Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ
Chương 363: Hoàng đế tâm tư
Núi Võ Đang,
Bên ao sau núi, Trương Tam Phong trong bộ y phục Đạo Bào, tay cầm cần câu vuốt râu cười lớn.
"Ha ha!"
"Một vị Vũ An Hầu rất tốt!"
"Tuổi tác thế này khiến lão đạo ta không thể thấu hiểu được."
Cần câu trong tay khẽ lay động, câu được một con cá chép vàng óng, tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
Đạo đồng đứng sau tò mò hỏi: "Sư tổ, chuyện gì mà vui thế ạ?"
Trương Tam Phong buông cần câu, nhìn lên trời, mỉm cười đáp: "Trên thế gian lại xuất hiện một Thông Thiên Cảnh rồi."
"Cái gì cơ?!" Khuôn mặt của đạo đồng lộ vẻ kinh ngạc.
Thông Thiên Cảnh ư?
Chẳng phải là cùng cảnh giới với sư tổ hay sao?
Trương Tam Phong lắc đầu, hướng về bầu trời sâu thẳm, cười khẽ: "Xem ra mục đích lần này của Phật Môn các ngươi đã thất bại rồi."
Thiên địa dị biến, hẳn là một Thông Thiên Cảnh hiện thế không nghi ngờ gì nữa.
Và dị biến của thiên địa này xuất phát từ phương Tây.
Ở phương Tây, khả năng duy nhất là Vũ An Hầu kia rồi.
Trương Tam Phong hơi nâng mí mắt lên, mỉm cười đáp: "Nguyên Trùng sẽ không bị đả kích đến mức suy sụp đúng không?"
Nguyên Trùng là hiệu của Tần Bá Tiên, so với cách gọi này, hắn vẫn thích Nguyên Trùng hơn.
Tên của gã cứng nhắc quá, hắn gọi còn thấy khó chịu.
Tất nhiên, hắn nói thế chỉ mang tính trêu đùa.
Tính cách của Tần Bá Tiên thế nào, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Có lẽ không lâu nữa, Võ Đang lại có thể có thêm một vị Thông Thiên Cảnh.
Thật ra với Thông Thiên Cảnh hay không, Võ Đang cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hắn ở đây thì Võ Đang sẽ trường tồn!
...
Tin tức lan truyền nhanh hơn nhiều so với tốc độ di chuyển của Lâm Mang.
Những chú chim bồ câu đưa tin từ Tây Vực đã bay đi muôn phương.
Thảo Nguyên, Tây Vực, Đại Minh, thậm chí là cả hải ngoại...
Sự xuất hiện của một vị Lục Địa Chân Tiên đủ sức làm chấn động cả thiên hạ.
Kinh thành,
Đông Hán đã sớm nhận được tin tức.
Tào Hóa Thuần đã bí mật cử các cao thủ Đông Hán đến Tây Vực từ trước.
Thậm chí trong bí cảnh Lâu Lan còn có người của Đông Hán ẩn núp.
Và Đông Hán cũng có những kênh thông tin đặc biệt của riêng mình, kịp thời truyền tin trở về.
Nắm chặt bản mật báo trên tay, Tào Hóa Thuần vội vã bước đi trên bậc đá.
Hắn ta là người rất thâm sâu khó lường, không thì cũng chẳng thể nào nắm quyền Đông Hán lâu đến thế.
Nhưng lúc này thì có chút thất thố.
Và tất cả nguồn cơn đều bắt nguồn từ bản mật báo vừa được chuyển đến.
Vũ An Hầu, Lục Địa Chân Tiên...
Hắn ta khó mà liên kết hai thân phận này với nhau.
Hắn ta đã luyện võ mấy chục năm, tự thấy thiên phú không kém, với thân thể khuyết khuyết mà vẫn ngự trị Thiên Nhân Cảnh, đã là chuyện phi thường và khá tự hào.
Nhưng hắn ta chưa từng mơ tưởng đến Thông Thiên Cảnh.
Dường như điều đó đã trở thành một cảnh giới trong truyền thuyết giang hồ.
Dù rằng ai cũng muốn nhưng trong lòng lại không dám nghĩ đến, một tâm lý rất mâu thuẫn.
Tin tức từ Tây Vực khiến trái tim hắn ta không còn bình tĩnh được nữa.
Vũ Anh điện,
Tào Hóa Thuần bước nhanh vào, cung kính quỳ xuống, trầm giọng nói: "Bái kiến bệ hạ."
Chu Dực Quân ngồi sau bàn án, mỉm cười đáp: "Có chuyện gì thế?"
Tào Hóa Thuần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Dực Quân, khó khăn đáp: "Bệ hạ..."
"Xã tắc Đại Minh của chúng ta nguy rồi!"
Nụ cười trên khuôn mặt Chu Dực Quân dần biến mất, quát lạnh: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
Nhưng hắn ta biết, Tào Hóa Thuần vẫn luôn là người biết chừng mực, không dễ gì nói ra câu này.
Tào Hóa Thuần chắp tay nâng bản mật báo, cung kính đáp: "Bệ hạ, đây là bản mật báo từ Tây Vực."
"Vũ An Hầu đã bước vào Thông Thiên Cảnh, liên tiếp chém giết hai vị Lục Địa Chân Tiên của Phật Môn!"
"Cái gì cơ?"
"Rầm!"
Chiếc bút lông trong tay Chu Dực Quân rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, bật dậy khỏi ghế, giật lấy bản mật báo.
Liếc mắt đọc lướt qua.
Khuôn mặt hắn ta sa sầm lại.
Chu Dực Quân quát lớn: "Vũ An Hầu đạt được thành tựu này chính là niềm may mắn của Đại Minh, ngươi dám nói xã tắc Đại Minh nguy rồi, có dụng ý gì?"
Về bản chất, hắn ta là người hoàng tộc, tuy không học võ nhưng cũng biết được nhiều bí mật.
Lục Địa Chân Tiên, sức mạnh thế nào, hắn ta cũng đã từng chứng kiến.
Hồi đó khi Nguyên Đình sụp đổ, cũng có một vị Lục Địa Chân Tiên của Nguyên Đình hy sinh.
Bằng không thì các anh hùng thiên hạ, sao dám dễ dàng khởi binh thảo phạt.
Tào Hóa Thuần do dự trong chốc lát, nghiến răng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Thần cả gan!"
"Liều chết gián ngôn!"
"Bệ hạ!"
"Tâm tư của Vũ An Hầu, ai có thể đoán được!"
"Dù không có ý phản loạn nhưng nếu có được năng lực phản loạn thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
"Đem hoàng bào khoác lên người, có phải là chuyện hiếm không?"
"Bệ hạ--"
Tào Hóa Thuần trịnh trọng nói: "Mong người ba lần suy nghĩ!"
Hắn ta là hoạn quan, cả đời này chỉ có một chủ tử là hoàng đế.
Cho dù hắn ta có quyền thế lớn đến đâu thì cả đời cũng chỉ có thể phụ thuộc vào hoàng quyền.
Hắn ta không thể cải triều đổi đại.
Đây cũng chính là lý do Đông Hán lớn mạnh nhưng bệ hạ không xử lý hắn ta.
Đông Hán là Đông Hán, hắn ta là hắn ta, nhìn qua thì là một nhưng bản chất lại khác.
Nếu Lâm Mang thật sự có ý định đó thì với thân phận hiện tại của mình, hắn ta có thể nhanh chóng kéo được một đội quân.
Chu Dực Quân im lặng.
Trên thực tế, câu nói vừa rồi hắn nói là nói với Tào Hóa Thuần thì không bằng nói với chính bản thân hắn ta.
Tự lừa dối mình!
Hắn ta yên tâm về Lâm Mang chính là vì hắn ta là một vị trung thần.
Và trong hoàng cung, có bố trí trận pháp, trừ khi Lục Địa Chân Tiên thân chinh đến thì không ai có thể giết được hắn ta.
Trương chân nhân của Võ Đang dù là Lục Địa Chân Tiên nhưng thân phận lại đặc biệt, không thể can thiệp vào hoàng gia.
Nhưng Lâm Mang thì khác...
Cho dù Lâm Mang không làm trái với Hoàng đế, thì còn thế hệ sau thì sao?
Hắn ta hiểu rõ sức hấp dẫn của ngai vàng, Lâm Mang có thể sẽ có ý tưởng gì đây?
Hắn ta không chắc chắn.
Dù trong lòng đã bảo với chính mình rằng Lâm Mang chính là bề ta trung thành của hắn ta.
Lâm Mang chính là bề ta trung thành, người đã vượt đường xa ngàn dặm từ Ninh Hạ tới trong đêm mưa phùn, là Vũ An Hầu của Đại Minh.
Nhưng hắn ta lại không thể lừa dối bản thân mình!
Hắn ta không thể lừa dối được trái tim mình.
Hắn ta là một con người, lại càng là một Hoàng đế, mà Hoàng đế thì phải cô đơn.
Chu Dực Quân khẽ run rẩy, cảm giác như trước mắt tối sầm, thiên địa quay cuồng.
"Bệ hạ." Tào Hóa Thuần kinh hãi kêu lên, vội đứng dậy dang tay đỡ hắn ta.
"Không sao!"
Chu Dực Quân vẫy tay, hít một hơi thật sâu, giọng đầy vẻ trang nghiêm: "Truyền lệnh, tới cung điện của Thái hậu!"
"Tuân lệnh!"
Tào Hóa Thuần cung kính đáp.
......
Từ Ninh Cung,
Chu Dực Quân không chờ cung nữ thông báo mà đã vội vã bước vào cung.
"Mẫu hậu!"
Chu Dực Quân cung kính hành lễ.
Lý Thái Hậu nằm nghiêng trên giường, giọng nói bình thản: "Hôm nay sao ngươi lại tới đây?"
Hai cung nữ đang cung kính hầu hạ một bên.
Sau khi có sự việc Lỗ Vương tạo phản, quan hệ giữa hai mẹ con cũng nhạt dần.
Trên thực tế, quan hệ giữa Chu Dực Quân và Lý Thái Hậu cũng không được tốt lắm.
Và chuyện này phải bắt nguồn từ Trương Cư Chính.
Là lão sư, Trương Cư Chính rất nghiêm khắc, Chu Dực Quân khi còn là thiếu niên thường xuyên bị phạt.
Còn Lý Thái Hậu chẳng có ý định giúp đỡ gì hắn ta, ngược lại còn trách móc rất nhiều.
Cộng thêm có tin đồn trong cung rằng Trương Cư Chính và Thái hậu quan hệ rất thân thiết, cho dù là đúng hay không thì hạt mầm này cuối cùng cũng đã được gieo xuống.
Nhưng hiện tại Chu Dực Quân chẳng còn tâm trí mà bận tâm tới nhiều chuyện nữa.
Chu Dực Quân đưa tờ mật chiếu lên, thở dài nói: "Nhi thần có một chuyện, muốn nhờ mẫu hậu định liệu."
Lý Thái Hậu đưa tay nhận lấy tờ mật chiếu mà cung nữ đưa đến.
Lật ra xem lướt qua một lượt.
Đột nhiên đứng dậy, sắc mặt sa sầm, hỏi: "Tin tức này là thật ư?"
"Là tin tức từ Đông Hán."
Chu Dực Quân đáp.
Đã là tin tức từ Đông Hán, thì chắc chắn sẽ không sai.
Lý Thái Hậu hỏi vậy, cũng chỉ vì thấy quá khó tin.
Lục Địa Chân Tiên...
Đối với triều đình, mấy tên giang hồ thảo mãng thường không để vào mắt, nhưng một Lục Địa Chân Tiên thì chẳng ai dám coi thường cả.
Hơn nữa, vị này cũng chẳng phải mấy tên giang hồ thảo mãng tầm thường.
Nhưng dù sao cũng là người đã từng trải qua biết bao sóng gió, nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Và trước đây bà ta có thể lực chọn Trương Cư Chính để tiến cử hắn ta lên ngôi, thì cũng không phải là loại đàn bà ngu si ở trong thâm cung.
Ngược lại, bà chính là một người đàn bà vô cùng thông minh.
Lý Thái Hậu khẽ thở dài, ra hiệu cho một đám cung nữ lui ra, rồi mới hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Chu Dực Quân im lặng một lúc, lắc đầu nói: "Nhi thần không biết."
Lý Thái Hậu vẻ mặt trang nghiêm, giọng đầy vẻ trang nghiêm: "Ngươi là Hoàng đế!"
"Ngươi phải nhớ rằng, ngươi là Hoàng đế, trong lòng ngươi phải có sự lựa chọn."
"Lôi kéo, hay là... giết!"
Sắc mặt Chu Dực Quân hơi biến sắc.
Trong lòng, thực ra hắn ta không muốn thực sự động đao binh với Lâm Mang.
Nhưng có một số chuyện, không thể quyết định theo sở thích cá nhân của hắn ta được.
"Hazzz..." Lý Thái Hậu thở dài, lắc đầu nói: "Tính tình này của ngươi, bao giờ mới sửa được đây."
"Chuyện thế này, ngươi phải sớm hạ quyết tâm!"
Bà luôn bất mãn với Chu Dực Quân ở điểm này.
Chu Dực Quân khẽ thở dài.
Hắn ta không muốn tin rằng Lâm Mang sẽ soán ngôi, nhưng chuyện này thì có ai có thể thực sự đảm bảo được.
Câu nói "mặc áo long bào" của Tào Hóa Thuần như mắc trong cổ họng.
Nếu hắn ta thực sự muốn làm vậy, thì đến lúc đó hối hận cũng muộn.
"Đi thôi."
"Ta đưa ngươi đi gặp một người."
Lý Thái Hậu nói, rồi dẫn đầu đi ra khỏi cung điện.
Chu Dực Quân khẽ sửng sốt, rồi đi theo sau bà.
Hai người đi một đường tới cung điện bỏ hoang ở hậu cung của hoàng cung.
Nơi này về cơ bản là lãnh cung.
Chu Dực Quân càng thêm nghi hoặc.
Nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo phía sau, đồng thời cũng suy nghĩ trong lòng.
"Đến rồi!"
Lý Thái Hậu đưa tay đẩy cánh cổng cung điện.
Gió mát theo cánh cổng cung điện thổi vào, lá rụng trong sân bay lên.
Dưới gốc cây lớn khô héo trong sân, một người đang ngồi xếp bằng.
Đồng tử Chu Dực Quân hơi co lại, kinh ngạc nói: "Trình Hồng Niên?"
Nghe vậy, bóng người đang xếp bằng dưới gốc cây mở mắt ra, nhìn thấy hai người, vội vàng đứng dậy quỳ xuống một chân, cung kính nói: "Thần bái kiến Bệ hạ."
"Vạn tuế."
"Thần bái kiến Thái hậu!"
Chu Dực Quân ngạc nhiên hỏi: "Mẫu hậu, đây là..."
Nếu hắn ta nhớ không nhầm, thì trước đây Trình Hồng Niên đã từ chức và rời đi, nói rằng sẽ đi tung hoành giang hồ.
Vậy mà tại sao lại xuất hiện ở hậu cung?
Đôi mắt Lý Thái Hậu hơi nheo lại, bình thản nói: "Miễn lễ."
Sau đó mới nói: "Tất nhiên là ta giữ lại."
"Nhưng Trình đại nhân cũng mới trở về gần đây thôi."
Nói chính xác thì, là từ sau vụ Lỗ Vương làm phản, bà mới bí mật triệu hồi hắn ta trở về.
Vị trí Trấn Phủ Sử của Trình Hồng Niên khi xưa, cũng là do bà sắp xếp.
Và Trình Hồng Niên từ chức trước đây, cũng có sự ám chỉ ngầm của bà.
Mục đích hiển nhiên là để Trình Hồng Niên ẩn mình về sau.
Lý Thái Hậu bình thản nói: "Xem cái này đi."
Trình Hồng Niên đưa tay nhận lấy mật báo người đưa tới, thoáng nhìn qua rồi biểu cảm ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cái này..."
Lục Địa Chân Tiên!!
Dù thế nào thì hắn cũng không thể biết được trên đời lại có ngày đứa tiểu tổng kỳ năm xưa mình từng đề bạt lại có thể đạt được thành tựu như thế này.
Hắn được thái hậu ban phúc, được hoàng thất làm chỗ dựa, nhờ vậy mới có thành tựu như ngày hôm nay, thế mà Lâm Mang chỉ dựa vào chính mình, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã đạt đến trình độ này sao?
Trình Hồng Niên liếc nhìn Chu Dực Quân, quỳ một chân xuống, cung kính nói: "Bệ hạ"
"Vi thần nguyện chết vì Hoàng thượng!"
Hắn đã đoán ra được vài phần.
Nhưng hắn là thần tử của Đại Minh, càng là thần tử của bệ hạ, lựa chọn duy nhất của hắn chính là nghe theo thánh chỉ.
Chu Dực Quân không trả lời mà nhìn về phía Lý Thái Hậu.
Lý Thái Hậu thản nhiên nói: "Hồng Niên được môn phái Mật Tông quán đỉnh, lại học được Thu Hồn Thủ, thừa hưởng Xá lợi tử của Phật Môn, thực lực đã không còn tầm thường."
"Mặc dù không bằng Thông Thiên Cảnh, nhưng đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh tam trọng."
Lý Thái Hậu cũng cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.
Nếu Lâm Mang không trở thành Lục Địa Chân Tiên thì Trình Hồng Niên đủ sức cân bằng.
"Nếu mượn trận pháp của cung điện hoàng gia thì đủ sức ngang bằng với Thông Thiên Cảnh."
Bà đưa hoàng đế đến đây cũng là muốn cho hoàng đế ăn một viên thuốc yên tâm.
"Một đường đi tới đây, ngươi đã suy nghĩ gì chưa?" Lý Thái Hậu hỏi.
Chu Dực Quân im lặng một lúc, quay người nhìn về phía chân trời, ngắm bầu trời mây trôi cuồn cuộn.
Trong đầu nhớ lại cảnh tượng đêm đó, Lâm Mang mặc một bộ Phi Ngư Phục rách nát, một tay cầm đao, đứng trước hàng nghìn người.
"Thái hậu."
Chu Dực Quân nghiêm túc nói: "Trẫm đã quyết định rồi."
"Lâm Mang là Vũ An Hầu của Đại Minh, trẫm sẽ ban cho hắn vinh dự."
"Chỉ cần hắn đồng ý thì hắn sẽ mãi mãi là Vũ An Hầu của Đại Minh."
Lý Thái Hậu nhìn Lâm Mang một cách sâu sắc, đã nghe ra hàm ý trong lời nói này, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn tước binh quyền của hắn sao?"
Chu Dực Quân không trả lời, tự mình bước đi trên bậc đá cung điện, ngày càng đi xa...
Hoàng đế, cuối cùng cũng chỉ có một mình.
Cho dù hắn không có ý định tạo phản nhưng hắn lại có năng lực tạo phản, đây chính là tội.
...
Đường cái lớn, dịch trạm.
Ánh trăng rọi vào phòng.
Lâm Mang khoanh chân ngồi trong phòng, tay cầm viên đá quý màu đỏ tươi.
Sau khi rời khỏi bí cảnh Lâu Lan, họ đi đường mất mấy ngày mới vào được lãnh thổ Tứ Xuyên.
Lâm Mang hơi dùng sức, một luồng chân nguyên tràn vào bên trong.
Trong tích tắc,
Huyền Vũ Tinh Huyết trong viên đá quý bị kích hoạt, viên đá quý vỡ ra thành từng mảnh.
Trong hư không, một giọt tinh huyết lớn như nắm đấm lơ lửng trong không trung, tỏa ra uy thế khủng khiếp.
Huyền Vũ Tinh Huyết trong nháy mắt tràn vào cơ thể.
Trong mơ hồ, từ giữa thiên địa hiện ra một sinh vật khổng lồ.
—— Huyền vũ!
Uy thế đó khiến thiên địa tối sầm lại, thân hình khổng lồ như có thể che lấp cả bầu trời.
Sóng biển dài hàng vạn trượng ào ạt dâng lên, dâng lên sóng biển dài hàng vạn trượng.
"Gào~"
Huyền vũ phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
"Ầm ầm!"
Sâu trong bầu trời đen kịt dường như có tiếng sấm chớp vang động.
Một luồng sấm sét rộng mấy chục trượng đánh trúng Huyền vũ.
Đồng tử Lâm Mang đột ngột co lại.
Đây không phải là uy lực của thiên địa, mà là sức mạnh của con người.
Giữa thiên địa, một bóng người mặc quần áo lộng lẫy, tay cầm trường kiếm đứng sừng sững.
"Sấm sét!"
Giọng nói đó phát ra một tiếng quát lạnh, thiên địa sấm sét cuồn cuộn.
Sấm chớp trên trời cao trực tiếp bao trùm lấy Huyền vũ.
Huyền vũ đau đớn kêu lên!
"Chém!"
Bóng người tắm mình trong sấm sét tung thanh kiếm trong tay lên.
Thanh cổ kiếm kỳ hình nham thạch màu vàng vọt bay lên giữa bầu trời.
Kiếm khí ngập tràn thiên địa!
Trong thời khắc đó, giữa thiên địa xuất hiện một thanh đại kiếm, Kiếm Ý xông thẳng lên trời.
Đầy trời kiếm quang bao trùm cả bầu trời.
Kiếm quang lóe lên, tiếng kiếm hót trong nháy mắt át tiếng sấm sét, rồi với tư thế không gì cản nổi mà giáng xuống.
Xì——
Máu mưa khắp trời!
Huyền vũ đau đớn kêu lên!
Huyền vũ khổng lồ bị chặt đầu dưới một kiếm này.
"Ầm ầm!"
Thiên địa vang lên tiếng sấm sét cuồng loạn, như đang than khóc cho sự ra đi của Huyền vũ.
Bóng người tắm mình trong sấm sét một tay nâng Huyền vũ, bước đi xa dần.
Tâm thần khẽ choáng váng, tâm thần của Lâm Mang thoát ra khỏi ảo cảnh.
Đây là cảnh được ghi lại trong huyết mạch của Huyền vũ.
Sức mạnh chứa trong Huyền Vũ Tinh Huyết nhanh chóng tràn khắp cơ thể, không ngừng tăng cường thể chất của hắn.
Lại một lần nữa không ngừng tẩy rửa thân thể.
Những vết thương nhẹ trong trận chiến trước đó cũng được hồi phục trong nháy mắt.
Tinh huyết của một dị thú thiên địa sánh ngang với Thông Thiên Cảnh, công dụng phi thường, thậm chí còn có tác dụng rửa tủy phạt cân cho con người.
Lâm Mang từ từ mở mắt ra, trong cơ thể khí huyết đột nhiên vang lên một hồi ầm ầm.
Sức mạnh được tăng lên chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là tuổi thọ.
"Không hổ danh là Huyền Vũ Tinh Huyết."
Thứ này đối với một số Đại Tông Sư tuổi đã cao quả thực là bảo vật chân chính.
Đủ sức khiến thân thể của bọn họ tràn trề sức sống, từ đó giúp bọn họ đạt được Thông Thiên Cảnh.
Nhưng đạt đến cảnh giới này còn phải có đủ thiên phú mới được.
Lâm Mang thở ra một hơi, đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, im lặng không nói.
Thuần Dương Vô Cực Công chỉ có mười một tầng rưỡi, số chín là số lớn nhất, thế mà Trương Tam Phong lại có thể thôi diễn tới tầng thứ mười một, quả là phi thường.
Nhưng chỉ có thể giúp hắn đạt đến Thông Thiên Nhất Cảnh.
Nếu muốn tiếp tục nâng cao cảnh giới thì cần phải có công pháp mới.
"Cũng không biết hắn đã tăng cảnh giới như thế nào."
Lâm Mang tự lẩm bẩm một mình.
Võ công thì không sao, Tông Sư bình thường cũng đã có thể sáng tạo ra được, nhưng nội công võ học thì không phải người thường nào cũng có thể thôi diễn ra được.
Đặc biệt là những nội công võ học thâm sâu, có thể nói là rất hiếm, nếu không các môn phái gia tộc lớn sẽ không nắm giữ công pháp chặt chẽ như vậy.
"Mong rằng đừng để cho ta thất vọng..."
Lâm Mang lắc đầu khẽ thở dài.
Bên ao sau núi, Trương Tam Phong trong bộ y phục Đạo Bào, tay cầm cần câu vuốt râu cười lớn.
"Ha ha!"
"Một vị Vũ An Hầu rất tốt!"
"Tuổi tác thế này khiến lão đạo ta không thể thấu hiểu được."
Cần câu trong tay khẽ lay động, câu được một con cá chép vàng óng, tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
Đạo đồng đứng sau tò mò hỏi: "Sư tổ, chuyện gì mà vui thế ạ?"
Trương Tam Phong buông cần câu, nhìn lên trời, mỉm cười đáp: "Trên thế gian lại xuất hiện một Thông Thiên Cảnh rồi."
"Cái gì cơ?!" Khuôn mặt của đạo đồng lộ vẻ kinh ngạc.
Thông Thiên Cảnh ư?
Chẳng phải là cùng cảnh giới với sư tổ hay sao?
Trương Tam Phong lắc đầu, hướng về bầu trời sâu thẳm, cười khẽ: "Xem ra mục đích lần này của Phật Môn các ngươi đã thất bại rồi."
Thiên địa dị biến, hẳn là một Thông Thiên Cảnh hiện thế không nghi ngờ gì nữa.
Và dị biến của thiên địa này xuất phát từ phương Tây.
Ở phương Tây, khả năng duy nhất là Vũ An Hầu kia rồi.
Trương Tam Phong hơi nâng mí mắt lên, mỉm cười đáp: "Nguyên Trùng sẽ không bị đả kích đến mức suy sụp đúng không?"
Nguyên Trùng là hiệu của Tần Bá Tiên, so với cách gọi này, hắn vẫn thích Nguyên Trùng hơn.
Tên của gã cứng nhắc quá, hắn gọi còn thấy khó chịu.
Tất nhiên, hắn nói thế chỉ mang tính trêu đùa.
Tính cách của Tần Bá Tiên thế nào, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Có lẽ không lâu nữa, Võ Đang lại có thể có thêm một vị Thông Thiên Cảnh.
Thật ra với Thông Thiên Cảnh hay không, Võ Đang cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hắn ở đây thì Võ Đang sẽ trường tồn!
...
Tin tức lan truyền nhanh hơn nhiều so với tốc độ di chuyển của Lâm Mang.
Những chú chim bồ câu đưa tin từ Tây Vực đã bay đi muôn phương.
Thảo Nguyên, Tây Vực, Đại Minh, thậm chí là cả hải ngoại...
Sự xuất hiện của một vị Lục Địa Chân Tiên đủ sức làm chấn động cả thiên hạ.
Kinh thành,
Đông Hán đã sớm nhận được tin tức.
Tào Hóa Thuần đã bí mật cử các cao thủ Đông Hán đến Tây Vực từ trước.
Thậm chí trong bí cảnh Lâu Lan còn có người của Đông Hán ẩn núp.
Và Đông Hán cũng có những kênh thông tin đặc biệt của riêng mình, kịp thời truyền tin trở về.
Nắm chặt bản mật báo trên tay, Tào Hóa Thuần vội vã bước đi trên bậc đá.
Hắn ta là người rất thâm sâu khó lường, không thì cũng chẳng thể nào nắm quyền Đông Hán lâu đến thế.
Nhưng lúc này thì có chút thất thố.
Và tất cả nguồn cơn đều bắt nguồn từ bản mật báo vừa được chuyển đến.
Vũ An Hầu, Lục Địa Chân Tiên...
Hắn ta khó mà liên kết hai thân phận này với nhau.
Hắn ta đã luyện võ mấy chục năm, tự thấy thiên phú không kém, với thân thể khuyết khuyết mà vẫn ngự trị Thiên Nhân Cảnh, đã là chuyện phi thường và khá tự hào.
Nhưng hắn ta chưa từng mơ tưởng đến Thông Thiên Cảnh.
Dường như điều đó đã trở thành một cảnh giới trong truyền thuyết giang hồ.
Dù rằng ai cũng muốn nhưng trong lòng lại không dám nghĩ đến, một tâm lý rất mâu thuẫn.
Tin tức từ Tây Vực khiến trái tim hắn ta không còn bình tĩnh được nữa.
Vũ Anh điện,
Tào Hóa Thuần bước nhanh vào, cung kính quỳ xuống, trầm giọng nói: "Bái kiến bệ hạ."
Chu Dực Quân ngồi sau bàn án, mỉm cười đáp: "Có chuyện gì thế?"
Tào Hóa Thuần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Dực Quân, khó khăn đáp: "Bệ hạ..."
"Xã tắc Đại Minh của chúng ta nguy rồi!"
Nụ cười trên khuôn mặt Chu Dực Quân dần biến mất, quát lạnh: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
Nhưng hắn ta biết, Tào Hóa Thuần vẫn luôn là người biết chừng mực, không dễ gì nói ra câu này.
Tào Hóa Thuần chắp tay nâng bản mật báo, cung kính đáp: "Bệ hạ, đây là bản mật báo từ Tây Vực."
"Vũ An Hầu đã bước vào Thông Thiên Cảnh, liên tiếp chém giết hai vị Lục Địa Chân Tiên của Phật Môn!"
"Cái gì cơ?"
"Rầm!"
Chiếc bút lông trong tay Chu Dực Quân rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, bật dậy khỏi ghế, giật lấy bản mật báo.
Liếc mắt đọc lướt qua.
Khuôn mặt hắn ta sa sầm lại.
Chu Dực Quân quát lớn: "Vũ An Hầu đạt được thành tựu này chính là niềm may mắn của Đại Minh, ngươi dám nói xã tắc Đại Minh nguy rồi, có dụng ý gì?"
Về bản chất, hắn ta là người hoàng tộc, tuy không học võ nhưng cũng biết được nhiều bí mật.
Lục Địa Chân Tiên, sức mạnh thế nào, hắn ta cũng đã từng chứng kiến.
Hồi đó khi Nguyên Đình sụp đổ, cũng có một vị Lục Địa Chân Tiên của Nguyên Đình hy sinh.
Bằng không thì các anh hùng thiên hạ, sao dám dễ dàng khởi binh thảo phạt.
Tào Hóa Thuần do dự trong chốc lát, nghiến răng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Thần cả gan!"
"Liều chết gián ngôn!"
"Bệ hạ!"
"Tâm tư của Vũ An Hầu, ai có thể đoán được!"
"Dù không có ý phản loạn nhưng nếu có được năng lực phản loạn thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
"Đem hoàng bào khoác lên người, có phải là chuyện hiếm không?"
"Bệ hạ--"
Tào Hóa Thuần trịnh trọng nói: "Mong người ba lần suy nghĩ!"
Hắn ta là hoạn quan, cả đời này chỉ có một chủ tử là hoàng đế.
Cho dù hắn ta có quyền thế lớn đến đâu thì cả đời cũng chỉ có thể phụ thuộc vào hoàng quyền.
Hắn ta không thể cải triều đổi đại.
Đây cũng chính là lý do Đông Hán lớn mạnh nhưng bệ hạ không xử lý hắn ta.
Đông Hán là Đông Hán, hắn ta là hắn ta, nhìn qua thì là một nhưng bản chất lại khác.
Nếu Lâm Mang thật sự có ý định đó thì với thân phận hiện tại của mình, hắn ta có thể nhanh chóng kéo được một đội quân.
Chu Dực Quân im lặng.
Trên thực tế, câu nói vừa rồi hắn nói là nói với Tào Hóa Thuần thì không bằng nói với chính bản thân hắn ta.
Tự lừa dối mình!
Hắn ta yên tâm về Lâm Mang chính là vì hắn ta là một vị trung thần.
Và trong hoàng cung, có bố trí trận pháp, trừ khi Lục Địa Chân Tiên thân chinh đến thì không ai có thể giết được hắn ta.
Trương chân nhân của Võ Đang dù là Lục Địa Chân Tiên nhưng thân phận lại đặc biệt, không thể can thiệp vào hoàng gia.
Nhưng Lâm Mang thì khác...
Cho dù Lâm Mang không làm trái với Hoàng đế, thì còn thế hệ sau thì sao?
Hắn ta hiểu rõ sức hấp dẫn của ngai vàng, Lâm Mang có thể sẽ có ý tưởng gì đây?
Hắn ta không chắc chắn.
Dù trong lòng đã bảo với chính mình rằng Lâm Mang chính là bề ta trung thành của hắn ta.
Lâm Mang chính là bề ta trung thành, người đã vượt đường xa ngàn dặm từ Ninh Hạ tới trong đêm mưa phùn, là Vũ An Hầu của Đại Minh.
Nhưng hắn ta lại không thể lừa dối bản thân mình!
Hắn ta không thể lừa dối được trái tim mình.
Hắn ta là một con người, lại càng là một Hoàng đế, mà Hoàng đế thì phải cô đơn.
Chu Dực Quân khẽ run rẩy, cảm giác như trước mắt tối sầm, thiên địa quay cuồng.
"Bệ hạ." Tào Hóa Thuần kinh hãi kêu lên, vội đứng dậy dang tay đỡ hắn ta.
"Không sao!"
Chu Dực Quân vẫy tay, hít một hơi thật sâu, giọng đầy vẻ trang nghiêm: "Truyền lệnh, tới cung điện của Thái hậu!"
"Tuân lệnh!"
Tào Hóa Thuần cung kính đáp.
......
Từ Ninh Cung,
Chu Dực Quân không chờ cung nữ thông báo mà đã vội vã bước vào cung.
"Mẫu hậu!"
Chu Dực Quân cung kính hành lễ.
Lý Thái Hậu nằm nghiêng trên giường, giọng nói bình thản: "Hôm nay sao ngươi lại tới đây?"
Hai cung nữ đang cung kính hầu hạ một bên.
Sau khi có sự việc Lỗ Vương tạo phản, quan hệ giữa hai mẹ con cũng nhạt dần.
Trên thực tế, quan hệ giữa Chu Dực Quân và Lý Thái Hậu cũng không được tốt lắm.
Và chuyện này phải bắt nguồn từ Trương Cư Chính.
Là lão sư, Trương Cư Chính rất nghiêm khắc, Chu Dực Quân khi còn là thiếu niên thường xuyên bị phạt.
Còn Lý Thái Hậu chẳng có ý định giúp đỡ gì hắn ta, ngược lại còn trách móc rất nhiều.
Cộng thêm có tin đồn trong cung rằng Trương Cư Chính và Thái hậu quan hệ rất thân thiết, cho dù là đúng hay không thì hạt mầm này cuối cùng cũng đã được gieo xuống.
Nhưng hiện tại Chu Dực Quân chẳng còn tâm trí mà bận tâm tới nhiều chuyện nữa.
Chu Dực Quân đưa tờ mật chiếu lên, thở dài nói: "Nhi thần có một chuyện, muốn nhờ mẫu hậu định liệu."
Lý Thái Hậu đưa tay nhận lấy tờ mật chiếu mà cung nữ đưa đến.
Lật ra xem lướt qua một lượt.
Đột nhiên đứng dậy, sắc mặt sa sầm, hỏi: "Tin tức này là thật ư?"
"Là tin tức từ Đông Hán."
Chu Dực Quân đáp.
Đã là tin tức từ Đông Hán, thì chắc chắn sẽ không sai.
Lý Thái Hậu hỏi vậy, cũng chỉ vì thấy quá khó tin.
Lục Địa Chân Tiên...
Đối với triều đình, mấy tên giang hồ thảo mãng thường không để vào mắt, nhưng một Lục Địa Chân Tiên thì chẳng ai dám coi thường cả.
Hơn nữa, vị này cũng chẳng phải mấy tên giang hồ thảo mãng tầm thường.
Nhưng dù sao cũng là người đã từng trải qua biết bao sóng gió, nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Và trước đây bà ta có thể lực chọn Trương Cư Chính để tiến cử hắn ta lên ngôi, thì cũng không phải là loại đàn bà ngu si ở trong thâm cung.
Ngược lại, bà chính là một người đàn bà vô cùng thông minh.
Lý Thái Hậu khẽ thở dài, ra hiệu cho một đám cung nữ lui ra, rồi mới hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Chu Dực Quân im lặng một lúc, lắc đầu nói: "Nhi thần không biết."
Lý Thái Hậu vẻ mặt trang nghiêm, giọng đầy vẻ trang nghiêm: "Ngươi là Hoàng đế!"
"Ngươi phải nhớ rằng, ngươi là Hoàng đế, trong lòng ngươi phải có sự lựa chọn."
"Lôi kéo, hay là... giết!"
Sắc mặt Chu Dực Quân hơi biến sắc.
Trong lòng, thực ra hắn ta không muốn thực sự động đao binh với Lâm Mang.
Nhưng có một số chuyện, không thể quyết định theo sở thích cá nhân của hắn ta được.
"Hazzz..." Lý Thái Hậu thở dài, lắc đầu nói: "Tính tình này của ngươi, bao giờ mới sửa được đây."
"Chuyện thế này, ngươi phải sớm hạ quyết tâm!"
Bà luôn bất mãn với Chu Dực Quân ở điểm này.
Chu Dực Quân khẽ thở dài.
Hắn ta không muốn tin rằng Lâm Mang sẽ soán ngôi, nhưng chuyện này thì có ai có thể thực sự đảm bảo được.
Câu nói "mặc áo long bào" của Tào Hóa Thuần như mắc trong cổ họng.
Nếu hắn ta thực sự muốn làm vậy, thì đến lúc đó hối hận cũng muộn.
"Đi thôi."
"Ta đưa ngươi đi gặp một người."
Lý Thái Hậu nói, rồi dẫn đầu đi ra khỏi cung điện.
Chu Dực Quân khẽ sửng sốt, rồi đi theo sau bà.
Hai người đi một đường tới cung điện bỏ hoang ở hậu cung của hoàng cung.
Nơi này về cơ bản là lãnh cung.
Chu Dực Quân càng thêm nghi hoặc.
Nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo phía sau, đồng thời cũng suy nghĩ trong lòng.
"Đến rồi!"
Lý Thái Hậu đưa tay đẩy cánh cổng cung điện.
Gió mát theo cánh cổng cung điện thổi vào, lá rụng trong sân bay lên.
Dưới gốc cây lớn khô héo trong sân, một người đang ngồi xếp bằng.
Đồng tử Chu Dực Quân hơi co lại, kinh ngạc nói: "Trình Hồng Niên?"
Nghe vậy, bóng người đang xếp bằng dưới gốc cây mở mắt ra, nhìn thấy hai người, vội vàng đứng dậy quỳ xuống một chân, cung kính nói: "Thần bái kiến Bệ hạ."
"Vạn tuế."
"Thần bái kiến Thái hậu!"
Chu Dực Quân ngạc nhiên hỏi: "Mẫu hậu, đây là..."
Nếu hắn ta nhớ không nhầm, thì trước đây Trình Hồng Niên đã từ chức và rời đi, nói rằng sẽ đi tung hoành giang hồ.
Vậy mà tại sao lại xuất hiện ở hậu cung?
Đôi mắt Lý Thái Hậu hơi nheo lại, bình thản nói: "Miễn lễ."
Sau đó mới nói: "Tất nhiên là ta giữ lại."
"Nhưng Trình đại nhân cũng mới trở về gần đây thôi."
Nói chính xác thì, là từ sau vụ Lỗ Vương làm phản, bà mới bí mật triệu hồi hắn ta trở về.
Vị trí Trấn Phủ Sử của Trình Hồng Niên khi xưa, cũng là do bà sắp xếp.
Và Trình Hồng Niên từ chức trước đây, cũng có sự ám chỉ ngầm của bà.
Mục đích hiển nhiên là để Trình Hồng Niên ẩn mình về sau.
Lý Thái Hậu bình thản nói: "Xem cái này đi."
Trình Hồng Niên đưa tay nhận lấy mật báo người đưa tới, thoáng nhìn qua rồi biểu cảm ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cái này..."
Lục Địa Chân Tiên!!
Dù thế nào thì hắn cũng không thể biết được trên đời lại có ngày đứa tiểu tổng kỳ năm xưa mình từng đề bạt lại có thể đạt được thành tựu như thế này.
Hắn được thái hậu ban phúc, được hoàng thất làm chỗ dựa, nhờ vậy mới có thành tựu như ngày hôm nay, thế mà Lâm Mang chỉ dựa vào chính mình, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã đạt đến trình độ này sao?
Trình Hồng Niên liếc nhìn Chu Dực Quân, quỳ một chân xuống, cung kính nói: "Bệ hạ"
"Vi thần nguyện chết vì Hoàng thượng!"
Hắn đã đoán ra được vài phần.
Nhưng hắn là thần tử của Đại Minh, càng là thần tử của bệ hạ, lựa chọn duy nhất của hắn chính là nghe theo thánh chỉ.
Chu Dực Quân không trả lời mà nhìn về phía Lý Thái Hậu.
Lý Thái Hậu thản nhiên nói: "Hồng Niên được môn phái Mật Tông quán đỉnh, lại học được Thu Hồn Thủ, thừa hưởng Xá lợi tử của Phật Môn, thực lực đã không còn tầm thường."
"Mặc dù không bằng Thông Thiên Cảnh, nhưng đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh tam trọng."
Lý Thái Hậu cũng cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.
Nếu Lâm Mang không trở thành Lục Địa Chân Tiên thì Trình Hồng Niên đủ sức cân bằng.
"Nếu mượn trận pháp của cung điện hoàng gia thì đủ sức ngang bằng với Thông Thiên Cảnh."
Bà đưa hoàng đế đến đây cũng là muốn cho hoàng đế ăn một viên thuốc yên tâm.
"Một đường đi tới đây, ngươi đã suy nghĩ gì chưa?" Lý Thái Hậu hỏi.
Chu Dực Quân im lặng một lúc, quay người nhìn về phía chân trời, ngắm bầu trời mây trôi cuồn cuộn.
Trong đầu nhớ lại cảnh tượng đêm đó, Lâm Mang mặc một bộ Phi Ngư Phục rách nát, một tay cầm đao, đứng trước hàng nghìn người.
"Thái hậu."
Chu Dực Quân nghiêm túc nói: "Trẫm đã quyết định rồi."
"Lâm Mang là Vũ An Hầu của Đại Minh, trẫm sẽ ban cho hắn vinh dự."
"Chỉ cần hắn đồng ý thì hắn sẽ mãi mãi là Vũ An Hầu của Đại Minh."
Lý Thái Hậu nhìn Lâm Mang một cách sâu sắc, đã nghe ra hàm ý trong lời nói này, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn tước binh quyền của hắn sao?"
Chu Dực Quân không trả lời, tự mình bước đi trên bậc đá cung điện, ngày càng đi xa...
Hoàng đế, cuối cùng cũng chỉ có một mình.
Cho dù hắn không có ý định tạo phản nhưng hắn lại có năng lực tạo phản, đây chính là tội.
...
Đường cái lớn, dịch trạm.
Ánh trăng rọi vào phòng.
Lâm Mang khoanh chân ngồi trong phòng, tay cầm viên đá quý màu đỏ tươi.
Sau khi rời khỏi bí cảnh Lâu Lan, họ đi đường mất mấy ngày mới vào được lãnh thổ Tứ Xuyên.
Lâm Mang hơi dùng sức, một luồng chân nguyên tràn vào bên trong.
Trong tích tắc,
Huyền Vũ Tinh Huyết trong viên đá quý bị kích hoạt, viên đá quý vỡ ra thành từng mảnh.
Trong hư không, một giọt tinh huyết lớn như nắm đấm lơ lửng trong không trung, tỏa ra uy thế khủng khiếp.
Huyền Vũ Tinh Huyết trong nháy mắt tràn vào cơ thể.
Trong mơ hồ, từ giữa thiên địa hiện ra một sinh vật khổng lồ.
—— Huyền vũ!
Uy thế đó khiến thiên địa tối sầm lại, thân hình khổng lồ như có thể che lấp cả bầu trời.
Sóng biển dài hàng vạn trượng ào ạt dâng lên, dâng lên sóng biển dài hàng vạn trượng.
"Gào~"
Huyền vũ phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
"Ầm ầm!"
Sâu trong bầu trời đen kịt dường như có tiếng sấm chớp vang động.
Một luồng sấm sét rộng mấy chục trượng đánh trúng Huyền vũ.
Đồng tử Lâm Mang đột ngột co lại.
Đây không phải là uy lực của thiên địa, mà là sức mạnh của con người.
Giữa thiên địa, một bóng người mặc quần áo lộng lẫy, tay cầm trường kiếm đứng sừng sững.
"Sấm sét!"
Giọng nói đó phát ra một tiếng quát lạnh, thiên địa sấm sét cuồn cuộn.
Sấm chớp trên trời cao trực tiếp bao trùm lấy Huyền vũ.
Huyền vũ đau đớn kêu lên!
"Chém!"
Bóng người tắm mình trong sấm sét tung thanh kiếm trong tay lên.
Thanh cổ kiếm kỳ hình nham thạch màu vàng vọt bay lên giữa bầu trời.
Kiếm khí ngập tràn thiên địa!
Trong thời khắc đó, giữa thiên địa xuất hiện một thanh đại kiếm, Kiếm Ý xông thẳng lên trời.
Đầy trời kiếm quang bao trùm cả bầu trời.
Kiếm quang lóe lên, tiếng kiếm hót trong nháy mắt át tiếng sấm sét, rồi với tư thế không gì cản nổi mà giáng xuống.
Xì——
Máu mưa khắp trời!
Huyền vũ đau đớn kêu lên!
Huyền vũ khổng lồ bị chặt đầu dưới một kiếm này.
"Ầm ầm!"
Thiên địa vang lên tiếng sấm sét cuồng loạn, như đang than khóc cho sự ra đi của Huyền vũ.
Bóng người tắm mình trong sấm sét một tay nâng Huyền vũ, bước đi xa dần.
Tâm thần khẽ choáng váng, tâm thần của Lâm Mang thoát ra khỏi ảo cảnh.
Đây là cảnh được ghi lại trong huyết mạch của Huyền vũ.
Sức mạnh chứa trong Huyền Vũ Tinh Huyết nhanh chóng tràn khắp cơ thể, không ngừng tăng cường thể chất của hắn.
Lại một lần nữa không ngừng tẩy rửa thân thể.
Những vết thương nhẹ trong trận chiến trước đó cũng được hồi phục trong nháy mắt.
Tinh huyết của một dị thú thiên địa sánh ngang với Thông Thiên Cảnh, công dụng phi thường, thậm chí còn có tác dụng rửa tủy phạt cân cho con người.
Lâm Mang từ từ mở mắt ra, trong cơ thể khí huyết đột nhiên vang lên một hồi ầm ầm.
Sức mạnh được tăng lên chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là tuổi thọ.
"Không hổ danh là Huyền Vũ Tinh Huyết."
Thứ này đối với một số Đại Tông Sư tuổi đã cao quả thực là bảo vật chân chính.
Đủ sức khiến thân thể của bọn họ tràn trề sức sống, từ đó giúp bọn họ đạt được Thông Thiên Cảnh.
Nhưng đạt đến cảnh giới này còn phải có đủ thiên phú mới được.
Lâm Mang thở ra một hơi, đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, im lặng không nói.
Thuần Dương Vô Cực Công chỉ có mười một tầng rưỡi, số chín là số lớn nhất, thế mà Trương Tam Phong lại có thể thôi diễn tới tầng thứ mười một, quả là phi thường.
Nhưng chỉ có thể giúp hắn đạt đến Thông Thiên Nhất Cảnh.
Nếu muốn tiếp tục nâng cao cảnh giới thì cần phải có công pháp mới.
"Cũng không biết hắn đã tăng cảnh giới như thế nào."
Lâm Mang tự lẩm bẩm một mình.
Võ công thì không sao, Tông Sư bình thường cũng đã có thể sáng tạo ra được, nhưng nội công võ học thì không phải người thường nào cũng có thể thôi diễn ra được.
Đặc biệt là những nội công võ học thâm sâu, có thể nói là rất hiếm, nếu không các môn phái gia tộc lớn sẽ không nắm giữ công pháp chặt chẽ như vậy.
"Mong rằng đừng để cho ta thất vọng..."
Lâm Mang lắc đầu khẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận