Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 358: Đến bí cảnh
Sự xuất hiện của Lâu Lan Cổ Quốc khiến mọi người bất ngờ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm trí mọi người rung động.
Lâu Lan Cổ Quốc!
Mọi người không quản muôn vàn gian khổ đã lặn lội hàng ngàn dặm đến đây, chẳng phải là vì Lâu Lan Cổ Quốc sao?
Ngay cả những người vừa rồi còn mang vẻ mặt giận dữ cũng không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Đạt Chí Thượng Sư đến từ Mật Tông ngước nhìn cảnh tượng kỳ lạ hiện lên trên bầu trời, khẽ niệm một câu chú.
"Những gì được ghi chép trong kinh cổ là sự thật?"
Đạt Chí Thượng Sư đưa mắt nhìn xa xăm rồi khẽ nói: "Không biết có thể nhìn thấy di cốt của sư tổ hay không".
Nhìn thấy tòa cổ thành hiện lên dưới ánh trăng, trong mắt mọi người ánh lên sự háo hức.
"Lâu Lan Cổ Quốc đã thực sự xuất hiện rồi!"
"Lâu Lan Cổ Quốc đã xuất hiện!"
"Hóa ra lời đồn không phải là không có căn cứ!"
Mọi người bàn tán rôm rả, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Cảnh tượng trước mắt quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Trên bầu trời u ám, trăng tròn treo cao.
Ánh trăng trắng xóa bao phủ, không gian như bị kéo dài ra vậy, tại vị trí cũ của Nguyệt Lượng Hà phản chiếu vô số cảnh tượng.
Cảnh tượng kỳ lạ vô cùng!
Ngày nay không nhìn thấy mặt trăng của thời xưa, nhưng mặt trăng của tháng này từng soi sáng cho người xưa!
Trong khoảnh khắc ấy, như thể những người cách đây hàng trăm năm đã sống lại.
Trên bầu trời của tòa cổ thành, có nhiều phụ nữ dị tộc đang thản nhiên nhảy múa.
Vương quốc chỉ tồn tại trong sử sách cổ xưa đó đang từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Có người ngờ vực nói: "Đây không phải là huyễn ảnh thị giác chứ?"
"Lối vào ở đâu?"
"Sao không nhìn thấy lối vào?"
Lời mà người này nói ra cũng nói lên tâm tư của mọi người.
Mặc dù nhìn cảnh tượng này rất chấn động, nhưng mọi người vẫn không nhìn thấy lối vào Lâu Lan Cổ Quốc.
Những người đang phân bố xung quanh Nguyệt Lượng Hà cũng bắt đầu bàn tán.
Đúng lúc này, có mấy bóng người chạy nhanh như chớp về phía di tích Nguyệt Lượng Hà đang được ánh trăng soi sáng.
Tốc độ của họ rất nhanh, hơn nữa lại là lúc mọi người đang chăm chú nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên đỉnh đầu.
"Bọn họ là ai?"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.
Nhưng chưa kịp để mọi người phản ứng lại thì những người đó đã biến mất tại chỗ.
"Nhìn này, họ biến mất rồi!"
"Cái gì?"
Đầu tiên mọi người giật mình, sau đó thì bừng tỉnh.
Một số người nóng vội lao thẳng ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong ánh sáng trắng.
"Nhanh lên!"
"Nhanh vào trong!"
Không biết ai hét lên một tiếng khiến những người còn đang do dự quẳng luôn sự e ngại trong lòng và nhanh chóng lao về phía trước.
Bóng người nối bóng người nhanh chóng lao về phía cột sáng.
Thình lình, một bóng người tỏa ra khí thế đáng sợ từ bãi cát xa xa lao đến.
"Cút đi!"
Người mới tới gầm lên một tiếng, hung hăng vô cùng.
Giọng nói thô lỗ của người này khiến màng nhĩ của mọi người đau như búa bổ, ong ong không thôi.
Lòng mọi người kinh hãi.
Đại Tông Sư!
"Ầm!"
Mặt đất run lên dữ dội, cát bụi mù trời, một tráng hán cao tám thước tay cầm đại chùy lao thẳng vào trong.
Vài Tông Sư đứng gần bị lực đẩy thô bạo hất văng ra ngoài, phun máu bay ngược.
Một số đệ tử có thực lực thấp hơn thì bị chấn động đến chết ngay tại chỗ.
Cùng với sự xông vào của vị Đại Tông Sư này, những Tông Sư còn lại cũng không do dự nữa mà lần lượt xông vào.
Càng ngày càng có nhiều người xông vào trong.
Gần như ngay lập tức, một lần nữa lại có hai bóng người mặc áo choàng đen từ bãi cát xa xa lao đến.
Hai người này có tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến được ngoại vi Nguyệt Lượng Hà.
Trong đó một người thi triển Thần Hành Bách Biến, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Sự xuất hiện của Lâu Lan Cổ Quốc khiến mọi người không thể kiềm chế được sự nóng lòng trong lòng.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy những bóng người đen nghẹt từ bốn phương tám hướng đổ vào bên trong cột sáng trắng.
Phía bắc Nguyệt Lượng Hà,
Những người Mông Cổ cũng lần lượt lao về phía cột sáng.
Đột nhiên bên cạnh Bả Na Sử xuất hiện một lão giả, một thân trang phục của tế tự Mông Cổ.
Mặc dù môn phái Shaman giáo đã dần suy tàn ở Mông Cổ, nhưng nền tảng của họ vẫn còn.
Bả Na Sử là một người có tham vọng, nhưng hắn ta không có sự ủng hộ của Mật Tông, nên đành hợp tác với Shaman giáo.
"Tứ vương tử".
Bả Na Sử phấn khởi nói: "Đại tế tự, đi thôi!"
"Chỉ cần có thể tìm thấy bảo tàng bên trong, ta có thể trang bị cho cả một đội quân!"
Mọi người bảo vệ Bả Na Sử nhanh chóng lao về phía cột sáng.
……
Lâm Mang đứng im lặng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn vào cột sáng không xa.
Cảnh tượng này cũng đủ để chứng minh cho những suy đoán của hắn.
Cái gọi là "Lâu Lan Cổ Quốc" này đúng là một bí cảnh.
Chỉ trong một khắc, số người ở hiện trường giảm đi phân nửa.
"Hầu gia!"
Lạc Bạch Thu do dự: "Chẳng nhẽ chúng ta không vào?"
Lâm Mang liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Sao nào, ngươi cũng động lòng rồi sao?"
Lạc Bạch Thu do dự gật đầu.
Trước khi tận mắt chứng kiến cảnh này, hắn không tin, nhưng giờ đây, hắn buộc phải tin.
Lâm Mang nhìn xung quanh, hàm ý bảo: "Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử".
"Nếu còn không đi, có kẻ lại vội vàng rồi".
Lâm Mang bước tới, trong nháy mắt đã đến lưng của Tỳ Hưu lại dẫn đầu mọi người đi về phía cột sáng.
Dọc đường đi qua, mọi người tự động nhường đường mấy bước.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu, dẫn đầu bước vào vùng đất ánh trăng trắng xóa bao phủ.
Đám Cẩm Y Vệ theo sát phía sau, lần lượt biến mất.
...
Trên một cồn cát ở phía xa Nguyệt Lượng Hà, một bóng người đội nón lá nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài.
"A di đà Phật~"
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, nhìn xa xăm, thở dài: "Con người đều tham lam".
Đều biết đây là vùng đất giấu kho báu, nhưng lại không biết đây cũng chính là địa ngục tu la.
Kẻ tham lam cuối cùng sẽ bị chính lòng tham của mình nuốt chửng.
"Vũ An Hầu, đáng tiếc thay..."
Huyền Không chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trong tay, bước về phía Nguyệt Lượng Hà.
Bản thân hắn đã nghĩ rằng mình đã sớm quên đi chuyện phàm tục, nhưng đến cùng vẫn không thể lừa dối chính mình.
Xét cho cùng, hắn cũng là người xuất thân từ Thiếu Lâm, với Thiếu Lâm có tình cảm khó có thể cắt đứt.
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, bước tới, trong nháy mắt đã đến trước cột sáng, bóng người từ từ biến mất trong cột sáng.
Tại vùng đất cát ở phía Đông Nguyệt Lượng Hà,
Tần Bá Tiên ngồi xếp bằng dưới đất, miệng ngậm một cọng cỏ dại, vẻ mặt lười biếng nhìn về phía xa.
Gã đứng dậy, vỗ sạch bụi trên người, cười nói: "Thật là náo nhiệt".
"Suýt nữa ngủ quên giờ rồi".
"Lúc nãy hình như có một tên hòa thượng lẻn vào, chẳng lẽ sư phụ bảo ta đến đây để đánh hắn sao?"
Tần Bá Tiên cười cười, thi triển Võ Đang Thê Vân Tung, nhanh chóng chạy đến cửa vào.
Ngoài Tần Bá Tiên ra, xung quanh còn có một số bóng người khác cũng đang nhanh chóng chạy đến.
Mấy người nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ bình tĩnh hòa vào đám đông rồi bước vào cột sáng.
...
Ánh sáng trắng xóa lóe lên trước mắt Lâm Mang, khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn và Tỳ Hưu đã xuất hiện trên một đống đổ nát.
Khác với những gì nhìn thấy từ bên ngoài, thứ hiện ra trước mắt lại là một thành trì đổ nát.
Chung quanh toàn là những ngôi nhà sụp đổ.
Trên mặt đất phủ đầy một lớp bụi dày.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên vẻ ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: "Bí cảnh này có chút thú vị đấy chứ".
Cho dù là bí cảnh Long Hổ Sơn hay bí cảnh trong hoàng cung, thì đều có thể nhìn thấy điểm cuối.
Huống hồ hai bí cảnh đó không có nhiều kiến trúc, xung quanh toàn một màu trắng xóa.
Nhưng cái gọi là Lâu Lan Cổ Quốc này, vậy mà lại có kiến trúc tồn tại.
Chẳng lẽ nơi này thực sự là Lâu Lan Cổ Quốc trong truyền thuyết ư?
Lâm Mang ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Vị trí hiện tại của hắn có vẻ như là một góc của thành trì, những kiến trúc xung quanh cũng không quá nguy nga tráng lệ.
Không thấy người khác, xem ra lúc bước vào cửa này sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên.
Đúng lúc này, Lâm Mang đột nhiên nhận ra ngực mình hơi nóng lên.
"Đây là..."
Lâm Mang đưa tay vào trong lòng lấy một thứ ra.
Nhìn chiếc mai rùa trong tay, Lâm Mang kinh ngạc: "Không lẽ thật sự có Huyền Vũ ư?"
Vật này là thứ hắn lấy được từ Huyền Vũ Chân Cung lúc trước, đồn rằng đó là mai rùa của Huyền Vũ.
Có thật hay không thì không thể nào phân biệt được, nhưng thứ này quả thực rất cứng, bấy lâu nay hắn vẫn luôn coi nó như một tấm Huyền Vũ Chi Giáp.
Theo lý mà nói, đã có Tỳ Hưu rồi thì việc xuất hiện Huyền Vũ cũng chẳng có gì lạ, nhưng tại sao lại là ở nơi này?
Lâm Mang thử đổi hướng đi, nhiệt độ tỏa ra từ chiếc mai rùa trong tay cũng hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mang lập tức hiểu ra.
Sau đó, hắn cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ mai rùa, đi dọc theo đường cái.
Đi một hồi lâu, trước mắt không còn là những công trình đổ nát nữa, mà là một cung điện oai nghiêm.
Đáng nói là, trước cung điện ngã xuống hai khô lâu mặc áo giáp.
Vũ khí trong tay chúng đã han gỉ, ngực của một khô lâu còn cắm một thanh kiếm khổng lồ.
Ngoài ra, trước cung điện còn có một pho tượng đá Huyền Vũ cao mấy trượng, chỉ là pho tượng đã vỡ gần hết.
Một cánh cửa của cung điện cũng bị vỡ.
Lâm Mang nhảy xuống khỏi lưng Tỳ Hưu, bước vào trong.
Bên trong cung điện rất tối tăm, cảnh tượng đổ nát khắp nơi, những cây cột xung quanh đổ sụp trên mặt đất.
Lâm Mang nhìn xung quanh một lượt, thấy chẳng có gì thú vị.
Chỗ này mà lại có cái gọi là thuốc trường sinh, cùng bí ẩn về sự phi thăng ư?
Nhìn thế nào cũng không thấy có gì lạ.
Tuy nhiên, những bức bích họa quanh cung điện đã thu hút sự chú ý của hắn.
Có lẽ là vì thời gian quá lâu nên bức bích họa đã bị hư hại ở nhiều chỗ, người ta mơ hồ có thể nhận ra rằng, đây là cảnh tế lễ.
Dưới bục cao, vô số người Lâu Lan quỳ lạy dưới đất, cúi đầu thờ bái.
Một lão giả cởi trần, bận trang phục tế tự đang đứng giơ hai tay lên trên bục cao.
Trên phiến đá trên bục cao, một thiếu nữ nằm với khuôn mặt không rõ, trên đỉnh đầu thiếu nữ có khắc một đóa hoa sen đang nở.
Trên bầu trời, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ.
Bức tranh tường đến đây thì biến mất, như thể bị người ta cố ý xóa đi vậy.
Trên vách đá còn lưu lại một vết kiếm sâu hoắm.
Sờ vào vết kiếm, sắc mặt Lâm Mang khẽ động, kinh ngạc không thôi.
"Kiếm Ý..."
Chậm rãi đưa tay sờ qua vết kiếm, Lâm Mang bỗng nhớ tới thanh Thanh Long Kiếm trước đó mình có được.
Kiếm Ý còn sót lại trong vết kiếm này mơ hồ có phần giống với sức mạnh ẩn chứa trong Thanh Long Kiếm.
Nhưng vết kiếm này là do ai để lại?
Lâu Lan Cổ Quốc cổ đã biến mất từ thời nhà Đường đến nay đã không còn ngắn, mà vết kiếm này lại còn lưu lại phần Kiếm Ý.
Lâm Mang đang định rời đi thì bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, hơn nữa còn đang hướng về phía cung điện mà nhanh chóng tiến đến.
Mới đi được hai bước, đã có một nhóm người xông vào cung điện.
Những người đi vào là người các bộ lạc Mông Cổ, cùng với người của Mật Tông trên Thảo Nguyên.
Nhìn thấy trong điện còn có người, đám người xông vào đều khựng lại một chút.
Vì môi trường trong điện u tối nên thoạt nhìn họ không nhìn rõ.
Cho đến khi Lâm Mang bước về phía trước hai bước, mọi người mới nhìn rõ, tim đột nhiên đập loạn xạ, mồ hôi lạnh sau lưng toát ra.
"Vũ... Vũ An Hầu!?"
Một người kinh hãi hét lên.
Sắc mặt của mấy người đại biến, vội vàng quay người định bỏ chạy.
Lâm Mang liếc mắt, tùy tiện vỗ một chưởng.
Một chưởng như thế này mặc dù nhìn có vẻ rất đỗi bình thường, nhưng lại ẩn chứa uy thế to lớn, trực tiếp làm cho mấy người bị chấn tung vào tường, ngũ tạng lục phủ bị chấn vỡ nát.
Lâm Mang khẽ cau mày.
Khi nãy ra tay, thiên địa chi lực dường như có chút gợn sóng.
Cho dù trước đây ở bí cảnh Long Hổ Sơn hay là trong kho vũ khí của hoàng cung cũng chưa từng có cảm giác như thế này.
Đi ra khỏi cung điện, Lâm Mang tiếp tục đi về phía xa.
...
Khu trung tâm Lâu Lan Cổ Quốc,
Đây là khu vực trung tâm nhất của toàn thành trì, cũng là khu vực công trình bảo tồn nguyên vẹn nhất trong toàn thành trì.
Nếu như nhìn từ trên không xuống sẽ phát hiện ra rằng, toàn thành trì mang hình dạng hình hoàn.
Thành trì khổng lồ như một cung điện vậy.
Ở khu vực trung tâm nhất, được ngăn cách với bốn phía xung quanh, có một cung điện đồ sộ khổng lồ.
Trên quảng trường trung tâm, người ta dựng một bức tượng đá khổng lồ cao đến mấy chục trượng, tay cầm quyền trượng, đầu đội vương miện, sống động như thật.
Trong đôi mắt của bức tượng, nạm hai viên đá quý đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
Cho dù là vương miện trên đỉnh đầu bức tượng hay đồ trang trí trên toàn thân, đều không phải được chế tác bằng đá mà là đồ trang sức thật sự.
Trên đường phố tĩnh mịch, một bóng người đội nón lá chậm rãi đi tới.
Huyền Không đưa tay chậm rãi gỡ mũ đội đầu, giơ một tay lên trước ngực, hơi cúi người về phía bức tượng, nhẹ nhàng tụng một câu hiệu Phật.
"A Di Đà Phật~"
Huyền Không chậm rãi xoay tràng hạt trong tay, nhìn bức tượng, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc."
Huyền Không khẽ thở dài, hướng về cung điện phía trước đi đến.
Đột nhiên, trên người hắn phát ra ánh sáng Phật sáng rỡ.
Bên trong cung điện, cũng theo đó mà phát ra ánh sáng Phật sáng rỡ.
Bên trong cung điện, có ba bức tượng Phật khổng lồ được đặt tại chỗ cũ.
Huyền Không ngẩng đầu nhìn ba bức tượng Phật, thò tay từ trong tay áo lấy ra ba viên xá lợi của các vị cao tăng Phật Môn.
Ba viên xá lợi từ từ phóng ra ánh sáng Phật rực rỡ, lơ lửng bay lên, trôi về phía các bức tượng Phật.
"Ầm!"
Trong hư không như vang lên một tiếng nổ lớn rung động đất trời, một luồng khí tức vô hình tản ra.
Ba viên xá lợi đột nhiên vỡ vụn, sức mạnh to lớn tràn vào ba bức tượng Phật.
Huyền Không nhắm mắt nhẹ nhàng tụng kinh.
Một khắc đồng hồ sau, ba bức tượng Phật dần dần lóe lên ánh sáng thần thánh trong đôi mắt, như đã sống lại.
Thân hình được đúc bằng đá đang dần dần biến đổi.
"Huyền Không!"
Trong một bức tượng Phật truyền ra âm thanh Phật Môn vĩ đại.
"Tại sao ngươi lại không làm theo yêu cầu của chúng ta?"
"Chỉ bằng ba viên xá lợi này, không thể mở hoàn toàn con đường."
Một trong những bức tượng Phật giọng trầm thấp.
Huyền Không khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Những người đó họ vô tội, không cần phải liên lụy đến họ chứ?"
Hắn cố tình mang đến ba viên xá lợi Phật Môn chính là không muốn liên lụy đến quá nhiều người.
"Không tiêu diệt được ma đầu, thiên hạ khó mà yên ổn!"
Một bức tượng Phật giọng oang oang nói: "Thế gian đều tham lam, trên người họ mang tội, đây là cơ hội để họ rửa sạch tội lỗi trên người mình."
"Huyền Không, đừng quên thân phận của mình!"
Huyền Không cười lạnh, nhìn ba bức tượng Phật trước mặt, lạnh lùng nói: "Xem ra các ngươi rất kiêng dè hắn, quả là hơi ngoài dự liệu của ta."
"Các ngươi là sợ không phải đối thủ của hắn sao?"
"Ngươi hỗn xược!"
Trong âm thanh Phật Môn vĩ đại ẩn chứa sức mạnh làm người ta khiếp sợ.
"Huyền Không, chú ý thái độ của ngươi!"
Huyền Không không nói nữa, ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng tụng kinh Phật.
Ánh sáng Phật quang trên người ba bức tượng Phật cũng càng lúc càng sáng rỡ.
Sau lưng các bức tượng Phật, mơ hồ hiện ra một thế giới Phật Môn rộng lớn, ánh sáng Phật quang tỏa sáng.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm trí mọi người rung động.
Lâu Lan Cổ Quốc!
Mọi người không quản muôn vàn gian khổ đã lặn lội hàng ngàn dặm đến đây, chẳng phải là vì Lâu Lan Cổ Quốc sao?
Ngay cả những người vừa rồi còn mang vẻ mặt giận dữ cũng không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Đạt Chí Thượng Sư đến từ Mật Tông ngước nhìn cảnh tượng kỳ lạ hiện lên trên bầu trời, khẽ niệm một câu chú.
"Những gì được ghi chép trong kinh cổ là sự thật?"
Đạt Chí Thượng Sư đưa mắt nhìn xa xăm rồi khẽ nói: "Không biết có thể nhìn thấy di cốt của sư tổ hay không".
Nhìn thấy tòa cổ thành hiện lên dưới ánh trăng, trong mắt mọi người ánh lên sự háo hức.
"Lâu Lan Cổ Quốc đã thực sự xuất hiện rồi!"
"Lâu Lan Cổ Quốc đã xuất hiện!"
"Hóa ra lời đồn không phải là không có căn cứ!"
Mọi người bàn tán rôm rả, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Cảnh tượng trước mắt quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Trên bầu trời u ám, trăng tròn treo cao.
Ánh trăng trắng xóa bao phủ, không gian như bị kéo dài ra vậy, tại vị trí cũ của Nguyệt Lượng Hà phản chiếu vô số cảnh tượng.
Cảnh tượng kỳ lạ vô cùng!
Ngày nay không nhìn thấy mặt trăng của thời xưa, nhưng mặt trăng của tháng này từng soi sáng cho người xưa!
Trong khoảnh khắc ấy, như thể những người cách đây hàng trăm năm đã sống lại.
Trên bầu trời của tòa cổ thành, có nhiều phụ nữ dị tộc đang thản nhiên nhảy múa.
Vương quốc chỉ tồn tại trong sử sách cổ xưa đó đang từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Có người ngờ vực nói: "Đây không phải là huyễn ảnh thị giác chứ?"
"Lối vào ở đâu?"
"Sao không nhìn thấy lối vào?"
Lời mà người này nói ra cũng nói lên tâm tư của mọi người.
Mặc dù nhìn cảnh tượng này rất chấn động, nhưng mọi người vẫn không nhìn thấy lối vào Lâu Lan Cổ Quốc.
Những người đang phân bố xung quanh Nguyệt Lượng Hà cũng bắt đầu bàn tán.
Đúng lúc này, có mấy bóng người chạy nhanh như chớp về phía di tích Nguyệt Lượng Hà đang được ánh trăng soi sáng.
Tốc độ của họ rất nhanh, hơn nữa lại là lúc mọi người đang chăm chú nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên đỉnh đầu.
"Bọn họ là ai?"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.
Nhưng chưa kịp để mọi người phản ứng lại thì những người đó đã biến mất tại chỗ.
"Nhìn này, họ biến mất rồi!"
"Cái gì?"
Đầu tiên mọi người giật mình, sau đó thì bừng tỉnh.
Một số người nóng vội lao thẳng ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong ánh sáng trắng.
"Nhanh lên!"
"Nhanh vào trong!"
Không biết ai hét lên một tiếng khiến những người còn đang do dự quẳng luôn sự e ngại trong lòng và nhanh chóng lao về phía trước.
Bóng người nối bóng người nhanh chóng lao về phía cột sáng.
Thình lình, một bóng người tỏa ra khí thế đáng sợ từ bãi cát xa xa lao đến.
"Cút đi!"
Người mới tới gầm lên một tiếng, hung hăng vô cùng.
Giọng nói thô lỗ của người này khiến màng nhĩ của mọi người đau như búa bổ, ong ong không thôi.
Lòng mọi người kinh hãi.
Đại Tông Sư!
"Ầm!"
Mặt đất run lên dữ dội, cát bụi mù trời, một tráng hán cao tám thước tay cầm đại chùy lao thẳng vào trong.
Vài Tông Sư đứng gần bị lực đẩy thô bạo hất văng ra ngoài, phun máu bay ngược.
Một số đệ tử có thực lực thấp hơn thì bị chấn động đến chết ngay tại chỗ.
Cùng với sự xông vào của vị Đại Tông Sư này, những Tông Sư còn lại cũng không do dự nữa mà lần lượt xông vào.
Càng ngày càng có nhiều người xông vào trong.
Gần như ngay lập tức, một lần nữa lại có hai bóng người mặc áo choàng đen từ bãi cát xa xa lao đến.
Hai người này có tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến được ngoại vi Nguyệt Lượng Hà.
Trong đó một người thi triển Thần Hành Bách Biến, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Sự xuất hiện của Lâu Lan Cổ Quốc khiến mọi người không thể kiềm chế được sự nóng lòng trong lòng.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy những bóng người đen nghẹt từ bốn phương tám hướng đổ vào bên trong cột sáng trắng.
Phía bắc Nguyệt Lượng Hà,
Những người Mông Cổ cũng lần lượt lao về phía cột sáng.
Đột nhiên bên cạnh Bả Na Sử xuất hiện một lão giả, một thân trang phục của tế tự Mông Cổ.
Mặc dù môn phái Shaman giáo đã dần suy tàn ở Mông Cổ, nhưng nền tảng của họ vẫn còn.
Bả Na Sử là một người có tham vọng, nhưng hắn ta không có sự ủng hộ của Mật Tông, nên đành hợp tác với Shaman giáo.
"Tứ vương tử".
Bả Na Sử phấn khởi nói: "Đại tế tự, đi thôi!"
"Chỉ cần có thể tìm thấy bảo tàng bên trong, ta có thể trang bị cho cả một đội quân!"
Mọi người bảo vệ Bả Na Sử nhanh chóng lao về phía cột sáng.
……
Lâm Mang đứng im lặng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn vào cột sáng không xa.
Cảnh tượng này cũng đủ để chứng minh cho những suy đoán của hắn.
Cái gọi là "Lâu Lan Cổ Quốc" này đúng là một bí cảnh.
Chỉ trong một khắc, số người ở hiện trường giảm đi phân nửa.
"Hầu gia!"
Lạc Bạch Thu do dự: "Chẳng nhẽ chúng ta không vào?"
Lâm Mang liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Sao nào, ngươi cũng động lòng rồi sao?"
Lạc Bạch Thu do dự gật đầu.
Trước khi tận mắt chứng kiến cảnh này, hắn không tin, nhưng giờ đây, hắn buộc phải tin.
Lâm Mang nhìn xung quanh, hàm ý bảo: "Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử".
"Nếu còn không đi, có kẻ lại vội vàng rồi".
Lâm Mang bước tới, trong nháy mắt đã đến lưng của Tỳ Hưu lại dẫn đầu mọi người đi về phía cột sáng.
Dọc đường đi qua, mọi người tự động nhường đường mấy bước.
Lâm Mang cưỡi Tỳ Hưu, dẫn đầu bước vào vùng đất ánh trăng trắng xóa bao phủ.
Đám Cẩm Y Vệ theo sát phía sau, lần lượt biến mất.
...
Trên một cồn cát ở phía xa Nguyệt Lượng Hà, một bóng người đội nón lá nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài.
"A di đà Phật~"
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, nhìn xa xăm, thở dài: "Con người đều tham lam".
Đều biết đây là vùng đất giấu kho báu, nhưng lại không biết đây cũng chính là địa ngục tu la.
Kẻ tham lam cuối cùng sẽ bị chính lòng tham của mình nuốt chửng.
"Vũ An Hầu, đáng tiếc thay..."
Huyền Không chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trong tay, bước về phía Nguyệt Lượng Hà.
Bản thân hắn đã nghĩ rằng mình đã sớm quên đi chuyện phàm tục, nhưng đến cùng vẫn không thể lừa dối chính mình.
Xét cho cùng, hắn cũng là người xuất thân từ Thiếu Lâm, với Thiếu Lâm có tình cảm khó có thể cắt đứt.
Huyền Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, bước tới, trong nháy mắt đã đến trước cột sáng, bóng người từ từ biến mất trong cột sáng.
Tại vùng đất cát ở phía Đông Nguyệt Lượng Hà,
Tần Bá Tiên ngồi xếp bằng dưới đất, miệng ngậm một cọng cỏ dại, vẻ mặt lười biếng nhìn về phía xa.
Gã đứng dậy, vỗ sạch bụi trên người, cười nói: "Thật là náo nhiệt".
"Suýt nữa ngủ quên giờ rồi".
"Lúc nãy hình như có một tên hòa thượng lẻn vào, chẳng lẽ sư phụ bảo ta đến đây để đánh hắn sao?"
Tần Bá Tiên cười cười, thi triển Võ Đang Thê Vân Tung, nhanh chóng chạy đến cửa vào.
Ngoài Tần Bá Tiên ra, xung quanh còn có một số bóng người khác cũng đang nhanh chóng chạy đến.
Mấy người nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ bình tĩnh hòa vào đám đông rồi bước vào cột sáng.
...
Ánh sáng trắng xóa lóe lên trước mắt Lâm Mang, khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn và Tỳ Hưu đã xuất hiện trên một đống đổ nát.
Khác với những gì nhìn thấy từ bên ngoài, thứ hiện ra trước mắt lại là một thành trì đổ nát.
Chung quanh toàn là những ngôi nhà sụp đổ.
Trên mặt đất phủ đầy một lớp bụi dày.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên vẻ ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: "Bí cảnh này có chút thú vị đấy chứ".
Cho dù là bí cảnh Long Hổ Sơn hay bí cảnh trong hoàng cung, thì đều có thể nhìn thấy điểm cuối.
Huống hồ hai bí cảnh đó không có nhiều kiến trúc, xung quanh toàn một màu trắng xóa.
Nhưng cái gọi là Lâu Lan Cổ Quốc này, vậy mà lại có kiến trúc tồn tại.
Chẳng lẽ nơi này thực sự là Lâu Lan Cổ Quốc trong truyền thuyết ư?
Lâm Mang ngẩng đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Vị trí hiện tại của hắn có vẻ như là một góc của thành trì, những kiến trúc xung quanh cũng không quá nguy nga tráng lệ.
Không thấy người khác, xem ra lúc bước vào cửa này sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên.
Đúng lúc này, Lâm Mang đột nhiên nhận ra ngực mình hơi nóng lên.
"Đây là..."
Lâm Mang đưa tay vào trong lòng lấy một thứ ra.
Nhìn chiếc mai rùa trong tay, Lâm Mang kinh ngạc: "Không lẽ thật sự có Huyền Vũ ư?"
Vật này là thứ hắn lấy được từ Huyền Vũ Chân Cung lúc trước, đồn rằng đó là mai rùa của Huyền Vũ.
Có thật hay không thì không thể nào phân biệt được, nhưng thứ này quả thực rất cứng, bấy lâu nay hắn vẫn luôn coi nó như một tấm Huyền Vũ Chi Giáp.
Theo lý mà nói, đã có Tỳ Hưu rồi thì việc xuất hiện Huyền Vũ cũng chẳng có gì lạ, nhưng tại sao lại là ở nơi này?
Lâm Mang thử đổi hướng đi, nhiệt độ tỏa ra từ chiếc mai rùa trong tay cũng hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mang lập tức hiểu ra.
Sau đó, hắn cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ mai rùa, đi dọc theo đường cái.
Đi một hồi lâu, trước mắt không còn là những công trình đổ nát nữa, mà là một cung điện oai nghiêm.
Đáng nói là, trước cung điện ngã xuống hai khô lâu mặc áo giáp.
Vũ khí trong tay chúng đã han gỉ, ngực của một khô lâu còn cắm một thanh kiếm khổng lồ.
Ngoài ra, trước cung điện còn có một pho tượng đá Huyền Vũ cao mấy trượng, chỉ là pho tượng đã vỡ gần hết.
Một cánh cửa của cung điện cũng bị vỡ.
Lâm Mang nhảy xuống khỏi lưng Tỳ Hưu, bước vào trong.
Bên trong cung điện rất tối tăm, cảnh tượng đổ nát khắp nơi, những cây cột xung quanh đổ sụp trên mặt đất.
Lâm Mang nhìn xung quanh một lượt, thấy chẳng có gì thú vị.
Chỗ này mà lại có cái gọi là thuốc trường sinh, cùng bí ẩn về sự phi thăng ư?
Nhìn thế nào cũng không thấy có gì lạ.
Tuy nhiên, những bức bích họa quanh cung điện đã thu hút sự chú ý của hắn.
Có lẽ là vì thời gian quá lâu nên bức bích họa đã bị hư hại ở nhiều chỗ, người ta mơ hồ có thể nhận ra rằng, đây là cảnh tế lễ.
Dưới bục cao, vô số người Lâu Lan quỳ lạy dưới đất, cúi đầu thờ bái.
Một lão giả cởi trần, bận trang phục tế tự đang đứng giơ hai tay lên trên bục cao.
Trên phiến đá trên bục cao, một thiếu nữ nằm với khuôn mặt không rõ, trên đỉnh đầu thiếu nữ có khắc một đóa hoa sen đang nở.
Trên bầu trời, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ.
Bức tranh tường đến đây thì biến mất, như thể bị người ta cố ý xóa đi vậy.
Trên vách đá còn lưu lại một vết kiếm sâu hoắm.
Sờ vào vết kiếm, sắc mặt Lâm Mang khẽ động, kinh ngạc không thôi.
"Kiếm Ý..."
Chậm rãi đưa tay sờ qua vết kiếm, Lâm Mang bỗng nhớ tới thanh Thanh Long Kiếm trước đó mình có được.
Kiếm Ý còn sót lại trong vết kiếm này mơ hồ có phần giống với sức mạnh ẩn chứa trong Thanh Long Kiếm.
Nhưng vết kiếm này là do ai để lại?
Lâu Lan Cổ Quốc cổ đã biến mất từ thời nhà Đường đến nay đã không còn ngắn, mà vết kiếm này lại còn lưu lại phần Kiếm Ý.
Lâm Mang đang định rời đi thì bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, hơn nữa còn đang hướng về phía cung điện mà nhanh chóng tiến đến.
Mới đi được hai bước, đã có một nhóm người xông vào cung điện.
Những người đi vào là người các bộ lạc Mông Cổ, cùng với người của Mật Tông trên Thảo Nguyên.
Nhìn thấy trong điện còn có người, đám người xông vào đều khựng lại một chút.
Vì môi trường trong điện u tối nên thoạt nhìn họ không nhìn rõ.
Cho đến khi Lâm Mang bước về phía trước hai bước, mọi người mới nhìn rõ, tim đột nhiên đập loạn xạ, mồ hôi lạnh sau lưng toát ra.
"Vũ... Vũ An Hầu!?"
Một người kinh hãi hét lên.
Sắc mặt của mấy người đại biến, vội vàng quay người định bỏ chạy.
Lâm Mang liếc mắt, tùy tiện vỗ một chưởng.
Một chưởng như thế này mặc dù nhìn có vẻ rất đỗi bình thường, nhưng lại ẩn chứa uy thế to lớn, trực tiếp làm cho mấy người bị chấn tung vào tường, ngũ tạng lục phủ bị chấn vỡ nát.
Lâm Mang khẽ cau mày.
Khi nãy ra tay, thiên địa chi lực dường như có chút gợn sóng.
Cho dù trước đây ở bí cảnh Long Hổ Sơn hay là trong kho vũ khí của hoàng cung cũng chưa từng có cảm giác như thế này.
Đi ra khỏi cung điện, Lâm Mang tiếp tục đi về phía xa.
...
Khu trung tâm Lâu Lan Cổ Quốc,
Đây là khu vực trung tâm nhất của toàn thành trì, cũng là khu vực công trình bảo tồn nguyên vẹn nhất trong toàn thành trì.
Nếu như nhìn từ trên không xuống sẽ phát hiện ra rằng, toàn thành trì mang hình dạng hình hoàn.
Thành trì khổng lồ như một cung điện vậy.
Ở khu vực trung tâm nhất, được ngăn cách với bốn phía xung quanh, có một cung điện đồ sộ khổng lồ.
Trên quảng trường trung tâm, người ta dựng một bức tượng đá khổng lồ cao đến mấy chục trượng, tay cầm quyền trượng, đầu đội vương miện, sống động như thật.
Trong đôi mắt của bức tượng, nạm hai viên đá quý đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
Cho dù là vương miện trên đỉnh đầu bức tượng hay đồ trang trí trên toàn thân, đều không phải được chế tác bằng đá mà là đồ trang sức thật sự.
Trên đường phố tĩnh mịch, một bóng người đội nón lá chậm rãi đi tới.
Huyền Không đưa tay chậm rãi gỡ mũ đội đầu, giơ một tay lên trước ngực, hơi cúi người về phía bức tượng, nhẹ nhàng tụng một câu hiệu Phật.
"A Di Đà Phật~"
Huyền Không chậm rãi xoay tràng hạt trong tay, nhìn bức tượng, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc."
Huyền Không khẽ thở dài, hướng về cung điện phía trước đi đến.
Đột nhiên, trên người hắn phát ra ánh sáng Phật sáng rỡ.
Bên trong cung điện, cũng theo đó mà phát ra ánh sáng Phật sáng rỡ.
Bên trong cung điện, có ba bức tượng Phật khổng lồ được đặt tại chỗ cũ.
Huyền Không ngẩng đầu nhìn ba bức tượng Phật, thò tay từ trong tay áo lấy ra ba viên xá lợi của các vị cao tăng Phật Môn.
Ba viên xá lợi từ từ phóng ra ánh sáng Phật rực rỡ, lơ lửng bay lên, trôi về phía các bức tượng Phật.
"Ầm!"
Trong hư không như vang lên một tiếng nổ lớn rung động đất trời, một luồng khí tức vô hình tản ra.
Ba viên xá lợi đột nhiên vỡ vụn, sức mạnh to lớn tràn vào ba bức tượng Phật.
Huyền Không nhắm mắt nhẹ nhàng tụng kinh.
Một khắc đồng hồ sau, ba bức tượng Phật dần dần lóe lên ánh sáng thần thánh trong đôi mắt, như đã sống lại.
Thân hình được đúc bằng đá đang dần dần biến đổi.
"Huyền Không!"
Trong một bức tượng Phật truyền ra âm thanh Phật Môn vĩ đại.
"Tại sao ngươi lại không làm theo yêu cầu của chúng ta?"
"Chỉ bằng ba viên xá lợi này, không thể mở hoàn toàn con đường."
Một trong những bức tượng Phật giọng trầm thấp.
Huyền Không khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Những người đó họ vô tội, không cần phải liên lụy đến họ chứ?"
Hắn cố tình mang đến ba viên xá lợi Phật Môn chính là không muốn liên lụy đến quá nhiều người.
"Không tiêu diệt được ma đầu, thiên hạ khó mà yên ổn!"
Một bức tượng Phật giọng oang oang nói: "Thế gian đều tham lam, trên người họ mang tội, đây là cơ hội để họ rửa sạch tội lỗi trên người mình."
"Huyền Không, đừng quên thân phận của mình!"
Huyền Không cười lạnh, nhìn ba bức tượng Phật trước mặt, lạnh lùng nói: "Xem ra các ngươi rất kiêng dè hắn, quả là hơi ngoài dự liệu của ta."
"Các ngươi là sợ không phải đối thủ của hắn sao?"
"Ngươi hỗn xược!"
Trong âm thanh Phật Môn vĩ đại ẩn chứa sức mạnh làm người ta khiếp sợ.
"Huyền Không, chú ý thái độ của ngươi!"
Huyền Không không nói nữa, ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng tụng kinh Phật.
Ánh sáng Phật quang trên người ba bức tượng Phật cũng càng lúc càng sáng rỡ.
Sau lưng các bức tượng Phật, mơ hồ hiện ra một thế giới Phật Môn rộng lớn, ánh sáng Phật quang tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận