Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 492: Chuyện cũ của hoàng lăng
Kiếm Sơn diệt vong, Tây Vực Đại Trí Thiền Tự diệt vong, Tây Vực đổi chủ...
Một loạt tin tức truyền đến giang hồ, giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên rơi xuống một thiên thạch, gây nên muôn trượng sóng bụi.
Toàn bộ giang hồ Ngũ Phương Vực không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Kiếm Sơn diệt vong đủ để gây chấn động rồi, nhưng sự diệt vong của Phật Môn Tây Vực có thể nói là khuấy động sóng to gió lớn.
Rất nhanh sau đó, giang hồ lại có tin đồn truyền ra, Ung Châu Thành sẽ rời khỏi Đông Vực, vào Tây Vực.
Đa số mọi người không rõ chi tiết về chuyện này lắm, chỉ thấy thế lực Ung Châu Thành hiện giờ vô song mà thôi.
Còn danh xưng "Huyết Hà Đao Tôn" này giờ đây càng được cả thế gian chú ý.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một vực chi chủ, nhìn khắp lịch sử Ngũ Phương Vực, e là khó mà tìm ra được mấy người.
Đối với các môn phái lớn mà nói, tuy rằng bọn họ cũng có ý định chiếm cứ Tây Vực, nhưng Tây Vực lại có vô số phiền phức.
Tây Vực bị người Phật Môn chiếm giữ quá lâu, các môn phái giang hồ bình thường cho dù tới Tây Vực cũng chẳng chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử.
Ở Tây Vực, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của Phật Môn, ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ, rất khó để chuyển biến.
Huống hồ một khi chiếm cứ Tây Vực, cũng đồng nghĩa sẽ phải đối mặt với Nguyên Linh ở Tây Vực.
Lợi ích và sự trả giá rõ ràng không cân xứng, cho nên các môn phái lớn không quá để tâm tới việc này, cũng ngầm cho phép tất cả những chuyện này xảy ra.
Lâm Mang tất nhiên rõ tình hình ở Tây Vực, hắn cũng đã cân nhắc tới điểm này.
Nhưng hắn chiếm cứ Tây Vực, không phải để chống lại Nguyên Linh, mà là có mưu tính sâu xa hơn.
Ở Đông Vực có Ngũ Hành Cung và Thiên Hạ Minh, hai thế lực này không yếu, địa thế nằm ở Đông Vực, ít nhiều gì cũng hơi vướng víu, làm việc rất bất tiện.
Sau khi chiếm cứ Tây Vực, chỉ cần thanh lý sạch sẽ người Phật Môn Tây Vực, như vậy sẽ có thể không kiêng nể gì đưa người hạ giới lên thượng giới.
Việc di dời Ung Châu Thành mất tới hơn hai tháng, trong hơn hai tháng này, ánh mắt của giang hồ hầu như đều tập trung vào Ung Châu Thành.
Quãng thời gian này Tây Vực cũng không yên bình.
Mặc dù Đại Trí Thiền Tự đã diệt vong, Hoằng Thiền cùng vài vị Võ Tiên đã chết, nhưng không có nghĩa là thế lực của Phật Môn đã biến mất.
Phật Môn đã chiếm cứ Tây Vực nhiều năm như vậy, khắp nơi đều là chùa lớn chùa nhỏ vô số kể.
Lâm Mang muốn vào Tây Vực, bọn họ đương nhiên không tình nguyện, cho nên trong hơn hai tháng này, khắp nơi ở Tây Vực đều có động loạn.
Rất nhiều võ giả Ung Châu Thành dời tới từ Đông Vực đều bị ám sát.
Mãi cho tới khi Lâm Mang dẫn người giết một nhóm người, động loạn ở Tây Vực mới lắng xuống.
Chỉ là vẫn còn rất nhiều tăng lữ đào thoát vào trong Nam Vực và Bắc Vực.
Đối với những người này, Lâm Mang cũng không cố ý truy sát.
Những người Phật Môn Tây Vực này có thể đào thoát, sau lưng chưa chắc đã không có bọn đại phái kia ám chỉ.
...
Hạ giới,
Trên đỉnh núi hoang vu đột nhiên rơi xuống một cột sáng, khí tức ngập trời, chớp mắt thôi, cây cối vỡ nát, khuấy động bão khí cao tới hàng trăm trượng, bão khí cuồn cuộn từng lớp từng lớp, lăn tăn tràn lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong không gian vỡ vụn chậm rãi bước ra hai người.
Lâm Mang ngẩng đầu nhìn thông đạo không gian đang từ từ khép lại, trầm giọng nói: "Không ngờ hai khối ngọc bội này hợp lại, lại có thể ổn định thông đạo không gian".
Từ Kiếm Sơn thu được chính là ngọc bội "Địa", hắn có chính là ngọc bội "Nhân", chỉ không biết ngọc bội "Thiên" rốt cuộc ở đâu.
Trương Tam Phong trong lòng cũng vô cùng bất ngờ.
Bọn họ từ chỗ Thiên Băng Chi Địa ở Tây Vực mở ra thông đạo, đi tới hạ giới, có kinh nghiệm lần trước nên lần này có thể nói là chuyện nhỏ.
Nhưng điểm khác biệt chính là, lần này có lẽ do có hai miếng ngọc bội nên bọn họ không bị phong bạo không gian ảnh hưởng tới.
Trương Tam Phong hơi nhíu mày, suy đoán: "Nếu như có thể lấy được miếng ngọc bội 'Thiên' kia, có thể triệu hoán ra cánh Thiên Địa Chi Môn hoàn chỉnh không?"
Lần này mở ra thông đạo, rõ ràng hắn nhận ra hư ảnh cánh Thiên Địa Chi Môn ngưng kết hơn.
Lâm Mang thu ngọc bội lại, lắc đầu nói: "Có lẽ vậy!"
"Đi thôi, đi tìm Viên quốc sư!"
Với thực lực của hai người bọn họ bây giờ, tới Nam Hải hầu như chỉ mất chút xíu thời gian.
Sóng biển cuồn cuộn!
Lớp lớp sóng biển vỗ vào các rạn đá.
Hai người cùng nhau tung ra một luồng thiên địa nguyên khí, phá vỡ không gian trước mặt, để lộ ra bí cảnh ẩn chứa bên trong.
Ngay khi bí cảnh mở ra, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng tinh khiết đột nhiên tràn ra từ bên trong.
Bên trong bí cảnh, Viên Thiên Cương xếp bằng ngồi, nhưng lúc này hơi thở quanh hắn ta lại vô cùng đặc biệt.
Lúc mạnh, lúc yếu!
Cả người dường như hòa làm một với thiên địa, lại dường như tách biệt với thiên địa, khiến người ta không thể cảm nhận được, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Bản nguyên thiên địa trong thông đạo không gian vỡ vụn đã biến mất quá nửa.
Trương Tam Phong nhíu mày, kinh ngạc nói: "Đây là ..."
Lâm Mang nhìn chằm chằm Viên Thiên Cương, trầm giọng nói: "Hắn ta đã chạm vào tầng thứ của thiên địa."
Tác dụng của bản nguyên thiên địa này thực sự rất lớn.
Một mặt là do thiên phú của Viên Thiên Cương, mặt khác là do bản nguyên thiên địa ở nơi này.
Đúng như Viên Thiên Cương đã nói, những bản nguyên này là bản nguyên thiên địa còn sót lại sau khi Ngũ Phương Vực vỡ vụn, sức mạnh cốt lõi nhất của một phương thiên địa, ẩn chứa quy tắc ban đầu của thiên địa.
Thấy vậy, cả hai không làm phiền, mà chỉ lặng lẽ chờ đợi ở đó.
Không biết qua bao lâu, Viên Thiên Cương xếp bằng ngồi đột nhiên bùng phát một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế xông thẳng lên tận trời!
Phong vân biến sắc!
Thiên địa nguyên khí xung quanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường tụ lại, hình thành từng cơn bão nguyên khí khổng lồ.
Cùng lúc đó, xung quanh lại sinh ra một cảm giác chối bỏ và áp bức rất mạnh.
Sức mạnh này đến từ Viên Thiên Cương.
"Rắc!"
Trong bí cảnh truyền đến một tiếng kêu nhẹ giống như sứ vỡ, vết nứt lan rộng, cơn bão không gian chảy ngược nuốt chửng mọi thứ.
Gần như tức thì, bên trong bí cảnh sấm chớp đùng đùng, những tia sét màu tím dày đặc khắp bầu trời, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đè nén.
Sau lưng Viên Thiên Cương, chậm rãi ngưng tụ thành một pháp tướng nguyên thần to lớn, tay cầm trường kiếm, chống trời đạp đất, xung quanh pháp tướng ẩn hiện một phương thiên địa đặc biệt.
Trong phương thiên địa này, Lâm Mang mơ hồ có cảm giác bị theo dõi.
Về cảnh giới Võ Tiên tam trọng, hắn hiện tại cũng đã hiểu đôi chút.
Tự thành thiên địa!
Quy tắc hợp nhất!
Có lẽ thiên địa do cường giả Võ Tiên tạo ra không thể so sánh với thiên địa bên ngoài, nhưng cũng là một phương thiên địa hoàn chỉnh có quy tắc thiên địa.
Trong phương thiên địa này, chủ nhân của thiên địa chính là người thống trị tuyệt đối.
Khí thế này đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn dấu vết.
Viên Thiên Cương từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Mang và Trương Tam Phong, tâm thế xuất trần trên người lại càng rõ ràng hơn.
Trương Tam Phong nảy sinh thêm một chút cảnh giác.
Lâm Mang cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: "Chúc mừng Viên Quốc sư."
Viên Thiên Cương đứng dậy, chắp tay trả lễ, nói: "Còn phải cảm ơn Lâm Hầu Gia."
Mặc dù hắn ta hiện tại đã bước vào cảnh giới Võ Tiên tam trọng, nhưng cũng chính vì vậy mà cảm thấy sâu sắc hơn.
Vừa nãy hắn ta tái tạo thiên địa, cảm nhận được một sức mạnh khiến cho ngay cả hắn ta cũng vô cùng kinh hãi.
Nếu hắn ta đoán không nhầm thì sức mạnh này chính là từ Lâm Mang mà ra.
Vì vậy, mặc dù hiện tại hắn ta đã bước vào cảnh giới thiên địa, nhưng vẫn không dám coi thường.
Viên Thiên Cương khẽ thở dài một tiếng.
Đúng như vậy, quả nhiên là người mang trong mình đại vận khí.
Viên Thiên Cương thở dài thườn thượt, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Mang, nhẹ giọng nói: "Lâm Hầu Gia, lần này ta bước vào cảnh giới này, đã nhìn thấy một số việc trong tương lai."
Bản nguyên thiên địa là sức mạnh cốt lõi nhất của một phương thiên địa, hơn nữa còn ẩn chứa sức mạnh ban đầu của quy tắc ra đời, đồng thời cũng ghi lại quá trình biến đổi hàng nghìn năm của một phương thiên địa.
mà bản lĩnh của hắn ta cũng chính là thuật tiên đoán thiên phú.
"Chuyện tương lai sao?"
Lâm Mang nhíu mày.
Nếu người bình thường nói thì hắn cười cho qua thôi, nhưng lời này do Viên Thiên Cương nói ra thì khiến hắn không thể không coi trọng.
"Viên quốc sư, xin hãy nói thẳng!"
Viên Thiên Cương nhìn quanh rồi nói: "Đổi chỗ đi."
Nói rồi, hắn ta phất tay.
Khoảnh khắc đó, cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, chỉ chớp mắt ba người đã đến một đỉnh núi trống trải.
Trương Tam Phong lộ vẻ kinh ngạc.
Thủ đoạn này thú vị đấy.
Đây không còn đơn thuần là điều khiển năng lực thiên địa nữa, mà đã liên quan đến quy tắc thiên địa.
Đưa ta đến một vùng đất khác sao?
Hay là một loại Thần Thông đặc biệt nào đó?
Viên Thiên Cương nhìn Lâm Mang, trịnh trọng nói: "Ta nhìn thấy cảnh thượng giới giới sụp đổ, hạ giới vỡ nát, hai giới… hòa nhập lại!"
Nghe vậy, Lâm Mang và Trương Tam Phong đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Mang cau mày nói: "Nếu hai giới hòa nhập thì hậu quả sẽ ra sao?"
Viên Thiên Cương im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ những người bước vào cảnh giới Thiên Địa thì không ai có thể sống sót."
"Hai giới hòa nhập, có nghĩa là mọi thứ sẽ được tái thiết lập, mọi thứ sẽ trở về trạng thái sơ khai của thiên địa, biến thành nguồn dinh dưỡng cho sự hòa nhập của thế giới."
"Sinh vật trên thế gian này được sinh ra từ thiên địa, thì rồi sau cùng cũng sẽ trở về với thiên địa."
Trương Tam Phong không khỏi liếc nhìn Viên Thiên Cương, thầm nghĩ: "Nghe lời này thì có vẻ như chỉ mình ngươi có thể sống sót phải không?"
Tất nhiên, đó chỉ là lời đùa vui trong lòng hắn, hắn không nghĩ rằng lời nói của Viên Thiên Cương là vô căn cứ.
Với thân phận của Viên Thiên Cương thì hoàn toàn không cần phải nói những câu nói đùa như thế này.
Viên Thiên Cương giải thích: "Nếu có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa, tự thành một giới, thì theo một cách nào đó có thể coi là đã hoàn toàn thoát khỏi giới này, cắt đứt mối liên hệ với thiên địa, cho nên ngay cả khi cuối cùng thiên địa hòa nhập lại cũng vẫn có thể sống sót."
"Nhưng đối với những người khác thì họ sống trong giới này, dù có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng khó có thể thoát ra khỏi đây."
Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương thật sâu, mỉm cười nhạt nói: "Viên quốc sư có lẽ biết nhiều hơn thế, đúng không?"
Hắn đã sớm biết Viên Thiên Cương lúc đầu đã giấu giếm hắn.
Nhưng hắn cũng không để tâm, mối quan hệ giữa hai người vốn chỉ là hợp tác đơn giản, không có tình cảm sâu đậm gì.
Cũng giống như hắn phòng bị Viên Thiên Cương, thì Viên Thiên Cương cũng phải phòng bị hắn, chắc chắn sẽ không nói hết mọi chuyện với hắn.
Viên Thiên Cương thở dài, nói: "Hai vị có từng nghe về Cửu Đỉnh chưa?"
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Cái đỉnh mà Đại Vũ đúc nên?"
“Đúng vậy!” Viên Thiên Cương gật đầu, tiếp lời: “Khi Hạ triều mới thành lập, Đại Vũ đã chia Cửu Châu, đúc chín cái đỉnh để trấn áp khí thế của chín vùng đó, đó là ghi chép trong sử sách xưa.”
“Nhưng chín cái đỉnh này không chỉ trấn áp khí thế, mà còn trấn áp cả Long mạch của thế gian, vì vậy sau đó linh khí của thiên địa bắt đầu trở nên mỏng manh.”
“Sau đó Tần Thủy Hoàng thống nhất Lục Quốc, Lục Quốc tự hủy Long mạch, dẫn đến thiên hạ đại loạn, sau đó Tần Thủy Hoàng đúc mười hai tượng người bằng đồng, đúc lại Long mạch, mới khiến thiên hạ bình yên trở lại.”
“Nhưng từ sau sự việc này, vào thời Tần trở về sau, hầu hết các võ giả ở hạ giới đều khó có thể vượt qua cảnh giới Thông Thiên, chỉ còn cách phi thăng.”
Trương Tam Phong mở to mắt, nhìn Viên Thiên Cương với vẻ mặt kinh ngạc.
Về những chuyện này thì cổ thư không hề ghi chép.
Điểm mấu chốt là ngay cả đệ tử chân truyền của vị Thiên sư kia cũng chưa từng nói với hắn.
Là không biết, hay là không muốn nói với hắn?
Lâm Mang nói với ý vị sâu xa: "Viên quốc sư biết nhiều thật đấy."
Viên Thiên Cương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ta thà không biết thì hơn."
"Lúc trước, Thái Tông hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão nên đã tập hợp sức mạnh của hoàng triều để tìm kiếm phương pháp trường sinh, còn ta thì phụng mệnh mà làm, những người tinh nhuệ do hoàng thất cung phụng đã bí mật xâm nhập Đại Mộ của Tần Thủy Hoàng để tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất tử."
Lâm Mang sửng sốt.
Đi vào lăng Tần Thủy Hoàng sao?
Câu trả lời này làm Lâm Mang trố mắt ngây người.
Nhưng cũng có thể hiểu được, nếu nói đến việc theo đuổi trường sinh thì khắp thiên hạ này có ai địch nổi Tần Thủy Hoàng.
Rõ ràng theo một góc độ nào đó mà nói thì Tần Thủy Hoàng đúng là đã thành công.
Chỉ tiếc là để cho lão giả Từ Phúc kia hái được quả đào, cuốn lấy thuốc trường sinh chạy mất rồi.
Ngay cả ở Ngũ Phương Vực, những người tu luyện thành Võ Tiên cũng ít có người nào sống lâu hơn Từ Phúc.
Võ Tiênn ở Đại Trí Thiền Tự cũng chỉ sống khoảng một nghìn năm.
Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Viên đại nhân có thực sự vào lăng Tần Thủy Hoàng không?"
"Bên trong đó có những gì?"
Đây chính là Đại Mộ của Thiên Cổ Nhất Đế!
Số bảo vật chôn bên trong nhiều đến nỗi không thể nào đong đếm được.
Viên Thiên Cương thở dài, gật đầu, nói: "Hồi đó, ngoài việc giúp Thái Tông bệ hạ tìm thuốc trường sinh, thì ta cũng muốn tận mắt thấy Đại Mộ của thiên cổ nhất đế rốt cuộc có gì đặc biệt."
"Còn bên trong…" Viên Thiên Cương dừng lại, thở dài: "Người canh mộ!"
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Bên trong còn có người sống sao?"
"Không phải là người sống." Viên Thiên Cương lắc đầu: "Có thể coi là nguyên thần vẫn còn sót lại."
"Nhưng nguyên thần đó rất mạnh, hiện giờ nghĩ lại, thì thực lực của nguyên thần đó khi ấy đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn."
Chí Tôn ở Ngũ Phương Vực đúng là chẳng là gì, nhưng đối với Hạ Giới thì tuyệt đối là cường giả Chí Tôn.
"Vị tiền bối đó năm đó không giết ta, lại còn thả ta ra khỏi Đại Mộ."
Khi nói đến đây, sắc mặt Viên Thiên Cương đột nhiên phức tạp, thở dài nói: "Vị tiền bối đó từng nói rằng thời cơ chưa đến, mà ta cũng không phải người mà hắn chờ đợi."
"Hắn từng nói, đại họa sắp tới, hỗn độn sẽ lại mở ra, gặp được tiên lộ."
"Trước kia không hiểu, giờ thì hơi hiểu rồi."
Cái gọi là hỗn độn lại mở ra, chẳng phải chính là cục diện khi hai tầng thế giới trên dưới vỡ tan và hòa làm một sao?
Còn cái gọi là gặp được tiên lộ, có lẽ sau khi hai tầng thế giới hòa làm một thì sẽ biết.
Nhưng bất kể tiên lộ này là gì, thì sự việc hai tầng thế giới hòa làm một tuyệt đối là một đại họa lớn.
Lâm Mang cau mày, hỏi: "Viên quốc sư hẳn biết phương pháp để vào lăng Tần Thủy Hoàng chứ?"
Viên Thiên Cương đã đoán ra suy nghĩ của Lâm Mang, lắc đầu nói: "Lúc này mà vào cũng vô ích."
"Vị tiền bối đó khi ta rời đi đã tọa hóa rồi, hơn nữa, năm đó chúng ta thực ra cũng không vào sâu bên trong lăng Tần Thủy Hoàng, chỉ vào đến ngoại vi của Đại Mộ mà thôi."
"Trước kia vì tầm mắt hạn hẹp nên không phát hiện ra, giờ nghĩ lại, trận pháp trong lăng Tần Thủy Hoàng căn bản không phải là thứ mà Hạ Giới có thể có."
Viên Thiên Cương sắc mặt ngưng trọng nói: "Cho nên ta nghi ngờ, năm đó có người phi thăng đã từng quay trở về Hạ Giới."
Đã có thể nhờ vào ngọc bội mà quay về Hạ Giới, vậy thì tự nhiên cũng có người khác có thể xuống đây, thậm chí cả nguyên thần đó nữa, rất có khả năng đều là người từ Thượng Giới xuống.
Hoặc là nói, những người đó vốn là tâm phúc của Tần Thủy Hoàng!
Nếu không thì cũng không thể sinh tử canh giữ Đại Mộ.
Một loạt tin tức truyền đến giang hồ, giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên rơi xuống một thiên thạch, gây nên muôn trượng sóng bụi.
Toàn bộ giang hồ Ngũ Phương Vực không còn có thể bình tĩnh được nữa.
Kiếm Sơn diệt vong đủ để gây chấn động rồi, nhưng sự diệt vong của Phật Môn Tây Vực có thể nói là khuấy động sóng to gió lớn.
Rất nhanh sau đó, giang hồ lại có tin đồn truyền ra, Ung Châu Thành sẽ rời khỏi Đông Vực, vào Tây Vực.
Đa số mọi người không rõ chi tiết về chuyện này lắm, chỉ thấy thế lực Ung Châu Thành hiện giờ vô song mà thôi.
Còn danh xưng "Huyết Hà Đao Tôn" này giờ đây càng được cả thế gian chú ý.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một vực chi chủ, nhìn khắp lịch sử Ngũ Phương Vực, e là khó mà tìm ra được mấy người.
Đối với các môn phái lớn mà nói, tuy rằng bọn họ cũng có ý định chiếm cứ Tây Vực, nhưng Tây Vực lại có vô số phiền phức.
Tây Vực bị người Phật Môn chiếm giữ quá lâu, các môn phái giang hồ bình thường cho dù tới Tây Vực cũng chẳng chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử.
Ở Tây Vực, rất nhiều người chịu ảnh hưởng của Phật Môn, ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ, rất khó để chuyển biến.
Huống hồ một khi chiếm cứ Tây Vực, cũng đồng nghĩa sẽ phải đối mặt với Nguyên Linh ở Tây Vực.
Lợi ích và sự trả giá rõ ràng không cân xứng, cho nên các môn phái lớn không quá để tâm tới việc này, cũng ngầm cho phép tất cả những chuyện này xảy ra.
Lâm Mang tất nhiên rõ tình hình ở Tây Vực, hắn cũng đã cân nhắc tới điểm này.
Nhưng hắn chiếm cứ Tây Vực, không phải để chống lại Nguyên Linh, mà là có mưu tính sâu xa hơn.
Ở Đông Vực có Ngũ Hành Cung và Thiên Hạ Minh, hai thế lực này không yếu, địa thế nằm ở Đông Vực, ít nhiều gì cũng hơi vướng víu, làm việc rất bất tiện.
Sau khi chiếm cứ Tây Vực, chỉ cần thanh lý sạch sẽ người Phật Môn Tây Vực, như vậy sẽ có thể không kiêng nể gì đưa người hạ giới lên thượng giới.
Việc di dời Ung Châu Thành mất tới hơn hai tháng, trong hơn hai tháng này, ánh mắt của giang hồ hầu như đều tập trung vào Ung Châu Thành.
Quãng thời gian này Tây Vực cũng không yên bình.
Mặc dù Đại Trí Thiền Tự đã diệt vong, Hoằng Thiền cùng vài vị Võ Tiên đã chết, nhưng không có nghĩa là thế lực của Phật Môn đã biến mất.
Phật Môn đã chiếm cứ Tây Vực nhiều năm như vậy, khắp nơi đều là chùa lớn chùa nhỏ vô số kể.
Lâm Mang muốn vào Tây Vực, bọn họ đương nhiên không tình nguyện, cho nên trong hơn hai tháng này, khắp nơi ở Tây Vực đều có động loạn.
Rất nhiều võ giả Ung Châu Thành dời tới từ Đông Vực đều bị ám sát.
Mãi cho tới khi Lâm Mang dẫn người giết một nhóm người, động loạn ở Tây Vực mới lắng xuống.
Chỉ là vẫn còn rất nhiều tăng lữ đào thoát vào trong Nam Vực và Bắc Vực.
Đối với những người này, Lâm Mang cũng không cố ý truy sát.
Những người Phật Môn Tây Vực này có thể đào thoát, sau lưng chưa chắc đã không có bọn đại phái kia ám chỉ.
...
Hạ giới,
Trên đỉnh núi hoang vu đột nhiên rơi xuống một cột sáng, khí tức ngập trời, chớp mắt thôi, cây cối vỡ nát, khuấy động bão khí cao tới hàng trăm trượng, bão khí cuồn cuộn từng lớp từng lớp, lăn tăn tràn lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong không gian vỡ vụn chậm rãi bước ra hai người.
Lâm Mang ngẩng đầu nhìn thông đạo không gian đang từ từ khép lại, trầm giọng nói: "Không ngờ hai khối ngọc bội này hợp lại, lại có thể ổn định thông đạo không gian".
Từ Kiếm Sơn thu được chính là ngọc bội "Địa", hắn có chính là ngọc bội "Nhân", chỉ không biết ngọc bội "Thiên" rốt cuộc ở đâu.
Trương Tam Phong trong lòng cũng vô cùng bất ngờ.
Bọn họ từ chỗ Thiên Băng Chi Địa ở Tây Vực mở ra thông đạo, đi tới hạ giới, có kinh nghiệm lần trước nên lần này có thể nói là chuyện nhỏ.
Nhưng điểm khác biệt chính là, lần này có lẽ do có hai miếng ngọc bội nên bọn họ không bị phong bạo không gian ảnh hưởng tới.
Trương Tam Phong hơi nhíu mày, suy đoán: "Nếu như có thể lấy được miếng ngọc bội 'Thiên' kia, có thể triệu hoán ra cánh Thiên Địa Chi Môn hoàn chỉnh không?"
Lần này mở ra thông đạo, rõ ràng hắn nhận ra hư ảnh cánh Thiên Địa Chi Môn ngưng kết hơn.
Lâm Mang thu ngọc bội lại, lắc đầu nói: "Có lẽ vậy!"
"Đi thôi, đi tìm Viên quốc sư!"
Với thực lực của hai người bọn họ bây giờ, tới Nam Hải hầu như chỉ mất chút xíu thời gian.
Sóng biển cuồn cuộn!
Lớp lớp sóng biển vỗ vào các rạn đá.
Hai người cùng nhau tung ra một luồng thiên địa nguyên khí, phá vỡ không gian trước mặt, để lộ ra bí cảnh ẩn chứa bên trong.
Ngay khi bí cảnh mở ra, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng tinh khiết đột nhiên tràn ra từ bên trong.
Bên trong bí cảnh, Viên Thiên Cương xếp bằng ngồi, nhưng lúc này hơi thở quanh hắn ta lại vô cùng đặc biệt.
Lúc mạnh, lúc yếu!
Cả người dường như hòa làm một với thiên địa, lại dường như tách biệt với thiên địa, khiến người ta không thể cảm nhận được, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Bản nguyên thiên địa trong thông đạo không gian vỡ vụn đã biến mất quá nửa.
Trương Tam Phong nhíu mày, kinh ngạc nói: "Đây là ..."
Lâm Mang nhìn chằm chằm Viên Thiên Cương, trầm giọng nói: "Hắn ta đã chạm vào tầng thứ của thiên địa."
Tác dụng của bản nguyên thiên địa này thực sự rất lớn.
Một mặt là do thiên phú của Viên Thiên Cương, mặt khác là do bản nguyên thiên địa ở nơi này.
Đúng như Viên Thiên Cương đã nói, những bản nguyên này là bản nguyên thiên địa còn sót lại sau khi Ngũ Phương Vực vỡ vụn, sức mạnh cốt lõi nhất của một phương thiên địa, ẩn chứa quy tắc ban đầu của thiên địa.
Thấy vậy, cả hai không làm phiền, mà chỉ lặng lẽ chờ đợi ở đó.
Không biết qua bao lâu, Viên Thiên Cương xếp bằng ngồi đột nhiên bùng phát một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế xông thẳng lên tận trời!
Phong vân biến sắc!
Thiên địa nguyên khí xung quanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường tụ lại, hình thành từng cơn bão nguyên khí khổng lồ.
Cùng lúc đó, xung quanh lại sinh ra một cảm giác chối bỏ và áp bức rất mạnh.
Sức mạnh này đến từ Viên Thiên Cương.
"Rắc!"
Trong bí cảnh truyền đến một tiếng kêu nhẹ giống như sứ vỡ, vết nứt lan rộng, cơn bão không gian chảy ngược nuốt chửng mọi thứ.
Gần như tức thì, bên trong bí cảnh sấm chớp đùng đùng, những tia sét màu tím dày đặc khắp bầu trời, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đè nén.
Sau lưng Viên Thiên Cương, chậm rãi ngưng tụ thành một pháp tướng nguyên thần to lớn, tay cầm trường kiếm, chống trời đạp đất, xung quanh pháp tướng ẩn hiện một phương thiên địa đặc biệt.
Trong phương thiên địa này, Lâm Mang mơ hồ có cảm giác bị theo dõi.
Về cảnh giới Võ Tiên tam trọng, hắn hiện tại cũng đã hiểu đôi chút.
Tự thành thiên địa!
Quy tắc hợp nhất!
Có lẽ thiên địa do cường giả Võ Tiên tạo ra không thể so sánh với thiên địa bên ngoài, nhưng cũng là một phương thiên địa hoàn chỉnh có quy tắc thiên địa.
Trong phương thiên địa này, chủ nhân của thiên địa chính là người thống trị tuyệt đối.
Khí thế này đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn dấu vết.
Viên Thiên Cương từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Mang và Trương Tam Phong, tâm thế xuất trần trên người lại càng rõ ràng hơn.
Trương Tam Phong nảy sinh thêm một chút cảnh giác.
Lâm Mang cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: "Chúc mừng Viên Quốc sư."
Viên Thiên Cương đứng dậy, chắp tay trả lễ, nói: "Còn phải cảm ơn Lâm Hầu Gia."
Mặc dù hắn ta hiện tại đã bước vào cảnh giới Võ Tiên tam trọng, nhưng cũng chính vì vậy mà cảm thấy sâu sắc hơn.
Vừa nãy hắn ta tái tạo thiên địa, cảm nhận được một sức mạnh khiến cho ngay cả hắn ta cũng vô cùng kinh hãi.
Nếu hắn ta đoán không nhầm thì sức mạnh này chính là từ Lâm Mang mà ra.
Vì vậy, mặc dù hiện tại hắn ta đã bước vào cảnh giới thiên địa, nhưng vẫn không dám coi thường.
Viên Thiên Cương khẽ thở dài một tiếng.
Đúng như vậy, quả nhiên là người mang trong mình đại vận khí.
Viên Thiên Cương thở dài thườn thượt, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Mang, nhẹ giọng nói: "Lâm Hầu Gia, lần này ta bước vào cảnh giới này, đã nhìn thấy một số việc trong tương lai."
Bản nguyên thiên địa là sức mạnh cốt lõi nhất của một phương thiên địa, hơn nữa còn ẩn chứa sức mạnh ban đầu của quy tắc ra đời, đồng thời cũng ghi lại quá trình biến đổi hàng nghìn năm của một phương thiên địa.
mà bản lĩnh của hắn ta cũng chính là thuật tiên đoán thiên phú.
"Chuyện tương lai sao?"
Lâm Mang nhíu mày.
Nếu người bình thường nói thì hắn cười cho qua thôi, nhưng lời này do Viên Thiên Cương nói ra thì khiến hắn không thể không coi trọng.
"Viên quốc sư, xin hãy nói thẳng!"
Viên Thiên Cương nhìn quanh rồi nói: "Đổi chỗ đi."
Nói rồi, hắn ta phất tay.
Khoảnh khắc đó, cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, chỉ chớp mắt ba người đã đến một đỉnh núi trống trải.
Trương Tam Phong lộ vẻ kinh ngạc.
Thủ đoạn này thú vị đấy.
Đây không còn đơn thuần là điều khiển năng lực thiên địa nữa, mà đã liên quan đến quy tắc thiên địa.
Đưa ta đến một vùng đất khác sao?
Hay là một loại Thần Thông đặc biệt nào đó?
Viên Thiên Cương nhìn Lâm Mang, trịnh trọng nói: "Ta nhìn thấy cảnh thượng giới giới sụp đổ, hạ giới vỡ nát, hai giới… hòa nhập lại!"
Nghe vậy, Lâm Mang và Trương Tam Phong đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Mang cau mày nói: "Nếu hai giới hòa nhập thì hậu quả sẽ ra sao?"
Viên Thiên Cương im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ những người bước vào cảnh giới Thiên Địa thì không ai có thể sống sót."
"Hai giới hòa nhập, có nghĩa là mọi thứ sẽ được tái thiết lập, mọi thứ sẽ trở về trạng thái sơ khai của thiên địa, biến thành nguồn dinh dưỡng cho sự hòa nhập của thế giới."
"Sinh vật trên thế gian này được sinh ra từ thiên địa, thì rồi sau cùng cũng sẽ trở về với thiên địa."
Trương Tam Phong không khỏi liếc nhìn Viên Thiên Cương, thầm nghĩ: "Nghe lời này thì có vẻ như chỉ mình ngươi có thể sống sót phải không?"
Tất nhiên, đó chỉ là lời đùa vui trong lòng hắn, hắn không nghĩ rằng lời nói của Viên Thiên Cương là vô căn cứ.
Với thân phận của Viên Thiên Cương thì hoàn toàn không cần phải nói những câu nói đùa như thế này.
Viên Thiên Cương giải thích: "Nếu có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa, tự thành một giới, thì theo một cách nào đó có thể coi là đã hoàn toàn thoát khỏi giới này, cắt đứt mối liên hệ với thiên địa, cho nên ngay cả khi cuối cùng thiên địa hòa nhập lại cũng vẫn có thể sống sót."
"Nhưng đối với những người khác thì họ sống trong giới này, dù có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng khó có thể thoát ra khỏi đây."
Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương thật sâu, mỉm cười nhạt nói: "Viên quốc sư có lẽ biết nhiều hơn thế, đúng không?"
Hắn đã sớm biết Viên Thiên Cương lúc đầu đã giấu giếm hắn.
Nhưng hắn cũng không để tâm, mối quan hệ giữa hai người vốn chỉ là hợp tác đơn giản, không có tình cảm sâu đậm gì.
Cũng giống như hắn phòng bị Viên Thiên Cương, thì Viên Thiên Cương cũng phải phòng bị hắn, chắc chắn sẽ không nói hết mọi chuyện với hắn.
Viên Thiên Cương thở dài, nói: "Hai vị có từng nghe về Cửu Đỉnh chưa?"
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Cái đỉnh mà Đại Vũ đúc nên?"
“Đúng vậy!” Viên Thiên Cương gật đầu, tiếp lời: “Khi Hạ triều mới thành lập, Đại Vũ đã chia Cửu Châu, đúc chín cái đỉnh để trấn áp khí thế của chín vùng đó, đó là ghi chép trong sử sách xưa.”
“Nhưng chín cái đỉnh này không chỉ trấn áp khí thế, mà còn trấn áp cả Long mạch của thế gian, vì vậy sau đó linh khí của thiên địa bắt đầu trở nên mỏng manh.”
“Sau đó Tần Thủy Hoàng thống nhất Lục Quốc, Lục Quốc tự hủy Long mạch, dẫn đến thiên hạ đại loạn, sau đó Tần Thủy Hoàng đúc mười hai tượng người bằng đồng, đúc lại Long mạch, mới khiến thiên hạ bình yên trở lại.”
“Nhưng từ sau sự việc này, vào thời Tần trở về sau, hầu hết các võ giả ở hạ giới đều khó có thể vượt qua cảnh giới Thông Thiên, chỉ còn cách phi thăng.”
Trương Tam Phong mở to mắt, nhìn Viên Thiên Cương với vẻ mặt kinh ngạc.
Về những chuyện này thì cổ thư không hề ghi chép.
Điểm mấu chốt là ngay cả đệ tử chân truyền của vị Thiên sư kia cũng chưa từng nói với hắn.
Là không biết, hay là không muốn nói với hắn?
Lâm Mang nói với ý vị sâu xa: "Viên quốc sư biết nhiều thật đấy."
Viên Thiên Cương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ta thà không biết thì hơn."
"Lúc trước, Thái Tông hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão nên đã tập hợp sức mạnh của hoàng triều để tìm kiếm phương pháp trường sinh, còn ta thì phụng mệnh mà làm, những người tinh nhuệ do hoàng thất cung phụng đã bí mật xâm nhập Đại Mộ của Tần Thủy Hoàng để tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất tử."
Lâm Mang sửng sốt.
Đi vào lăng Tần Thủy Hoàng sao?
Câu trả lời này làm Lâm Mang trố mắt ngây người.
Nhưng cũng có thể hiểu được, nếu nói đến việc theo đuổi trường sinh thì khắp thiên hạ này có ai địch nổi Tần Thủy Hoàng.
Rõ ràng theo một góc độ nào đó mà nói thì Tần Thủy Hoàng đúng là đã thành công.
Chỉ tiếc là để cho lão giả Từ Phúc kia hái được quả đào, cuốn lấy thuốc trường sinh chạy mất rồi.
Ngay cả ở Ngũ Phương Vực, những người tu luyện thành Võ Tiên cũng ít có người nào sống lâu hơn Từ Phúc.
Võ Tiênn ở Đại Trí Thiền Tự cũng chỉ sống khoảng một nghìn năm.
Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Viên đại nhân có thực sự vào lăng Tần Thủy Hoàng không?"
"Bên trong đó có những gì?"
Đây chính là Đại Mộ của Thiên Cổ Nhất Đế!
Số bảo vật chôn bên trong nhiều đến nỗi không thể nào đong đếm được.
Viên Thiên Cương thở dài, gật đầu, nói: "Hồi đó, ngoài việc giúp Thái Tông bệ hạ tìm thuốc trường sinh, thì ta cũng muốn tận mắt thấy Đại Mộ của thiên cổ nhất đế rốt cuộc có gì đặc biệt."
"Còn bên trong…" Viên Thiên Cương dừng lại, thở dài: "Người canh mộ!"
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Bên trong còn có người sống sao?"
"Không phải là người sống." Viên Thiên Cương lắc đầu: "Có thể coi là nguyên thần vẫn còn sót lại."
"Nhưng nguyên thần đó rất mạnh, hiện giờ nghĩ lại, thì thực lực của nguyên thần đó khi ấy đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn."
Chí Tôn ở Ngũ Phương Vực đúng là chẳng là gì, nhưng đối với Hạ Giới thì tuyệt đối là cường giả Chí Tôn.
"Vị tiền bối đó năm đó không giết ta, lại còn thả ta ra khỏi Đại Mộ."
Khi nói đến đây, sắc mặt Viên Thiên Cương đột nhiên phức tạp, thở dài nói: "Vị tiền bối đó từng nói rằng thời cơ chưa đến, mà ta cũng không phải người mà hắn chờ đợi."
"Hắn từng nói, đại họa sắp tới, hỗn độn sẽ lại mở ra, gặp được tiên lộ."
"Trước kia không hiểu, giờ thì hơi hiểu rồi."
Cái gọi là hỗn độn lại mở ra, chẳng phải chính là cục diện khi hai tầng thế giới trên dưới vỡ tan và hòa làm một sao?
Còn cái gọi là gặp được tiên lộ, có lẽ sau khi hai tầng thế giới hòa làm một thì sẽ biết.
Nhưng bất kể tiên lộ này là gì, thì sự việc hai tầng thế giới hòa làm một tuyệt đối là một đại họa lớn.
Lâm Mang cau mày, hỏi: "Viên quốc sư hẳn biết phương pháp để vào lăng Tần Thủy Hoàng chứ?"
Viên Thiên Cương đã đoán ra suy nghĩ của Lâm Mang, lắc đầu nói: "Lúc này mà vào cũng vô ích."
"Vị tiền bối đó khi ta rời đi đã tọa hóa rồi, hơn nữa, năm đó chúng ta thực ra cũng không vào sâu bên trong lăng Tần Thủy Hoàng, chỉ vào đến ngoại vi của Đại Mộ mà thôi."
"Trước kia vì tầm mắt hạn hẹp nên không phát hiện ra, giờ nghĩ lại, trận pháp trong lăng Tần Thủy Hoàng căn bản không phải là thứ mà Hạ Giới có thể có."
Viên Thiên Cương sắc mặt ngưng trọng nói: "Cho nên ta nghi ngờ, năm đó có người phi thăng đã từng quay trở về Hạ Giới."
Đã có thể nhờ vào ngọc bội mà quay về Hạ Giới, vậy thì tự nhiên cũng có người khác có thể xuống đây, thậm chí cả nguyên thần đó nữa, rất có khả năng đều là người từ Thượng Giới xuống.
Hoặc là nói, những người đó vốn là tâm phúc của Tần Thủy Hoàng!
Nếu không thì cũng không thể sinh tử canh giữ Đại Mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận