Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 460: Gặp lại Trương Tam Phong
Nam Nguyên Thành,
Toà thành trì từng là Võ Tiên thành này, hôm nay lại có phần khác biệt.
Một khoảnh khắc, khi bình minh vừa ló dạng thì tin tức về Hoàng Gia đã lan truyền khắp Nam Nguyên Thành.
Đã từng nhân nghĩa đức độ lập ra Hoàng Gia, nhưng lại âm thầm móc nối với Ma Đạo làm những việc xấu, làm những điều đen tối.
Hàng ngàn hộp sọ trắng ở mật thất phía sau Hoàng Gia chính là bằng chứng rõ ràng cho những tội ác của dòng họ này.
Tin tức này đã thực sự làm chấn động giang hồ Trung Vực.
Trên giang hồ việc đánh giết không có gì là lạ, nhưng mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ tất cả đều do tay của tên Hoàng Gia Võ Tiên kia gây nên, quả thực quá kinh thiên động địa, khó có thể để cho người ta tin tưởng được.
Rốt cuộc thì, vì đại hội giảng đạo của Hoàng Giám Đình được tổ chức rất nhiều, nhưng được nhiều người công nhận và ngưỡng mộ, thì giờ đây tin tức này lan truyền ra ngoài, Hoàng Giám Đình đã trở thành một kẻ ngụy quân tử.
Nhưng hàng chục vị Chí Tôn trở về Nam Nguyên Thành cùng nhau chứng thực nên có thể khẳng định hoàn toàn về sự việc này.
Cùng với tin tức lan truyền, còn có một tin tức đủ sức gây chấn động giang hồ.
Võ Tiên Hoàng Gia đã chết!
Bị "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang và "Vô Phong Kiếm Tôn" Dương Minh liên thủ giết chết.
Cho dù trong đó có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu ẩn tình chưa biết thì chung quy Hoàng Giám Đình vẫn chết dưới tay hai người này.
Một thời gian, danh tiếng của hai người vang xa trong giang hồ.
Cùng lúc đó, Chí Tôn Bảng của Thiên Cơ Các cũng được công bố.
Chí Tôn Bảng khác với Thiên Bảng, rất hiếm khi thay đổi nên tốc độ lan truyền cũng chậm hơn, cho dù có thay đổi thì cũng ít người chú ý, dù sao thì cứ những người đó, đã nghe quen tai rồi.
Thế nhưng, nhiều người cho rằng, xếp "Huyết Hà Đao Tôn" ở vị trí thứ ba mươi bốn vẫn là quá thấp.
Lâm Mang không quá chú ý đến chuyện trên giang hồ, vừa về đến thành đã tìm một nhà trọ để ở, sau đó bắt đầu nghiên cứu hai món bảo vật mà Dương Minh đưa cho.
Hắn nghiên cứu chiếc ngọc bội trong đó rất lâu nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Chỉ là chất liệu của chiếc ngọc bội này phi thường, với sức mạnh của hắn mà cũng chẳng thể làm hỏng được chút nào.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ cho thấy nó không tầm thường.
Phải biết rằng, với sức mạnh hiện tại của hắn, cho dù là thần khí bình thường cũng có thể bóp nát được, huống hồ chỉ là một chiếc ngọc bội.
Ngoài ra hắn còn phát hiện ra một điều, xung quanh chiếc ngọc bội có đầy những rãnh lõm, thoạt nhìn thì có vẻ lộn xộn nhưng kỳ thực lại rất có quy tắc.
Những đường vân trên ngọc bội mơ hồ hình thành nên chữ "nhân".
Hắn có linh cảm rằng chiếc ngọc bội này chắc chắn không phải là phàm vật.
Lâm Mang lấy xá lợi từ hộp gấm ra, thận trọng thâm nhập nguyên thần vào bên trong.
Trên xá lợi này có vô số cấm chế, mặc dù Lâm Mang không nghiên cứu nhiều về trận pháp nhưng hắn lại có trực giác phi phàm, rất nhanh đã thấu hiểu được nguyên lý của cấm chế.
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng động nhẹ, cấm chế trên xá lợi lập tức vỡ tan.
Ngay khoảnh khắc cấm chế vỡ tan, sắc mặt của Lâm Mang đột nhiên thay đổi.
"Đây là... Xá lợi của Tà Đế?!"
Không phải hắn nhận ra, mà là truyền thừa trong xá lợi này đã nói với hắn.
Một lực lượng khổng lồ tràn ra từ xá lợi, sau đó chảy vào trong cơ thể của Lâm Mang.
Nhưng sức mạnh này lại vô cùng hung tàn, mang đầy tính hủy diệt.
Cùng lúc đó, hắn cũng lĩnh ngộ được một phương pháp truyền thừa từ xá lợi này.
“Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp!”
Đỉnh cao võ học của Ma Đạo, là môn võ học thất truyền trong Thiên Ma Sách.
Cho dù ở hạ giới cũng chẳng có truyền thừa hoàn chỉnh, hay có thể nói là thiếu đi phần đi từ đạo thành ma.
Công pháp này trước tiên phải đi từ đạo thành ma, sau lại đi từ ma thành đạo, đạo ma hợp nhất, sau đó tu thành ma tiên.
Gần như ngay lập tức, một lĩnh ngộ huyền diệu dâng lên trong lòng Lâm Mang.
Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ của hắn như đột ngột được mở rộng gấp trăm lần, toàn bộ nguyên thần thoát khỏi cơ thể, phiêu du trên bầu trời.
Cả người Lâm Mang như hòa vào thiên địa, hiểu rõ hết mọi thứ trong thiên địa, kể cả quy tắc của thiên địa.
Lâm Mang vô cùng kinh hoàng.
Có được sự lĩnh hội thế này chẳng phải là hiếm có khó tìm sao!
Liệu đây có phải là để hắn ta bước vào cảnh giới Võ Tiên trước thời hạn không?
Nhưng hắn ta cũng biết rõ, hiện giờ mình chỉ có cảnh giới mà không có sức mạnh, nhưng dù vậy, cũng có thể coi là phi thường rồi.
Xá lợi của Tà Đế này không chỉ giúp mọi người lĩnh ngộ thiên địa, mà bên trong còn chứa đựng tâm đắc về võ học của Tà Đế.
Theo sức mạnh từ xá lợi Tà Đế không ngừng tràn ra, tinh thần của Lâm Mang cũng như hòa vào toàn bộ thiên địa.
Sau đó, hắn nhìn thấy “Ngũ Phương Vực” khác.
Năm khoảng thiên địa khác nhau lơ lửng trên bầu trời, sắp xếp liên tiếp nhau, tỏa ra vầng hào quang mờ ảo.
Xung quanh có từng khối đại lục vỡ vụn, lờ mờ tối tăm, không thấy chút sức sống nào, sức mạnh đen tối kỳ lạ không ngừng nuốt chửng tất cả.
Ở phía dưới Ngũ Phương Vực, mơ hồ có một lớp màng sáng.
Trên vùng đất giáp ranh của Ngũ Phương Vực, có rất nhiều bóng người ngồi xếp bằng, rất mờ ảo, nhưng mỗi bóng người tỏa ra khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mang cảm thấy mơ hồ, không biết đây mới là Ngũ Phương Vực thực sự không?
Đột nhiên, Lâm Mang cảm thấy lạnh sống lưng, không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy một cảm xúc buồn bã.
Cảm xúc này đến quá bất ngờ, thậm chí còn ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không thể kìm được mà thương cảm.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng tan biến, tinh thần của hắn trở về thiên địa.
Lúc này, mọi môn võ học mà hắn tu luyện cũng ùa về trong đầu, cuối cùng ngộ ra một loại Thần Thông mới.
Thần Thông, Ma Hải!
Đây là một loại Thần Thông liên quan đến nguyên thần, thậm chí còn dung nhập được một phần uy năng của Đạo Tâm Chủng Ma.
Lâm Mang không khỏi tò mò.
Xá lợi Tà Đế này phi thường như vậy, lão giả kia chiếm giữ lâu như vậy, chẳng lẽ không ngộ ra được sao?
Lâm Mang không biết, Hoàng Giám Đình chỉ lợi dụng tác dụng lĩnh hội thiên địa của xá lợi Tà Đế, còn về truyền thừa và cốt lõi bên trong thì cần phải lĩnh hội được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp rồi mới có thể phá được.
Thật không may, Đạo Tâm Chủng Ma này là cốt lõi của xá lợi Tà Đế, không dễ gì có thể lĩnh hội được.
Lâm Mang có thể lĩnh hội thành công từ đó, thực ra là nhờ vào sức mạnh của hệ thống.
Không thường xuyên có cơ hội lĩnh hội quy tắc thiên địa rõ ràng như vậy, Lâm Mang tĩnh tâm lại, không ngừng lĩnh hội thiên địa.
Bên ngoài ồn ào, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Lâm Mang từ từ mở mắt, thở dài, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hư không phía trước.
Ánh sáng trên xá lợi Tà Đế trong tay đã tối đi rồi.
Điều kỳ diệu của xá lợi Tà Đế này là có thể tự hấp thụ nguyên khí thiên địa để phục hồi sức mạnh, chỉ là quá trình này cực kỳ lâu dài.
Qua chuyện này, e là phải mất vài trăm năm nữa mới khó mà phục hồi lại.
Bây giờ xem ra, Dương Minh quả thực đã tặng cho mình một món quà lớn.
Chỉ không biết viên ngọc bội đó có tác dụng gì.
"Két..."
Theo tiếng cửa phòng mở phát ra, mọi ánh mắt trong khách sạn cùng nhìn về phía đó.
Lâm Mang khựng bước, có chút sửng sốt.
Đây là ánh mắt gì?
Chuyện về Hoàng Gia trong thời gian này đã truyền khắp Trung Vực, các thế lực lớn đều chú ý đến chuyện này.
Trong Nam Nguyên Thành này, chỉ cần bỏ công điều tra thì tung tích của Lâm Mang không phải là chuyện khó.
Mọi người nhanh chóng tìm ra được tửu quán này liền cố ý tại đây chờ đợi.
Nhiều người đều muốn xem, tin đồn về Huyết Hà Đao Tôn giết chết Võ Tiên rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Thấy ánh mắt của Lâm Mang nhìn đến, mọi người đều vô thức tránh đi.
Lâm Mang liếc nhìn mọi người một cái, không thèm để ý, trực tiếp bước đi.
Sau khi Lâm Mang đi, khách sạn vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào vô cùng, mọi người xì xào bàn tán.
Vừa ra khỏi khách sạn, Lâm Mang đã nghe thấy rất nhiều lời bàn tán, đặc biệt là ánh mắt của mọi người xung quanh khiến hắn ta khá khó chịu.
"Lần này là nổi tiếng rồi."
Lâm Mang lẩm bẩm, lắc đầu cười, đạp không rời đi.
Nam Nguyên Thành bây giờ không còn Hoàng Gia, cũng không còn địa vị như trước.
Thời gian này không phải không có người muốn đánh chủ ý vào Nam Nguyên Thành, nhưng khi biết được Lâm Mang ở trong thành, không khỏi phải tạm thời gác lại ý định đó.
Dù sao đi nữa, Võ Tiên Hoàng Gia cũng là do Lâm Mang và Dương Minh giết, xét về một góc độ nào đó, đây cũng coi như chiến lợi phẩm của hắn ta.
Lâm Mang rời khỏi Nam Nguyên Thành chưa được bao lâu thì đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa, bình thản nói: "Ra đi!"
Theo sau giọng nói rơi xuống, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ sảng khoái.
"Ha ha!"
"Vũ An Hầu dạo này trong giang hồ thật là oanh liệt a."
Lâm Mang lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giọng nói này...
Trương Tam Phong!
Mặc dù đã qua lâu, nhưng đối với giọng nói của Trương Tam Phong thì hắn ta vẫn rất quen thuộc.
Ngay sau đó, xa xa một thân ảnh mặc đạo bào từ từ đạp không mà đến, tiên phong đạo cốt, phiêu diêu xuất trần.
Trương Tam Phong cười nhìn Lâm Mang, nhàn nhạt nói rằng: "Vũ An Hầu, đã lâu không gặp."
Hắn vốn định đến Đông Vực tìm Lâm Mang, không ngờ giữa đường lại nghe được chuyện "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang chém giết Võ Tiên Hoàng Gia.
Nghe được tin tức này, cả người hắn đều đờ đẫn.
Hắn đã tận mắt thấy qua lực lượng của Võ Tiên, tự nhiên biết được Võ Tiên cường đại như thế nào.
Mới qua bao lâu?
Những ngày gần đây, hắn vẫn luôn ẩn núp trong thành, mãi đến khi Lâm Mang rời đi mới đuổi theo.
Lâm Mang cũng mặt dày cười, cười khẽ nói: "Trương chân nhân, đã lâu không gặp!"
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười vang.
Ở dị giới tha hương này, có thể gặp lại nhau, trong lòng không khỏi có chút đa sầu thiện cảm.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trương Tam Phong, hắn ta đã biết vị Trương chân nhân nổi danh hạ giới này cũng cơ duyên không nhỏ.
Mặc dù không phải Võ Tiên, nhưng thực lực hiện tại của hắn ta, e rằng không hề yếu kém hơn bất kì người nào trên Chí Tôn Bảng.
Trương Tam Phong cười nói: "Vũ An Hầu, chúng ta đổi chỗ khác tán gẫu đi."
Lâm Mang nhẹ gật đầu.
...
Nửa canh giờ sau, hai người đến một rừng trúc không người.
Trương Tam Phong tùy tay vung lên, nhất thời vô số tre dây leo biến hóa, đan thành một chiếc ghế.
Trương Tam Phong đưa tay ra ý bảo Lâm Mang ngồi xuống, sau đó ngồi xuống, rồi hỏi: "Vị Võ Tiên kia là sao vậy?"
"Động tĩnh mà ngươi gây ra lần này thực có chút lớn đấy."
Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Chỉ là chiếm được chút tiện nghi thôi mà."
Trương Tam Phong không nói gì, hắn cũng không cho là vậy.
Dù sao cũng là một vị Võ Tiên, cho dù không ra gì, cũng không phải một vị Chí Tôn tùy tiện là có thể chém giết.
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, cười nhạt nói: "Hay là chúng ta nói về Trương chân nhân trước đi."
"Lúc trước ta phái người đi dò la tin tức về người, nhưng giang hồ lại không có bất kỳ dấu vết nào về ngươi, chẳng lẽ người ở Trung Vực sao?"
Trương Tam Phong gật đầu, cười nói: "Ta may mắn lắm, vừa đến Thượng giới đã gặp được tiền bối Đạo Môn, truyền nhân đời đầu của Thiên Sư Long Hổ Sơn."
"Hả?" Lâm Mang sửng sốt, nghi ngờ không chắc chắn nói rằng: "Thiên sư đời đầu Long Hổ Sơn?"
Đạo lý mà nói, Từ Phúc đã sống gần hai ngàn năm, Thiên Sư đời đầu Long Hổ Sơn còn sống cũng không phải chuyện lạ, nhưng khi nghe lần đầu, hắn ta vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng Trương Chân Nhân này thật sự rất may mắn.
Trương Tam Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng ta vẫn chưa gặp được Thiên Sư Chân Nhân."
"Không những thế, trên thực tế còn có nhiều tiền bối đã phi thăng lên giới này."
"Thêm nữa..." Trương Tam Phong ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Trong giới này cũng có một số người Phật Môn."
"Bây giờ những động tĩnh mà ngươi gây nên khiến rất nhiều người chú ý, ta đoán chừng cũng không lâu nữa Phật Môn cũng sẽ tìm đến ngươi."
"Chúng ta vào giới này lúc đầu cũng bị những vị tiền bối Đạo Môn phát hiện ra, thế lực của Phật Môn không thể coi thường, bọn họ cũng có thủ đoạn riêng của mình."
"Với thiên phú mà ngươi biểu hiện ra hiện tại, Phật Môn nhất định sẽ nảy sinh ý nghĩ chiêu mộ, với tính cách của ngươi tất nhiên sẽ từ chối, vì vậy ta mới tìm đến đây."
"Trên thực tế, ngoài Phật Môn ra còn có nhiều người khác để ý đến ngươi."
Lâm Mang nhíu mày hơi nhíu, trầm ngâm nói: "Ta luôn có một điều khúc mắc trong lòng, ta đã tìm kiếm các ghi chép của các môn phái ở Đông Vực, trong đó không có ghi chép nào về người phi thăng."
"Theo lý mà nói, không nên như vậy chứ?"
Trương Tam Phong im lặng một lát, rồi hơi nâng mí mắt, khẽ nói: "Đây là việc có người cố tình làm."
"Có người cố tình làm?"
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, chờ đợi lời tiếp theo của ông.
"Đúng vậy." Trương Tam Phong gật đầu nói: "Tất cả các ghi chép về hạ giới đều đã bị tiêu hủy, lúc đầu một số cường giả Võ Tiên đã giao tiếp với quy tắc thiên địa, làm ảnh hưởng đến một số quy tắc, tất cả những người biết đến những người phi thăng lên thượng giới, tất cả những ký ức liên quan đến những người đó đều bị lãng quên."
"Tất nhiên, một số môn phái đỉnh cấp thực sự, cũng như Võ Tiên vẫn có ghi chép về phương diện này."
Lâm Mang sửng sốt.
Đây có thực sự là sức mạnh của Võ Tiên không?
"Đây là do Võ Tiên làm sao?"
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, hỏi ra câu nghi ngờ trong lòng mình.
Khiến một người quên mất một phần ký ức, điều này không khó, hắn rất dễ làm được.
Thậm chí với trình độ về nguyên thần của hắn thì có thể dễ dàng khiến hàng ngàn người quên mất một phần ký ức, nhưng muốn làm ảnh hưởng đến nhiều người như vậy ở Ngũ Phương Vực, thì cần phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?
Trương Tam Phong thở dài, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết nhiều lắm về giới này, nhưng có lẽ những việc này chỉ có nhân vật như Trương Thiên Sư mới làm được thôi."
"Trên thực tế, làm như vậy cũng là để bảo vệ hạ giới và những người phi thăng."
"Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ không giấu được bao lâu nữa."
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Là có ý gì?"
Trương Tam Phong trầm giọng nói: "Giới này đã có dấu hiệu sụp đổ, tất cả mọi người đều đang tìm cách rời đi, mà hạ giới sẽ là con đường sinh tồn duy nhất."
"Muốn tìm được con đường đến hạ giới, thì những người đã phi thăng như chúng ta là không thể thiếu, đặc biệt là những người vừa mới phi thăng lên."
"Ta thì không sao, thân phận không được nhiều người chú ý tới, còn ngươi..."
Trương Tam Phong mỉm cười không nói.
Khóe miệng Lâm Mang giật giật, không để ý nói: "Ai muốn đến thì cứ đến đi."
"Giết chán chê rồi, chắc sẽ chẳng còn ai để ý đâu."
Trương Tam Phong lắc đầu, trầm giọng nói: "Ngươi đừng có xem quá thường, chuyện này không đơn giản đâu."
"Hay là ngươi về Đạo Nguyên Sơn với ta đi, biến mất một thời gian, ở đó những người bình thường không dám tùy tiện đến đâu."
"Trốn à?" Lâm Mang hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Trương Chân Nhân hẳn là rõ tính cách của ta."
Trương Tam Phong thở dài, hắn đương nhiên biết rõ tính cách của Lâm Mang, nên cũng không khuyên nhiều nữa, mà giơ tay từ trong ngực lấy ra một thứ.
"Nhìn xem đi, ta nghĩ ngươi sẽ thích thú đấy."
Lâm Mang nhìn sang, sắc mặt hơi đông cứng, kinh ngạc nói: “Thiên Trọc Địa Độn Hỗn Nguyên Công ?”
Một trong bảy tuyệt học Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú!
Toà thành trì từng là Võ Tiên thành này, hôm nay lại có phần khác biệt.
Một khoảnh khắc, khi bình minh vừa ló dạng thì tin tức về Hoàng Gia đã lan truyền khắp Nam Nguyên Thành.
Đã từng nhân nghĩa đức độ lập ra Hoàng Gia, nhưng lại âm thầm móc nối với Ma Đạo làm những việc xấu, làm những điều đen tối.
Hàng ngàn hộp sọ trắng ở mật thất phía sau Hoàng Gia chính là bằng chứng rõ ràng cho những tội ác của dòng họ này.
Tin tức này đã thực sự làm chấn động giang hồ Trung Vực.
Trên giang hồ việc đánh giết không có gì là lạ, nhưng mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ tất cả đều do tay của tên Hoàng Gia Võ Tiên kia gây nên, quả thực quá kinh thiên động địa, khó có thể để cho người ta tin tưởng được.
Rốt cuộc thì, vì đại hội giảng đạo của Hoàng Giám Đình được tổ chức rất nhiều, nhưng được nhiều người công nhận và ngưỡng mộ, thì giờ đây tin tức này lan truyền ra ngoài, Hoàng Giám Đình đã trở thành một kẻ ngụy quân tử.
Nhưng hàng chục vị Chí Tôn trở về Nam Nguyên Thành cùng nhau chứng thực nên có thể khẳng định hoàn toàn về sự việc này.
Cùng với tin tức lan truyền, còn có một tin tức đủ sức gây chấn động giang hồ.
Võ Tiên Hoàng Gia đã chết!
Bị "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang và "Vô Phong Kiếm Tôn" Dương Minh liên thủ giết chết.
Cho dù trong đó có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu ẩn tình chưa biết thì chung quy Hoàng Giám Đình vẫn chết dưới tay hai người này.
Một thời gian, danh tiếng của hai người vang xa trong giang hồ.
Cùng lúc đó, Chí Tôn Bảng của Thiên Cơ Các cũng được công bố.
Chí Tôn Bảng khác với Thiên Bảng, rất hiếm khi thay đổi nên tốc độ lan truyền cũng chậm hơn, cho dù có thay đổi thì cũng ít người chú ý, dù sao thì cứ những người đó, đã nghe quen tai rồi.
Thế nhưng, nhiều người cho rằng, xếp "Huyết Hà Đao Tôn" ở vị trí thứ ba mươi bốn vẫn là quá thấp.
Lâm Mang không quá chú ý đến chuyện trên giang hồ, vừa về đến thành đã tìm một nhà trọ để ở, sau đó bắt đầu nghiên cứu hai món bảo vật mà Dương Minh đưa cho.
Hắn nghiên cứu chiếc ngọc bội trong đó rất lâu nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Chỉ là chất liệu của chiếc ngọc bội này phi thường, với sức mạnh của hắn mà cũng chẳng thể làm hỏng được chút nào.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ cho thấy nó không tầm thường.
Phải biết rằng, với sức mạnh hiện tại của hắn, cho dù là thần khí bình thường cũng có thể bóp nát được, huống hồ chỉ là một chiếc ngọc bội.
Ngoài ra hắn còn phát hiện ra một điều, xung quanh chiếc ngọc bội có đầy những rãnh lõm, thoạt nhìn thì có vẻ lộn xộn nhưng kỳ thực lại rất có quy tắc.
Những đường vân trên ngọc bội mơ hồ hình thành nên chữ "nhân".
Hắn có linh cảm rằng chiếc ngọc bội này chắc chắn không phải là phàm vật.
Lâm Mang lấy xá lợi từ hộp gấm ra, thận trọng thâm nhập nguyên thần vào bên trong.
Trên xá lợi này có vô số cấm chế, mặc dù Lâm Mang không nghiên cứu nhiều về trận pháp nhưng hắn lại có trực giác phi phàm, rất nhanh đã thấu hiểu được nguyên lý của cấm chế.
"Bùm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng động nhẹ, cấm chế trên xá lợi lập tức vỡ tan.
Ngay khoảnh khắc cấm chế vỡ tan, sắc mặt của Lâm Mang đột nhiên thay đổi.
"Đây là... Xá lợi của Tà Đế?!"
Không phải hắn nhận ra, mà là truyền thừa trong xá lợi này đã nói với hắn.
Một lực lượng khổng lồ tràn ra từ xá lợi, sau đó chảy vào trong cơ thể của Lâm Mang.
Nhưng sức mạnh này lại vô cùng hung tàn, mang đầy tính hủy diệt.
Cùng lúc đó, hắn cũng lĩnh ngộ được một phương pháp truyền thừa từ xá lợi này.
“Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp!”
Đỉnh cao võ học của Ma Đạo, là môn võ học thất truyền trong Thiên Ma Sách.
Cho dù ở hạ giới cũng chẳng có truyền thừa hoàn chỉnh, hay có thể nói là thiếu đi phần đi từ đạo thành ma.
Công pháp này trước tiên phải đi từ đạo thành ma, sau lại đi từ ma thành đạo, đạo ma hợp nhất, sau đó tu thành ma tiên.
Gần như ngay lập tức, một lĩnh ngộ huyền diệu dâng lên trong lòng Lâm Mang.
Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ của hắn như đột ngột được mở rộng gấp trăm lần, toàn bộ nguyên thần thoát khỏi cơ thể, phiêu du trên bầu trời.
Cả người Lâm Mang như hòa vào thiên địa, hiểu rõ hết mọi thứ trong thiên địa, kể cả quy tắc của thiên địa.
Lâm Mang vô cùng kinh hoàng.
Có được sự lĩnh hội thế này chẳng phải là hiếm có khó tìm sao!
Liệu đây có phải là để hắn ta bước vào cảnh giới Võ Tiên trước thời hạn không?
Nhưng hắn ta cũng biết rõ, hiện giờ mình chỉ có cảnh giới mà không có sức mạnh, nhưng dù vậy, cũng có thể coi là phi thường rồi.
Xá lợi của Tà Đế này không chỉ giúp mọi người lĩnh ngộ thiên địa, mà bên trong còn chứa đựng tâm đắc về võ học của Tà Đế.
Theo sức mạnh từ xá lợi Tà Đế không ngừng tràn ra, tinh thần của Lâm Mang cũng như hòa vào toàn bộ thiên địa.
Sau đó, hắn nhìn thấy “Ngũ Phương Vực” khác.
Năm khoảng thiên địa khác nhau lơ lửng trên bầu trời, sắp xếp liên tiếp nhau, tỏa ra vầng hào quang mờ ảo.
Xung quanh có từng khối đại lục vỡ vụn, lờ mờ tối tăm, không thấy chút sức sống nào, sức mạnh đen tối kỳ lạ không ngừng nuốt chửng tất cả.
Ở phía dưới Ngũ Phương Vực, mơ hồ có một lớp màng sáng.
Trên vùng đất giáp ranh của Ngũ Phương Vực, có rất nhiều bóng người ngồi xếp bằng, rất mờ ảo, nhưng mỗi bóng người tỏa ra khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mang cảm thấy mơ hồ, không biết đây mới là Ngũ Phương Vực thực sự không?
Đột nhiên, Lâm Mang cảm thấy lạnh sống lưng, không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy một cảm xúc buồn bã.
Cảm xúc này đến quá bất ngờ, thậm chí còn ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không thể kìm được mà thương cảm.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng tan biến, tinh thần của hắn trở về thiên địa.
Lúc này, mọi môn võ học mà hắn tu luyện cũng ùa về trong đầu, cuối cùng ngộ ra một loại Thần Thông mới.
Thần Thông, Ma Hải!
Đây là một loại Thần Thông liên quan đến nguyên thần, thậm chí còn dung nhập được một phần uy năng của Đạo Tâm Chủng Ma.
Lâm Mang không khỏi tò mò.
Xá lợi Tà Đế này phi thường như vậy, lão giả kia chiếm giữ lâu như vậy, chẳng lẽ không ngộ ra được sao?
Lâm Mang không biết, Hoàng Giám Đình chỉ lợi dụng tác dụng lĩnh hội thiên địa của xá lợi Tà Đế, còn về truyền thừa và cốt lõi bên trong thì cần phải lĩnh hội được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp rồi mới có thể phá được.
Thật không may, Đạo Tâm Chủng Ma này là cốt lõi của xá lợi Tà Đế, không dễ gì có thể lĩnh hội được.
Lâm Mang có thể lĩnh hội thành công từ đó, thực ra là nhờ vào sức mạnh của hệ thống.
Không thường xuyên có cơ hội lĩnh hội quy tắc thiên địa rõ ràng như vậy, Lâm Mang tĩnh tâm lại, không ngừng lĩnh hội thiên địa.
Bên ngoài ồn ào, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Lâm Mang từ từ mở mắt, thở dài, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hư không phía trước.
Ánh sáng trên xá lợi Tà Đế trong tay đã tối đi rồi.
Điều kỳ diệu của xá lợi Tà Đế này là có thể tự hấp thụ nguyên khí thiên địa để phục hồi sức mạnh, chỉ là quá trình này cực kỳ lâu dài.
Qua chuyện này, e là phải mất vài trăm năm nữa mới khó mà phục hồi lại.
Bây giờ xem ra, Dương Minh quả thực đã tặng cho mình một món quà lớn.
Chỉ không biết viên ngọc bội đó có tác dụng gì.
"Két..."
Theo tiếng cửa phòng mở phát ra, mọi ánh mắt trong khách sạn cùng nhìn về phía đó.
Lâm Mang khựng bước, có chút sửng sốt.
Đây là ánh mắt gì?
Chuyện về Hoàng Gia trong thời gian này đã truyền khắp Trung Vực, các thế lực lớn đều chú ý đến chuyện này.
Trong Nam Nguyên Thành này, chỉ cần bỏ công điều tra thì tung tích của Lâm Mang không phải là chuyện khó.
Mọi người nhanh chóng tìm ra được tửu quán này liền cố ý tại đây chờ đợi.
Nhiều người đều muốn xem, tin đồn về Huyết Hà Đao Tôn giết chết Võ Tiên rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Thấy ánh mắt của Lâm Mang nhìn đến, mọi người đều vô thức tránh đi.
Lâm Mang liếc nhìn mọi người một cái, không thèm để ý, trực tiếp bước đi.
Sau khi Lâm Mang đi, khách sạn vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào vô cùng, mọi người xì xào bàn tán.
Vừa ra khỏi khách sạn, Lâm Mang đã nghe thấy rất nhiều lời bàn tán, đặc biệt là ánh mắt của mọi người xung quanh khiến hắn ta khá khó chịu.
"Lần này là nổi tiếng rồi."
Lâm Mang lẩm bẩm, lắc đầu cười, đạp không rời đi.
Nam Nguyên Thành bây giờ không còn Hoàng Gia, cũng không còn địa vị như trước.
Thời gian này không phải không có người muốn đánh chủ ý vào Nam Nguyên Thành, nhưng khi biết được Lâm Mang ở trong thành, không khỏi phải tạm thời gác lại ý định đó.
Dù sao đi nữa, Võ Tiên Hoàng Gia cũng là do Lâm Mang và Dương Minh giết, xét về một góc độ nào đó, đây cũng coi như chiến lợi phẩm của hắn ta.
Lâm Mang rời khỏi Nam Nguyên Thành chưa được bao lâu thì đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa, bình thản nói: "Ra đi!"
Theo sau giọng nói rơi xuống, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ sảng khoái.
"Ha ha!"
"Vũ An Hầu dạo này trong giang hồ thật là oanh liệt a."
Lâm Mang lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giọng nói này...
Trương Tam Phong!
Mặc dù đã qua lâu, nhưng đối với giọng nói của Trương Tam Phong thì hắn ta vẫn rất quen thuộc.
Ngay sau đó, xa xa một thân ảnh mặc đạo bào từ từ đạp không mà đến, tiên phong đạo cốt, phiêu diêu xuất trần.
Trương Tam Phong cười nhìn Lâm Mang, nhàn nhạt nói rằng: "Vũ An Hầu, đã lâu không gặp."
Hắn vốn định đến Đông Vực tìm Lâm Mang, không ngờ giữa đường lại nghe được chuyện "Huyết Hà Đao Tôn" Lâm Mang chém giết Võ Tiên Hoàng Gia.
Nghe được tin tức này, cả người hắn đều đờ đẫn.
Hắn đã tận mắt thấy qua lực lượng của Võ Tiên, tự nhiên biết được Võ Tiên cường đại như thế nào.
Mới qua bao lâu?
Những ngày gần đây, hắn vẫn luôn ẩn núp trong thành, mãi đến khi Lâm Mang rời đi mới đuổi theo.
Lâm Mang cũng mặt dày cười, cười khẽ nói: "Trương chân nhân, đã lâu không gặp!"
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười vang.
Ở dị giới tha hương này, có thể gặp lại nhau, trong lòng không khỏi có chút đa sầu thiện cảm.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trương Tam Phong, hắn ta đã biết vị Trương chân nhân nổi danh hạ giới này cũng cơ duyên không nhỏ.
Mặc dù không phải Võ Tiên, nhưng thực lực hiện tại của hắn ta, e rằng không hề yếu kém hơn bất kì người nào trên Chí Tôn Bảng.
Trương Tam Phong cười nói: "Vũ An Hầu, chúng ta đổi chỗ khác tán gẫu đi."
Lâm Mang nhẹ gật đầu.
...
Nửa canh giờ sau, hai người đến một rừng trúc không người.
Trương Tam Phong tùy tay vung lên, nhất thời vô số tre dây leo biến hóa, đan thành một chiếc ghế.
Trương Tam Phong đưa tay ra ý bảo Lâm Mang ngồi xuống, sau đó ngồi xuống, rồi hỏi: "Vị Võ Tiên kia là sao vậy?"
"Động tĩnh mà ngươi gây ra lần này thực có chút lớn đấy."
Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Chỉ là chiếm được chút tiện nghi thôi mà."
Trương Tam Phong không nói gì, hắn cũng không cho là vậy.
Dù sao cũng là một vị Võ Tiên, cho dù không ra gì, cũng không phải một vị Chí Tôn tùy tiện là có thể chém giết.
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, cười nhạt nói: "Hay là chúng ta nói về Trương chân nhân trước đi."
"Lúc trước ta phái người đi dò la tin tức về người, nhưng giang hồ lại không có bất kỳ dấu vết nào về ngươi, chẳng lẽ người ở Trung Vực sao?"
Trương Tam Phong gật đầu, cười nói: "Ta may mắn lắm, vừa đến Thượng giới đã gặp được tiền bối Đạo Môn, truyền nhân đời đầu của Thiên Sư Long Hổ Sơn."
"Hả?" Lâm Mang sửng sốt, nghi ngờ không chắc chắn nói rằng: "Thiên sư đời đầu Long Hổ Sơn?"
Đạo lý mà nói, Từ Phúc đã sống gần hai ngàn năm, Thiên Sư đời đầu Long Hổ Sơn còn sống cũng không phải chuyện lạ, nhưng khi nghe lần đầu, hắn ta vẫn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng Trương Chân Nhân này thật sự rất may mắn.
Trương Tam Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng ta vẫn chưa gặp được Thiên Sư Chân Nhân."
"Không những thế, trên thực tế còn có nhiều tiền bối đã phi thăng lên giới này."
"Thêm nữa..." Trương Tam Phong ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Trong giới này cũng có một số người Phật Môn."
"Bây giờ những động tĩnh mà ngươi gây nên khiến rất nhiều người chú ý, ta đoán chừng cũng không lâu nữa Phật Môn cũng sẽ tìm đến ngươi."
"Chúng ta vào giới này lúc đầu cũng bị những vị tiền bối Đạo Môn phát hiện ra, thế lực của Phật Môn không thể coi thường, bọn họ cũng có thủ đoạn riêng của mình."
"Với thiên phú mà ngươi biểu hiện ra hiện tại, Phật Môn nhất định sẽ nảy sinh ý nghĩ chiêu mộ, với tính cách của ngươi tất nhiên sẽ từ chối, vì vậy ta mới tìm đến đây."
"Trên thực tế, ngoài Phật Môn ra còn có nhiều người khác để ý đến ngươi."
Lâm Mang nhíu mày hơi nhíu, trầm ngâm nói: "Ta luôn có một điều khúc mắc trong lòng, ta đã tìm kiếm các ghi chép của các môn phái ở Đông Vực, trong đó không có ghi chép nào về người phi thăng."
"Theo lý mà nói, không nên như vậy chứ?"
Trương Tam Phong im lặng một lát, rồi hơi nâng mí mắt, khẽ nói: "Đây là việc có người cố tình làm."
"Có người cố tình làm?"
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, chờ đợi lời tiếp theo của ông.
"Đúng vậy." Trương Tam Phong gật đầu nói: "Tất cả các ghi chép về hạ giới đều đã bị tiêu hủy, lúc đầu một số cường giả Võ Tiên đã giao tiếp với quy tắc thiên địa, làm ảnh hưởng đến một số quy tắc, tất cả những người biết đến những người phi thăng lên thượng giới, tất cả những ký ức liên quan đến những người đó đều bị lãng quên."
"Tất nhiên, một số môn phái đỉnh cấp thực sự, cũng như Võ Tiên vẫn có ghi chép về phương diện này."
Lâm Mang sửng sốt.
Đây có thực sự là sức mạnh của Võ Tiên không?
"Đây là do Võ Tiên làm sao?"
Lâm Mang nhìn Trương Tam Phong, hỏi ra câu nghi ngờ trong lòng mình.
Khiến một người quên mất một phần ký ức, điều này không khó, hắn rất dễ làm được.
Thậm chí với trình độ về nguyên thần của hắn thì có thể dễ dàng khiến hàng ngàn người quên mất một phần ký ức, nhưng muốn làm ảnh hưởng đến nhiều người như vậy ở Ngũ Phương Vực, thì cần phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?
Trương Tam Phong thở dài, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết nhiều lắm về giới này, nhưng có lẽ những việc này chỉ có nhân vật như Trương Thiên Sư mới làm được thôi."
"Trên thực tế, làm như vậy cũng là để bảo vệ hạ giới và những người phi thăng."
"Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ không giấu được bao lâu nữa."
Lâm Mang kinh ngạc nói: "Là có ý gì?"
Trương Tam Phong trầm giọng nói: "Giới này đã có dấu hiệu sụp đổ, tất cả mọi người đều đang tìm cách rời đi, mà hạ giới sẽ là con đường sinh tồn duy nhất."
"Muốn tìm được con đường đến hạ giới, thì những người đã phi thăng như chúng ta là không thể thiếu, đặc biệt là những người vừa mới phi thăng lên."
"Ta thì không sao, thân phận không được nhiều người chú ý tới, còn ngươi..."
Trương Tam Phong mỉm cười không nói.
Khóe miệng Lâm Mang giật giật, không để ý nói: "Ai muốn đến thì cứ đến đi."
"Giết chán chê rồi, chắc sẽ chẳng còn ai để ý đâu."
Trương Tam Phong lắc đầu, trầm giọng nói: "Ngươi đừng có xem quá thường, chuyện này không đơn giản đâu."
"Hay là ngươi về Đạo Nguyên Sơn với ta đi, biến mất một thời gian, ở đó những người bình thường không dám tùy tiện đến đâu."
"Trốn à?" Lâm Mang hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Trương Chân Nhân hẳn là rõ tính cách của ta."
Trương Tam Phong thở dài, hắn đương nhiên biết rõ tính cách của Lâm Mang, nên cũng không khuyên nhiều nữa, mà giơ tay từ trong ngực lấy ra một thứ.
"Nhìn xem đi, ta nghĩ ngươi sẽ thích thú đấy."
Lâm Mang nhìn sang, sắc mặt hơi đông cứng, kinh ngạc nói: “Thiên Trọc Địa Độn Hỗn Nguyên Công ?”
Một trong bảy tuyệt học Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận