Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 485: Ba Món Lễ Vật
Khi Lâm Mang tỏa ra khí thế, Độc Cô Kính Vũ đang ở bên trong điện Kiếm Sơn liền cảm nhận được.
Toàn bộ Kiếm Sơn, hơn một vạn đệ tử khi này đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi, các trưởng lão ùa vào điện.
Cách đây không lâu, một nhóm cường giả Võ Tiên bí ẩn đã xông vào Kiếm Sơn, cảnh tượng đó đến giờ họ vẫn còn nhớ rõ.
Giờ lại có người tới sao?
Ý nghĩ này khiến mọi người vô cùng tức giận.
Một lần rồi lại một lần, bao giờ Kiếm Sơn phải chịu sự nhục nhã như thế này?
Kiếm Sơn của họ là nơi nào chứ?
Tất cả mọi người đều tức giận vô cùng.
Đồng thời, lòng người cũng bất an.
Lần trước những người đó bị đánh lui, lần này quay lại chắc chắn là hung hăng hơn.
Độc Cô Kính Vũ nhìn đám đông ồn ào trong điện, lạnh lùng quát: "Im lặng!"
Trong điện nhất thời yên tĩnh.
Độc Cô Kính Vũ hừ lạnh một tiếng, sát khí lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói: "Đi, ra ngoài xem!"
Nói xong, Độc Cô Kính Vũ bước thẳng ra ngoài, mọi người liếc nhìn nhau rồi nhanh chân đuổi theo.
Lúc này, trước cổng Kiếm Sơn, một đám đệ tử canh giữ Kiếm Sơn đã sớm sợ ngây người.
Ngay sau đó, một người kinh hoàng bóp nát một tấm bùa bằng ngọc dùng để truyền tin của Kiếm Sơn.
Cùng lúc đó, đại trận bảo vệ Kiếm Sơn cũng được kích hoạt, hàng vạn thanh kiếm bay lên, bao quanh bốn phía ngọn núi, khí thế khiến người ta kinh sợ.
Những thanh kiếm dày đặc trải dài trên bầu trời, cảnh tượng này vô cùng tráng lệ.
Trên bầu trời, mấy luồng sáng bay tới, Độc Cô Kính Võ Điên đạp không mà đến, nhìn Lâm Mang trước cổng, mày hơi cau lại.
"Lâm Mang?"
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ lóe lên một tia kinh ngạc.
Đối với người mới nổi trong giới giang hồ này, đương nhiên hắn ta đã tìm hiểu từ lâu.
Nhưng Lâm Mang đến quá nhanh, so với dự kiến của hắn ta thì sớm hơn tận mười ngày, giờ vẫn chưa đến ngày tổ chức đại hội thưởng kiếm.
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Không biết ý của Lâm thành chủ là gì?"
"Kiếm Sơn chúng ta có chỗ nào đắc tội với Lâm thành chủ hay không?"
Bất cứ ai bị khiêu khích như vậy cũng không thể nào vui vẻ được, huống hồ Độc Cô Kính Vũ thời gian qua tâm trạng vốn đã rất tệ, giờ còn có thể nói chuyện với Lâm Mang, đã là đang cố nhẫn nhịn lắm rồi.
Lâm Mang cười nhạt: "Ta đến để tặng cho Độc Cô Sơn Chủ một món quà!"
"Quà?"
Độc Cô Kính Vũ tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Mang vung tay, một cái chuông đồng trong một vọng lâu dưới chân núi Kiếm Sơn bị hút tới.
"Đoàng!"
Chuông đồng rơi xuống, phát ra tiếng vang lớn, âm thanh trong trẻo truyền khắp mọi nơi.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Tặng hoa cho đức phật, đây là món quà đầu tiên!"
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ bỗng chốc u ám.
Tặng chuông?
Mọi người xung quanh mặt mày thay đổi, đồng loạt nhìn Lâm Mang với vẻ tức giận.
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Lâm thành chủ rốt cuộc là có ý gì?"
"Việc ngày hôm nay, nếu không giải thích cho ta thì e là Lâm thành chủ khó mà rời khỏi Kiếm Sơn này được."
Lâm Mang híp mắt, liếc nhìn mọi người, khóe miệng nở nụ cười chẳng biểu lộ cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Đây là món quà thứ hai!"
Nói xong, tiện tay ném hộp gấm ra.
Chiếc hộp gấm chạm vào trận pháp liền bị đánh vỡ, ngay sau đó có một cái đầu người lăn ra.
"Lâm Mang!!"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cơn tức giận trong lòng Độc Cô Kính Vũ bùng phát, hắn ta tức giận nói: "Ngươi đang chơi với lửa!"
Cùng với giọng nói của hắn ta vang lên, khắp ngọn Kiếm Sơn dường như có hàng vạn tiếng ngân vang lên.
Kiếm khí ngút trời!
Độc Cô Kính Vũ đột nhiên bạo phát ra khí thế chưa từng có, khí thế ấy mạnh mẽ như một cơn gió lốc cuồn cuộn, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Cả Kiếm Sơn theo sự bộc phát khí thế của hắn ta dường như cũng trào dâng một luồng kiếm ý cực mạnh.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Đừng vội!"
"Còn phần quà thứ ba nữa!"
Lâm Mang khẽ cười, tiện tay vung lên, các quy tắc trong hư không hiện lên, ngưng tụ thành một trường đao nồng đậm sát khí.
Ma khí nhuốm màu, lưỡi đao sắc bén tỏa sáng!
Đao ý bá đạo như mùa đông lạnh giá bất ngờ ập đến, thiên địa của Lâm Mang được mở ra.
Đạo Ma Đồng Nguyên!
Ma khí đỏ thẫm tức khắc bao phủ khắp bốn phía, một số đệ tử Kiếm Sơn có cảnh giới thấp rất nhanh bị ma khí ảnh hưởng, ác niệm trong lòng trong nháy mắt bị khuếch đại vô số lần.
Ma khí hoành hành!
Sau lưng Lâm Mang, một bóng người có phần đáng sợ như ma thần chậm rãi hiện ra, đứng giữa thiên địa, hai mắt tràn đầy hung quang vô tận.
Huyết hải cuồn cuộn!
Đồng tử của Độc Cô Kính Vũ đột nhiên co lại, kinh ngạc tột độ: "Cảnh giới Quy Chân!"
"Sao có thể như vậy được?"
Nếu là người khác, hắn ta sẽ không kinh ngạc đến thế.
Nhưng ai nấy đều biết, Lâm Mang bước vào cảnh giới Võ Tiên mới được bao lâu?
Cho dù là những kẻ phi thăng, có thiên phú tuyệt luân, trải qua hàng trăm năm khổ tu, cũng ít có ai đạt tới cảnh giới này.
Thiên phú của Lâm Mang khiến hắn ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ lóe lên một tia kiêng dè.
Trong nháy mắt, Lâm Mang chém ra một nhát đao.
Thoạt đầu đao quang bình thường, có vẻ vô cùng đơn giản, nguyên thần pháp tướng sau lưng cũng cùng chém ra một nhát đao.
Gần như ngay lập tức, đao thế tăng vọt, đao quang mạnh mẽ bao trùm thiên địa, thiên địa xung quanh phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, khiến hư không rung chuyển.
"Ầm!!"
Trận pháp tự động kích hoạt, vô số ánh sáng tỏa sáng, gian nan chống đỡ đợt tấn công của đao khí, va chạm không ngừng.
Trận pháp hộ sơn của Kiếm Sơn không yếu, nhưng trận pháp thì vẫn là trận pháp, hơn nữa sau khi trải qua sự việc lần trước, trận pháp này vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn.
Đối mặt với nhát đao này của Lâm Mang, ban đầu còn có thể chống đỡ được một hai lần, nhưng rất nhanh sau đó đã vỡ vụn.
Từng thanh trường kiếm kết nối với trận pháp vỡ vụn khiến toàn bộ Kiếm Sơn rung chuyển.
Uy thế kinh người này trong nháy mắt lan truyền khắp phạm vi hàng trăm dặm, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến.
Sức mạnh dư thừa của trận pháp sụp đổ còn cuồn cuộn như sóng dữ, không ngừng.
Lúc này, Độc Cô Kính Vũ không màng sợ hãi, sắc mặt u ám ra tay ngăn chặn đòn tấn công mạnh mẽ khi trận pháp vỡ vụn.
Nhưng rất nhiều công trình xung quanh dưới sự tàn phá của sức mạnh này lại một lần nữa vỡ vụn.
Bụi bay mù mịt!
Cả người Lâm Mang đều ở giữa tâm bão, trên bầu trời dường như bùng lên ngọn lửa thuần dương, chiếu sáng bầu trời vô cùng chói mắt.
Đợi đến khi những lớp bụi mù mịt lắng xuống, khuôn mặt Độc Cô Kính Vũ u ám, trong mắt mang theo sát ý chưa từng có.
Nhưng trong lòng vẫn không hiểu nổi, tại sao Lâm Mang lại đột nhiên giết đến.
Lẽ ra, hắn ta chỉ mời Lâm Mang đến tham dự đại hội thưởng kiếm, hành động ngày hôm nay của Lâm Mang khiến hắn ta không khỏi khó hiểu.
Ngay lúc này, Lâm Mang bước một bước, lao thẳng về phía Độc Cô Kính Vũ.
Độc Cô Kính Vũ trong lòng ngay lập tức hoảng sợ.
"Leng keng!"
Ma khí u ám bao quanh người Lâm Mang cuồn cuộn, ma khí sâu thẳm hóa thành vô số đao thương kiếm kích xông về phía Độc Cô Kính Vũ.
Lâm Mang lạnh lùng nói: "Độc Cô Sơn Chủ chẳng phải tò mò tại sao Bản hầu đến đây sao?"
"Giờ thì đã hiểu chưa?!"
"Hôm nay Kiếm Sơn phải diệt!"
Khí thế ngút trời!
Một tia sáng cực mạnh như lao ra từ dòng huyết hải, thu hút mọi ánh nhìn.
Độc Cô Kính Võ đạp không mà lên, ngưng tụ khí thành kiếm, cầm kiếm đỡ lấy, hư không vẽ thành vô số kiếm khí.
Hai cường giả cảnh giới Võ Tiên giao đấu đã khiến cả ngọn Kiếm Sơn rung chuyển dữ dội.
Xa xa có mặt đất nứt ra, trong nháy mắt tạo ra hố sâu.
Ngay cả một số trưởng lão hiện giờ cũng phải tạm thời lui lại.
Mặc dù mới giao đấu lần đầu nhưng trong lòng Độc Cô Kính Vũ vẫn cảm thấy hơi kinh hãi.
Lại thêm lần giao thủ với vài Võ Tiên trước đó đã bị thương, khiến Độc Cô Kính Vũ nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy đòn tấn công của Lâm Mang càng trở nên dữ dội hơn, Độc Cô Kính Vũ hiểu nếu tiếp tục thế này thì hắn chắc chắn sẽ thua.
Độc Cô Kính Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, thúc giục bí quyết về kiếm pháp thì xa xa, trong đại điện Kiếm Sơn đột nhiên có một tia chớp xuyên thủng bầu trời, kiếm quang màu tím lao thẳng lên không trung.
Kiếm quang trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Độc Cô Kính Vũ sau đó hắn cầm lấy chúng trong tay.
Thoạt nhìn lưỡi kiếm này trông vô cùng đơn giản, toàn bộ thân kiếm cũng không thấy có gì nổi bật cả.
Nhưng chính lưỡi kiếm đơn giản đến cực độ này lại tỏa sáng lạnh lẽo, hào quang rực rỡ trong khoảnh khắc này.
Kiếm vang trên bầu trời!
Đây là thanh kiếm thần mà Kiếm Sơn đã lưu truyền qua vô số triều đại, vẫn luôn nằm ở nơi sâu nhất của Kiếm Sơn, hấp thụ kiếm ý của vô số bảo kiếm, không ngừng tôi luyện.
Vạn kiếm thờ tự của Kiếm Sơn chưa từng được lấy ra, thậm chí còn không ngừng đưa vào bảo kiếm, mục đích chính là hiến tế cho thanh kiếm này.
Đây không còn đơn thuần là một lưỡi kiếm nữa, bản thân thanh kiếm này đã trở thành thần vận tự nhiên l, ẩn chứa thiên địa, đã hòa làm một với toàn bộ Kiếm Sơn.
Lần trước Độc Cô Kính Vũ có thể một mình đánh đuổi liên thủ của mấy Võ Tiên cũng đều dựa vào thanh kiếm này.
Lúc này, khí thế mạnh mẽ của Độc Cô Kính Vũ lan tỏa khắp người, rút kiếm, sông núi bị chặt đứt!
Cả thiên địa dường như rách toạc dưới nhát kiếm này của Độc Cô Kính Vũ.
Kiếm ý rộng lớn hùng vĩ quấn vào lĩnh vực của Lâm Mang, huyết hải mờ mờ có dấu hiệu bị xé rách.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Hôm nay hắn đến đây cũng tuyệt đối không phải là hành động bồng bột.
Chính vì hiểu rõ chuyện xảy ra ở Kiếm Sơn thời gian trước, biết rằng hiện giờ lúc mà sức mạnh của Kiếm Sơn yếu nhất nên mới đến.
Nhưng sức mạnh của thanh kiếm thần này thực sự đã vượt xa dự đoán của hắn.
Thanh kiếm thần này hòa làm một với cả ngọn Kiếm Sơn, tự tạo thành thiên địa, theo một nghĩa nào đó, mượn thanh kiếm này, lĩnh vực của Độc Cô Kính Vũ đã biến thành thiên địa.
Theo hắn biết, dù là người phi thăng từ hạ giới lên hay cường giả bản địa của Ngũ Phương Vực, thực chất rất nhiều người bị mắc kẹt trong cảnh giới Quy Chân này.
Bởi vì căn nguyên thiên địa là sức mạnh cốt lõi nhất của một giới, trừ khi một giới bị tan vỡ, bằng không căn bản không thể tìm ra được.
Nhưng sức mạnh mà thiên địa vỡ tan, ngay cả cường giả Võ Tiên cũng khó thoát được.
Kể cả tình cờ thu được một số căn nguyên thiên địa thì cũng vẫn không đủ để ngưng tụ thành thiên địa hoàn chỉnh.
Kiếm Sơn có thể trở thành một trong ba thế lực lớn ở Trung Vực là bởi vì thanh kiếm này.
Tác dụng của thanh kiếm này không kém gì căn nguyên thiên địa cả.
Điểm yếu duy nhất là, thanh kiếm này thành cũng vì Kiếm Sơn, bại cũng vì Kiếm Sơn, một khi rời khỏi nơi này, không còn sức mạnh gia trì của vạn kiếm Kiếm Sơn nữa thì uy lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Độc Cô Kính Vũ cầm thanh thần kiếm, chém về phía Lâm Mang một kiếm.
Mặc dù điều này sẽ phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng lúc này Độc Cô Kính Vũ hiểu rõ, không phải lúc phải nương tay nữa rồi.
Trong huyết hải sau lưng Lâm Mang đột nhiên xuất hiện một ma ảnh.
Thần Thông, Ma Hải!
Trong đôi đồng tử dường như có một bên vực thẳm vô tận.
Vào khoảnh khắc Độc Cô Kính Vũ chạm vào ánh nhìn của Lâm Mang, thần trí đã dừng lại trong chốc lát.
Điều lợi hại của Thần Thông là nó là một trong những biểu hiện sức mạnh của quy tắc thiên địa, nói về bản chất thì cũng là một loại quy tắc.
Cho nên dù Độc Cô Kính Vũ có phòng ngừa cũng vẫn sẽ rơi vào ảo cảnh mà Ma Hải tạo ra.
Trong tình huống bình thường, với thực lực của Độc Cô Kính Vũ thì Lâm Mang thực sự khó có thể gây ảnh hưởng đến hắn, sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì Độc Cô Kính Vũ đã nhìn thấy cảnh Lý Thanh An chết trong ảo cảnh.
Vô cùng chân thực!
Mặc dù không thể khiến Độc Cô Kính Vũ hoàn toàn nhập ma nhưng chỉ một chút ảnh hưởng cũng là đủ rồi.
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ trong tích tắc trở nên đỏ bừng như máu, đồng tử tràn ngập tia máu, cơ mặt co giật dữ dội, trông vô cùng dữ tợn.
Bỗng chốc, Lâm Mang bước ra, hình bóng vị ma thần phía sau tăng lên gấp bội, tựa như một gã khổng lồ chống trời.
Nguyên thần pháp tướng của Độc Cô Kính Vũ hiện ra không tính là nhỏ, nhưng lúc này trước nguyên thần pháp tướng được Thần Thông của Lâm Mang gia trì, bỗng nhiên trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.
Một đao chém tới của Lâm Mang, sát ý vô tận bùng nổ ầm ầm.
Lấy bản thân làm trung tâm, trong phạm vi vài chục trượng trở nên méo mó không gian, chiêu thức đơn giản đến mức tận cùng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh tinh khiết nhất.
Sức mạnh của pháp tắc sinh tử lúc này hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh tử vong, tước đoạt sinh mệnh của Độc Cô Kính Vũ.
"Ùm!"
Chân nguyên hộ thể của Độc Cô Kính Vũ trong nháy mắt vỡ tan, luồng gió mạnh hung bạo khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Độc Cô Kính Vũ trợn tròn mắt, giận dữ nói: "Thì ra là ngươi!"
Từ rất lâu trước đây, hắn đã luôn hoài nghi chuyện hạ giới.
Từ lúc vừa bị Thần Thông của Lâm Mang ảnh hưởng, kéo vào cảnh tượng hư ảo, hắn đã lập tức hiểu ra được tất cả.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí hoài nghi chuyện này là do Đại Trí Thiền Tự làm, nhưng lại chẳng hề nghĩ rằng, chuyện này lại có liên quan tới Lâm Mang.
Độc Cô Kính Vũ quát lạnh: "Kết trận!"
Theo lời nói vang lên, đệ tử Kiếm Sơn xung quanh cũng ném ra thanh kiếm trong tay, tay kết ấn quyết.
Vạn kiếm lơ lửng giữa không trung!
Kiếm trận này và thanh kiếm trong tay Độc Cô Kính Vũ vốn là một thể, theo kiếm trận vận hành, thanh kiếm trong tay Độc Cô Kính Vũ cũng phát ra ánh sáng sắc bén hơn.
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ lớn lan tỏa khắp bốn phía, Kiếm Sơn rung chuyển.
Nhưng từ trước tới nay Độc Cô Kính Vũ vẫn luôn bỏ qua một chuyện.
Lần này tới Kiếm Sơn không chỉ có một mình Lâm Mang.
Vào đúng lúc này, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đang kết trận bỗng kêu lên một tiếng thống khổ, kiếm trận dày đặc trong chớp mắt đã có dấu hiệu tan vỡ.
Trương Tam Phong đạp không mà lên, khí thế của cảnh giới Võ Tiên tỏa ra.
Với thực lực hiện tại của hắn, đúng là không phải là đối thủ của Độc Cô Kính Vũ đang nắm giữ thần kiếm, thế nhưng việc phá hỏng kiếm trận thì lại chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Lần hạ giới trước, hấp thụ bản nguyên thiên địa trong bí cảnh, tuy Trương Tam Phong chưa thực sự bước vào cảnh giới Quy Chân, nhưng cũng đã hình thành được cảnh giới độc nhất vô nhị của riêng hắn.
Ngũ Phương Vực chỉ biết những người từ hạ giới phi thăng lên đều có thiên phú xuất chúng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, những người như vậy, trong một thời đại chỉ có một hoặc hai người mới xuất hiện.
Hạ giới gần năm trăm năm này, nếu như không có Lâm Mang xuất hiện, có lẽ Trương Tam Phong chính là người chói sáng nhất trong giới giang hồ đời sau.
Trước đây Triệu Thăng, người được tổ sư đầu tiên của Long Hổ Sơn là Trương Đạo Lăng đích thân truyền thụ, hết sức sủng ái hắn, ngoài thân phận Đạo Gia, cũng là vì thiên phú xuất chúng của hắn.
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ hơi đổi.
Kiếm trận vỡ vụn, cũng khiến kiếm thế của hắn một lần nữa bị cản trở.
Mà Lâm Mang đã đợi đúng thời cơ này!
Trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ chống trời phủ xuống từ trên trời cao, vô cùng to lớn.
Cả bầu trời trong nháy mắt trở nên âm u.
Độc Cô Kính Vũ trong lúc cấp bách muốn chống đỡ, nhưng đã quá muộn.
Nắm đấm tung ra, đập mạnh xuống!
Thần Thông, Hạo Kiếp!
Hấp thụ bản nguyên thiên địa, thứ hắn lĩnh ngộ không chỉ có đạo ma song tu, mà còn có cả quyền quang này từ hóa đạo thành ma, hóa sinh thành tử.
Ma khí kinh người cuồn cuộn tỏa ra, che trời lấp đất, khiến thiên địa vô cùng u tối.
Độc Cô Kính Vũ sắc mặt kinh ngạc, vừa kinh vừa giận.
Đáng giận!
Sức mạnh tuyệt đối trực tiếp phá hủy kiếm khí mà Độc Cô Kính Vũ ngưng tụ, đánh hắn bay ra xa hàng chục trượng, giống như sao băng rơi xuống, đập mạnh vào bên trong núi Kiếm Sơn, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Bàn tay của Lâm Mang đầy vết nứt, máu tươi tứa ra, dính đầy máu tươi đặc quánh, mơ hồ còn nhìn thấy xương trắng đáng sợ.
Lâm Mang liếc nhìn máu tươi chảy ra khỏi bàn tay, chẳng hề để tâm.
Vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một thân ảnh toàn thân khoác áo đen đột nhiên hiện ra, lao thẳng về phía Độc Cô Kính Vũ.
Kiếm Sơn có động tĩnh lớn như vậy, từ lâu đã thu hút sự chú ý của những cường giả xung quanh.
Gần đây, Kiếm Sơn vốn đã là trung tâm của vòng xoáy.
Sắc mặt Lâm Mang đột nhiên lạnh lẽo.
"Muốn chết!"
Bước ra một bước, thân ảnh trong nháy mắt tiến gần người mặc áo đen, đem theo sức mạnh kinh thiên động địa kinh khủng.
Một đấm tung ra, khí thế chấn động!
Đối mặt với quyền quang này của Lâm Mang, người mặc áo đen không thể không tạm thời lùi lại.
Dưới chiếc áo đen, vang lên một giọng nói vô cùng khàn khàn, cố ý che giấu giọng nói vốn có của mình.
"Lâm thành chủ, chúng ta không phải kẻ thù!"
Lâm Mang cười lạnh: "Cút!"
Toàn bộ Kiếm Sơn, hơn một vạn đệ tử khi này đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi, các trưởng lão ùa vào điện.
Cách đây không lâu, một nhóm cường giả Võ Tiên bí ẩn đã xông vào Kiếm Sơn, cảnh tượng đó đến giờ họ vẫn còn nhớ rõ.
Giờ lại có người tới sao?
Ý nghĩ này khiến mọi người vô cùng tức giận.
Một lần rồi lại một lần, bao giờ Kiếm Sơn phải chịu sự nhục nhã như thế này?
Kiếm Sơn của họ là nơi nào chứ?
Tất cả mọi người đều tức giận vô cùng.
Đồng thời, lòng người cũng bất an.
Lần trước những người đó bị đánh lui, lần này quay lại chắc chắn là hung hăng hơn.
Độc Cô Kính Vũ nhìn đám đông ồn ào trong điện, lạnh lùng quát: "Im lặng!"
Trong điện nhất thời yên tĩnh.
Độc Cô Kính Vũ hừ lạnh một tiếng, sát khí lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói: "Đi, ra ngoài xem!"
Nói xong, Độc Cô Kính Vũ bước thẳng ra ngoài, mọi người liếc nhìn nhau rồi nhanh chân đuổi theo.
Lúc này, trước cổng Kiếm Sơn, một đám đệ tử canh giữ Kiếm Sơn đã sớm sợ ngây người.
Ngay sau đó, một người kinh hoàng bóp nát một tấm bùa bằng ngọc dùng để truyền tin của Kiếm Sơn.
Cùng lúc đó, đại trận bảo vệ Kiếm Sơn cũng được kích hoạt, hàng vạn thanh kiếm bay lên, bao quanh bốn phía ngọn núi, khí thế khiến người ta kinh sợ.
Những thanh kiếm dày đặc trải dài trên bầu trời, cảnh tượng này vô cùng tráng lệ.
Trên bầu trời, mấy luồng sáng bay tới, Độc Cô Kính Võ Điên đạp không mà đến, nhìn Lâm Mang trước cổng, mày hơi cau lại.
"Lâm Mang?"
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ lóe lên một tia kinh ngạc.
Đối với người mới nổi trong giới giang hồ này, đương nhiên hắn ta đã tìm hiểu từ lâu.
Nhưng Lâm Mang đến quá nhanh, so với dự kiến của hắn ta thì sớm hơn tận mười ngày, giờ vẫn chưa đến ngày tổ chức đại hội thưởng kiếm.
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Không biết ý của Lâm thành chủ là gì?"
"Kiếm Sơn chúng ta có chỗ nào đắc tội với Lâm thành chủ hay không?"
Bất cứ ai bị khiêu khích như vậy cũng không thể nào vui vẻ được, huống hồ Độc Cô Kính Vũ thời gian qua tâm trạng vốn đã rất tệ, giờ còn có thể nói chuyện với Lâm Mang, đã là đang cố nhẫn nhịn lắm rồi.
Lâm Mang cười nhạt: "Ta đến để tặng cho Độc Cô Sơn Chủ một món quà!"
"Quà?"
Độc Cô Kính Vũ tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Mang vung tay, một cái chuông đồng trong một vọng lâu dưới chân núi Kiếm Sơn bị hút tới.
"Đoàng!"
Chuông đồng rơi xuống, phát ra tiếng vang lớn, âm thanh trong trẻo truyền khắp mọi nơi.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Tặng hoa cho đức phật, đây là món quà đầu tiên!"
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ bỗng chốc u ám.
Tặng chuông?
Mọi người xung quanh mặt mày thay đổi, đồng loạt nhìn Lâm Mang với vẻ tức giận.
Độc Cô Kính Vũ lạnh lùng nói: "Lâm thành chủ rốt cuộc là có ý gì?"
"Việc ngày hôm nay, nếu không giải thích cho ta thì e là Lâm thành chủ khó mà rời khỏi Kiếm Sơn này được."
Lâm Mang híp mắt, liếc nhìn mọi người, khóe miệng nở nụ cười chẳng biểu lộ cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Đây là món quà thứ hai!"
Nói xong, tiện tay ném hộp gấm ra.
Chiếc hộp gấm chạm vào trận pháp liền bị đánh vỡ, ngay sau đó có một cái đầu người lăn ra.
"Lâm Mang!!"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cơn tức giận trong lòng Độc Cô Kính Vũ bùng phát, hắn ta tức giận nói: "Ngươi đang chơi với lửa!"
Cùng với giọng nói của hắn ta vang lên, khắp ngọn Kiếm Sơn dường như có hàng vạn tiếng ngân vang lên.
Kiếm khí ngút trời!
Độc Cô Kính Vũ đột nhiên bạo phát ra khí thế chưa từng có, khí thế ấy mạnh mẽ như một cơn gió lốc cuồn cuộn, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Cả Kiếm Sơn theo sự bộc phát khí thế của hắn ta dường như cũng trào dâng một luồng kiếm ý cực mạnh.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Đừng vội!"
"Còn phần quà thứ ba nữa!"
Lâm Mang khẽ cười, tiện tay vung lên, các quy tắc trong hư không hiện lên, ngưng tụ thành một trường đao nồng đậm sát khí.
Ma khí nhuốm màu, lưỡi đao sắc bén tỏa sáng!
Đao ý bá đạo như mùa đông lạnh giá bất ngờ ập đến, thiên địa của Lâm Mang được mở ra.
Đạo Ma Đồng Nguyên!
Ma khí đỏ thẫm tức khắc bao phủ khắp bốn phía, một số đệ tử Kiếm Sơn có cảnh giới thấp rất nhanh bị ma khí ảnh hưởng, ác niệm trong lòng trong nháy mắt bị khuếch đại vô số lần.
Ma khí hoành hành!
Sau lưng Lâm Mang, một bóng người có phần đáng sợ như ma thần chậm rãi hiện ra, đứng giữa thiên địa, hai mắt tràn đầy hung quang vô tận.
Huyết hải cuồn cuộn!
Đồng tử của Độc Cô Kính Vũ đột nhiên co lại, kinh ngạc tột độ: "Cảnh giới Quy Chân!"
"Sao có thể như vậy được?"
Nếu là người khác, hắn ta sẽ không kinh ngạc đến thế.
Nhưng ai nấy đều biết, Lâm Mang bước vào cảnh giới Võ Tiên mới được bao lâu?
Cho dù là những kẻ phi thăng, có thiên phú tuyệt luân, trải qua hàng trăm năm khổ tu, cũng ít có ai đạt tới cảnh giới này.
Thiên phú của Lâm Mang khiến hắn ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Trong mắt Độc Cô Kính Vũ lóe lên một tia kiêng dè.
Trong nháy mắt, Lâm Mang chém ra một nhát đao.
Thoạt đầu đao quang bình thường, có vẻ vô cùng đơn giản, nguyên thần pháp tướng sau lưng cũng cùng chém ra một nhát đao.
Gần như ngay lập tức, đao thế tăng vọt, đao quang mạnh mẽ bao trùm thiên địa, thiên địa xung quanh phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, khiến hư không rung chuyển.
"Ầm!!"
Trận pháp tự động kích hoạt, vô số ánh sáng tỏa sáng, gian nan chống đỡ đợt tấn công của đao khí, va chạm không ngừng.
Trận pháp hộ sơn của Kiếm Sơn không yếu, nhưng trận pháp thì vẫn là trận pháp, hơn nữa sau khi trải qua sự việc lần trước, trận pháp này vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn.
Đối mặt với nhát đao này của Lâm Mang, ban đầu còn có thể chống đỡ được một hai lần, nhưng rất nhanh sau đó đã vỡ vụn.
Từng thanh trường kiếm kết nối với trận pháp vỡ vụn khiến toàn bộ Kiếm Sơn rung chuyển.
Uy thế kinh người này trong nháy mắt lan truyền khắp phạm vi hàng trăm dặm, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến.
Sức mạnh dư thừa của trận pháp sụp đổ còn cuồn cuộn như sóng dữ, không ngừng.
Lúc này, Độc Cô Kính Vũ không màng sợ hãi, sắc mặt u ám ra tay ngăn chặn đòn tấn công mạnh mẽ khi trận pháp vỡ vụn.
Nhưng rất nhiều công trình xung quanh dưới sự tàn phá của sức mạnh này lại một lần nữa vỡ vụn.
Bụi bay mù mịt!
Cả người Lâm Mang đều ở giữa tâm bão, trên bầu trời dường như bùng lên ngọn lửa thuần dương, chiếu sáng bầu trời vô cùng chói mắt.
Đợi đến khi những lớp bụi mù mịt lắng xuống, khuôn mặt Độc Cô Kính Vũ u ám, trong mắt mang theo sát ý chưa từng có.
Nhưng trong lòng vẫn không hiểu nổi, tại sao Lâm Mang lại đột nhiên giết đến.
Lẽ ra, hắn ta chỉ mời Lâm Mang đến tham dự đại hội thưởng kiếm, hành động ngày hôm nay của Lâm Mang khiến hắn ta không khỏi khó hiểu.
Ngay lúc này, Lâm Mang bước một bước, lao thẳng về phía Độc Cô Kính Vũ.
Độc Cô Kính Vũ trong lòng ngay lập tức hoảng sợ.
"Leng keng!"
Ma khí u ám bao quanh người Lâm Mang cuồn cuộn, ma khí sâu thẳm hóa thành vô số đao thương kiếm kích xông về phía Độc Cô Kính Vũ.
Lâm Mang lạnh lùng nói: "Độc Cô Sơn Chủ chẳng phải tò mò tại sao Bản hầu đến đây sao?"
"Giờ thì đã hiểu chưa?!"
"Hôm nay Kiếm Sơn phải diệt!"
Khí thế ngút trời!
Một tia sáng cực mạnh như lao ra từ dòng huyết hải, thu hút mọi ánh nhìn.
Độc Cô Kính Võ đạp không mà lên, ngưng tụ khí thành kiếm, cầm kiếm đỡ lấy, hư không vẽ thành vô số kiếm khí.
Hai cường giả cảnh giới Võ Tiên giao đấu đã khiến cả ngọn Kiếm Sơn rung chuyển dữ dội.
Xa xa có mặt đất nứt ra, trong nháy mắt tạo ra hố sâu.
Ngay cả một số trưởng lão hiện giờ cũng phải tạm thời lui lại.
Mặc dù mới giao đấu lần đầu nhưng trong lòng Độc Cô Kính Vũ vẫn cảm thấy hơi kinh hãi.
Lại thêm lần giao thủ với vài Võ Tiên trước đó đã bị thương, khiến Độc Cô Kính Vũ nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy đòn tấn công của Lâm Mang càng trở nên dữ dội hơn, Độc Cô Kính Vũ hiểu nếu tiếp tục thế này thì hắn chắc chắn sẽ thua.
Độc Cô Kính Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, thúc giục bí quyết về kiếm pháp thì xa xa, trong đại điện Kiếm Sơn đột nhiên có một tia chớp xuyên thủng bầu trời, kiếm quang màu tím lao thẳng lên không trung.
Kiếm quang trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Độc Cô Kính Vũ sau đó hắn cầm lấy chúng trong tay.
Thoạt nhìn lưỡi kiếm này trông vô cùng đơn giản, toàn bộ thân kiếm cũng không thấy có gì nổi bật cả.
Nhưng chính lưỡi kiếm đơn giản đến cực độ này lại tỏa sáng lạnh lẽo, hào quang rực rỡ trong khoảnh khắc này.
Kiếm vang trên bầu trời!
Đây là thanh kiếm thần mà Kiếm Sơn đã lưu truyền qua vô số triều đại, vẫn luôn nằm ở nơi sâu nhất của Kiếm Sơn, hấp thụ kiếm ý của vô số bảo kiếm, không ngừng tôi luyện.
Vạn kiếm thờ tự của Kiếm Sơn chưa từng được lấy ra, thậm chí còn không ngừng đưa vào bảo kiếm, mục đích chính là hiến tế cho thanh kiếm này.
Đây không còn đơn thuần là một lưỡi kiếm nữa, bản thân thanh kiếm này đã trở thành thần vận tự nhiên l, ẩn chứa thiên địa, đã hòa làm một với toàn bộ Kiếm Sơn.
Lần trước Độc Cô Kính Vũ có thể một mình đánh đuổi liên thủ của mấy Võ Tiên cũng đều dựa vào thanh kiếm này.
Lúc này, khí thế mạnh mẽ của Độc Cô Kính Vũ lan tỏa khắp người, rút kiếm, sông núi bị chặt đứt!
Cả thiên địa dường như rách toạc dưới nhát kiếm này của Độc Cô Kính Vũ.
Kiếm ý rộng lớn hùng vĩ quấn vào lĩnh vực của Lâm Mang, huyết hải mờ mờ có dấu hiệu bị xé rách.
Ánh mắt Lâm Mang lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Hôm nay hắn đến đây cũng tuyệt đối không phải là hành động bồng bột.
Chính vì hiểu rõ chuyện xảy ra ở Kiếm Sơn thời gian trước, biết rằng hiện giờ lúc mà sức mạnh của Kiếm Sơn yếu nhất nên mới đến.
Nhưng sức mạnh của thanh kiếm thần này thực sự đã vượt xa dự đoán của hắn.
Thanh kiếm thần này hòa làm một với cả ngọn Kiếm Sơn, tự tạo thành thiên địa, theo một nghĩa nào đó, mượn thanh kiếm này, lĩnh vực của Độc Cô Kính Vũ đã biến thành thiên địa.
Theo hắn biết, dù là người phi thăng từ hạ giới lên hay cường giả bản địa của Ngũ Phương Vực, thực chất rất nhiều người bị mắc kẹt trong cảnh giới Quy Chân này.
Bởi vì căn nguyên thiên địa là sức mạnh cốt lõi nhất của một giới, trừ khi một giới bị tan vỡ, bằng không căn bản không thể tìm ra được.
Nhưng sức mạnh mà thiên địa vỡ tan, ngay cả cường giả Võ Tiên cũng khó thoát được.
Kể cả tình cờ thu được một số căn nguyên thiên địa thì cũng vẫn không đủ để ngưng tụ thành thiên địa hoàn chỉnh.
Kiếm Sơn có thể trở thành một trong ba thế lực lớn ở Trung Vực là bởi vì thanh kiếm này.
Tác dụng của thanh kiếm này không kém gì căn nguyên thiên địa cả.
Điểm yếu duy nhất là, thanh kiếm này thành cũng vì Kiếm Sơn, bại cũng vì Kiếm Sơn, một khi rời khỏi nơi này, không còn sức mạnh gia trì của vạn kiếm Kiếm Sơn nữa thì uy lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Độc Cô Kính Vũ cầm thanh thần kiếm, chém về phía Lâm Mang một kiếm.
Mặc dù điều này sẽ phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng lúc này Độc Cô Kính Vũ hiểu rõ, không phải lúc phải nương tay nữa rồi.
Trong huyết hải sau lưng Lâm Mang đột nhiên xuất hiện một ma ảnh.
Thần Thông, Ma Hải!
Trong đôi đồng tử dường như có một bên vực thẳm vô tận.
Vào khoảnh khắc Độc Cô Kính Vũ chạm vào ánh nhìn của Lâm Mang, thần trí đã dừng lại trong chốc lát.
Điều lợi hại của Thần Thông là nó là một trong những biểu hiện sức mạnh của quy tắc thiên địa, nói về bản chất thì cũng là một loại quy tắc.
Cho nên dù Độc Cô Kính Vũ có phòng ngừa cũng vẫn sẽ rơi vào ảo cảnh mà Ma Hải tạo ra.
Trong tình huống bình thường, với thực lực của Độc Cô Kính Vũ thì Lâm Mang thực sự khó có thể gây ảnh hưởng đến hắn, sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì Độc Cô Kính Vũ đã nhìn thấy cảnh Lý Thanh An chết trong ảo cảnh.
Vô cùng chân thực!
Mặc dù không thể khiến Độc Cô Kính Vũ hoàn toàn nhập ma nhưng chỉ một chút ảnh hưởng cũng là đủ rồi.
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ trong tích tắc trở nên đỏ bừng như máu, đồng tử tràn ngập tia máu, cơ mặt co giật dữ dội, trông vô cùng dữ tợn.
Bỗng chốc, Lâm Mang bước ra, hình bóng vị ma thần phía sau tăng lên gấp bội, tựa như một gã khổng lồ chống trời.
Nguyên thần pháp tướng của Độc Cô Kính Vũ hiện ra không tính là nhỏ, nhưng lúc này trước nguyên thần pháp tướng được Thần Thông của Lâm Mang gia trì, bỗng nhiên trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.
Một đao chém tới của Lâm Mang, sát ý vô tận bùng nổ ầm ầm.
Lấy bản thân làm trung tâm, trong phạm vi vài chục trượng trở nên méo mó không gian, chiêu thức đơn giản đến mức tận cùng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh tinh khiết nhất.
Sức mạnh của pháp tắc sinh tử lúc này hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh tử vong, tước đoạt sinh mệnh của Độc Cô Kính Vũ.
"Ùm!"
Chân nguyên hộ thể của Độc Cô Kính Vũ trong nháy mắt vỡ tan, luồng gió mạnh hung bạo khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Độc Cô Kính Vũ trợn tròn mắt, giận dữ nói: "Thì ra là ngươi!"
Từ rất lâu trước đây, hắn đã luôn hoài nghi chuyện hạ giới.
Từ lúc vừa bị Thần Thông của Lâm Mang ảnh hưởng, kéo vào cảnh tượng hư ảo, hắn đã lập tức hiểu ra được tất cả.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí hoài nghi chuyện này là do Đại Trí Thiền Tự làm, nhưng lại chẳng hề nghĩ rằng, chuyện này lại có liên quan tới Lâm Mang.
Độc Cô Kính Vũ quát lạnh: "Kết trận!"
Theo lời nói vang lên, đệ tử Kiếm Sơn xung quanh cũng ném ra thanh kiếm trong tay, tay kết ấn quyết.
Vạn kiếm lơ lửng giữa không trung!
Kiếm trận này và thanh kiếm trong tay Độc Cô Kính Vũ vốn là một thể, theo kiếm trận vận hành, thanh kiếm trong tay Độc Cô Kính Vũ cũng phát ra ánh sáng sắc bén hơn.
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ lớn lan tỏa khắp bốn phía, Kiếm Sơn rung chuyển.
Nhưng từ trước tới nay Độc Cô Kính Vũ vẫn luôn bỏ qua một chuyện.
Lần này tới Kiếm Sơn không chỉ có một mình Lâm Mang.
Vào đúng lúc này, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đang kết trận bỗng kêu lên một tiếng thống khổ, kiếm trận dày đặc trong chớp mắt đã có dấu hiệu tan vỡ.
Trương Tam Phong đạp không mà lên, khí thế của cảnh giới Võ Tiên tỏa ra.
Với thực lực hiện tại của hắn, đúng là không phải là đối thủ của Độc Cô Kính Vũ đang nắm giữ thần kiếm, thế nhưng việc phá hỏng kiếm trận thì lại chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Lần hạ giới trước, hấp thụ bản nguyên thiên địa trong bí cảnh, tuy Trương Tam Phong chưa thực sự bước vào cảnh giới Quy Chân, nhưng cũng đã hình thành được cảnh giới độc nhất vô nhị của riêng hắn.
Ngũ Phương Vực chỉ biết những người từ hạ giới phi thăng lên đều có thiên phú xuất chúng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, những người như vậy, trong một thời đại chỉ có một hoặc hai người mới xuất hiện.
Hạ giới gần năm trăm năm này, nếu như không có Lâm Mang xuất hiện, có lẽ Trương Tam Phong chính là người chói sáng nhất trong giới giang hồ đời sau.
Trước đây Triệu Thăng, người được tổ sư đầu tiên của Long Hổ Sơn là Trương Đạo Lăng đích thân truyền thụ, hết sức sủng ái hắn, ngoài thân phận Đạo Gia, cũng là vì thiên phú xuất chúng của hắn.
Sắc mặt Độc Cô Kính Vũ hơi đổi.
Kiếm trận vỡ vụn, cũng khiến kiếm thế của hắn một lần nữa bị cản trở.
Mà Lâm Mang đã đợi đúng thời cơ này!
Trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ chống trời phủ xuống từ trên trời cao, vô cùng to lớn.
Cả bầu trời trong nháy mắt trở nên âm u.
Độc Cô Kính Vũ trong lúc cấp bách muốn chống đỡ, nhưng đã quá muộn.
Nắm đấm tung ra, đập mạnh xuống!
Thần Thông, Hạo Kiếp!
Hấp thụ bản nguyên thiên địa, thứ hắn lĩnh ngộ không chỉ có đạo ma song tu, mà còn có cả quyền quang này từ hóa đạo thành ma, hóa sinh thành tử.
Ma khí kinh người cuồn cuộn tỏa ra, che trời lấp đất, khiến thiên địa vô cùng u tối.
Độc Cô Kính Vũ sắc mặt kinh ngạc, vừa kinh vừa giận.
Đáng giận!
Sức mạnh tuyệt đối trực tiếp phá hủy kiếm khí mà Độc Cô Kính Vũ ngưng tụ, đánh hắn bay ra xa hàng chục trượng, giống như sao băng rơi xuống, đập mạnh vào bên trong núi Kiếm Sơn, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Bàn tay của Lâm Mang đầy vết nứt, máu tươi tứa ra, dính đầy máu tươi đặc quánh, mơ hồ còn nhìn thấy xương trắng đáng sợ.
Lâm Mang liếc nhìn máu tươi chảy ra khỏi bàn tay, chẳng hề để tâm.
Vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một thân ảnh toàn thân khoác áo đen đột nhiên hiện ra, lao thẳng về phía Độc Cô Kính Vũ.
Kiếm Sơn có động tĩnh lớn như vậy, từ lâu đã thu hút sự chú ý của những cường giả xung quanh.
Gần đây, Kiếm Sơn vốn đã là trung tâm của vòng xoáy.
Sắc mặt Lâm Mang đột nhiên lạnh lẽo.
"Muốn chết!"
Bước ra một bước, thân ảnh trong nháy mắt tiến gần người mặc áo đen, đem theo sức mạnh kinh thiên động địa kinh khủng.
Một đấm tung ra, khí thế chấn động!
Đối mặt với quyền quang này của Lâm Mang, người mặc áo đen không thể không tạm thời lùi lại.
Dưới chiếc áo đen, vang lên một giọng nói vô cùng khàn khàn, cố ý che giấu giọng nói vốn có của mình.
"Lâm thành chủ, chúng ta không phải kẻ thù!"
Lâm Mang cười lạnh: "Cút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận