Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 459: Nỗi đau của Võ Tiên

Nhất Kiếm Tây Lai!

Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh một kiếm trực tiếp đánh lui Hoàng Giám Đình, cũng giải trừ được nguy cơ cho Lâm Mang.

Điều này khiến những người đang đứng xem hết sức kinh ngạc.

Mặc dù từ trước đã nghe nói thực lực của Vô Phong Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng họ chưa bao giờ thấy hắn ra tay, cho đến tận bây giờ, họ mới thực sự nhận ra rằng, cảnh giới của người này trong kiếm đạo mạnh mẽ đến mức nào.

So với hai người này, bọn họ quả thực chẳng khác nào phế vật.

Thấy Dương Minh đến giúp, mọi người đã đoán được phần nào sự thật của sự việc.

Rõ ràng, đây chính là một kế điệu hổ ly sơn.

Chỉ là từng bước từng bước đều rất khéo léo, mà điểm mấu chốt thực sự nằm ở chỗ, rõ ràng hai người này không quen biết nhau, vậy họ dựa vào đâu để tin tưởng đối phương?

Từ khi Lâm Mang bắt đầu tàn sát Trường Xuân Cốc, từng bước dẫn dụ Hoàng Giám Đình rời khỏi Nam Nguyên Thành, còn đúng lúc ấy thì Dương Minh trong thành có thể tùy ý hành sự.

Nhưng tình trạng hiện tại của Dương Minh không được tốt lắm, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bản thân hắn đã mang thương tích, lại không quản đường xa ngàn dặm đến đây, không tiếc thiêu đốt khí huyết để thi triển một kiếm này, tổn hại rất lớn đến cơ thể hắn.

Nhưng hắn lại không thích mang ơn người khác.

Dương Minh khẽ ho một tiếng, nhìn Lâm Mang, hỏi: “Không sao chứ?”

Lâm Mang lắc đầu cười đáp: “Ta không sao, chỉ là ngươi có vẻ hơi có vấn đề đấy”.

Việc Dương Minh tới đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hoàng Giám Đình sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí không hề che giấu.

“Tốt!”

“Tốt lắm!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Giám Đình dừng lại trên người hai người trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Việc lão phu hối hận nhất, chính là ngày đó đã để ngươi trốn thoát”.

Không ngờ cả đời lăn lộn chốn giang hồ, cuối cùng lại bị hai tên vãn bối chơi cho một vố.

Dương Minh cầm kiếm đứng giữa không trung, bình tĩnh nói: “Không ngờ tiền bối trong giang hồ như ngươi lại làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy”.

“Hồi đó, bằng hữu của ta, Hứa Thiên Nguyên chẳng phải đã chết dưới tay ngươi sao?”

“Cái gì?”

Nghe Dương Minh nói vậy, mọi người đều giật mình.

“Hứa Thiên Nguyên?”

“Hứa Thiên Nguyên thích rượu?”

Đối với cái tên Hứa Thiên Nguyên này, mọi người không lạ, bởi vì hắn là một kẻ nghiện rượu nổi tiếng ở Trung Vực.

Tất nhiên, hắn cũng là một Chí Tôn thành danh từ lâu, danh tiếng trong giang hồ không nhỏ.

Về chuyện của Hoàng Giám Đình, nếu như là Lâm Mang nói ra, thì họ có thể sẽ có mấy phần nghi ngờ, nhưng nếu như là Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh nói ra, thì họ rất tin.

Ai cũng biết, Vô Phong Kiếm Tôn Dương Minh nổi tiếng là người sẽ không nói dối.

Dương Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ bí mật của ngươi đã bị công khai, cả Nam Nguyên Thành đều đã biết chuyện của Hoàng Gia, xem ngươi còn gì để nói nữa”.

Hoàng Giám Đình tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, gầm lên giận dữ: “Tên tiểu tử vô tri!”

“Lão tử sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Lâm Mang lạnh lùng nói: “Cần gì phải nói nhảm với hắn, cái lão già này chống đỡ không được bao lâu đâu”.

“Giết hắn đi!”

“Hừ!” Hoàng Giám Đình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lâm Mang và Dương Minh, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào các ngươi, đúng là không biết sống chết”.

“Đã các ngươi tự tìm đường chết, thì hôm nay lão tử sẽ thành toàn cho các ngươi!”

Huyết trì ở Nam Nguyên Thành bị phá hủy, coi như đã hoàn toàn chặn mất đường lui của hắn.

Với tình trạng hiện tại của hắn, căn bản không thể chiến đấu lâu dài được, nếu kéo dài thêm thì người chịu thiệt cuối cùng chính là hắn.

Hoàng Giám Đình đưa tay lấy ra từ trong người một viên đan dược đen xì, trong mắt thoáng hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn nghiến răng nuốt vào.

Đây là huyết đan, cần phải dùng khí huyết của trăm vị võ giả Thông Thiên để luyện chế, lại còn tốn vô số linh dược quý hiếm, vốn dĩ hắn dùng để bảo mệnh, không ngờ lại phải dùng ở chỗ này.

“Hôm nay, không ai được phép rời khỏi nơi này!”

Ầm!

Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, trên người Hoàng Giám Đình đột nhiên bùng phát ra một khí thế kinh khủng.

Ánh sáng đỏ máu kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt của hắn ta.

Khí huyết toàn thân cuồn cuộn tựa như những con quỷ dữ tợn, đang gào cười phấn khích.

Khí thế khủng bố xông thẳng lên trời, tạo thành đám mây máu ảm đạm, trải dài khắp thiên địa, gào thét khắp chín tầng mây.

Sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi mạnh mẽ, kinh hãi khôn nguôi.

Cho dù có là Chí Tôn ở đây thì vào lúc này cũng cảm thấy một trận sợ hãi.

Kể cả Lâm Mang, lúc này sắc mặt cũng hơi nghiêm trọng.

Không hổ là Võ Tiên, đã đến nước này rồi mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ như thế.

Nếu không đưa hắn ta ra khỏi Nam Nguyên Thành, không biết kết quả của trận chiến ngày hôm nay sẽ ra sao.

Huống hồ trong Nam Nguyên Thành có bày đại trận, chỉ cần ra tay trong thành thì họ rất khó chống cự được.

Ngay từ lúc giao thủ với Hoàng Tông Trạch, hắn đã phát hiện ra điều này.

Hoàng Giám Đình cười dữ tợn, nụ cười tràn đầy cảm giác tà ác lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Lâm Mang, ngươi phá kế của ta, lão phu nhất định sẽ lột nguyên thần của ngươi, luyện thành huyết thi của ta!"

Những lời lạnh lùng băng giá mang theo uy thế của thiên địa, truyền đi hàng trăm dặm, chấn động khắp thiên địa, uy thế khủng bố.

Cùng với tiếng nói rơi xuống, mọi người kinh hãi phát hiện ra rằng thiên địa xung quanh họ như bị giam cầm, bất kể họ sử dụng sức mạnh như thế nào cũng đều vô ích.

Đây là sức mạnh của quy tắc thiên địa, cũng là sức mạnh mạnh nhất của Võ Tiên.

Sắc mặt của mọi người thay đổi lớn.

"Không ổn!"

"Ha ha ha!"

"Bọn vô dụng các ngươi, đã nghe lão phu giảng đạo bao nhiêu lần rồi, bây giờ đến lượt các ngươi báo đáp lão phu rồi."

Tiếng cười lớn của Hoàng Giám Đình đột nhiên vang lên, sau lưng hắn xuất hiện một bóng dáng màu máu khổng lồ, toàn thân phủ đầy máu, không nhìn rõ mặt mũi.

Máu tươi sền sệt không ngừng chảy.

Trong nháy mắt, mùi máu tươi nồng nặc đã tràn ngập khắp thiên địa.

Tựa như tiếng gào thét của ác quỷ, âm thanh vô cùng rùng rợn.

Rất nhanh, mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng sức mạnh của họ đang không kiểm soát được mà trôi đi, tốc độ cực nhanh.

Thái dương của một số người xuất hiện vài sợi tóc bạc, khuôn mặt già đi vài phần.

Không chỉ sức mạnh của họ trôi đi, mà cả sinh mệnh của họ cũng vậy.

Hoàng Giám Đình nhìn Lâm Mang với vẻ mặt lạnh lùng, cười nhạt: "Ban đầu định đoạt lấy thân thể của ngươi, nhưng bây giờ chỉ có thể lấy thứ của bọn phế vật này để ghép lại thôi."

"Tên khốn!"

"Lão già!"

"Ngừng tay lại!"

Lúc này, những người trước kia còn đang quan chiến không nhịn được nữa, liền chửi ầm lên.

"Mọi người cùng nhau ra tay, giết chết hắn!"

Liên quan đến mạng sống của mình, họ đương nhiên không dám chần chừ.

Từng người lần lượt ra tay điên cuồng, cố gắng phá vỡ sự kìm hãm này.

Lâm Mang hơi cau mày.

Biết rằng nếu để lão già này tiếp tục hút nữa, không chừng hắn ta sẽ thật sự khôi phục được vài phần sức mạnh.

"Ra tay!"

Lâm Mang quát lạnh một tiếng.

Trong nháy mắt, đao khí ngút trời, từng vòng tròn lại từng vòng tròn lấy thân thể hắn làm tâm, khuếch tán ra xung quanh, khí thế khủng bố tụ hợp lại.

Một tia thuần dương chân hỏa khuếch tán, rất nhanh đã bao trùm cả bầu trời, hóa thành một biển lửa rực rỡ.

Theo đao thế rơi xuống, biển lửa ngập trời ào ào đổ về phía lưỡi đao, khí thế ngút trời.

Dương Minh cũng không chịu thua kém, cầm cự kiếm mà đứng dậy, xung quanh hắn, từng bóng kiếm hiện lên, hóa thành trường long, lại hóa thành đỉnh núi lộn ngược, lại hóa thành biển cả mênh mông.

Kiếm khí hóa rồng, kiếm khí thành biển!

Một đao một kiếm, giờ phút này bùng phát sức mạnh vô song.

Lâm Mang tóc đen cuồng loạn, thân hình trong tích tắc lao xuống, giống như cuốn theo cuồng phong của cơn lốc xoáy, lao vào đại quân.

Tựa như một vòng mặt trời rực rỡ, chiếu sáng bóng tối, đoạt hết hào quang tinh tú.

Hai người mặc dù lần đầu hợp tác cùng nhau đối đầu với địch, nhưng lại phối hợp ăn ý đến hiếm thấy.

Hoàng Giám Đình trong lòng nóng như lửa đốt, tăng tốc độ nuốt chửng.

Trong bóng hình pháp tướng huyết ảnh sau lưng hắn đột nhiên vươn ra vô số xúc tu màu máu, trực tiếp quấn lấy những Chí Tôn ở xung quanh.

Có người ra tay hết sức, chống lại xúc tu màu máu, chém giết không ngừng.

Cự kiếm chém ngang mà tới!

Hoàng Giám Đình đột nhiên vung một chưởng, chưởng ấn trong không trung phóng to vô hạn, trong nháy mắt liền giống như một ngọn núi.

Dương Minh lạnh lùng quát: "Lâm thành chủ, Dương mỗ giúp ngươi!"

Ngay trong khoảnh khắc này, tốc độ kiếm khí gào thét tăng mạnh, còn trên mặt Dương Minh thì lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn.

Vốn dường như chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng giờ phút này lại giống như già đi thêm mười mấy tuổi.

"Phá!"

Dương Minh lần nữa sử dụng Thần Thông, một kiếm chém mạnh.

Địch nhân không ai không bị chém, chém gì cũng không đứt!

Giang hồ đều cho rằng Dương Minh tay cầm cự kiếm tu chính là kiếm thuật trọng kiếm, nhưng bọn họ không biết rằng, Dương Minh tu chính là kiếm thuật tâm kiếm.

Nói một cách đơn giản, Dương Minh người này theo đuổi chính là tâm học, Thần Thông mà hắn lĩnh ngộ, chính là kiếm này của ta nhất định có thể chém vỡ hết thảy mọi thứ.

Một kiếm này không chỉ chém nát Thần Thông của Hoàng Giám Đình, mà còn chém nát sự giam cầm mà Hoàng Giám Đình áp đặt lên người một đám Chí Tôn.

Có thể phá vỡ quy tắc, cũng chỉ có sức mạnh của quy tắc.

Những người thoát khỏi sự trói buộc đồng loạt tức giận, không chút do dự, đồng loạt ra tay.

Nếu như Hoàng Giám Đình không ra tay với họ, thì có lẽ họ sẽ không xen vào, nhưng Hoàng Giám Đình vừa rồi chính là muốn mạng của họ, làm sao mọi người có thể nhẫn nhục cho được.

“Phốc!”

Hoàng Giám Đình phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hơi đổi.

Khí thế vừa mới khôi phục đột nhiên giảm mạnh, hơi thở hỗn loạn, da toàn thân vỡ nát, toàn thân tựa như một món đồ sứ sắp vỡ vụn.

Thần Thông của Hoàng Giám Đình bị phá, cũng khiến Lâm Mang nhìn thấy cơ hội.

Giờ phút này, trong mắt Lâm Mang bắn ra hàn quang khủng khiếp.

Thập cường võ đạo vận chuyển, đao trong tay mang theo tiếng gào thét như sấm sét chấn động cả thiên địa mà phóng tới.

Sinh tử nhị khí luân chuyển!

Một đao chém ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Hoàng Giám Đình càng kinh hãi đến trợn hết cả mắt.

Giờ phút này, hắn sớm đã bị tử khí cuốn lấy, Thần Thông của Lâm Mang trong nháy mắt kéo theo tử khí mà hắn đè ép xuống.

Gần như trong nháy mắt, tử khí phản phệ, khiến cho hơi thở của hắn giảm xuống cực độ, cả người như sắp chết.

Hoàng Giám Đình trợn tròn mắt, muốn chống đỡ, nhưng vừa thi triển sức mạnh đã dẫn đến phản phệ.

Trong thân thể vỡ nát, không cách nào điều động được một chút sức mạnh nào.

Âm Dương Nghịch Loạn!

Trong nháy mắt, đao quang tới nơi, sau đó thế như chẻ tre nuốt chửng hết thảy.

Bóng hình pháp tướng huyết ảnh của Hoàng Giám Đình vỡ vụn, thân thể tàn phá không còn một.

Nhưng trên mặt Lâm Mang lại chẳng có bao nhiêu vẻ vui mừng.

Hoàng Giám Đình chưa chết!

Nếu như hắn đã chết, nhất định sẽ nhận được nhắc nhở của hệ thống, mà giờ phút này lại không có.

Lâm Mang đột nhiên quay đầu, nhìn về xa xa.

Hoàng Tông Trạch!

Nhưng giờ phút này, Hoàng Tông Trạch không còn là Hoàng Tông Trạch nữa, mà là Hoàng Giám Đình.

Trong tích tắc vừa nãy, nguyên thần của Hoàng Giám Đình đã trốn thoát.

Tâm pháp tu luyện nguyên thần của lão già này đã đạt tới cảnh giới sâu không lường được.

Lúc Lâm Mang nhìn sang, Hoàng Tông Trạch đã xoay người bỏ trốn.

Hoàng Giám Đình thầm mắng trong lòng.

Tên này chẳng lẽ đã phát hiện ra ta?

Hắn hiểu rõ lấy thực lực hiện tại của mình, nếu tiếp tục chiến đấu thì chắc chắn không phải là đối thủ của những người này, vì thế không chút do dự mà đoạn đuôi cầu sinh.

Nhưng trong lúc này, đúng lúc hắn yếu đuối nhất, kể cả sức mạnh nguyên thần cũng chẳng còn được như xưa nữa.

Lâm Mang cười lạnh một tiếng, bước chân đạp nhẹ vào không trung, đuổi theo Hoàng Giám Đình.

Tiếng xé gió rít lên.

Sắc mặt Hoàng Tông Trạch hơi đổi, hốt hoảng hét lên: "Chậm đã..."

Lâm Mang không thèm để hắn nói hết lời, trực tiếp một đao chặt đầu.

Cực Thần Kiếp được thi triển, ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị nghiền thành cát bụi.

【Điểm năng lượng +30 tỷ】

Sương khói mù mịt tan đi, mọi người có mặt tại đây đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút không dám tin.

Không ngờ đường đường là một Võ Tiên của Nam Nguyên Thành lại chết một cách dễ dàng như vậy.

Có thể nói, hắn hoàn toàn chết trong tay Lâm Mang, cho dù là những người khác hay cả Dương Minh cũng không thể giúp được là bao.

Mặc dù chỉ là một Võ Tiên già yếu, nhưng dù sao cũng là Võ Tiên, nếu chiến công này mà truyền ra ngoài thì sẽ đủ để chấn động cả thiên hạ.

Mọi người nhìn Lâm Mang bằng ánh mắt phức tạp, hồi lâu không nói nên lời.

Trận chiến này cũng khiến họ nhận ra thực lực đáng sợ của vị "Huyết Hà Đao Tôn" này.

Tuổi đời như vậy mà đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, chắc chắn có thể bước vào hàng ngũ Võ Tiên.

Nghĩ đến chuyện ở Hoàng Gia trước đây, trong lòng mọi người không khỏi lo lắng.

Có thể xem như bọn họ là "đồng phạm" của Tề Hoàn.

Họ không phải là không nghĩ tới chuyện nhân cơ hội mà ra tay, nhưng ai nấy đều do dự trong lòng.

Sức mạnh mà Lâm Mang thể hiện quá mạnh mẽ, ai dám chắc rằng lúc này hắn đã thực sự hết đường xoay xở.

Huống chi tình trạng hiện tại của họ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Mọi người nhìn nhau, bước tới chắp tay nói: "Cảm ơn Lâm Thành chủ và Kiếm tôn đã cứu mạng, chúng ta vô cùng biết ơn, sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta sẽ không từ nan."

Mọi người vẫn định nhún nhường làm hòa.

Thêm một điểm nữa, hai người họ cứu mạng họ cũng là sự thật, không thể thay đổi được.

Lâm Mang gật đầu nhẹ, không nói nhiều.

Tất nhiên là hắn hiểu rõ tâm tư của những người này, nhưng hắn không mấy quan tâm.

Với tình trạng hiện tại của hắn, cũng không thể giết hết những người này, huống chi cũng chẳng cần thiết.

Chuyện đã rồi, mọi người cũng không nán lại đây lâu, mà quay người rời đi.

Mãi đến khi mọi người đã đi hết, Dương Minh mới bước tới, đưa tay lấy ra từ trong lòng một chiếc hộp gấm, nói: "Đây là thứ ta tìm thấy trong mật thất của Hoàng Gia, hẳn là do tên đó để lại."

Đừng tưởng Hoàng Giám Đình bị họ giết chết, nhưng đó là do họ chiếm hết lợi thế về thời cơ, địa lợi, nhân hòa, dù sao Hoàng Giám Đình cũng là một Võ Tiên cường giả, đồ vật hắn để lại cũng không phải là thứ đơn giản.

Dương Minh giọng nặng nề nói: "Trong hộp có tổng cộng ba thứ, một trong số đó là một bộ kiếm pháp, nhất thời ham thích nên ta đã xem qua rồi."

Hắn là một kiếm khách thuần túy, khi thấy được kiếm đạo bí tịch phi thường như vậy, đương nhiên không thể kìm lòng được.

Lâm Mang lắc đầu cười nói: "Chuyện nhỏ, dù sao cũng là ngươi kiếm được."

Dương Minh lại lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.

Hắn vẫn luôn hành sự như vậy, lẽ ra thứ này Lâm Mang cũng nên được một phần, mà có thể chém giết Hoàng Giám Đình, cũng xem như là đã báo thù cho bằng hữu của hắn.

Dương Minh đưa tay mở hộp gấm ra, nói: "Trong hộp này còn lại hai thứ, ta có hơi không hiểu rõ."

"Đáng lẽ ra phải là chia đôi, nhưng hiện tại người giết Hoàng Giám Đình chính là ngươi, vì vậy ta chỉ lấy kiếm pháp."

Lâm Mang không khỏi liếc nhìn Dương Minh, nhưng cũng chẳng nói gì nhiều.

Hắn hành xử như vậy cũng khiến hắn hơi ngoài ý muốn.

Cái loại bảo vật này, nếu đổi lại là người bình thường thì đừng nói là chia ra, cho dù là lấy ra cũng chẳng thể.

Lâm Mang lúc này mới để ý đến cái hộp gấm, vật đầu tiên đập vào mắt là một miếng ngọc bội và một viên châu tròn màu vàng.

"Đây là..."

Lâm Mang tỏ vẻ ngờ vực.

Vì hai vật này thực sự quá kỳ lạ, khó mà nhìn bằng mắt thường để nhận ra được thứ gì.

Miếng ngọc bội thoạt nhìn chỉ là một vật bình thường, không có gì nổi bật, còn về viên kim châu kia thì có vẻ trông có chút bất phàm.

Dương Minh lắc đầu nói: "Miếng ngọc bội này là thứ gì thì ta không biết nhưng viên kim châu kia hẳn phải là xá lợi, bên trong ẩn chứa năng lượng và sự truyền thừa kinh khủng."

"Ta phát hiện khi tìm thấy nó là xá lợi có dấu hiệu đã bị người hấp thụ rồi, nghĩ tới có lẽ là Hoàng Giám Đình, chỉ không hiểu tại sao, hắn ta lại không hấp thụ hoàn toàn năng lượng bên trong xá lợi."

"Xá lợi à?"

Lâm Mang âm thầm kinh ngạc, hắn từng thấy xá lợi tử của Phật Môn nhưng xá lợi thế này thì lại lần đầu nhìn thấy.

Nhưng ở đây cũng không phải là nơi nghiên cứu, Lâm Mang cất hộp gấm đi, cũng không từ chối, chắp tay nói: "Vậy thì cảm tạ Kiếm Tôn rồi."

Hai người họ lập tức lên đường, vội vã quay về Nam Nguyên Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận