Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 391: Thượng binh phạt mưu

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Trong chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.

Đông Doanh kinh đô, một vùng phồn hoa thịnh vượng.

Nguyên bản nơi này vốn là một vùng đất điêu tàn, nhưng sau khi Phong Thần Tú Cát nắm quyền, đã bỏ ra cái giá rất lớn để tu sửa lại nơi này, thậm chí còn xây dựng cung điện mới của Đông Doanh.

Ít nhất, trong mắt người ngoài, Phong Thần Tú Cát vị Quan Bạch này là một trung thần, trong dân gian cũng rất ca ngợi Phong Thần Tú Cát.

Hai bên đường phố, các loại kiến trúc mang đậm nét đặc sắc của Đông Doanh mọc san sát nhau, trước cửa nhà treo đủ loại đèn lồng.

Trước đây trên phố cũng có rất nhiều tiểu thương, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những người ăn mặc như tăng nhân.

Nhưng giờ đây, lại vô cùng lạnh lẽo.

Thỉnh thoảng có võ giả và lãng nhân đi trên phố, nhưng trên mặt ai cũng lộ ra vẻ ưu sầu.

Lý do thì là vì gần đây có một tin đồn lan truyền ở Kinh đô.

Cẩm Y Vệ Đại Minh sắp đến Kinh đô!

Đối với Cẩm Y Vệ Đại Minh, hiện giờ dân chúng Đông Doanh cũng không còn xa lạ.

Đối với đất nước nằm cách biển, có truyền thuyết kể rằng nơi đó chứa đầy kho báu, họ đã khao khát từ lâu rồi.

Dĩ nhiên không phải đi học, mà là đi xâm lược.

Y hệt như việc xâm lược Đông Doanh vậy.

Ngay cả một số samurai dưới trướng các vị lãnh chúa cũng đã từng đi cướp bóc dọc theo bờ biển.

Sự giàu có ở đó đã được đồn thổi rất nhiều.

Trong tâm tưởng của nhiều võ giả Đông Doanh nơi đó chẳng mấy chốc sẽ thành lãnh thổ của Đông Doanh.

Nhưng tin tức từ thành Đại Phản lại đổ xuống đầu tất cả mọi người như nước lạnh dội lên đầu.

Vài vạn quân đội bị đánh bại thảm hại, Phong Thần Tú Cát dâng thư xin hàng, cúi đầu xưng thần với Đại Minh, những điều này đã lật đổ hoàn toàn nhận thức từ trước đến nay của họ.

Bây giờ Cẩm Y Vệ Đại Minh đến Kinh đô, không ai nói rõ được mục đích là gì.

Những thường dân đã sớm trốn vào trong nhà.

Ngay lúc này, trên phố có một nhóm người cưỡi ngựa hí vang xông tới.

Trên lưng ngựa, một võ giả Đông Doanh vắt hai lá cờ sau lưng, vừa giơ roi lên vừa hét lớn: "Vũ An Hầu Đại Minh sắp đến!"

"Tất cả mọi người, toàn bộ ra khỏi thành đón tiếp!"

"Ai không đến, chết!"

Tiếng rao kéo vang lên khắp cả con phố.

Cảnh tương tự như thế diễn ra trên những con phố khắp Kinh đô.

Trên đời này không thiếu những kẻ ham sống sợ chết.

Huống hồ với không ít lang nhân, ai cho chúng tiền thì kẻ đó là chủ của chúng.

Nhất thời, trong những căn phòng hai bên phố, có không ít người dân đi ra, nhìn bóng lưng đi xa dần, nhìn nhau chần chừ.

"Vừa nãy hắn nói có đúng không?"

Có người do dự hỏi: "Ra khỏi thành nghênh đón? Chúng ta có thật sự phải đi không?"

"Hừ!" Một tráng niên tức giận hừ lạnh: "Hắn tưởng mình là cái thá gì, còn muốn chúng ta ra khỏi thành nghênh đón".

Một tiểu thương nhỏ giọng: "Ta nghe người ta nói, vị Vũ An Hầu kia là nhân vật như thần tiên, có thể triệu hồi thiên hỏa, mấy vạn đại quân của Quan Bạch đã bị đốt thành tro trắng".

"Mấy tên Cẩm Y Vệ kia càng tàn bạo vô cùng, thành Đại Phản suýt nữa bị đồ sát sạch".

"Thần tiên?"

"Hắn thật sự là thần tiên sao? Vậy thần tiên của chúng ta đâu?"

Nghe vậy, những người xung quanh lập tức lộ vẻ sợ hãi, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Với những người dân ngu muội mà nói, chữ "thần tiên" này, hiển nhiên là vô cùng có sức nặng.

Suy cho cùng, trong quan niệm của họ, ngay cả Thiên Hoàng cũng là do thần linh chỉ định.

"Hay là chúng ta ra khỏi thành để nghênh đón?"

“Kẻ khốn nạn!”

“Tên hèn nhát!”

Vừa dứt lời, một võ giả trung niên ở bên cạnh liền nổi giận, gầm lên: "Tên hèn nhát, ngươi đã làm ô uế tinh thần võ giả".

Tên tiểu thương vừa cất lời đã giật mình, bên cạnh lập tức có người lên tiếng giải thích: "Hai đứa con trai của hắn đều chết bên ngoài thành Đại Phản".

Tên võ giả trung niên vẫn nguyền rủa, tức tối nói: "Lũ hèn nhát các ngươi, Thiên Hoàng nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng".

Hậu Dương Thành mặc dù là con rối, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của thượng lưu.

Đối với những người ở phía dưới, nó vẫn có địa vị cực kỳ cao.

Tin tức này ngay lập tức gây chấn động khắp Kinh đô và hầu như mọi người trên đường phố đều bàn tán về nó.

Các samurai ở các nhà hàng khắp nơi cũng nghe được tin này.

Có người nổi giận, rút kiếm giết chết đám người đã tung tin.

Một nhóm võ sĩ đang thảo luận ồn ào trong nhà hàng.

Một người uống cạn ly rượu, tức giận nói: "Mọi người, mọi người thấy thế nào?"

Một võ sĩ đeo hai thanh kiếm Nhật trên lưng có đôi mắt đỏ hoe, giận dữ nói: "Đông Doanh không có ai sao? Hãy để những người Đại Minh này vô đạo đức như vậy trên lãnh thổ của chúng ta."

Sẽ thật là xấu hổ nếu tất cả họ phải ra khỏi thành trì để chào đón họ.

Trần truồng nhục nhã

Một võ giả già cầm chén rượu sake, nhìn xung quanh rồi thở dài: "Các vị, hôm qua ta nghe tướng quân nói, hai ngày trước, có một kẻ tự xưng là Sài Chí là Cẩm Y Vệ nhà Đại Minh đã xông vào hoàng cung, bảo Thiên Hoàng ra khỏi thành quỳ gối nghênh đón Vũ An Hầu của Đại Minh".

"Cái gì!?"

Đám võ giả xung quanh lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt không tin nổi.

"Tin này có đúng không?"

Có võ giả nhìn về phía người đàn ông vừa nói, vẻ mặt đờ đẫn, dường như muốn nghe từ miệng người kia đáp án khác đi.

"Đúng là sự thật!"

"Tin tức này là tướng quân đích thân nói, tướng quân còn nói, Cẩm Y Vệ nọ một mình xông vào hoàng cung".

Những người này vốn đều là võ giả cấp cao, lại là gia thần thân tín của các vị đại danh, trọng thần, tự nhiên biết được nhiều hơn người thường.

Hắn võ giả hỏi thăm ban nãy sắc mặt lập tức tái mét, không còn chút máu.

Cả đám người chết lặng như tượng gỗ.

Căn phòng tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một võ giả lảo đảo ngã xuống đất, mắt lờ đờ, cả người như mất hết tinh thần.

Vẻ mặt của mọi người cũng đờ đẫn, hồi lâu không nói nên lời.

Chấn động, sợ hãi, không dám tin, giận dữ, bất lực...

Muôn vàn cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt họ.

"Đồ khốn nạn!"

"Hắn dám ư!"

Có võ giả phẫn nộ chửi mắng, rút ngay thanh đao bên hông, giận dữ nói: "Ta thà chết trận còn hơn chịu sống nhục!"

Mọi người im lặng không nói, nhưng lại không hẹn mà cùng nhìn về hướng hoàng cung.

Liệu Thiên Hoàng có thực sự ra khỏi thành nghênh đón không?

Khi mặt trời lên cao, cổng thành hoàng cung mở ra.

Đội hình này chỉ dành giành riêng cho Thiên Hoàng từ bên trong đi ra.

Ở hai bên, là đội Cấm Vệ Quân và võ giả của hoàng cung.

Hàng chục người khiêng một chiếc kiệu lớn, qua lớp màn mỏng, có thể thoáng nhìn thấy một bóng người bên trong.

Sau đó, chính là đoàn đại thần nước Đông Doanh.

Lúc này, tất cả những người đang dõi mắt nhìn hoàng cung đều tuyệt vọng hoàn toàn.

Nếu chống cự thì tuyệt đối sẽ không có đội nghi trượng.

Hậu Dương Thành thì có vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng hắn ta sao lại không tràn đầy cảm giác tủi nhục.

Hắn ta không phải là không nghĩ tới chuyện chống cự, nhưng sau một ngày một đêm, hắn ta đã từ bỏ ý định này.

Cái chết còn đáng sợ hơn nhiều so với mất đi lòng tự trọng.

Hắn ta biết, điều này có ý nghĩa thế nào.

Từ nay về sau, tôn nghiêm của hoàng thất sẽ bị quét sạch hoàn toàn, hắn ta sẽ bị đóng đinh trên cột nhục, bị hàng vạn người dân chửi rủa.

Từ nay về sau, nước Đông Doanh sẽ trở thành nước phụ thuộc của Đại Minh, toàn thể thần dân Đông Doanh cũng sẽ nảy sinh tâm lý tuyệt vọng.

Nhưng dù cho hắn ta có chống cự thì kết cục liệu có thay đổi không?

Chỉ một mình, đã xông vào được hoàng cung, như vào chốn không người, hắn ta không dám tưởng tượng năm nghìn Cẩm Y Vệ kia sẽ uy thế thế nào.

"Phong Thần Tú Cát!"

Hậu Dương Thành càng thêm căm hận Phong Thần Tú Cát.

Nếu không phải hắn nhất quyết tấn công Đông Doanh, khiêu khích Đại Minh thì đã không có cảnh tượng ngày hôm nay.

Nhìn những thần dân trên phố xung quanh, Hậu Dương Thành bỗng thấy vô cùng xấu hổ.

Trên phố chính, mọi người dân, võ giả đều đang chú ý đến cảnh tượng này.

Ngay lúc này, từ phía đầu phố, một người đàn ông mặc trang phục võ giả, đeo thanh trường đao từ từ bước đến.

Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lại vô cùng kiên định.

Trong đám người, có vẻ như có người nhận ra hắn, kinh ngạc kêu lên: "Là người Liễu Sinh Gia".

"Liễu Sinh Tín Cửu!"

"Đại kiếm hào chu du tứ phương, Liễu Sinh Tín Cửu ".

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

"Đứng lại!"

Đội Cấm Vệ Quân phía trước lập tức quát, đám võ giả xung quanh vẫn giữ tư thế cầm đao.

Liễu Sinh Tín Cửu khựng bước, ánh mắt hắn hướng về bóng người trên kiệu, trầm giọng nói: "Liễu Sinh Tín Cửu xin hỏi thiên hoàng bệ hạ, có phải ngài muốn ra khỏi thành để... quỳ gối nghênh đón người Đại Minh không?"

Khuôn mặt Hậu Dương Thành cứng đờ.

Trong mắt hắn ta đột nhiên lóe lên một tia tức giận.

Lời nói của Liễu Sinh Tín Cửu chẳng khác nào trực tiếp vạch trần tấm vải che thân của hắn ta.

Mặc dù việc này đã bị mọi người biết đến, nhưng nói toạc ra như vậy, chẳng phải là đang tát thẳng vào mặt hắn ta sao.

Hắn ta phải trả lời thế nào đây?

"Thật hỗn xược!"

Lệnh quan võ giả đứng ở bên cạnh giận dữ quát: "Liễu Sinh Tín Cửu, chú ý thái độ của mình".

Liễu Sinh Tín Cửu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi thiên hoàng bệ hạ, có phải ngài muốn ra khỏi thành để quỳ gối nghênh đón Vũ An Hầu của Đại Minh không?"

Hậu Dương Thành nổi trận lôi đình.

Hai chữ “quỳ đón” thật là chói tai.

Người Đại Minh đã lột mặt nạ của ngài xuống, giờ đây, Liễu Sinh Tín Cửu lại dường như giẫm đạp gương mặt ngài dưới chân.

Hậu Dương Thành im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Giết hắn!"

Nghe vậy, thủ lĩnh thị vệ bên cạnh khẽ giật mình.

Dù rằng bọn họ quát mắng Liễu Sinh Tín Cửu nhưng rốt cuộc, Liễu Sinh Tín Cửu cũng là kiếm khách hàng đầu thiên hạ, danh chấn thiên hạ, nếu như giết hắn ở đây, tin tức truyền ra ngoài thì…

Thủ lĩnh thị vệ còn đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đang do dự điều gì?"

"Tuân lệnh!"

Thủ lĩnh thị vệ cung kính nhận lời, quay đầu nhìn về phía Liễu Sinh Tín Cửu, lạnh giọng nói: "Liễu Sinh Tín Cửu, nếu còn không tránh ra, đừng trách chúng ta không khách sáo".

Liễu Sinh Tín Cửu không nói gì mà bước tới, một lần nữa nói lớn: "Xin hỏi Thiên Hoàng bệ hạ, có phải muốn xuất thành quỳ đón Vũ An Hầu của Đại Minh không?"

Thủ lĩnh thị vệ vung tay.

Trong nháy mắt, một trận mưa tên ào đến.

Cấm Vệ Quân phía trước xông tới.

Tiếng chém giết vang trời.

Mọi người đều im lặng theo dõi cảnh tượng này.

Một khắc sau, đoàn quân lại tiếp tục lên đường.

Trên phố, một xác chết nằm trong vũng máu, trợn mắt.

Xung quanh yên ắng.

Mọi người im lặng không nói.

Không biết là ai đi trước, những người trên phố lần lượt đi theo đội nghi trượng của Hậu Dương Thành.

Đoàn người đông đúc ùa ra khỏi kinh đô.

Cảnh tượng này hẳn là vô cùng ngoạn mục.

"Ầm ầm!"

Bên ngoài thành, ở phía xa chân trời, dòng lũ đen sì cuồn cuộn tràn về.

Mặt đất rung chuyển, đá sỏi nhảy tung tóe trên mặt đất.

Mọi người vừa mới ra khỏi thành liền theo bản năng mà dừng bước, mở to mắt nhìn về phía xa.

Trong khoảnh khắc này, mọi người không hẹn mà cùng có một cảm giác hồi hộp.

Trong cơn hoảng hốt, thiên địa ở phía xa dường như có một lưỡi đao khổng lồ tỏa ra khí tức vực sâu ập đến.

Càn khôn vỡ tan!

Lưỡi đao này chém ra bóng tối và ban ngày, chia cắt thiên địa này.

Đao Ý vô hình bao trùm khắp nơi.

Tất cả các võ giả cầm đao đều hơi run tay, bàn tay đặt trên chuôi đao không sao dịch chuyển được một phân.

Cho dù trong lòng họ rất muốn rút đao ra, nhưng mỗi khi muốn thực hiện thì cánh tay lại khẽ run, toàn thân vô lực.

Tại đây còn có võ giả cấp Tông Sư, ở Đông Doanh cũng là người khai tông lập phái, ngay cả đại danh một phương cũng phải cung kính đối đãi.

Nhưng trong mắt họ giờ đây lại tràn ngập vẻ sợ hãi.

Cảm giác đó là chưa từng có, giống như trời sập đất nứt.

Mấy hơi thở sau, dòng lũ đen sì từ nơi xa phi đến rồi giảm tốc độ, thúc ngựa từ từ tiến lên.

Dưới bầu trời, vạn vật im lặng!

Chỉ còn tiếng vó ngựa dồn dập như tiếng sấm rền, khuấy động biết bao nhiêu khói bụi.

Ba lá cờ lớn tung bay trong gió mạnh!

Long Kỳ màu vàng!

Phi Ngư Kỳ màu đen!

Một lá cờ lớn có chữ “Lâm”!

Cộng thêm một con vật khổng lồ – Tỳ Hưu!

Ánh mắt của mọi người lập tức bị Tỳ Hưu tỏa ra uy thế ngập trời thu hút.

Cũng như dáng vẻ lạnh lùng trên lưng Tỳ Hưu.

Theo sự áp sát của Cẩm Y Vệ, uy áp nặng nề cũng đè nặng.

Trải qua thời gian dài chém giết, trên người Cẩm Y Vệ đã sớm hình thành một luồng sát khí.

Luồng sát khí này, người thường không thể so sánh nổi, huống chi là năm ngàn Cẩm Y Vệ tụ tập, sát khí hòa quyện, càng thêm hung tợn.

Một số người nhát gan bị khí thế này làm cho sắc mặt tái mét.

Lùi lại!

Mọi người lùi lại.

Mỗi khi Cẩm Y Vệ bước tới một bước thì những người tụ tập trước cửa thành lại lùi lại một bước.

Hậu Dương Thành thở dài một tiếng, bước xuống kiệu.

Hắn biết rằng, mình đã không còn lựa chọn nào khác.

Hắn chỉnh lại quần áo, bước tới, rồi từ từ… quỳ xuống.

Ngay khi quỳ xuống, hắn cảm thấy một nỗi nhục nhã vô cùng lớn.

Những người dân ở phía sau hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhìn thấy Thiên Hoàng chí tôn trong lòng họ quỳ lạy dưới đất, trong lòng tựa như có thứ gì sụp đổ.

Trời... sụp đổ.

Hậu Dương Thành hô lớn: "Cung nghênh... Đại Minh Vũ An Hầu."

Lúc hô lên lời này, hắn ta gục mặt sâu vào đất.

Hắn ta không còn mặt mũi nào đối mặt với thần tử của mình nữa.

Tiếng vó ngựa vẫn còn dẫm đạp lên mặt đất ngày một gần.

Trong tầm mắt, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, tiếng thở phì phì nặng nề phun ra trên đầu hắn ta.

Lâm Mang từ trên cao nhìn xuống Hậu Dương Thành.

Hắn rất hài lòng với cảnh tượng hôm nay.

Lấy mưu lược làm vũ khí, công tâm là thượng sách!

Hắn không thể tàn sát toàn bộ hàng chục triệu người ở Đông Doanh này được.

Cách tốt nhất là làm suy sụp tinh thần chúng, khiến chúng tuyệt vọng, chà đạp nhân phẩm chúng xuống bùn, đánh gãy xương sống của chúng, khiến chúng suốt đời không còn ý nghĩ chống cự.

Lâm Mang lạnh nhạt nói: "Quỳ xuống vào thành đi!"

Tiếng nói không lớn, nhưng lại rõ ràng rơi vào tai của hơn mười vạn người bên ngoài thành.

Hậu Dương Thành sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu lên.

Lâm Mang liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Sao, không nghe rõ à?"

Hậu Dương Thành giọng thấp nói: "Ta là Thiên Hoàng Đông Doanh..."

Lâm Mang khẽ cười, chỉ là nụ cười đó chẳng có chút ý cười nào, bình thản nói: "Ngươi phải mừng đi, ngươi có thân phận này, còn có chút tác dụng."

Tỳ Hưu cúi đầu đánh giá Hậu Dương Thành, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, sau đó giơ chân trước ra, vỗ nhẹ vào đầu hắn.

Tuy rằng rất nhẹ, nhưng với sức mạnh của Tỳ Hưu, một cú vỗ này vẫn trực tiếp đập hắn xuống đất, vô cùng thảm hại.

Thấy cảnh này, có người tuyệt vọng, có người hai mắt đỏ hoe, thậm chí có nhiều võ giả trực tiếp xông ra.

Nhục nhã!

Đây quả thực là sỉ nhục lớn lao.

"Đánh với hắn!"

"Giết chết hắn!"

"Chúng ta cùng nhau xông lên!"

Một nhóm võ giả gào thét, rút kiếm xông ra.

Chỉ trong chốc lát, đã có hơn nghìn người gào thét xông ra.

Lâm Mang sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn hơn nghìn người xông tới, nhẹ giọng nói: "Nát!"

Giữa thiên địa như vang lên một tiếng Long Ngâm.

"Ầm!"

"Ầm ầm!"

Trong nháy mắt, hơn nghìn người cùng nhau nổ tung, hóa thành sương máu ngập trời.

Ngay cả những thanh đao trong tay bọn họ, cũng trong chốc lát vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Thấy cảnh này, những người trước đó còn bị tức giận lấp đầy, lập tức bình tĩnh lại.

Nỗi sợ lan tràn.

Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, chỉ trong một ý nghĩ, sức mạnh thiên địa đột nhiên giáng xuống.

Quy tắc sức mạnh lưu chuyển!

Ầm!

Trong hư không, sức mạnh của thiên địa hội tụ, tựa như một ngọn núi khổng lồ từ trên không cao vạn trượng rơi xuống, bao phủ một phạm vi mấy chục dặm.

Đám người vốn chưa kịp phản ứng đã bị sức mạnh này đè quỳ xuống đất.

Trong nháy mắt, hơn mười vạn người đều quỳ rạp trước cổng thành, toàn thân run rẩy.

Có người muốn cố gắng đứng dậy, nhưng khi thân thể vừa động đậy, liền nổ tung thành một màn sương máu.

Lâm Mang khẽ vỗ về Tỳ Hưu, chậm rãi vào thành.

"Tất cả những kẻ còn ở trong thành, không chừa một ai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận