Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 381: Không cất đao

Đông Doanh,

Đường Chiêu Đề Tự.

Đây là ngôi chùa được ngài Giám Chân từ đời Đường vượt biển đến Đông Doanh xây dựng, có địa vị cực kỳ cao ở Đông Doanh, lịch sử lâu đời.

Hai chữ "Chiêu Đề" càng mang ý nghĩa về đạo tràng tu hành bên cạnh Đức Phật, đủ thấy địa vị cao trọng.

Và ở Phật Môn Đông Doanh, cũng có địa vị cực kỳ tôn sùng.

Cũng chỉ có Thanh Thủy Tự và hiếm hoi mấy ngôi chùa khác có thể sánh được.

Mà sau khi Phong Thần Tú Cát cấm giáo ngoại đạo, càng khiến cho địa vị của Phật Môn ở Đông Doanh trở nên cực kỳ tôn quý.

Lúc này cũng là sáng sớm, thế nhưng cả bên trong lẫn ngoài chùa đều có vô số người Đông Doanh qua lại, vô cùng náo nhiệt, đều là người tới cầu phúc.

Thế nhưng ở tòa hậu điện của cả ngôi chùa, lại hết sức tĩnh mịch, phân biệt rõ ràng.

Ở hành lang khắp các nơi tòa hậu điện của ngôi chùa, đều đứng đầy những samurai mang đao mặc giáp, từng người ánh mắt sắc bén, tỏa ra khí thế bất phàm.

Nếu có người Đông Doanh ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đây chính là đội thân vệ của Quan bạch Phong Thần Tú Cát của Đông Doanh.

Ở Đông Doanh, địa vị của Quan bạch, tương đương với Nhiếp chính vương của Đại Minh. (Quan Bạch là một quan chức nước ngoài theo hệ thống Ritsuyo của Nhật Bản và là trợ lý bộ trưởng cho hoàng đế sau khi trưởng thành.)

Mà Phong Thần Tú Cát lúc này, cũng cơ bản thống nhất được Cửu Châu, thực lực đạt đến mức độ chưa từng có tiền lệ.

Trong Phật viện, tịnh thất, có một vị hòa thượng mặc tăng bào quý giá đang quỳ ngồi, trông chừng sáu mươi tuổi, để râu dài, hai mắt lại hết sức tinh anh.

Trông có vẻ già nua, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, vô tình tản ra khí thế kinh người.

Người này chính là trụ trì của Đường Chiêu Đề Tự, pháp hiệu Viên Nhất, ở trong Phật Môn có địa vị tôn sùng vô cùng.

Cùng lúc đó cũng là một cường giả võ đạo, cường giả Thiên Nhân Cảnh.

Là ngôi chùa được truyền thừa từ đời Đường, ngoài tư tưởng Thiền tông ra, thì còn bảo lưu cả truyền thừa võ học.

Ở toàn bộ Đông Doanh, võ giả Thiên Nhân Cảnh đều đếm được trên đầu ngón tay.

Bất quá lúc này vị trụ trì của Đường Chiêu Đề Tự này, đại sư Viên Nhất thái độ lại hết sức ôn hòa.

Đối diện với hắn ta, quỳ ngồi một ông lão gần sáu mươi tuổi, tóc chải chuốt tỉ mỉ, để râu dài.

Một thân áo dài quý giá, trên người tùy ý một món đồ trang sức, cũng là đồ vật quý giá trị ngàn lượng.

Thân hình hắn ta không cao lớn lắm, thế nhưng lại quỳ ngồi thẳng tắp, cả người tản ra khí thế của người đứng đầu, bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một vẻ hung hãn.

Vẻ hung hãn đó, giống như sói hoang đang săn mồi.

Ở Đông Doanh, Phong Thần Tú Cát nghiễm nhiên là một nhân vật truyền kỳ.

Từ một người nhỏ bé địa vị thấp kém, từng bước một bước lên vị trí Quan bạch, thống nhất Cửu Châu, nghiễm nhiên là một nhân vật anh hùng chân chính.

Mặc dù thắng lợi thống nhất Cửu Châu khiến cho dã tâm của hắn ta bành trướng, thế nhưng năng lực của hắn ta là điều không phủ nhận được.

Giữa hai người, bày một bàn cờ, bên cạnh có một thị nữ đang pha trà.

Ở cửa phòng, một samurai mặc trang phục samurai của Đông Doanh tay ôm trường kiếm, nhắm mắt tựa vào khung cửa.

Cả căn phòng hết sức yên tĩnh.

Hương nến lặng lẽ cháy.

"Đại sư Viên Nhất, hôm nay mời ta tới, không chỉ là để chơi cờ chứ?"

Nghe thấy vậy, Viên Nhất cười ngẩng đầu lên, đưa một tay lên trước ngực, cười nói: "Quan Bạch Đại Nhân, xem ra ván cờ này ngài sắp thua rồi."

Phong Thần Tú Cát liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu nói: "Bản thân ta vốn không giỏi cái này."

Dừng một chút, Phong Thần Tú Cát lại nói tiếp: "Ta thích nhất vẫn là giết người."

"A di đà Phật."

Đại sư Viên Nhất mí mắt hơi nâng lên, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, giọng nói trầm thấp: "Tội lỗi!"

"Phật Môn thanh tịnh chi địa, Quan Bạch Đại Nhân vẫn nên cẩn thận lời nói."

Phong Thần Tú Cát cười cười, thế nhưng không nói gì thêm nữa.

Hắn ta là người có dã tâm.

Thế lực của Phật Môn ở Đông Doanh rất lớn, thế nhưng lại không thể chân chính vì hắn ta sai sử.

Hắn ta với Phật Môn, phần lớn vẫn là hợp tác.

Thế nhưng hắn ta lại không chỉ thỏa mãn với thế.

Viên Nhất ở trong Phật Môn địa vị rất cao, nếu có thể thuyết phục được hắn ta, thì hơn phân nửa Phật Môn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.

Viên Nhất khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, thở dài nói: "Nghe nói Quan Bạch Đại Nhân muốn tấn công Đại Minh?"

Hắn ta tuy ở Phật Môn Đông Doanh, thế nhưng lại là người Hán, chỉ là hắn ta tới Đông Doanh đã rất lâu rồi.

Đại Minh sao...

Ký ức dường như quá xa xưa.

Nụ cười trên mặt Phong Thần Tú Cát dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên hết sức âm u, ngữ khí lạnh thêm vài phần: "Đại sư Viên Nhất, không biết là ai nói cho ngài biết điều này?"

Việc tấn công Đại Minh, người biết cũng rất ít, phần lớn đều là tâm tư của hắn ta.

Đại sư Viên Nhất lắc đầu cười cười, sau đó đưa ngón trỏ chỉ lên trời, nghiêm túc nói: "Chân Phật!"

Phong Thần Tú Cát hơi nhíu mày.

Chân Phật?

Trên đời này thật sự có Chân Phật sao?

Hắn ta không tin.

Những kẻ anh hùng hảo hán trên đời phần lớn đều tham vọng, họ tin vào những lời thần Phật này ít nhất.

Hắn ta say mê quyền lực mạnh mẽ, thế nhưng lại không tin vào cái gọi là thần Phật.

Đại sư Viên Nhất từ từ đứng dậy, chắp tay, nhìn chằm chằm vào Phong Thần Tú Cát, bình tĩnh nói: "Chân Phật đã nói với bần tăng, Quan Bạch Đại Nhân, những người ngài phái tới Đại Minh đã toàn quân bị diệt."

"Cái gì?"

Phong Thần Tú Cát kinh hô một tiếng, mày lập tức nhíu mày, rất nhanh lạnh giọng nói: "Sao có thể?"

Hắn ta phái đi là Đảo Tân Nghĩa Hoằng, tâm phúc chân chính của hắn ta, còn có thêm mấy chục thượng nhẫn, ngoài ra còn có rất nhiều samurai tinh nhuệ.

Sao có thể toàn quân bị diệt?

Cho dù Đại Minh mạnh thì cũng không đến mức toàn quân bị diệt chứ.

Đại sư Viên Nhất hiểu được ý đồ của Phong Thần Tú Cát, ngài lắc đầu, nói: "Thật hay giả thì bần tăng cũng không biết, nhưng đây là lời Chân Phật nói."

"Lời Chân Phật nói, tất không thể giả được."

"Không chỉ vậy, người bên Đại Minh cũng đã có người mạnh vượt biển đến đây."

Phong Thần Tú Cát trước thì ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hỏi: "Ý người nói là người Đại Minh đến Đông Doanh chúng ta ư?"

Đại sư Viên Nhất khẽ gật đầu.

"Hừ!"

Phong Thần Tú Cát còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đang ôm trường kiếm canh giữ ngoài cửa, ăn mặc như một võ giả thì cười lạnh nói: "Những kẻ người Minh không biết sống chết thế nào, dám đến thì nhất quyết không để chúng thoát nổi!"

Phong Thần Tú Cát không nói gì, nhưng hiển nhiên là cũng nghĩ như vậy.

Hắn ta luôn thèm muốn quốc gia bên kia biển.

Nhưng hắn ta không biết thực lực cụ thể của quốc gia đó hiện tại như thế nào, chỉ có vài ba lời giới thiệu sơ lược về Đại Minh.

Vì thế, hắn ta mới cử Đảo Tân Nghĩa Hoằng đi dò xét cho rõ.

Nhưng chỉ phái một số người đến Đông Doanh, thì có hơi khinh thường hắn ta quá rồi.

Cho dù quân đội của hắn ta đang tấn công Cao Ly, nhưng trong nước vẫn còn năm vạn quân tinh nhuệ, còn nhiều võ giả nữa.

Đại sư Viên Nhất chậm rãi nhắm mắt, xoay tràng hạt trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc: "Bạch Quan Bạch đại nhân, kẻ đến là người cực mạnh."

"Năng lực của gã có thể so sánh với Chân Phật!"

Cuối cùng Phong Thần Tú Cát cũng động dung.

Vẻ mặt hắn ta không còn ung dung như trước nữa.

Phong Thần Tú Cát kinh ngạc đứng dậy, không tin mà nhìn chằm chằm Viên Nhất, nghiêm túc hỏi: "Đại sư, lời người nói có đúng không?"

Giọng nói của hắn ta hơi gấp gáp.

Người mạnh hơn cả Đại Tông Sư!

Hắn ta không phải là người chưa từng trải sự đời, những bí mật hắn ta biết còn nhiều hơn người thường.

Đại sư Viên Nhất đã là Đại Tông Sư, mà người mà hắn nói có thể so sánh với Chân Phật, thì chỉ có thể là loại người đó.

Đại sư Viên Nhất gật đầu nói: "Lời Chân Phật nói, há lại có thể sai được?"

Phong Thần Tú Cát vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn Viên Nhất chằm chằm, nói: "Đại sư Viên Nhất, hôm nay mời ta đến, e là không chỉ muốn nói với ta tin tức này thôi nhỉ?"

Hắn ta không tin rằng Phật Môn có thể tốt bụng như vậy.

"A Di Đà Phật!"

Đại sư Viên Nhất khẽ niệm tên Phật hiệu, mắt sâu hun hút, chậm rãi nói: "Kẻ đến là kẻ tà ma ngoại đạo, theo lời Chân Phật, kẻ này hành sự tàn nhẫn, giết vô số người, nếu để gã tới đây, ắt sẽ gây ra vô số vụ giết chóc."

"Huống hồ trừ ma vốn là phận sự của Phật Môn chúng ta."

"Nhưng ma đầu này ma tính ngút trời, năng lực siêu phàm, còn cần đến sự phối hợp của Quan Bạch đại nhân."

Phong Thần Tú Cát cười lạnh một tiếng, hắn ta đã đoán được những người Phật Môn này chắc chắn không có ý tốt gì.

Cái gì mà lòng dạ từ bi,, đều là lời nói suông cả.

Nếu Phật Môn thật sự lòng dạ từ bi, thì làm sao có thể tồn tại được đến bây giờ.

Nhưng hắn ta không chống đối việc hợp tác với Phật Môn, dù gì thì kẻ thù của họ là một.

"Nói đi, các người muốn ta làm gì?" Phong Thần Tú Cát hỏi.

Đại sư Viên Nhất xoay tràng hạt, nhẹ giọng nói: "Muốn thỉnh cầu người đứng sau Quan Bạch đại nhân ra tay."

"Bần tăng muốn thỉnh Chân Phật giáng thế!"

Đôi mắt của Phong Thần Tú Cát hơi co lại, vừa định mở miệng, nhưng ngay sau đó lỗ tai khẽ nhúc nhích, trong mắt thoáng chút do dự, rồi gật đầu nói: "Được!"

"Thiện tai!"

Viên Nhất tươi cười, khẽ chắp tay chào Phong Thần Tú Cát.

Sau khi Phong Thần Tú Cát rời đi, tượng Phật trong thiền phòng đột nhiên phát ra ánh sáng Phật lấp lánh.

Ánh sáng Phật dày đặc bao phủ toàn bộ tượng Phật, làm cho nó trở nên vô cùng linh thiêng.

Đôi mắt của tượng Phật phát ra ánh sáng thần thánh, giống như một xoáy nước mênh mông, thu hút tâm trí mọi người.

Viên Nhất chắp hai tay lại, cung kính nói: "Chân Phật."

Tiếng Phật uy nghiêm vang lên: "Gọi ta có việc gì?"

Viên Nhất cung kính nói: "Hắn đồng ý rồi."

"Tốt lắm."

Đại sư Viên Nhất ngập ngừng nói: "Đệ tử có một điều không hiểu, có thể thỉnh cầu Chân Phật giải đáp không?"

"Ngươi muốn hỏi chuyện về Vũ An Hầu à?"

Đại sư Viên Nhất gật đầu, nói: "Phong Thần Tú Cát này thống nhất Đông Doanh, dã tâm bừng bừng, đối với Phật Môn chúng ta rất bất lợi."

"Nhưng nếu hắn đến đây là muốn diệt Phật Môn thì sao?"

Viên Nhất hơi kinh ngạc, kinh ngạc nói: "Huỷ diệt Phật Môn?"

"Về việc này, ngươi không cần phải hiểu quá nhiều, chỉ cần biết rằng, kẻ này không diệt trừ, ắt sẽ là đại họa của Phật Môn chúng ta."

Ánh sáng Phật bao quanh tượng Phật dần dần tan đi.

...

Lúc này, bên ngoài hòn đảo, từng chiếc thuyền chiến dần dần tiến đến gần, lá cờ Hắc Long và cờ Phi Ngư tung bay trên bầu trời.

Cờ xí bay phấp phới!

Cửa khoang thuyền mở ra, Lâm Mang từ bên trong bước ra.

"Hầu gia!"

Một đám Cẩm Y Vệ tiến lên hành lễ.

Lâm Mang nhìn về đằng xa, cười nhẹ nói: "Cuối cùng cũng đến rồi."

Đột nhiên, tiếng trống vang lên.

Trên tàu chiến phía trước, một người lính đang vẫy lá cờ trên tay.

Và ở vùng biển xa xa, thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của những chiếc tàu chiến nhỏ.

Trên thuyền có rất nhiều bóng người đứng đó.

Lục An vội vã chạy đến từ mũi thuyền, chắp tay nói: “Hầu gia, tàu chiến phía trước báo cáo, đã phát hiện tàu của Đông Doanh, hẳn là tàu chiến của Đông Doanh”.

Lâm Mang bước đến mũi thuyền, thản nhiên nói: “Đánh chìm hết đi!”

“Vâng!”

Những người Cẩm Y Vệ ở phía sau đồng loạt đáp lời, chẳng mấy chốc đã có những người lính thủy thủ vung cờ.

Ngay sau đó, từng tiếng đại bác chấn động thiên địa vang lên, kèm theo những luồng khói dày đặc.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Trên bầu trời lướt qua vô số viên đại bác, rơi về phía tàu chiến phía trước.

Chỉ trong chốc lát, từng chiếc tàu chiến tuần tra của Đông Doanh đã bị đánh chìm ngoài biển.

Tiếng kêu cứu, tiếng rên la vang lên khắp nơi.

Trong làn nước biển, nhiều binh lính Đông Doanh ôm khúc gỗ, kinh hãi nhìn những chiếc tàu chiến đang đến gần.

Nhưng ngay sau đó, những mũi tên lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống.

“Cứu mạng!”

“Cứu mạng!”

Những tiếng kêu thảm thiết rất nhanh đã im bặt.

“Thả neo!!”

Tiếng nói trầm ấm vang lên khắp nơi.

Con thuyền buồm ở phía trước nhất cập bờ đầu tiên, mười mấy chiếc tàu chiến phía sau cũng đồng loạt cập bờ.

Trên bến tàu, một đội quân lính Đông Doanh đóng quân, nhưng khi đối mặt với những chiếc tàu chiến khổng lồ này, lúc này lại vô cùng hoảng loạn.

Ngay khi mọi người đang bối rối, trên tàu chiến bỗng nhảy xuống một con quái vật khổng lồ.

“Đoàng!”

Cả mặt đất chấn động dữ dội, bụi khói cuồn cuộn.

“Quái ... quái vật!”

Một người đột nhiên sợ hãi hét lên, trợn to mắt, kinh hãi nhìn về phía trước.

“Quái vật!”

Sự sợ hãi lan tràn khắp nơi, mọi người hoảng loạn la hét.

Tỳ Hưu gầm lên một tiếng, không hài lòng vỗ đất, ánh mắt đầy khinh thường.

Những kẻ này thật không biết điều!

Hồ quang điện màu tím nhanh chóng lan tỏa từ dưới móng guốc.

Trong bán kính hàng chục mét, bị hồ quang điện màu tím bao phủ.

“Á ... á!”

Hàng chục người bị hồ quang điện đánh trúng, toàn thân co giật dữ dội.

Tỳ Hưu liếc nhìn xung quanh, lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Ở trên biển gần một tháng, nó đói gầy đi rồi.

Đột nhiên, một giọng nói to lớn vang lên từ xa xa, giống như từ hư không truyền đến.

“Không biết chư vị là người nào, sao lại xông vào Đông Doanh của chúng ta?”

Nhưng những gì người này nói lại là tiếng Đông Doanh.

Giọng nói này xa xăm hư ảo, không rõ phương hướng, như ở gần, nhưng cũng có thể ở cách xa hàng nghìn dặm.

Rõ ràng là truyền âm nghìn dặm!

Trên chiến thuyền, từng tên Cẩm Y Vệ nhảy xuống khỏi chiến thuyền, sắc mặt lạnh lùng.

Lâm Mục đứng trên mũi thuyền, nhìn xa xăm.

Ngay sau lưng chàng, bóng dáng Đường Vinh loé lên rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã cầm trên tay một người, một lão già mặc trang phục võ giả đạo.

Nhưng lúc này khuôn mặt người này tràn ngập vẻ sợ hãi vô tận, tái mét.

Trong lòng hắn dâng lên nỗi kinh sợ tột độ.

Những người này rốt cuộc là những kẻ nào?

Bọn chúng đến Đông Doanh lại muốn làm gì?

Hắn ta là người tu luyện nhẫn thuật đặc biệt, giỏi nhất là thuật ẩn thân, ngay cả đối với người đồng cấp Nhẫn giả cũng rất khó phát hiện.

Đặc biệt là tên mặc áo bào đen trước mắt này, càng khiến hắn ta có cảm giác vô cùng đáng sợ.

Cảm giác giống như đứng trước ngọn núi cao hùng vĩ, khiến hắn không thể nảy sinh chút ý định chống cự nào.

“Rốt cuộc các người là ai?”

Lão già không nhịn được lên tiếng.

“Càn rỡ!”

Một bên truyền đến tiếng quát lạnh, Đường Kỳ lạnh lùng nói: “Đây là Vũ An Hầu của Đại Minh ta, còn không quỳ xuống!”

Lời Đường Kỳ nói cũng là tiếng Đông Doanh.

Là Cẩm Y Vệ, việc học ngoại ngữ là điều bắt buộc.

Đại Minh?

Vũ An Hầu?

“Người Đại Minh!” Lão già kinh ngạc lên tiếng, nhìn những chiến thuyền trước mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ hãi nói: “Các người muốn làm gì?”

Lâm Mang khoanh tay mà đứng, tiếng áo choàng phần phật bay trong gió lạnh.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bốc lên, khí thế vô hình cuồn cuộn như cơn lốc xoáy.

Những ngọn núi xung quanh, sóng biển gào thét!

Từng đợt sóng biển kinh hoàng dâng lên.

Vô số khí đao đan xen trên hư không, hư không xuất hiện vô số gợn sóng, ngang dọc tứ phía.

“Phụt!”

“Phụt!”

Máu bắn tung tóe!

Từng cái đầu người bay lên trời, trong chớp mắt đã tử thi khắp nơi.

Lâm Mang nhìn về phía xa xa, khẽ cười một tiếng, chầm chậm nói: “Từ giờ phút này, bản hầu cho phép các người ... không cất đao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận