Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 476: Tính Toán Của Hoằng Thiền
Nhìn thấy hoàn cảnh thay đổi rõ rệt ở xung quanh, trong lòng Lâm Mang hơi thở phào.
Viên Thiên Cương đúng là có chút hố người ta!
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng bọn họ vẫn gặp ngoài ý muốn trong khi đi qua không gian thông đạo.
Hay nói đúng hơn là, lựa chọn mạo hiểm xuống hạ giới từ Thiên Băng Chi Địa vốn đã chứa đầy rủi ro.
Nói cho cùng, đó chỉ là hình chiếu lực lượng của Thiên Địa Chi Môn chứ không phải là Thiên Địa Chi Môn hoàn chỉnh, do đó con đường được hình thành cũng không hoàn chỉnh.
Bão không gian tấn công, trong chốc lát suýt chút nữa đã phá vỡ con đường, thời khắc quan trọng, ba người bọn họ cùng ra tay, lúc này mới chặn được đợt tấn công của bão.
Nếu đổi thành người bình thường, có lẽ đã sớm bị lạc trong bão không gian rồi.
Đã quen với thiên địa nguyên khí của thượng giới, đột nhiên xuống hạ giới, Lâm Mang ít nhiều cũng có chút không thích ứng.
Chẳng mấy chốc, Trương Tam Phong và Viên Thiên Cương cũng bước ra từ con đường không gian.
Trương Tam Phong hít sâu một hơi, cười nói: "Cuối cùng cũng trở về rồi."
Đám người Mật Tông nhìn thấy vài người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt kinh ngạc không thôi.
"Chẳng lẽ lại có bí cảnh mới xuất hiện?"
Lão tăng Mật Tông thầm nghĩ.
Thời gian qua, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bí cảnh ở khắp nơi.
Chính những bí cảnh này đã tạo nên nhiều cường giả, thậm chí còn có bảo vật và truyền thừa võ học trong một số bí cảnh.
Chu Thường Lạc sau khi củng cố được ngai vàng, bắt đầu cử người xóa bỏ ảnh hưởng của Vũ An Hầu.
Nhiều bức họa lưu truyền từ lâu cũng bị Tây Hán thu giữ.
Mà lão tăng Mật Tông này cũng xuất thân từ bí cảnh, nên không nhận ra Lâm Mang và những người khác.
Lúc đầu, hắn ta cũng không nghĩ đến khía cạnh này.
Đột nhiên, ánh mắt lão tăng Mật Tông lộ ra vẻ nóng bỏng, đột nhiên mở miệng: "Các ngươi có phải từ bí cảnh ra ngoài phải không?"
Giọng hắn ta pha lẫn sự nôn nóng.
Mặc dù những người này mang đến cho hắn ta cảm giác phi phàm, nhưng hai năm trở lại đây, Mật Tông ở Trung Nguyên đã tăng trưởng mạnh mẽ, có Sư phụ và triều đình ủng hộ, tự cho rằng không sợ gì cả.
Lúc này, Trần Hải vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên trợn to mắt.
"Điều này ..."
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Hải không chút do dự quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Ma Sư Cung, Trần Hải bái kiến Hầu Gia!"
Trong lòng hắn ta đã dâng lên sóng dữ.
Lão lừa trọc này không biết, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ quên khuôn mặt này.
Đúng là Vũ An Hầu đã biến mất khỏi chốn giang hồ được hai năm!
Từng một mình trấn áp võ lâm không ngóc đầu lên được chính là Vũ An Hầu.
Hắn ta trở về rồi!
Nghe Trần Hải nói vậy, mọi người Mật Tông đều sững sờ.
"Hầu Gia?"
Chẳng phải chỉ có vài Hầu Gia của triều đình thôi sao?
Trong mắt lão tăng Mật Tông lóe lên vẻ nghi ngờ, rất nhanh như nghĩ đến điều gì, toàn thân run lên, kinh ngạc nói: "Ngươi là ... Vũ An Hầu?"
Tiếng kêu kinh ngạc của lão tăng vang vọng khắp núi rừng.
Lâm Mang nheo mắt, đánh giá mọi người, nhàn nhạt nói: "Nơi này là ở đâu?"
Trần Hải đè nén sự kinh ngạc của mình, cung kính nói: "Bẩm Hầu Gia, nơi này là Thuận Đức huyện, Quảng Đông."
Lâm Mang liếc nhìn Trần Hải, hỏi: "Ngươi là người của Ma Sư Cung?"
Trần Hải vội vàng cung kính nói: "Vâng."
Trước ánh mắt đó, sắc mặt lão tăng Mật Tông hơi đổi.
Ai ai cũng biết, Ma Đạo Ma Sư Cung trước kia là thế lực dưới trướng Vũ An Hầu.
Khi đó, Vũ An Hầu phi thăng, nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Lão tăng Mật Tông chắp hai tay lại, hành lễ nói: "Mật Tông, A Lạp Cổ bái kiến Vũ An Hầu."
Lâm Mang hứng thú nói: "Có chuyện gì vậy?"
Những người Ma Sư Cung thế mà lại bị người Mật Tông truy sát, xem ra mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
Trần Hải còn chưa kịp mở miệng, A Lạp Cổ đã vội vàng lên tiếng: "Hầu Gia, việc thanh trừng Ma Đạo là lệnh của bệ hạ, chúng ta cũng chỉ tiến hành theo lệnh."
Trên mặt Lâm Mang vẫn mang nét cười nhàn nhạt, chỉ có điều nụ cười này lại khiến mọi người rợn cả người.
"Ta cho ngươi mở miệng à?"
Sắc mặt A Lạp Cổ khựng lại.
Ngay lúc này, hai chân hắn ta nổ tung, cả người nằm bò trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
A Lạp Cổ nhịn đau, miễn cưỡng nói: "Hầu Gia, giờ đây Mật Tông của chúng ta đã được bệ hạ tôn là quốc giáo, chúng ta chỉ là làm theo lệnh."
Câu nói này của A Lạp Cổ không khỏi mang ý nghĩa uy hiếp.
Giờ đây, Mật Tông của bọn họ đã là quốc giáo, cùng là người của triều đình, cho dù Lâm Mang là Vũ An Hầu, cũng phải nể mặt bệ hạ chứ.
"Quốc giáo?"
Lâm Mang từ trên cao bước xuống, nhìn xuống A Lạp Cổ, bình thản nói: "Ai đồng ý vậy?"
A Lạp Cổ vừa muốn mở miệng, thân thể lập tức nổ tung, thịt nát xương tan.
Những đệ tử Mật Tông đi theo cũng lần lượt bùng cháy ngọn lửa thuần dương chân hỏa, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Trần Hải sợ đến run rẩy, không dám hé răng.
"Nói đi!"
"Kể lại xem sau khi ta rời đi đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng... Vâng thưa Hầu Gia."
Trần Hải được coi là một kẻ tàn nhẫn của Ma Đạo, nhưng lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Hải nhỏ giọng nói: "Hầu Gia, không lâu sau khi ngài phi thăng, người Mật Tông đã đến Trung Nguyên, bệ hạ bây giờ sùng bái họ làm quốc giáo, những năm gần đây, thế lực của Mật Tông phát triển mạnh... "
Trần Hải tỉ mỉ kể lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra trong gần hai năm qua.
Sắc mặt Lâm Mang lạnh tanh.
Không ngờ chỉ rời đi hơn hai năm, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lâm Mang liếc nhìn Trần Hải, lạnh lùng nói: "Miệng lưỡi của ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, ta không muốn có bất kỳ ai biết được chuyện ta quay trở lại."
Trần Hải gật đầu lia lịa như thể đang giã tỏi, rất thức thời quay người rời đi.
Viên Thiên Cương và Trương Tam Phong đều ngó lơ tất cả mọi chuyện, tâm trí của hai người đều đặt vào thông đạo mới được mở ra.
Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt, cười nói: "Xem ra ta đoán đúng rồi."
"Thông đạo này không chỉ giúp chúng ta xuống hạ giới, mà còn có thể quay ngược lên thượng giới với chiếc ngọc bội này."
Lâm Mang lấy ngọc bội ra, nhíu mày nói: "Thứ này rốt cuộc là thứ gì, mà có thể triệu hồi được bóng hư ảnh của Thiên Địa Chi Môn?"
Thực ra ngọc bội này không phải là bảo vật gì, công dụng lớn nhất của nó chính là triệu hồi hư ảnh Thiên Địa Chi Môn, duy trì thông đạo.
Viên Thiên Cương im lặng một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn nghi ngờ Thiên Địa Chi Môn được đồn đại thực chất là do con người tạo nên."
"Chiếc ngọc bội này hẳn là có cùng bản nguyên với Thiên Địa Chi Môn, cho nên mới có thể triệu hồi được sức mạnh của Thiên Địa Chi Môn."
"Nhưng cho dù là Võ Tiên cũng không thể làm được điều này."
Lâm Mang không quá kinh ngạc, bởi vì trong lòng hắn cũng đã có hoài nghi từ trước.
Trong Ngũ Phương Vực, Võ Tiên được chia thành bốn cảnh giới, Động Huyền, Quy Chân, Thiên Địa, Toái Không!
Nhưng cái gọi là cảnh giới "Toái Không" chỉ là một loại suy đoán, cho đến nay, chưa có ai đạt đến cảnh giới Toái Không này.
Xem ra chuyện này còn sâu xa hơn so với tưởng tượng của hắn.
Lâm Mang lắc đầu, cũng lười nghĩ tới chuyện này nữa, hắn nhìn Viên Thiên Cương, thẳng thắn nói: "Viên Quốc Sư, chúng ta vẫn nên đi tìm bản nguyên của thiên địa thì hơn."
Viên Thiên Cương một lòng lại muốn tìm kiếm bản nguyên thiên địa chính là vì muốn đạt đến cảnh giới thứ ba của Võ Tiên, Thiên Địa.
Mượn lực thiên địa, ngưng tự thành quy tắc, hóa một thành thiên địa, chính là "Thiên địa".
Ngay cả những thiên tài như Viên Thiên Cương, kỳ thực cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ hai.
Nguồn hạch tâm thiên địa chính là cốt lõi của một thế giới, chỉ có thứ này mới có thể giúp hắn tấn cấp cảnh giới thứ ba của Võ Tiên.
Viên Thiên Cương gật đầu, lấy ra một cái bàn bát quái, tay kết pháp quyết, bắt đầu tính toán.
Rất nhanh sau đó, trên mặt Viên Thiên Cương lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tìm được một chỗ, ở phương nam, nhưng hình như là trong biển".
"Đi thôi!"
Lâm Mang trực tiếp đạp không mà đi.
Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi không định quay về nhìn một cái sao?"
"Không cần đâu!"
Lâm Mang lắc đầu nói: "Con nít thích quậy phá, cứ để hắn quậy thêm một lát đi".
......
Trung Vực, Kiếm Sơn.
Trong lòng của những kiếm khách Trung Vực, thì Kiếm Sơn chính là Thánh địa võ đạo thực sự.
Trên thực tế, Kiếm Sơn cũng là một trong ba Thánh địa võ đạo lớn của Trung Vực, truyền lưu đến nay đã có mấy ngàn năm.
Không biết có bao nhiêu kiếm khách trong thiên hạ, mà mơ ước cả đời của họ chính là có thể gia nhập Kiếm Sơn, hoặc là có thể mang một thanh kiếm ra khỏi Kiếm Sơn.
Trong môn phái của họ có một chỗ chứa kiếm, theo như lời đồn đại trong giang hồ thì có đến mấy trăm ngàn thanh, vì vậy nên được gọi là "Kiếm Sơn".
Bất kỳ một thanh kiếm nào ở đây cũng đều là bảo kiếm có danh tiếng trong đời, chủ nhân trước đây của chúng đều là những nhân vật tài hoa tuyệt đỉnh.
Là Thánh địa kiếm đạo của Trung Vực, cho nên không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của họ.
Nhưng gần đây, Thánh địa kiếm đạo nổi tiếng thiên hạ này lại liên tục có người đột nhập.
Trong đại điện, Độc Cô Kính Vũ - Sơn chủ đương nhiệm của Kiếm Sơn mặt mày u ám, cả đại điện như thể bị bao phủ bởi một sát ý nồng đậm.
"Đây đã là người thứ mấy rồi?"
Các trưởng lão trong điện nhìn nhau, Đại trưởng lão của Kiếm Sơn là Lý Thanh An thở dài nói: "Thứ sáu rồi!"
Gần đây Kiếm Sơn thường xuyên có người ngoài đột nhập, mấu chốt là những người này không hẹn mà gặp, toàn bộ đều là Võ Tiên.
Chết tiệt!
Hắn ta không hiểu nổi, những Võ Tiên này rốt cuộc là muốn cái làm gì?
Nếu như thật sự muốn xin bảo kiếm, thì cứ nói một tiếng, Kiếm Sơn bọn họ đâu phải không muốn cho.
Một thanh kiếm mà thôi, giá trị của nó chẳng đáng bằng một vị Võ Tiên.
Sáu vị Võ Tiên đấy!
Cho dù là Kiếm Sơn cũng chưa từng có.
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: "Bọn chúng tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà đến Kiếm Sơn của ta, trong Kiếm Sơn chắc chắn có thứ mà bọn chúng muốn có".
Điều làm hắn ta tức giận chính là, hắn ta lại không biết được rốt cuộc thì những người này đến để làm gì.
Hắn ta cũng từng nghĩ đến chuyện bắt sống một người, nhưng sau một hồi giao thủ, hắn ta lại vô cùng kinh ngạc.
Những Võ Tiên đến đây có thực lực rất không tầm thường, thậm chí còn có thể nói là rất đáng sợ.
Trong đó có hai người, hắn ta cảm thấy đối phương cố ý nương tay, mục đích chính là không muốn để lộ thân phận thực sự của mình.
May mà những người này chỉ hành động riêng lẻ, dường như không thuộc về cùng một thế lực, nếu như đến từ cùng một thế lực thì Kiếm Sơn chắc chắn nguy to.
Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài điện bước vào, cung kính nói: "Sơn chủ, bên ngoài sơn môn có một hòa thượng của Đại Trí Thiền Tự cầu kiến".
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày, hỏi: "Hắn có nói rõ lai lịch của mình không?"
Người của Phật Môn Tây Vực sao lại đặt chân đến Trung Vực?
"Hoằng Thiền!"
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày sâu hơn.
"Cho hắn vào đi!"
"Thôi, ta đích thân đi!"
Độc Cô Kính Vũ bước ra một bước, thân ảnh biến mất bên trong đại điện, rất nhanh sau đó đã đến bên ngoài sơn môn.
Tại chân núi Kiếm Sơn, Hoằng Thiền một tay lập ở trước ngực, bình tĩnh tụng một tiếng Phật hiệu.
"Độc Cô sơn chủ, đã lâu không gặp."
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn biết rõ thân phận của Hoằng Thiền, chỉ là người này thực lực không yếu, Kiếm Sơn của hắn cũng không muốn làm con chim đầu đàn.
Thế lực của Phật Môn Tây Vực vốn chẳng hề yếu, chuyện phi thăng không ít người biết, nhưng cũng chẳng ai vạch trần.
Liều chết chiến đấu?
Không có mấy người nguyện ý.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Bàn với Độc Cô sơn chủ một vụ hợp tác."
"Hợp tác?" Độc Cô Kính Vũ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Lão hòa thượng ngươi lại đang tính toán chuyện quái quỷ gì đây?"
"Chẳng phải ban đầu các ngươi chiếm lấy Tây Vực còn chưa đủ sao?"
Hoằng Thiền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Độc Cô thí chủ nói vậy sai rồi, đó là lựa chọn của chúng sinh."
Độc Cô Kính Vũ khoát tay nói: "Thôi, mấy lời này cũng chẳng cần phải nói nữa, không biết hợp tác mà ngươi nói đến rốt cuộc là gì?"
Hoằng Thiền nhìn Độc Cô Kính Vũ, nhàn nhạt nói: "Gần đây Kiếm Sơn có người ngoài vào không?"
Con ngươi của Độc Cô Kính Vũ đột nhiên co lại.
Sắc mặt của Độc Cô Kính Vũ trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Là người của các ngươi?"
Lúc đầu hắn còn tò mò về thân phận của những người này.
Võ Tiên của Ngũ Vực đều được đếm trên đầu ngón tay, trong số đó rất nhiều người hắn đều biết.
Nếu như những người này là người phi thăng, thì tất cả đều giải thích được.
"Cũng coi như vậy!" Hoằng Thiền gật đầu, nói: "Chỉ là bọn họ không phải người Phật Môn chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ cười lạnh nói: "Xem ra Kiếm Sơn ta có thứ mà các ngươi cần."
"Là ngươi cũng tới vì thứ đó đúng không?"
"Đúng vậy!"
Hoằng Thiền cũng chẳng giấu diếm, gật đầu thừa nhận.
Trên mặt Độc Cô Kính Vũ lộ ra một tia mỉm cười, đưa tay ra hiệu: "Hoằng Thiền đại sư, mời vào trong!"
"Ta có hơi hứng thú với vụ hợp tác mà ngươi nói rồi."
Hoằng Thiền lắc đầu nói: "Cứ ở đây là được."
Độc Cô Kính Vũ cười cười, cũng không miễn cưỡng.
Lão hòa thượng này đúng là đủ cẩn thận.
"Nói đi."
"Rốt cuộc là hợp tác gì."
"A Di Đà Phật." Hoằng Thiền khẽ tụng một tiếng hiệu Phật, chắp hai tay lại, trầm giọng nói: "Tiểu tăng có thể nói cho Độc Cô thí chủ biết bọn chúng rốt cuộc vì sao mà tới, cũng có thể nói cho ngươi biết công dụng của thứ này, nhưng thứ này cần phải chia sẻ với Đại Trí Thiền Tự chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ nghe vậy, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Có thể!"
Hắn ghét nhất là cảm giác không biết gì này.
Huống hồ thứ này có thể khiến cho sáu vị Võ Tiên coi trọng, nhất định là bảo vật.
Hiện tại thứ này đang nằm trong Kiếm Sơn của hắn, cho dù có chia sẻ với Đại Trí Thiền Tự, thì hắn cũng nắm thế chủ động.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Một chiếc chìa khóa thông tới hạ giới!"
"Cái gì?" Độc Cô Kính Vũ sững sờ một hồi, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bừng tỉnh nói: "Thảo nào."
Độc Cô Kính Vũ lập tức động lòng.
Hắn biết rất rõ về chuyện Ngũ Vực sụp đổ, mặc dù hiện tại còn chưa ảnh hưởng tới Trung Vực, nhưng chẳng bao lâu nữa, Trung Vực nhất định sẽ bị liên lụy.
Trước thảm họa trời sập, cho dù là Võ Tiên cũng chẳng thể làm gì được.
Những người vẫn luôn tìm kiếm hạ giới không chỉ có người phi thăng lúc trước, mà còn cả những người như bọn họ.
Mặc dù Hạ Giới hoàn cảnh không bằng Ngũ Phương Vực, thế nhưng với bản lĩnh của bọn họ, hoàn toàn có thể xuống Ngũ Phương Vực càn quét một vòng, sau đó mang theo bảo vật trở về Hạ Giới.
Độc Cô Kính Vũ nhìn Hoằng Thiền một cái, thâm ý nói: "Hoằng Thiền đại sư nói cho ta biết chuyện này, chẳng lẽ không sợ đồng ngươi của bọn ghi hận sao?"
Hoằng Thiền bình thản nói: "Đây là biện pháp giải cứu thiên hạ chúng sinh, vốn dĩ không nên che giấu."
"Lúc trước chúng ta đến thế giới này, chính là gánh vác nhân quả ở thế giới này, hiện giờ Thiên Địa sụp đổ, chúng sinh gian nan, bần tăng đương nhiên nên trả món nợ nhân quả này."
"Còn người khác nhìn như thế nào, bần tăng cũng không quan tâm."
"Huống hồ..." Hoằng Thiền dừng một chút, nhìn Độc Cô Kính Vũ, bình thản nói: "Thí chủ sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?"
Con người đều ích kỷ, Độc Cô Kính Vũ là người như thế nào, hắn rất rõ ràng.
Chuyện này vốn không thể che giấu được bao lâu, Kiếm Sơn sớm muộn gì cũng biết được, vậy thì thay vì thế, không bằng hợp tác trực tiếp với hắn ta.
Hợp tác thì đôi bên cùng có lợi!
Độc Cô Kính Vũ híp mắt, không nhịn được vỗ tay, cười nhẹ: "Hoằng Thiền đại sư tâm mang thiên hạ, bản tọa bội phục."
Còn lời nói này có mấy phần là thật, cũng chỉ có bản thân hắn biết được.
"Hợp tác vui vẻ!"
Độc Cô Kính Vũ cười nhẹ một tiếng.
Bây giờ đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Nếu như có thể xuống Hạ Giới trước, bọn họ chắc chắn có thể chiếm được thế chủ động.
Viên Thiên Cương đúng là có chút hố người ta!
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng bọn họ vẫn gặp ngoài ý muốn trong khi đi qua không gian thông đạo.
Hay nói đúng hơn là, lựa chọn mạo hiểm xuống hạ giới từ Thiên Băng Chi Địa vốn đã chứa đầy rủi ro.
Nói cho cùng, đó chỉ là hình chiếu lực lượng của Thiên Địa Chi Môn chứ không phải là Thiên Địa Chi Môn hoàn chỉnh, do đó con đường được hình thành cũng không hoàn chỉnh.
Bão không gian tấn công, trong chốc lát suýt chút nữa đã phá vỡ con đường, thời khắc quan trọng, ba người bọn họ cùng ra tay, lúc này mới chặn được đợt tấn công của bão.
Nếu đổi thành người bình thường, có lẽ đã sớm bị lạc trong bão không gian rồi.
Đã quen với thiên địa nguyên khí của thượng giới, đột nhiên xuống hạ giới, Lâm Mang ít nhiều cũng có chút không thích ứng.
Chẳng mấy chốc, Trương Tam Phong và Viên Thiên Cương cũng bước ra từ con đường không gian.
Trương Tam Phong hít sâu một hơi, cười nói: "Cuối cùng cũng trở về rồi."
Đám người Mật Tông nhìn thấy vài người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt kinh ngạc không thôi.
"Chẳng lẽ lại có bí cảnh mới xuất hiện?"
Lão tăng Mật Tông thầm nghĩ.
Thời gian qua, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bí cảnh ở khắp nơi.
Chính những bí cảnh này đã tạo nên nhiều cường giả, thậm chí còn có bảo vật và truyền thừa võ học trong một số bí cảnh.
Chu Thường Lạc sau khi củng cố được ngai vàng, bắt đầu cử người xóa bỏ ảnh hưởng của Vũ An Hầu.
Nhiều bức họa lưu truyền từ lâu cũng bị Tây Hán thu giữ.
Mà lão tăng Mật Tông này cũng xuất thân từ bí cảnh, nên không nhận ra Lâm Mang và những người khác.
Lúc đầu, hắn ta cũng không nghĩ đến khía cạnh này.
Đột nhiên, ánh mắt lão tăng Mật Tông lộ ra vẻ nóng bỏng, đột nhiên mở miệng: "Các ngươi có phải từ bí cảnh ra ngoài phải không?"
Giọng hắn ta pha lẫn sự nôn nóng.
Mặc dù những người này mang đến cho hắn ta cảm giác phi phàm, nhưng hai năm trở lại đây, Mật Tông ở Trung Nguyên đã tăng trưởng mạnh mẽ, có Sư phụ và triều đình ủng hộ, tự cho rằng không sợ gì cả.
Lúc này, Trần Hải vốn đã tuyệt vọng, đột nhiên trợn to mắt.
"Điều này ..."
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Hải không chút do dự quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Ma Sư Cung, Trần Hải bái kiến Hầu Gia!"
Trong lòng hắn ta đã dâng lên sóng dữ.
Lão lừa trọc này không biết, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ quên khuôn mặt này.
Đúng là Vũ An Hầu đã biến mất khỏi chốn giang hồ được hai năm!
Từng một mình trấn áp võ lâm không ngóc đầu lên được chính là Vũ An Hầu.
Hắn ta trở về rồi!
Nghe Trần Hải nói vậy, mọi người Mật Tông đều sững sờ.
"Hầu Gia?"
Chẳng phải chỉ có vài Hầu Gia của triều đình thôi sao?
Trong mắt lão tăng Mật Tông lóe lên vẻ nghi ngờ, rất nhanh như nghĩ đến điều gì, toàn thân run lên, kinh ngạc nói: "Ngươi là ... Vũ An Hầu?"
Tiếng kêu kinh ngạc của lão tăng vang vọng khắp núi rừng.
Lâm Mang nheo mắt, đánh giá mọi người, nhàn nhạt nói: "Nơi này là ở đâu?"
Trần Hải đè nén sự kinh ngạc của mình, cung kính nói: "Bẩm Hầu Gia, nơi này là Thuận Đức huyện, Quảng Đông."
Lâm Mang liếc nhìn Trần Hải, hỏi: "Ngươi là người của Ma Sư Cung?"
Trần Hải vội vàng cung kính nói: "Vâng."
Trước ánh mắt đó, sắc mặt lão tăng Mật Tông hơi đổi.
Ai ai cũng biết, Ma Đạo Ma Sư Cung trước kia là thế lực dưới trướng Vũ An Hầu.
Khi đó, Vũ An Hầu phi thăng, nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Lão tăng Mật Tông chắp hai tay lại, hành lễ nói: "Mật Tông, A Lạp Cổ bái kiến Vũ An Hầu."
Lâm Mang hứng thú nói: "Có chuyện gì vậy?"
Những người Ma Sư Cung thế mà lại bị người Mật Tông truy sát, xem ra mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
Trần Hải còn chưa kịp mở miệng, A Lạp Cổ đã vội vàng lên tiếng: "Hầu Gia, việc thanh trừng Ma Đạo là lệnh của bệ hạ, chúng ta cũng chỉ tiến hành theo lệnh."
Trên mặt Lâm Mang vẫn mang nét cười nhàn nhạt, chỉ có điều nụ cười này lại khiến mọi người rợn cả người.
"Ta cho ngươi mở miệng à?"
Sắc mặt A Lạp Cổ khựng lại.
Ngay lúc này, hai chân hắn ta nổ tung, cả người nằm bò trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
A Lạp Cổ nhịn đau, miễn cưỡng nói: "Hầu Gia, giờ đây Mật Tông của chúng ta đã được bệ hạ tôn là quốc giáo, chúng ta chỉ là làm theo lệnh."
Câu nói này của A Lạp Cổ không khỏi mang ý nghĩa uy hiếp.
Giờ đây, Mật Tông của bọn họ đã là quốc giáo, cùng là người của triều đình, cho dù Lâm Mang là Vũ An Hầu, cũng phải nể mặt bệ hạ chứ.
"Quốc giáo?"
Lâm Mang từ trên cao bước xuống, nhìn xuống A Lạp Cổ, bình thản nói: "Ai đồng ý vậy?"
A Lạp Cổ vừa muốn mở miệng, thân thể lập tức nổ tung, thịt nát xương tan.
Những đệ tử Mật Tông đi theo cũng lần lượt bùng cháy ngọn lửa thuần dương chân hỏa, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Trần Hải sợ đến run rẩy, không dám hé răng.
"Nói đi!"
"Kể lại xem sau khi ta rời đi đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng... Vâng thưa Hầu Gia."
Trần Hải được coi là một kẻ tàn nhẫn của Ma Đạo, nhưng lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Hải nhỏ giọng nói: "Hầu Gia, không lâu sau khi ngài phi thăng, người Mật Tông đã đến Trung Nguyên, bệ hạ bây giờ sùng bái họ làm quốc giáo, những năm gần đây, thế lực của Mật Tông phát triển mạnh... "
Trần Hải tỉ mỉ kể lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra trong gần hai năm qua.
Sắc mặt Lâm Mang lạnh tanh.
Không ngờ chỉ rời đi hơn hai năm, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lâm Mang liếc nhìn Trần Hải, lạnh lùng nói: "Miệng lưỡi của ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, ta không muốn có bất kỳ ai biết được chuyện ta quay trở lại."
Trần Hải gật đầu lia lịa như thể đang giã tỏi, rất thức thời quay người rời đi.
Viên Thiên Cương và Trương Tam Phong đều ngó lơ tất cả mọi chuyện, tâm trí của hai người đều đặt vào thông đạo mới được mở ra.
Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt, cười nói: "Xem ra ta đoán đúng rồi."
"Thông đạo này không chỉ giúp chúng ta xuống hạ giới, mà còn có thể quay ngược lên thượng giới với chiếc ngọc bội này."
Lâm Mang lấy ngọc bội ra, nhíu mày nói: "Thứ này rốt cuộc là thứ gì, mà có thể triệu hồi được bóng hư ảnh của Thiên Địa Chi Môn?"
Thực ra ngọc bội này không phải là bảo vật gì, công dụng lớn nhất của nó chính là triệu hồi hư ảnh Thiên Địa Chi Môn, duy trì thông đạo.
Viên Thiên Cương im lặng một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn nghi ngờ Thiên Địa Chi Môn được đồn đại thực chất là do con người tạo nên."
"Chiếc ngọc bội này hẳn là có cùng bản nguyên với Thiên Địa Chi Môn, cho nên mới có thể triệu hồi được sức mạnh của Thiên Địa Chi Môn."
"Nhưng cho dù là Võ Tiên cũng không thể làm được điều này."
Lâm Mang không quá kinh ngạc, bởi vì trong lòng hắn cũng đã có hoài nghi từ trước.
Trong Ngũ Phương Vực, Võ Tiên được chia thành bốn cảnh giới, Động Huyền, Quy Chân, Thiên Địa, Toái Không!
Nhưng cái gọi là cảnh giới "Toái Không" chỉ là một loại suy đoán, cho đến nay, chưa có ai đạt đến cảnh giới Toái Không này.
Xem ra chuyện này còn sâu xa hơn so với tưởng tượng của hắn.
Lâm Mang lắc đầu, cũng lười nghĩ tới chuyện này nữa, hắn nhìn Viên Thiên Cương, thẳng thắn nói: "Viên Quốc Sư, chúng ta vẫn nên đi tìm bản nguyên của thiên địa thì hơn."
Viên Thiên Cương một lòng lại muốn tìm kiếm bản nguyên thiên địa chính là vì muốn đạt đến cảnh giới thứ ba của Võ Tiên, Thiên Địa.
Mượn lực thiên địa, ngưng tự thành quy tắc, hóa một thành thiên địa, chính là "Thiên địa".
Ngay cả những thiên tài như Viên Thiên Cương, kỳ thực cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ hai.
Nguồn hạch tâm thiên địa chính là cốt lõi của một thế giới, chỉ có thứ này mới có thể giúp hắn tấn cấp cảnh giới thứ ba của Võ Tiên.
Viên Thiên Cương gật đầu, lấy ra một cái bàn bát quái, tay kết pháp quyết, bắt đầu tính toán.
Rất nhanh sau đó, trên mặt Viên Thiên Cương lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tìm được một chỗ, ở phương nam, nhưng hình như là trong biển".
"Đi thôi!"
Lâm Mang trực tiếp đạp không mà đi.
Trương Tam Phong kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi không định quay về nhìn một cái sao?"
"Không cần đâu!"
Lâm Mang lắc đầu nói: "Con nít thích quậy phá, cứ để hắn quậy thêm một lát đi".
......
Trung Vực, Kiếm Sơn.
Trong lòng của những kiếm khách Trung Vực, thì Kiếm Sơn chính là Thánh địa võ đạo thực sự.
Trên thực tế, Kiếm Sơn cũng là một trong ba Thánh địa võ đạo lớn của Trung Vực, truyền lưu đến nay đã có mấy ngàn năm.
Không biết có bao nhiêu kiếm khách trong thiên hạ, mà mơ ước cả đời của họ chính là có thể gia nhập Kiếm Sơn, hoặc là có thể mang một thanh kiếm ra khỏi Kiếm Sơn.
Trong môn phái của họ có một chỗ chứa kiếm, theo như lời đồn đại trong giang hồ thì có đến mấy trăm ngàn thanh, vì vậy nên được gọi là "Kiếm Sơn".
Bất kỳ một thanh kiếm nào ở đây cũng đều là bảo kiếm có danh tiếng trong đời, chủ nhân trước đây của chúng đều là những nhân vật tài hoa tuyệt đỉnh.
Là Thánh địa kiếm đạo của Trung Vực, cho nên không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của họ.
Nhưng gần đây, Thánh địa kiếm đạo nổi tiếng thiên hạ này lại liên tục có người đột nhập.
Trong đại điện, Độc Cô Kính Vũ - Sơn chủ đương nhiệm của Kiếm Sơn mặt mày u ám, cả đại điện như thể bị bao phủ bởi một sát ý nồng đậm.
"Đây đã là người thứ mấy rồi?"
Các trưởng lão trong điện nhìn nhau, Đại trưởng lão của Kiếm Sơn là Lý Thanh An thở dài nói: "Thứ sáu rồi!"
Gần đây Kiếm Sơn thường xuyên có người ngoài đột nhập, mấu chốt là những người này không hẹn mà gặp, toàn bộ đều là Võ Tiên.
Chết tiệt!
Hắn ta không hiểu nổi, những Võ Tiên này rốt cuộc là muốn cái làm gì?
Nếu như thật sự muốn xin bảo kiếm, thì cứ nói một tiếng, Kiếm Sơn bọn họ đâu phải không muốn cho.
Một thanh kiếm mà thôi, giá trị của nó chẳng đáng bằng một vị Võ Tiên.
Sáu vị Võ Tiên đấy!
Cho dù là Kiếm Sơn cũng chưa từng có.
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ tràn đầy sát ý, lạnh lùng nói: "Bọn chúng tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà đến Kiếm Sơn của ta, trong Kiếm Sơn chắc chắn có thứ mà bọn chúng muốn có".
Điều làm hắn ta tức giận chính là, hắn ta lại không biết được rốt cuộc thì những người này đến để làm gì.
Hắn ta cũng từng nghĩ đến chuyện bắt sống một người, nhưng sau một hồi giao thủ, hắn ta lại vô cùng kinh ngạc.
Những Võ Tiên đến đây có thực lực rất không tầm thường, thậm chí còn có thể nói là rất đáng sợ.
Trong đó có hai người, hắn ta cảm thấy đối phương cố ý nương tay, mục đích chính là không muốn để lộ thân phận thực sự của mình.
May mà những người này chỉ hành động riêng lẻ, dường như không thuộc về cùng một thế lực, nếu như đến từ cùng một thế lực thì Kiếm Sơn chắc chắn nguy to.
Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài điện bước vào, cung kính nói: "Sơn chủ, bên ngoài sơn môn có một hòa thượng của Đại Trí Thiền Tự cầu kiến".
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày, hỏi: "Hắn có nói rõ lai lịch của mình không?"
Người của Phật Môn Tây Vực sao lại đặt chân đến Trung Vực?
"Hoằng Thiền!"
Độc Cô Kính Vũ nhíu mày sâu hơn.
"Cho hắn vào đi!"
"Thôi, ta đích thân đi!"
Độc Cô Kính Vũ bước ra một bước, thân ảnh biến mất bên trong đại điện, rất nhanh sau đó đã đến bên ngoài sơn môn.
Tại chân núi Kiếm Sơn, Hoằng Thiền một tay lập ở trước ngực, bình tĩnh tụng một tiếng Phật hiệu.
"Độc Cô sơn chủ, đã lâu không gặp."
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn biết rõ thân phận của Hoằng Thiền, chỉ là người này thực lực không yếu, Kiếm Sơn của hắn cũng không muốn làm con chim đầu đàn.
Thế lực của Phật Môn Tây Vực vốn chẳng hề yếu, chuyện phi thăng không ít người biết, nhưng cũng chẳng ai vạch trần.
Liều chết chiến đấu?
Không có mấy người nguyện ý.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Bàn với Độc Cô sơn chủ một vụ hợp tác."
"Hợp tác?" Độc Cô Kính Vũ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Lão hòa thượng ngươi lại đang tính toán chuyện quái quỷ gì đây?"
"Chẳng phải ban đầu các ngươi chiếm lấy Tây Vực còn chưa đủ sao?"
Hoằng Thiền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Độc Cô thí chủ nói vậy sai rồi, đó là lựa chọn của chúng sinh."
Độc Cô Kính Vũ khoát tay nói: "Thôi, mấy lời này cũng chẳng cần phải nói nữa, không biết hợp tác mà ngươi nói đến rốt cuộc là gì?"
Hoằng Thiền nhìn Độc Cô Kính Vũ, nhàn nhạt nói: "Gần đây Kiếm Sơn có người ngoài vào không?"
Con ngươi của Độc Cô Kính Vũ đột nhiên co lại.
Sắc mặt của Độc Cô Kính Vũ trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Là người của các ngươi?"
Lúc đầu hắn còn tò mò về thân phận của những người này.
Võ Tiên của Ngũ Vực đều được đếm trên đầu ngón tay, trong số đó rất nhiều người hắn đều biết.
Nếu như những người này là người phi thăng, thì tất cả đều giải thích được.
"Cũng coi như vậy!" Hoằng Thiền gật đầu, nói: "Chỉ là bọn họ không phải người Phật Môn chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ cười lạnh nói: "Xem ra Kiếm Sơn ta có thứ mà các ngươi cần."
"Là ngươi cũng tới vì thứ đó đúng không?"
"Đúng vậy!"
Hoằng Thiền cũng chẳng giấu diếm, gật đầu thừa nhận.
Trên mặt Độc Cô Kính Vũ lộ ra một tia mỉm cười, đưa tay ra hiệu: "Hoằng Thiền đại sư, mời vào trong!"
"Ta có hơi hứng thú với vụ hợp tác mà ngươi nói rồi."
Hoằng Thiền lắc đầu nói: "Cứ ở đây là được."
Độc Cô Kính Vũ cười cười, cũng không miễn cưỡng.
Lão hòa thượng này đúng là đủ cẩn thận.
"Nói đi."
"Rốt cuộc là hợp tác gì."
"A Di Đà Phật." Hoằng Thiền khẽ tụng một tiếng hiệu Phật, chắp hai tay lại, trầm giọng nói: "Tiểu tăng có thể nói cho Độc Cô thí chủ biết bọn chúng rốt cuộc vì sao mà tới, cũng có thể nói cho ngươi biết công dụng của thứ này, nhưng thứ này cần phải chia sẻ với Đại Trí Thiền Tự chúng ta."
Độc Cô Kính Vũ nghe vậy, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Có thể!"
Hắn ghét nhất là cảm giác không biết gì này.
Huống hồ thứ này có thể khiến cho sáu vị Võ Tiên coi trọng, nhất định là bảo vật.
Hiện tại thứ này đang nằm trong Kiếm Sơn của hắn, cho dù có chia sẻ với Đại Trí Thiền Tự, thì hắn cũng nắm thế chủ động.
Hoằng Thiền bình tĩnh nói: "Một chiếc chìa khóa thông tới hạ giới!"
"Cái gì?" Độc Cô Kính Vũ sững sờ một hồi, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bừng tỉnh nói: "Thảo nào."
Độc Cô Kính Vũ lập tức động lòng.
Hắn biết rất rõ về chuyện Ngũ Vực sụp đổ, mặc dù hiện tại còn chưa ảnh hưởng tới Trung Vực, nhưng chẳng bao lâu nữa, Trung Vực nhất định sẽ bị liên lụy.
Trước thảm họa trời sập, cho dù là Võ Tiên cũng chẳng thể làm gì được.
Những người vẫn luôn tìm kiếm hạ giới không chỉ có người phi thăng lúc trước, mà còn cả những người như bọn họ.
Mặc dù Hạ Giới hoàn cảnh không bằng Ngũ Phương Vực, thế nhưng với bản lĩnh của bọn họ, hoàn toàn có thể xuống Ngũ Phương Vực càn quét một vòng, sau đó mang theo bảo vật trở về Hạ Giới.
Độc Cô Kính Vũ nhìn Hoằng Thiền một cái, thâm ý nói: "Hoằng Thiền đại sư nói cho ta biết chuyện này, chẳng lẽ không sợ đồng ngươi của bọn ghi hận sao?"
Hoằng Thiền bình thản nói: "Đây là biện pháp giải cứu thiên hạ chúng sinh, vốn dĩ không nên che giấu."
"Lúc trước chúng ta đến thế giới này, chính là gánh vác nhân quả ở thế giới này, hiện giờ Thiên Địa sụp đổ, chúng sinh gian nan, bần tăng đương nhiên nên trả món nợ nhân quả này."
"Còn người khác nhìn như thế nào, bần tăng cũng không quan tâm."
"Huống hồ..." Hoằng Thiền dừng một chút, nhìn Độc Cô Kính Vũ, bình thản nói: "Thí chủ sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?"
Con người đều ích kỷ, Độc Cô Kính Vũ là người như thế nào, hắn rất rõ ràng.
Chuyện này vốn không thể che giấu được bao lâu, Kiếm Sơn sớm muộn gì cũng biết được, vậy thì thay vì thế, không bằng hợp tác trực tiếp với hắn ta.
Hợp tác thì đôi bên cùng có lợi!
Độc Cô Kính Vũ híp mắt, không nhịn được vỗ tay, cười nhẹ: "Hoằng Thiền đại sư tâm mang thiên hạ, bản tọa bội phục."
Còn lời nói này có mấy phần là thật, cũng chỉ có bản thân hắn biết được.
"Hợp tác vui vẻ!"
Độc Cô Kính Vũ cười nhẹ một tiếng.
Bây giờ đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Nếu như có thể xuống Hạ Giới trước, bọn họ chắc chắn có thể chiếm được thế chủ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận