Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 471: Hợp tác, phong ba sắp nổi

Tuyết lớn bay đầy sân, bầu trời âm u khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Trong sân im vắng, hai người đến từ hạ giới nhìn nhau từ xa.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Mang nhanh chóng tan biến, cười giơ tay ra nói: "Mời!"

Ngay từ khi nhìn thấy đá kỳ lạ tại Đoạn Long Nhai, trong lòng hắn đã sớm có suy đoán.

Trước đây Trương Tam Phong đã nói rằng truyền nhân của Thiên Sư Long Hổ Sơn vẫn còn, nếu như người này để lại truyền thừa ở thế giới này thì chắc chắn cũng vẫn còn.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là quốc sư lừng danh thời Đường lại tìm đến hắn.

Trên mặt Viên Thiên Cương nở nụ cười nhàn nhạt, khí chất phiêu diêu xuất trần tỏa ra từ người hắn ta khiến Tô Văn Nghiên ở một bên khâm phục.

Lâm Mang phất tay ra hiệu Tô Văn Nghiên rời đi.

Dưới đình

Lâm Mang rót một tách trà mời Viên Thiên Cương, hỏi: "Không biết nên xưng hô là gì?"

Viên Thiên Cương khẽ cười, hỏi: "Chẳng phải Lâm thành chủ đã đoán ra từ sớm hay sao?"

Lâm Mang im lặng.

"Không biết Viên Quốc Sư đến Ung Châu để làm gì?"

Viên Thiên Cương liền không mở lời mà đánh giá Lâm Mang.

"Quái lạ!"

"Quái lạ!"

Viên Thiên Cương liên tục lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, dường như không hiểu biết, hắn ta do dự nói: "Rõ ràng là tướng số chết yểu, thế nhưng hiện tại lại có tuổi thọ ngàn năm, tướng công hầu sang quý thì càng nhiều, tướng mạo của Lâm thành chủ khiến người ta không thể không kinh ngạc."

"Viên mỗ đã gặp qua không biết bao người, nhưng chưa từng có ai giống như Lâm thành chủ."

Hắn ta tự nhận mình là người tinh thông thuật xem tướng số, không ai sánh bằng trên đời, nhưng tướng mạo của Lâm Mang lại khiến hắn ta không thể hiểu nổi.

Lâm Mang bình tĩnh nói: "Viên Quốc Sư, nói như vậy có hơi quá khiếm nhã không?"

Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh.

Những kẻ tu đạo bói toán này đúng là không thể xem thường.

Nếu như đối phương không biết về chuyện xuyên không thì có lẽ đã đoán ra được lai lịch thực sự của hắn.

"Là Viên mỗ đã khiếm nhã."

Viên Thiên Cương khẽ gật đầu, nhưng lại nhìn Lâm Mang một cách đầy ẩn ý, tạm thời đè nén sự nghi ngờ trong lòng.

Viên Thiên Cương chậm rãi nói: "Thật ra ngay từ khi ngươi ngộ ra Đại Động Chân Kinh mà ta để lại dưới đá Đoạn Long Nhai, ta đã biết rồi."

"Lúc đầu đến thế giới này, ta đã từng lĩnh ngộ tại Đoạn Long Nhai, sau đó đột nhiên có cảm giác, tính ra rằng sẽ có một người từ hạ giới hơn đến đây, vì vậy ta đã cố ý để lại Đại Động Chân Kinh, coi như là kết thành một mối lương duyên."

Nói xong, Viên Thiên Cương bỗng cảm thán cười một tiếng, giọng điệu như đang chế nhạo bản thân: "Tưởng rằng đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng ai mà biết được điều này có phải là định mệnh không chứ?"

Lâm Mang nhấp một ngụm trà trên bàn, hoàn toàn không hứng thú với những vấn đề học thuật đau đầu này, nói thẳng: "Viên Quốc Sư, vậy hãy nói thẳng đến mục đích của ngươi đi."

Viên Thiên Cương thở dài, hỏi: "Viên mỗ có một chuyện muốn hỏi, không biết hiện tại hạ giới là thời đại nào?"

"Đại Minh!"

Lâm Mang đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.

"Thời gian trôi qua nhanh thật."

"Xem ra Đại Tống cũng đã kết thúc."

Viên Thiên Cương cảm thán một câu, nhìn Lâm Mang nói: "Hôm nay đến đây là muốn hợp tác với Lâm thành chủ."

"Hử?" Lâm Mang nhíu mày, kinh ngạc nhìn Viên Thiên Cương, tò mò hỏi: "Hợp tác cái gì?"

"Trở về hạ giới!"

"Trở về hạ giới?" Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Viên Quốc Sư, tuy rằng ta mới phi thăng lên thế giới này nhưng muốn rời đi bằng cách nào thì ta thực sự không biết."

"Sợ rằng sẽ khiến Viên Quốc Sư thất vọng."

Một vẻ nghi hoặc hiện lên trên khuôn mặt Viên Thiên Cương.

Hắn ta có thể nhìn ra rằng Lâm Mang không hề nói dối.

Viên Thiên Cương nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó, rút ba đồng tiền từ trong tay áo ra, tùy tiện tung lên.

Đồng tiền rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng động leng keng.

Viên Thiên Cương giọng trầm trầm nói: “Không đúng, quẻ bói cho thấy, cơ duyên hạ giới này, chính là ở trên người Lâm Thành chủ.”

Lần này đến lượt Lâm Mang hoang mang.

Hạ giới ư?

Đúng là hắn không biết làm sao để hạ giới.

Viên Thiên Cương cũng chú ý tới vẻ mặt của Lâm Mang, đắn đo rồi hỏi: “Gần đây, Lâm Thành chủ có từng thu được bảo vật gì không?”

Thần sắc Lâm Mang khẽ động.

Nếu nói là bảo vật, đúng là hắn cũng từng thu được một ít.

Xá lợi của Tà đế, đan dược không biết tên, còn có miếng… ngọc bội kia nữa!

Viên Thiên Cương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Lâm Mang.

“Viên Quốc Sư chờ một chút!”

Lâm Mang đứng dậy ra ngoài, nhanh chóng lấy xá lợi của Tà Đế tới đây.

“Có phải vật này không?”

Viên Thiên Cương nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, lắc đầu: “Không phải vật này!”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Mang bỗng nảy sinh suy đoán.

Viên Thiên Cương cũng không định dông dài nữa, trực tiếp nói: “Lâm Thành chủ, từ xưa đã có câu, quân tử nói chuyện không vòng vo, bản tọa rất tự tin với quẻ bói của mình, vật đó nhất định ở trên người ngươi.”

“Ta đã biết cách hạ giới, chúng ta hợp tác với nhau, sẽ không có gì thiệt thòi với ngươi đâu.”

“Theo như tin tức mà ta nghe được, gần đây, đã có rất nhiều người đang tìm cách hạ giới, hơn nữa, bọn họ đã có cách chính xác.”

Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương một cái, nhàn nhạt nói: “Đã có cách rồi, vậy tại sao tiền bối vẫn nóng lòng muốn hạ giới như thế?”

“Cho dù có là Ngũ Phương Vực sụp đổ đi chăng nữa, nhưng muốn sụp đổ hoàn toàn thì ít nhất cũng phải mất hàng trăm năm, với thời gian đó cũng đủ để hạ giới rồi mà?”

Thực ra, hắn đã đoán được Viên Thiên Cương đang nói đến vật gì rồi.

Chính là miếng ngọc bội có chất liệu đặc biệt kia!

Thế nhưng, hắn và Viên Thiên Cương chẳng có quan hệ gì sâu đậm, mặc dù đối phương đã để lại một bộ công pháp, nhưng cũng không có nghĩa là họ đã là bạn bè.

Những người đã sống hàng trăm năm như thế này, ai mà đoán được trong lòng họ đang nghĩ gì chứ.

Huống hồ, e rằng cách mà Viên Thiên Cương nói tới cũng chẳng đơn giản như vậy, nếu mà thực sự đơn giản như thế, với thực lực của hắn ta, hoàn toàn không cần phải tìm đến hắn.

Viên Thiên Cương bất lực thở dài, bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Lâm Thành chủ cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý.”

“Lâm Thành chủ, ngươi có biết bí cảnh hạ giới từ đâu mà có không?”

Không đợi Lâm Mang trả lời, Viên Thiên Cương lại nói tiếp: “Bí cảnh hạ giới ra đời là vì Tứ Vực ở Thượng Giới sụp đổ.”

“Nói cho cùng, những bí cảnh kia chẳng qua cũng chỉ là một số mảnh vỡ của thế giới vỡ nát mà thôi.”

“Nhưng có một việc mà ngươi có thể không biết, khi Tứ Vực sụp đổ, có một số thứ đã rơi xuống hạ giới.”

“Là thứ gì?”

“Bản nguyên Thiên Địa!”

Viên Thiên Cương giọng trầm trầm nói: “Bản nguyên của thế giới vốn là lõi của một thế giới, cho dù là Võ Tiên cũng không tài nào có thể có được, nhưng Tứ Vực sụp đổ, một phần bản nguyên Thiên Địa cũng theo đó rơi xuống hạ giới.”

“Những Võ Tiên kia cố chấp muốn hạ giới cũng không hoàn toàn là vì muốn chạy trốn, có người đã sớm để mắt tới bản nguyên của thế giới này rồi.”

“Nếu có thể luyện hóa bản nguyên, thì thực lực của bọn họ sẽ tiến triển vượt bậc.”

Viên Thiên Cương nhìn Lâm Mang chăm chú rồi hỏi: “Võ Tiên cảnh có thể khống chế quy tắc Thiên Địa, thế nhưng, nếu Thiên Địa đều không còn nữa, thì Võ Tiên có còn là Võ Tiên không nữa?”

Trong lòng Lâm Mang hơi kinh ngạc.

Nếu không phải Viên Thiên Cương nhắc tới, thì hắn thực sự không biết có chuyện này.

Hơn nữa, e rằng, chẳng có mấy ai chịu nói về chuyện này, đều muốn ngậm miệng ăn tiền.

Viên Thiên Cương đứng dậy, nhìn tuyết lớn rơi xuống, ngắm bông tuyết tan ra trong lòng bàn tay, bình thản nói: “Thiên Địa sẽ sụp đổ, nhưng bản nguyên của một Thiên Địa thì sẽ không biến mất, bản nguyên Thiên Địa chứa đựng quy tắc khi thế giới mới hình thành, chỉ cần luyện hóa bản nguyên đó, đừng nói là trường sinh bất lão, nhưng đủ để sống gần vạn năm.”

Gió thổi lạnh lẽo!

Gió lạnh như cắt thổi tới từ bốn phương tám hướng, ngay khi chuẩn bị tới được đình thì đột nhiên dừng lại.

Trà nóng trong chén của Lâm Mang đã sớm nguội lạnh, nhưng dường như hắn chẳng hề nhận ra điều đó.

Cũng đúng, câu nói vừa rồi của Viên Thiên Cương đã khiến hắn bất ngờ.

"Cho nên, mục đích Viên Quốc Sư hạ giới là vì những bản nguyên của thế giới sao?"

"Đúng vậy!"

Viên Thiên Cương gật đầu thừa nhận.

"Đại Đường đã sụp đổ từ lâu, ta không còn ý nghĩ gì nữa, sự thịnh suy của triều đại đều là số mệnh, cưỡng cầu không được, nhưng một khi thông đạo giữa hai thế giới mở ra, những kẻ ở thế giới bên kia nhất định sẽ chịu họa vì phải tranh giành những bản nguyên đó."

"Ngươi cũng thấy được thực lực của Ngũ Phương Vực rồi đấy, nếu hạ giới, hậu quả của thế giới bên kia ra sao thì chẳng phải quá rõ ràng sao."

Lâm Mang im lặng một lát, nói: "Được!"

Nghe vậy, gương mặt Viên Thiên Cương cũng lộ ra vẻ vui mừng.

"Nhưng tiền bối vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, ta cần phải tìm thêm một người."

Người hắn muốn tìm dĩ nhiên là Trương Tam Phong.

Nếu Trương Tam Phong có thể trở thành Võ Tiên, với thiên phú của hắn, nếu có thể luyện hóa được bản nguyên của thế giới, hẳn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Viên Thiên Cương hiểu được nỗi lo lắng của Lâm Mang, nhưng vì hai người đã hợp tác với nhau, hắn cũng không ngại đợi thêm một chút.

Viên Thiên Cương để lại một chiếc ngọc bội có khắc phù chú, nói: "Nếu Lâm Thành Chủ chuẩn bị xong, có thể bóp nát ngọc bội này, ta sẽ tự biết được."

"Ngoài ra, trong ngọc bội này cũng chứa phương pháp hạ giới."

Lâm Mang sửng sốt, kinh ngạc nói: "Viên Quốc Sư không sợ ta phản bội sao?"

"Ha ha!"

Viên Thiên Cương cười lớn, sải bước đi ra khỏi sân, lớn tiếng nói: "Ta từng gặp vô số người, ít nhất vẫn có chút tự tin về việc này."

"Hơn nữa, chúng ta đã hợp tác với nhau, dĩ nhiên ta phải thể hiện thành ý của mình!"

Viên Thiên Cương bước ra, bóng dáng đã biến mất.

Lâm Mang nắm chặt viên ngọc, dùng một luồng nguyên thần lực thẩm thấu vào trong, rất nhanh đã hiểu được phương pháp hạ giới mà Viên Thiên Cương đã nói.

"Ba viên ngọc bội Thiên Địa Nhân..."

Trong lòng Lâm Mang đã khẳng định, đồ vật này đúng là viên ngọc bội mà hắn đã lấy từ tay Hoàng Giám Đình.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin lời của Viên Thiên Cương.

Biết người biết mặt không biết lòng, Đại Đường đã là chuyện quá khứ, Viên Thiên Cương cũng không có gì phải vương vấn ở thế giới bên kia nữa.

...

Bắc Vực,

Tổng đàn Bạch Liên Giáo.

Một nhóm người đứng trong điện, vẻ mặt sợ hãi.

Vô Sinh Lão Mẫu sắc mặt u ám, dung nhan tinh xảo phủ đầy mây đen.

Mọi người trong điện không ai dám thở mạnh.

"Việc của Hồng Liên Thánh Sứ, tại sao đến bây giờ mới nói với ta?"

Vô Sinh Lão Mẫu cố đè nén cơn giận trong lòng.

Đối với Bạch Liên Giáo mà nói, mất đi một vị Chí Tôn cũng là tổn thất vô cùng lớn.

Những năm gần đây, cô ta đã phải hao tâm tổn trí, thậm chí không tiếc tự làm tổn thương cảnh giới để truyền công, cũng mới chỉ bồi dưỡng được ba vị Chí Tôn.

Hắc Liên Thánh Sứ đứng phía dưới bước lên phía trước, khẽ nói: "Giáo chủ, Đông Vực và Bắc Vực cách nhau quá xa, việc truyền tin rất bất tiện..."

"Đủ rồi!"

Vô Sinh Lão Mẫu quát lớn với Hắc Liên Thánh Sứ, vẻ mặt u ám.

Hồng Liên Thánh Sứ chết trong tay Lâm Mang, bất kể là vì lý do gì, cô ta cũng không thể bỏ qua chuyện này.

Nhưng trước mắt vẫn phải tìm viên ngọc bội kia đã.

Chỉ là, viên ngọc bội nằm ở Kiếm Sơn của Trung Vực, lại chẳng phải dễ cướp được như thế.

Kiếm Sơn của Trung Vực là một trong ba thế lực lớn nhất ở Trung Vực, Võ Tiên cũng không chỉ có một vị, tên đó cố tình nói tin tức cho họ biết, ai mà đoán được rằng có lẽ đối phương cũng có tính toán khác.

Vô Sinh Lão Mẫu nhìn xuống nhóm người bên dưới, lạnh lùng nói: "Phái người theo dõi Kiếm Sơn Trung Vực."

Mọi người trong điện nhìn nhau, Hắc Liên Thánh sử do dự hỏi: "Còn chuyện của Lâm Mang thì sao..."

Vô Sinh Lão Mẫu phất tay nói: "Việc đó các ngươi không nên nhúng tay vào nữa."

Thành tích chiến đấu của Lâm Mang đã được chứng kiến, trừ khi Võ Tiên ra tay, nếu không thì e rằng giờ chẳng ai là đối thủ của hắn.

Nhưng với Thượng Quan Phiên Vân của Thiên Hạ Minh ở đó thì rất khó ra tay ở Đông Vực.

Tên đó cũng không phải dạng vừa đâu, trừ khi Lâm Mang có thể rời khỏi Đông Vực.

Hơn nữa có thể có người tức giận hơn cô ta.

Con lừa trọc Đại Trí Thiền Tự không phải là những kẻ tầm thường, Diệu Tịnh là người đứng thứ chín trên Chí Tôn Bảng, tương lai có hy vọng trở thành Võ Tiên, được kỳ vọng rất nhiều, cô ta không tin rằng Đại Trí Thiền Tự sẽ thực sự bỏ qua chuyện này.

...

Tây Vực, Đại Trí Thiền Tự,

Trong Phật điện, Hoằng Thiền ngồi xếp bằng trên mặt đất, khẽ tụng kinh, phát ra Phật âm to lớn.

Khác với thường ngày, lúc này trong điện có ba vị lão tăng đang đứng.

Trong đó có một người trông rất già nua, hai bên lông mày dài rủ xuống, sắc mặt hiền hòa.

Một người nữa thì dung mạo tầm thường, nếu không phải thân mang ý Phật, thì khi thả vào đám đông, có lẽ chẳng ai để ý tới.

Còn người còn lại thì là một vị võ tăng trung niên, toàn thân đầy cơ bắp, gương mặt dữ tợn.

So với hai vị lão tăng kia thì tên này lại có danh tiếng lớn hơn trên giang hồ.

"Thần Hỏa Tăng", Ngộ Pháp!

Hạng ba Chí Tôn Bảng!

Nhưng lúc này Ngộ Pháp đã bước vào cảnh giới Võ Tiên từ lâu rồi, chỉ là Đại Trí Thiền Tự vẫn luôn che giấu tin tức này, cộng thêm Ngộ Pháp ít khi đi lại trên giang hồ, nên ít người biết đến.

Ngộ Pháp cũng là đệ tử được Hoằng Thiền truyền giáo khi mới đến thế giới này và cũng được kỳ vọng rất nhiều.

"Phương trượng!"

Ba người cùng đồng loạt hành lễ.

Hoằng Thiền nhìn Ngộ Pháp, khẽ gật đầu, rồi nói: "Việc của Diệu Tịnh là lỗi của ta, nếu không phải lúc trước ta cử hắn đến đó thì cũng không xảy ra chuyện này."

Vừa dứt lời, Ngộ Pháp liền nói ngay: "Phương trượng, đệ tử có điều không hiểu."

Hoằng Thiền đứng dậy, bình thản nói: "Ý của ngươi là tại sao ta lại cử Diệu Tịnh đi Đông Vực đúng không?"

"Vì hạ giới!"

Sắc mặt Ngộ Pháp hơi thay đổi.

Thực tế thì hắn đã sớm biết về lai lịch thân phận của sư phụ bọn họ rồi.

Nhưng hắn không quan tâm đến chuyện này.

Ngay từ năm tuổi lưu lạc bên ngoài, hắn đã được các nhà sư trong Đại Trí Thiền Tự đưa về chùa.

Mọi thứ hắn có hiện giờ đều là do Đại Trí Thiền Tự ban cho.

Vì vậy sư phụ họ có phải là người thế giới này hay không, hắn chẳng bao giờ quan tâm.

Hoằng Thiền chậm rãi xoay tràng hạt trên tay, bình thản nói: "Đại thế trời sập ở Ngũ Phương Vực ngày càng nghiêm trọng, không còn duy trì được bao lâu nữa, chỉ có hạ giới mới có thể sinh cơ."

Ngộ Pháp kinh ngạc nói: "Sư phụ, chẳng lẽ Lâm Mang biết cách đến hạ giới sao?"

Hắn chợt hiểu ra, chẳng lẽ Lâm Mang cũng là người phi thăng?

Hắn cũng đã nghe đến danh tiếng của "Huyết Hà Đao Tôn" đang nổi đình nổi đám trên giang hồ gần đây rồi, nhưng chẳng để tâm lắm.

Việc Chí Tôn được cho là đã giết chết Võ Tiên thì hắn càng khinh thường.

Với một Võ Tiên như vậy, ngay cả khi hắn chưa đột phá, cũng có thể giết chết.

Hoằng Thiền lắc đầu, nói: "Không chắc, chỉ là ôm một tia hy vọng, nên muốn mời hắn tới thôi."

"Hừ!" Ngộ Pháp lập tức hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Sư đệ Diệu Tịnh đi mời hắn, hắn lại phản giết sư đệ Diệu Tịnh, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."

Quan hệ của hắn với Diệu Tịnh không tốt lắm, nhưng Diệu Tịnh dù sao cũng là người của Đại Trí Thiền Tự, chuyện này mà truyền ra ngoài, mất mặt chính là Đại Trí Thiền Thành.

Thần Hỏa Tăng Ngộ Pháp, trước kia ở giang hồ chính là nổi tiếng nóng tính, nếu không thì cũng sẽ không có danh hiệu "Thần Hỏa Tăng".

"Giết đệ tử của chùa, chuyện này nhất định phải bắt hắn đưa ra lời giải thích!"

Bạch Mi Lão Tăng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Phương trượng, chẳng lẽ đang băn khoăn về Thiên Hạ Minh và Ngũ Hành Cung ở Đông Vực?"

Về thân phận của bọn họ, các thế lực giang hồ bình thường không biết, nhưng Thiên Hạ Minh và Ngũ Hành Cung thì lại biết.

Đặc biệt là Thiên Hạ Minh, xưa nay không thích những người ở các vực khác tới Đông Vực.

Tây Vực tuy lấy Phật Môn làm đầu, nhưng Võ Tiên các vực cũng kiêng kỵ họ không thôi.

Chỉ là không ai muốn thật sự đao kiếm tương kiến, nên mới lựa chọn ngó lơ mọi chuyện xảy ra ở Tây Vực, nhưng ngược lại, những người đó cũng tuyệt đối sẽ không muốn họ rời khỏi Tây Vực.

Ngoại trừ kiêng kỵ bọn họ, cũng là không muốn Phật Môn truyền đạo.

Ngộ Pháp bỗng nói: "Sư phụ, sư thúc bọn họ không thể rời khỏi Tây Vực, nhưng ta đâu phải là người phi thăng, hẳn là có thể tới Đông Vực chứ?"

Hoằng Thiền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Hôm nay ta gọi ngươi tới đây, chính là để cảnh cáo ngươi, không được phép rời khỏi chùa, nếu ngươi rời đi, sẽ không còn là đồ đệ của Đại Trí Thiền Tự ta nữa."

"Về chuyện Lâm Mang, ta tự có tính toán!"

Ngộ Pháp không cam lòng, nhưng đối với lời nói của Hoằng Thiền, lại không dám phản bác.

Trong mắt Ngộ Pháp lại lóe lên một tia lạnh khó mà phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận