một chỗ ngồi xuống, tự rót rượu trong bình ra uống, không màng đến mọi người xung quanh.
Sau đó, lại có thêm một số người nữa đến đây, nhưng đều là những người ở cấp độ Chí Tôn.
Một lúc sau, cánh cửa đại điện phía trước từ từ mở ra, một tiếng cười sảng khoái cũng theo đó mà vang lên.
"Ha ha!"
"Xin lỗi, mọi người đợi lâu rồi!"
Cùng với giọng nói vang lên, Chung Thuật Vũ mặc một bộ quần áo lộng lẫy từ từ bước ra khỏi đại điện, khí thế vô cùng bức người.
Đi sau hắn ta là bốn vị thánh Sứ của Tứ Thánh Giáo, bốn người này hiếm khi mặc trang phục riêng của bốn vị thánh Sứ Tứ Thánh Giáo.
Mọi người sắc mặt hơi đổi, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Chung Thuật Vũ!
Hắn ta thực sự đã xuất quan rồi sao?
Mọi người ngay lập tức nhớ đến hành động thống nhất Trung Vực gần đây của Tứ Thánh Giáo.
“Giáo Chủ thiên thu vạn đại!”
"Thống nhất giang hồ!"
Ngay sau đó, vô số đệ tử trong giáo phái của Tứ Thánh Giáo quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên hò hét.
Tiếng như chuông đồng!
Tiếng hô vang vọng lên trời xanh!
Lúc này, ánh mắt của tất cả những vị Võ Tiên có mặt ở đây đều trở nên khác thường, ngẩng đầu nhìn lên bóng người phía trên.
Thống nhất giang hồ…
Đây có phải là tham vọng của Tứ Thánh Giáo không?
Ý tưởng này không chỉ riêng Tứ Thánh Giáo có, mà bất kỳ người nào trong giang hồ đều có, nhưng thực sự dám công khai nói ra thì chẳng có mấy người.
Rốt cuộc Tứ Thánh Giáo muốn làm gì?
Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh ra thắc mắc này.
Chung Thuật Vũ cũng không có ý định ngăn cản, ngược lại còn thản nhiên hưởng thụ tất cả những điều này.
Một lúc lâu sau, giọng nói mới dần lắng xuống.
Chung Thuật Vũ bước tới bảo tọa trước điện, khuôn mặt bình thản ngồi xuống, trầm giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc, tại đây, ta cảm ơn mọi người."
Mọi người im lặng, không ai mở miệng trả lời.
Một số người vốn định nịnh bợ Tứ Thánh Giáo lúc này cũng không biết có nên mở miệng hay không, vẻ mặt khó xử.
Chung Thuật Vũ thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cười nói: "Mọi người, ta mời mọi người đến đây, kỳ thật có vài chuyện muốn nói với mọi người."
"Chuyện trời sụp gần đây, hẳn mọi người đều biết rõ chứ?"
"Bây giờ trời sụp ngày một nghiêm trọng, các vực đều bị tổn hại, nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, sẽ liên lụy đến mọi người."
"Cho dù chúng ta, mấy tên Võ Tiên, may mắn sống sót được, nhưng đệ tử tông môn e là khó tránh được tai họa."
Nghe vậy, Thượng Quan Phiên Vân đột nhiên mở miệng nói: "Chung giáo chủ nói vậy, chẳng lẽ có cách giải quyết việc này?"
Hắn ta vẫn luôn là người thẳng thắn, có gì thì hỏi, không thích quanh co lòng vòng.
Nghe vậy, Chung Thuật Vũ khẽ cười, gật đầu nói: "Không sai!"
"Thật ra, phương pháp này rất đơn giản, đó chính là hạ giới!"
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Mang.
Gần đây trong giang hồ có tin đồn rằng Lâm Mang có được một bảo vật có thể giúp người hạ giới từ Kiếm Sơn.
Chỉ là bây giờ Lâm Mang nổi tiếng dữ hơn, người thường cho dù có ý định, cũng không dám cướp đoạt.
Hơn nữa, Lâm Mang vốn là người phi thăng, rất quen thuộc với tình hình hạ giới.
Bây giờ Chung Thuật Vũ nhắc đến chuyện này, là nhằm vào Lâm Mang sao?
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lâm Mang vẫn không đổi, thong dong bưng chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, dường như không để ý đến ánh mắt của mọi người.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn Lâm Mang, tiếp tục nói: "Ta đã nắm được phương pháp hạ giới."
Vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Lâm Mang, lúc này trong mắt cũng loé lên một tia kinh ngạc không dễ nhận ra.
Bây giờ hai miếng ngọc bội đều nằm trong tay mình, chẳng lẽ hắn ta đã nắm giữ được Ngọc bội khắc chữ "Thiên"?
Hay là, còn phương pháp hạ giới khác?
Độc Tiên Thôi Nghĩa được mời đến vội vàng hỏi: "Chung giáo chủ, lời này là thật sao?"
Trời hỏi chính là điều mọi người nghĩ trong lòng lúc này.
Trong lúc nhất thời, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Thuật Vũ.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Ta tuyệt đối sẽ không đùa giỡn về chuyện này."
"Nếu có thể hạ giới, ta có cách giải quyết chuyện trời sụp trên thượng giới và ổn định hai giới."
Mọi người hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút kích động.
Gần đây trời sụp, lòng người hoang mang, cho dù là những Võ Tiên như họ, thật ra trong lòng cũng lo lắng.
Từ tình hình ban đầu của Tứ Vực mà xem, một khi một vực hoàn toàn sụp đổ, cho dù là Võ Tiên cũng rất khó thoát khỏi tai nạn.
Thượng Quan Phiên Vân bình tĩnh nói: "Chung giáo chủ đã nắm giữ phương pháp hạ giới, tại sao phải nói ra?"
Mọi người đều sững sờ.
Đúng vậy, nói thế nào đi chăng nữa, đổi lại bất kỳ ai, nếu nắm được phương pháp hạ giới, ai chẳng che giấu chặt chẽ, sợ bị người khác phát hiện ra.
Bây giờ mời họ đến đây, lại nói ra trước mặt mọi người, Tứ Thánh Giáo tốt bụng đến vậy sao?
Chung Thuật Vũ đã sớm đoán được mọi người đang nghĩ gì, cười nói: "Điều này liên quan đến chuyện thứ hai mà ta muốn nói tiếp theo."
"Gần đây Ngũ Phương Vực này, có thể nói là loạn lạc, còn phương pháp hạ giới mà ta nói, kỳ thật cũng cần mọi người chung sức giúp đỡ."
"Vì vậy, ta dự định thành lập một liên minh, hợp nhất lực lượng Ngũ Phương Vực, như vậy, cũng có thể tránh được việc tái diễn chiến sự, bảo tồn lực lượng Ngũ Phương Vực chúng ta."
Chung Thuật Vũ cười nói: "Không biết mọi người nghĩ sao?"
Mọi người cùng cười lạnh.
Nói hay lắm, nói trắng ra thì chẳng phải muốn "thống nhất giang hồ" sao?
Không ai muốn trên đầu mình đột nhiên xuất hiện thêm một người quản lý, đặc biệt là đối với những Võ Tiên này.
Bọn tà đạo bản tính ngông cuồng, lúc này nghe Chung Thuật Vũ nói, Xích Phong Dương lập tứ âm dương quái khí mà nói (nói xoáy): "Chung giáo chủ muốn ngồi vào vị trí minh chủ của liên minh sao?"
"Nhưng đây là chuyện của chính đạo các người, chẳng lẽ liên quan gì đến Ma Đạo chúng ta?"
Xích Phong Dương cũng nhìn ra, những người ở đây chẳng có mấy ai chịu nghe theo mệnh lệnh của Tứ Thánh Giáo.
Vì vậy, hắn ta không sợ gì, nếu thật sự chọc giận mọi người, hắn ta không tin Tứ Thánh Giáo có thể kiềm chế được.
Chung Thuật Vũ hướng về phía Xích Phong Dương mỉm cười nhẹ, lạnh nhạt nói: "Xích huynh là người Ngũ Phương Vực, hà tất phải phân biệt Ma Đạo, chính đạo".
"Bản tọa cho rằng, trước đại nạn sinh tử của Ngũ Phương Vực ta không nên có sự chia rẽ".
"Khi đó, chúng ta hạ giới, sau này khó tránh được xung đột về tài nguyên, nếu chúng ta có thể liên minh, vậy thì có thể tránh được điều này, chẳng phải là việc tốt sao".
"Còn về vị trí minh chủ mà Xích huynh nói đến, bản tọa tự cho rằng bản lĩnh chưa đủ, nhưng phải đành nhận thôi".
Bầu không khí tại đó lập tức lạnh xuống.
Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người trở nên lạnh lùng, tập trung nhìn vào Chung Thuật Vũ.
Mọi người đều không ngờ, Chung Thuật Vũ lại có thể nói ra điều này ngay bây giờ.
Lệ Vô Tình giơ tay ngăn Xích Phong Dương đang định mở miệng, đứng dậy chắp tay: " Chung giáo chủ, chuyện này quá lớn, xin hãy cho chúng ta một ít thời gian suy nghĩ".
Nói rồi, định dẫn người rời đi.
"Ầm!"
Cánh cổng ngoài viện đột nhiên đóng sầm lại, phát ra một tiếng động lớn.
Chung Thuật Vũ chậm rãi đứng dậy khỏi bảo tọa, tỏa ra một luồng khí thế vô cùng ngột ngạt, bình tĩnh nói: "Các vị đã đến rồi, vậy thì hãy ở lại đây luôn đi!"
"Bản tọa cũng không ngại nói cho các vị biết, hôm nay nếu các vị không nguyện thần phục bản tọa, e rằng không thể rời khỏi Tứ Thánh Giáo".
Khuôn mặt mọi người đồng loạt tái mét.
"Chung giáo chủ, ngươi muốn làm gì?"
Chung Thuật Vũ bình thản nói: "Mọi việc bản tọa làm đều vì Ngũ Phương Vực, chỉ cần các vị nguyện quy hàng, bản tọa sẽ ban cho các vị mọi thứ mong muốn".
Ánh mắt Chung Thuật Vũ đột nhiên hướng về phía Lâm Mang, nói: "Lâm Mang, chỉ cần ngươi nguyện quy hàng bản tọa, từ nay về sau ngươi chính là người của Ngũ Phương Vực ta".
Lâm Mang tiện tay đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhạt nhẽo: "Việc lập liên minh, bản hầu không ý kiến gì".
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu lời Lâm Mang nói.
Đây có còn là "Huyết Hà Đao Tôn" nức tiếng tàn bạo ngày nào không?
Khóe miệng Chung Thuật Vũ nở một nụ cười: "Bản tọa thích những người thông minh".
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt Chung Thuật Vũ đông cứng lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Chỉ là vị trí minh chủ này, bản hầu cũng muốn ngồi một chút".
"Ai đồng ý, ai phản đối?"
Chung Thuật Vũ lạnh giọng nói: "Lâm thành chủ, chẳng lẽ ngươi đang đùa giỡn với bản tọa sao?"
Lâm Mang kinh ngạc nhìn hắn ta, vẻ mặt kỳ quặc: "Ngươi thấy bản hầu giống đang đùa giỡn không?"
"Không biết điều!"
Chung Thuật Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Ra tay đi!"
Ngay khi lời hắn ta vừa dứt, toàn bộ Tứ Thánh Giáo đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trận pháp xông thẳng lên trời.
Long Sơn đang nâng ly uống rượu đột nhiên ném ly rượu xuống, hung hăng đấm một quyền vào Y Tiên Hầu Xuân Lai đang đứng cạnh.
Một tiếng long ngâm như sấm quanh thân hắn ta, cùng với một quyền quang, không gian xung quanh như nổ tung, bị sức mạnh của quy tắc bóp nát.
Rầm!
Hầu Xuân Lai không kịp trở tay, trực tiếp bị quyền quang này đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Cảnh này khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
Tuy nhiên, ngay lúc này, trong đám người đột nhiên có một số người bất ngờ phản kích, thậm chí còn bộc lộ sức mạnh của Võ Tiên.
Gặp những người này ở đây, mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt đại biến.
"Hoàng Bách Phong!"
"Trình Diễm!"
Những người ra tay đều là cường giả Võ Tiên của các phái ở Trung Vực trước đây.
Chỉ là Tứ Thánh Giáo thống nhất Trung Vực, những người này vẫn còn sống sao?
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
Một bóng người như ma quỷ bất ngờ xuất hiện, lao về phía Lâm Mang.
Lâm Mang khẽ cười lạnh, tiện tay vỗ một cái, lập tức phát ra một luồng sóng chấn động mạnh.
Người đó bị đánh bật lại, không đợi hắn kịp né tránh, Lâm Mang rút thanh đao đeo bên hông ra.
Ánh đao trắng như xương xẹt qua màn trời, lóe lên rồi biến mất!
“Phốc!”
Võ Tiên đang đánh lén ngay lập tức bị chém làm đôi, huyết ảnh bắn tung tóe.
Trên thanh đao lạnh lẽo không dính máu, vết máu trên lưỡi đao càng thêm lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận